• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cận Thân Bảo Tiêu (3 Viewers)

  • Chương 719

Gừng càng già càng cay, đề nghị này của Nhiễm lão gia tử chẳng khác gì là đến rút củi dưới đáy nồi, một gậy đem Yến gia đánh chìm.
Mượn việc Yến gia có người vì lợi bán đứng quốc gia, đem những người khác của Yến gia tạm thời cách chức, đây là chuyện đương nhiên. Thậm chí cho dù đem chuyện vạch trần ra sự thật, sợ là cũng chỉ có một biện pháp giải quyết như vậy.
Phạm vào sai lầm, chung quy có người nào muốn đứng ra gánh chịu?
Yến lão đầu tử nàh ngươi thông minh, tìm người chết đi ra ngoài gánh lấy trách nhiệm. Tốt rồi, vậy thì dứt khoát nói tất cả mọi người của Yến gia ngươi có hiềm nghi tham dự.
Không có! Ngươi nói không có là không có sao?
Rồi lại nói, tiếp nhận điều tra cũng là suy nghĩ cho danh dự Yến gia các ngươi đi? Nếu như không có chuyện gì không phải là tốt hơn sao? Chẳng lẽ ngươi ngay cả tiếp nhận điều tra cũng không dám?
Diệp Thu không thể không nhận thức lại Nhiễm lão một lần nữa, những lão đầu tử này ở chính đàn chìm nổi mấy chục năm cũng đã sống thành tinh.
Trước kia hắn cảm thấy Nhiễm lão gia tử trầm mặc ít nói, một bộ mặt cả ngày như nhau. Nhưng là không nghĩ tới ở lúc đấu chính giới lại sắc bén như thế, bắt được một cái đuôi của đối phương liền mãnh liệt đánh tới cùng. Không đánh thì thôi, đã đánh thì một đòn kinh nhân, làm cho đối thủ không còn lực trở mình.
"Các anh cảm thấy xử lý như vậy như thế nào?" Yến lão đầu không có trả lời Nhiễm lão, mà là dời ánh mắt đảo quanh lên mấy người tham dự Hỏi ý kiến của bọn hắn.
Mấy người kia cũng quay mặt sang, không dám cùng ánh mắt hắn nhìn nhau.
Yến lão mặc dù đã rút lui nhiều năm, nhưng là lực ảnh hưởng của lão nhân này cũng là kinh người.
Chuyện không nhỏ. Hơn nữa lại là liên quan đến đến chuyện kỹ thuật gen cơ mật nhất của quốc gia bị tiết lộ ra ngoài.
"Tóm lại nên là đem vấn đề điều tra rõ ràng mới thích hợp. Nếu không, chúng ta cũng không có biện pháp hướng quốc gia cùng nhân dân nói rõ." Nhiễm lão gia tử bưng chén trà, ung dung thong thả.
Nhìn thấy Nhiễm lão gia tử đấu lý một lần nữa, Trần Phương biết mình không biểu lộ thái độ cũng không được, dù sao, hắn là người mà Nhiễm lão gia tử một tay cất nhắc lên. Hơn nữa, lúc trước hắn cũng nhận được điện thoại khơi thông của Lâm gia.
"Tôi cảm thấy Nhiễm lão nói có lý. Chúng ta như vậy cũng là đứng ở lập trường bảo vệ Yến gia mà suy nghĩ. Dù sao, nếu như chuyện được điều tra xong, tất cả lời nói linh tinh của kẻ nhàn rỗi phía ngoài cũng là tự sụp đổ." Trần Phương Viên gian xảo nói.
"Tôi tán thành." Lý lão rốt cục tỏ thái độ. Nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Đây là vụ án lớn. Cấp trên sẽ truy cứu. Hơn nữa còn liên quan đến chuyện quân nhân ưu tú của chúng ta tử vong. Phải nghiêm khác điều tra. Chúng ta cũng phải cho người nhà của người bị hại một cái công đạo."
" Chúng ta đây cũng là đề nghị bước đầu. Kết quả xử lý cụ thể, vẫn là phải hướng cấp trên báo cáo mới được ." Lâm trưởng phòng hàm hồ nói. Nhưng là từ hàm nghĩa trong lời nói mà đến xem, cũng là tán thành phương pháp xử lý mà Nhiễm lão nói lên.
Nếu như mấy người phụ trách chủ yếu chuyện này đã thống nhất ý kiến, như vậy sẽ làm thành tài liệu hướng cấp trên báo cáo. Cho dù là cấp trên có một số người không đồng ý, cũng không thể trực tiếp đem kết quả của mấy người phụ trách chủ yếu hủy bỏ toàn bộ được..
Nói cách khác, như vậy kết quả xử lý có thể là kết quả cuối cùng.
Tất cả mọi người rõ ràng, người của Yến gia tạm thời bị cách chức tiếp nhận điều tra đại biểu cho cái gì.
Danh dự của Yến gia rơi xuống mức thấp nhất, cây đổ khỉ tản ra, những người vốn là phụ thuộc vào thế lực Yến gia cũng sẽ một lần nữa đi tìm núi dựa khác.
"Chẳng lẽ đây là lịch sử tái diễn? Như vậy kết quả cùng Diệp gia hai mươi năm trước có cái gì khác nhau chứ?" Yến lão nhắm mắt lại bi ai mà nghĩ.
Mở mắt ra quét mắt nhìn mọi người đang ngồi một cái, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên mặt của Nhiễm lão.
Hai lão đầu tử tuổi trên năm mươi dùng mắt hổ nhìn nhau, thậm chí có cổ áp lực vô hình lan tràn ra, làm cho mấy người khác ngồi đó cũng hô hấp không thoải mái.
Một lúc lâu, cuối cùng Yến lão mở miệng, nói: "Nước Trung Quốc chúng ta coi trọng chế độ tập trung dân chủ. Nếu tất cả mọi người cảm thấy phương pháp xử lý như vậy là thích hợp, tôi đây cũng không có chuyện gì để nói. Tôi đồng ý với đề nghị của Nhiễm lão ca ."
Hô!
Tất cả mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng là đem cái lão nhân này đẩy xuống rồi.
"Nếu như không có chuyện gì mà nói, tôi liền đi trước một bước. Già rồi nên tinh thần không tốt, không ngồi được thời gian quá dài." Yến lão hướng về phía mọi người nói, đứng lên đi ra ngoài.
Trừ Nhiễm lão gia tử cùng Lý lão, mấy người khác cũng đứng lên đưa tiễn hắn. Vô luận là Diệp Thu trong lòng có khó chịu đối với hắn, lúc này cũng muốn giữ vững lễ của vãn bối.
Đây là quy tắc. Quy tắc kéo dài trăm ngàn năm.
Loảng xoảng!
Không có bất kỳ sự báo trước nào, trong lúc Yến lão đang muốn kéo ra cái ghế ngồi bất chợt té xỉu, thân thể mềm nhũn nằm úp sấp ở trên cái ghế.
"Có ai không. Mau gọi bác sĩ. Mau gọi bác sĩ." Khuôn mặt Trần Phương trắng bệch, lao ra cửa lớn tiếng kêu lên. Nếu như Yến lão hắn ở nơi này có xảy ra chuyện gì, hắn làm sao cũng không thoát khỏi liên quan.
Diệp Thu đưa mắt cùng Nhiễm lão gia tử liếc mắt nhìn nhau, cũng là cực kỳ bất đắc dĩ.
Mắt thấy chuyện sẽ thành công, không nghĩ tới Yến lão đầu lại dùng một chiêu quỷ kế:
"Mau cứu người." Đan lão gia tử lớn tiếng ra lệnh.
Rất nhanh, Lương Quang liền mang theo mấy tên bảo vệ chạy vào. Mấy người liền mang Yến lão hướng lầu dưới chạy đi, ở đó đã chuẩn bị xong xe.
Trần Phương cùng Lâm Xử Trường được phái đi hộ tống Yến lão đầu tử, sau khi từ biệt với Lý lão, Diệp Thu liền đi theo Nhiễm lão vào xe của xe.
Nhiễm lão gia tử xua xua tay, nhân viên tài xế cùng cảnh vệ liền song song xuống xe chờ ở bên ngoài.
"Đây là một nước cờ hay a, lớn tuổi như vậy, mà nước cờ vẫn vững vàng, không giảm so với năm đó." Nhiễm lão gia tử dựa vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi nói. Tinh thần cùng thể lực của người lớn tuổi cũng không quá tốt, nán lại lâu ở bên ngoài liền dễ dàng mệt mỏi.
"Ông nội, hắn diễn trò như vậy, kết quả là như thế nào?" Diệp Thu khôn khéo kêu lên.
Dù sao chuyện của hắn và Đông Nhi đã bị Nhiễm lão gia tử biết rồi, dứt khoát theo Đông Nhi gọi là gia gia.
Nhiễm lão gia tử nhìn Diệp Thu một cái thật sâu, nói: "Hắn bệnh như vậy, liền sẽ khiến người ta đồng tình hắn. Cũng là lão nhân vì quốc gia này phấn đấu qua, ai có thể thật sự truy cứu? Huống chi, hắn có lẽ bởi vì chuyện này mà bệnh thành cái bộ dáng này. Nếu quả thật xảy ra chuyện gì mà nói, ai cũng không gánh được trách nhiệm này ." .
"Vậy chuyện này cứ quên đi như vậy ?" Diệp Thu có loại cảm giác thất bại nghiêm trọng. Hắn cho là mình lấy được chứng cớ có thể tin, lại có nhiều người ở sau lưng làm chỗ dựa cho mình như vậy, mình nhất định có thể thắng lợi ổn thỏa.
Nhưng là ở dưới sự phản kích này của Yến lão, tất cả ưu thế của mình cũng biến mất hầu như không còn. Hơn nữa, còn có thể phải chịu tiếng nhơ ỷ thế khi dễ người.
Yến lão bị bệnh, sợ là sẽ có không ít người đem trách nhiệm đẩy tới thân mình đi?
"Đây chính là chính trị?" Đối với mấy lão đầu tử giảo hoạt này, Diệp Thu có loại cảm giác vô lực.
