Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
“Cảnh sát Giang?”
Khuông Hoành Bình đến gần chỗ họ đứng, ánh mắt vô hại đảo qua lại giữa
Giang Ly và Tạ Đồ, rõ ràng anh ta cũng không xác định được trong hai
người ai là người cảnh sát đã liên hệ với mình hôm qua.
Giang Ly tiến lên một bước, vươn tay ra sau đó nhìn về phía những người già ở ngoài sân đang phơi nắng, nghe radio, chơi cờ, nói: “Có thể tìm một chỗ tiện nói chuyện được không? Chúng tôi có chuyện cần thông báo với anh,
có liên quan tới ba mẹ anh.”
Khuông Hoành Bình hơi ngẩng đầu lên nhìn anh trong chốc lát rồi lập tức gật đầu,
đong đưa xe lăn xoay người lại đi tới dưới một giàn nho trơ trụi cách đó không xa, ở đó có một cái bàn chế từ một tảng đá lớn. Anh ta đưa tay ra hiệu họ ngồi xuống: “Ở đây đi, mấy cụ già ở đây lỗ tai đều không tốt
lắm, tôi cũng không thể cách họ quá xa được, nếu không lỡ như xảy ra
chuyện gì thì không chạy đến kịp mất.” Nói xong anh ta dừng ánh mắt trên người của Giang Ly: “Ý của cảnh sát Giang là, đã có tin tức của ba mẹ
tôi rồi?”
“Không sai.” Giang Ly gật đầu:
“Cục cảnh sát thành phố Nam Thành chúng tôi hôm qua đã nhận được một
cuộc điện thoại báo án, trong một công trường đào thấy 2 bộ xương, pháp y đã chứng thực thời gian tử vong khoảng chừng 1 năm, đồng thời DNA của
nạn nhân nữ đã trùng khớp với DNA của mẹ anh, vì vậy chúng tôi tạm thời
suy đoán bộ xương của nạn nhân nam kia là cha của anh, tuổi tác có vẻ
trùng khớp. Vậy nên, anh Khương, hiện tại anh có thể cung cấp vài manh
mối để chúng tôi tiến hành thêm một bước điều tra không, hoặc cung cấp
DNA của anh cũng được.”
“Thật xin lỗi…”
Khuông Hoành Bình lấy tay che kín mắt mình, bờ môi khẽ run lên, có lẽ
đang trải qua một nỗi đau vô cùng lớn: “Tôi…” Anh ta mở miệng mấy lần
nhưng lại bị cảm xúc cắt ngang, cuối cùng sau nửa ngày mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: “Cha tôi… cách đây mấy năm ông ấy bị tai nạn, trên
bả vai phải và xương quai xanh có bị gãy xương…”
Giang Ly quay đầu nhìn Tô Ngôn một cái, cô hiểu ý lập tức đi sang một bên gọi cho pháp y. 2 phút sau, cô quay lại thấp giọng xác nhận: “Anh Trương
nói bả vai và xương quai xanh của nạn nhân nam đúng là có vết tích bị
gãy xương từ nhiều năm trước.”
Người trên xe lăn nghe thấy vậy, vẻ mặt mờ mịt hẳn đi.
“Xin nén đau thương, anh Khuông.” Tạ Đồ không mở lời an ủi.
Khuông Hoành Bình xua tay, hốc mắt đỏ ửng, giọng nói cũng hơi mất tự nhiên:
“Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cha mẹ tôi khỏe mạnh, tinh thần bình
thường, hai người trưởng thành lại vô duyên vô cớ mất tích thì chỉ có
lời giải thích này là hợp lý nhất.”
“Chúng tôi có lẽ vẫn cần anh cung cấp một chút DNA…” Tô Ngôn nói.
Anh ta nhíu mày, nuốt nước mắt vào trong sau đó bất lực lắc đầu: “Chuyện đó tôi có lẽ không giúp được, nhưng em gái tôi có thể. Tôi là con nuôi
được họ nhận lúc 5 tuổi.”
“…”
Tô Ngôn và Giang Ly mịt mờ trao đổi ánh mắt, Giang Ly bèn chuyển chủ đề:
“Anh Khuông, anh có biết cha mẹ anh có thù oán gì với ai không? Hôm cha
mẹ anh mất tích, họ có biểu hiện gì khác thường hoặc nói cho anh chuyện
gì không?”
Khuông Hoành Bình cẩn thận suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu: “Cha mẹ tôi đều rất tốt, lúc đó họ kinh
doanh một cửa hàng kim khí* nho nhỏ, sao có thể có thù hằn với ai được
chứ? Hôm mất tích họ vẫn ra ngoài giao hàng như thường lệ, sau đó thì
không quay về nữa. Thậm chí vì hôm đó hai người đi sớm nên tôi và em gái còn chưa kịp nhìn họ lần cuối.”
(*) Cửa hàng kim khí: Cửa hàng bán các vật dụng kim loại như các loại ốc vít, búa, kìm, tua vít…
Họ lại hỏi vài câu hỏi chi tiết khác, cuối cùng vì có hai cụ già dùng nạng gõ đầu nhau nên lần thăm hỏi này cũng kết thúc.
