Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: London ngày cuối thu
Trời đã vào Thu, sắc trời vàng vọt. London dịu dàng với những căn nhà nhỏ xinh trong khu vườn tràn ngập hoa hồng. Hai bên những con đường, từng hàng phong như đang dệt nên những phép màu trong cổ tích với những chiếc lá đổi màu vàng, đỏ. Những hồ nước trong suốt phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Thiên nhiên hoà quyện vào nhau như khoác lên toà thành một tấm áo mới nhiều màu sắc và quyến rũ.
Dòng sông Thames êm đềm trôi lững lờ trong lòng thành phố, nhộn nhịp với những chuyến tàu chở khách ngược xuôi. Nắng nhạt và sương mù hòa quyện trong sắc thu mơ màng của buổi sớm mai mang đến không khí trong lành, dễ chịu.
Mấy ngày nay, người ta râm ran bàn tán về chiến tích vừa qua ở Ấn Độ. Tính ra cũng đã năm tháng kể từ ngày thành Seringapatam bị hạ. Thế nhưng, vào thời buổi này, tin tức không thể bay nhanh được. Những quầy báo buổi sáng lúc nào cũng đông nghịt người. Ai cũng muốn mình là người có được thông tin sớm nhất để khoe khoang với ban bè.
Nhưng nào ai hiểu, có một người còn mong ngóng tin tức, sốt ruột nhiều hơn những người khác. Đó là một cô gái. Người nàng yêu đang hay nói đúng hơn là đã trải qua trận chiến này. Trước ngày ra đi, anh đã hứa sẽ cưới nàng khi trở về. Người ta thường nói, trong tình yêu, "đợi chờ là hạnh phúc". Nhưng phải là người trong cuộc mới hiểu được nỗi nhớ trong lúc chờ đợi gậm nhấm trong tâm can khổ sở thế nào.
Người con gái ấy có tên là Sophia, nàng công chúa con vua George III. Từ mấy tháng nay, ngày nào nàng cũng tựa cửa, dõi mắt hướng ánh nhìn xa xăm về bến cảng. Dẫu đã biết tin người trong lòng bản lĩnh nhưng cuộc đời nào ai biết trước ngày sau, huống chi đây còn là chiến tranh.
Nỗi niềm mong ngóng người thương
Ngày chờ đêm nhớ, vấn vương tơ lòng.
Phải nói, câu "không ai hiểu lòng con cái bằng cha mẹ" luôn là chân lý. Những ngày này, Hoàng hậu Caroline vẫn thường lui tới chuyện trò. Những lúc đó, câu nói đầu tiên của cô công chúa xinh đẹp luôn là "Mẹ ơi, mẹ có biết khi nào chàng quay trở về không?" hay đại loại như "Có tin tức gì chưa mẹ?"
Một ngày nọ, Hoàng hậu nói với con gái một tin vui:
- Sophia, con gái của mẹ. Sáng nay người ta thấy đoàn thuyền của Đại tá Arthur ở ngoài khơi Margat rồi. Chắc là nay mai sẽ về đến London thôi.
- Thật sao mẹ? Người ta có thấy chàng không?
- Cái này thì mẹ không biết. Nhưng Jack chắc là phải có mặt.
- Vậy... Mẹ xem, con có gầy đi nhiều không? Có xấu lắm không?
- Con lúc nào cũng xinh đẹp, con gái của mẹ ạ.
- Không đúng. Con nghĩ chắc giờ mình xấu xí lắm. Con sẽ đi làm lai tóc. Con muốn mình phải thật đẹp trong mắt chàng.
Nói xong, Sophia tất tả chạy đi, để lại Hoàng hậu Caroline lắc đầu cười mỉm sau lưng. "Cái con bé này, sắp làm vợ người ta rồi nên thế đấy, trong mắt không còn nhìn thấy mẹ nữa", bà nghĩ thầm trong lòng.
Thế rồi điều gì đến cũng sẽ phải đến. Ngày 5 tháng 10 năm 1799, Bàn đã bình an về đến London cùng Đại tá Arthur Wellesley, phần tướng quân Harris phải ở lại để sắp xếp mọi việc. Cả hai được chào đón trong một bầu không khí cuồng nhiệt. Dọc con đường đi đến điện Buckingham, mặc cho cái giá lạnh của thời khắc giao mùa từ Thu sang Đông, người dân thành London vẫn đổ ra đường, trên tay là quốc kỳ của Khối Liên Hiệp Anh và cờ của Hoàng gia.
