Một năm sau đó, Thái Tử đã lấy cháu gái của thượng thư đại nhân. Ta không đi xem chỉ ngồi trong tẩm điện nhìn cành hoa đào nép mình bên cửa sổ. Cành lá mảnh mai treo những cánh hoa mong manh.
“Hoa nở thật đẹp.” Vãn Giang bước vào bỗng thốt lên tán thưởng sau đó thở dài, “Đốn đi thật đáng tiếc.”
Ta không đáp lời, bỗng nhớ đến việc của ba năm về trước. Lúc ta cùng cô ấy trồng cây hoa đào này đã từng hỏi: “Điện hạ có thích hoa đào không?”
Đúng lúc cô ấy đang lấy một chiếc khăn tay dịu dàng lau đi vết bụi trên tay ta.
Vãn Giang ngước nhìn, mỉm cười: “Không tính là thích, chỉ là đối với ngài ấy mà nói, nó rất quan trọng.”
Nghe nói hôm nay Thái Tử Phi vào cung trên đầu có cài một cây trâm khảm hoa đào.
Hoá ra lý do cô ấy nói rất quan trọng lại vì thế này.
“Đốn bớt đi.” Ta nhẹ giọng đáp lời Vãn Giang, “Màu hoa đào khiến ta chướng mắt.”
2.
Ứng Tầm lấy chính phi, sau ba ngày đã cùng nàng ta về nhà, chính ta tiễn họ ngay cổng chính.
Cháu gái Thượng Thư Đại Nhân, Thích Hoa Nguyệt là một người dễ gần, tính tình dịu dàng lại vui vẻ.
Khi cười dường như đôi mắt hình bán nguyệt của nàng ta chứa đựng tất cả ánh sáng của sao trời.
Ngày nàng ta bước vào Đông Cung ta đã đi dâng trà, nàng ta lấy khăn tay che miệng nhẹ nhàng nói với ta: “Tỷ tỷ có thể lấy giúp ta mứt táo được không, trà này hơi đắng …”
Ta nhìn sang bộ dạng vui vẻ của Ứng Tầm bên cạnh liền cảm thấy bản thân như vừa uống cạn một chung trà, đắng chát vô cùng.
“Nhĩ Yên tỷ, đợi ta quay về, ta sẽ mang theo rượu hoa đào cho tỷ! Rượu ngon này ta đã ủ suốt mười năm rồi đấy!” Nàng ta tiến về phía trước nắm lấy tay ta, miệng tươi cười nói.
Còn chưa đợi ta trả lời thì Ứng Tầm đã dịu dàng xoa tóc Thích Hoa Nguyệt, mỉm cười nói: “Nàng đúng là keo kiệt, rượu hoa đào đem ra cũng không nỡ, giữ đến tận bây giờ.”
Thích Hoa Nguyệt quay về bên cạnh chàng ấy bật cười, lúc ấy ta chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ, không cách nào rời đi.
Nhìn ra bên ngoài thấy thời giờ đã đến, Ứng Tầm dìu nàng ta lên xe ngựa, bỗng quay lại nhìn ta bằng ánh mắt sâu vời vợi, nói: “Nhĩ Yên, ta đi đây.”
Ta đứng lặng nở nụ cười, hành lễ rồi gật đầu đáp: “Cung tiễn điện hạ.”
Chàng ngóng nhìn ta một lúc thở dài rồi bước vào trong xe ngựa.
“Đến phủ Thích gia.”
Ta nhìn theo bóng xe ngựa khuất dần một hồi lâu mãi cho đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng. Ta không kiềm được mà lấy tay sờ lên đôi mắt hoen cay, Vãn Giang cất lời: “Nương nương nhớ nhà sao?”
Ta sớm đã không còn nhà, năm ta bảy tuổi đã bị phụ thân bán vào phường nhạc, năm mười lăm tuổi thì được ban cho Ứng Tầm, ta không khác gì thứ đồ buôn ngoài chợ, treo lên bảng giá mặc vào tay ai.
Đến một ngày nào đó, có lẽ Ứng Tầm sẽ chán ghét ta, chàng cũng sẽ đem ta tặng cho kẻ khác đổi lại lợi ích.
Trên đời này, ta đã không còn người thân, cũng không còn người yêu ta nữa.
3.
Kì thực Ứng Tầm rất yêu thích Thích Hoa Nguyệt, kể từ ngày nàng ta vào phủ, số lần điện hạ đến thăm ta mỗi ngày một ít.
Đôi lần điện hạ ghé phòng ta, nhưng lần nào cũng là canh khuya cả.
Hơi lạnh phả ra từ người Ứng Tầm khiến ta không cách nào ngủ được, nhưng bản thân chàng ấy lại ngủ rất ngon. Ta mượn ánh trăng nhìn ngắm gương mặt chàng, không kiềm được mà nhấc tay lên sờ lên hàng chân mày mà ta thường hay mơ trong mộng.
“Nhĩ Yên…” Điện hạ đang nói mớ, ta miễn cưỡng lắm mới nghe rõ được hoá ra đang gọi tên ta.
Ta đáp lời, trong lòng bỗng trở nên vui mừng khôn xiết.
“Nhĩ Yên…” Chàng lại gọi tên ta sau đó kéo ta vào lòng, áp mặt phía sau cổ, thều thào nói: “Nàng thật thơm…”
Tán cây hoa đào xum xuê bên ngoài khung cửa giờ chỉ còn mỗi một cành hoa, giữa đêm ta vẫn còn nghe thấy tiếng hoa rơi rụng. Dường như từng bông hoa đang rơi chạm đáy lòng.
Hoa đào khi nở rộ sẽ chóng tàn, làm sao ta có thể giữ mãi hoa trên cành cơ chứ.
“Là mùi hương của hoa đào.” Ta vỗ nhẹ vào lưng chàng nhẹ nhàng đáp: “Điện hạ, thời kì nở hoa của Nhĩ Uyên có còn?”
Chàng ấy mặc kệ nước mắt ta rơi xuống ngực mà ôm lấy ta vào lòng.
Đêm khuya tĩnh mịch, một hồi lâu sau chàng thở dài, đáp: “Nhĩ Yên, trước nay ta chưa bao giờ xem nàng là hoa cả.”
Tuy nhiên ta nhớ điện hạ từng nói, Thích Hoa Nguyệt của Thích gia kiều diễm, xinh đẹp như hoa.
Chàng chưa bao giờ so sánh ta với hoa bởi vì vốn dĩ ta không xứng.
4.
Chẳng biết lúc nào mùa hạ bất giác trôi qua, hoàng thất hằng năm đều rất thích tổ chức tiệc lớn vào tiết thu phân. Năm trước bởi vì xuất thân ta thấp kém nên không thể đi dự cùng Ứng Tầm, lúc ấy chỉ có một mình chàng ấy đối mặt với quần thần.
Nhưng bây giờ đã khác, điện hạ đã có Thái Tử Phi.
Bát ngọc xứng với mâm vàng, phu thê hoà thuận, giai thoại truyền đời.
Ta uống một chung rượu, ngắm nhìn cành hoa trơ trọi bên ngoài khung cửa, men rượu xộc lên đỉnh đầu, ta không nhịn được mà xoay người hỏi Vãn Giang: “Tại sao nó không kết quả?”
Vãn Giang mím môi mỉm cười, đáp: “Vốn dĩ cây đã kết quả, nhưng điện hạ sợ đào rơi xuống làm kinh sợ nương nương nên hôm qua đã sai người hái xuống.”
“Thế quả chưa chín cũng hái à?”
“Dạ, tất cả đều hái xuống.” Cô ấy dường như tưởng ta không nhìn thấy mà vừa nói vừa chỉ tay vào một cành đào yếu ớt nép mình dưới nắng ở đằng xa: “Không sót quả nào.”
Bọn ta đang nói chuyện bỗng nhiên có một tỳ nữ bê một mâm đào đến. Ta nhìn những quả đào óng ánh, hỏi Vãn Giang: “Những quả chín thì để lại ăn, còn những quả chưa chín thì sao?”
Lúc này ta đã say, chóng mặt không phân biệt nổi phương hướng, chỉ biết cầm tay Vãn Giang mà nói: “Quả chưa chín thì dâng lên điện hạ cho người ăn, cứ nói rằng không có quả nào chín cả!”
Liệu ai có thể biết, nhiều năm sau đó lời ta nói trong lúc say lại trở thành lời tiên tri cơ chứ.
5.
Gió thu thổi đến, lá vàng rơi rụng đầy sân.
Lúc Ứng Tầm và Thích Hoa Nguyệt trở về thì trời cũng đã sập tối, ta say đến mơ hồ, Vãn Giang dỗ ta đi ngủ nhưng làm thế nào ta cũng không chịu ngủ.
Nghe kể lại ta đã nắm lấy tay cô ấy, nói với cô ấy hết lần này đến lần khác: “Điện hạ…điện hạ vẫn chưa đến, ta muốn đợi người.”
Ta còn kéo cô ấy đi dạo khắp Đông Cung, đạp lên đống lá vàng rơi trong sân, nhưng tiếc là chỉ mới đầu thu tiếng đạp lá vang chưa giòn lắm. Ta không còn hứng thú đi tiếp, ngồi bên vệ đường.
Vãn Giang không khuyên được ta, đến cuối cùng vẫn là Thích Hoa Nguyệt đưa ta về.
Ta đối với chuyện này vẫn còn một chút ấn tượng, ta nhớ rõ một tay nàng ta cầm đèn một tay giương về phía ta, và ta cũng nhớ rõ hàng lông mi cong cong ấy như vác cả bầu trời đầy sao. Nàng ta mỉm cười, dịu dàng nói: “Nhĩ Yên tỷ, nên về nghỉ ngơi rồi.”
Nhất thời khiến ta nhớ lại một vị tỷ tỷ ở nhạc phường.
Tỷ ấy là người dịu dàng với ta nhất, tỷ ấy không có tên, là cô nương có chức vụ cao nhất trong nhạc phường. Vì thế bọn ta ai nấy đều kính một tiếng tỷ tỷ.
Tỷ ấy thường nói với ta: “Nhĩ Yên, muội ngủ ngoan nào.”
Tỷ ấy chưa bao giờ nổi giận với bọn ta, bất luận lúc nào cũng đều nở một nụ cười ấm áp.
Tuy tỷ tỷ tốt như thế, nhưng lại nhận về một kết cục vô cùng thảm.
Ông trời không có mắt.
Bình luận facebook