Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 748
Diệp Thu và mấy cô gái cũng có một khoảng thời gian không gặp, tất nhiên vô cùng nhớ nhung, nên khi ngồi trong phòng khách nói chuyện với các cô. Lâm Bảo Nhi luôn dính bên người Diệp Thu, ôm cánh tay Diệp Thu, không muốn buông ra.
Cô da mặt dày khiến những người khác vô cùng ngưỡng mộ nhưng không thể làm được như cô, ôm ôm ấp ấp Diệp Thu trước mặt mọi người.
Vì Lâm Bảo Nhi sắp về báo cáo mà Đường Quả cũng quay về tiếp nhận nghiệp vụ của tập đoàn, nên trong hai ngày này họ sẽ quay về Yến Kinh. Đây cũng là điều Diệp Thu muốn thấy.
Hai nha đầu này đúng là rất không yên phận muốn để họ tránh mãi trong nhà Tây Môn không ra ngoài. Sợ cũng là điều vô cùng khó khăn.
Hong Kong hiện giờ giống như một thùng thuốc nổ lớn, không cẩn thận là có thể bị người ta châm lửa, Diệp Thu thật sự lo lắng cho các cô.
Ngược lại, Trầm Mặc Nùng tạm thời vẫn có chút việc phải giải quyết nên cần phải ở lại Hong Kong vài ngày.
Diệp Thu cũng rất yên tâm với Trầm Mặc Nùng, cô muốn ở lại thêm vài ngày, Diệp Thu cũng không có ý kiến gì.
Lại nói tới chuyện Nhiễm Đông Dạ tát cô nghệ sỹ người Hàn, lúc này Diệp Thu mới hiểu rõ chân tướng sư việc. Hiện nay, một số nghệ sỹ đều muốn kiếm tiền ở Trung Quốc nhưng lại không tôn trọng người dân Trung Quốc. Lúc họ nhận tiền thì vẻ mặt tươi cười chào đón, quay mặt đi thì lại mắng đồ nhà quê. Hành động này của Đông Nhi đúng là khiến người ta vô cùng sáng khoải.
Nhiễm Đông Dạ cũng là một kỳ nữ, làm việc quyết đoán, chưa bao giờ nương tay. Điều này cũng khiến Diệp Thu ngưỡng mộ. Nếu cô không làm, mình cùng sẽ làm chút việc này cho Đông Nhi.
Giới điện ảnh truyền hình đúng là quá phức tạp. Diệp Thu không ngại làm những chuyện bắt chước theo. Cuối cùng, lúc người trong giới nhắc tới Nhiễm Đông Dạ, đều trong lòng có cảm giác sợ hãi.
Lại nói chuyện một hồi, mọi người ai về phòng ấy nghỉ.
Nhiễm Đông Dạ vừa lau đầu vừa đi ta khỏi bồn tắm.
Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông nằm trên giường cười xấu xa với cô, giật mình suýt nữa hét lên.
Tới khi ngẩng đầu nhìn rõ mặt Diệp Thu mới ngượng ngùng nói: " Đáng chết, vào phòng người khác cũng không biết gõ cửa. Lén la lén lút vào trong hù chết người ta".
Nhiễm Đông Dạ vừa tắm xong, mặc trên người một áo ngủ tơ tằm màu xanh đen. Cơ thể đẫy đà, dáng vẻ xiêu hồn người. Tóc tai bù xù trên bả vai cũng không che lấp được mảnh lớn trắng noãn lộ ra ngoài. Bộ ngực sữa nửa hở ra đường cong mê người.
Không thể không nói Nhiễm Đông Dạ lúc trước còn có chút ngây ngô, bây giò càng ngày càng ra dáng con gái.
"Đây là công lao của mình" Trong lòng Diệp Thu kiêu ngạo thầm nghĩ.
"Tới đây" Diệp Thu vẫy vẫy tay với Nhiễm Đông Dạ.
"Em cứ không qua đó". Nhiễm Đông Dạ bất mãn trừng mắt với Diệp Thu một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Ôm chặt lấy cơ thể ấm áp mềm mại, trong mũi truyền tới mùi sữa tắm dễ chịu. Diệp Thu đau lòng nói: "Tôi nay không sợ chứ? Vốn muốn gọi điện cho em, nhưng lại không chắc chắn họ có ra tay không. Nếu họ chỉ theo dõi thôi, như thế sẽ đánh rắn động cỏ".
"Cũng sẽ khiến em luôn lo lắng sợ hãi. Anh nghĩ dù sao anh cũng luôn bên cạnh em, sẽ không cho họ cơ hội làm tổn hại tới em".
"Em không sợ" Nhiễm Đông Dạ cũng ôm chặt eo Diệp Thu nói "Em biết anh sẽ không để em bị bắt cóc".
"Đương nhiên rồi, anh không nỡ đâu" Diệp Thu cười nói, sau đó cúi đầu hôn lên môi Nhiễm Đông Dạ.
Đây là một dãy biệt thự giá cả xa xỉ gần bờ biển Hong Kong, sống xung quanh đều là người tầng lớp giàu có ở Hong Kong.
Căn biệt thự này Diệp Thu mua cho nhân viên làm việc cho mình ở Hong Kong ở, người ít, những phú hào đó cũng phần lớn không ra ngoài, không dễ bị người ra phát hiện ra điều khác thường . Tiểu Bạch không muốn cùng Diệp Thu sống ở gia tộc Tây Môn, tất nhiên cũng ở đây.
Xe của Diệp Thu dừng ở cổng, liền có người mở cổng biệt thự. Hai vệ sỹ mặc đồ đen ở cổng cung kính đứng hai bên. Bọn họ đều là nhân viên cấp cao phái tới Hong Kong cùng Diệp Thu chấp hành nhiệm vụ lần này, cũng ngầm biết thân phận của Diệp Thu.
Diệp Thu lái xe thẳng vào trong sân. Tiểu Bạch đã đứng chờ ở đó.
"Hắn vẫn sống chứ?" Diệp Thu cười hỏi.
Tiểu Bạch gật đầu ra hiệu tay. Diệp Thu liền theo sau hắn đi vào trong.
Căn phòng này trống không, chỉ có một chiếc ghế. Nhân viên phụ trách trông người đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất đó, thấy Diệp Thu và Tiểu Bạch đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Không có việc gì rồi. Anh ra ngoài trước đi..." Diệp Thu nói.
"Vâng" Người đàn ông đáp, đóng cửa lui ra ngoài.
Người Tiểu Bạch bắt về nằm trên sàn nhà, vết thương trên trán và trên đùi vẫn đang băng bó xử lý, nghe thấy có người tới liền mở to mắt nhìn một cái rồi lại nhắm lại.
Diệp Thu đi tới ngồi xổm trên đất hỏi "Anh có thể nói cho tôi biết ai phái anh tới không?"
Im lặng, người nằm ở đó không nhúc nhích.
"Đương nhiên, vấn đề này tôi đã biết rồi, cũng không hứng thú lắm" Diệp Thu nói "Vậy thì anh có thể nói cho tôi biết đồng bọn của anh đang ở đâu không?"
Vẫn là im lặng.
Sắc mặt Tiểu Bạch giận dữ, nắm chặt hoàng kim cương xoa tam giác trong tay định phi lên người hắn.
"Đợi chút" Diệp Thu giữ tay chặn lại. Nếu trên ngươi người này có quá nhiều lỗ thủng, tới khi đẩy hắn ra ngoài đối mặt với truyền thông cũng không tiện giải thích.
"Tôi từng học đại học, là một người rất có tố chất, nếu không nhất thiết tôi sẽ không tùy tiện đánh người. Tôi có thể cho anh thêm một cơ hôi? Nói cho tôi biết đồng bọn của anh ở đâu? Anh xem minh anh nằm ở đây vô vị biết bao. Lẽ nào anh không muốn cho họ tới cùng anh sao? Đó đều là lũ khốn? Họ cướp công lao của anh, cướp danh tiếng của anh, thậm chí có lúc còn cướp bạn gái với anh?Anh không cần dùng tính mạng để yểm hộ cho họ? Đúng không?"
"Tôi sẽ không nói" Người đó cuối cùng mở miệng rồi.
"Vậy, thế này đi, tôi mang bút cho anh viết cho tôi?"
Diệp Thu lại ngồi xổm ở đó, thấy người kia không có ý hợp tác, liền một tay bóp cổ hắn nói :"Nếu bây giờ anh không muốn nói, sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu. Ừm, lời nói chỉ chớp mắt hai cái".
Mặt con tin bị bóp cho thành màu đỏ tím, con mắt sắp lòi ra ngoài. Diệp Thu biết đây là lúc ý thức phòng bị của hắn yếu nhất.
Ánh sáng bạc của chiếc nhẫn phệ hồn trong tay lóe lên. Sau đó Diệp Thu liền rất thuận lợi vào trong não vực của con tin.
Diệp Thu cảm thấy lần này sử dụng nhẫn phệ hồn hình như có chút thay đổi. Lúc trước còn cần phải khẽ chạm tới, ý chí phải cực kỳ tập trung. Lần này tâm niệm vừa nổi lên là xông thẳng vào.
Cũng giồng như... hoàn toàn không cần bất cứ khúc nhạc dạo nào.
Chẳng lẽ chiếc nhẫn lại có đột phá gì sao?
Bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này. Tiểu Bạch vẫn còn đứng bên cạnh lo lắng nhìn mình.
Cô da mặt dày khiến những người khác vô cùng ngưỡng mộ nhưng không thể làm được như cô, ôm ôm ấp ấp Diệp Thu trước mặt mọi người.
Vì Lâm Bảo Nhi sắp về báo cáo mà Đường Quả cũng quay về tiếp nhận nghiệp vụ của tập đoàn, nên trong hai ngày này họ sẽ quay về Yến Kinh. Đây cũng là điều Diệp Thu muốn thấy.
Hai nha đầu này đúng là rất không yên phận muốn để họ tránh mãi trong nhà Tây Môn không ra ngoài. Sợ cũng là điều vô cùng khó khăn.
Hong Kong hiện giờ giống như một thùng thuốc nổ lớn, không cẩn thận là có thể bị người ta châm lửa, Diệp Thu thật sự lo lắng cho các cô.
Ngược lại, Trầm Mặc Nùng tạm thời vẫn có chút việc phải giải quyết nên cần phải ở lại Hong Kong vài ngày.
Diệp Thu cũng rất yên tâm với Trầm Mặc Nùng, cô muốn ở lại thêm vài ngày, Diệp Thu cũng không có ý kiến gì.
Lại nói tới chuyện Nhiễm Đông Dạ tát cô nghệ sỹ người Hàn, lúc này Diệp Thu mới hiểu rõ chân tướng sư việc. Hiện nay, một số nghệ sỹ đều muốn kiếm tiền ở Trung Quốc nhưng lại không tôn trọng người dân Trung Quốc. Lúc họ nhận tiền thì vẻ mặt tươi cười chào đón, quay mặt đi thì lại mắng đồ nhà quê. Hành động này của Đông Nhi đúng là khiến người ta vô cùng sáng khoải.
Nhiễm Đông Dạ cũng là một kỳ nữ, làm việc quyết đoán, chưa bao giờ nương tay. Điều này cũng khiến Diệp Thu ngưỡng mộ. Nếu cô không làm, mình cùng sẽ làm chút việc này cho Đông Nhi.
Giới điện ảnh truyền hình đúng là quá phức tạp. Diệp Thu không ngại làm những chuyện bắt chước theo. Cuối cùng, lúc người trong giới nhắc tới Nhiễm Đông Dạ, đều trong lòng có cảm giác sợ hãi.
Lại nói chuyện một hồi, mọi người ai về phòng ấy nghỉ.
Nhiễm Đông Dạ vừa lau đầu vừa đi ta khỏi bồn tắm.
Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông nằm trên giường cười xấu xa với cô, giật mình suýt nữa hét lên.
Tới khi ngẩng đầu nhìn rõ mặt Diệp Thu mới ngượng ngùng nói: " Đáng chết, vào phòng người khác cũng không biết gõ cửa. Lén la lén lút vào trong hù chết người ta".
Nhiễm Đông Dạ vừa tắm xong, mặc trên người một áo ngủ tơ tằm màu xanh đen. Cơ thể đẫy đà, dáng vẻ xiêu hồn người. Tóc tai bù xù trên bả vai cũng không che lấp được mảnh lớn trắng noãn lộ ra ngoài. Bộ ngực sữa nửa hở ra đường cong mê người.
Không thể không nói Nhiễm Đông Dạ lúc trước còn có chút ngây ngô, bây giò càng ngày càng ra dáng con gái.
"Đây là công lao của mình" Trong lòng Diệp Thu kiêu ngạo thầm nghĩ.
"Tới đây" Diệp Thu vẫy vẫy tay với Nhiễm Đông Dạ.
"Em cứ không qua đó". Nhiễm Đông Dạ bất mãn trừng mắt với Diệp Thu một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Ôm chặt lấy cơ thể ấm áp mềm mại, trong mũi truyền tới mùi sữa tắm dễ chịu. Diệp Thu đau lòng nói: "Tôi nay không sợ chứ? Vốn muốn gọi điện cho em, nhưng lại không chắc chắn họ có ra tay không. Nếu họ chỉ theo dõi thôi, như thế sẽ đánh rắn động cỏ".
"Cũng sẽ khiến em luôn lo lắng sợ hãi. Anh nghĩ dù sao anh cũng luôn bên cạnh em, sẽ không cho họ cơ hội làm tổn hại tới em".
"Em không sợ" Nhiễm Đông Dạ cũng ôm chặt eo Diệp Thu nói "Em biết anh sẽ không để em bị bắt cóc".
"Đương nhiên rồi, anh không nỡ đâu" Diệp Thu cười nói, sau đó cúi đầu hôn lên môi Nhiễm Đông Dạ.
Đây là một dãy biệt thự giá cả xa xỉ gần bờ biển Hong Kong, sống xung quanh đều là người tầng lớp giàu có ở Hong Kong.
Căn biệt thự này Diệp Thu mua cho nhân viên làm việc cho mình ở Hong Kong ở, người ít, những phú hào đó cũng phần lớn không ra ngoài, không dễ bị người ra phát hiện ra điều khác thường . Tiểu Bạch không muốn cùng Diệp Thu sống ở gia tộc Tây Môn, tất nhiên cũng ở đây.
Xe của Diệp Thu dừng ở cổng, liền có người mở cổng biệt thự. Hai vệ sỹ mặc đồ đen ở cổng cung kính đứng hai bên. Bọn họ đều là nhân viên cấp cao phái tới Hong Kong cùng Diệp Thu chấp hành nhiệm vụ lần này, cũng ngầm biết thân phận của Diệp Thu.
Diệp Thu lái xe thẳng vào trong sân. Tiểu Bạch đã đứng chờ ở đó.
"Hắn vẫn sống chứ?" Diệp Thu cười hỏi.
Tiểu Bạch gật đầu ra hiệu tay. Diệp Thu liền theo sau hắn đi vào trong.
Căn phòng này trống không, chỉ có một chiếc ghế. Nhân viên phụ trách trông người đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất đó, thấy Diệp Thu và Tiểu Bạch đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Không có việc gì rồi. Anh ra ngoài trước đi..." Diệp Thu nói.
"Vâng" Người đàn ông đáp, đóng cửa lui ra ngoài.
Người Tiểu Bạch bắt về nằm trên sàn nhà, vết thương trên trán và trên đùi vẫn đang băng bó xử lý, nghe thấy có người tới liền mở to mắt nhìn một cái rồi lại nhắm lại.
Diệp Thu đi tới ngồi xổm trên đất hỏi "Anh có thể nói cho tôi biết ai phái anh tới không?"
Im lặng, người nằm ở đó không nhúc nhích.
"Đương nhiên, vấn đề này tôi đã biết rồi, cũng không hứng thú lắm" Diệp Thu nói "Vậy thì anh có thể nói cho tôi biết đồng bọn của anh đang ở đâu không?"
Vẫn là im lặng.
Sắc mặt Tiểu Bạch giận dữ, nắm chặt hoàng kim cương xoa tam giác trong tay định phi lên người hắn.
"Đợi chút" Diệp Thu giữ tay chặn lại. Nếu trên ngươi người này có quá nhiều lỗ thủng, tới khi đẩy hắn ra ngoài đối mặt với truyền thông cũng không tiện giải thích.
"Tôi từng học đại học, là một người rất có tố chất, nếu không nhất thiết tôi sẽ không tùy tiện đánh người. Tôi có thể cho anh thêm một cơ hôi? Nói cho tôi biết đồng bọn của anh ở đâu? Anh xem minh anh nằm ở đây vô vị biết bao. Lẽ nào anh không muốn cho họ tới cùng anh sao? Đó đều là lũ khốn? Họ cướp công lao của anh, cướp danh tiếng của anh, thậm chí có lúc còn cướp bạn gái với anh?Anh không cần dùng tính mạng để yểm hộ cho họ? Đúng không?"
"Tôi sẽ không nói" Người đó cuối cùng mở miệng rồi.
"Vậy, thế này đi, tôi mang bút cho anh viết cho tôi?"
Diệp Thu lại ngồi xổm ở đó, thấy người kia không có ý hợp tác, liền một tay bóp cổ hắn nói :"Nếu bây giờ anh không muốn nói, sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu. Ừm, lời nói chỉ chớp mắt hai cái".
Mặt con tin bị bóp cho thành màu đỏ tím, con mắt sắp lòi ra ngoài. Diệp Thu biết đây là lúc ý thức phòng bị của hắn yếu nhất.
Ánh sáng bạc của chiếc nhẫn phệ hồn trong tay lóe lên. Sau đó Diệp Thu liền rất thuận lợi vào trong não vực của con tin.
Diệp Thu cảm thấy lần này sử dụng nhẫn phệ hồn hình như có chút thay đổi. Lúc trước còn cần phải khẽ chạm tới, ý chí phải cực kỳ tập trung. Lần này tâm niệm vừa nổi lên là xông thẳng vào.
Cũng giồng như... hoàn toàn không cần bất cứ khúc nhạc dạo nào.
Chẳng lẽ chiếc nhẫn lại có đột phá gì sao?
Bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này. Tiểu Bạch vẫn còn đứng bên cạnh lo lắng nhìn mình.
Bình luận facebook