Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Từ biệt London
"Bằng quyền lực được giao, ta tuyên bố, từ giờ phút này, hai con là chồng và vợ. Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly. Jack, con có thể hôn cô dâu".
Bàn quay sang nhìn người phụ nữ của mình. Anh vén tấm khăn voan đội đầu của Sophia lên. Hai người nhìn nhau mỉm cười. Họ đặt lên môi nhau một nụ hôn vụng về. Đây không phải là lần đầu tiên họ làm việc này. Có điều, hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt và có quá nhiều ánh mắt hướng về mình, họ không cảm thấy tự nhiên và trở nén vụng về cũng là điều dễ hiểu.
Hôm đó là ngày 27 tháng 10 năm 1799, ngày mà cả thành London bỗng trở nên náo nhiệt với đám cưới Hoàng gia. Từ sáng sớm, điện Buckingham đã rực rỡ muôn sắc màu với cờ hoa giăng mắc khắp nơi. Khu vườn Buckingham cũng trở nên vô cùng lộng lẫy. Đôi tân nhân không chọn nhà thờ hay nội sảnh của điện để làm lễ cưới. Mà họ chọn chính khu vườn này, nơi minh chứng cho tình yêu của hai người ngay từ những ngày đầu gặp gỡ.
Hôm nay trông Sophia thật rạng rỡ với bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Mẹ cô, Hoàng hậu Caroline đặt lên đầu cô chiếc mũ miện cô dâu làm từ vàng điểm xuyến bằng những đóa hoa hồng tự tay bà hái trong vườn. Cả con người cô toát lên một vẻ đẹp thuần khiết, trông cứ như hình tượng của nữ thần tình yêu nhẹ nhàng mà thanh tao.
Về phía Bàn, anh cũng nổi bật với bộ comple màu trắng. Theo phong tục của giới quý tộc Anh Cát Lợi, Bàn đội lên đầu một bộ tóc giả xoăn tít. Kể ra anh cũng phải đắn đo hồi lâu mới chọn được cho mình một bộ tóc màu đen. Nhìn Bàn lúc này, ai dám nói anh xuất thân từ một đất nước lạc hậu vùng Viễn Đông nữa chứ.
Sau lễ cưới là buổi tiệc buffet với nhiều món ăn truyền thống và thịnh soạn. Những lời chúc tụng, những cái bắt tay đến liên tục. Augustus cũng tỏ ra mình là một ông anh vợ chuẩn mực khi ông liên tục giới thiệu cho Bàn những vị khách quý. Với tính tình hào sảng, phóng khoáng của mình, Augustus trước mặt mọi người làm một bài thơ thật dài, thật hay.
Những tiết mục văn nghệ đặc sắc cũng được trình diễn. Đoàn du học sinh Đại Việt cũng được mời đến dự tiệc cưới. Họ trình diễn những ba tiết mục. Nơi đất khách quê người lại được nghe nhũng làn điệu dân ca mượt mà thì lòng người như ấm lên mặc cho cái giá lạnh của thời khắc giao mùa. Những người Anh Cát Lợi đu nghe không hiểu được những lời ca nhưng giai điệu réo rắt của chúng cũng cảm nhận được cái hay, cái tinh tuý của âm nhạc Việt.
Tiệc cưới tiếp tục với một buổi vũ hội ngoài trời. Trong số những du học sinh, trừ nhóm người đợt đầu còn sót lại, những người đến sau cảm thấy lạ lẫm và thích thú vô cùng. Nhìn những quan khách khác quay cuồng với điệu Valse lãng mạn, không ít người cảm thấy yêu đất nước phương Tây này. Họ cũng bắt đầu hoà mình vào với những bước nhảy vụng về. Nổi bật nhất ngoài chú rể có lẽ là cô con gái rượu của Đô đốc Tuyết, Ngọc Sương. Sống ở xứ người nhiều năm, cô nhanh chóng hoà nhập với nền văn hoá cởi mở hơn nhiều so với vùng Á Đông.
Tiếng nhạc chợt dừng lại, vị nhạc trưởng cất lời nói với tất cả mọi người:
- Quý vị, chúng ta hãy tạm dừng trong giây lát để nghe chú rể nói đôi lời.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên khi Bàn tiến lên phía trước. Anh nói:
- Quý vị, lần đầu tiên tôi được gặp Sophia là đêm Dạ vũ Giáng Sinh bốn năm trước. Khi đó chúng tôi lặng nhìn nhau thật lâu. Phải lấy hết dũng khí của mình, tôi mới có thể bước tới mà bắt chuyện cùng nàng. Chính khi đó là lúc tôi biết trái tim mình không còn tự do nữa, nó đã thuộc về người con gái bí ẩn mình sau chiếc mặt nạ hoá trang kia.
Bàn dừng lại. Bị nhạc trưởng lại cho tấu lên một giai điệu nhẹ nhàng và sâu lắng. Đoạn Bàn hướng về vợ mình mà nói tiếp:
- Sophia, em có nhận ra bản nhạc này không? Đây là bản Jesus, Joy of Man’s Desiring, bản nhạc đầu tiên chúng ta cùng nhảy với nhau. Chúng ta hay cùng sống lại đêm đó nhé.
- Vâng, chồng của em. Cám ơn chàng đã nhớ đến kỷ niệm của chúng ta.
Họ dắt tay nhau ra đứng giữa mọi người. Tiếng nhạc dần to lên. Hai người tay trong tay, họ dìu nhau theo từng bước khiêu vũ nhịp nhàng. Có vài quý bà, quý cô khẽ lấy khăn tay thấm những giọt nước mắt. Họ không nghĩ tới bên trong bị anh hùng trẻ tuổi là một tâm hồn lãng mạn, lại còn thủy chung nữa. Một cách vô tình, Bàn đã trở thành một mẫu người lý tưởng cho người yêu của các nàng thiếu nữ. Khi tiếng nhạc chấm dứt cũng chính là lúc từng tràng vỗ tay vang lên. Tiếng vỗ tay càng lớn hơn nữa khi hai nhân vật chính trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Buổi tiệc chấm dứt khi chuông đồng hồ Big Ben đổ bốn tiếng. Tối hôm đó, Bàn không đưa Sophia về nhà mình, căn nhà được cấp nằm trong khu sĩ quan. Họ ở lai điện Buckingham, một phần là vì căn nhà này khá nhỏ, phần khác là vì Sophia muốn gần cha mẹ trong những ngày cuối cùng ở London.
Dìu nhau về phòng, cả hai vợ chồng trẻ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Khác với tập quân cưới xin phương Đông, cô dâu phải ở lại trong phòng sau lễ gia tiên, ở đây, cô dâu phải cùng chú rể tiếp khách. Đành rằng rất mệt mỏi nhưng không hiểu sao cả hai người vẫn thấy mình có cảm giác uể oải. Họ nhìn nhau trìu mến. Bàn khẽ hôn vợ rồi nói:
- Có mệt không em?
- Không đâu, chỉ cần có chàng bên cạnh, em không còn cảm giác mỏi mệt nữa.
- Em biết không, anh đã chờ đợi giây phút này đã rất lâu rồi.
- Em cũng vậy. Những ngày không có chàng bên cạnh, em thấy dài như một thế kỷ. Nhưng em không cảm thấy cô đơn bởi em biết rằng trong tim chàng có hình bóng của em. Em yêu chàng.
- Anh cũng yêu em. Trời cũng đã tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.
Bàn lại hôn vợ. Bàn tay anh bắt đầu lần mở những chiếc nút trên áo của Sophia. Gương mặt của cô chợt đỏ ửng lên, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời mà. Tuy vậy, Sophia để yên cho đôi tay của Bàn hoạt động. Từng mảnh áo rơi xuống phô diễn trước mắt Bàn một vẻ đẹp không hề có tỳ vết. Khi mảnh vải cuối cùng của Sophia rơi xuống cũng chính là lúc Bàn không thể kìm nén được nữa. Anh bế cô đặt lên giường làm điều mà bất cứ cặp vợ chồng nào cũng làm. Họ quyện vào nhau, cả thể xác lẫn tâm hồn, cùng đưa nhau đến bến bờ của hạnh phúc.
Sáng hôm sau, hai vợ chồng Bàn phải dậy khá sớm. Bởi lẽ, nghi lễ đám cưới của họ đâu đã xong. Ra mắt dân chúng là điều phải làm và cũng là công đoạn cuối của mỗi lễ cưới Hoàng gia. Hôm nay, Bàn mặc bộ comple màu đỏ với đuôi tôm trong khi Sophia khoác lên mình bộ váy màu tím.
Đôi vợ chồng trẻ đứng trên xe mui trần được kéo bởi ba đôi ngựa trắng. Họ vẫy tay chào người dân đứng đông nghịt hai bên đường. Hoàng gia cũng ban bố lệnh tổ chức ba ngày lễ hội. Địa điểm cuối trong chuyến hành trình chính là Quân trường Hoàng gia, nơi mà Bàn chinh để khởi nghiệp. Tại đây, Sophia cảm nhận được sự ton trọng mà binh sĩ dành cho chồng mình, quả là còn gì để hãnh diện hơn nữa đối với một người vợ.
Cuối cùng cũng đến thời khắc Bàn phải về nước, kết thúc sứ mạng cua mình ở Châu Âu. Thời điểm khởi hành được ấn định là ngày 3 tháng 11. Vào đêm trước, điện Buckingham tổ chức bữa tiệc gia đình thân mật.
- Jack này - George III nói với Bàn - ta trao Sophia cho con. Hãy đối xử tốt với nó.
- Điều này đương nhiên ạ. Người chồng không mang lại hạnh phúc cho vợ mình thì y không xứng đáng là một người đàn ông.
- Ha... Ha... Ha... - Augustus cười lớn - Thế mới xứng với em gái tôi. Nào, chúng ta nâng cốc mừng người đàn ông thực thụ.
Đến lúc gần tàn bữa tiệc, Bàn nói với cha vợ mình:
- Cha, thời gian tới, nếu cha có thời gian, vợ chồng con muốn mời cha đến thăm đất nước con. Ở nơi đó, cảnh đẹp và không khí trong lành sẽ thích hợp để đi du lịch.
Bàn cố ý tránh nói đến việc mời ông đến để dưỡng bệnh. Trong thâm tâm, anh ngày càng cảm thấy quý mến người đàn ông này. Mặc dù lúc ban đầu, họ chỉ giao tiếp với nhau vì các vấn đề chính trị. Lâu dần, Bàn nhận thấy ông là một con người dễ gần, lai là một người cha mẫu mực.
- Ta biết mục đích của con. Quả đúng là thời gian gần đây, ta thường hay bị các cơn đau đầu hành hạ. Nhưng, đi biển giờ không còn thích hợp với một người như ta. Ta sợ mình không còn đủ sức khỏe nữa.
- Đừng nói như vậy, Đức vua của em - Hoàng hậu Caroline nói. - Ngài vẫn còn mạnh khỏe lắm.
- Caroline, ta biết em chỉ an ủi ta thôi. Ta hiểu rõ sức khỏe của mình.
Quay sang Bàn, ông nói với giọng nhẹ nhàng:
- Jack, ta cảm ơn con đã có quan tâm đến lão già như ta. Quả thật, con rất khéo khi mời ta với lý do là để du lịch. Ta rất muốn một lần đến thăm đất nước con. Đất nước nhỏ bé nhưng lai sinh ra rất nhiều con người tài giỏi. Cứ nhìn vào con, không, con là một thiên tài mà cả nghìn người mới có một. Hãy xem những du học sinh con mang đến, họ thực sự có tài. Đôi lúc ta cảm thấy ganh tỵ với con và đất nước con.
- Cha à, Ngài không cần nói như vậy. Họ là những người đã được sàng lọc rất kỹ nên mới như vậy. Hơn nữa, con người đất nước con có thể không thông minh nhưng từ ngàn xưa, tổ tiên chúng con có lời dạy "cần cù bù thông minh". Đó là kim chỉ nam trong lòng mỗi người con đất Việt.
- Hay cho câu "cần cù bù thông minh". Chúng ta cùng nâng ly nào. À, nếu sau này có người muốn ở lại, con có cho phép hay không?
- Mỗi người có một chí hướng. Nếu điều đó xảy ra, con sẽ không ngăn cản. Hai nước chúng ta là minh hữu tốt thì ở đâu cũng là nhà thôi.
Đúng tám giờ sáng hôm sau, Bàn dẫn theo vợ và nhóm hơn bốn mươi du hoc sinh còn lại của đợt đầu, trong có có cả Ngọc Sương về nước trên chiếc "Người khai sáng". Đi theo Bàn còn có trung đội pháo binh số mười ba. Họ muốn đi theo người chỉ huy của mình với lý do bảo vệ công chúa Sophia như những người hầu cận. Vậy là sứ mạng của Bàn đã chính thức khép lại. Sự trở về của anh mang theo một vận hội mới cho nước Đại Việt trên con đường trở thanh một quốc gia hùng mạnh.
Bàn quay sang nhìn người phụ nữ của mình. Anh vén tấm khăn voan đội đầu của Sophia lên. Hai người nhìn nhau mỉm cười. Họ đặt lên môi nhau một nụ hôn vụng về. Đây không phải là lần đầu tiên họ làm việc này. Có điều, hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt và có quá nhiều ánh mắt hướng về mình, họ không cảm thấy tự nhiên và trở nén vụng về cũng là điều dễ hiểu.
Hôm đó là ngày 27 tháng 10 năm 1799, ngày mà cả thành London bỗng trở nên náo nhiệt với đám cưới Hoàng gia. Từ sáng sớm, điện Buckingham đã rực rỡ muôn sắc màu với cờ hoa giăng mắc khắp nơi. Khu vườn Buckingham cũng trở nên vô cùng lộng lẫy. Đôi tân nhân không chọn nhà thờ hay nội sảnh của điện để làm lễ cưới. Mà họ chọn chính khu vườn này, nơi minh chứng cho tình yêu của hai người ngay từ những ngày đầu gặp gỡ.
Hôm nay trông Sophia thật rạng rỡ với bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Mẹ cô, Hoàng hậu Caroline đặt lên đầu cô chiếc mũ miện cô dâu làm từ vàng điểm xuyến bằng những đóa hoa hồng tự tay bà hái trong vườn. Cả con người cô toát lên một vẻ đẹp thuần khiết, trông cứ như hình tượng của nữ thần tình yêu nhẹ nhàng mà thanh tao.
Về phía Bàn, anh cũng nổi bật với bộ comple màu trắng. Theo phong tục của giới quý tộc Anh Cát Lợi, Bàn đội lên đầu một bộ tóc giả xoăn tít. Kể ra anh cũng phải đắn đo hồi lâu mới chọn được cho mình một bộ tóc màu đen. Nhìn Bàn lúc này, ai dám nói anh xuất thân từ một đất nước lạc hậu vùng Viễn Đông nữa chứ.
Sau lễ cưới là buổi tiệc buffet với nhiều món ăn truyền thống và thịnh soạn. Những lời chúc tụng, những cái bắt tay đến liên tục. Augustus cũng tỏ ra mình là một ông anh vợ chuẩn mực khi ông liên tục giới thiệu cho Bàn những vị khách quý. Với tính tình hào sảng, phóng khoáng của mình, Augustus trước mặt mọi người làm một bài thơ thật dài, thật hay.
Những tiết mục văn nghệ đặc sắc cũng được trình diễn. Đoàn du học sinh Đại Việt cũng được mời đến dự tiệc cưới. Họ trình diễn những ba tiết mục. Nơi đất khách quê người lại được nghe nhũng làn điệu dân ca mượt mà thì lòng người như ấm lên mặc cho cái giá lạnh của thời khắc giao mùa. Những người Anh Cát Lợi đu nghe không hiểu được những lời ca nhưng giai điệu réo rắt của chúng cũng cảm nhận được cái hay, cái tinh tuý của âm nhạc Việt.
Tiệc cưới tiếp tục với một buổi vũ hội ngoài trời. Trong số những du học sinh, trừ nhóm người đợt đầu còn sót lại, những người đến sau cảm thấy lạ lẫm và thích thú vô cùng. Nhìn những quan khách khác quay cuồng với điệu Valse lãng mạn, không ít người cảm thấy yêu đất nước phương Tây này. Họ cũng bắt đầu hoà mình vào với những bước nhảy vụng về. Nổi bật nhất ngoài chú rể có lẽ là cô con gái rượu của Đô đốc Tuyết, Ngọc Sương. Sống ở xứ người nhiều năm, cô nhanh chóng hoà nhập với nền văn hoá cởi mở hơn nhiều so với vùng Á Đông.
Tiếng nhạc chợt dừng lại, vị nhạc trưởng cất lời nói với tất cả mọi người:
- Quý vị, chúng ta hãy tạm dừng trong giây lát để nghe chú rể nói đôi lời.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên khi Bàn tiến lên phía trước. Anh nói:
- Quý vị, lần đầu tiên tôi được gặp Sophia là đêm Dạ vũ Giáng Sinh bốn năm trước. Khi đó chúng tôi lặng nhìn nhau thật lâu. Phải lấy hết dũng khí của mình, tôi mới có thể bước tới mà bắt chuyện cùng nàng. Chính khi đó là lúc tôi biết trái tim mình không còn tự do nữa, nó đã thuộc về người con gái bí ẩn mình sau chiếc mặt nạ hoá trang kia.
Bàn dừng lại. Bị nhạc trưởng lại cho tấu lên một giai điệu nhẹ nhàng và sâu lắng. Đoạn Bàn hướng về vợ mình mà nói tiếp:
- Sophia, em có nhận ra bản nhạc này không? Đây là bản Jesus, Joy of Man’s Desiring, bản nhạc đầu tiên chúng ta cùng nhảy với nhau. Chúng ta hay cùng sống lại đêm đó nhé.
- Vâng, chồng của em. Cám ơn chàng đã nhớ đến kỷ niệm của chúng ta.
Họ dắt tay nhau ra đứng giữa mọi người. Tiếng nhạc dần to lên. Hai người tay trong tay, họ dìu nhau theo từng bước khiêu vũ nhịp nhàng. Có vài quý bà, quý cô khẽ lấy khăn tay thấm những giọt nước mắt. Họ không nghĩ tới bên trong bị anh hùng trẻ tuổi là một tâm hồn lãng mạn, lại còn thủy chung nữa. Một cách vô tình, Bàn đã trở thành một mẫu người lý tưởng cho người yêu của các nàng thiếu nữ. Khi tiếng nhạc chấm dứt cũng chính là lúc từng tràng vỗ tay vang lên. Tiếng vỗ tay càng lớn hơn nữa khi hai nhân vật chính trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Buổi tiệc chấm dứt khi chuông đồng hồ Big Ben đổ bốn tiếng. Tối hôm đó, Bàn không đưa Sophia về nhà mình, căn nhà được cấp nằm trong khu sĩ quan. Họ ở lai điện Buckingham, một phần là vì căn nhà này khá nhỏ, phần khác là vì Sophia muốn gần cha mẹ trong những ngày cuối cùng ở London.
Dìu nhau về phòng, cả hai vợ chồng trẻ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Khác với tập quân cưới xin phương Đông, cô dâu phải ở lại trong phòng sau lễ gia tiên, ở đây, cô dâu phải cùng chú rể tiếp khách. Đành rằng rất mệt mỏi nhưng không hiểu sao cả hai người vẫn thấy mình có cảm giác uể oải. Họ nhìn nhau trìu mến. Bàn khẽ hôn vợ rồi nói:
- Có mệt không em?
- Không đâu, chỉ cần có chàng bên cạnh, em không còn cảm giác mỏi mệt nữa.
- Em biết không, anh đã chờ đợi giây phút này đã rất lâu rồi.
- Em cũng vậy. Những ngày không có chàng bên cạnh, em thấy dài như một thế kỷ. Nhưng em không cảm thấy cô đơn bởi em biết rằng trong tim chàng có hình bóng của em. Em yêu chàng.
- Anh cũng yêu em. Trời cũng đã tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.
Bàn lại hôn vợ. Bàn tay anh bắt đầu lần mở những chiếc nút trên áo của Sophia. Gương mặt của cô chợt đỏ ửng lên, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời mà. Tuy vậy, Sophia để yên cho đôi tay của Bàn hoạt động. Từng mảnh áo rơi xuống phô diễn trước mắt Bàn một vẻ đẹp không hề có tỳ vết. Khi mảnh vải cuối cùng của Sophia rơi xuống cũng chính là lúc Bàn không thể kìm nén được nữa. Anh bế cô đặt lên giường làm điều mà bất cứ cặp vợ chồng nào cũng làm. Họ quyện vào nhau, cả thể xác lẫn tâm hồn, cùng đưa nhau đến bến bờ của hạnh phúc.
Sáng hôm sau, hai vợ chồng Bàn phải dậy khá sớm. Bởi lẽ, nghi lễ đám cưới của họ đâu đã xong. Ra mắt dân chúng là điều phải làm và cũng là công đoạn cuối của mỗi lễ cưới Hoàng gia. Hôm nay, Bàn mặc bộ comple màu đỏ với đuôi tôm trong khi Sophia khoác lên mình bộ váy màu tím.
Đôi vợ chồng trẻ đứng trên xe mui trần được kéo bởi ba đôi ngựa trắng. Họ vẫy tay chào người dân đứng đông nghịt hai bên đường. Hoàng gia cũng ban bố lệnh tổ chức ba ngày lễ hội. Địa điểm cuối trong chuyến hành trình chính là Quân trường Hoàng gia, nơi mà Bàn chinh để khởi nghiệp. Tại đây, Sophia cảm nhận được sự ton trọng mà binh sĩ dành cho chồng mình, quả là còn gì để hãnh diện hơn nữa đối với một người vợ.
Cuối cùng cũng đến thời khắc Bàn phải về nước, kết thúc sứ mạng cua mình ở Châu Âu. Thời điểm khởi hành được ấn định là ngày 3 tháng 11. Vào đêm trước, điện Buckingham tổ chức bữa tiệc gia đình thân mật.
- Jack này - George III nói với Bàn - ta trao Sophia cho con. Hãy đối xử tốt với nó.
- Điều này đương nhiên ạ. Người chồng không mang lại hạnh phúc cho vợ mình thì y không xứng đáng là một người đàn ông.
- Ha... Ha... Ha... - Augustus cười lớn - Thế mới xứng với em gái tôi. Nào, chúng ta nâng cốc mừng người đàn ông thực thụ.
Đến lúc gần tàn bữa tiệc, Bàn nói với cha vợ mình:
- Cha, thời gian tới, nếu cha có thời gian, vợ chồng con muốn mời cha đến thăm đất nước con. Ở nơi đó, cảnh đẹp và không khí trong lành sẽ thích hợp để đi du lịch.
Bàn cố ý tránh nói đến việc mời ông đến để dưỡng bệnh. Trong thâm tâm, anh ngày càng cảm thấy quý mến người đàn ông này. Mặc dù lúc ban đầu, họ chỉ giao tiếp với nhau vì các vấn đề chính trị. Lâu dần, Bàn nhận thấy ông là một con người dễ gần, lai là một người cha mẫu mực.
- Ta biết mục đích của con. Quả đúng là thời gian gần đây, ta thường hay bị các cơn đau đầu hành hạ. Nhưng, đi biển giờ không còn thích hợp với một người như ta. Ta sợ mình không còn đủ sức khỏe nữa.
- Đừng nói như vậy, Đức vua của em - Hoàng hậu Caroline nói. - Ngài vẫn còn mạnh khỏe lắm.
- Caroline, ta biết em chỉ an ủi ta thôi. Ta hiểu rõ sức khỏe của mình.
Quay sang Bàn, ông nói với giọng nhẹ nhàng:
- Jack, ta cảm ơn con đã có quan tâm đến lão già như ta. Quả thật, con rất khéo khi mời ta với lý do là để du lịch. Ta rất muốn một lần đến thăm đất nước con. Đất nước nhỏ bé nhưng lai sinh ra rất nhiều con người tài giỏi. Cứ nhìn vào con, không, con là một thiên tài mà cả nghìn người mới có một. Hãy xem những du học sinh con mang đến, họ thực sự có tài. Đôi lúc ta cảm thấy ganh tỵ với con và đất nước con.
- Cha à, Ngài không cần nói như vậy. Họ là những người đã được sàng lọc rất kỹ nên mới như vậy. Hơn nữa, con người đất nước con có thể không thông minh nhưng từ ngàn xưa, tổ tiên chúng con có lời dạy "cần cù bù thông minh". Đó là kim chỉ nam trong lòng mỗi người con đất Việt.
- Hay cho câu "cần cù bù thông minh". Chúng ta cùng nâng ly nào. À, nếu sau này có người muốn ở lại, con có cho phép hay không?
- Mỗi người có một chí hướng. Nếu điều đó xảy ra, con sẽ không ngăn cản. Hai nước chúng ta là minh hữu tốt thì ở đâu cũng là nhà thôi.
Đúng tám giờ sáng hôm sau, Bàn dẫn theo vợ và nhóm hơn bốn mươi du hoc sinh còn lại của đợt đầu, trong có có cả Ngọc Sương về nước trên chiếc "Người khai sáng". Đi theo Bàn còn có trung đội pháo binh số mười ba. Họ muốn đi theo người chỉ huy của mình với lý do bảo vệ công chúa Sophia như những người hầu cận. Vậy là sứ mạng của Bàn đã chính thức khép lại. Sự trở về của anh mang theo một vận hội mới cho nước Đại Việt trên con đường trở thanh một quốc gia hùng mạnh.
Bình luận facebook