Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 683
Tạ Ý đang ở trong bao sương uống rượu cùng người. Thì có người vội vàng đẩy cửa, nói: “Tạ Ý….Tạ Ý. Tạ Hân ở bên ngoài gây lộn với người ta kìa.”
“Gây lộn? Với ai?”
Tạ Ý đặt chén rượu xuống. Trừng mắt hỏi.
“Không biết. Là một người mới tới, trước giờ chưa từng thấy.” Nam nhân này hồi đáp.
“Đm nó. Thằng nào không có mắt khi dễ gia tỷ của tao.”
Tạ Ý hùng hùng hổ hổ nói. Rồi đứng dậy chạy ra ngoài. Các bằng hữu ỡ trong bao sương cùng Tạ Ý đều buông chén xuống. Xông ra ngoài để trợ thêm khí thế.
Tạ Ý mang theo một đám người trẻ tuổi từ bên trong bao sương đi ra. Liền thấy gia tỷ Tạ Hân đang ôm tỷ phu Lưu Đại Hải đứng ở trong phòng khách. Mà còn nhóm người đang đứng cạnh cãi nhau với gia tỷ lại là người quen cũ của Tạ Ý.
“Sao hắn lại tới Cát Long Pha rồi?” Tạ Ý kinh ngạc, không biết chuyện gì. Nhìn thấy Diệp Thu híp mắt mỉm cười nhìn mình. Tạ Ý liền cảm thấy chột dạ trong lòng. Mới há mồm muốn mắng chửi thô tục ra liền theo nước miếng nuốt lại vào trong bụng.
“Ý ca. Sao vậy?” Một vị huynh đệ ở bên cạnh thấy sắc mặt Tạ Ý khó coi. Liền nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, tao không sao hết.” Tạ Ý lẩm bẩm nói.
“Ý ca. Có muốn tụi em lên hỗ trợ Tạ Hân không?”
“Chuyện này….Đợi chút đi, xem biểu hiện của Đại Hải ca như thế nào đã.” Tạ Ý lắc đầu nói. Cũng không dám tiến lại gần Tạ Hân, mà còn cố ý lùi về phía sau một chút. Những người chạy ra cùng Tạ Ý thấy hắn không có vẻ muốn xuất đầu liền đứng ngoài nhìn náo nhiệt.
Diệp Thu liếc mắt nhìn Tạ Ý, ánh mắt đặt trên người của tên họ Tạ này. Thầm nghĩ: “Tên này đúng là gan nhỏ nhất mà lại thích phô trương thanh thế. Nếu như lần sau mình tàn nhẫn hơn. Thì hắn cũng không có dũng khí đứng về phía đối lập mình.”
“Mày đã yêu cầu, nếu mà từ chối thì bất kính rồi.” Lưu Đại Hải sắc mặt âm trầm nói.
“Mời vị tiên sinh này đi xác nhận thẻ hội viên trong tay hắn một chút. Ta nghi rằng thẻ hội viên của hắn là giả.”
Lưu Đại Hải vung tay lên. Mấy hộ vệ đứng phía sau hắn lập tức nhào tới Diệp Thu.
Không đợi cho bốn gã hộ vệ áo đen kia xuất thủ. Tiểu Bạch đã chủ động ra tay. Một quyền đánh vào mũi tên hộ vệ thứ nhất. Tiếng sống mũi gãy lên vang lên. Cùng lúc đó, khuỷu tay trắng đã hung hăng đập vào ngực một tên hộ vệ áo đen bên cạnh.
Chỉ một lần ra tay. Đã có hai tên té ngã.
Hai gã hộ vệ còn lại nhìn thấy đối thủ quá mức cường hãn, liền liếc mắt nhìn tìm cảnh công kích từ phía sau. Đáng tiếc là không có cơ hội rồi. Tiểu Bạch tung người lên nhảy tới trước mặt bọn họ. Từng cước xuất ra. Thân thể hai người này liền tung bay ngã văng ra ngoài.
Phanh.
Phanh.
Trong chớp mắt một trận điện quang hỏa thạch đã trôi qua, thị lực những người này cũng không thấy rõ được. Tiểu Bạch động thủ như thế nào. Mà chỉ nghe thấy âm thanh của vật thể rơi xuống. Hơn nữa thanh âm này cơ hồ vang lên cùng lúc.
“Trời ạ, thật là lợi hại. Bọn họ là ai vậy?”
“Chưa từng thấy. Không giống như là Hoa Thương của Cát Long Pha.”
“Hắc hắc, cho dù là Đại Long thì sao? Đối đầu với Địa đầu xà Lưu Đại Hải thì thật không biết chữ chết viết như thế nào.”
“Đúng vậy. Lưu Minh Sinh cũng không phải hạng dễ trêu vào.”
Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên. Nhưng mọi người cũng không cho là Diệp Thu sẽ chiếm được tiện nghi của Lưu Đại Hải. Lưu Minh Sinh là người đã tạo dựng ra câu lạc bộ Kinh Hoa. Ở nhân mạch của Cát Long Pha cực kỳ nổi tiếng. Chỉ hô một tiếng là sẽ có người tụ tập tiếp ứng.
Hơn nữa ai cũng Lưu Minh Sinh là người bao che cho con nhất. Ai khi dễ con hắn, thì hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Lưu Đại Hải cũng không nghĩ tới Tiểu Bạch lại lợi hại như vậy. Bốn hộ vệ của mình đã bị bọn họ đánh cho căn bản không có chút lực hoàn thủ.
Những chuyện này cũng không làm cho sắc mặt Lưu Đại Hải có chút biến đổi. Hắn lần nữa phát ra mệnh lệnh. Nói: “Báo cảnh sát, có người giả mạo hội viên câu lạc bộ Kinh Hoa tự tiện xông vào câu lạc bộ tư nhân. Làm ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ.”
“Còn nữa, nói là hắn có ý định đả thương người. Mưu đồ bất chính.”
Tạ Hân cười hì hì, chỉ vào bốn người hộ vệ áo đen bị Tiểu Bạch đánh ngã, bổ sung.
“Dừng tay cho ta.” Một tiếng rống truyền tới.
Ngay lúc mọi người nói chuyện, liền thấy một người mập mạp to lớn bước nhanh ra. Đi theo phía sau là hai gã hộ vệ. Thoạt nhìn lai lịch không nhỏ.
Người mập mạp này mặt mày hồng hào, hai má béo nọng của hắn lay động theo bước đi tiêu sái. Trên người mặc một chiếc áo bạch y cực kỳ sang trọng, hạ thân là một cái quần màu vàng nhạt. Mang giày da màu đen.
“Cha.” Lưu Đại Hải lên tiếng gọi người mập mạp kia.
“Bá phụ.” Tạ Hân cũng lên tiếng, hành lễ với người mập mạp. “Lưu tiên sinh. Ông ấy tới rồi sao.”
“Lưu tiên sinh. Xin bớt giận. Bọn nhóc đùa giỡn thôi mà.”
Người mập mạp không để ý đến người khác. Mà trực tiếp tiến lại trước mặt Diệp Thu. Đánh giá trên dưới hắn một lần, rồi hỏi: “Là cậu cầm thẻ màu tím tới câu lạc bộ Kinh Hoa sao?”
Diệp Thu gật đầu, hắn đã biết thân phận của người mập mạp này. Hắn chính là “Cương Thiết Đại Vương” Lưu Minh Sinh đại danh đỉnh đỉnh của Cát Long Pha. Là hình mẫu cho vô số người phấn đầu học tập.
“Có thể cho tôi nhìn một chút không?” Khuôn mặt Lưu Minh Sinh kích động hỏi.
“Dĩ nhiên rồi.” Diệp Thu nói, rồi tiện tay đưa thẻ vàng trong tay ra.
Hai tay Lưu Minh Sinh cầm lấy, quan sát số trên thẻ. Sau đó cẩn thận ma sát trong tay, hồi lâu không nói. Giống như đang nhớ lại lão bằng hữu của mình.
“Không sai, chính là nó, chính là nó.” Lưu Minh Sinh cao hứng hét lên, ánh mắt tỏa sáng, thần thái khác thường.
Tất cả mọi người thấy hắn như vậy cũng không biết chuyện gì. Chẳng lẽ người cầm thẻ này chính là con tư sinh của Lưu Minh Sinh sao?”
Trong đầu mọi người đều xuất hiện ra một bức họa như vậy.
Lưu Minh Sinh một thân Tây phục trong ngực ôm một nữ nhân. Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào nữ nhân đó nói: “A Hoa. Lệnh mẹ khó từ. Anh phải trở về thành thân cùng tiểu thư Đông Quách. Nhưng mà, anh lấy trăng sao làm chứng, thề với thần phật rằng. Người ta yêu nhất chính là em. Mặc dù không gần em, nhưng trong tâm của anh luôn luôn có em. Nơi này có một chiếc thẻ. Bên trong có thể sử dụng tiền mặt không hạn chế. Sau này chỉ cần người nào cầm thể này tới cửa. Anh sẽ đáp ứng mọi điều kiện của hắn.
Lưu Đại Hải cũng nghĩ đến loại khả năng này. Sắc mặt âm trầm nhìn Diệp Thu. Chỉ có Diệp Thu vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ, nhìn Lưu Minh Sinh đang ngẩn ngơ cầm thẻ.
“Chiếc thẻ này là ai đưa cho cậu?” Lưu Minh Sinh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Diệp Thu hỏi.
“Một vị nhân thân.”
“Hắn đâu?” Trong đôi mắt Lưu Minh Sinh tràn đầy mong đợi.
“Ông ấy không có đi ra ngoài.” Diệp Thu nói.
“Haizzz…Ta tưởng là hắn đã quên rồi. Không ngờ tới nhiều năm như vậy, mà hắn còn chưa giải thoát.” Lưu Minh Sinh thở dài.
“Có thể còn cần chút thời gian.” Diệp Thu đáp lại.
“Đúng vậy, còn cần chút thời gian. Vậy thì cho hắn thêm chút thời gian đi. Có điều hi vọng hắn đừng làm cho bọn ta chờ quá lâu.” Lưu Minh Sinh vô cùng đau đớn nói.
“Bá phụ. Chiếc thể màu tím này thật đẹp. Sao trước giờ con chưa từng thấy qua?” Tạ Hân nghe Lưu Minh Sinh nói chuyện với Diệp Thu làm cho mê hoặc. Trong lòng xoay chuyển, vẻ mặt ngây thơ mỉm cười, cố ý giải khai đề tài này.
“Đúng vậy đó. Cha. Con hoài nghi thẻ hội viên của hắn là giả. Cha cũng không thể để hắn lừa gạt.” Lưu Đại Hải cũng lên tiếng nhắc nhở.
Lưu Đại Hải biết, chỉ có phụ thân của hắn Lưu Minh Sinh người sáng lập ra câu lạc bộ Kinh Hoa mới có thẻ đặc chế màu tím. Những hội viên khác đều có thẻ chia làm ba màu sắc cấp bậc hồng vàng lam.
Người này làm giả thẻ hội viên màu nào không làm, lại làm một thẻ màu tím. Có màu giống thẻ của cha mình, khó trách làm cho hắn sinh lòng hoài nghi.
“Giả? Ai nói cho mày biết đây là thể giả?” Lưu Minh Sinh sắc mặt giận dữ quát con mình.
“Cha….Con chỉ hoài nghi mà thôi. Con biết, chỉ có cha mới cầm loại thẻ màu tím này.” Lưu Đại Hải biết tính tình cha mình. Nếu mà chọc ông ấy tức giận, cho dù là thiên vương lão tử ông ta cũng dám điên cuồng chửi mắng một phen. Huống chi là một thằng con như hắn.
“Hoài nghi cái rắm, thẻ này là thật. Là ai nói cho mày biến chỉ có một thẻ màu tím hả? Có hai thẻ không được à? Mắt mày bị mù sao? Không thấy có đánh số trên đó? Của tao là 0000. Cái này là 0001. Chuyện này đại biểu cái gì? Tao van mày, làm việc thì phải động cái não heo mày lên chứ.” Lưu Minh Sinh là điển hình của người thô kệch. Cho dù nói chuyện với con mình cũng hung hăng như vậy. Điều này làm cho Lưu Đại Hải thẹn đến đỏ tận mang tai, ở trước mặt mọi người không dám ngẩng đầu lên.
“Nhưng mà cha….Hắn khi dễ Hân Hân.” Lưu Đại Hải cố chấp nói. Lưu Minh Sinh che chở cho Diệp Thu như vậy, căn bản không để con trai ruột của mình vào mắt. Làm cho Lưu Đại Hải càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.
“Khi dễ là khi dễ như thế nào? Mày lớn như vậy chưa bao giờ khi dễ người khác sao?”
“Nhưng mà Hân Hân là con dâu của cha mà.” Tính tình Lưu Đại Hải cũng như cha hắn, liền quát lên. Tạ Hân ở bên cạnh nghe được liền cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng.
“Con dâu cái rắm. Cho dù nó là vợ của mày, cũng không phải là con dâu của tao.
Ánh mắt lão tử cao hơn nhiều người. Đừng có mà cò kè vào tao. Nếu không tao động thủ đánh mày đó. Tao cho mày mặt mũi. Mày cũng đừng để cho tao mất mặt.”
“Cha…..”
Lưu Đại Hải bị lời của Lưu Minh Sinh làm cho tức nói không nên lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Hân cũng ủ rủ lại.
“Gây lộn? Với ai?”
Tạ Ý đặt chén rượu xuống. Trừng mắt hỏi.
“Không biết. Là một người mới tới, trước giờ chưa từng thấy.” Nam nhân này hồi đáp.
“Đm nó. Thằng nào không có mắt khi dễ gia tỷ của tao.”
Tạ Ý hùng hùng hổ hổ nói. Rồi đứng dậy chạy ra ngoài. Các bằng hữu ỡ trong bao sương cùng Tạ Ý đều buông chén xuống. Xông ra ngoài để trợ thêm khí thế.
Tạ Ý mang theo một đám người trẻ tuổi từ bên trong bao sương đi ra. Liền thấy gia tỷ Tạ Hân đang ôm tỷ phu Lưu Đại Hải đứng ở trong phòng khách. Mà còn nhóm người đang đứng cạnh cãi nhau với gia tỷ lại là người quen cũ của Tạ Ý.
“Sao hắn lại tới Cát Long Pha rồi?” Tạ Ý kinh ngạc, không biết chuyện gì. Nhìn thấy Diệp Thu híp mắt mỉm cười nhìn mình. Tạ Ý liền cảm thấy chột dạ trong lòng. Mới há mồm muốn mắng chửi thô tục ra liền theo nước miếng nuốt lại vào trong bụng.
“Ý ca. Sao vậy?” Một vị huynh đệ ở bên cạnh thấy sắc mặt Tạ Ý khó coi. Liền nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, tao không sao hết.” Tạ Ý lẩm bẩm nói.
“Ý ca. Có muốn tụi em lên hỗ trợ Tạ Hân không?”
