Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 588
Rầm.
Một quyền đánh lên ngực Lạc Thiên Quân, nhị trọng kình cùng lúc xuất ra. Lạc Thiên Quân hạ người không kịp đều bị đánh văng ra ngoài.
Bùm.
THân thể Thiên Quân rơi mạnh xuống bãi cát, sau khi trượt trên đó một đoạn, mới miễn cưỡng dừng lại được.
“Không được. Chênh lệch quá xa”. Ngân Ly thở dài noi.
“Ai gặp đối thủ như vậy đều đau đầu. Tốc độ của hắn đã như vậy, còn có thể trong nháy mắt gia tốc. Thiên Quân không có cách gì đoán trước tốc độ của hắn lại thay đổi. Lại không cách nào đuổi kịp tốc độ của hắn. Bị đánh bay cũng là chuyện hợp tình hợp lý”. Thái an nhẹ giọng nói. Trong lời nói có một loại cảm giác thất bại mãnh liệt.
Đúng là hàng kém hơn hàng, người kém hơn người.
Thiên Quân không bỏ qua như vậy, sau khi nằm trên cát bỗng nhúc nhích thân thể rồi đột nhiên hai tay chống xuống. Sau đó hai cái chân giống như cánh quạt phóng mạnh lên. Hai chân kéo cát lên, ở sự quật và xoay tròn không ngừng của hai chân gã, cát kia bay cao lên, giống như một trận bão cát ấp tới Diệp Thu.
Vốn là một thức công kích hạ bàn “Gió thu cuống hết lá vàng”, mà công kích của Lạc Thiên Quân lại biến thành “Gió thu quét mạnh cát vàng”. Lá rụng không có lực công kích, nhưng cát vàng lại có thể khiến người khác mất tầm nhìn một lúc ngắn ngủi.
Chỉ là cần chút thời gian, là đủ để gã đánh bại Diệp Thu.
Chính lúc này Diệp Thu mỉm cười mà nhắm hai mắt lại.
“A”. Diệp Hồ kinh hãi muốn lên tiếng nhắc nhở, lại bị Cuồng sau lưng kéo một cái.
“Sao hắn lại nhắm mắt lại?” Thái An kinh hãi.
“Thật là một gã kiêu ngạo”. Ngân Ly khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm mà nhìn khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên của Diệp Thu, nhẹ giọng nói.
Sa. Lỗ tai Diệp Thu giật giật. Khóe miệng hơi cong lên cười khẽ.
Gã sắp bắt đầu công kích.
Quả nhiên, chân phải Thiên Quân giương lên, bão cát cuồn cuộn kia ập về phía Diệp Thu. Gã lộn mèo liên tục hai cái, người đã chuyển đến phía sau Diệp Thu.
Nhấc chan, đá về phía eo Diệp Thu.
Diệp Thu vặn eo nhanh như chớp. Chân trái của Thiên Quân gập đầu gối lại lăng thêm thế bén nhọn đánh về phía sau lưng Diệp Thu.
Chân trái Diệp Thu nhanyr về phía trước một bước tránh đụng đầu gối của Lạc Thiên Quân.
Thiên Quân khua tay trên không trung. Vốn hai tay dùng để giữ thân thể thăng bằng đột nhiên nắm thành quả đấm. Đánh mạnh về phía gáy Diệp Thu.
Đây là tất sát kỹ của đội đặc chủng hải quân không thể không chết. Lấy thân thể của mình phóng tới, sau đó dụ đối phương công kích. Trong nháy mắt hắn công kích, liều mạng kích thương.
Hai tay hai chân phân hai đường trên giữa. Dùng phương thức công kích liên tục bốn lần đánh úp về phía Diệp Thu. Đây là một chiêu liên hoàn. Nếu chiêu thứ nhất không tránh được, sẽ chịu công kích liên tục bốn lần. Nếu tránh được chiêu thứ nhất, còn 3 đợt công kích sau đó.
Hơn nữa, ba lượt công kích này không phải cố định, có thể là theo phản ứng và chỗ đứng của đối thủ mà tùy thời sửa đổi.
Thân hình Diệp Thu quỷ dị di động tới khu vực trống trải bên phải. Sau đó một quyền đánh vào sau lưng Thiên Quân đang bay múa ở không trung.
Lại nhị trọng kình lần nữa. thân thể Lạc Thiên Quân vốn ở không trung giữ quán tính vọt về trước đột nhiên tăng tốc. Lần này bay tới hơn mét mới dừng lại được.
“Nếu anh chỉ có tốc độ này, thật khiến tôi có chút thất vọng. Anh bây giờ, thâm chí còn kém hơn sovowis nửa năm trước”. Diệp Thu nói. Hắn vốn vẫn còn vô cùng chờ mong với Thiên Quân.
Được rồi. Vậy thì tập thể dục kết thúc sớm”. Thiên Quân vừa cưới vừa nói. Sau mấy quyền đoạt thế công liên tục. Thân thể đột nhiên nhảy lùi sau, gióng như chân có gắn lò xo. Cú nhảy này thậm chí có khoảng cách hơn hai mét.
Phải biết rằng, đó là gã đang đứng nghiêm mà nhảy về sau. Lạc Thiên Quân mặt đầy trang nghiêm, sau ngồi xổm xuống nhặt nắm cát đặt ở trên tay. Hai tay hợp thành chữ thập, bắt đầu xoa nắn.
Mọi người mờ mịt mà nhìn hành động của gã, cả đám thấy đều lẫn lộn.
Gã chà xát cát làm gì?
“không phải sau khi chà nóng cát, định lấy làm ám khí đấy chứ?” Diệp Hổ hỏi “nhưng như vậy cũng quá thiểu năng nha! Hạt cát có thể tạo thành thương tổn gì với người chứ?”
Ngân Ly liếc nhìn Diệp Hồ một cái nghĩ thầm, loại suy đoán này của anh càng thiểu năng đấy.
Có điều, nàng cũng không cách gì hiểu hành vi quái dị này của Lạc Thiên Quân.
“Thời gian nủa năm này, tôi luôn tập luyện cái này”. Thiên Quân ngẩng đầu nhìn Diệp Thu nói. Động tác hay tay ma xát càng lúc càng nhanh. Cuối cùng chỉ có thể thấy được một cái bóng nảy lên nảy xuống.
Thiết Sa Chưởng?
Diệp Thu híp mắt, nhìn hai tay Thiên Quân đưa lên đưa xuống, lòng có chút không chắc chắn.
Mặc dù mình chưa từng đích thân tập luyện, nhưng cách luyện tập Thiết Sa Chưởng, Diệp Thu vẫn rất rõ ràng. Đó là một loại chưởng pháp dương cương dựa vào dược vật và nghị lực để tiến hành luyện tập tàn nhẫn sa nóng cát.
Mặc dù có lời đồn đã Thiết Sa Chưởng có bí quyết học tập cấp tốc, nhưng chân chính có thể dùng để chiến đấu với người khác, hơn nữa thiết chưởng mà không đánh giảm chỉ tiếp xúc đã trọng thương thậm chí tử vong, sa vào. Ngày qua ngày dùng đôi tay sa vào hạt sắt kia để dần dần ấm lên, mới là cơ sở thành công của Thiết Sa Chưởng.
Hiển nhiên, loại chiêu thức của Thiên Quân cùng bộ Thiết Sa Chưởng mà hắn nghĩ có chút không phù hợp.
Thiết chưởng của Thiết Ngưu bởi vì sự cải tiến của ông mà biến thành công thủ nhiều mặt. Huấn luyện viên đối chiến mạnh hơn gã nhiều cũng bị chút thương tổn. Nói không chính xác, động tác Thiên Quân bây giờ cũng là Thiết sa chưởng tăng cường cải tiến.
Động tác Thiên Quân ngày càng nhanh. Hay tay hợp cùng một chỗ, một ít cát bị gã chơi đùa giữ trong long bàn tay.
Cuối cùng, hạt cát cũng sắp chà xong, xuất hiện khói đen nhàn nhạt. Nhưng Lạc Thiên Quân đột nhiên tách hai tay áo ra.
Cát đột đỏ rơi xuống, phát ra tiếng vang lép bép., giống như thật sựa từng xào trong nồi.
Nhưng tay Lạc Thiên Quân lại không có việc gì. Chỉ là đôi bàn tay biến thành đỏ bừng bừng, còn đang bốc hơi nóng vù vù.
Cũng không giống suy đoán kia của Diệp Hổ, gã chà nóng cát là vì xem như ám khí ném về phía Diệp Thu, mà sau khi ném cát đi, lại lần nữa chà xát hai tay với nhau, giống như giữ nhiệt độ, nói với Diệp Thu “Chú ý, tôi sắp bắt đầu rồi”.
“Thử chiêu mới của anh một chút xem”. Diệp Thu cười nhẹ, ngoắc về phía Thiên Quân.
Ánh mắt Thiên Quân nhìn thẳng về phía trước, thân hình cao lớn đột nhiên triển khai, điên cuồng phóng về phía Diệp Thu. Hiển nhiên gã không có ý đầu cơ trục lợi mà là định đánh bại đối thủ ở chính diện.
“Quá miễn cưỡng”. Ngân Ly lắc đầu. “Tốc độ Diệp Thu quá kinh khủng. Nếu không thể đuổi kịp tốc độ của hắn, tốt nhất không nên đối kháng chính diện với hắn”.
“Tôi ngược lại với chiêu của Lạc đội trưởng có chút mong đợi”. Thái An mỉm cười nói.
Ba.
Ở dưới tình huống Diệp Thu vốn không động, Lạc Thiên Quân phóng tới. Thân thể hai người rất nhanh gần sát nhau. Diệp Thu đánh một quyền ra ngoài, Thiên Quân cũng giơ chưởng nghênh đón.
Ba…
Diệp Thu cảm giác da thịt trên nắm tay giống như bị đốt, sau khi đánh ra thì rất đau rát. Mà quả đấm vốn là chỗ để tập trung độ mạnh yếu lại không chiếm được tiện nghi trong một kích này. Ngược lại còn giống như là đánh vào một khối sắt cứng rắng vô cùng mà lại nóng bỏng ngừoi
Chẳng lẽ, đây chính là ảo diệu của chiêu này sao?
“Nếu chỉ có như vậy thì sẽ khiến sự chờ mong của người ta giảm giá trị”
Diệp Thu lắc đầu, đợi hậu chiêu của gã.
Hắn hy vọng, Thiên Quân có thể mạnh hơn. Đủ mạnh. Mạnh đến mức mình toàn lực ứng phó.
Bá.
Thiên Quân đánh ra một chưởng, mang theo khí nóng và kình phong đánh úp về phía chính diện Diệp Thu. Diệp Thu lần này không hề chạm bàn tay của gã, mà ra chiêu quyền ở trên cổ tay của gã. Như vậy, một chưởng này sẽ không cách gì lại tiến về phía trước nữa.
Dị biến xảy ra, một chưởng chụp về phía trước của gã đột nhiên biến thành ưng trảo chế trụ mạch môn của Diệp Thu.
Diệp Thu biết, lấy nhiệt độ hai tay Lạc Thiên Quân bây giờ, nếu bị gã giữ lấy, không bị gã đốt trọng thương là không có khả năng. Diệp Thu rốt cuộc lựa chọn lui về sau một bước. Mà hai chân Lạc Thiên Quân sau khi bước lướt trên bờ cát một cái, thân thể lại lần nữa gần sát Diệp Thu. Cả người gần như đều nhào vào trong ngực Diệp Thu. Tay phải vẫn nhắm về phía mạch môn Diệp Thu nhưng tay trái lại bổ về phái sau lưng Diệp Thu.
Trước sau giáp kích thể như phá.
Lần này Diệp Thu thật sự là sợ hết hồn, không ngờ Lạc Thiên Quân lại có chưởng pháp và phương thức tấn công tinh diệu như vậy.
Chân đánh bảy phần tay đánh ba. Toàn bộ dựa vào hai chưởng bố trí cơ quan.
Chân mình nếu lui về sau vừa vặn trúng bẫy rập của Lạc Thiên Quân. Chiêu đầu của gã đánh tới, sợ là đã dự liệu được phản ứng của mình.
Đánh ra ba cước chiết xạ tiến độ lần nữa, rồi theo lỗ hổng ở trận hình do song chưởng của Lạc Thiên Quân bố trí thành mà thoát ra ngoài. Đây là lộ tuyến thoát ra duy nhất của hắn.
“Không tệ. Rất thú vị”. Diệp Thu rốt cục có chút hưng phấn đánh nhau. Mặc dù không biết ở trước khi gã xuất chiêu vì sao phải dùng bàn tay sa cát. Nhưng chắc chắn nó có diệu dụng đặc biệt không muốn người khác biết. Ít nhất mình cũng không dám cứng đối cứng với chưởng của gã.
Đương nhiên đó chỉ là thứ yếu. Quan trọng là chiêu thức tinh diệu và công kích lien tục khiến Diệp Thu cảm giác rất hiểm.
Nửa năm này, không biết Lạc Thiên Quân từ đâu mà học được chưởng pháp này. Khi loại cao thủ như gã sửa ra thì tính công kích vẫn rất mạnh Dùng ánh mắt chuyên môn của Diệp Thu mà nói, lực phá hoại thậm chí so với Thiết chưởng còn lợi hại hơn một chút.
Nghe được sự khen ngợi của Diệp Thu, trong lòng Lạc Thiên Quân rất tự hào. Cảm giác mình khổ luyện nửa năm nay thật không lãng phí.
Mấy tháng khổ luyện, không phải là vì ngày này sao?
Nghĩ như vậy song chưởng càng thêm có lực mà vỗ tới. Bàn tay nóng rực kia mang đến một luồng khí nóng, thiêu đốt không khí đến nghe lép bép.
Bùm,
Hai quyền mạnh của Diệp Thu lại xuất ra. Một quyền đánh vào lòng bàn tay Lạc Thiên Quân, ở nháy mắt nhiệt độ bàn tay gã còn chưa làm bỏng tay mình. Quyền thứ hai đã công ra nhanh như chớp, lập tức đánh bàn tay của gã lui về sau. Cánh tay đều tê rần, Thiên Quân gầm lênh giận giữ, cũng chẳng cố kỵ thương thế cánh tay mình. Song chưởng một trước một sau lại vỗ về phía Diệp Thu.
Diệp Thu đánh đến ghiền, cố tình thử dò xét sự tinh diệu của bộ chưởng pháp này của Thiên Quân. Hai người nhanh càng nhanh. Thân ảnh quấn lấy nhanh. Đánh mạnh sinh gió, tay trái hai quyền mạnh, tay phải ba quyền mạnh. Hai loại quyền kính lực đạo khác nhau nếu liên tiếp xuất ra. Cho dù có chưởng pháp tinh diệu và một đôi tay sắt, Lạc Thiên Quân vẫn không có cách gì địch lại DieepjThu. Ở trong công kích như mưa rào của đối phương, không ngừng lui về sau.
Phải biết rằng, dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường, tay trái và tay phải rất khó làm hai chuyện đồng thời. Ví dụ như bạn có thể làm một thí nghiệm như vậy: Tay trái gõ bán phím, tay phải viết một bức thư tình cho cô gái mà mình ngưỡng mộ trong lòng. Hai chuyện cùng tiến hành, ra tỉ lệ hỏng là hơn chín mươi phần trăm.
Nhưng mà, Diệp Thu lại có thể phối hợp hai phương diện này rất tốt. Nhịn trọng kình và tam trọng kinh thay phiên xuất ra. Khi cảm giác được Thiên Quân thích ứng tiết tấu của mình, đột nhiên hai cánh tay đồng thời xuất ra nhịn trọng kình hoặc là đồng thời xuất ra tam trọng kình. Đánh gã thống khổ không chịu nổi, khuôn mặt đẹp trai đều ủy khuất đến sắp khóc.
Gẫ thật sự không có cách gì chống đỡ hai loại đả pháp phong cách khác nhau, độ mạnh yếu khác nhau này. Đây quả thực là chuyện không phải người có thể làm được
Rầm.
Tam trọng kình đánh vào vai Lạc Thiên Quân, thân thể của gã lại lần nữa bị Diệp Thu đánh bay.
Thiên Quân nằm ở trên cát liên tục xua tay.
“Đừng đánh. Đừng đánh nữa. Tôi thấy đời này không đuổi kịp anh rồi”. Thiên Quân từ sau lần thảm bại trước, luôn nỗ lực làm cho mình mạnh thêm, tìm cơ hội khiêu chiến Tham Lang và Diệp Thu lần nữa. Sự kiên trì và nghị lực của gã cảm động cha. Cha của gã – Viện tư lệnh hạm đổi Bắc Hải là Lạc Thiên Phóng tự thân xuất mã, mời một vị cao thủ có chút tiếng tăm.
Vị sư phụ kia liền dạy bộ chưởng pháp liên miên không dứt này cho gã. Công không thể phòng bị là cho “Lưu sa chưởng”. Chưởng pháp này cũng quả thật giống như cát chảy, không có hướng, khiến người ta khó lòng phòng bị. Diệp Thu lúc ban đầu mới tiếp xúc cũng thiếu chút nữa trúng chiêu.
Hơn nữa, theo thời gian sa cát càng lâu thì độ cứng của bàn tay càng mạnh. Sau này chỉ dựa vào hai tay, là có thể chặt đá chém sắt.
Thiên Quân tận mắt thấy hai đầu ngón tay của sự phụ kia kẹp lấy một thanh cương đao dùng sức vặn một cái, cương đao liền bị cắt thành hai đoạn.
Lúc ở trên máy bay, Thiên Quân có chút chần chừ, định tới Hong Kong rồi nhìn thấy Diệp Thu xong. Chuyện đầu tiên chính là khiêu chiến với hắn, dùng chưởng pháp mới học được đái chiến ba trăm hiệp với hắn, sau đó đánh bại hắn.
Nhưng mà, mình tiến bộ. Diệp Thu còn nhanh hơn.
Cho dù là tốc độ tiết tấu công kích, cái nhìn đại cục,… đều dùng tốc độ tiến bộ như bay.
Một cao thủ cũng không đáng sợ, chỉ cần mình cố gắng đủ, vẫn có cơ hội đánh bại được.
Nhưng một cao thủ có tiềm lực phát triển hơn nữa mỗi khắc đều tiến bộ thì lại khiến lòng người tuyệt vọng.
Giống như, cho dù mình cố gắng thế nào cũng không cách gì đuổi kịp bước bộ của hắn.
Diệp Thu là thuộc về loại cao thủ này.
Thái An đi qua kéo Thiên Quân, cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Không bằng. Tên kia là một kẻ biến thái. Vốn cho là có thể đánh lâm ly sướng khoái một trận. Không ngờ tôi đã ra cả tuyệt chiêu, mà hắn bây giờ ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có. Thực lực kém quá lớn, đánh nhau cũng không có ý nghĩa”. Thiên Quân mỉm cười nói. Trong lòng mơ hồ có chút cảm giác mất mác.
Hơn nửa năm nay gã khổ luyện ngày qua ngày chính là một ngày có thể đánh bại Diệp Thu. Không ngờ sau khi chân chính giao thủ với hắn, lại thành tình cảnh như vậy.
Bản thân mình, có lẽ khiến hắn thất vọng cũng không biết chừng.
Diệp Thu đi tới trước mặt Lạc Thiên Quân, vừa cười vừa nói: “Không tệ, xem ra nửa năm của anh trôi qua rất phong phú”.
“Cho dù vậy, kết quả với nửa năm trước có gì khác nhau chứ?” Lạc Thiên Quân cười khổ sở.
“Khác chứ”. DIệP THU nói với THIÊN QUÂN: “nếu không có nửa năm này, anh sẽ bại nhanh hơn. ÍT nhất, bây giờ tôi phải xem anh là một đối thủ. Hơn nữa, tôi còn muốn chấp nhận lần khiêu chiến tiếp theo của anh. Tốc độ đề thăng của anh rất nhanh. Tôi cũng có chút chờ mong đó”.
“Tôi sẽ cố gắng. Tiếp theo, tôi nhất định sẽ đánh ngã anh”. Thiên Quân nghiêm túc gật đầu, sự bền bỉ không chịu thua trong xương kia lại nổi lên.
Diệp Thu vỗ mạnh vào vai gã, đột nhiên la lớn: “Tất cả thành viên tiểu đội tạp hợp”.
Bá bá bá.
Cho dù là đội viên tiểu đội Violet, hay là ba đội trưởng chủ lực được điều động tới tiểu đội. Tất cả đều xếp thành hàng, khoanh tay ưỡn ngực mà đứng trước mặt Diệp Thu.
Nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ lần này, bọn họ liền thành một thành viên của tiểu đội hành động đặc biệt lần này. Chức vụ trước kia đã không còn quan trọng. Mà người lãnh đạo đồng bọn họ chỉ có một người, đó là Diệp Thu.
Bọn họ hiểu được thân phận của mình, hơn nữa không có câu oán hận nào.
Trong đoàn thể quân nhân thì người mạnh là vua, nắm tay cứng có thể giải quyết rất nhiều tranh chấp.
“Tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết, nhiệm vụ lần này của chúng ta là gì. Nếu mọi người chưa rõ, tôi sẽ nói lần nữa cho mọi người biết: Chúng ta là địch của một đám người biến dị hay là tên có tinh thần biến thái”.
“Vừa rồi tôi và độ trưởng Lạc Thiên Quân chiến đấu tất cả mọi người đều thấy rồi chứ? Mọi người cảm thấy thực lực của tôi thế nào? Hẳn là không quá kém chứ? Nhưng tôi đã giao thủ với một số người bọn họ. Thậm chí cũng không có sức hoàn thủ”.
Ánh mắt Diệp Thu lướt qua khuôn mặt từng người, thu hết sự kinh ngạc của bọn họ vào trong mắt, vừa cười vừa nói: “Có phải rất quái lạ không? Trước kia tôi cũng không tin. Đợi tới sau khi tự mình thể nghiệm, mới hiểu được loại cảm giác này thế nào … rất khó có thể chấp nhận”.
“Có điều, chúng ta là chiến sĩ. Quốc gia giao nhiệm vụ cho chúng ta. Nên dù chết, cũng phải chết trong khi chiến đấu, chấp hành nhiệm vụ. Đây là việc tôi nên làm, cũng là việc các người nên làm. Nhưng tôi không cách nào bỏ người thân đang đợi tôi. Cho nên tổi phải trở về. Các người cũng không có cách nào bỏ thứ đang đợi các người. Cho nên, tôi phải mang các người về”.
“Nói có chút nghiêm trọng, thật ra mọi người cũng đừng lo lắng. Chúng ta cũng không nhất định sẽ xung đột chính diện với đám quái vật kia. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm được tên phá hư kế hoạch. Bọn họ mới là đối thủ chủ yếu của chúng ta”
“Tôi mặc kệ bạn là ai. ở Hong Kong, các người nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, chấp hành mỗi một chỉ lệnh của tôi. Bây giờ, tôi chia các người làm 3 tổ. Tổ một do tiểu đội Tử Lan tạo thành, Thiên Quân làm tổ trưởng. Tổ hai do tổ 2 của Violet tạo thành. Ngân Ly làm đội trưởng. Tổ 3 do tiểu đội tổ 3 của Violet tạo thành, Thái An làm tổ trưởng. Tôi đặt tên cho tiểu đội các người là “Lôi Đình”
“3 tiểu đội phân ra triển khai công việc. Căn cứ tình báo quốc an cung cấp đầu mối, toàn lực truy xét xem ai là người chủ thực sự đứng sau màn, có điều mọi người phải chú ý là, tận lực không nên phát sinh xung đột với đám người Thiên giới kia. Nhớ lấy”.
Thanh âm Diệp Thu nhấn mạnh từng từ. Hắn biết, thực lực những người này đều vô cùng tốt. Ở hệ thống bộ đội trong nước, xem như là tồn tại vượt qua hạng nhất. Nhưng, so với đám quái vật kia vẫn còn kém quá xa.
Cho dù là mình, dưới tình huống không sử dụng chiếc nhẫn mà gặp Xà Vương Tạp Miller, còn không phải là dễ dàng chạy trốn, hơn nữa còn đoạt đi xà nữ mình định giết sao?
Sau khi nói rõ nhiệm vụ, cùng ăn cơm trưa với bọn họ ở biệt thự. Xế chiều, 3 tổ sẽ phân đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Diệp Thu đứng trước giao lộ chờ một lát, một chiếc xe Diệp Thu cửa sổ mới bảy phần đều bị màn đen che dừng trước mặt hắn.
Diệp Thu kéo cửa xe đi vào, hỏi Tiểu Bạch lái xe:” Sao? Có tra được tin tức cô gái kia không?”
Tiểu Bạch lắc đầu khởi động xe.
“Không sao. Thỏ khôn có ba hang. Bọn họ kinh doanh ở Hong Kong nhiều năm, tất nhiên sẽ có thêm chỗ ẩn thân. Hơn nữa chúng ta lại đả thảo kinh xà. Trong thời gian ngắn ả sợ là sẽ không xuất hiện. Có liên lạc với Long Nữ không?”
Tiểu bạch gật đầu.
“Được, chúng ta đi tới thăm nàng trước đi. Chuyện này, chỉ có nàng có thể giúp chúng ta”. Diệp Thu dựa đầu thoải mái trên chỗ ngồi nói.
o0o
Một quyền đánh lên ngực Lạc Thiên Quân, nhị trọng kình cùng lúc xuất ra. Lạc Thiên Quân hạ người không kịp đều bị đánh văng ra ngoài.
