• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cận Thân Bảo Tiêu (4 Viewers)

  • Chương 673

Diệp Không Nhàn muốn chăm sóc một đứa trẻ mới sinh cũng hết sức khó khăn, tất nhiên không có cách gì chiếu cố thêm một cô gái làm mẹ nữa. Vừa hay người Tạ gia tìm tới, vì vậy nên Tạ Ý Như liền bị người Tạ gia mang về.
Không biết là ai để lọt tin tức, thậm chí ngay cả hạ nhân của Tạ gia cũng biết đại tiểu thư trở về sau nhiều năm mất tích đã cùng người khác sinh con. Mà có một loại bàn tán càng khó nghe là bảo nàng sau khi sinh con với người khác, lại bị nhà chồng đuổi đi. Cho nên lúc này mới trở lại Tạ gia.
Đó là đoạn cuộc sống gian nan nhất của Tạ Ý Như, chồng hàm oan mà chết nhưng báo thù vô vọng, con trai còn chưa dứt sữa đã mẹ con chia lìa. Sau khi trở lại Tạ Gia, lập tức mọi người trong gia tộc lên án, thậm chí ngay cả một người hầu cũng không để nàng vào trong mắt.
Sự cưng chiều của Tạ lão gia tử và sự thương tiếc của mợ hai Tư Không Tình là bùa hộ mạng, cũng là bùa đòi mạng. Hai nhân vật trọng yếu này đặc biệt thiên vị Tạ Ý Như, càng khiến những thành viên khác trong nhà hận thấu xương với ngoại nhân này. Các loại đồn đãi, chuyện nhảm chưa chứng thực đều trong Tạ gia truyền đi, cuối cùng, các nhân vật tầng lớp thượng tầng khắp Malaysia đều biết chồng của đại tiểu thư Tạ gia trước kia xài ma túy, buôn lậu thuốc phiện ở nước ngoài bị cảnh sát bắn chết, cho nên mới về lấy Tạ gia làm nơi nương tựa.
Khi Tạ lão gia hấp hối, lại lập thêm di chúc, nói muốn chia di sản của mình ra làm ba. Hai trai một gái dựa theo đó mà lấy một phần ba, càng khiến những thành viên trong Tạ gia ngơ ngác ghen tị.
Cho nên dù là khi Tạ Ý Như sống ở Tạ gia lúc Trước, hay là Tạ Ý Như một mình màng bác Thái tới Hong Kong, đều luôn chạy không thoát sự giám thị của những thành viên trong gia đình. Bọn họ lo đứa trẻ do Tạ Ý Như sinh với người khác sẽ đột nhiên nhảy ra thu hồi phần tài sản vốn thuộc về mình kia.
Phải biết rằng, mấy chục năm trước một phần ba tài sản của Tạ gia lại thêm cổ phần chia hoa hồng đều hơn một trăm triệu. Trải qua sự phát triển hơn hai mươi năm, bây giờ đã là con số thiên văn.
Một lượng tài chính khổng lồ như vậy bị người khác cướp đi, ai có thể chịu cho được?
Bết bát hơn chính là, một khi anh em ở riêng, tài lực ảnh hưởng của Tạ gia e rằng cũng sẽ giảm rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân mặc dù Tạ Đông Hiền vô cùng bất mãn với em gái, nhưng cũng không muốn chọc giận nàng quá.
Mà Tạ Hân bị mẹ nhồi tai nhuộm mắt, vốn không quá hữu hảo với Tạ Ý Như thì lại không nghĩ được sâu xa tới vậy, nàng chỉ cảm thấy Tạ Ý Như và Diệp Thu đều là người ngoài, không nên được Tạ gia tiếp nhận, cho nên vừa mở miệng liền cay nghiệt đả kích người khác cực kỳ.
Lần này bọn Tạ Đông Hiền định về Malaysia, tất nhiên cũng hy vọng có thể mang Tạ Ý Như về.
Một nữ nhân chỉ biết ăn chay niệm Phật cả đời có thể xài bao nhiêu tiền chứ? Chỉ cần có thể khiến nàng đoạn tuyệt với ngoại giới, đứa nhỏ do nàng sinh kia không có lý do gì chạy về phân chia tài sản là được.
Không ngờ, mâu thuẫn lại vì một câu nói của Tạ Hân là kích phát tới mức này.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng nhìn Tạ Hân cực kỳ không thuận mắt, nếu không phải Diệp Thu Nhanh như chớp ra tay không để cho hai người bọn họ cơ hội phàn ứng, hai người bọn họ đã sớm mở miệng mắng chửi người khác.
Nhưng bây giờ thấy Tạ Hân đang hấp hối trong tay Diêp Thu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trông như đầu lưỡi sắp thò ra, mấy người đều có chút luống cuống.
Nơi này chính là Hong Kong, mặc dù Diệp Thu có thân phận đặc thù, nhưng cũng không thể bóp chết một người trước mặt mọi người mà bình yên vô sự được. Huống chi, người này còn là dòng chính của Tạ gia vô cùng có sức ảnh hưởng ở Malaysia và Hong Kong.
Hơn nữa nét mặt bây giờ của Diêp Thu dữ tợn vặn vẹo, không ai nghi ngờ hắn sẽ không hạ độc thủ.
“Diệp Thu, mau thả cô ta ra, Anh xem con ngươi của cô ta sắp rớt ra rồi kìa... rất gớm đó”. Lâm Bảo Nhi chạy tới kéo cánh tay Diệp Thu khuyên nhủ.
“Đúng đấy Diệp Thu, anh không nên bóp chết cô ta. Trả thù một người có trăm phương ngàn cách, đây là cách ngu xuẩn nhất đó”. Đường Quả rất “lương thiện” mà nhắc nhở.
“Diệp Thu, mau thả ra đi. Con không thể giết người. Diệp Thu, xem như nể mặt mẹ, bỏ qua cho cô bé một lần đi. Cô bé chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, không ngăn miệng được”. Tạ Ý Như mặt đẫm lệ chạy tới, muốn cứu Tạ Hân từ trong tay Diệp Thu.
Bác Thái thì lại hân thưởng phong cách làm việc tàn nhẫn của tiểu thiếu gia, nhưng ông cứ nghĩ Diệp Thu chỉ ra tay giáo huấn bọn họ một chút rồi dừng tay. Có điều không ngờ hắn vừa ra tay lại kinh người như thế, một bộ dạng như người lái xe tông chết người. Vì vậy, cũng không thể không lên tiếng khuyên giúp.
Mẹ của Tạ Hân nghe tiếng ồn ào bên cạnh, cũng từ xa chạy ra. Sau khi thấy cảnh tượng trước mặt, liền ngây ra trong chốc lát, sau đó gào lên rất thê lương, giống như con gái bà đã chết ở trên tay Diệp Thu vậy.
“Thả Hân nhi ra. Xin cậu, thả Hân nhi đi. Không nên tổn thương nó, nó vẫn còn con nít... thả nó, cậu muốn gì cũng có thể thương lượng”.
Ba!
Diệp Thu tiện tay vung lên, tựa như ném rác, ném người Tạ Hân văng xa hơn một thước.
Bốn vệ sĩ do Tạ Đông Hiền mang đến toàn bộ bị Diệp Thu đá một cước lảo đảo, bây giờ còn đang nằm rên rỉ trên đất. Tạ Đông Hiền chạy đón không kịp, Tạ Ý Như lại càng là một bao cỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể Tạ Hân đã hôn mê đập mạnh xuống đất.
“Hân nhi... Hân nhi... con sao thế? Mau tỉnh lại đi”. Tạ mẫu ôm người Tạ Hân liều mạng lạy mạnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom