Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191: Hai bên giao đấu
Triệu Dương thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: "Tổ trưởng Bạch, cảm ơn cô, tôi xin nhận ý tốt này”.
Bạch Băng dịu dàng nói: "Anh không cần có gánh nặng trong lòng, cũng không cần anh trả lại hay là cảm thấy nợ tôi cái gì, ban đầu tôi để anh gia nhập tổ hành động nên hôm nay anh và Đường Nhu xảy ra cơ sự này, tôi cũng có một phần trách nhiệm trong đó”.
Triệu Dương đánh giá cao nhân cách của cô ta, người khác gặp phải phiền phức thì đều trốn biệt mất, nhưng người phụ nữ này lại khác, cô ta chủ động rước phiền phức vào người.
Có điều chuyện này, anh thật sự không muốn gây phiền phức cho người khác, nên từ chối ngay: "Không cần đâu, họa là do tôi gây ra, dù sao tôi cũng phải cho trưởng phòng Đường một lời giải thích, để tránh sau này cô ta lại gây rắc rối cho tôi”.
Bạch Băng tràn đầy hiếu kỳ: “Anh định giải thích thế nào, anh thật sự có cách lấy được tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết ư?"
Triệu Dương không đáp lại mà chỉ mỉm cười lịch sự.
Lúc này Bạch Băng mới thấy mình hỏi hơi nhiều rồi, thấy Triệu Dương nhất định không chịu đáp nên cô ta cũng không nói lời nào nữa.
Đợi Triệu Dương đi xa, Đường Nhu cũng bước ra ngoài: “Chị nói chuyện gì với tên kia đấy?"
"Muốn làm người tốt nhưng ai ngờ người ta không cho tôi cơ hội”.
Bạch Băng cũng không giấu giếm gì mà giải thích ngắn gọn chuyện vừa xảy ra cho cô ta.
Đường Nhu che miệng: “Được đó, không ngờ chị lại nghĩ cho người ngoài mà không nghĩ cho người nhà?"
Cô ta đột nhiên nhướng mày: “Lúc trước chị cứ khăng khăng điều anh ta vào tổ hành động thì em đã thấy lạ lùng rồi, chị nói cho em biết đi, có phải chị thích người ta rồi không?"
Bạch Băng phục con nhỏ này sát đất, đang nói chuyện của cô ta, tự dưng chuyển vèo cái sang bản thân cô?
Bạch Băng tức giận nhắc nhở: “Đừng nói linh tinh, chẳng phải người ta đã kết hôn rồi sao?"
Đường Nhu làm ra vẻ như phát hiện ra lục địa mới: "Hay đấy, nghe giọng điệu này của chị, nếu như người ta chưa kết hôn thì có phải chị định chủ động tấn công đúng không?"
Bạch Băng cảm thấy không biết giải thích rõ ràng chuyện này thế nào, cũng lười nói nhảm với cô ta: "Tôi muốn cô mau nghĩ xem nếu như buổi tối Triệu Dương không lấy được bức tranh chữ kia thì nên lấp liếm thế nào đây!"
Đường Nhu cười hì hì: "Chẳng phải em còn có một đàn chị tốt sao?"
Bạch Băng né ra thật xa: "Cô bớt lợi dụng tôi đi!"
...
Triệu Dương rời khỏi phòng họp, lấy lại điện thoại di động và đồ dùng cá nhân từ chỗ bảo vệ.
Dẫn theo Tiểu Ngũ đi vào thang máy, anh vừa mở máy vừa hỏi: "Ban nãy tổ trưởng Bạch tìm cậu nói chuyện gì đấy?"
Tiểu Ngũ bình thản nói: "Tổ trưởng Bạch bảo em chưa có kinh nghiệm trong việc tham gia các hoạt động tương tự nên cần một khóa đào tạo ngắn hạn”.
Triệu Dương gật đầu, thật ra những điều mà Bạch Băng nói chỉ là một khía cạnh, quan trọng hơn là xây dựng tâm lý và đánh giá rủi ro, mấu chốt nhất vẫn là huấn luyện tính bảo mật.
Nếu như Tiểu Ngũ không vượt qua bài đánh giá, hoặc Bạch Băng cho rằng cậu ta không có năng lực để thực hiện nhiệm vụ lần này thì e là vẫn phải lập một phương án dự phòng.
Triệu Dương không định nói mấy lời này với Tiểu Ngũ, những gì Bạch Băng làm cũng chỉ là những thủ đoạn thông thường mà thôi, giờ nói với cậu ta thì chỉ làm tăng thêm gánh nặng trong lòng Tiểu Ngũ.