Ba người nhìn dáng vẻ vội vàng đẩy xe lăn đi qua của anh ta, Tạ Đồ lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc thật, mới bao nhiêu tuổi đây? 23 hả?”
Mặc dù Khuông Hoành Bình ngồi trên xe lăn nhưng vẫn có khí chất của một
sinh viên trường Chính trị, hai cụ già vừa đánh nhau túi bụi, lúc thấy
anh ta bước tới thì lập tức biến thành hai nhóc học sinh tiểu học làm
sai bị bắt gặp, cúi đầu nghe “thầy giáo” nhẹ nhàng dạy dỗ.
“Ầy… Nếu sau này còn cãi nhau thì phạt hai người tối không được xem TV đấy
nhé.” Anh ta nói, nhưng ngữ khí không có gì là tức giận. Sau khi giải
quyết xong trận “phân tranh” này, anh ta quay đầu đã thấy ba người Tô
Ngôn đi tới, chuẩn bị tạm biệt.
Anh ta
đẩy xe lăn đến trước mặt họ, bất đắc dĩ nhún vai: “Hết cách rồi, người
già cũng giống như bọn trẻ con vậy, nhưng cũng may là họ biết nghe lời
hơn bọn nhóc chưa lớn, cũng không dư thừa sức lực như tụi nhỏ.”
“Anh Khuông, hy vọng anh sắp xếp thời gian cho em gái mình một chút, chúng
tôi sẽ tiến hành lấy mẫu DNA.” Giang Ly nói: “Ngoài ra, có thể cho chúng tôi đến xem cửa hàng của ba mẹ anh một chút được không? Biết đâu sẽ có
manh mối gì.”
Anh ta nghe thế liền ngẩn
người ra, sau đó lập tức ủ rũ lắc đầu: “Cửa hàng của họ… Tôi đã thanh lý rồi, mặc dù tôi có công việc ở đây nhưng cũng còn có em gái phải nuôi…
Nó đã sắp thi tốt nghiệp trung học rồi…”
Quả thật là công việc ở nhưng nơi như viện dưỡng lão hay cô nhi viện lương
không cao, cộng thêm anh ta lại bị tàn tật nên kiếm tiền cũng khó hơn
người bình thường rất nhiều.
“Mạo muội hỏi một chút, anh Khuông, chân của anh là bị…” Tô Ngôn đột nhiên hỏi.
“Chuyện này cũng không có gì mạo muội cả, sau khi cha mẹ tôi mất tích không bao lâu thì tinh thần tôi cũng suy sụp, mỗi ngày đều vì muốn chăm sóc em
gái mà ra sức làm việc, đi tới đi lui giữa công ty, trường học, nhà… Hôm đó không may, gặp tai nạn giao thông.” Khuông Hoành Bình cười khổ:
“Nhưng cố chịu qua khoảng thời gian đó thì đã ổn rồi, cha mẹ đã không
còn, tôi không thể để em gái ở lại một mình được.”
“Tôi cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, cũng may bệnh viện thấy tôi đáng
thương, lúc tôi không có đủ tiền để phẫu thuật vẫn thực hiện ca mổ cho
tôi, cộng thêm có người thân giúp đỡ nên tốt xấu gì cũng qua được. Sau
khi xuất viện, tôi thanh lý cửa hàng của cha mẹ, trả hết tiền thuốc men
và tiền vay mượn từ người thân, còn lại thì giữ để đóng tiền học cho em
gái.” Anh ta nén tiếng thở dài: “Vì vậy rất xin lỗi, chuyện này tôi
không cách nào giúp được mọi người.”
Giang Ly: “Không sao, vậy anh và em gái vẫn đang sống ở căn nhà trước kia sao? Chúng tôi có thể đến nhà không?”
“Hơn 8 giờ em gái tôi mới về tới nhà, lúc đó có được không? Đến rồi mọi
người cũng có thể lấy DNA của nó luôn.” Khuông Hoành Bình đề nghị: “Tôi
không thể nghỉ trong lúc làm việc được, mọi người cũng thấy tình hình
của tôi rồi đó, có được công việc vốn không dễ dàng gì, tôi…”
“Được, vậy hẹn 8 giờ rưỡi tối nay nhé.”
Sau khi ghi nhớ địa chỉ của nhà họ Phương, hai người được Tạ Đồ dẫn về Cục
thành phố Cương Bắc. Trên đường đi Tô Ngôn hơi thất thần, cô nhìn ra
cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, hai mắt vô hồn không biết đang nghĩ chuyện
gì.
Trung tâm thành phố Cương Bắc tươi
vui hơn rất nhiều so với thành phố Nam Thành, họ không mất nhiều thời
gian để đến Cục thành phố Cương Bắc. Sau khi hai người nói đại khái vụ
án này cho người phụ trách đội hình sự trinh sát ở đây xong thì lấy được hồ sơ vụ án mất tích của hai vợ chồng Hồng Trân Mai lúc ấy, nội dung
cũng khá đơn giản, còn lại chính là sợi tóc mà Khuông Hoành Bình đã cung cấp. Lúc đó nhân viên kỹ thuật của Cục thành phố Cương Bắc đã nhờ chân
lông tóc để lưu trữ lại DNA của bà ta.