“Chuyện này….Đợi chút đi, xem biểu hiện của Đại Hải ca như thế nào đã.” Tạ Ý lắc đầu nói. Cũng không dám tiến lại gần Tạ Hân, mà còn cố ý lùi về phía sau một chút. Những người chạy ra cùng Tạ Ý thấy hắn không có vẻ muốn xuất đầu liền đứng ngoài nhìn náo nhiệt.
Diệp Thu liếc mắt nhìn Tạ Ý, ánh mắt đặt trên người của tên họ Tạ này. Thầm nghĩ: “Tên này đúng là gan nhỏ nhất mà lại thích phô trương thanh thế. Nếu như lần sau mình tàn nhẫn hơn. Thì hắn cũng không có dũng khí đứng về phía đối lập mình.”
“Mày đã yêu cầu, nếu mà từ chối thì bất kính rồi.” Lưu Đại Hải sắc mặt âm trầm nói.
“Mời vị tiên sinh này đi xác nhận thẻ hội viên trong tay hắn một chút. Ta nghi rằng thẻ hội viên của hắn là giả.”
Lưu Đại Hải vung tay lên. Mấy hộ vệ đứng phía sau hắn lập tức nhào tới Diệp Thu.
Không đợi cho bốn gã hộ vệ áo đen kia xuất thủ. Tiểu Bạch đã chủ động ra tay. Một quyền đánh vào mũi tên hộ vệ thứ nhất. Tiếng sống mũi gãy lên vang lên. Cùng lúc đó, khuỷu tay trắng đã hung hăng đập vào ngực một tên hộ vệ áo đen bên cạnh.
Chỉ một lần ra tay. Đã có hai tên té ngã.
Hai gã hộ vệ còn lại nhìn thấy đối thủ quá mức cường hãn, liền liếc mắt nhìn tìm cảnh công kích từ phía sau. Đáng tiếc là không có cơ hội rồi. Tiểu Bạch tung người lên nhảy tới trước mặt bọn họ. Từng cước xuất ra. Thân thể hai người này liền tung bay ngã văng ra ngoài.
Phanh.
Phanh.
Trong chớp mắt một trận điện quang hỏa thạch đã trôi qua, thị lực những người này cũng không thấy rõ được. Tiểu Bạch động thủ như thế nào. Mà chỉ nghe thấy âm thanh của vật thể rơi xuống. Hơn nữa thanh âm này cơ hồ vang lên cùng lúc.
“Trời ạ, thật là lợi hại. Bọn họ là ai vậy?”
“Chưa từng thấy. Không giống như là Hoa Thương của Cát Long Pha.”
“Hắc hắc, cho dù là Đại Long thì sao? Đối đầu với Địa đầu xà Lưu Đại Hải thì thật không biết chữ chết viết như thế nào.”
“Đúng vậy. Lưu Minh Sinh cũng không phải hạng dễ trêu vào.”
Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên. Nhưng mọi người cũng không cho là Diệp Thu sẽ chiếm được tiện nghi của Lưu Đại Hải. Lưu Minh Sinh là người đã tạo dựng ra câu lạc bộ Kinh Hoa. Ở nhân mạch của Cát Long Pha cực kỳ nổi tiếng. Chỉ hô một tiếng là sẽ có người tụ tập tiếp ứng.
Hơn nữa ai cũng Lưu Minh Sinh là người bao che cho con nhất. Ai khi dễ con hắn, thì hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Lưu Đại Hải cũng không nghĩ tới Tiểu Bạch lại lợi hại như vậy. Bốn hộ vệ của mình đã bị bọn họ đánh cho căn bản không có chút lực hoàn thủ.
Những chuyện này cũng không làm cho sắc mặt Lưu Đại Hải có chút biến đổi. Hắn lần nữa phát ra mệnh lệnh. Nói: “Báo cảnh sát, có người giả mạo hội viên câu lạc bộ Kinh Hoa tự tiện xông vào câu lạc bộ tư nhân. Làm ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ.”
“Còn nữa, nói là hắn có ý định đả thương người. Mưu đồ bất chính.”
Tạ Hân cười hì hì, chỉ vào bốn người hộ vệ áo đen bị Tiểu Bạch đánh ngã, bổ sung.
“Dừng tay cho ta.” Một tiếng rống truyền tới.
Ngay lúc mọi người nói chuyện, liền thấy một người mập mạp to lớn bước nhanh ra. Đi theo phía sau là hai gã hộ vệ. Thoạt nhìn lai lịch không nhỏ.
Người mập mạp này mặt mày hồng hào, hai má béo nọng của hắn lay động theo bước đi tiêu sái. Trên người mặc một chiếc áo bạch y cực kỳ sang trọng, hạ thân là một cái quần màu vàng nhạt. Mang giày da màu đen.
“Cha.” Lưu Đại Hải lên tiếng gọi người mập mạp kia.
“Bá phụ.” Tạ Hân cũng lên tiếng, hành lễ với người mập mạp. “Lưu tiên sinh. Ông ấy tới rồi sao.”
“Lưu tiên sinh. Xin bớt giận. Bọn nhóc đùa giỡn thôi mà.”
Người mập mạp không để ý đến người khác. Mà trực tiếp tiến lại trước mặt Diệp Thu. Đánh giá trên dưới hắn một lần, rồi hỏi: “Là cậu cầm thẻ màu tím tới câu lạc bộ Kinh Hoa sao?”
Diệp Thu gật đầu, hắn đã biết thân phận của người mập mạp này. Hắn chính là “Cương Thiết Đại Vương” Lưu Minh Sinh đại danh đỉnh đỉnh của Cát Long Pha. Là hình mẫu cho vô số người phấn đầu học tập.
“Có thể cho tôi nhìn một chút không?” Khuôn mặt Lưu Minh Sinh kích động hỏi.
“Dĩ nhiên rồi.” Diệp Thu nói, rồi tiện tay đưa thẻ vàng trong tay ra.
Hai tay Lưu Minh Sinh cầm lấy, quan sát số trên thẻ. Sau đó cẩn thận ma sát trong tay, hồi lâu không nói. Giống như đang nhớ lại lão bằng hữu của mình.
“Không sai, chính là nó, chính là nó.” Lưu Minh Sinh cao hứng hét lên, ánh mắt tỏa sáng, thần thái khác thường.
Tất cả mọi người thấy hắn như vậy cũng không biết chuyện gì. Chẳng lẽ người cầm thẻ này chính là con tư sinh của Lưu Minh Sinh sao?”
Trong đầu mọi người đều xuất hiện ra một bức họa như vậy.
Lưu Minh Sinh một thân Tây phục trong ngực ôm một nữ nhân. Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào nữ nhân đó nói: “A Hoa. Lệnh mẹ khó từ. Anh phải trở về thành thân cùng tiểu thư Đông Quách. Nhưng mà, anh lấy trăng sao làm chứng, thề với thần phật rằng. Người ta yêu nhất chính là em. Mặc dù không gần em, nhưng trong tâm của anh luôn luôn có em. Nơi này có một chiếc thẻ. Bên trong có thể sử dụng tiền mặt không hạn chế. Sau này chỉ cần người nào cầm thể này tới cửa. Anh sẽ đáp ứng mọi điều kiện của hắn.
Lưu Đại Hải cũng nghĩ đến loại khả năng này. Sắc mặt âm trầm nhìn Diệp Thu. Chỉ có Diệp Thu vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ, nhìn Lưu Minh Sinh đang ngẩn ngơ cầm thẻ.
“Chiếc thẻ này là ai đưa cho cậu?” Lưu Minh Sinh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Diệp Thu hỏi.
“Một vị nhân thân.”
“Hắn đâu?” Trong đôi mắt Lưu Minh Sinh tràn đầy mong đợi.
“Ông ấy không có đi ra ngoài.” Diệp Thu nói.
