Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Lễ đính hôn
- Này này chú ba, đính hôn là thế nào hả?
Trong toà nhà dành để tiếp đón đoàn sứ bộ và du học sinh Đại Việt, Nguyễn Quang Thuỳ túm lấy cổ áo ông em quý giá Quang Bàn của mình mà hỏi. Điệu bộ của anh tỏ ra vô cùng hùng hổ, thiếu điều như muốn xé xác cậu em.
- Nói đi chứ! Chú tính không nói gì sao?
- Em... Em... Anh hai à...
Bàn cứ ấp a ấp úng. Phải diễn tả diện mạo của anh thế nào cho đúng nhỉ. À, tóc tai thì bù xù, áo xống thì nhăn nhúm, xốc xếch vô cùng. Đây là hậu quả của mấy cái lắc mạnh của Thuỳ ấy mà. Nhìn Bàn lúc này, không ai có thể tin được đây chính là vị sĩ quan tài giỏi, người hùng của thành London. Người Anh Cát Lợi vốn sùng bái anh hùng, giả như chuyện này xảy ra dưới phố, dám người dân nhào vô mà xé xác Quang Thuỳ mất thôi.
Phần những người Đại Việt xung quanh thì có thái độ rất khác nhau. Phản Huy Ích thì lo lắng vô cùng, chẳng may hai vị Vương gia xảy ra xung đột thì nguy to. Trong khi đó, Đô đốc Tuyết lại tỏ ra bình thản, đôi lúc ông còn cười mỉm nữa. Thật trong bá quan, người hiểu rõ tính nết mấy anh em nhà vua thì ông nói mình thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Ông dư biết Thuỳ chỉ ra vẻ thế thôi, anh muốn chọc ghẹo em mình.
- Lão Tuyết - Phan Huy Ích nói - lão không thấy lo lắng hay sao mà còn ở đó mà cười?
- Lo lắng? Tại sao tôi phải lo lắng? Y cưới vợ, vậy còn Ngọc Sương nhà tôi sao đây? Tôi chưa hỏi tội là may rồi.
Ích ngớ người ra khi nhận được câu trả lời này. Nào hay, có một người lại tỏ ra không vừa ý, đó chính là cô con gái rượu của ông:
- Cha! Ai bảo với cha là con có gì với Vương gia mà Ngài phải lo cho con?
- Ớ... Chẳng phải ngày xưa y tỏ tình với con à?
- Chuyện con nít mà cha. Với lại lúc này con chưa nghĩ tới chuyện chồng con.
Nói ra câu này, Ngọc Sương quả đã làm mọi người ngây ra như phỗng, kể cả hai anh em đương sự. Đừng đùa chứ, con gái mười bảy như cô mà chưa chịu tính đến chuyện chồng con thì có mà ở giá.
- Con muốn làm một bác sĩ - Ngọc Sương nói rất nghiêm túc. - Con phải học xong rồi mới tính tiếp. Vả lại, Vương gia không phải là đối tượng của con.
- Này này này cô bé - Bàn mặc đu đang bị hạch tội cũng nhịn không được mà xen vào. - Khôi ngô tuấn lãng, lại văn võ song toàn như tôi mà không phải đối tượng của cô à?
- Hi... Hi... Hi... Tuấn lãng cái nỗi gì? Có mà lãng xẹt ấy chứ. Chuyện anh với công chúa người ta thư từ qua lại mấy năm nay thì cả thành London này ai mà chẳng biết. Công khai cũng chat dám vậy mà còn ra vẻ.
- Nè, đừng đánh trống lãng chứ chú ba. Chú chưa trả lời anh đó - Thuỳ quay lại đề tài chính.
- Anh hai à. Em cũng không biết trước được đâu. Anh cũng biết tính tình em rồi. Nhưng, nhìn thấy ánh mắt nàng, em cứ như là bị mất hồn vậy.
Nói đoạn Bàn kể lại hai người đến với nhau thế nào? Rằng lý do mà anh xông pha chiến trường tìm kiếm chiến công để làm gì. Rồi anh lại cúi đầu xin lỗi Thùy vì đã tùy ý mà định đoạt những việc này, dù sao thì ông bà ta cũng có câu “quyền huynh thế phụ" mà.
- Ha… ha… ha… Thùy bỗng cười sặc sụa. – Nhìn chú kìa. Ha… ha… ha… Không ngờ cũng có ngày anh đục thủng cái da mặt dày như mo cau của chú. Chẳng phải trước giờ chú nổi tiếng mặt dày, ai nói gì cũng vẫn cười đùa được sao? Cuối cùng ta cũng trả được thù. Ha… ha… ha…
Nghe đến đây, Phan Huy Ích mới hiểu ra là Thùy chỉ muốn trêu ghẹo em mình. Ông thở phào nhẹ nhõm. Suy nghĩ một chút, Ích lại nói:
- Vương gia, chuyện này cũng không phải là xấu. Rất có thể nhờ đó mà công cuộc tái thiết nước nhà của Hoàng thượng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
- Đúng vậy, ta là người giỏi nhất, tính trước ngày hôm nay mà. Ha… ha… ha…
Lúc này, bản tính của Bàn lại trỗi dậy. Anh quả là xứng với cái danh mặt dày mà. Cười sảng khoái một hồi như để xả bớt cái nỗi xấu hổ vừa nãy, anh lại nói:
- Thực ra, tôi cũng đã cố gắng tạo dựng uy tín mấy năm qua. Các vị không biết đó thôi, muốn làm rể của nhà vua thì chỉ có vua hoặc thái tử các nước khác. Tôi tuy là Hoàng tộc, nhưng Đại Việt chúng ta dù sao cũng chỉ là một xứ nhược tiểu cho đến lúc này. Nhà vua không thèm để mắt đến đâu.
- Người Anh Cát Lợi rất trọng những vị anh hùng – Phạm Thái nãy giờ đứng nghe bắt đầu lên tiếng. – Bởi vậy Vương gia phải đi kiếm về cho mình những chiến công.
À, nhắc đến Phạm Thái, cũng nên nói đến nhóm du học sinh đầu tiên. Hiện nay hơn ba phần tư đã hoàn thành các khóa học. Phải công nhận, người Việt dù đi đâu, ở thời đại nào cũng là những người cần cù, chịu khó và hết sức thông minh, chính các vị Giáo sư hướng dẫn họ phải nhận xét như thế. Hôm nay, nhân dịp đoàn sứ bộ đến thăm Anh Cát Lợi, họ cũng được triệu tập về.
- Nói như cậu chỉ đúng một phần thôi, cậu Thái ạ – Bàn nói tiếp. Sở dĩ tôi muốn tạo dựng uy tín chính là để chúng ta nhận được nhiều sự ủng hộ hơn từ không những là người Anh Cát Lợi mà kể cả các nước khác nữa. Đặc biệt nhất là gần đây tôi được gặp mặt Thái tử Charles của nước Áo. So với người Anh, có thể họ không bằng, nhưng nói chung, nếu họ là đối thủ của Đại Việt ta thì hết bảy phần chúng ta không có cơ hội thắng.
- Họ thật sự mạnh mẽ như vậy à? – Đô đốc Tuyết dù sao cũng là một võ tướng nên ông xem ra rất quan tâm.
- Đúng vậy – Bàn tiếp. – Chỉ là họ không có mưu mẹo như người Á Đông chúng ta thôi. Chiến tranh thời này, họ không còn dùng cung kiếm nữa mà hoàn toàn dùng súng ống. Có mối quan hệ tốt, sau này chúng ta có thể bán súng cho họ. Đương nhiên không thể là loại tốt nhất.
Phan Huy Ích cũng tỏ ra đồng tình:
- Có lý. Đây chính là một mỏ vàng. Hơn nữa, như trước đây Vương gia có nói với thần, rằng Ngài muốn tìm hiểu cách vận hành của quân đội Anh Cát Lợi.
- Đúng vậy, ở đây tôi có ghi ra một bản tổng kết. Nhân có Đô đốc Tuyết và anh hai, tôi cũng xin chuyển lại. Các vị về trước, cứ tiếp tục nghiên cứu và cải tiến quân đội của chúng ta cho phù hợp.
Bàn đưa cho Tuyết một cuốn sổ tay. Sau đó, như nhớ ra chuyện gì, anh lại nói:
- À! Về nhà Nguyễn. Trước đây chúng ta đã đánh giá quá thấp về họ rồi. Năm ngoái, tôi có chạm trán với Hoàng tử Cảnh. Y cũng như tôi, có quân hàm Thiếu tá. Chắc hẳn nhà Nguyễn cũng cử người sang Phú Lang Sa để du học.
- Vậy thì chúng ta phải dè chừng rồi. – Phan Huy Ích đồng tình.
- Ở trời Tây này, tôi tin giữa mình và Cảnh còn đụng độ nhau dài dài. Nếu có cơ hội, tôi sẽ tìm cách giết y.
Cuộc nói chuyện chính sự đến đây là dừng, việc tiếp theo mọi người cần làm là… nhập tiệc đoàn viên. Nói thế thôi chứ trong bữa tiệc, họ cũng vẫn bàn đến công việc, nhất là làm sao để họ nhà trai không bị mất mặt trong lễ đính hôn sắp tới.
Cuối cùng thì ngày lễ đính hôn cũng đến. Dân thành London nô nức vui mừng. Họ chào đón lễ đính hôn trong sự mong chờ. Mấy ngày nay, người ta mới biết vị Thiếu tá anh hùng kia thật ra là một ông Hoàng, vậy thì anh ta cưới công chúa nước Anh là hợp lý rồi. Về phần nhiều cô gái trong giới quý tộc, họ tỏ ra vô cùng tiếc nuối, giá mà họ chính là cô dâu trong ngày hôm nay thì tốt biết mấy.
Con đường chính dẫn đến nhà thờ St. Paul hôm nay rải đầy hoa hồng. Hai bên con đường là hai hàng cờ, một của Vương quốc Anh, một của Đại Việt.
Đúng chín giờ sáng, đoàn xe của Đại Việt cũng xuất hiện. Theo đúng nghi thức, họ nhà trai phải có mặt trước tiên ở nhà thờ, sau đó mới đến lượt họ nhà gái.
Bàn bước xuống xe, hôm nay anh bận bộ lễ phục đúng chuẩn của nhà binh với găng tay trắng. Anh vẫy tay và tươi cười chào những người lính danh dự đang bồng súng đứng hai bên. Đó chính là những người anh em trong Trung đội pháo binh số mười ba. Hôm nay, chỉ huy của họ làm lễ đính hôn, nhất là đính hôn với Hoàng tộc nữa chứ, làm ai nấy cũng hãnh diện vô cùng. Bàn bước lên Cung Thánh của nhà thờ, bên tay trái là Thùy.
Ít phút sau, nhạc trỗi lên, mọi người quay mặt xuống nhìn về phía cuối nhà thờ. Thái tử Augustus trong bộ trang phục màu vàng, màu yêu thích nhất của ông đang nắm tay Sophia và dẫn em mình đi lên Cung Thánh. Hôm nay, Sophia thật nổi bật với bộ váy màu trắng tinh khôi, cô cười thật rạng rỡ, bỏ lại sau lưng vẻ buồn bã và cô độc thường ngày.
Lúc này, bốn người của hai họ đã ổn định vị trí của mình. George III đứng dậy, tiến lên Cung Thánh, ông nói lời tuyên bố chấp thuận cho lễ đính hôn này. Đây chính là thủ tục cần có trong lễ cưới hay đính hôn của Hoàng gia từ thời vua George II: “Ta, vua George III, hôm nay cho phép hai người thực hiện nghi lễ đính hôn. Từ giờ phút này, không ai có quyền ngăn cản các nghi thức diễn ra theo trình tự của nó”.
Sau lời tuyên bố của mình, ông bước xuống hàng ghế bên dưới để buổi lễ được tiến hành. Phải nói, nghi thức cưới của những người theo đạo Anh giáo hay cả Thiên Chúa giáo thật sự rất đơn giản. Tuy nhiên, các nghi thức quan trọng cũng không thể thiếu, nhất là nghi thức đọc lời thề chung thủy và trao nhẫn cưới. Vì đây chưa phải là lễ cưới chính thức nên nghi thức đọc lời thề được bỏ qua, nhưng trao nhẫn đính hôn thì vẫn không thể thiếu.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Bàn đeo vào tay trái Sophia một chiếc nhẫn bằng vàng có đính một viên ngọc bích thật to và đẹp. Theo phong tục, chiếc nhẫn này phải được làm từ vàng được khai thác ở trong một mỏ xứ Wales.
Nghi lễ đến đây là kết thúc. Cả đoàn người sau đó quay về điện Buckingham, nơi đại tiệc đính hôn đã được chuẩn bị sẵn. Cuộc vui kéo dài đến tận khuya với đủ các tiếc mục như biểu diễn ảo thuật, hề, và đương nhiên không thể thiếu khiêu vũ.
Vậy là từ hôm nay, cuộc đời của Bàn chính thức bước sang một trang mới. Và cũng ngày này, mối quan hệ giữa Đại Việt và Anh Cát Lợi cũng thêm gắn bó hơn. Buổi lễ tuy chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn ngủi nhưng nó lại góp một phần khá quan trọng trong việc quyết định đại cục của Đại Việt sau này.
Trong toà nhà dành để tiếp đón đoàn sứ bộ và du học sinh Đại Việt, Nguyễn Quang Thuỳ túm lấy cổ áo ông em quý giá Quang Bàn của mình mà hỏi. Điệu bộ của anh tỏ ra vô cùng hùng hổ, thiếu điều như muốn xé xác cậu em.
- Nói đi chứ! Chú tính không nói gì sao?
- Em... Em... Anh hai à...
Bàn cứ ấp a ấp úng. Phải diễn tả diện mạo của anh thế nào cho đúng nhỉ. À, tóc tai thì bù xù, áo xống thì nhăn nhúm, xốc xếch vô cùng. Đây là hậu quả của mấy cái lắc mạnh của Thuỳ ấy mà. Nhìn Bàn lúc này, không ai có thể tin được đây chính là vị sĩ quan tài giỏi, người hùng của thành London. Người Anh Cát Lợi vốn sùng bái anh hùng, giả như chuyện này xảy ra dưới phố, dám người dân nhào vô mà xé xác Quang Thuỳ mất thôi.
Phần những người Đại Việt xung quanh thì có thái độ rất khác nhau. Phản Huy Ích thì lo lắng vô cùng, chẳng may hai vị Vương gia xảy ra xung đột thì nguy to. Trong khi đó, Đô đốc Tuyết lại tỏ ra bình thản, đôi lúc ông còn cười mỉm nữa. Thật trong bá quan, người hiểu rõ tính nết mấy anh em nhà vua thì ông nói mình thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Ông dư biết Thuỳ chỉ ra vẻ thế thôi, anh muốn chọc ghẹo em mình.
- Lão Tuyết - Phan Huy Ích nói - lão không thấy lo lắng hay sao mà còn ở đó mà cười?
- Lo lắng? Tại sao tôi phải lo lắng? Y cưới vợ, vậy còn Ngọc Sương nhà tôi sao đây? Tôi chưa hỏi tội là may rồi.
Ích ngớ người ra khi nhận được câu trả lời này. Nào hay, có một người lại tỏ ra không vừa ý, đó chính là cô con gái rượu của ông:
- Cha! Ai bảo với cha là con có gì với Vương gia mà Ngài phải lo cho con?
- Ớ... Chẳng phải ngày xưa y tỏ tình với con à?
- Chuyện con nít mà cha. Với lại lúc này con chưa nghĩ tới chuyện chồng con.
Nói ra câu này, Ngọc Sương quả đã làm mọi người ngây ra như phỗng, kể cả hai anh em đương sự. Đừng đùa chứ, con gái mười bảy như cô mà chưa chịu tính đến chuyện chồng con thì có mà ở giá.
- Con muốn làm một bác sĩ - Ngọc Sương nói rất nghiêm túc. - Con phải học xong rồi mới tính tiếp. Vả lại, Vương gia không phải là đối tượng của con.
- Này này này cô bé - Bàn mặc đu đang bị hạch tội cũng nhịn không được mà xen vào. - Khôi ngô tuấn lãng, lại văn võ song toàn như tôi mà không phải đối tượng của cô à?
- Hi... Hi... Hi... Tuấn lãng cái nỗi gì? Có mà lãng xẹt ấy chứ. Chuyện anh với công chúa người ta thư từ qua lại mấy năm nay thì cả thành London này ai mà chẳng biết. Công khai cũng chat dám vậy mà còn ra vẻ.
- Nè, đừng đánh trống lãng chứ chú ba. Chú chưa trả lời anh đó - Thuỳ quay lại đề tài chính.
- Anh hai à. Em cũng không biết trước được đâu. Anh cũng biết tính tình em rồi. Nhưng, nhìn thấy ánh mắt nàng, em cứ như là bị mất hồn vậy.
Nói đoạn Bàn kể lại hai người đến với nhau thế nào? Rằng lý do mà anh xông pha chiến trường tìm kiếm chiến công để làm gì. Rồi anh lại cúi đầu xin lỗi Thùy vì đã tùy ý mà định đoạt những việc này, dù sao thì ông bà ta cũng có câu “quyền huynh thế phụ" mà.
- Ha… ha… ha… Thùy bỗng cười sặc sụa. – Nhìn chú kìa. Ha… ha… ha… Không ngờ cũng có ngày anh đục thủng cái da mặt dày như mo cau của chú. Chẳng phải trước giờ chú nổi tiếng mặt dày, ai nói gì cũng vẫn cười đùa được sao? Cuối cùng ta cũng trả được thù. Ha… ha… ha…
Nghe đến đây, Phan Huy Ích mới hiểu ra là Thùy chỉ muốn trêu ghẹo em mình. Ông thở phào nhẹ nhõm. Suy nghĩ một chút, Ích lại nói:
- Vương gia, chuyện này cũng không phải là xấu. Rất có thể nhờ đó mà công cuộc tái thiết nước nhà của Hoàng thượng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
- Đúng vậy, ta là người giỏi nhất, tính trước ngày hôm nay mà. Ha… ha… ha…
Lúc này, bản tính của Bàn lại trỗi dậy. Anh quả là xứng với cái danh mặt dày mà. Cười sảng khoái một hồi như để xả bớt cái nỗi xấu hổ vừa nãy, anh lại nói:
- Thực ra, tôi cũng đã cố gắng tạo dựng uy tín mấy năm qua. Các vị không biết đó thôi, muốn làm rể của nhà vua thì chỉ có vua hoặc thái tử các nước khác. Tôi tuy là Hoàng tộc, nhưng Đại Việt chúng ta dù sao cũng chỉ là một xứ nhược tiểu cho đến lúc này. Nhà vua không thèm để mắt đến đâu.
- Người Anh Cát Lợi rất trọng những vị anh hùng – Phạm Thái nãy giờ đứng nghe bắt đầu lên tiếng. – Bởi vậy Vương gia phải đi kiếm về cho mình những chiến công.
À, nhắc đến Phạm Thái, cũng nên nói đến nhóm du học sinh đầu tiên. Hiện nay hơn ba phần tư đã hoàn thành các khóa học. Phải công nhận, người Việt dù đi đâu, ở thời đại nào cũng là những người cần cù, chịu khó và hết sức thông minh, chính các vị Giáo sư hướng dẫn họ phải nhận xét như thế. Hôm nay, nhân dịp đoàn sứ bộ đến thăm Anh Cát Lợi, họ cũng được triệu tập về.
- Nói như cậu chỉ đúng một phần thôi, cậu Thái ạ – Bàn nói tiếp. Sở dĩ tôi muốn tạo dựng uy tín chính là để chúng ta nhận được nhiều sự ủng hộ hơn từ không những là người Anh Cát Lợi mà kể cả các nước khác nữa. Đặc biệt nhất là gần đây tôi được gặp mặt Thái tử Charles của nước Áo. So với người Anh, có thể họ không bằng, nhưng nói chung, nếu họ là đối thủ của Đại Việt ta thì hết bảy phần chúng ta không có cơ hội thắng.
- Họ thật sự mạnh mẽ như vậy à? – Đô đốc Tuyết dù sao cũng là một võ tướng nên ông xem ra rất quan tâm.
- Đúng vậy – Bàn tiếp. – Chỉ là họ không có mưu mẹo như người Á Đông chúng ta thôi. Chiến tranh thời này, họ không còn dùng cung kiếm nữa mà hoàn toàn dùng súng ống. Có mối quan hệ tốt, sau này chúng ta có thể bán súng cho họ. Đương nhiên không thể là loại tốt nhất.
Phan Huy Ích cũng tỏ ra đồng tình:
- Có lý. Đây chính là một mỏ vàng. Hơn nữa, như trước đây Vương gia có nói với thần, rằng Ngài muốn tìm hiểu cách vận hành của quân đội Anh Cát Lợi.
- Đúng vậy, ở đây tôi có ghi ra một bản tổng kết. Nhân có Đô đốc Tuyết và anh hai, tôi cũng xin chuyển lại. Các vị về trước, cứ tiếp tục nghiên cứu và cải tiến quân đội của chúng ta cho phù hợp.
Bàn đưa cho Tuyết một cuốn sổ tay. Sau đó, như nhớ ra chuyện gì, anh lại nói:
- À! Về nhà Nguyễn. Trước đây chúng ta đã đánh giá quá thấp về họ rồi. Năm ngoái, tôi có chạm trán với Hoàng tử Cảnh. Y cũng như tôi, có quân hàm Thiếu tá. Chắc hẳn nhà Nguyễn cũng cử người sang Phú Lang Sa để du học.
- Vậy thì chúng ta phải dè chừng rồi. – Phan Huy Ích đồng tình.
- Ở trời Tây này, tôi tin giữa mình và Cảnh còn đụng độ nhau dài dài. Nếu có cơ hội, tôi sẽ tìm cách giết y.
Cuộc nói chuyện chính sự đến đây là dừng, việc tiếp theo mọi người cần làm là… nhập tiệc đoàn viên. Nói thế thôi chứ trong bữa tiệc, họ cũng vẫn bàn đến công việc, nhất là làm sao để họ nhà trai không bị mất mặt trong lễ đính hôn sắp tới.
Cuối cùng thì ngày lễ đính hôn cũng đến. Dân thành London nô nức vui mừng. Họ chào đón lễ đính hôn trong sự mong chờ. Mấy ngày nay, người ta mới biết vị Thiếu tá anh hùng kia thật ra là một ông Hoàng, vậy thì anh ta cưới công chúa nước Anh là hợp lý rồi. Về phần nhiều cô gái trong giới quý tộc, họ tỏ ra vô cùng tiếc nuối, giá mà họ chính là cô dâu trong ngày hôm nay thì tốt biết mấy.
Con đường chính dẫn đến nhà thờ St. Paul hôm nay rải đầy hoa hồng. Hai bên con đường là hai hàng cờ, một của Vương quốc Anh, một của Đại Việt.
Đúng chín giờ sáng, đoàn xe của Đại Việt cũng xuất hiện. Theo đúng nghi thức, họ nhà trai phải có mặt trước tiên ở nhà thờ, sau đó mới đến lượt họ nhà gái.
Bàn bước xuống xe, hôm nay anh bận bộ lễ phục đúng chuẩn của nhà binh với găng tay trắng. Anh vẫy tay và tươi cười chào những người lính danh dự đang bồng súng đứng hai bên. Đó chính là những người anh em trong Trung đội pháo binh số mười ba. Hôm nay, chỉ huy của họ làm lễ đính hôn, nhất là đính hôn với Hoàng tộc nữa chứ, làm ai nấy cũng hãnh diện vô cùng. Bàn bước lên Cung Thánh của nhà thờ, bên tay trái là Thùy.
Ít phút sau, nhạc trỗi lên, mọi người quay mặt xuống nhìn về phía cuối nhà thờ. Thái tử Augustus trong bộ trang phục màu vàng, màu yêu thích nhất của ông đang nắm tay Sophia và dẫn em mình đi lên Cung Thánh. Hôm nay, Sophia thật nổi bật với bộ váy màu trắng tinh khôi, cô cười thật rạng rỡ, bỏ lại sau lưng vẻ buồn bã và cô độc thường ngày.
Lúc này, bốn người của hai họ đã ổn định vị trí của mình. George III đứng dậy, tiến lên Cung Thánh, ông nói lời tuyên bố chấp thuận cho lễ đính hôn này. Đây chính là thủ tục cần có trong lễ cưới hay đính hôn của Hoàng gia từ thời vua George II: “Ta, vua George III, hôm nay cho phép hai người thực hiện nghi lễ đính hôn. Từ giờ phút này, không ai có quyền ngăn cản các nghi thức diễn ra theo trình tự của nó”.
Sau lời tuyên bố của mình, ông bước xuống hàng ghế bên dưới để buổi lễ được tiến hành. Phải nói, nghi thức cưới của những người theo đạo Anh giáo hay cả Thiên Chúa giáo thật sự rất đơn giản. Tuy nhiên, các nghi thức quan trọng cũng không thể thiếu, nhất là nghi thức đọc lời thề chung thủy và trao nhẫn cưới. Vì đây chưa phải là lễ cưới chính thức nên nghi thức đọc lời thề được bỏ qua, nhưng trao nhẫn đính hôn thì vẫn không thể thiếu.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Bàn đeo vào tay trái Sophia một chiếc nhẫn bằng vàng có đính một viên ngọc bích thật to và đẹp. Theo phong tục, chiếc nhẫn này phải được làm từ vàng được khai thác ở trong một mỏ xứ Wales.
Nghi lễ đến đây là kết thúc. Cả đoàn người sau đó quay về điện Buckingham, nơi đại tiệc đính hôn đã được chuẩn bị sẵn. Cuộc vui kéo dài đến tận khuya với đủ các tiếc mục như biểu diễn ảo thuật, hề, và đương nhiên không thể thiếu khiêu vũ.
Vậy là từ hôm nay, cuộc đời của Bàn chính thức bước sang một trang mới. Và cũng ngày này, mối quan hệ giữa Đại Việt và Anh Cát Lợi cũng thêm gắn bó hơn. Buổi lễ tuy chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn ngủi nhưng nó lại góp một phần khá quan trọng trong việc quyết định đại cục của Đại Việt sau này.