Hơn 5 giờ chiều, sau khi kiểm tra chi tiết vụ án và các manh mối có liên
quan, Giang Ly dẫn Tô Ngôn về khách sạn họ sẽ ở tạm thời, sau khi lấy
thẻ phòng dưới quầy lễ tân, hai người cùng nhau vào thang máy lên tầng
6. Hai căn phòng sát bên nhau, trước khi vào Giang Ly còn đặc biệt dặn:
“Tắm rửa nghỉ ngơi một lát rồi ra ăn cơm, sau đó chúng ta trực tiếp xuất phát đến nhà nạn nhân, Tạ Đồ sẽ dẫn nhân viên kỹ thuật ở đó chờ chúng
ta.”
Tô Ngôn gật đầu tỏ ý đã biết, “Ting” một tiếng, cô quẹt thẻ phòng mở cửa ra rồi lách người đi vào.
Khách sạn này cách Cục thành phố Cương Bắc không xa, vị trí cũng không tệ,
nhưng môi trường đúng là phổ thông, dù sao kinh phí đi công tác một ngày của hai người cũng có hạn, tới để phá án chứ không phải để hưởng thụ.
Cô tiện tay ném túi du lịch của mình lên giường, sau đó đứng trước cửa sổ
nhìn ra đường, thành phố Cương Bắc tuy nhỏ, mật độ dân cư cũng không lớn nhưng vì vị trí địa lý gần biên giới nên vẫn đặc biệt thịnh vượng.
Thịnh vượng ở đây tất nhiên bao gồm rất nhiều nghĩa, ví dụ như các loại giao
dịch phi pháp chẳng hạn. Đây cũng là lí do tại sao một Cương Bắc nho nhỏ lại được bao quanh bởi các đội quân nội địa như thế. Đúng vậy, tiểu đội lính đặc chủng trước kia của cô ban đầu thuộc về Cương Bắc, bản thân cô cũng là lớn lên ở Cương Bắc, dường như từ sau khi tham gia quân ngũ,
bảo vệ mảnh đất nơi mình sinh ra đã trở thành nhiệm vụ của cô, hòa vào
máu thịt, không thể tách rời.
Có lẽ vì
địa hình đặc biệt và cơ cấu dân cư phức tạp hơn rất nhiều so với các
thành phố trong đất liền nên lần đầu Tinh Võng lộ sơ hở cũng là ở Cương
Bắc, nơi này dường như trở thành cứ điểm của các phần tử tội phạm trong
nước, hưởng thụ tiền tài sau một đống thịt thối.
Dưới sự chỉ huy của chính quyền trung ương, sau 2 năm làm việc chăm chỉ của
rất nhiều người, cuối đội “hành động Phá Tà” được thành lập tại thành
phố Cương Bắc, tập hợp những tinh anh của công an và bộ đội để cố gắng
tiêu diệt hoàn toàn Tinh Võng trong nước, giữ gìn an toàn của toàn dân.
Mặc dù cuối cùng hành động đã thất bại, Tô Ngôn cũng không rõ trừ cô ra
còn bao nhiêu người nữa phải hy sinh, nhưng lần hành động này không phải là không có kết quả, chí ít tổ chức Tinh Võng cũng đã bị tổn thương rất nhiều, chúng thu lại xúc tu, ẩn núp trong một thời gian.
Di di di —
Tiếng còi xe chát chúa từ dưới đường truyền tới, thành công gọi cô trở về từ
những suy nghĩ. Cô xoay người vào phòng tắm, không lâu sau bên trong
truyền tới tiếng nước ào ào.
Tô Ngôn đứng ở dưới vòi sen, ngửa mặt để dòng nước ấm áp tát vào mặt mình. Không
biết có phải vì đã về tới Cương Bắc hay không mà tâm trạng cả ngày hôm
nay của cô không ổn chút nào, thi thoảng sẽ lại nhớ tới khung cảnh hôm
đó hành động, như những mảnh vỡ của một quả cầu thủy tinh vậy, vương vãi khắp nơi. Nhưng ký ức tuy rời rạc, nhưng lại khảm rất sâu trong tâm
trí.
Nhà xưởng lớn như vậy yên lặng như
thể chỉ có một mình cô, những gì cô có thể nghe thấy chỉ có tiếng hít
thở yếu ớt của chính mình.
Bùm!
Nhện độc? Dường như cô nghe thấy có ai đó gọi mình, liền nhìn thuận theo
hướng âm thanh phát ra, xuyên qua ánh lửa vô tận, cô hình như thấy được
bóng dáng của đồng đội đang lao tới.
Đừng… Đừng qua đây…
Bùm! Một tiếng vang thật lớn khác, xung quanh lại có thêm một trận nổ nữa,
cảm giác cực nóng táp thẳng vào mặt khiến cô xuýt rơi nước mắt. Ong—Ong— trong đầu cô tràn ngập những âm thanh này, thậm chí mất cả thính giác.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Các đám lửa ngút trời liên tiếp bốc lên, đám nổ lớn thế này nhất định sẽ
thiêu rụi nhà máy này, san bằng nó thành bình địa. Ký ức cuối cùng của
cô chỉ có ngọn lửa mãnh liệt đó, ngay sau đó cô đã rơi vào bóng tối vô
tận.