Bùm.
THân thể Thiên Quân rơi mạnh xuống bãi cát, sau khi trượt trên đó một đoạn, mới miễn cưỡng dừng lại được.
“Không được. Chênh lệch quá xa”. Ngân Ly thở dài noi.
“Ai gặp đối thủ như vậy đều đau đầu. Tốc độ của hắn đã như vậy, còn có thể trong nháy mắt gia tốc. Thiên Quân không có cách gì đoán trước tốc độ của hắn lại thay đổi. Lại không cách nào đuổi kịp tốc độ của hắn. Bị đánh bay cũng là chuyện hợp tình hợp lý”. Thái an nhẹ giọng nói. Trong lời nói có một loại cảm giác thất bại mãnh liệt.
Đúng là hàng kém hơn hàng, người kém hơn người.
Thiên Quân không bỏ qua như vậy, sau khi nằm trên cát bỗng nhúc nhích thân thể rồi đột nhiên hai tay chống xuống. Sau đó hai cái chân giống như cánh quạt phóng mạnh lên. Hai chân kéo cát lên, ở sự quật và xoay tròn không ngừng của hai chân gã, cát kia bay cao lên, giống như một trận bão cát ấp tới Diệp Thu.
Vốn là một thức công kích hạ bàn “Gió thu cuống hết lá vàng”, mà công kích của Lạc Thiên Quân lại biến thành “Gió thu quét mạnh cát vàng”. Lá rụng không có lực công kích, nhưng cát vàng lại có thể khiến người khác mất tầm nhìn một lúc ngắn ngủi.
Chỉ là cần chút thời gian, là đủ để gã đánh bại Diệp Thu.
Chính lúc này Diệp Thu mỉm cười mà nhắm hai mắt lại.
“A”. Diệp Hồ kinh hãi muốn lên tiếng nhắc nhở, lại bị Cuồng sau lưng kéo một cái.
“Sao hắn lại nhắm mắt lại?” Thái An kinh hãi.
“Thật là một gã kiêu ngạo”. Ngân Ly khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm mà nhìn khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên của Diệp Thu, nhẹ giọng nói.
Sa. Lỗ tai Diệp Thu giật giật. Khóe miệng hơi cong lên cười khẽ.
Gã sắp bắt đầu công kích.
Quả nhiên, chân phải Thiên Quân giương lên, bão cát cuồn cuộn kia ập về phía Diệp Thu. Gã lộn mèo liên tục hai cái, người đã chuyển đến phía sau Diệp Thu.
Nhấc chan, đá về phía eo Diệp Thu.
Diệp Thu vặn eo nhanh như chớp. Chân trái của Thiên Quân gập đầu gối lại lăng thêm thế bén nhọn đánh về phía sau lưng Diệp Thu.
Chân trái Diệp Thu nhanyr về phía trước một bước tránh đụng đầu gối của Lạc Thiên Quân.
Thiên Quân khua tay trên không trung. Vốn hai tay dùng để giữ thân thể thăng bằng đột nhiên nắm thành quả đấm. Đánh mạnh về phía gáy Diệp Thu.
Đây là tất sát kỹ của đội đặc chủng hải quân không thể không chết. Lấy thân thể của mình phóng tới, sau đó dụ đối phương công kích. Trong nháy mắt hắn công kích, liều mạng kích thương.
Hai tay hai chân phân hai đường trên giữa. Dùng phương thức công kích liên tục bốn lần đánh úp về phía Diệp Thu. Đây là một chiêu liên hoàn. Nếu chiêu thứ nhất không tránh được, sẽ chịu công kích liên tục bốn lần. Nếu tránh được chiêu thứ nhất, còn 3 đợt công kích sau đó.
Hơn nữa, ba lượt công kích này không phải cố định, có thể là theo phản ứng và chỗ đứng của đối thủ mà tùy thời sửa đổi.
Thân hình Diệp Thu quỷ dị di động tới khu vực trống trải bên phải. Sau đó một quyền đánh vào sau lưng Thiên Quân đang bay múa ở không trung.
Lại nhị trọng kình lần nữa. thân thể Lạc Thiên Quân vốn ở không trung giữ quán tính vọt về trước đột nhiên tăng tốc. Lần này bay tới hơn mét mới dừng lại được.
“Nếu anh chỉ có tốc độ này, thật khiến tôi có chút thất vọng. Anh bây giờ, thâm chí còn kém hơn sovowis nửa năm trước”. Diệp Thu nói. Hắn vốn vẫn còn vô cùng chờ mong với Thiên Quân.
Được rồi. Vậy thì tập thể dục kết thúc sớm”. Thiên Quân vừa cưới vừa nói. Sau mấy quyền đoạt thế công liên tục. Thân thể đột nhiên nhảy lùi sau, gióng như chân có gắn lò xo. Cú nhảy này thậm chí có khoảng cách hơn hai mét.
Phải biết rằng, đó là gã đang đứng nghiêm mà nhảy về sau. Lạc Thiên Quân mặt đầy trang nghiêm, sau ngồi xổm xuống nhặt nắm cát đặt ở trên tay. Hai tay hợp thành chữ thập, bắt đầu xoa nắn.
Mọi người mờ mịt mà nhìn hành động của gã, cả đám thấy đều lẫn lộn.
Gã chà xát cát làm gì?
“không phải sau khi chà nóng cát, định lấy làm ám khí đấy chứ?” Diệp Hổ hỏi “nhưng như vậy cũng quá thiểu năng nha! Hạt cát có thể tạo thành thương tổn gì với người chứ?”
Ngân Ly liếc nhìn Diệp Hồ một cái nghĩ thầm, loại suy đoán này của anh càng thiểu năng đấy.
Có điều, nàng cũng không cách gì hiểu hành vi quái dị này của Lạc Thiên Quân.
“Thời gian nủa năm này, tôi luôn tập luyện cái này”. Thiên Quân ngẩng đầu nhìn Diệp Thu nói. Động tác hay tay ma xát càng lúc càng nhanh. Cuối cùng chỉ có thể thấy được một cái bóng nảy lên nảy xuống.
Thiết Sa Chưởng?
Diệp Thu híp mắt, nhìn hai tay Thiên Quân đưa lên đưa xuống, lòng có chút không chắc chắn.
