Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 53: Chúng ta đêm nay ngủ sớm
Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 53: Chúng ta đêm nay ngủ sớm
Hai tháng sau đó, rút cục mọi vết thương trên người của Quách Dĩ Kiên mới lành hẳn, anh đã có thể tự bước đi, tự vận động, thậm chí còn tập được gym nhẹ, chỉ có đôi mắt là vẫn mù lòa như thế.
Dĩ Kiên đã bắt đầu quen với việc không nhìn thấy gì mà chỉ lắng nghe mọi thứ, anh bắt đầu đọc sách chữ nổi, nghe radio, thậm chí Mạc Phong còn chuẩn bị sẵn cho anh một cây gậy.
Có lần, Vân Trang ra ngoài mua đồ một chút, khi quay trở lại thấy Dĩ Kiên đang chống gậy dò dẫm đường đi, dù đã rất cẩn thận nhưng vì anh rất cao cho nên khi ra đến cửa vẫn bị đập đầu vào khung cửa, có lúc còn vấp phải một viên gạch hoa bị nổi lên giữa sàn mà loạng choạng suýt ngã.
Bàn tay anh nắm chặt thành quyền, tay còn lại cầm chắc cây gậy đến mức mười đầu ngón tay trắng bệch, mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán.
Khuôn mặt của Dĩ Kiên lúc ấy vừa tức giận, vừa khổ sở, vừa bất lực, còn Vân Trang chỉ đứng im lặng một góc nhìn anh, lồng ngực phảng phất như có một tảng đá vô hình đè nặng.
Một người như anh, một đại úy chiến thần từng chiến đấu bao nhiêu năm như anh, một người đầy rẫy vinh quang như anh… vậy mà bây giờ đến việc bước đi cũng phải nhờ vào một cây gậy.
Hơn thế nữa, Vân Trang còn có thể đọc hiểu được sự áy náy của anh, vì anh sợ mình trở thành gánh nặng của cô cho nên mới bỏ qua sự kiêu ngạo cả đời của mình, tự mình chống gậy bước đi như thế!!!
“Vân Trang”. Thính lực của Dĩ Kiên vẫn rất tốt, anh có thể nghe được những tiếng động rất nhỏ, ban nãy có nghe được một âm thanh nức nở khe khẽ của cô: “Vân Trang, là em à?”
Cô vẫn bịt miệng đứng một góc, không dám nói, sợ anh biết mình khóc lại thêm đau lòng.
Khi Doãn Lam Lam và Mộc Trà đến đây thăm Dĩ Kiên đã nói: Cả đời anh luôn âm thầm chịu đựng mỗi nỗi đau một mình, dù khổ sở thế nào cũng không than phiền một lời, càng không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho người khác. Đó là sự kiêu ngạo của bản thân Quách Dĩ Kiên, cũng là lòng tự trọng và cố chấp của đàn ông.
Thế nên, mỗi lần Vân Trang ở bên anh, đều phải tự mình mỉm cười, tự mình vui vẻ, tự mình nuốt mọi đau khổ xót xa vào trong lòng.
Bọn họ ở bên nhau hai tháng, ngủ bên nhau hai tháng, kể cả khi cơ thể đã khỏe mạnh, Quách Dĩ Kiên vẫn không đụng vào cô.
Anh là đàn ông, anh cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng bây giờ anh mù lòa, anh không muốn khi làm tình mà không thể nhìn được sắc mặt của người phụ nữ dưới thân mình, không thể nhìn thấy cô đau hay hạnh phúc!!!
Vân Trang xoay người vội vã bỏ đi, cô không chịu nổi, lồng ngực đau đến mức máu thịt hòa trộn, không đủ can đảm để chứng kiến thêm bất kỳ phút giây nào nữa.
Tại sao đã hai tháng rồi mà cô vẫn không có cách nào chấp nhận nổi, không sao chấp nhận nổi người đàn ông vĩ đại mà mình yêu đã bị mù?
Cô cứ chạy đi như thế, cho tới khi va vào lồng ngực của một người.