Bang bang bang!
Tô Ngôn bỗng tỉnh táo lại, lập tức nhận ra tiếng gõ cửa dồn dập, cô đưa
tay đóng vòi sen lại, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi kéo mở cửa: “Đội
trưởng Giang?” Cô khẽ thở hổn hển, không biết là vì lúc nãy hơi gấp gáp
hay còn là vì vừa thoát ra khỏi hồi ức.
Giang Ly nhìn mái tóc còn nhỏ nước của cô, nếp gấp giữa lông mày lại hiện ra: “Xong chưa?”
“Xong rồi, giờ xuất phát sao?” Tô Ngôn vừa nói vừa định trở vào lấy áo khoác.
Giang Ly dựa vào khung cửa: “Em sấy tóc đi đã, 5 phút sau xuất phát.”
…
Sau khi hai người ra khỏi khách sạn thì tùy ý ăn một bát mì sợi ở gần đó,
sau đó lái xe đến địa chỉ mà Khuông Hoành Bình cho. Nhưng lúc đi qua một đoạn đường nhộn nhịp trong thành phố đã gặp ùn tắc nghiêm trọng, nhìn
trước sau đều không thấy điểm cuối của dòng xe.
Trong thời gian chờ đợi dòng xe tiến lên, Giang Ly khẽ nhịp ngón tay theo
tiếng nhạc phát ra trên radio, anh qua kính chiếu hậu nhìn nét mặt của
người đang ngồi ở ghế phụ lái: “Lúc đầu tôi còn nghĩ Cương Bắc xưa nay
không có kẹt xe, giờ xem ra cũng không khác gì thành phố Nam Thành rồi.”
Kẹt ở đây đã hơn 7 8 phút rồi nhưng chiếc SUV đen cũng chỉ nhích lên trước chưa tới 200 m.
“Có lẽ là phía trước có tai nạn giao thông hay gì đó.” Tô Ngôn nhìn xung
quanh vài lần: “Hoặc là do mấy năm nay Cương Bắc phát triển quá nhanh,
anh biết không, chính phủ ở đây cũng rất thích phát triển ngành du lịch, nhưng chỉ là không thành thạo như thành phố Nam Thành thôi.”
Giang Ly nhướng mày, không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì, chiếc SUV vẫn chậm rãi
dịch lên trước. Khi xe đang đến gần một ngã tư rất nhỏ, cô bỗng duỗi tay ra chỉ: “Rẽ phải.”
Anh không chút do dự, nhanh chóng bẻ tay lái rẽ vào con đường nhỏ chỉ đủ một chiếc xe chạy
vào. Hướng dẫn trên điện thoại rất nhanh quy hoạch lại lộ trình, lái xe
ra khỏi con đường nhỏ này rồi chạy vào một đại lộ khác, nhưng rõ ràng
đường này thông suốt hơn rất nhiều.
Sau khi ra khỏi con đường mòn không có đèn đường, Tô Ngôn mím môi chần chừ rồi giải thích: “Đây là tuyến đường thay thế.”
Giang Ly chỉ mỉm cười mà không đáp lại, sau hơn nửa tiếng cuối cùng hai người cũng tới địa chỉ kia, thấy có xe cảnh sát đang dừng lại ven đường. Tạ
Đồ thấy hai người xuống xe liền thân thiết chào hỏi: “Bên đường Thịnh
Hoa xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, tôi còn tưởng hai người sẽ đến
trễ.”
“Anh biết mà, có tuyến đường thay thế.” Giang Ly nhẹ nhàng cười.
Mọi người nhanh chóng lên tâng 11 gõ cửa một căn hộ bên phải, vài giây sau, cửa đã được mở ra. Khuông Hoành Bình đã thay quần áo vẫn ngồi trên xe
lăn, lui về phía sau một chút để nhường chỗ cho họ vào.
“Em gái tôi còn khoảng 10 phút nữa mới về tới.” Anh ta nói.
“Không sao, chúng tôi có thể dạo một vòng trước không? Lúc trước cha mẹ anh ở
phòng nào?” Tạ Đồ hỏi, căn nhà này cũng không quá nhỏ, hẳn cũng được 123 mét vuông, 3 phòng rộng rãi và sáng sủa, rõ ràng là gia cảnh lúc trước
rất khá.
“Ở phòng ngủ chính.” Khuông
Hoành Bình chỉ vào cánh cửa đóng chặt bên cạnh sau đó tiến lên tự tay
đẩy cửa ra: “Trong phòng… vẫn còn y nguyên, từ sau khi họ mất tích, tôi
và em gái cũng không vào phòng này nữa.”
Giang Ly mang găng tay, thuận vách tường sờ tìm công tắc rồi bật lên, trong phòng ngủ bỗng sáng bừng.
Tô Ngôn cũng đi vào theo phía sau, ánh mắt lướt qua giường… Tủ quần áo… Cuối cùng dừng lại ở 2 khung ảnh bày trên bệ cửa sổ.
Khuông Hoành Bình đến gần chỗ họ đứng, ánh mắt vô hại đảo qua lại giữa
Giang Ly và Tạ Đồ, rõ ràng anh ta cũng không xác định được trong hai
người ai là người cảnh sát đã liên hệ với mình hôm qua.
Giang Ly tiến lên một bước, vươn tay ra sau đó nhìn về phía những người già ở ngoài sân đang phơi nắng, nghe radio, chơi cờ, nói: “Có thể tìm một chỗ tiện nói chuyện được không? Chúng tôi có chuyện cần thông báo với anh,
có liên quan tới ba mẹ anh.”
Khuông Hoành Bình hơi ngẩng đầu lên nhìn anh trong chốc lát rồi lập tức gật đầu,
đong đưa xe lăn xoay người lại đi tới dưới một giàn nho trơ trụi cách đó không xa, ở đó có một cái bàn chế từ một tảng đá lớn. Anh ta đưa tay ra hiệu họ ngồi xuống: “Ở đây đi, mấy cụ già ở đây lỗ tai đều không tốt
lắm, tôi cũng không thể cách họ quá xa được, nếu không lỡ như xảy ra
chuyện gì thì không chạy đến kịp mất.” Nói xong anh ta dừng ánh mắt trên người của Giang Ly: “Ý của cảnh sát Giang là, đã có tin tức của ba mẹ
tôi rồi?”
“Không sai.” Giang Ly gật đầu:
“Cục cảnh sát thành phố Nam Thành chúng tôi hôm qua đã nhận được một
cuộc điện thoại báo án, trong một công trường đào thấy 2 bộ xương, pháp y đã chứng thực thời gian tử vong khoảng chừng 1 năm, đồng thời DNA của
nạn nhân nữ đã trùng khớp với DNA của mẹ anh, vì vậy chúng tôi tạm thời
suy đoán bộ xương của nạn nhân nam kia là cha của anh, tuổi tác có vẻ
trùng khớp. Vậy nên, anh Khương, hiện tại anh có thể cung cấp vài manh
mối để chúng tôi tiến hành thêm một bước điều tra không, hoặc cung cấp
DNA của anh cũng được.”
“Thật xin lỗi…”
Khuông Hoành Bình lấy tay che kín mắt mình, bờ môi khẽ run lên, có lẽ
đang trải qua một nỗi đau vô cùng lớn: “Tôi…” Anh ta mở miệng mấy lần
nhưng lại bị cảm xúc cắt ngang, cuối cùng sau nửa ngày mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: “Cha tôi… cách đây mấy năm ông ấy bị tai nạn, trên
bả vai phải và xương quai xanh có bị gãy xương…”
Giang Ly quay đầu nhìn Tô Ngôn một cái, cô hiểu ý lập tức đi sang một bên gọi cho pháp y. 2 phút sau, cô quay lại thấp giọng xác nhận: “Anh Trương
nói bả vai và xương quai xanh của nạn nhân nam đúng là có vết tích bị
gãy xương từ nhiều năm trước.”
Người trên xe lăn nghe thấy vậy, vẻ mặt mờ mịt hẳn đi.
“Xin nén đau thương, anh Khuông.” Tạ Đồ không mở lời an ủi.
Khuông Hoành Bình xua tay, hốc mắt đỏ ửng, giọng nói cũng hơi mất tự nhiên:
“Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cha mẹ tôi khỏe mạnh, tinh thần bình
thường, hai người trưởng thành lại vô duyên vô cớ mất tích thì chỉ có
lời giải thích này là hợp lý nhất.”
“Chúng tôi có lẽ vẫn cần anh cung cấp một chút DNA…” Tô Ngôn nói.
Anh ta nhíu mày, nuốt nước mắt vào trong sau đó bất lực lắc đầu: “Chuyện đó tôi có lẽ không giúp được, nhưng em gái tôi có thể. Tôi là con nuôi
được họ nhận lúc 5 tuổi.”
“…”
Tô Ngôn và Giang Ly mịt mờ trao đổi ánh mắt, Giang Ly bèn chuyển chủ đề:
“Anh Khuông, anh có biết cha mẹ anh có thù oán gì với ai không? Hôm cha
mẹ anh mất tích, họ có biểu hiện gì khác thường hoặc nói cho anh chuyện
gì không?”
Khuông Hoành Bình cẩn thận suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu: “Cha mẹ tôi đều rất tốt, lúc đó họ kinh
doanh một cửa hàng kim khí* nho nhỏ, sao có thể có thù hằn với ai được
chứ? Hôm mất tích họ vẫn ra ngoài giao hàng như thường lệ, sau đó thì
không quay về nữa. Thậm chí vì hôm đó hai người đi sớm nên tôi và em gái còn chưa kịp nhìn họ lần cuối.”
(*) Cửa hàng kim khí: Cửa hàng bán các vật dụng kim loại như các loại ốc vít, búa, kìm, tua vít…
Họ lại hỏi vài câu hỏi chi tiết khác, cuối cùng vì có hai cụ già dùng nạng gõ đầu nhau nên lần thăm hỏi này cũng kết thúc.
Ba người nhìn dáng vẻ vội vàng đẩy xe lăn đi qua của anh ta, Tạ Đồ lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc thật, mới bao nhiêu tuổi đây? 23 hả?”
Mặc dù Khuông Hoành Bình ngồi trên xe lăn nhưng vẫn có khí chất của một
sinh viên trường Chính trị, hai cụ già vừa đánh nhau túi bụi, lúc thấy
anh ta bước tới thì lập tức biến thành hai nhóc học sinh tiểu học làm
sai bị bắt gặp, cúi đầu nghe “thầy giáo” nhẹ nhàng dạy dỗ.
“Ầy… Nếu sau này còn cãi nhau thì phạt hai người tối không được xem TV đấy
nhé.” Anh ta nói, nhưng ngữ khí không có gì là tức giận. Sau khi giải
quyết xong trận “phân tranh” này, anh ta quay đầu đã thấy ba người Tô
Ngôn đi tới, chuẩn bị tạm biệt.
Anh ta
đẩy xe lăn đến trước mặt họ, bất đắc dĩ nhún vai: “Hết cách rồi, người
già cũng giống như bọn trẻ con vậy, nhưng cũng may là họ biết nghe lời
hơn bọn nhóc chưa lớn, cũng không dư thừa sức lực như tụi nhỏ.”
“Anh Khuông, hy vọng anh sắp xếp thời gian cho em gái mình một chút, chúng
tôi sẽ tiến hành lấy mẫu DNA.” Giang Ly nói: “Ngoài ra, có thể cho chúng tôi đến xem cửa hàng của ba mẹ anh một chút được không? Biết đâu sẽ có
manh mối gì.”
Anh ta nghe thế liền ngẩn
người ra, sau đó lập tức ủ rũ lắc đầu: “Cửa hàng của họ… Tôi đã thanh lý rồi, mặc dù tôi có công việc ở đây nhưng cũng còn có em gái phải nuôi…
Nó đã sắp thi tốt nghiệp trung học rồi…”
Quả thật là công việc ở nhưng nơi như viện dưỡng lão hay cô nhi viện lương
không cao, cộng thêm anh ta lại bị tàn tật nên kiếm tiền cũng khó hơn
người bình thường rất nhiều.
“Mạo muội hỏi một chút, anh Khuông, chân của anh là bị…” Tô Ngôn đột nhiên hỏi.
“Chuyện này cũng không có gì mạo muội cả, sau khi cha mẹ tôi mất tích không bao lâu thì tinh thần tôi cũng suy sụp, mỗi ngày đều vì muốn chăm sóc em
gái mà ra sức làm việc, đi tới đi lui giữa công ty, trường học, nhà… Hôm đó không may, gặp tai nạn giao thông.” Khuông Hoành Bình cười khổ:
“Nhưng cố chịu qua khoảng thời gian đó thì đã ổn rồi, cha mẹ đã không
còn, tôi không thể để em gái ở lại một mình được.”
“Tôi cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, cũng may bệnh viện thấy tôi đáng
thương, lúc tôi không có đủ tiền để phẫu thuật vẫn thực hiện ca mổ cho
tôi, cộng thêm có người thân giúp đỡ nên tốt xấu gì cũng qua được. Sau
khi xuất viện, tôi thanh lý cửa hàng của cha mẹ, trả hết tiền thuốc men
và tiền vay mượn từ người thân, còn lại thì giữ để đóng tiền học cho em
gái.” Anh ta nén tiếng thở dài: “Vì vậy rất xin lỗi, chuyện này tôi
không cách nào giúp được mọi người.”
Giang Ly: “Không sao, vậy anh và em gái vẫn đang sống ở căn nhà trước kia sao? Chúng tôi có thể đến nhà không?”
“Hơn 8 giờ em gái tôi mới về tới nhà, lúc đó có được không? Đến rồi mọi
người cũng có thể lấy DNA của nó luôn.” Khuông Hoành Bình đề nghị: “Tôi
không thể nghỉ trong lúc làm việc được, mọi người cũng thấy tình hình
của tôi rồi đó, có được công việc vốn không dễ dàng gì, tôi…”
“Được, vậy hẹn 8 giờ rưỡi tối nay nhé.”
Sau khi ghi nhớ địa chỉ của nhà họ Phương, hai người được Tạ Đồ dẫn về Cục
thành phố Cương Bắc. Trên đường đi Tô Ngôn hơi thất thần, cô nhìn ra
cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, hai mắt vô hồn không biết đang nghĩ chuyện
gì.
Trung tâm thành phố Cương Bắc tươi
vui hơn rất nhiều so với thành phố Nam Thành, họ không mất nhiều thời
gian để đến Cục thành phố Cương Bắc. Sau khi hai người nói đại khái vụ
án này cho người phụ trách đội hình sự trinh sát ở đây xong thì lấy được hồ sơ vụ án mất tích của hai vợ chồng Hồng Trân Mai lúc ấy, nội dung
cũng khá đơn giản, còn lại chính là sợi tóc mà Khuông Hoành Bình đã cung cấp. Lúc đó nhân viên kỹ thuật của Cục thành phố Cương Bắc đã nhờ chân
lông tóc để lưu trữ lại DNA của bà ta.
Hơn 5 giờ chiều, sau khi kiểm tra chi tiết vụ án và các manh mối có liên
quan, Giang Ly dẫn Tô Ngôn về khách sạn họ sẽ ở tạm thời, sau khi lấy
thẻ phòng dưới quầy lễ tân, hai người cùng nhau vào thang máy lên tầng
6. Hai căn phòng sát bên nhau, trước khi vào Giang Ly còn đặc biệt dặn:
“Tắm rửa nghỉ ngơi một lát rồi ra ăn cơm, sau đó chúng ta trực tiếp xuất phát đến nhà nạn nhân, Tạ Đồ sẽ dẫn nhân viên kỹ thuật ở đó chờ chúng
ta.”
Tô Ngôn gật đầu tỏ ý đã biết, “Ting” một tiếng, cô quẹt thẻ phòng mở cửa ra rồi lách người đi vào.
Khách sạn này cách Cục thành phố Cương Bắc không xa, vị trí cũng không tệ,
nhưng môi trường đúng là phổ thông, dù sao kinh phí đi công tác một ngày của hai người cũng có hạn, tới để phá án chứ không phải để hưởng thụ.
Cô tiện tay ném túi du lịch của mình lên giường, sau đó đứng trước cửa sổ
nhìn ra đường, thành phố Cương Bắc tuy nhỏ, mật độ dân cư cũng không lớn nhưng vì vị trí địa lý gần biên giới nên vẫn đặc biệt thịnh vượng.
Thịnh vượng ở đây tất nhiên bao gồm rất nhiều nghĩa, ví dụ như các loại giao
dịch phi pháp chẳng hạn. Đây cũng là lí do tại sao một Cương Bắc nho nhỏ lại được bao quanh bởi các đội quân nội địa như thế. Đúng vậy, tiểu đội lính đặc chủng trước kia của cô ban đầu thuộc về Cương Bắc, bản thân cô cũng là lớn lên ở Cương Bắc, dường như từ sau khi tham gia quân ngũ,
bảo vệ mảnh đất nơi mình sinh ra đã trở thành nhiệm vụ của cô, hòa vào
máu thịt, không thể tách rời.
Có lẽ vì
địa hình đặc biệt và cơ cấu dân cư phức tạp hơn rất nhiều so với các
thành phố trong đất liền nên lần đầu Tinh Võng lộ sơ hở cũng là ở Cương
Bắc, nơi này dường như trở thành cứ điểm của các phần tử tội phạm trong
nước, hưởng thụ tiền tài sau một đống thịt thối.
Dưới sự chỉ huy của chính quyền trung ương, sau 2 năm làm việc chăm chỉ của
rất nhiều người, cuối đội “hành động Phá Tà” được thành lập tại thành
phố Cương Bắc, tập hợp những tinh anh của công an và bộ đội để cố gắng
tiêu diệt hoàn toàn Tinh Võng trong nước, giữ gìn an toàn của toàn dân.
Mặc dù cuối cùng hành động đã thất bại, Tô Ngôn cũng không rõ trừ cô ra
còn bao nhiêu người nữa phải hy sinh, nhưng lần hành động này không phải là không có kết quả, chí ít tổ chức Tinh Võng cũng đã bị tổn thương rất nhiều, chúng thu lại xúc tu, ẩn núp trong một thời gian.
Di di di —
Tiếng còi xe chát chúa từ dưới đường truyền tới, thành công gọi cô trở về từ
những suy nghĩ. Cô xoay người vào phòng tắm, không lâu sau bên trong
truyền tới tiếng nước ào ào.
Tô Ngôn đứng ở dưới vòi sen, ngửa mặt để dòng nước ấm áp tát vào mặt mình. Không
biết có phải vì đã về tới Cương Bắc hay không mà tâm trạng cả ngày hôm
nay của cô không ổn chút nào, thi thoảng sẽ lại nhớ tới khung cảnh hôm
đó hành động, như những mảnh vỡ của một quả cầu thủy tinh vậy, vương vãi khắp nơi. Nhưng ký ức tuy rời rạc, nhưng lại khảm rất sâu trong tâm
trí.
Nhà xưởng lớn như vậy yên lặng như
thể chỉ có một mình cô, những gì cô có thể nghe thấy chỉ có tiếng hít
thở yếu ớt của chính mình.
Bùm!
Nhện độc? Dường như cô nghe thấy có ai đó gọi mình, liền nhìn thuận theo
hướng âm thanh phát ra, xuyên qua ánh lửa vô tận, cô hình như thấy được
bóng dáng của đồng đội đang lao tới.
Đừng… Đừng qua đây…
Bùm! Một tiếng vang thật lớn khác, xung quanh lại có thêm một trận nổ nữa,
cảm giác cực nóng táp thẳng vào mặt khiến cô xuýt rơi nước mắt. Ong—Ong— trong đầu cô tràn ngập những âm thanh này, thậm chí mất cả thính giác.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Các đám lửa ngút trời liên tiếp bốc lên, đám nổ lớn thế này nhất định sẽ
thiêu rụi nhà máy này, san bằng nó thành bình địa. Ký ức cuối cùng của
cô chỉ có ngọn lửa mãnh liệt đó, ngay sau đó cô đã rơi vào bóng tối vô
tận.
Bang bang bang!
Tô Ngôn bỗng tỉnh táo lại, lập tức nhận ra tiếng gõ cửa dồn dập, cô đưa
tay đóng vòi sen lại, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi kéo mở cửa: “Đội
trưởng Giang?” Cô khẽ thở hổn hển, không biết là vì lúc nãy hơi gấp gáp
hay còn là vì vừa thoát ra khỏi hồi ức.
Giang Ly nhìn mái tóc còn nhỏ nước của cô, nếp gấp giữa lông mày lại hiện ra: “Xong chưa?”
“Xong rồi, giờ xuất phát sao?” Tô Ngôn vừa nói vừa định trở vào lấy áo khoác.
Giang Ly dựa vào khung cửa: “Em sấy tóc đi đã, 5 phút sau xuất phát.”
…
Sau khi hai người ra khỏi khách sạn thì tùy ý ăn một bát mì sợi ở gần đó,
sau đó lái xe đến địa chỉ mà Khuông Hoành Bình cho. Nhưng lúc đi qua một đoạn đường nhộn nhịp trong thành phố đã gặp ùn tắc nghiêm trọng, nhìn
trước sau đều không thấy điểm cuối của dòng xe.
Trong thời gian chờ đợi dòng xe tiến lên, Giang Ly khẽ nhịp ngón tay theo
tiếng nhạc phát ra trên radio, anh qua kính chiếu hậu nhìn nét mặt của
người đang ngồi ở ghế phụ lái: “Lúc đầu tôi còn nghĩ Cương Bắc xưa nay
không có kẹt xe, giờ xem ra cũng không khác gì thành phố Nam Thành rồi.”
Kẹt ở đây đã hơn 7 8 phút rồi nhưng chiếc SUV đen cũng chỉ nhích lên trước chưa tới 200 m.
“Có lẽ là phía trước có tai nạn giao thông hay gì đó.” Tô Ngôn nhìn xung
quanh vài lần: “Hoặc là do mấy năm nay Cương Bắc phát triển quá nhanh,
anh biết không, chính phủ ở đây cũng rất thích phát triển ngành du lịch, nhưng chỉ là không thành thạo như thành phố Nam Thành thôi.”
Giang Ly nhướng mày, không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì, chiếc SUV vẫn chậm rãi
dịch lên trước. Khi xe đang đến gần một ngã tư rất nhỏ, cô bỗng duỗi tay ra chỉ: “Rẽ phải.”
Anh không chút do dự, nhanh chóng bẻ tay lái rẽ vào con đường nhỏ chỉ đủ một chiếc xe chạy
vào. Hướng dẫn trên điện thoại rất nhanh quy hoạch lại lộ trình, lái xe
ra khỏi con đường nhỏ này rồi chạy vào một đại lộ khác, nhưng rõ ràng
đường này thông suốt hơn rất nhiều.
Sau khi ra khỏi con đường mòn không có đèn đường, Tô Ngôn mím môi chần chừ rồi giải thích: “Đây là tuyến đường thay thế.”
Giang Ly chỉ mỉm cười mà không đáp lại, sau hơn nửa tiếng cuối cùng hai người cũng tới địa chỉ kia, thấy có xe cảnh sát đang dừng lại ven đường. Tạ
Đồ thấy hai người xuống xe liền thân thiết chào hỏi: “Bên đường Thịnh
Hoa xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, tôi còn tưởng hai người sẽ đến
trễ.”
“Anh biết mà, có tuyến đường thay thế.” Giang Ly nhẹ nhàng cười.
Mọi người nhanh chóng lên tâng 11 gõ cửa một căn hộ bên phải, vài giây sau, cửa đã được mở ra. Khuông Hoành Bình đã thay quần áo vẫn ngồi trên xe
lăn, lui về phía sau một chút để nhường chỗ cho họ vào.
“Em gái tôi còn khoảng 10 phút nữa mới về tới.” Anh ta nói.
“Không sao, chúng tôi có thể dạo một vòng trước không? Lúc trước cha mẹ anh ở
phòng nào?” Tạ Đồ hỏi, căn nhà này cũng không quá nhỏ, hẳn cũng được 123 mét vuông, 3 phòng rộng rãi và sáng sủa, rõ ràng là gia cảnh lúc trước
rất khá.
“Ở phòng ngủ chính.” Khuông
Hoành Bình chỉ vào cánh cửa đóng chặt bên cạnh sau đó tiến lên tự tay
đẩy cửa ra: “Trong phòng… vẫn còn y nguyên, từ sau khi họ mất tích, tôi
và em gái cũng không vào phòng này nữa.”
Giang Ly mang găng tay, thuận vách tường sờ tìm công tắc rồi bật lên, trong phòng ngủ bỗng sáng bừng.
Tô Ngôn cũng đi vào theo phía sau, ánh mắt lướt qua giường… Tủ quần áo… Cuối cùng dừng lại ở 2 khung ảnh bày trên bệ cửa sổ.
Bình luận facebook