Giờ anh chỉ thắc mắc một điều, theo lý mà nói thì kiểu huấn luyện và đánh giá này cũng nên có một phần của mình.
Nhưng nhìn ẩn ý của Bạch Băng thì có vẻ không định sắp xếp mấy việc này cho anh?
Tuy anh tự tin sẽ vượt qua được bài kiểm tra và đánh giá của Bạch Băng nhưng sao cô ta biết được điều này, chẳng lẽ là điều tra được gì rồi sao?
Không đợi Triệu Dương suy nghĩ quá nhiều, cửa thang máy từ từ mở ra.
Điện thoại vừa nhận được tín hiệu thì đã rung lên liên hồi, riêng cuộc gọi nhỡ đã có hơn chục cuộc.
Triệu Dương liếc nhìn màn hình điện thoại, có Mạnh Kiều, Tô Linh, anh trai, chị dâu...
Ngay sau đó là một loạt tin nhắn, về cơ bản đều do Mạnh Kiều gửi tới.
"Anh Dương, anh bận thật đó!"
Tiểu Ngũ thấy vậy liền cảm thán, cậu ta cũng mất tích mấy giờ nhưng điện thoại chẳng có lấy một cuộc gọi nhỡ, điều này khiến cậu ta hơi thất vọng.
Triệu Dương không có tâm trạng nên không trả lời, bởi vì nội dung tin nhắn của Mạnh Kiều rất đơn giản, bảo rằng anh phải đề phòng Tôn mập, nhưng cụ thể thế nào lại không nói rõ, điều này khiến anh có dự cảm chẳng lành.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có người gọi anh: "Triệu Dương!"
Triệu Dương quay đầu nhìn lại, là A Thần.
Cất điện thoại đi xong, anh mỉm cười hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì?"
A Thần mỉm cười bước tới gần sát bên người Triệu Dương, thì thầm một câu: "Anh cẩn thận với Hạ Minh”.
Triệu Dương vô cùng bất ngờ, theo lý mà nói thì Hạ Minh rõ ràng là đồng nghiệp của anh ta, tuy tên kia định đối phó với anh thật thì anh ta cũng không nên giúp người ngoài chứ?
A Thần nhìn thấu lo ngại của anh, vừa đi vừa nói chuyện: "Hạ Minh vào được Cửu Xử là do người lớn trong nhà cất nhắc, tất cả mọi người đều biết anh ta tới vì trưởng phòng Đường!"
"Cái đó liên quan gì tới tôi? Tôi không có ý định gì với trưởng phòng Đường của mấy người”.
Triệu Dương cảm thấy kỳ lạ, anh và Đường Nhu đã cãi nhau đến mức như nước với lửa rồi vậy mà vẫn có người hiểu lầm về hai bọn họ, đầu óc nông cạn đến cỡ nào vậy?
"Không phải, tôi nghe ý của anh ta là muốn đòi lại sự công bằng cho trưởng phòng Đường”.
Triệu Dương càng thêm dở khóc dở cười: "Vậy theo ý của anh ta thì tôi bắt nạt trưởng phòng Đường của mấy người à?"
A Thần nở nụ cười: "Cái đó tôi không rõ, nói chung là tôi không thích giao du với tên kia lắm, hình như trưởng phòng Đường cũng không thích anh ta”.
Đang nói chuyện, Triệu Dương chợt nhận ra bầu không khí trên hành lang có gì đó không đúng lắm.
Mặc dù thân phận bên ngoài của Cửu Xử là một công ty bảo mật thông tin phần mềm vi tính, nhưng đây cũng là một doanh nghiệp hợp pháp hoạt động bình thường nên trong công ty có một số giao dịch kinh doanh là điều rất bình thường.
Tuy nhiên vài người đàn ông quanh quẩn một chỗ trước cửa công ty đã thu hút sự chú ý của anh, dường như bọn họ không tới đây để làm việc, họ đi lại rất cẩn trọng và đôi mắt của họ cũng đang quan sát xung quanh.
Nếu là một người bình thường thì rất khó phát hiện bọn họ khác người thường thế nào.
Nhưng Triệu Dương lại khác, anh từng là huấn luyện viên trong đại đội trinh sát, chuyên dạy kỹ năng theo dõi và đánh dấu, vì vậy anh gần như chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay sơ hở của đối phương.
A Thần cũng phát hiện điều bất thường: "Hướng bốn giờ và tám giờ, mấy người đó có gì đó không đúng lắm”.
Mấy người kia đồng thời cũng phát hiện ra Triệu Dương, sau khi đối mặt một phen thì giả vờ vô ý đi qua.
Triệu Dương không biết ý đồ và mục tiêu của đối phương, càng không biết đám người này có liên quan tới Tôn mập hay Hạ Minh, anh đành phải tạm án binh bất động.
Thấy Triệu Dương ra ám hiệu, A Thần cũng đứng im lặng bên cạnh.
Xung đột gần như nổ ra ngay lập tức.
Bốn người đàn ông hét một tiếng chói tai và lao vào đánh về phía Triệu Dương từ mọi hướng!
A Thần bước lên trước ngăn lại, anh ta nhìn ra đối phương đến có chuẩn bị.
Tuy bây giờ Triệu Dương không có thân phận ở Cửu Xử, nhưng anh là thành viên ngoài biên chế của tổ hành động đặc biệt và thân phận của anh đã được Đường Nhu ngầm thừa nhận.
Hơn nữa, nơi này là địa bàn của Cửu Xử, sao có thể để người ngoài ra tay cướp người được chứ?
Trong lúc hoảng loạn, hai bên đã giao đấu.
Hai người ngăn cản A Thần, hai người khác theo kế hoạch khống chế Triệu Dương.
Ở bên kia.
Cảnh sát Hồ nghe tiếng đánh nhau bên trong, nên vội vàng dẫn người xông vào.
Tối qua qua khu trực thuộc xảy ra một vụ án mạng, từ khi nhận được manh mối để lập hồ sơ điều tra, cho tới khi xác định được danh tính và động cơ của nghi phạm, toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ đến không ngờ.
Căn cứ theo định vị điện thoại, cuối cùng cũng xác định ra vị trí của nghi phạm.
Cứ tưởng chỉ là một vụ bắt giữ bình thường nhưng không ngờ cảnh sát Hồ lại chết lặng khi đến hiện trường.
Bốn người trong tổ thứ nhất đã thất bại, lại còn bị đối phương khống chế.
Còn nghi phạm đang bình tĩnh đối diện anh ta và không có dấu hiệu tìm cách bỏ trốn.
Tất cả những biến cố này khiến cảnh sát Hồ cảm thấy hơi bất thường!
Bạch Băng dịu dàng nói: "Anh không cần có gánh nặng trong lòng, cũng không cần anh trả lại hay là cảm thấy nợ tôi cái gì, ban đầu tôi để anh gia nhập tổ hành động nên hôm nay anh và Đường Nhu xảy ra cơ sự này, tôi cũng có một phần trách nhiệm trong đó”.
Triệu Dương đánh giá cao nhân cách của cô ta, người khác gặp phải phiền phức thì đều trốn biệt mất, nhưng người phụ nữ này lại khác, cô ta chủ động rước phiền phức vào người.
Có điều chuyện này, anh thật sự không muốn gây phiền phức cho người khác, nên từ chối ngay: "Không cần đâu, họa là do tôi gây ra, dù sao tôi cũng phải cho trưởng phòng Đường một lời giải thích, để tránh sau này cô ta lại gây rắc rối cho tôi”.
Bạch Băng tràn đầy hiếu kỳ: “Anh định giải thích thế nào, anh thật sự có cách lấy được tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết ư?"
Triệu Dương không đáp lại mà chỉ mỉm cười lịch sự.
Lúc này Bạch Băng mới thấy mình hỏi hơi nhiều rồi, thấy Triệu Dương nhất định không chịu đáp nên cô ta cũng không nói lời nào nữa.
Đợi Triệu Dương đi xa, Đường Nhu cũng bước ra ngoài: “Chị nói chuyện gì với tên kia đấy?"
"Muốn làm người tốt nhưng ai ngờ người ta không cho tôi cơ hội”.
Bạch Băng cũng không giấu giếm gì mà giải thích ngắn gọn chuyện vừa xảy ra cho cô ta.
Đường Nhu che miệng: “Được đó, không ngờ chị lại nghĩ cho người ngoài mà không nghĩ cho người nhà?"
Cô ta đột nhiên nhướng mày: “Lúc trước chị cứ khăng khăng điều anh ta vào tổ hành động thì em đã thấy lạ lùng rồi, chị nói cho em biết đi, có phải chị thích người ta rồi không?"
Bạch Băng phục con nhỏ này sát đất, đang nói chuyện của cô ta, tự dưng chuyển vèo cái sang bản thân cô?
Bạch Băng tức giận nhắc nhở: “Đừng nói linh tinh, chẳng phải người ta đã kết hôn rồi sao?"
Đường Nhu làm ra vẻ như phát hiện ra lục địa mới: "Hay đấy, nghe giọng điệu này của chị, nếu như người ta chưa kết hôn thì có phải chị định chủ động tấn công đúng không?"
Bạch Băng cảm thấy không biết giải thích rõ ràng chuyện này thế nào, cũng lười nói nhảm với cô ta: "Tôi muốn cô mau nghĩ xem nếu như buổi tối Triệu Dương không lấy được bức tranh chữ kia thì nên lấp liếm thế nào đây!"
Đường Nhu cười hì hì: "Chẳng phải em còn có một đàn chị tốt sao?"
Bạch Băng né ra thật xa: "Cô bớt lợi dụng tôi đi!"
...
Triệu Dương rời khỏi phòng họp, lấy lại điện thoại di động và đồ dùng cá nhân từ chỗ bảo vệ.
Dẫn theo Tiểu Ngũ đi vào thang máy, anh vừa mở máy vừa hỏi: "Ban nãy tổ trưởng Bạch tìm cậu nói chuyện gì đấy?"
Tiểu Ngũ bình thản nói: "Tổ trưởng Bạch bảo em chưa có kinh nghiệm trong việc tham gia các hoạt động tương tự nên cần một khóa đào tạo ngắn hạn”.
Triệu Dương gật đầu, thật ra những điều mà Bạch Băng nói chỉ là một khía cạnh, quan trọng hơn là xây dựng tâm lý và đánh giá rủi ro, mấu chốt nhất vẫn là huấn luyện tính bảo mật.
Nếu như Tiểu Ngũ không vượt qua bài đánh giá, hoặc Bạch Băng cho rằng cậu ta không có năng lực để thực hiện nhiệm vụ lần này thì e là vẫn phải lập một phương án dự phòng.
Triệu Dương không định nói mấy lời này với Tiểu Ngũ, những gì Bạch Băng làm cũng chỉ là những thủ đoạn thông thường mà thôi, giờ nói với cậu ta thì chỉ làm tăng thêm gánh nặng trong lòng Tiểu Ngũ.
Giờ anh chỉ thắc mắc một điều, theo lý mà nói thì kiểu huấn luyện và đánh giá này cũng nên có một phần của mình.
Nhưng nhìn ẩn ý của Bạch Băng thì có vẻ không định sắp xếp mấy việc này cho anh?
Tuy anh tự tin sẽ vượt qua được bài kiểm tra và đánh giá của Bạch Băng nhưng sao cô ta biết được điều này, chẳng lẽ là điều tra được gì rồi sao?
Không đợi Triệu Dương suy nghĩ quá nhiều, cửa thang máy từ từ mở ra.
Điện thoại vừa nhận được tín hiệu thì đã rung lên liên hồi, riêng cuộc gọi nhỡ đã có hơn chục cuộc.
Triệu Dương liếc nhìn màn hình điện thoại, có Mạnh Kiều, Tô Linh, anh trai, chị dâu...
Ngay sau đó là một loạt tin nhắn, về cơ bản đều do Mạnh Kiều gửi tới.
"Anh Dương, anh bận thật đó!"
Tiểu Ngũ thấy vậy liền cảm thán, cậu ta cũng mất tích mấy giờ nhưng điện thoại chẳng có lấy một cuộc gọi nhỡ, điều này khiến cậu ta hơi thất vọng.
Triệu Dương không có tâm trạng nên không trả lời, bởi vì nội dung tin nhắn của Mạnh Kiều rất đơn giản, bảo rằng anh phải đề phòng Tôn mập, nhưng cụ thể thế nào lại không nói rõ, điều này khiến anh có dự cảm chẳng lành.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có người gọi anh: "Triệu Dương!"
Triệu Dương quay đầu nhìn lại, là A Thần.
Cất điện thoại đi xong, anh mỉm cười hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì?"
A Thần mỉm cười bước tới gần sát bên người Triệu Dương, thì thầm một câu: "Anh cẩn thận với Hạ Minh”.
Triệu Dương vô cùng bất ngờ, theo lý mà nói thì Hạ Minh rõ ràng là đồng nghiệp của anh ta, tuy tên kia định đối phó với anh thật thì anh ta cũng không nên giúp người ngoài chứ?
A Thần nhìn thấu lo ngại của anh, vừa đi vừa nói chuyện: "Hạ Minh vào được Cửu Xử là do người lớn trong nhà cất nhắc, tất cả mọi người đều biết anh ta tới vì trưởng phòng Đường!"
"Cái đó liên quan gì tới tôi? Tôi không có ý định gì với trưởng phòng Đường của mấy người”.
Triệu Dương cảm thấy kỳ lạ, anh và Đường Nhu đã cãi nhau đến mức như nước với lửa rồi vậy mà vẫn có người hiểu lầm về hai bọn họ, đầu óc nông cạn đến cỡ nào vậy?
"Không phải, tôi nghe ý của anh ta là muốn đòi lại sự công bằng cho trưởng phòng Đường”.
Triệu Dương càng thêm dở khóc dở cười: "Vậy theo ý của anh ta thì tôi bắt nạt trưởng phòng Đường của mấy người à?"
A Thần nở nụ cười: "Cái đó tôi không rõ, nói chung là tôi không thích giao du với tên kia lắm, hình như trưởng phòng Đường cũng không thích anh ta”.
Đang nói chuyện, Triệu Dương chợt nhận ra bầu không khí trên hành lang có gì đó không đúng lắm.
Mặc dù thân phận bên ngoài của Cửu Xử là một công ty bảo mật thông tin phần mềm vi tính, nhưng đây cũng là một doanh nghiệp hợp pháp hoạt động bình thường nên trong công ty có một số giao dịch kinh doanh là điều rất bình thường.
Tuy nhiên vài người đàn ông quanh quẩn một chỗ trước cửa công ty đã thu hút sự chú ý của anh, dường như bọn họ không tới đây để làm việc, họ đi lại rất cẩn trọng và đôi mắt của họ cũng đang quan sát xung quanh.
Nếu là một người bình thường thì rất khó phát hiện bọn họ khác người thường thế nào.
Nhưng Triệu Dương lại khác, anh từng là huấn luyện viên trong đại đội trinh sát, chuyên dạy kỹ năng theo dõi và đánh dấu, vì vậy anh gần như chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay sơ hở của đối phương.
A Thần cũng phát hiện điều bất thường: "Hướng bốn giờ và tám giờ, mấy người đó có gì đó không đúng lắm”.
Mấy người kia đồng thời cũng phát hiện ra Triệu Dương, sau khi đối mặt một phen thì giả vờ vô ý đi qua.
Triệu Dương không biết ý đồ và mục tiêu của đối phương, càng không biết đám người này có liên quan tới Tôn mập hay Hạ Minh, anh đành phải tạm án binh bất động.
Thấy Triệu Dương ra ám hiệu, A Thần cũng đứng im lặng bên cạnh.
Xung đột gần như nổ ra ngay lập tức.
Bốn người đàn ông hét một tiếng chói tai và lao vào đánh về phía Triệu Dương từ mọi hướng!
A Thần bước lên trước ngăn lại, anh ta nhìn ra đối phương đến có chuẩn bị.
Tuy bây giờ Triệu Dương không có thân phận ở Cửu Xử, nhưng anh là thành viên ngoài biên chế của tổ hành động đặc biệt và thân phận của anh đã được Đường Nhu ngầm thừa nhận.
Hơn nữa, nơi này là địa bàn của Cửu Xử, sao có thể để người ngoài ra tay cướp người được chứ?
Trong lúc hoảng loạn, hai bên đã giao đấu.
Hai người ngăn cản A Thần, hai người khác theo kế hoạch khống chế Triệu Dương.
Ở bên kia.
Cảnh sát Hồ nghe tiếng đánh nhau bên trong, nên vội vàng dẫn người xông vào.
Tối qua qua khu trực thuộc xảy ra một vụ án mạng, từ khi nhận được manh mối để lập hồ sơ điều tra, cho tới khi xác định được danh tính và động cơ của nghi phạm, toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ đến không ngờ.
Căn cứ theo định vị điện thoại, cuối cùng cũng xác định ra vị trí của nghi phạm.
Cứ tưởng chỉ là một vụ bắt giữ bình thường nhưng không ngờ cảnh sát Hồ lại chết lặng khi đến hiện trường.
Bốn người trong tổ thứ nhất đã thất bại, lại còn bị đối phương khống chế.
Còn nghi phạm đang bình tĩnh đối diện anh ta và không có dấu hiệu tìm cách bỏ trốn.
Tất cả những biến cố này khiến cảnh sát Hồ cảm thấy hơi bất thường!
Bình luận facebook