Mặc dù mình chưa từng đích thân tập luyện, nhưng cách luyện tập Thiết Sa Chưởng, Diệp Thu vẫn rất rõ ràng. Đó là một loại chưởng pháp dương cương dựa vào dược vật và nghị lực để tiến hành luyện tập tàn nhẫn sa nóng cát.
Mặc dù có lời đồn đã Thiết Sa Chưởng có bí quyết học tập cấp tốc, nhưng chân chính có thể dùng để chiến đấu với người khác, hơn nữa thiết chưởng mà không đánh giảm chỉ tiếp xúc đã trọng thương thậm chí tử vong, sa vào. Ngày qua ngày dùng đôi tay sa vào hạt sắt kia để dần dần ấm lên, mới là cơ sở thành công của Thiết Sa Chưởng.
Hiển nhiên, loại chiêu thức của Thiên Quân cùng bộ Thiết Sa Chưởng mà hắn nghĩ có chút không phù hợp.
Thiết chưởng của Thiết Ngưu bởi vì sự cải tiến của ông mà biến thành công thủ nhiều mặt. Huấn luyện viên đối chiến mạnh hơn gã nhiều cũng bị chút thương tổn. Nói không chính xác, động tác Thiên Quân bây giờ cũng là Thiết sa chưởng tăng cường cải tiến.
Động tác Thiên Quân ngày càng nhanh. Hay tay hợp cùng một chỗ, một ít cát bị gã chơi đùa giữ trong long bàn tay.
Cuối cùng, hạt cát cũng sắp chà xong, xuất hiện khói đen nhàn nhạt. Nhưng Lạc Thiên Quân đột nhiên tách hai tay áo ra.
Cát đột đỏ rơi xuống, phát ra tiếng vang lép bép., giống như thật sựa từng xào trong nồi.
Nhưng tay Lạc Thiên Quân lại không có việc gì. Chỉ là đôi bàn tay biến thành đỏ bừng bừng, còn đang bốc hơi nóng vù vù.
Cũng không giống suy đoán kia của Diệp Hổ, gã chà nóng cát là vì xem như ám khí ném về phía Diệp Thu, mà sau khi ném cát đi, lại lần nữa chà xát hai tay với nhau, giống như giữ nhiệt độ, nói với Diệp Thu “Chú ý, tôi sắp bắt đầu rồi”.
“Thử chiêu mới của anh một chút xem”. Diệp Thu cười nhẹ, ngoắc về phía Thiên Quân.
Ánh mắt Thiên Quân nhìn thẳng về phía trước, thân hình cao lớn đột nhiên triển khai, điên cuồng phóng về phía Diệp Thu. Hiển nhiên gã không có ý đầu cơ trục lợi mà là định đánh bại đối thủ ở chính diện.
“Quá miễn cưỡng”. Ngân Ly lắc đầu. “Tốc độ Diệp Thu quá kinh khủng. Nếu không thể đuổi kịp tốc độ của hắn, tốt nhất không nên đối kháng chính diện với hắn”.
“Tôi ngược lại với chiêu của Lạc đội trưởng có chút mong đợi”. Thái An mỉm cười nói.
Ba.
Ở dưới tình huống Diệp Thu vốn không động, Lạc Thiên Quân phóng tới. Thân thể hai người rất nhanh gần sát nhau. Diệp Thu đánh một quyền ra ngoài, Thiên Quân cũng giơ chưởng nghênh đón.
Ba…
Diệp Thu cảm giác da thịt trên nắm tay giống như bị đốt, sau khi đánh ra thì rất đau rát. Mà quả đấm vốn là chỗ để tập trung độ mạnh yếu lại không chiếm được tiện nghi trong một kích này. Ngược lại còn giống như là đánh vào một khối sắt cứng rắng vô cùng mà lại nóng bỏng ngừoi
Chẳng lẽ, đây chính là ảo diệu của chiêu này sao?
“Nếu chỉ có như vậy thì sẽ khiến sự chờ mong của người ta giảm giá trị”
Diệp Thu lắc đầu, đợi hậu chiêu của gã.
Hắn hy vọng, Thiên Quân có thể mạnh hơn. Đủ mạnh. Mạnh đến mức mình toàn lực ứng phó.
Bá.
Thiên Quân đánh ra một chưởng, mang theo khí nóng và kình phong đánh úp về phía chính diện Diệp Thu. Diệp Thu lần này không hề chạm bàn tay của gã, mà ra chiêu quyền ở trên cổ tay của gã. Như vậy, một chưởng này sẽ không cách gì lại tiến về phía trước nữa.
Dị biến xảy ra, một chưởng chụp về phía trước của gã đột nhiên biến thành ưng trảo chế trụ mạch môn của Diệp Thu.
Diệp Thu biết, lấy nhiệt độ hai tay Lạc Thiên Quân bây giờ, nếu bị gã giữ lấy, không bị gã đốt trọng thương là không có khả năng. Diệp Thu rốt cuộc lựa chọn lui về sau một bước. Mà hai chân Lạc Thiên Quân sau khi bước lướt trên bờ cát một cái, thân thể lại lần nữa gần sát Diệp Thu. Cả người gần như đều nhào vào trong ngực Diệp Thu. Tay phải vẫn nhắm về phía mạch môn Diệp Thu nhưng tay trái lại bổ về phái sau lưng Diệp Thu.
Trước sau giáp kích thể như phá.
Lần này Diệp Thu thật sự là sợ hết hồn, không ngờ Lạc Thiên Quân lại có chưởng pháp và phương thức tấn công tinh diệu như vậy.
Chân đánh bảy phần tay đánh ba. Toàn bộ dựa vào hai chưởng bố trí cơ quan.
Chân mình nếu lui về sau vừa vặn trúng bẫy rập của Lạc Thiên Quân. Chiêu đầu của gã đánh tới, sợ là đã dự liệu được phản ứng của mình.
Đánh ra ba cước chiết xạ tiến độ lần nữa, rồi theo lỗ hổng ở trận hình do song chưởng của Lạc Thiên Quân bố trí thành mà thoát ra ngoài. Đây là lộ tuyến thoát ra duy nhất của hắn.
“Không tệ. Rất thú vị”. Diệp Thu rốt cục có chút hưng phấn đánh nhau. Mặc dù không biết ở trước khi gã xuất chiêu vì sao phải dùng bàn tay sa cát. Nhưng chắc chắn nó có diệu dụng đặc biệt không muốn người khác biết. Ít nhất mình cũng không dám cứng đối cứng với chưởng của gã.
Đương nhiên đó chỉ là thứ yếu. Quan trọng là chiêu thức tinh diệu và công kích lien tục khiến Diệp Thu cảm giác rất hiểm.
Nửa năm này, không biết Lạc Thiên Quân từ đâu mà học được chưởng pháp này. Khi loại cao thủ như gã sửa ra thì tính công kích vẫn rất mạnh Dùng ánh mắt chuyên môn của Diệp Thu mà nói, lực phá hoại thậm chí so với Thiết chưởng còn lợi hại hơn một chút.
Nghe được sự khen ngợi của Diệp Thu, trong lòng Lạc Thiên Quân rất tự hào. Cảm giác mình khổ luyện nửa năm nay thật không lãng phí.
Mấy tháng khổ luyện, không phải là vì ngày này sao?
Nghĩ như vậy song chưởng càng thêm có lực mà vỗ tới. Bàn tay nóng rực kia mang đến một luồng khí nóng, thiêu đốt không khí đến nghe lép bép.
Bùm,
Hai quyền mạnh của Diệp Thu lại xuất ra. Một quyền đánh vào lòng bàn tay Lạc Thiên Quân, ở nháy mắt nhiệt độ bàn tay gã còn chưa làm bỏng tay mình. Quyền thứ hai đã công ra nhanh như chớp, lập tức đánh bàn tay của gã lui về sau. Cánh tay đều tê rần, Thiên Quân gầm lênh giận giữ, cũng chẳng cố kỵ thương thế cánh tay mình. Song chưởng một trước một sau lại vỗ về phía Diệp Thu.
Diệp Thu đánh đến ghiền, cố tình thử dò xét sự tinh diệu của bộ chưởng pháp này của Thiên Quân. Hai người nhanh càng nhanh. Thân ảnh quấn lấy nhanh. Đánh mạnh sinh gió, tay trái hai quyền mạnh, tay phải ba quyền mạnh. Hai loại quyền kính lực đạo khác nhau nếu liên tiếp xuất ra. Cho dù có chưởng pháp tinh diệu và một đôi tay sắt, Lạc Thiên Quân vẫn không có cách gì địch lại DieepjThu. Ở trong công kích như mưa rào của đối phương, không ngừng lui về sau.
Phải biết rằng, dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường, tay trái và tay phải rất khó làm hai chuyện đồng thời. Ví dụ như bạn có thể làm một thí nghiệm như vậy: Tay trái gõ bán phím, tay phải viết một bức thư tình cho cô gái mà mình ngưỡng mộ trong lòng. Hai chuyện cùng tiến hành, ra tỉ lệ hỏng là hơn chín mươi phần trăm.
Nhưng mà, Diệp Thu lại có thể phối hợp hai phương diện này rất tốt. Nhịn trọng kình và tam trọng kinh thay phiên xuất ra. Khi cảm giác được Thiên Quân thích ứng tiết tấu của mình, đột nhiên hai cánh tay đồng thời xuất ra nhịn trọng kình hoặc là đồng thời xuất ra tam trọng kình. Đánh gã thống khổ không chịu nổi, khuôn mặt đẹp trai đều ủy khuất đến sắp khóc.
Gẫ thật sự không có cách gì chống đỡ hai loại đả pháp phong cách khác nhau, độ mạnh yếu khác nhau này. Đây quả thực là chuyện không phải người có thể làm được
Rầm.
Tam trọng kình đánh vào vai Lạc Thiên Quân, thân thể của gã lại lần nữa bị Diệp Thu đánh bay.
Thiên Quân nằm ở trên cát liên tục xua tay.
“Đừng đánh. Đừng đánh nữa. Tôi thấy đời này không đuổi kịp anh rồi”. Thiên Quân từ sau lần thảm bại trước, luôn nỗ lực làm cho mình mạnh thêm, tìm cơ hội khiêu chiến Tham Lang và Diệp Thu lần nữa. Sự kiên trì và nghị lực của gã cảm động cha. Cha của gã – Viện tư lệnh hạm đổi Bắc Hải là Lạc Thiên Phóng tự thân xuất mã, mời một vị cao thủ có chút tiếng tăm.
Vị sư phụ kia liền dạy bộ chưởng pháp liên miên không dứt này cho gã. Công không thể phòng bị là cho “Lưu sa chưởng”. Chưởng pháp này cũng quả thật giống như cát chảy, không có hướng, khiến người ta khó lòng phòng bị. Diệp Thu lúc ban đầu mới tiếp xúc cũng thiếu chút nữa trúng chiêu.
Hơn nữa, theo thời gian sa cát càng lâu thì độ cứng của bàn tay càng mạnh. Sau này chỉ dựa vào hai tay, là có thể chặt đá chém sắt.
Thiên Quân tận mắt thấy hai đầu ngón tay của sự phụ kia kẹp lấy một thanh cương đao dùng sức vặn một cái, cương đao liền bị cắt thành hai đoạn.
Lúc ở trên máy bay, Thiên Quân có chút chần chừ, định tới Hong Kong rồi nhìn thấy Diệp Thu xong. Chuyện đầu tiên chính là khiêu chiến với hắn, dùng chưởng pháp mới học được đái chiến ba trăm hiệp với hắn, sau đó đánh bại hắn.
Nhưng mà, mình tiến bộ. Diệp Thu còn nhanh hơn.
Cho dù là tốc độ tiết tấu công kích, cái nhìn đại cục,… đều dùng tốc độ tiến bộ như bay.
Một cao thủ cũng không đáng sợ, chỉ cần mình cố gắng đủ, vẫn có cơ hội đánh bại được.
Nhưng một cao thủ có tiềm lực phát triển hơn nữa mỗi khắc đều tiến bộ thì lại khiến lòng người tuyệt vọng.
Giống như, cho dù mình cố gắng thế nào cũng không cách gì đuổi kịp bước bộ của hắn.
Diệp Thu là thuộc về loại cao thủ này.
Thái An đi qua kéo Thiên Quân, cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Không bằng. Tên kia là một kẻ biến thái. Vốn cho là có thể đánh lâm ly sướng khoái một trận. Không ngờ tôi đã ra cả tuyệt chiêu, mà hắn bây giờ ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có. Thực lực kém quá lớn, đánh nhau cũng không có ý nghĩa”. Thiên Quân mỉm cười nói. Trong lòng mơ hồ có chút cảm giác mất mác.
Hơn nửa năm nay gã khổ luyện ngày qua ngày chính là một ngày có thể đánh bại Diệp Thu. Không ngờ sau khi chân chính giao thủ với hắn, lại thành tình cảnh như vậy.
Bản thân mình, có lẽ khiến hắn thất vọng cũng không biết chừng.
Diệp Thu đi tới trước mặt Lạc Thiên Quân, vừa cười vừa nói: “Không tệ, xem ra nửa năm của anh trôi qua rất phong phú”.
“Cho dù vậy, kết quả với nửa năm trước có gì khác nhau chứ?” Lạc Thiên Quân cười khổ sở.
“Khác chứ”. DIệP THU nói với THIÊN QUÂN: “nếu không có nửa năm này, anh sẽ bại nhanh hơn. ÍT nhất, bây giờ tôi phải xem anh là một đối thủ. Hơn nữa, tôi còn muốn chấp nhận lần khiêu chiến tiếp theo của anh. Tốc độ đề thăng của anh rất nhanh. Tôi cũng có chút chờ mong đó”.
“Tôi sẽ cố gắng. Tiếp theo, tôi nhất định sẽ đánh ngã anh”. Thiên Quân nghiêm túc gật đầu, sự bền bỉ không chịu thua trong xương kia lại nổi lên.
Diệp Thu vỗ mạnh vào vai gã, đột nhiên la lớn: “Tất cả thành viên tiểu đội tạp hợp”.
Bá bá bá.
Cho dù là đội viên tiểu đội Violet, hay là ba đội trưởng chủ lực được điều động tới tiểu đội. Tất cả đều xếp thành hàng, khoanh tay ưỡn ngực mà đứng trước mặt Diệp Thu.
Nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ lần này, bọn họ liền thành một thành viên của tiểu đội hành động đặc biệt lần này. Chức vụ trước kia đã không còn quan trọng. Mà người lãnh đạo đồng bọn họ chỉ có một người, đó là Diệp Thu.
Bọn họ hiểu được thân phận của mình, hơn nữa không có câu oán hận nào.
Trong đoàn thể quân nhân thì người mạnh là vua, nắm tay cứng có thể giải quyết rất nhiều tranh chấp.
“Tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết, nhiệm vụ lần này của chúng ta là gì. Nếu mọi người chưa rõ, tôi sẽ nói lần nữa cho mọi người biết: Chúng ta là địch của một đám người biến dị hay là tên có tinh thần biến thái”.
“Vừa rồi tôi và độ trưởng Lạc Thiên Quân chiến đấu tất cả mọi người đều thấy rồi chứ? Mọi người cảm thấy thực lực của tôi thế nào? Hẳn là không quá kém chứ? Nhưng tôi đã giao thủ với một số người bọn họ. Thậm chí cũng không có sức hoàn thủ”.
Ánh mắt Diệp Thu lướt qua khuôn mặt từng người, thu hết sự kinh ngạc của bọn họ vào trong mắt, vừa cười vừa nói: “Có phải rất quái lạ không? Trước kia tôi cũng không tin. Đợi tới sau khi tự mình thể nghiệm, mới hiểu được loại cảm giác này thế nào … rất khó có thể chấp nhận”.
“Có điều, chúng ta là chiến sĩ. Quốc gia giao nhiệm vụ cho chúng ta. Nên dù chết, cũng phải chết trong khi chiến đấu, chấp hành nhiệm vụ. Đây là việc tôi nên làm, cũng là việc các người nên làm. Nhưng tôi không cách nào bỏ người thân đang đợi tôi. Cho nên tổi phải trở về. Các người cũng không có cách nào bỏ thứ đang đợi các người. Cho nên, tôi phải mang các người về”.
“Nói có chút nghiêm trọng, thật ra mọi người cũng đừng lo lắng. Chúng ta cũng không nhất định sẽ xung đột chính diện với đám quái vật kia. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm được tên phá hư kế hoạch. Bọn họ mới là đối thủ chủ yếu của chúng ta”
“Tôi mặc kệ bạn là ai. ở Hong Kong, các người nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, chấp hành mỗi một chỉ lệnh của tôi. Bây giờ, tôi chia các người làm 3 tổ. Tổ một do tiểu đội Tử Lan tạo thành, Thiên Quân làm tổ trưởng. Tổ hai do tổ 2 của Violet tạo thành. Ngân Ly làm đội trưởng. Tổ 3 do tiểu đội tổ 3 của Violet tạo thành, Thái An làm tổ trưởng. Tôi đặt tên cho tiểu đội các người là “Lôi Đình”
“3 tiểu đội phân ra triển khai công việc. Căn cứ tình báo quốc an cung cấp đầu mối, toàn lực truy xét xem ai là người chủ thực sự đứng sau màn, có điều mọi người phải chú ý là, tận lực không nên phát sinh xung đột với đám người Thiên giới kia. Nhớ lấy”.
Thanh âm Diệp Thu nhấn mạnh từng từ. Hắn biết, thực lực những người này đều vô cùng tốt. Ở hệ thống bộ đội trong nước, xem như là tồn tại vượt qua hạng nhất. Nhưng, so với đám quái vật kia vẫn còn kém quá xa.
Cho dù là mình, dưới tình huống không sử dụng chiếc nhẫn mà gặp Xà Vương Tạp Miller, còn không phải là dễ dàng chạy trốn, hơn nữa còn đoạt đi xà nữ mình định giết sao?
Sau khi nói rõ nhiệm vụ, cùng ăn cơm trưa với bọn họ ở biệt thự. Xế chiều, 3 tổ sẽ phân đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Diệp Thu đứng trước giao lộ chờ một lát, một chiếc xe Diệp Thu cửa sổ mới bảy phần đều bị màn đen che dừng trước mặt hắn.
Diệp Thu kéo cửa xe đi vào, hỏi Tiểu Bạch lái xe:” Sao? Có tra được tin tức cô gái kia không?”
Tiểu Bạch lắc đầu khởi động xe.
“Không sao. Thỏ khôn có ba hang. Bọn họ kinh doanh ở Hong Kong nhiều năm, tất nhiên sẽ có thêm chỗ ẩn thân. Hơn nữa chúng ta lại đả thảo kinh xà. Trong thời gian ngắn ả sợ là sẽ không xuất hiện. Có liên lạc với Long Nữ không?”
Tiểu bạch gật đầu.
“Được, chúng ta đi tới thăm nàng trước đi. Chuyện này, chỉ có nàng có thể giúp chúng ta”. Diệp Thu dựa đầu thoải mái trên chỗ ngồi nói.
o0o
Bình luận facebook