"Nhìn thái độ của cấp trên đã, cấp trên cảm thấy chuyện quá nghiêm trọng, cũng là có thể tiếp tục truy tra xuống tới. Nếu như cấp trên cảm thấy phải bảo vệ thân thể người già, chuyện này có khả năng cho một cái xử phạt ngầm." Nhiễm lão gia tử nói.
"Xử phạt ngầm?" Diệp Thu có chút không rõ.
"Không công khai. Nhưng là sẽ để người của Yến gia gánh chịu trách nhiệm này. Vô luận như thế nào, cờ của Yến gia này là phải đổ." Nhiễm lão gia tử dùng ngữ điệu thê lương nói.
Sống đến tuổi như bọn họ như vậy, vô luận là bằng hữu hay là đối thủ rời đi, cũng sẽ làm cho trong lòng bọn họ có một cổ tịch mịch không cách nào bài xích.
"Vậy chuyện của cha cháu?" .
"Yên tâm. Sẽ cho hắn một cái công đạo." Nhiễm lão xua xua tay, nói "Ta cũng hơi mệt chút. Cháu muốn làm cái gì thì làm đi. Có thời gian trở về thăm Đông Nhi một chút, ta nói nó không nghe."
"Dạ, cháu sẽ về. Ông nội." Mắt Diệp Thu có chút ướt át.
" Huyết áp bình thường."
"Mạch đập cũng bình thường." .
"Có thể là Yến lão chịu cái kích thích gì đó, làm cho lửa giận đánh vào trong lòng, cho nên xảy ra hiện tượng ngã xuống đất ngất đi. Nghỉ ngơi thật tốt là sẽ không có chuyện gì." .
Sau khi bác sĩ kiểm tra thân thể cho Yến lão xong, nói với một nhóm người thăm hỏi ở phía sau.
"Không có chuyện gì là tốt rồi. Bác sĩ, các anh nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, bảo đảm thân thể của Yến lão."
"Đúng vậy. Chúng ta nên rời đi. Để cho thủ trưởng nghỉ ngơi thật tốt." Có người nói.
Đợi đến sau khi mọi người đi hết khỏi phòng bệnh, Yến lão gia tử mới chậm rãi mở mắt ra.
Chẳng qua là ánh mắt vô thần, vẻ mặt mờ mịt nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.
Két!
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có người lại đi đến.
"Ông nội." Yến Thanh Phong hô, giơ tay nắm chặt lấy tay gầy gò của ông nội.
Nghe được là cháu mình, lúc này Yến lão mới mở mắt.
"Thanh Phong. Là cháu sao?"
Yến lão cưỡng chế tinh thần lên nói chuyện.
"Ông nội, ông không sao chứ?" Yến Thanh Phong thấy ông nội mở mắt, cao hứng hỏi.
"Không có chuyện gì. Ta căn bản là không có chuyện gì. . . ." Yến lão lắc đầu.
"Vậy ông...?" .
"Thanh Phong, bọn họ tìm được chứng cớ rồi, có thể chứng minh vụ án hai mươi hai năm trước có quan hệ với Yến gia chúng ta. Hôm nay bọn họ thương nghị, muốn Yến gia chúng ta gánh chịu nhận lấy trách nhiệm, để cho tất cả người của Yến gia tạm thời cách chức tiếp nhận điều tra. Ta bị buộc bất đắc dĩ, mới làm ra một chiêu khổ nhục kế như vậy." Yến lão gia tử nhỏ giọng nói.
"Bọn họ làm sao lại tìm được chứng cứ? Vậy bây giờ chúng ta phải đối phó làm sao ?" Sắc mặt của Yến Thanh Phong biến đổi. Hắn mặc dù không có tự mình tham dự, nhưng lại là biết trong gia tộc quả thật có người đang chịu trách nhiệm cùng bên kia liên lạc. Hơn nữa, người kia còn là em trai Yến Kỷ Đạo của mình. Đây cũng là sự thật Yến Kỷ Đạo bị đưa đi nước ngoài du học.
Nếu như chuyện thật sự bị chọc đi ra, vậy đối với Yến gia là một sự đả kích trí mạng.
"Thanh Phong. Cháu từ chức đội trưởng bội đội thứ năm đi. Vị trí này quá mấu chốt, cũng quá cao chút. Nếu như Yến gia chúng ta không có ai đứng ra gánh lấy trách nhiệm, bọn họ là sẽ không dừng tay." Yến lão gia tử nhìn cháu trai nói.
"Cái gì?" Khuôn mặt Yến Thanh Phong lộ vẻ thống khổ, hỏi; "Ông nội, nhất định phải như vậy sao?
"Ông nên biết, cháu ở vị trí này đã hao tốn bao nhiêu tâm huyết." .
Yến lão lắc đầu, nói: "Không được. Chúng ta không còn có lựa chọn khác. Đem thân thể cũng cho giấu bên trong, giấu đến thật kín đáo. Nếu như bọn họ có thể bán cho tấm mặt mo này của ta đây mấy phần mặt mũi, còn có thể bảo vệ một mạng của các cháu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom