Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Cưỡng hôn
Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt anh nói ra những lời chắc nịch như muốn khẳng định:
"Chỉ cần là chuyện liên quan tới Sói Đen thì là chuyện của tôi"
Xung quanh các viên cảnh sát khác đang nhìn về hướng của hai người. Anh kéo cô ra chỗ khác để nói chuyện, cô không chịu cứ vùng vẫy.
"Anh để tôi đi gặp bọn khốn kiếp kia đã"
"Tô Dịch Nhi cô làm loạn đủ chưa hả?" - anh quát.
Anh lớn tiếng quát khiến cô đứng đơ người, đôi mắt long lanh ánh ngọc nhìn thẳng vào mắt anh.
"Đây là nơi cảnh sát làm nhiệm vụ không phải nơi để một người như cô làm loạn, về đi"
Cô hất tay anh ra:
"Tôi không về. Tôi nói rồi, chỉ là chuyện liên quan đến Sói Đen là tôi phải tham gia, tôi phải được biết"
Cô cứ thế quay đi, thấy cô cứng đầu đến thế là cùng anh đưa tay nắm lấy tay cô lôi lại thật mạnh khiến cả người cô ngã vào lòng anh. Một tay anh vuốt mái tóc cô nhẹ nhàng nói ra những lời an ủi:
"Nghe tôi, về đi. Chuyện ở đây vô cùng phức tạp nhưng cô yên tâm, điều tra rõ ràng tôi sẽ nói lại cho cô biết"
Cô bình tĩnh trở lại, đồng ý trở về và đợi tin tức của anh.
"Anh hứa rồi đấy"
"Uhm…"
Nói rồi cô lấy chìa khóa trong túi ra chuẩn bị lái xe đi về. Đi qua đám nghi phạm đang bị bắt giữ cô đứng lại để nhìn qua bọn chúng, bọn chúng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn hình xăm con sói trên tay bọn chúng cô vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn kìm nén.
Cô lái xe trở về, nhìn cô ngồi trên chiếc moto ấy thật ngầu hết sức, mấy viên cảnh sát nhìn cô mà không khỏi xuýt xoa. Hàn Đăng đứng cạnh Mạc Bằng thỉ thủ:
"Này, tôi không tin là kẻ từng bị tôi bắt giữ lại trở thành chị dâu của tôi"
"Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Hàn Đăng, có vẻ cậu rất quen thuộc và hiểu chị dâu nhỉ?"
"Đương nhiên, trước khi làm chị dâu thì cô ấy từng năm lần bảy lượt bị bắt tới Thiên Du vì tội móc túi đấy, đàn bà con gái nhưng cô ấy lại không giống mấy kiểu phụ nữ chân yếu tay mềm"
Mạc Bằng ghé sát tai Hàn Đăng:
"Chị dâu thì phải khác chứ, người mà đội trưởng chúng ta có…cảm giác thì phải là một người phụ nữ không hề tầm thường"
Thấy Mạc Bằng và Hàn Đăng thì thầm to nhỏ, anh cau mày:
"Còn nói chuyện ngoài lề nữa thì đừng trách tôi đuổi việc hai cậu"
"V…vâng thưa anh"
…
Tối hôm ấy, cô lại mặc bộ đồ hầu gái ngồi bên cửa sổ một tay cầm chiếc thẻ Sói một tay cầm cuốn sổ bí ẩn mà Giản Võ đưa cho cô. Cô trầm tư nhìn vào hai món đồ, lẩm bẩm:
"Rốt cuộc hai thứ này có liên quan gì đến nhau?"
Thực hiện nhiệm vụ xong anh trở về, vừa cởi được chiếc áo khoác ngoài đưa cho Giai Kiệt thì anh vô tình nhìn thấy cô. Tấm rèm cửa sổ phất phơ bay trong gió khiến hình dáng của cô thoát ẩn thoát hiện, vẻ đẹp mập mờ ấy khiến anh mê mẩn. Anh như bị thu hút tiến tới chỗ cô, lại là bộ đồ gây kích thích này anh đành phải đánh lảng sang chuyện khác:
"Tô Dịch Nhi, cô đang làm gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói của anh cô giật mình đứng lên giấu hai thứ ở trên tay ra đằng sau.
"Anh mới về sao? Anh có cần gì không để tôi làm"
"Cô không cần phải làm người hầu nữa đâu, bỏ bộ quần áo này đi"
"Tại sao?"
Miệng anh mấp máy còn mắt thì lẩn tránh ánh mắt của cô.
"Tôi cho phép cô ở lại…mà không cần trả phí"
"Thật sao?"
"Thật"
Cô nhảy cẫng lên sung sướng ôm chầm lấy anh. Hai chân cô bám chặt vào hông anh còn hai tay vòng qua cổ anh.
"Cảm ơn anh, cảnh sát Lục"
Cả người anh mềm nhũn không dám động vào cô. Mặt anh trắng bệch bắt đầu thở dốc như khó thở vậy.
"Mau…mau cút khỏi…người tôi"
Cô vội vàng nhảy xuống khỏi người anh, thẹn thùng vén tóc để lộ gương mặt loli xinh đẹp đáng yêu. Nhìn cô như vậy anh khó lòng mà kiềm chế mất.
"Xin lỗi anh tại tôi phấn khích quá"
Anh cảm thấy nóng trong người nên đã cởi bỏ chiếc cúc áo bên trên cùng. Yết hầu lên xuống liên tục, còn thấy rõ anh đang đổ rất nhiều mồ hôi. Cô tưởng anh bị làm sao bèn đưa tay lên định lau mồ hôi cho anh:
"Anh sao thế?"
Anh hất tay cô ra phản kháng:
"Chẳng sao cả"
"Rõ ràng là anh đang…" - cô vẫn nhất quyết lau mồ hôi cho anh.
Lúc này anh lại có cảm giác với cô nhưng vẫn chưa muốn trở thành tội phạm anh đã kìm nén nắm chặt lấy cổ tay cô hét lớn:
"Đừng có động vào tôi nếu không tôi sẽ…sẽ…"
Cô tròn mắt nhìn anh:
"Sẽ làm sao?"
Anh càng nhìn càng bị cô mê hoặc. Anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt nào với phụ nữ nhưng từ khi gặp cô anh đã thay đổi hoàn toàn. Anh nhìn cô một lúc, rồi nhìn đôi môi căng mọng của cô, yết hầu lại lên xuống còn nghe rõ tiếng "ực".
Cô cảm thấy không ổn, sắc mặt anh đã biến đổi khác với lúc sáng nay.
"Anh...anh bị làm sao vậy?"
Không chần chừ thêm anh lao đến tấn công cô, anh dùng nụ hôn đầy ham muốn nuốt trọn đôi môi của cô vào bên trong. Nói trắng ra là anh đang cưỡng hôn cô, cưỡng hôn ngay tại hành lang. Cô giật mình trợn tròn mắt nhìn anh nhưng cô lại không phản kháng, anh chết lịm trong nụ hôn ngọt ngào ấy điên cuồng gặm nhấm đôi môi của cô. Tới đoạn tay anh bắt đầu luồn vào trong váy thì Giai Kiệt xuất hiện phá hỏng bầu không khí lãng mạn:
"Thiếu…gia"
Anh bị giọng nói của Giai Kiệt làm tắt hứng, nhanh chóng anh buông cô ra đứng ra trước che lấy cô đằng sau.
"Có…có chuyện gì?"
"À, Mạc Bằng có chuyện muốn nói với anh, cậu ấy nhờ tôi lên gọi thiếu gia"
Cô núp sau lưng anh thò đầu ra, nhìn thấy cô Giai Kiệt cười gượng, cô dơ tay lên vẫy vẫy để chào Giai Kiệt. Anh quay lại liếc cô, cô nhìn anh có vẻ sợ sệt bèn rụt tay vào. Anh cài lại chiếc cúc áo bên trên cùng cho hai tay vào túi rồi bước xuống nhà.
"E hèm…đi thôi"
"Vâng"
Cô đứng chựng nhìn anh cùng Giai Kiệt bước xuống nhà, Giai Kiệt có chút ngại ngùng vì đã nhìn thấy cảnh nóng giữa anh và cô. Cô đứng đó một lúc nghĩ lại lúc vừa nãy bị anh cưỡng hôn bèn đỏ mặt. Cô ôm lấy mặt đang đỏ bừng bừng lấy lưỡi nếm thử đầu môi:
"Hôn? Có vị ngọt sao?"
Ở dưới nhà anh ngồi trên ghế sofa để nghe Mạc Bằng báo cáo tuy là người ở đây nhưng hồn lại lạc đi đâu mất.
"Đội trưởng, em đã điều tra ra được sau bọn chúng vẫn còn có người điều khiển. Mấy tên này vô cùng cảnh giác có tìm được hang ổ của bọn chúng nhưng bọn chúng đã nhanh chân chạy mất, theo anh thì…"
Mạc Bằng hăng say báo cáo nhưng khi nhìn anh thì lại thấy anh chẳng hề tập trung nghe. Mạc Bằng ngưng lại hỏi anh:
"Đội trưởng, anh không khỏe sao?"
"Đâu…đâu có. Cậu nói tiếp đi"
"À…theo anh thì chúng ta có nên cử người tiếp tục điều tra hay là…"
"Đương nhiên là tiếp tục rồi. Tìm hiểu địa điểm tiếp theo của bọn chúng, nếu tìm được người đứng sau thì chắc chắn sẽ có thông tin về Sói Đen"
"Vâng"
Sau khi Mạc Bằng rời khỏi anh định lên lầu thì cô lại từ đâu chạy ra chặn đường anh, cuộc nói chuyện vừa rồi của anh và Mạc Bằng đã bị cô nghe thấy.
"Cảnh sát Lục, anh cho tôi tham gia vào đội điều tra Thiên Du đi"
"Chỉ cần là chuyện liên quan tới Sói Đen thì là chuyện của tôi"
Xung quanh các viên cảnh sát khác đang nhìn về hướng của hai người. Anh kéo cô ra chỗ khác để nói chuyện, cô không chịu cứ vùng vẫy.
"Anh để tôi đi gặp bọn khốn kiếp kia đã"
"Tô Dịch Nhi cô làm loạn đủ chưa hả?" - anh quát.
Anh lớn tiếng quát khiến cô đứng đơ người, đôi mắt long lanh ánh ngọc nhìn thẳng vào mắt anh.
"Đây là nơi cảnh sát làm nhiệm vụ không phải nơi để một người như cô làm loạn, về đi"
Cô hất tay anh ra:
"Tôi không về. Tôi nói rồi, chỉ là chuyện liên quan đến Sói Đen là tôi phải tham gia, tôi phải được biết"
Cô cứ thế quay đi, thấy cô cứng đầu đến thế là cùng anh đưa tay nắm lấy tay cô lôi lại thật mạnh khiến cả người cô ngã vào lòng anh. Một tay anh vuốt mái tóc cô nhẹ nhàng nói ra những lời an ủi:
"Nghe tôi, về đi. Chuyện ở đây vô cùng phức tạp nhưng cô yên tâm, điều tra rõ ràng tôi sẽ nói lại cho cô biết"
Cô bình tĩnh trở lại, đồng ý trở về và đợi tin tức của anh.
"Anh hứa rồi đấy"
"Uhm…"
Nói rồi cô lấy chìa khóa trong túi ra chuẩn bị lái xe đi về. Đi qua đám nghi phạm đang bị bắt giữ cô đứng lại để nhìn qua bọn chúng, bọn chúng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn hình xăm con sói trên tay bọn chúng cô vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn kìm nén.
Cô lái xe trở về, nhìn cô ngồi trên chiếc moto ấy thật ngầu hết sức, mấy viên cảnh sát nhìn cô mà không khỏi xuýt xoa. Hàn Đăng đứng cạnh Mạc Bằng thỉ thủ:
"Này, tôi không tin là kẻ từng bị tôi bắt giữ lại trở thành chị dâu của tôi"
"Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Hàn Đăng, có vẻ cậu rất quen thuộc và hiểu chị dâu nhỉ?"
"Đương nhiên, trước khi làm chị dâu thì cô ấy từng năm lần bảy lượt bị bắt tới Thiên Du vì tội móc túi đấy, đàn bà con gái nhưng cô ấy lại không giống mấy kiểu phụ nữ chân yếu tay mềm"
Mạc Bằng ghé sát tai Hàn Đăng:
"Chị dâu thì phải khác chứ, người mà đội trưởng chúng ta có…cảm giác thì phải là một người phụ nữ không hề tầm thường"
Thấy Mạc Bằng và Hàn Đăng thì thầm to nhỏ, anh cau mày:
"Còn nói chuyện ngoài lề nữa thì đừng trách tôi đuổi việc hai cậu"
"V…vâng thưa anh"
…
Tối hôm ấy, cô lại mặc bộ đồ hầu gái ngồi bên cửa sổ một tay cầm chiếc thẻ Sói một tay cầm cuốn sổ bí ẩn mà Giản Võ đưa cho cô. Cô trầm tư nhìn vào hai món đồ, lẩm bẩm:
"Rốt cuộc hai thứ này có liên quan gì đến nhau?"
Thực hiện nhiệm vụ xong anh trở về, vừa cởi được chiếc áo khoác ngoài đưa cho Giai Kiệt thì anh vô tình nhìn thấy cô. Tấm rèm cửa sổ phất phơ bay trong gió khiến hình dáng của cô thoát ẩn thoát hiện, vẻ đẹp mập mờ ấy khiến anh mê mẩn. Anh như bị thu hút tiến tới chỗ cô, lại là bộ đồ gây kích thích này anh đành phải đánh lảng sang chuyện khác:
"Tô Dịch Nhi, cô đang làm gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói của anh cô giật mình đứng lên giấu hai thứ ở trên tay ra đằng sau.
"Anh mới về sao? Anh có cần gì không để tôi làm"
"Cô không cần phải làm người hầu nữa đâu, bỏ bộ quần áo này đi"
"Tại sao?"
Miệng anh mấp máy còn mắt thì lẩn tránh ánh mắt của cô.
"Tôi cho phép cô ở lại…mà không cần trả phí"
"Thật sao?"
"Thật"
Cô nhảy cẫng lên sung sướng ôm chầm lấy anh. Hai chân cô bám chặt vào hông anh còn hai tay vòng qua cổ anh.
"Cảm ơn anh, cảnh sát Lục"
Cả người anh mềm nhũn không dám động vào cô. Mặt anh trắng bệch bắt đầu thở dốc như khó thở vậy.
"Mau…mau cút khỏi…người tôi"
Cô vội vàng nhảy xuống khỏi người anh, thẹn thùng vén tóc để lộ gương mặt loli xinh đẹp đáng yêu. Nhìn cô như vậy anh khó lòng mà kiềm chế mất.
"Xin lỗi anh tại tôi phấn khích quá"
Anh cảm thấy nóng trong người nên đã cởi bỏ chiếc cúc áo bên trên cùng. Yết hầu lên xuống liên tục, còn thấy rõ anh đang đổ rất nhiều mồ hôi. Cô tưởng anh bị làm sao bèn đưa tay lên định lau mồ hôi cho anh:
"Anh sao thế?"
Anh hất tay cô ra phản kháng:
"Chẳng sao cả"
"Rõ ràng là anh đang…" - cô vẫn nhất quyết lau mồ hôi cho anh.
Lúc này anh lại có cảm giác với cô nhưng vẫn chưa muốn trở thành tội phạm anh đã kìm nén nắm chặt lấy cổ tay cô hét lớn:
"Đừng có động vào tôi nếu không tôi sẽ…sẽ…"
Cô tròn mắt nhìn anh:
"Sẽ làm sao?"
Anh càng nhìn càng bị cô mê hoặc. Anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt nào với phụ nữ nhưng từ khi gặp cô anh đã thay đổi hoàn toàn. Anh nhìn cô một lúc, rồi nhìn đôi môi căng mọng của cô, yết hầu lại lên xuống còn nghe rõ tiếng "ực".
Cô cảm thấy không ổn, sắc mặt anh đã biến đổi khác với lúc sáng nay.
"Anh...anh bị làm sao vậy?"
Không chần chừ thêm anh lao đến tấn công cô, anh dùng nụ hôn đầy ham muốn nuốt trọn đôi môi của cô vào bên trong. Nói trắng ra là anh đang cưỡng hôn cô, cưỡng hôn ngay tại hành lang. Cô giật mình trợn tròn mắt nhìn anh nhưng cô lại không phản kháng, anh chết lịm trong nụ hôn ngọt ngào ấy điên cuồng gặm nhấm đôi môi của cô. Tới đoạn tay anh bắt đầu luồn vào trong váy thì Giai Kiệt xuất hiện phá hỏng bầu không khí lãng mạn:
"Thiếu…gia"
Anh bị giọng nói của Giai Kiệt làm tắt hứng, nhanh chóng anh buông cô ra đứng ra trước che lấy cô đằng sau.
"Có…có chuyện gì?"
"À, Mạc Bằng có chuyện muốn nói với anh, cậu ấy nhờ tôi lên gọi thiếu gia"
Cô núp sau lưng anh thò đầu ra, nhìn thấy cô Giai Kiệt cười gượng, cô dơ tay lên vẫy vẫy để chào Giai Kiệt. Anh quay lại liếc cô, cô nhìn anh có vẻ sợ sệt bèn rụt tay vào. Anh cài lại chiếc cúc áo bên trên cùng cho hai tay vào túi rồi bước xuống nhà.
"E hèm…đi thôi"
"Vâng"
Cô đứng chựng nhìn anh cùng Giai Kiệt bước xuống nhà, Giai Kiệt có chút ngại ngùng vì đã nhìn thấy cảnh nóng giữa anh và cô. Cô đứng đó một lúc nghĩ lại lúc vừa nãy bị anh cưỡng hôn bèn đỏ mặt. Cô ôm lấy mặt đang đỏ bừng bừng lấy lưỡi nếm thử đầu môi:
"Hôn? Có vị ngọt sao?"
Ở dưới nhà anh ngồi trên ghế sofa để nghe Mạc Bằng báo cáo tuy là người ở đây nhưng hồn lại lạc đi đâu mất.
"Đội trưởng, em đã điều tra ra được sau bọn chúng vẫn còn có người điều khiển. Mấy tên này vô cùng cảnh giác có tìm được hang ổ của bọn chúng nhưng bọn chúng đã nhanh chân chạy mất, theo anh thì…"
Mạc Bằng hăng say báo cáo nhưng khi nhìn anh thì lại thấy anh chẳng hề tập trung nghe. Mạc Bằng ngưng lại hỏi anh:
"Đội trưởng, anh không khỏe sao?"
"Đâu…đâu có. Cậu nói tiếp đi"
"À…theo anh thì chúng ta có nên cử người tiếp tục điều tra hay là…"
"Đương nhiên là tiếp tục rồi. Tìm hiểu địa điểm tiếp theo của bọn chúng, nếu tìm được người đứng sau thì chắc chắn sẽ có thông tin về Sói Đen"
"Vâng"
Sau khi Mạc Bằng rời khỏi anh định lên lầu thì cô lại từ đâu chạy ra chặn đường anh, cuộc nói chuyện vừa rồi của anh và Mạc Bằng đã bị cô nghe thấy.
"Cảnh sát Lục, anh cho tôi tham gia vào đội điều tra Thiên Du đi"
Bình luận facebook