“Haizzz…Ta tưởng là hắn đã quên rồi. Không ngờ tới nhiều năm như vậy, mà hắn còn chưa giải thoát.” Lưu Minh Sinh thở dài.
“Có thể còn cần chút thời gian.” Diệp Thu đáp lại.
“Đúng vậy, còn cần chút thời gian. Vậy thì cho hắn thêm chút thời gian đi. Có điều hi vọng hắn đừng làm cho bọn ta chờ quá lâu.” Lưu Minh Sinh vô cùng đau đớn nói.
“Bá phụ. Chiếc thể màu tím này thật đẹp. Sao trước giờ con chưa từng thấy qua?” Tạ Hân nghe Lưu Minh Sinh nói chuyện với Diệp Thu làm cho mê hoặc. Trong lòng xoay chuyển, vẻ mặt ngây thơ mỉm cười, cố ý giải khai đề tài này.
“Đúng vậy đó. Cha. Con hoài nghi thẻ hội viên của hắn là giả. Cha cũng không thể để hắn lừa gạt.” Lưu Đại Hải cũng lên tiếng nhắc nhở.
Lưu Đại Hải biết, chỉ có phụ thân của hắn Lưu Minh Sinh người sáng lập ra câu lạc bộ Kinh Hoa mới có thẻ đặc chế màu tím. Những hội viên khác đều có thẻ chia làm ba màu sắc cấp bậc hồng vàng lam.
Người này làm giả thẻ hội viên màu nào không làm, lại làm một thẻ màu tím. Có màu giống thẻ của cha mình, khó trách làm cho hắn sinh lòng hoài nghi.
“Giả? Ai nói cho mày biết đây là thể giả?” Lưu Minh Sinh sắc mặt giận dữ quát con mình.
“Cha….Con chỉ hoài nghi mà thôi. Con biết, chỉ có cha mới cầm loại thẻ màu tím này.” Lưu Đại Hải biết tính tình cha mình. Nếu mà chọc ông ấy tức giận, cho dù là thiên vương lão tử ông ta cũng dám điên cuồng chửi mắng một phen. Huống chi là một thằng con như hắn.
“Hoài nghi cái rắm, thẻ này là thật. Là ai nói cho mày biến chỉ có một thẻ màu tím hả? Có hai thẻ không được à? Mắt mày bị mù sao? Không thấy có đánh số trên đó? Của tao là 0000. Cái này là 0001. Chuyện này đại biểu cái gì? Tao van mày, làm việc thì phải động cái não heo mày lên chứ.” Lưu Minh Sinh là điển hình của người thô kệch. Cho dù nói chuyện với con mình cũng hung hăng như vậy. Điều này làm cho Lưu Đại Hải thẹn đến đỏ tận mang tai, ở trước mặt mọi người không dám ngẩng đầu lên.
“Nhưng mà cha….Hắn khi dễ Hân Hân.” Lưu Đại Hải cố chấp nói. Lưu Minh Sinh che chở cho Diệp Thu như vậy, căn bản không để con trai ruột của mình vào mắt. Làm cho Lưu Đại Hải càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.
“Khi dễ là khi dễ như thế nào? Mày lớn như vậy chưa bao giờ khi dễ người khác sao?”
“Nhưng mà Hân Hân là con dâu của cha mà.” Tính tình Lưu Đại Hải cũng như cha hắn, liền quát lên. Tạ Hân ở bên cạnh nghe được liền cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng.
“Con dâu cái rắm. Cho dù nó là vợ của mày, cũng không phải là con dâu của tao.
Ánh mắt lão tử cao hơn nhiều người. Đừng có mà cò kè vào tao. Nếu không tao động thủ đánh mày đó. Tao cho mày mặt mũi. Mày cũng đừng để cho tao mất mặt.”
“Cha…..”
Lưu Đại Hải bị lời của Lưu Minh Sinh làm cho tức nói không nên lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Hân cũng ủ rủ lại.
Bình luận facebook