Hai người hùng của chúng ta cùng đoàn sĩ quan chiến thắng nhanh chóng tiến vào điện Buckingham. Tiếp đón họ là dàn quân nhạc Hoàng gia. Tuy nói, chiến thắng vừa qua miễn cưỡng lắm mới được xem là chiến thắng lớn. Thế nhưng nếu nói về ý nghĩa thì nó hoàn toàn xứng đáng với những danh xưng mỹ miều nhất, hoành tráng nhất. Bởi lẽ, nó đã đặt dấu chấm hết cho một vương triều vốn được xem là “cái gai trong mắt” của người Anh Cát Lợi trên con đường “thuộc địa hóa” Ấn Độ, vương triều Hồi giáo Mysore.
Một bữa yến tiệc thịnh soạn được bày ra để chiêu đãi những người vừa quay về từ Ấn Độ. Dạo gần đây, có tin đồn vua George III đang phát bệnh điên, mọi sự vụ lớn nhỏ đều quy về cho Thái tử. Không biết điều đó là đúng hay sai, nhưng nếu xét vẻ mặt của ông hiện tại thì hẳn đó chỉ là những tin đồn nhảm. Ngày hôm nay, George III diện bộ cánh đẹp nhất, lộng lẫy nhất của mình. Những nếp nhăn trên trán, dấu hiệu của tuổi già dường như cũng biến mất. Ông vui cười suốt buổi, lại vô cùng cao hứng mổi khi có ai đó nói đến Thiếu tá Jack, người con rể tương lai của mình.
Kết thúc bữa tiệc, khi ai nấy bắt đầu trở về với gia đình mình thì Bàn lại tìm đến với Vườn Buckingham. Đây chính là nơi mà anh cùng Sophia ước định sẽ gặp nhau ngày trở về. Trên dọc đường đi, Bàn thầm hát những bài dân ca nơi quê nhà. Tâm trạng anh vô cùng vui vẻ, lại bồi hồi vì sắp gặp được người yêu. Như không muốn chậm trễ thêm một phút giây nào, Bàn rảo bước ngày một nhanh hơn.
Sophia đứng đó, thật rạng rỡ trong bộ váy màu tím thật đẹp. Bao nhiêu ưu phiền mấy tháng qua cũng dường như biến mất chẳng còn tăm tích. Vừa nhìn thấy Bàn, Sophia lao nhanh tới, ôm chầm lấy. Dưới ánh nắng vàng lung linh huyền ảo của những ngày cuối thu, hình bóng của hai người hòa vào khung cảnh xung quanh như một bức tranh thật hoàn mĩ.
Bàn ôm lấy Sophia, nhấc bổng cô lên rồi cả hai quay cuồng trong nhịp đập của con tim. Họ đã chờ đợi nhau quá lâu rồi. Bao khắc khoải nhớ mong giờ đây chỉ còn là kỷ niệm, những gì trước mắt mới là hiện hữu. Sau giây phút vui mừng và hứng khởi tột độ, họ lặng nhìn nhau. Bàn đặt lên môi Sophia một nụ hôn nồng cháy. Thời gian đang trôi đi bỗng như dừng lại. Đâu đó trên những cành cây phong già cỗi bỗng vang lên tiếng hót líu lo. Dường như chim trời cũng muốn chung vui cùng đôi bạn trẻ.
Hai người lại nhìn nhau rồi cùng ngả lưng trên thảm cỏ xanh. Họ trao cho nhau những lời nói yêu thương, chia sẻ buồn vui trong chuỗi ngày dài chờ đợi. Sophia kể lại rằng cô nhớ anh đến dường nào, ngay cả những những cơn ác mộng giữa đêm khuya cô thấy anh nằm xuống. Ngược lại, Bàn cũng kể cho cô những tháng ngày rong ruổi buồn chán trên biển khơi, những trận đánh sặc mùi thuốc súng. Rồi họ cùng bàn với nhau về những dự định trong tương lai.
……………
Mấy ngày sau, Bàn lại tìm đến điện Buckingham. Mục đích hôm nay của anh không phải là vì muốn gặp Sophia hay là vì một lý do chính trị nào khác. Đơn giản là vì anh muốn đưa Sophia về Đại Việt. Trước mặt George III, Bàn dù gì vẫn còn đó một chút tâm lý hồi hộp. Anh không biết nhà vua sẽ có thái độ nào khi anh đề cập đến việc này. Suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc anh cũng tìm được câu nói thích hợp để bắt đầu:
- Bệ hạ, nghe nói dạo gần đây sức khỏe của Ngài không thật tốt lắm. Ngài đã khỏe hẳn chưa?
- À, không có việc gì. Bệnh người già ấy mà. Thiếu tá hôm nay đến đây chắc không chỉ đơn giản là muốn thăm hỏi ta đó chứ.
- Quả thật, tôi đến đây còn là vì mục đích khác. Ngài cũng biết tôi xa quê hương đã gần năm năm rồi. Đây cũng chính là lúc tôi phải về rồi.
- Vậy là Ngài đến để từ biệt à? Tốt, khi nào thì đi? – George III hỏi cùng với một nụ cười mỉm. Ông thừa biết hôm nay Bàn đến tìm mình là có việc gì.
- À… à… Tôi… tôi chỉ muốn báo cho Bệ hạ là mình sẽ về nước. Còn thời gian thì chưa quyết định được.
Bàn ấp úng thấy rõ. Cách nào anh cũng chẳng thể nói thẳng được mục đích của mình. Câu nói vừa nãy của nhà vua không hề đả động gì đến Sophia, lại còn có vẻ như là việc anh đi hay ở vốn chẳng có liên hệ gì. Thế này mới là căng đây. “Chà… chà… Biết vậy, mình nên đi hỏi ý kiến của Arthur hoặc là của Augustus. Giờ phải nói gì đây? Thôi kệ, cứ nói thẳng, tới đâu hay tới đó”, Bàn thầm nghĩ rồi nói.
- Bệ hạ, còn việc này nữa. Tôi muốn dẫn theo Sophia. Tôi muốn được chính thức cưới nàng làm vợ.
- Ha… ha… ha… Ta tưởng Thiếu tá cứ ậm ừ mãi mà không dám nói điều này nữa chứ.
Sau tràng cười dài, George III nhìn thẳng vào Bàn và nói với vẻ thoải mái hơn.
- Tốt… Đàn ông thì phải nên như thế. Không cần phải lôi thôi dài dòng. Ta thật sự không thích điều đó. Ta và Caroline đã biết trước mục đích của anh khi đến đây. – Lúc này George III cũng thôi không dùng từ “Thiếu tá” để gọi Bàn nữa mà chuyển hẳn thành “anh”. Ông lại nói tiếp – Chúng ta đã bàn tính. Trước khi hai người trở về nước của anh, chúng ta sẽ tổ chức cho Sophia một đám cưới hoành tráng. Đương nhiên, anh phải tổ chức lại một lễ cưới khác ở quê nhà.
- Dạ vâng. Đó là lẽ dĩ nhiên. Thế thì theo Bệ hạ, khoảng thời gian nào là thích hợp nhất cho lễ cưới ạ?
- Theo anh thì sao? Nên nhớ đây là đám cưới của anh.
- Theo tôi thấy thì nên chọn một ngày cuối thu, có lẽ là ngày Chủ Nhật cuối tháng 10 này là tốt nhất.
- Tại sao lại chọn ngày đó?
- Vì không ai làm lễ cưới vào mùa Đông hết ạ. Vả lại, những ngày cuối thu thường là những ngày đẹp trời, không khí cũng mát mẻ nhất.
- Được rồi. Nếu vậy thì chỉ còn nửa tháng để chuẩn bị thôi. Anh cũng lo liệu dần đi là vừa.
- Bệ hạ… Còn việc này nữa. Trông sắc mặt của Ngài có vẻ như mới vừa qua cơn bệnh nặng, Ngài có dự tính là sẽ đi đâu để nghỉ ngơi hay không? Nếu có thể, tôi xin mời Ngài đi cùng đến thăm đất nước tôi, không khí ở đó sẽ rất tốt cho Ngài.
- Việc này khoan hãy bàn tới. Ta hiện rất bận, anh cũng hiểu rồi đó. Nếu đi thì có lẽ chỉ mình Caroline đi thôi. Ta cũng sẽ hỏi ý bà ấy. Biết đâu bà ấy muốn đi cũng nên. Dù gì thì người mẹ nào mà chẳng muốn ở cạnh con gái trước ngày nó lấy chồng.
Nói đến đây, Bàn biết mình đã thành công. Anh chào ra về để còn suy tính mọi sự cho đám cưới. Trên đường trở lại nhà mình, Bàn cảm thấy rất vui vẻ. Vậy là anh sắp hoàn thành sứ mạng của mình ở Anh Cát Lợi rồi, sắp được trở về quê hương. Chưa hết, lần đi này quả đúng là anh đã “mang chuông đi đánh xứ người” và mang về cho nhà Tây Sơn một nàng dâu người Anh Cát Lợi.
Dòng sông Thames êm đềm trôi lững lờ trong lòng thành phố, nhộn nhịp với những chuyến tàu chở khách ngược xuôi. Nắng nhạt và sương mù hòa quyện trong sắc thu mơ màng của buổi sớm mai mang đến không khí trong lành, dễ chịu.
Mấy ngày nay, người ta râm ran bàn tán về chiến tích vừa qua ở Ấn Độ. Tính ra cũng đã năm tháng kể từ ngày thành Seringapatam bị hạ. Thế nhưng, vào thời buổi này, tin tức không thể bay nhanh được. Những quầy báo buổi sáng lúc nào cũng đông nghịt người. Ai cũng muốn mình là người có được thông tin sớm nhất để khoe khoang với ban bè.
Nhưng nào ai hiểu, có một người còn mong ngóng tin tức, sốt ruột nhiều hơn những người khác. Đó là một cô gái. Người nàng yêu đang hay nói đúng hơn là đã trải qua trận chiến này. Trước ngày ra đi, anh đã hứa sẽ cưới nàng khi trở về. Người ta thường nói, trong tình yêu, "đợi chờ là hạnh phúc". Nhưng phải là người trong cuộc mới hiểu được nỗi nhớ trong lúc chờ đợi gậm nhấm trong tâm can khổ sở thế nào.
Người con gái ấy có tên là Sophia, nàng công chúa con vua George III. Từ mấy tháng nay, ngày nào nàng cũng tựa cửa, dõi mắt hướng ánh nhìn xa xăm về bến cảng. Dẫu đã biết tin người trong lòng bản lĩnh nhưng cuộc đời nào ai biết trước ngày sau, huống chi đây còn là chiến tranh.
Nỗi niềm mong ngóng người thương
Ngày chờ đêm nhớ, vấn vương tơ lòng.
Phải nói, câu "không ai hiểu lòng con cái bằng cha mẹ" luôn là chân lý. Những ngày này, Hoàng hậu Caroline vẫn thường lui tới chuyện trò. Những lúc đó, câu nói đầu tiên của cô công chúa xinh đẹp luôn là "Mẹ ơi, mẹ có biết khi nào chàng quay trở về không?" hay đại loại như "Có tin tức gì chưa mẹ?"
Một ngày nọ, Hoàng hậu nói với con gái một tin vui:
- Sophia, con gái của mẹ. Sáng nay người ta thấy đoàn thuyền của Đại tá Arthur ở ngoài khơi Margat rồi. Chắc là nay mai sẽ về đến London thôi.
- Thật sao mẹ? Người ta có thấy chàng không?
- Cái này thì mẹ không biết. Nhưng Jack chắc là phải có mặt.
- Vậy... Mẹ xem, con có gầy đi nhiều không? Có xấu lắm không?
- Con lúc nào cũng xinh đẹp, con gái của mẹ ạ.
- Không đúng. Con nghĩ chắc giờ mình xấu xí lắm. Con sẽ đi làm lai tóc. Con muốn mình phải thật đẹp trong mắt chàng.
Nói xong, Sophia tất tả chạy đi, để lại Hoàng hậu Caroline lắc đầu cười mỉm sau lưng. "Cái con bé này, sắp làm vợ người ta rồi nên thế đấy, trong mắt không còn nhìn thấy mẹ nữa", bà nghĩ thầm trong lòng.
Thế rồi điều gì đến cũng sẽ phải đến. Ngày 5 tháng 10 năm 1799, Bàn đã bình an về đến London cùng Đại tá Arthur Wellesley, phần tướng quân Harris phải ở lại để sắp xếp mọi việc. Cả hai được chào đón trong một bầu không khí cuồng nhiệt. Dọc con đường đi đến điện Buckingham, mặc cho cái giá lạnh của thời khắc giao mùa từ Thu sang Đông, người dân thành London vẫn đổ ra đường, trên tay là quốc kỳ của Khối Liên Hiệp Anh và cờ của Hoàng gia.
Hai người hùng của chúng ta cùng đoàn sĩ quan chiến thắng nhanh chóng tiến vào điện Buckingham. Tiếp đón họ là dàn quân nhạc Hoàng gia. Tuy nói, chiến thắng vừa qua miễn cưỡng lắm mới được xem là chiến thắng lớn. Thế nhưng nếu nói về ý nghĩa thì nó hoàn toàn xứng đáng với những danh xưng mỹ miều nhất, hoành tráng nhất. Bởi lẽ, nó đã đặt dấu chấm hết cho một vương triều vốn được xem là “cái gai trong mắt” của người Anh Cát Lợi trên con đường “thuộc địa hóa” Ấn Độ, vương triều Hồi giáo Mysore.
Một bữa yến tiệc thịnh soạn được bày ra để chiêu đãi những người vừa quay về từ Ấn Độ. Dạo gần đây, có tin đồn vua George III đang phát bệnh điên, mọi sự vụ lớn nhỏ đều quy về cho Thái tử. Không biết điều đó là đúng hay sai, nhưng nếu xét vẻ mặt của ông hiện tại thì hẳn đó chỉ là những tin đồn nhảm. Ngày hôm nay, George III diện bộ cánh đẹp nhất, lộng lẫy nhất của mình. Những nếp nhăn trên trán, dấu hiệu của tuổi già dường như cũng biến mất. Ông vui cười suốt buổi, lại vô cùng cao hứng mổi khi có ai đó nói đến Thiếu tá Jack, người con rể tương lai của mình.
Kết thúc bữa tiệc, khi ai nấy bắt đầu trở về với gia đình mình thì Bàn lại tìm đến với Vườn Buckingham. Đây chính là nơi mà anh cùng Sophia ước định sẽ gặp nhau ngày trở về. Trên dọc đường đi, Bàn thầm hát những bài dân ca nơi quê nhà. Tâm trạng anh vô cùng vui vẻ, lại bồi hồi vì sắp gặp được người yêu. Như không muốn chậm trễ thêm một phút giây nào, Bàn rảo bước ngày một nhanh hơn.
Sophia đứng đó, thật rạng rỡ trong bộ váy màu tím thật đẹp. Bao nhiêu ưu phiền mấy tháng qua cũng dường như biến mất chẳng còn tăm tích. Vừa nhìn thấy Bàn, Sophia lao nhanh tới, ôm chầm lấy. Dưới ánh nắng vàng lung linh huyền ảo của những ngày cuối thu, hình bóng của hai người hòa vào khung cảnh xung quanh như một bức tranh thật hoàn mĩ.
Bàn ôm lấy Sophia, nhấc bổng cô lên rồi cả hai quay cuồng trong nhịp đập của con tim. Họ đã chờ đợi nhau quá lâu rồi. Bao khắc khoải nhớ mong giờ đây chỉ còn là kỷ niệm, những gì trước mắt mới là hiện hữu. Sau giây phút vui mừng và hứng khởi tột độ, họ lặng nhìn nhau. Bàn đặt lên môi Sophia một nụ hôn nồng cháy. Thời gian đang trôi đi bỗng như dừng lại. Đâu đó trên những cành cây phong già cỗi bỗng vang lên tiếng hót líu lo. Dường như chim trời cũng muốn chung vui cùng đôi bạn trẻ.
Hai người lại nhìn nhau rồi cùng ngả lưng trên thảm cỏ xanh. Họ trao cho nhau những lời nói yêu thương, chia sẻ buồn vui trong chuỗi ngày dài chờ đợi. Sophia kể lại rằng cô nhớ anh đến dường nào, ngay cả những những cơn ác mộng giữa đêm khuya cô thấy anh nằm xuống. Ngược lại, Bàn cũng kể cho cô những tháng ngày rong ruổi buồn chán trên biển khơi, những trận đánh sặc mùi thuốc súng. Rồi họ cùng bàn với nhau về những dự định trong tương lai.
……………
Mấy ngày sau, Bàn lại tìm đến điện Buckingham. Mục đích hôm nay của anh không phải là vì muốn gặp Sophia hay là vì một lý do chính trị nào khác. Đơn giản là vì anh muốn đưa Sophia về Đại Việt. Trước mặt George III, Bàn dù gì vẫn còn đó một chút tâm lý hồi hộp. Anh không biết nhà vua sẽ có thái độ nào khi anh đề cập đến việc này. Suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc anh cũng tìm được câu nói thích hợp để bắt đầu:
- Bệ hạ, nghe nói dạo gần đây sức khỏe của Ngài không thật tốt lắm. Ngài đã khỏe hẳn chưa?
- À, không có việc gì. Bệnh người già ấy mà. Thiếu tá hôm nay đến đây chắc không chỉ đơn giản là muốn thăm hỏi ta đó chứ.
- Quả thật, tôi đến đây còn là vì mục đích khác. Ngài cũng biết tôi xa quê hương đã gần năm năm rồi. Đây cũng chính là lúc tôi phải về rồi.
- Vậy là Ngài đến để từ biệt à? Tốt, khi nào thì đi? – George III hỏi cùng với một nụ cười mỉm. Ông thừa biết hôm nay Bàn đến tìm mình là có việc gì.
- À… à… Tôi… tôi chỉ muốn báo cho Bệ hạ là mình sẽ về nước. Còn thời gian thì chưa quyết định được.
Bàn ấp úng thấy rõ. Cách nào anh cũng chẳng thể nói thẳng được mục đích của mình. Câu nói vừa nãy của nhà vua không hề đả động gì đến Sophia, lại còn có vẻ như là việc anh đi hay ở vốn chẳng có liên hệ gì. Thế này mới là căng đây. “Chà… chà… Biết vậy, mình nên đi hỏi ý kiến của Arthur hoặc là của Augustus. Giờ phải nói gì đây? Thôi kệ, cứ nói thẳng, tới đâu hay tới đó”, Bàn thầm nghĩ rồi nói.
- Bệ hạ, còn việc này nữa. Tôi muốn dẫn theo Sophia. Tôi muốn được chính thức cưới nàng làm vợ.
- Ha… ha… ha… Ta tưởng Thiếu tá cứ ậm ừ mãi mà không dám nói điều này nữa chứ.
Sau tràng cười dài, George III nhìn thẳng vào Bàn và nói với vẻ thoải mái hơn.
- Tốt… Đàn ông thì phải nên như thế. Không cần phải lôi thôi dài dòng. Ta thật sự không thích điều đó. Ta và Caroline đã biết trước mục đích của anh khi đến đây. – Lúc này George III cũng thôi không dùng từ “Thiếu tá” để gọi Bàn nữa mà chuyển hẳn thành “anh”. Ông lại nói tiếp – Chúng ta đã bàn tính. Trước khi hai người trở về nước của anh, chúng ta sẽ tổ chức cho Sophia một đám cưới hoành tráng. Đương nhiên, anh phải tổ chức lại một lễ cưới khác ở quê nhà.
- Dạ vâng. Đó là lẽ dĩ nhiên. Thế thì theo Bệ hạ, khoảng thời gian nào là thích hợp nhất cho lễ cưới ạ?
- Theo anh thì sao? Nên nhớ đây là đám cưới của anh.
- Theo tôi thấy thì nên chọn một ngày cuối thu, có lẽ là ngày Chủ Nhật cuối tháng 10 này là tốt nhất.
- Tại sao lại chọn ngày đó?
- Vì không ai làm lễ cưới vào mùa Đông hết ạ. Vả lại, những ngày cuối thu thường là những ngày đẹp trời, không khí cũng mát mẻ nhất.
- Được rồi. Nếu vậy thì chỉ còn nửa tháng để chuẩn bị thôi. Anh cũng lo liệu dần đi là vừa.
- Bệ hạ… Còn việc này nữa. Trông sắc mặt của Ngài có vẻ như mới vừa qua cơn bệnh nặng, Ngài có dự tính là sẽ đi đâu để nghỉ ngơi hay không? Nếu có thể, tôi xin mời Ngài đi cùng đến thăm đất nước tôi, không khí ở đó sẽ rất tốt cho Ngài.
- Việc này khoan hãy bàn tới. Ta hiện rất bận, anh cũng hiểu rồi đó. Nếu đi thì có lẽ chỉ mình Caroline đi thôi. Ta cũng sẽ hỏi ý bà ấy. Biết đâu bà ấy muốn đi cũng nên. Dù gì thì người mẹ nào mà chẳng muốn ở cạnh con gái trước ngày nó lấy chồng.
Nói đến đây, Bàn biết mình đã thành công. Anh chào ra về để còn suy tính mọi sự cho đám cưới. Trên đường trở lại nhà mình, Bàn cảm thấy rất vui vẻ. Vậy là anh sắp hoàn thành sứ mạng của mình ở Anh Cát Lợi rồi, sắp được trở về quê hương. Chưa hết, lần đi này quả đúng là anh đã “mang chuông đi đánh xứ người” và mang về cho nhà Tây Sơn một nàng dâu người Anh Cát Lợi.