Mạc Phong giơ tay kéo Vân Trang ra khỏi người mình, ánh mắt lạnh lùng sượt qua vài tia sửng sốt nhìn cô: “Vân Trang, đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại khóc?”
Vân Trang giơ tay quệt quệt nước mắt, nhìn thấy Mạc Phong, tâm trạng mới bình ổn hơn một chút. Cô hít sâu một hơi: “Không… không sao. Hơi xúc động tý thôi”
“Đại ca làm sao à?”
“Anh ấy vẫn thế, bây giờ đang tập đi trong phòng. Anh vào với anh ấy đi”
Mạc Phong cau mày, hai bàn tay siết chặt lấy vai Vân Trang: “Vậy còn em, tại sao em lại khóc? Em định cứ thế này mãi sao? Em có biết nếu em còn khóc như thế này, mắt cũng sẽ mù luôn không hả?”
Cả người Vân Trang dường như bị rút hết sức lực, đột nhiên cảm thấy bây giờ chỉ có thể đứng thẳng được cũng chỉ bởi vì có Mạc Phong đang nắm lấy vai cô. Mấy tháng nay cô đã cố rất nhiều, nhưng nhìn thấy Dĩ Kiên như thế cô vẫn không sao chịu nổi, lá đơn xin xuất ngũ của anh cô cũng len lén đốt đi, còn nói dối là nộp rồi, thứ cô muốn không phải là anh xuất ngũ trong hoàn cảnh này.
Anh phải ngẩng cao đầu, nhận huy chương cao quý, đứng giữa hàng trăm quân nhân, từ bỏ cũng từ bỏ trong vinh quang, không phải trong mù lòa thế này.
“Phong, em phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Anh ấy nói xuất ngũ nhưng nhất định không chịu kết hôn với em, anh ấy sợ bản thân trở thành gánh nặng của em. Em không biết còn giữ được Dĩ Kiên thêm bao lâu nữa”. Cô ngước đôi mắt đầy nước nhìn Mạc Phong, gương mặt khổ sở: “Em phải làm sao, anh nói đi, em phải làm sao?”
Mạc Phong không nói không rằng câu nào, đột nhiên giơ tay kéo cô vào trong lòng, giữ chặt gáy Vân Trang không cho cô nhúc nhích: “Em có nghĩ nếu em cũng khóc đến mức mù như anh ấy, có người khác cũng đau lòng như em bây giờ hay không? Vân Trang, nghe anh, em phải sống cho tốt, sống tốt đẹp cả cho cuộc đời tăm tối của anh ấy, làm đôi mắt của anh ấy. Em yêu anh ấy như vậy, nhất định đại ca sẽ không rời xa em. Nếu anh ấy rời xa em, anh hứa với em, anh sẽ làm mọi cách để anh ấy trở về”
“Có được không?”. Cô nức nở khóc, nước mắt rơi ướt đẫm ngực áo Mạc Phong: “Có được không? Em rất sợ anh ấy rời xa em. Phong, em rất yêu anh ấy”
Những ngón tay Mạc Phong đang giơ trên không trung, định vuốt tóc Vân Trang nhưng nghe xong bốn từ “Em rất yêu anh ấy”, đột nhiên lại hạ xuống. Mạc Phong hít sâu một hơi rồi chậm rãi buông cô ra, hơi mỉm cười:
“Chuyện anh nói, nhất định sẽ làm được”
Vân Trang cũng cười: “Cảm ơn anh, anh là người bạn tốt nhất trên đời của em”
Mạc Phong dùng bàn tay mình lau nước mắt trên mặt cô, những ngón tay thô ráp do cầm súng và tập luyện lâu ngày chạm vào lớp da mịn màng của Vân Trang, dịu dàng lau đi: “Được rồi, đừng khóc nữa, anh ấy sẽ ổn thôi. Không được chạy lung tung như thế này nữa, biết chưa?”
“Biết rồi”
“Bây giờ anh vào thăm anh ấy, em đi cùng không?”
“Không”. Cô sụt sịt, hốc mắt đã bắt đầu đau nhức: “Em đến chỗ ba anh ấy để lấy thuốc, hôm nay bác Cảnh Đức bận nên em tự mình đi lấy”
“Ừ. Vậy anh đi trước đây”. Mạc Phong đi một quãng, lại quay đầu nói với cô: “À phải rồi, Đường với Nguyên gửi quà đến cho em, anh để trong phòng, lát nữa về ăn nhé”
“Cái gì đó ạ?”
“Đồ ăn ở quê, bọn họ mỗi người đều gửi anh một đống đồ, nói là tặng em một nửa, một nửa cho đại ca”
Vân Trang đang khóc, nghĩ đến đống đồ ăn ở quê mà Văn Đường với Trần Nguyên gửi tới, tự nhiên lại bật cười. Mấy người bọn họ rảnh ra thời gian nào là trốn doanh trại đến thăm Dĩ Kiên lúc ấy, bây giờ chắc chắn không trốn được nữa cho nên mới đành phải gửi Mạc Phong mang tới.
Vân Trang cười toe toét: “Vâng ạ, lát nữa em nhất định sẽ ăn”. Sau đó chạy đi.
Cô đến trước cửa phòng làm việc của bác sĩ Quách Cảnh Đức, gõ cửa mấy cái, tuy nhiên người lên tiếng lại là Trần Yến Phương.
Cô ta nói: “Vào đi”
Vân Trang đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy một mình cô ta mặc đồ bảo hộ làm việc trong phòng, liền lên tiếng: “Yến Phương, bác sĩ Đức đâu, có ở trong phòng không?”
Trần Yến Phương nhún vai: “Không có, đi mổ rồi”
”Tôi đến lấy thuốc cho Dĩ Kiên”
Nghe thấy hai chữ “Dĩ Kiên”, Trần Yến Phương mới ngẩng đầu lên nhìn. Đã rất nhiều lần, Vân Trang nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, người ấy đi qua rồi lại vòng lại, cứ như thế rất lâu mà không dám vào.
Sau này, có một lần cô ra ngoài về, thấy Trần Yến Phương cứ đứng ngần ngừ trước cửa phòng của Quách Dĩ Kiên, mới biết người hàng ngày đều đi lại ngoài hành lang kia là cô ta.
Trần Yến Phương có lẽ cũng đau lòng và lo lắng cho anh không ít hơn cô, chỉ là cô ta biết rõ Quách Dĩ Kiên yêu người phụ nữ khác, mà Vân Trang lại luôn túc trực bên cạnh anh như thế, cho nên mới nửa muốn vào, nửa lại không muốn.
Cô ta dành tình yêu lớn lao cho Dĩ Kiên, nhưng cũng có sự kiêu ngạo của bản thân mình.
Trần Yến Phương đặt ống bóp cao su xuống bàn, sau đó đi ra bên ngoài, tháo khẩu trang rồi chỉ xuống ghế: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lúc”
“Cô muốn nói chuyện gì?”
Trần Yến Phương tự mình ngồi xuống ghế, hai chân vắt lên nhau, nhàn nhạt nhìn Vân Trang: “Anh ấy thế nào rồi? Có… quen với cuộc sống hiện tại không?”
“Nếu đổi lại là cô, một ngày nào đó cô không nhìn thấy ánh sáng nữa, cô sẽ thế nào?”
“Tôi sẽ tự tử”
Nghe xong bốn từ này, Vân Trang sửng sốt nhìn Trần Yến Phương, đầu mày cau lại.
Trần Yến Phương cười nhạt: “Thật đấy. Không nghe được còn có máy trợ thính, nhưng mắt không thể nhìn thấy được thì thà chết còn hơn”
“Anh ấy không yếu đuối như thế”
“Đúng, Dĩ Kiên là người đàn ông rất kiên cường”. Nhắc đến Quách Dĩ Kiên, ánh mắt của Trần Yến Phương lập tức sáng lấp lánh: “Từ khi tôi quen anh ấy, chưa từng thấy anh ấy bó tay trước cái gì. Có lần nhảy tường ba mét một lần không qua, một mình anh ấy ở sân tập nhảy đi nhảy lại, cứ như thế hết cả một đêm, về sau chuyện gì tôi không làm được, đều nhìn sự cố chấp của anh ấy mà cố gắng”
“Cô yêu anh ấy nhiều như vậy, tại sao không vào thăm anh ấy?”
“Tôi không dám”. Lần đầu tiên Trần Yến Phương nói một câu thật lòng mình trước mặt Vân Trang: “Tôi sợ”
Vân Trang cũng cười: “Tôi cũng như vậy. Tôi rất sợ anh ấy biết mình như thế này”
“Cô hãy chăm sóc anh ấy thật tốt. Nhờ cả vào cô”. Trần Yến Phương móc ra một hộp thuốc trong ngăn kéo, đưa cho Vân Trang: “Đừng vì anh ấy không thể nhìn thấy nữa mà từ bỏ anh ấy”
“Cô nghĩ tôi là người như thế à?”
Trần Yến Phương thản nhiên đứng dậy, hít sâu một hơi: “Tôi yêu anh ấy nhiều hơn cô, chỉ cần cô buông tay, tôi sẽ giành lại anh ấy ngay lập tức. Thế nên, dù anh ấy bị mù cũng phải giữ cho chắc vào. Người đàn ông tốt như thế, dẫu không nhìn thấy gì cũng vẫn đủ sức khiến vô số phụ nữ xếp hàng theo đuổi đấy”
“Cảm ơn đã nhắc nhở”
“Tôi còn làm việc, không tiễn”
Trần Yến Phương nói xong, lách qua người cô rồi tiếp tục vào trong phòng vô trùng nghiên cứu. Hiện tại, thuốc kháng virut đã hoàn tất quá trình thử nghiệm, sắp chính thức đưa vào sử dụng nên cô ta rất bận.
Mạng sống của Tạ Lữ và các quân nhân bị nhiễm virut còn có thể cứu được hay không, là nhờ cả vào công trình này.
Vân Trang vừa định quay đi thì tầm mắt chợt vô tình dừng lại ở một tập tài liệu trên bàn.
Nơi đó có một dòng chữ: Tài liệu nghiên cứu giác mạc bị ảnh hưởng bởi chủng vũ khí sinh học.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Trần Yến Phương đang chăm chú xem tiêu bản bằng kính hiển vi, sau đó giơ tay mở tài liệu ra xem thử.
Vân Trang chỉ xem thoáng qua một lúc rồi quay trở về phòng, lúc này Mạc Phong cũng đã quay về căn cứ, chỉ còn một mình Quách Dĩ Kiên ngồi trên giường nghe Radio.
Cô sà vào lòng anh, gối đầu lên khuôn ngực rộng lớn, tranh thủ hít hà mùi hoa trà trên người anh.
Dĩ Kiên giơ tay vuốt mái tóc mềm của Vân Trang, bình thản hỏi cô: “Em mới đi đâu về thế?”
“Em đi lấy thuốc cho anh”
“À”
Cô vòng tay ôm lấy vòng bụng không một chút mỡ thừa của anh, sau đó lại ngẩng đầu hôn chụt một cái lên bờ môi mềm mềm của Quách Dĩ Kiên:
“Đại ca à, bỗng dưng hôm nay em thấy anh đẹp trai thế? Mà đẹp trai thế này khiến em lại thèm thịt rồi”
“Xin lỗi nhé, anh đang ăn chay”
“Mặc kệ anh ăn chay, em muốn ăn thịt”
Vân Trang vừa nói, vừa thò tay vào áo ngủ của anh, vuốt ve lớp da thịt sau áo. Cơ thể của Quách Dĩ Kiên đột nhiên đơ ra như tượng, yết hầu anh cũng không nhịn được mà lên xuống mấy lần, Quách Dĩ Kiên nuốt khan mấy ngụm nước bọt rồi kéo tay cô ra, cười cười:
“Em sao thế?”
“Em đói”. Giọng Vân Trang mè nheo, cô tiếp tục thò tay vào áo anh, sau đó còn luồn xuống bụng dưới của Quách Dĩ Kiên khiến cả người anh đột nhiên căng cứng: “Anh mau uống thuốc đi, chúng ta đêm nay đi ngủ sớm”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook