-
Chương 123: 123: Chấp Niệm
Đêm đó, Tống Trì ở lại với Ngu Ninh Sơ.
Phu thê hai người vừa nằm vừa trò chuyện được một lát thì nói đến chuyện đặt tên cho hài tử.
Nếu luận về tài văn chương thì Ngu Ninh Sơ tự nhận nàng không bằng Tống Trì cho nên nàng rất kỳ vọng hắn sẽ đặt tên thật hay cho hài tử.
Tống Trì nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng bắt đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện đã qua.
Lúc Ngu Ninh Sơ mới đến Kinh Thành, hai người họ và huynh muội Thẩm Gia cùng đi ngắm trăng.
Vầng trăng trên bầu trời toả sáng như viên minh châu còn nàng như viên minh châu soi sáng cuộc đời hắn.
Đêm nay là ngày mười hai tháng Bảy, nữ nhi của hắn được sinh ra, viên minh châu trên bầu trời cũng xuất hiện lại lần nữa.
“Gọi là Minh Châu đi.” Tống Trì hôn lên trán nàng nói: “Ninh Sơ, Minh Châu cách phát âm tương tự nhau.
Muội là Đại Châu còn nó là Tiểu Châu.”
Ngu Ninh Sơ: …
Khắp thiên hạ này, cô nương có tên Minh Châu nhiều không đếm xuể.
Không ngờ Tống Trì tự xưng là văn võ song toàn lại đặt cho nữ nhi một cái tên tầm thường như vậy?
“Cùng một cái tên nhưng đặt ở trên những người khác nhau thì ý nghĩa tự nhiên cũng khác nhau.
Chờ sau này nữ nhi của chúng ta lớn hơn một chút thì cho dù là ai nhìn thấy nàng cũng sẽ cảm thấy danh xứng với thực.” Tống Trì lại hôn chóp mũi nàng, hiển nhiên hắn vô cùng hài lòng với nhũ danh mà hắn đặt cho nữ nhi của mình.
Ngu Ninh Sơ cũng tán thành với cách lý giải của hắn, quả thật Minh Châu và Ninh Sơ phát âm có phần giống nhau.
“Đúng rồi, tên của muội là ai đặt vậy?” Tống Trì bỗng nhiên hỏi.
Ngu Ninh Sơ: “Mẫu thân của muội, đại danh và nhũ danh đều do người đặt cho muội.”
Mặc dù, mẫu thân không gần gũi với nàng nhưng nàng vẫn luôn sống ở hậu viện trong viện của mẫu thân nàng.
“Lần đầu tiên ta nghe thấy tên này liền nghĩ đến khung cảnh yên bình của đất trời khi màn đêm buông xuống, rất đẹp.” Tống Trì lập tức lên tiếng nịnh nọt thê tử.
Ngu Ninh Sơ biết hắn chỉ muốn an ủi nàng.
Trước kia, nàng cũng cảm thấy tên của nàng có ý nghĩa giống như Tống Trì nói, yên tĩnh như tính cách của nàng.
Nhưng sau đó, chính tai nàng nghe Chiêu Nguyên Đế giải thích về mối tình yêu hận của hắn và mẫu thân nàng thì Ngu Ninh Sơ mới đoán được ý nghĩa chân chính về cái tên của nàng.
Ninh Sơ, thà rằng như lúc ban đầu.
Chỉ thà rằng cái gì như lúc ban đầu? Thà rằng ban đầu tình nguyện làm thiếp cho nam nhân mình yêu thì ít nhất hai người còn có thể bên ngau cả đời? Hay thà rằng lúc trước không quen biết nam nhân kia, chưa từng yêu chưa từng oán hận như vậy? Thà rằng lúc trước không có xúc động gả đi mà ở lại Kinh Thành quên đi để sống tiếp hay thà rằng lúc trước không uỷ khuất chính mình cùng phòng với Ngu Thượng sinh ra một nữ nhi không mong muốn?
Quá nhiều khả năng mà chỉ có chính mẫu thân nàng mới rõ ràng lúc đó bà thật sự nghĩ gì.
Phòng cách vách đột nhiên truyền đến tiếng khóc của nữ nhi.
Tiểu nữ oa tuy rằng mới sinh nhưng tiếng khóc vô cùng vang dội, giống như nàng biết mình là Tiểu Quận Chúa, là bảo bối của phụ mẫu.
Khi bị uỷ khuất, nàng phải lớn tiếng khóc lên để phụ mẫu biết được để ra mặt làm chủ cho nàng.
“Ta đi xem một chút.” Tống Trì lập tức nhảy xuống giường, khoác áo choàng bước nhanh ra ngoài.
Ngay vừa lúc hắn mới đi ra ngoài, tiếng khóc của nữ nhi cũng ngừng lại.
Một lúc sau, Tống Trì trở lại cười với Ngu Ninh Sơ: “Ị thối rồi.”
Ba chữ tràn ngập mùi này trong nháy mắt đã tiêu tan nỗi buồn trong lòng Ngu Ninh Sơ.
Cuối cùng, nàng may mắn hơn mẫu thân của nàng và nàng sẽ cố gắng làm cho nữ nhi của nàng cũng may mắn hơn, hạnh phúc hơn.
Tiểu Quận Chúa Minh Châu sinh ra làm cho Đoan Vương Phủ bình thường an tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Cuộc sống của Ngu Ninh Sơ hiện tại rất rối loạn, thân thể khó chịu nhưng không có thuốc chữa mà nàng chỉ có thể nhẫn nại chờ thân thể từ từ hồi phục.
Cùng lúc đó, nàng cũng lo lắng cho nữ nhi, mặc dù có nhũ mẫu và lang trung túc trực trong phủ nhưng nàng vẫn cảm thấy nữ nhi quá yếu ớt, lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm nàng mới yên tâm được.
Có ngày, Ngu Ninh Sơ sẽ để Tống Trì ở lại bồi nàng nhưng cũng có ngày Ngu Ninh Sơ lại bảo Tống Trì đến tiền viện ngủ, nàng muốn một mình yên tĩnh.
Mặc dù, tâm tình Ngu Ninh Sơ lên xuống thất thường nhưng nhìn chung trạng thái hiện tại của nàng vẫn tạm ổn.
Đến cuối tháng, tình trạng khó chịu sau sinh của Ngu Ninh Sơ đều biến mất, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Dưới sự kiên trì của nàng, Vi Vũ và Hạnh Hoa dùng khăn ấm lau toàn thân nàng một lượt, đầu cũng gội sạch sẽ.
Trên người sảng khoái thoải mái, lại nhìn gương mặt trắng nõn trơn bóng của mình trong gương không khác biệt nhiều so với trước khi sinh hài tử, tâm tình của Ngu Ninh Sơ rốt cuộc cũng tốt lên.
Khoảng thời gian trước tình tình nàng vui buồn thất thường, mỗi ngày Tống Trì về phủ đều cẩn thận quan sát cảm xúc của nàng, vừa quan sát vừa không được để nàng phát hiện ra.
Hoàng hôn ngày hôm nay khi Tống Trì trở về, hắn vừa mới đi tới gian ngoài đã nghe tiếng cười như chuông bạc của nàng.
Tống Trì cảm thấy tảng đá luôn đè nặng trong ngực hắn thời gian qua đã biến mất, hắn bất giác nở nụ cười vén rèm đi vào.
Ngu Ninh Sơ ngồi trên giường gần cửa sổ, nhũ mẫu thì ngồi đối diện nàng, Tiểu Quận Chúa được đặt ở giữa hai người.
Nhũ mẫu tỉ mĩ gấp nếp gấp ở góc tả lót vừa đủ khiến ánh hoàng hôn rực rỡ chỉ chiếu đến hai chân mà không chiếu đến hai mắt của Tiểu Quận Chúa.
Mấy ngày trước, da của Tiểu Quận Chúa hơi vàng.
Mặc dù có rất nhiều hài tử mới sinh đều bị như vậy nhưng Ngu Ninh Sơ vẫn lo lắng mãi.
Bây giờ, da Tiểu Quận Chúa rốt cuộc cũng trắng trẻo, ánh mắt biết đuổi theo người khác.
Ngu Ninh Sơ ngồi trêu chọc nữ nhi một lúc liền thấy thoải mái cười ra tiếng.
Tống Trì vừa đến, nhũ mẫu cùng bọn nha hoàn thức thời đi ra ngoài.
Tống Trì ngồi vào vị trí nhũ mẫu vừa rồi, ánh mắt hắn lại dừng ở trên người Ngu Ninh Sơ.
Nàng đã gội đầu, mái tóc đen nhánh lại trở nên mượt mà óng ả, Tống Trì còn có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người nàng.
Khuôn mặt của nàng sáng sủa kiều mỹ, khi cúi đầu trêu chọc nữ nhi cổ áo hơi lỏng lẻo làm lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Trên tai nàng đeo đôi hoa tai bảo thạch màu hồng, kích thước chỉ bằng hạt đậu đỏ, trọng lượng vừa đúng ý của nàng, nếu bảo thạch lớn nàng lại chê quá nặng.
Khi nàng đưa tay kéo bàn tay nhỏ của nữ nhi, đôi bảo thạch to bằng hạt đậu đỏ liền nhẹ nhàng lắc qua lắc lại làm cổ họng Tống Trì khô khốc.
“Sao huynh không nhìn nữ nhi?” Thấy hắn ngồi lâu vẫn không nhúc nhích, Ngu Ninh Sơ cảm thấy kỳ quái ngẩng đầu hỏi.
Tống Trì nhìn nàng cười nói: “Nhìn muội còn chưa đủ sao tới phiên nó được.”
Ngu Ninh Sơ thấy được d*c vọng đã lâu không gặp trong mắt hắn.
Từ tháng cuối cùng trước khi nàng sinh đến bây giờ, hắn biết cơ thể nàng có rất nhiều chỗ không thoải mái nên không có tâm tư nghĩ đến chuyện này.
Nhưng hôm nay sau khi lau người gội đầu, Ngu Ninh Sơ có soi gương vài lần, nàng cũng cảm thấy mình lại khôi phục mỹ mạo cùng hào quang ngày xưa.
Thậm chí, hôm nay nàng còn sửa soạn lại, cố ý đeo trang sức mình thích nhất thì Tống Trì đã bị nhịn đói một thời gian sao có thể chịu được chứ?
Nhưng nay Tống Trì đã làm phụ thân, sự nhẫn nại của hắn tốt hơn trước rất nhiều, hắn không nhìn nàng nữa mà cúi người xuống trêu chọc nữ nhi.
Sau bữa tối, nhũ mẫu ôm Tiểu Quận Chúa rời đi.
Tống Trì ôm Ngu Ninh Sơ vào trướng.
Hiện tại, hắn không thể làm gì quá đáng với Ngu Ninh Sơ nhưng hắn có thể dỗ nàng giúp hắn.
Thỉnh thoảng, Ngu Ninh Sơ tâm tình tốt cũng sẽ nguyện ý thưởng cho hắn một lần.
“A Vu, A Vu…”
Chờ Ngu Ninh Sơ súc miệng xong, Tống Trì lại đến hôn nàng.
Ngu Ninh Sơ sợ hắn lại muốn tới nữa nên rụt đến hốc vai hắn né tránh.
Tống Trì liền hôn lên đầu nàng nói: “Chúng ta đã có một đứa rồi, qua hai năm nữa mới mang thai tiếp nhé.
Muội để cho ta khoái hoạt thêm hai năm nữa đi.”
Ngu Ninh Sơ: “Đây cũng không phải là huynh có thể khống chế, trừ phi huynh đừng đụng vào muội.”
Tống Trì cười nói: “Ta có nghe người ta nói có một thứ có thể khống chế chuyện này lại không tổn thương đến thân thể.”
Ngu Ninh Sơ vừa định hỏi hắn nghe ai nói, bỗng nhiên nghĩ đến An Vương, Hàn Tông Duyên.
Sau khi Chiêu Nguyên Đế đăng cơ, nam nhân qua lại với Tống Trì đều là người đứng đắn, ai sẽ nói chuyện với hắn?
Nàng không thích Tống Trì giao lưu với loại nam nhân không đứng đắn nên véo véo cánh tay hắn nói: “Nếu huynh muốn làm chuyện bậy bạ thì đừng mơ muội nghe theo huynh.”
Tống Trì lại bảo nàng cứ yên tâm, hắn không làm chuyện gì bậy bạ đâu.
Ngu Ninh Sơ hiện vẫn còn đang trong tháng ở cữ nên cũng không sốt ruột chuyện này.
Mùng hai tháng Tám, Thẩm Minh Lam và Tào Kiên bày tiệc trăng tròn cho Nghị nhi, nhi thử thứ hai của bọn họ.
Ngu Ninh Sơ không cách nào ra ngoài nên chỉ có một mình Tống Trì mang theo lễ vật đi chúc mừng.
Tiểu Quận Chúa vẫn ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn như thường.
Thừa dịp ánh mặt trời còn tốt, Ngu Ninh Sơ đi dạo vài vòng trong viện sau đó ngồi xuống giường xem các tú nương làm xiêm y cho nữ nhi.
Lúc này, người canh cổng sai tiểu nha hoàn đến truyền lời.
Vi Vũ nghe xong nhíu mày, tiến vào nói với Ngu Ninh Sơ: “Vương phi, An Vương Phi đến, nói là đến thăm người.”
Ngu Ninh Sơ sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng được An Vương Phi là ai.
Thẩm Minh Y.
Trong lòng Vi Vũ tính toán ngày tháng, giải thích: “Năm trước An Vương qua đời, nói là thủ tang ba năm nhưng tính ra cũng chỉ có hai mươi bảy tháng.
Nếu tình thời gian thì An Vương Phi quả thật đã đến ngày xả tang.”
Ngu Ninh Sơ hiểu nhưng nàng không ngờ người đầu tiên Thẩm Minh Y nhớ tới sau khi xả tang lại là nàng.
Ngu Ninh Sơ phân phó nhũ mẫu ôm nữ nhi đi phòng cách vách ngủ.
Sau khi nhũ mẫu rời đi, nàng mới bảo Vi Vũ đi mời Thẩm Minh Y tới.
Ngu Ninh Sơ nhìn xiêm y hài tử còn bày trên giường liền bảo Hạnh Hoa tạm thời cất đi.
Trước kia, Thẩm Minh Y làm người ta chán ghét nhưng biết đâu sau hai năm thủ tiết cuộc sống vắng vẻ có lẽ tính tình nàng cũng đã thay đổi.
Chung quy nàng vẫn là một người đáng thương, Ngu Ninh Sơ không muốn k1ch thích đối phương quá nhiều.
Đương nhiên, nếu tính tình Thẩm Minh Y vẫn như trước thì về sau Ngu Ninh Sơ sẽ không để nàng vào cửa lần nào nữa.
“Hạnh Hoa, lát nữa em không cần làm gì cả chỉ cần lưu ý An Vương Phi là được.
Nếu nàng có cử chỉ khác thường thì em không cần khách khí với nàng.”
Để đề phòng bất trắc, Ngu Ninh Sơ vẫn giao phó Hạnh Hoa kỹ càng.
Hạnh Hoa liên tục gật đầu đảm bảo với nàng.
Từ cửa chính đến bên này hơi xa, Ngu Ninh Sơ chờ khoảng một khắc đồng hồ mới thấy Vi Vũ dẫn Thẩm Minh Y đi vào.
Ngu Ninh Sơ ngồi trên giường, cho dù chuẩn bị tâm lý nhưng nàng vẫn bị Thẩm Minh Y trước mắt làm cho kinh hãi.
Tuy rằng, Thẩm Minh Y tính tình không tốt nhưng diện mạo vẫn luôn xinh đẹp.
Nhưng Thẩm Minh Y lúc này chỉ mới hai mươi tuổi, thân hình lại gầy đến nỗi xương gò má cũng gồ lên trông rất dữ tợn, giống như hai năm qua nàng không phải sống trong An Vương Phủ mà là sống dưới âm phủ vậy.
“Tỷ tỷ mời ngồi.” Ngu Ninh Sơ vẫn dùng xưng hô lúc trước để gọi nàng.
Thẩm Minh Y lại giống như không nghe thấy, ánh mắt nhìn thẳng Ngu Ninh Sơ trên giường.
Biểu muội đến từ Dương Châu này vẫn xinh đẹp như vậy không hề giống một nữ nhân vừa mới sinh hài tử chút nào.
Không những thế, nàng còn trở nên kiều diễm hơn, không còn khiếp nhược cẩn thận như trước mà phong thái có phần thong dong tự tại, giống như nàng mới là đích nữ được Thẩm gia nuông chiều từ bé, giống như nàng trời sinh để làm Vương Phi tôn quý.
“Không phải ngươi nói ngươi vô tình với hắn sao, sao còn gả cho hắn, còn sinh hài tử cho hắn?”
Thẩm Minh Y gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Ninh Sơ, hai tay che dưới tay áo nắm chặt, tựa như móng vuốt chim ưng.
Nàng không để ý hiện tại nàng là một Vương Phi quả phụ, không quan tâm một nhà cữu cữu gặp chuyện không may, cũng không quan tâm chuyện ca ca bị mất đi vị trí Thế Tử nhưng khi tin tức hôn sự của Tống Trì truyền đến, biết được người Tống Trì cưới vẫn là biểu muội đến từ Dương Châu mà nàng từng đề phòng nhất thì Thẩm Minh Y gần như phát điên.
Tống Trì cưới bất kỳ quý nữ nào ở Kinh Thành cũng được nhưng vì sao cố tình lại là Ngu Ninh Sơ! Ngu Ninh Sơ có tư cách gì so với nàng!
Không đợi Ngu Ninh Sơ trả lời, Thẩm Minh Y nhào lên giường muốn đi xé rách mặt Ngu Ninh Sơ!
Hạnh Hoa và Vi Vũ đồng thời nhào tới, một trái một phải gắt gao túm lấy cánh tay Thẩm Minh Y, dùng tốc độ nhanh nhất kéo Thẩm Minh Y ra khỏi gian thứ hai.
Khi đến gian ngoài, hai người lại hô to gọi người, nhóm tiểu nha hoàn thô sử và bà tử chen chúc xông tới, A Cẩn cũng mang theo gã sai vặt chạy tới dùng khăn tay chặn lại cái miệng đang mắng chửi của Thẩm Minh Y, sau đó lại dùng dây thừng trói nàng ta lại.
Cuối cùng, A Cẩn phân phó hai gã sai vặt đem Thẩm Minh Y đưa về An Vương Phủ, lại phái người đi Ninh Quốc Công Phủ báo tin cho Tống Trì.
Tống Trì nhìn thấy gã sai vặt trong phủ liền hỏi tình hình của Vương Phi thế nào, sau khi biết được Ngu Ninh Sơ và nữ nhi đều bình an, không bị hoảng sợ thì Tống Trì bảo gã sai vặt trở về trước.
Hắn lại trở lại nói chuyện với tân khách như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay là ngày tốt của phu thê Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ tuyệt đối không hy vọng hắn làm hỏng không khí yến tiệc.
Đợi yến tiệc chấm dứt, Ngu Ninh Sơ cho mời phu thê Thẩm Trác và Hàn Cẩm Tranh đến Đoan Vương Phủ ngồi một lát.
Hàn Cẩm Tranh vào phòng nói chuyện với Ngu Ninh Sơ còn Tống Trì cùng Thẩm Trác ngồi ở sảnh đường, hắn lại bảo A Cẩn lặp lại chuyện xảy ra vào buổi sáng.
Sắc mặt Thẩm Trác tái mét.
Tống Trì nói với hắn: “Đại ca, niệm tình nghĩa cũ của chúng ta, lần này ta không truy cứu nhưng nếu lại có lần sau ta sẽ tự mình động thủ để bảo vệ thê nhi của mình.”
Thẩm Trác xấu hổ đến mức lời xin lỗi cũng không nói nên lời.
Rời khỏi Đoan vương phủ, Thẩm Trác và Hàn Cẩm Tranh lên xe ngựa đi tới An Vương Phủ nằm trên cùng một con đường.
Hàn Cẩm Tranh khó chịu nói: “Chấp niệm của muội muội sao lại nặng như vậy chứ.”
Chỉ cần Thẩm Minh Y có thể quên Tống Trì thì sau này nàng có thể làm một Vương Phi an hưởng phú quý, nếu tịch mịch quá thì nàng có thể vụng trộm nuôi một hai nam sủng, chỉ cần không bị người khác phát hiện là được.
Sao phải khổ như vậy chứ.
Hai chữ “chấp niệm” làm cho Thẩm Trác lại nghĩ đến mẫu thân Ngu Ninh Sơ, vị Cô Cô kia của hắn.
Muội muội từ trước đến nay đều khinh thường Cô Cô nhưng không nghĩ tới cuối cùng muội ấy lại biến thành người giống như Cô Cô, đều cố chấp vì một nam nhân họ Tống.
Hơn nữa, muội ấy còn vì chấp niệm của mình mà đi oán hận người trong lòng của Tống Trì.
An Vương Phủ.
Thẩm Minh Y đã được nha hoàn thân cận cởi trói, tóc tai bù xù nằm trên giường.
Thẩm Trác bảo thê tử ở bên ngoài chờ, hắn một mình đi vào bên trong gặp muội muội.
Thấy hắn đi vào, Thẩm Minh Y cầm chăn trùm đầu lại không muốn gặp hắn.
Thẩm Trác nói: “Muội làm như vậy có khác gì Nhị Cô Cô năm đó không? Vì một nam nhân không yêu mình mà huỷ hoại nửa đời còn lại, sống như một trò cười của người khác?”
Thẩm Minh Y ngồi dậy, hai mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn ca ca: “Huynh nói lại lần nữa!”
Thẩm Trác không nói mà chỉ dùng ánh mắt bi ai nhìn muội muội.
Thẩm Minh Y cũng nhìn ca ca nhìn rồi nhìn đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Có giống không?
Căn bản không giống, ít nhất Chiêu Nguyên Đế vẫn luôn nhớ thương vị Cô Cô kia còn Tống Trì từ đầu đến cuối đều không để nàng vào mắt.
Cho dù không có Ngu Ninh Sơ, Tống Trì cũng sẽ không liếc mắt nhìn nàng nhiều thêm một cái.
Thẩm Trác thấy nàng thừa nhận, lúc này mới đi lên trước nhẹ nhàng vỗ vai muội muội: “Hoàng Hậu Nương Nương bị bệnh, không biết muội có nghe nói hay chưa nhưng ca ca không muốn muội cũng biến thành một hoạt tử nhân, hoặc là người điên cả ngày bị nhốt trong phòng.
Minh Y, muội còn trẻ lại có thân phận Vương Phi vinh hoa phú quý mấy đời xài không hết.
Chỉ cần muội có thể nghĩ thông suốt thì muội sẽ có thể tiếp tục sống sung túc thoải mái, muội đã hiểu chưa?”
Thẩm Minh Y chưa từng thấy bệnh trạng của Trịnh Hoàng Hậu nhưng nàng đã nhìn thấy Ngu Thượng bị nhốt trong ngõ Tứ Tỉnh.
Phảng phất có một cây roi lạnh như băng hung hăng quăng lên người nàng, quấn lấy thắt lưng nàng, rốt cục đem nàng từ trong đầu điên cuồng kéo ra.
Nàng không muốn trở thành như vậy, không muốn trở thành như vậy.
“Ca ca, giờ muội đi bồi tội có kịp không?” Thẩm Minh Y nắm chặt vạt áo huynh trưởng.
Thẩm Trác sờ sờ đầu nàng: “Muội không cần đi bồi tội.
Ca ca đã dùng tình cảm ngày xưa của chúng ta thay muội cầu tình, chỉ là từ nay về sau hắn là Vương Gia mà ta chỉ là thần tử, không còn biểu huynh đệ Thẩm gia nữa.
Nếu muội chấp mê bất ngộ thì ca ca cũng không cách nào cứu được muội nữa.”
Thẩm Minh Y liền khóc ra tiếng.
------oOo------
Phu thê hai người vừa nằm vừa trò chuyện được một lát thì nói đến chuyện đặt tên cho hài tử.
Nếu luận về tài văn chương thì Ngu Ninh Sơ tự nhận nàng không bằng Tống Trì cho nên nàng rất kỳ vọng hắn sẽ đặt tên thật hay cho hài tử.
Tống Trì nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng bắt đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện đã qua.
Lúc Ngu Ninh Sơ mới đến Kinh Thành, hai người họ và huynh muội Thẩm Gia cùng đi ngắm trăng.
Vầng trăng trên bầu trời toả sáng như viên minh châu còn nàng như viên minh châu soi sáng cuộc đời hắn.
Đêm nay là ngày mười hai tháng Bảy, nữ nhi của hắn được sinh ra, viên minh châu trên bầu trời cũng xuất hiện lại lần nữa.
“Gọi là Minh Châu đi.” Tống Trì hôn lên trán nàng nói: “Ninh Sơ, Minh Châu cách phát âm tương tự nhau.
Muội là Đại Châu còn nó là Tiểu Châu.”
Ngu Ninh Sơ: …
Khắp thiên hạ này, cô nương có tên Minh Châu nhiều không đếm xuể.
Không ngờ Tống Trì tự xưng là văn võ song toàn lại đặt cho nữ nhi một cái tên tầm thường như vậy?
“Cùng một cái tên nhưng đặt ở trên những người khác nhau thì ý nghĩa tự nhiên cũng khác nhau.
Chờ sau này nữ nhi của chúng ta lớn hơn một chút thì cho dù là ai nhìn thấy nàng cũng sẽ cảm thấy danh xứng với thực.” Tống Trì lại hôn chóp mũi nàng, hiển nhiên hắn vô cùng hài lòng với nhũ danh mà hắn đặt cho nữ nhi của mình.
Ngu Ninh Sơ cũng tán thành với cách lý giải của hắn, quả thật Minh Châu và Ninh Sơ phát âm có phần giống nhau.
“Đúng rồi, tên của muội là ai đặt vậy?” Tống Trì bỗng nhiên hỏi.
Ngu Ninh Sơ: “Mẫu thân của muội, đại danh và nhũ danh đều do người đặt cho muội.”
Mặc dù, mẫu thân không gần gũi với nàng nhưng nàng vẫn luôn sống ở hậu viện trong viện của mẫu thân nàng.
“Lần đầu tiên ta nghe thấy tên này liền nghĩ đến khung cảnh yên bình của đất trời khi màn đêm buông xuống, rất đẹp.” Tống Trì lập tức lên tiếng nịnh nọt thê tử.
Ngu Ninh Sơ biết hắn chỉ muốn an ủi nàng.
Trước kia, nàng cũng cảm thấy tên của nàng có ý nghĩa giống như Tống Trì nói, yên tĩnh như tính cách của nàng.
Nhưng sau đó, chính tai nàng nghe Chiêu Nguyên Đế giải thích về mối tình yêu hận của hắn và mẫu thân nàng thì Ngu Ninh Sơ mới đoán được ý nghĩa chân chính về cái tên của nàng.
Ninh Sơ, thà rằng như lúc ban đầu.
Chỉ thà rằng cái gì như lúc ban đầu? Thà rằng ban đầu tình nguyện làm thiếp cho nam nhân mình yêu thì ít nhất hai người còn có thể bên ngau cả đời? Hay thà rằng lúc trước không quen biết nam nhân kia, chưa từng yêu chưa từng oán hận như vậy? Thà rằng lúc trước không có xúc động gả đi mà ở lại Kinh Thành quên đi để sống tiếp hay thà rằng lúc trước không uỷ khuất chính mình cùng phòng với Ngu Thượng sinh ra một nữ nhi không mong muốn?
Quá nhiều khả năng mà chỉ có chính mẫu thân nàng mới rõ ràng lúc đó bà thật sự nghĩ gì.
Phòng cách vách đột nhiên truyền đến tiếng khóc của nữ nhi.
Tiểu nữ oa tuy rằng mới sinh nhưng tiếng khóc vô cùng vang dội, giống như nàng biết mình là Tiểu Quận Chúa, là bảo bối của phụ mẫu.
Khi bị uỷ khuất, nàng phải lớn tiếng khóc lên để phụ mẫu biết được để ra mặt làm chủ cho nàng.
“Ta đi xem một chút.” Tống Trì lập tức nhảy xuống giường, khoác áo choàng bước nhanh ra ngoài.
Ngay vừa lúc hắn mới đi ra ngoài, tiếng khóc của nữ nhi cũng ngừng lại.
Một lúc sau, Tống Trì trở lại cười với Ngu Ninh Sơ: “Ị thối rồi.”
Ba chữ tràn ngập mùi này trong nháy mắt đã tiêu tan nỗi buồn trong lòng Ngu Ninh Sơ.
Cuối cùng, nàng may mắn hơn mẫu thân của nàng và nàng sẽ cố gắng làm cho nữ nhi của nàng cũng may mắn hơn, hạnh phúc hơn.
Tiểu Quận Chúa Minh Châu sinh ra làm cho Đoan Vương Phủ bình thường an tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Cuộc sống của Ngu Ninh Sơ hiện tại rất rối loạn, thân thể khó chịu nhưng không có thuốc chữa mà nàng chỉ có thể nhẫn nại chờ thân thể từ từ hồi phục.
Cùng lúc đó, nàng cũng lo lắng cho nữ nhi, mặc dù có nhũ mẫu và lang trung túc trực trong phủ nhưng nàng vẫn cảm thấy nữ nhi quá yếu ớt, lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm nàng mới yên tâm được.
Có ngày, Ngu Ninh Sơ sẽ để Tống Trì ở lại bồi nàng nhưng cũng có ngày Ngu Ninh Sơ lại bảo Tống Trì đến tiền viện ngủ, nàng muốn một mình yên tĩnh.
Mặc dù, tâm tình Ngu Ninh Sơ lên xuống thất thường nhưng nhìn chung trạng thái hiện tại của nàng vẫn tạm ổn.
Đến cuối tháng, tình trạng khó chịu sau sinh của Ngu Ninh Sơ đều biến mất, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Dưới sự kiên trì của nàng, Vi Vũ và Hạnh Hoa dùng khăn ấm lau toàn thân nàng một lượt, đầu cũng gội sạch sẽ.
Trên người sảng khoái thoải mái, lại nhìn gương mặt trắng nõn trơn bóng của mình trong gương không khác biệt nhiều so với trước khi sinh hài tử, tâm tình của Ngu Ninh Sơ rốt cuộc cũng tốt lên.
Khoảng thời gian trước tình tình nàng vui buồn thất thường, mỗi ngày Tống Trì về phủ đều cẩn thận quan sát cảm xúc của nàng, vừa quan sát vừa không được để nàng phát hiện ra.
Hoàng hôn ngày hôm nay khi Tống Trì trở về, hắn vừa mới đi tới gian ngoài đã nghe tiếng cười như chuông bạc của nàng.
Tống Trì cảm thấy tảng đá luôn đè nặng trong ngực hắn thời gian qua đã biến mất, hắn bất giác nở nụ cười vén rèm đi vào.
Ngu Ninh Sơ ngồi trên giường gần cửa sổ, nhũ mẫu thì ngồi đối diện nàng, Tiểu Quận Chúa được đặt ở giữa hai người.
Nhũ mẫu tỉ mĩ gấp nếp gấp ở góc tả lót vừa đủ khiến ánh hoàng hôn rực rỡ chỉ chiếu đến hai chân mà không chiếu đến hai mắt của Tiểu Quận Chúa.
Mấy ngày trước, da của Tiểu Quận Chúa hơi vàng.
Mặc dù có rất nhiều hài tử mới sinh đều bị như vậy nhưng Ngu Ninh Sơ vẫn lo lắng mãi.
Bây giờ, da Tiểu Quận Chúa rốt cuộc cũng trắng trẻo, ánh mắt biết đuổi theo người khác.
Ngu Ninh Sơ ngồi trêu chọc nữ nhi một lúc liền thấy thoải mái cười ra tiếng.
Tống Trì vừa đến, nhũ mẫu cùng bọn nha hoàn thức thời đi ra ngoài.
Tống Trì ngồi vào vị trí nhũ mẫu vừa rồi, ánh mắt hắn lại dừng ở trên người Ngu Ninh Sơ.
Nàng đã gội đầu, mái tóc đen nhánh lại trở nên mượt mà óng ả, Tống Trì còn có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người nàng.
Khuôn mặt của nàng sáng sủa kiều mỹ, khi cúi đầu trêu chọc nữ nhi cổ áo hơi lỏng lẻo làm lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Trên tai nàng đeo đôi hoa tai bảo thạch màu hồng, kích thước chỉ bằng hạt đậu đỏ, trọng lượng vừa đúng ý của nàng, nếu bảo thạch lớn nàng lại chê quá nặng.
Khi nàng đưa tay kéo bàn tay nhỏ của nữ nhi, đôi bảo thạch to bằng hạt đậu đỏ liền nhẹ nhàng lắc qua lắc lại làm cổ họng Tống Trì khô khốc.
“Sao huynh không nhìn nữ nhi?” Thấy hắn ngồi lâu vẫn không nhúc nhích, Ngu Ninh Sơ cảm thấy kỳ quái ngẩng đầu hỏi.
Tống Trì nhìn nàng cười nói: “Nhìn muội còn chưa đủ sao tới phiên nó được.”
Ngu Ninh Sơ thấy được d*c vọng đã lâu không gặp trong mắt hắn.
Từ tháng cuối cùng trước khi nàng sinh đến bây giờ, hắn biết cơ thể nàng có rất nhiều chỗ không thoải mái nên không có tâm tư nghĩ đến chuyện này.
Nhưng hôm nay sau khi lau người gội đầu, Ngu Ninh Sơ có soi gương vài lần, nàng cũng cảm thấy mình lại khôi phục mỹ mạo cùng hào quang ngày xưa.
Thậm chí, hôm nay nàng còn sửa soạn lại, cố ý đeo trang sức mình thích nhất thì Tống Trì đã bị nhịn đói một thời gian sao có thể chịu được chứ?
Nhưng nay Tống Trì đã làm phụ thân, sự nhẫn nại của hắn tốt hơn trước rất nhiều, hắn không nhìn nàng nữa mà cúi người xuống trêu chọc nữ nhi.
Sau bữa tối, nhũ mẫu ôm Tiểu Quận Chúa rời đi.
Tống Trì ôm Ngu Ninh Sơ vào trướng.
Hiện tại, hắn không thể làm gì quá đáng với Ngu Ninh Sơ nhưng hắn có thể dỗ nàng giúp hắn.
Thỉnh thoảng, Ngu Ninh Sơ tâm tình tốt cũng sẽ nguyện ý thưởng cho hắn một lần.
“A Vu, A Vu…”
Chờ Ngu Ninh Sơ súc miệng xong, Tống Trì lại đến hôn nàng.
Ngu Ninh Sơ sợ hắn lại muốn tới nữa nên rụt đến hốc vai hắn né tránh.
Tống Trì liền hôn lên đầu nàng nói: “Chúng ta đã có một đứa rồi, qua hai năm nữa mới mang thai tiếp nhé.
Muội để cho ta khoái hoạt thêm hai năm nữa đi.”
Ngu Ninh Sơ: “Đây cũng không phải là huynh có thể khống chế, trừ phi huynh đừng đụng vào muội.”
Tống Trì cười nói: “Ta có nghe người ta nói có một thứ có thể khống chế chuyện này lại không tổn thương đến thân thể.”
Ngu Ninh Sơ vừa định hỏi hắn nghe ai nói, bỗng nhiên nghĩ đến An Vương, Hàn Tông Duyên.
Sau khi Chiêu Nguyên Đế đăng cơ, nam nhân qua lại với Tống Trì đều là người đứng đắn, ai sẽ nói chuyện với hắn?
Nàng không thích Tống Trì giao lưu với loại nam nhân không đứng đắn nên véo véo cánh tay hắn nói: “Nếu huynh muốn làm chuyện bậy bạ thì đừng mơ muội nghe theo huynh.”
Tống Trì lại bảo nàng cứ yên tâm, hắn không làm chuyện gì bậy bạ đâu.
Ngu Ninh Sơ hiện vẫn còn đang trong tháng ở cữ nên cũng không sốt ruột chuyện này.
Mùng hai tháng Tám, Thẩm Minh Lam và Tào Kiên bày tiệc trăng tròn cho Nghị nhi, nhi thử thứ hai của bọn họ.
Ngu Ninh Sơ không cách nào ra ngoài nên chỉ có một mình Tống Trì mang theo lễ vật đi chúc mừng.
Tiểu Quận Chúa vẫn ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn như thường.
Thừa dịp ánh mặt trời còn tốt, Ngu Ninh Sơ đi dạo vài vòng trong viện sau đó ngồi xuống giường xem các tú nương làm xiêm y cho nữ nhi.
Lúc này, người canh cổng sai tiểu nha hoàn đến truyền lời.
Vi Vũ nghe xong nhíu mày, tiến vào nói với Ngu Ninh Sơ: “Vương phi, An Vương Phi đến, nói là đến thăm người.”
Ngu Ninh Sơ sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng được An Vương Phi là ai.
Thẩm Minh Y.
Trong lòng Vi Vũ tính toán ngày tháng, giải thích: “Năm trước An Vương qua đời, nói là thủ tang ba năm nhưng tính ra cũng chỉ có hai mươi bảy tháng.
Nếu tình thời gian thì An Vương Phi quả thật đã đến ngày xả tang.”
Ngu Ninh Sơ hiểu nhưng nàng không ngờ người đầu tiên Thẩm Minh Y nhớ tới sau khi xả tang lại là nàng.
Ngu Ninh Sơ phân phó nhũ mẫu ôm nữ nhi đi phòng cách vách ngủ.
Sau khi nhũ mẫu rời đi, nàng mới bảo Vi Vũ đi mời Thẩm Minh Y tới.
Ngu Ninh Sơ nhìn xiêm y hài tử còn bày trên giường liền bảo Hạnh Hoa tạm thời cất đi.
Trước kia, Thẩm Minh Y làm người ta chán ghét nhưng biết đâu sau hai năm thủ tiết cuộc sống vắng vẻ có lẽ tính tình nàng cũng đã thay đổi.
Chung quy nàng vẫn là một người đáng thương, Ngu Ninh Sơ không muốn k1ch thích đối phương quá nhiều.
Đương nhiên, nếu tính tình Thẩm Minh Y vẫn như trước thì về sau Ngu Ninh Sơ sẽ không để nàng vào cửa lần nào nữa.
“Hạnh Hoa, lát nữa em không cần làm gì cả chỉ cần lưu ý An Vương Phi là được.
Nếu nàng có cử chỉ khác thường thì em không cần khách khí với nàng.”
Để đề phòng bất trắc, Ngu Ninh Sơ vẫn giao phó Hạnh Hoa kỹ càng.
Hạnh Hoa liên tục gật đầu đảm bảo với nàng.
Từ cửa chính đến bên này hơi xa, Ngu Ninh Sơ chờ khoảng một khắc đồng hồ mới thấy Vi Vũ dẫn Thẩm Minh Y đi vào.
Ngu Ninh Sơ ngồi trên giường, cho dù chuẩn bị tâm lý nhưng nàng vẫn bị Thẩm Minh Y trước mắt làm cho kinh hãi.
Tuy rằng, Thẩm Minh Y tính tình không tốt nhưng diện mạo vẫn luôn xinh đẹp.
Nhưng Thẩm Minh Y lúc này chỉ mới hai mươi tuổi, thân hình lại gầy đến nỗi xương gò má cũng gồ lên trông rất dữ tợn, giống như hai năm qua nàng không phải sống trong An Vương Phủ mà là sống dưới âm phủ vậy.
“Tỷ tỷ mời ngồi.” Ngu Ninh Sơ vẫn dùng xưng hô lúc trước để gọi nàng.
Thẩm Minh Y lại giống như không nghe thấy, ánh mắt nhìn thẳng Ngu Ninh Sơ trên giường.
Biểu muội đến từ Dương Châu này vẫn xinh đẹp như vậy không hề giống một nữ nhân vừa mới sinh hài tử chút nào.
Không những thế, nàng còn trở nên kiều diễm hơn, không còn khiếp nhược cẩn thận như trước mà phong thái có phần thong dong tự tại, giống như nàng mới là đích nữ được Thẩm gia nuông chiều từ bé, giống như nàng trời sinh để làm Vương Phi tôn quý.
“Không phải ngươi nói ngươi vô tình với hắn sao, sao còn gả cho hắn, còn sinh hài tử cho hắn?”
Thẩm Minh Y gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Ninh Sơ, hai tay che dưới tay áo nắm chặt, tựa như móng vuốt chim ưng.
Nàng không để ý hiện tại nàng là một Vương Phi quả phụ, không quan tâm một nhà cữu cữu gặp chuyện không may, cũng không quan tâm chuyện ca ca bị mất đi vị trí Thế Tử nhưng khi tin tức hôn sự của Tống Trì truyền đến, biết được người Tống Trì cưới vẫn là biểu muội đến từ Dương Châu mà nàng từng đề phòng nhất thì Thẩm Minh Y gần như phát điên.
Tống Trì cưới bất kỳ quý nữ nào ở Kinh Thành cũng được nhưng vì sao cố tình lại là Ngu Ninh Sơ! Ngu Ninh Sơ có tư cách gì so với nàng!
Không đợi Ngu Ninh Sơ trả lời, Thẩm Minh Y nhào lên giường muốn đi xé rách mặt Ngu Ninh Sơ!
Hạnh Hoa và Vi Vũ đồng thời nhào tới, một trái một phải gắt gao túm lấy cánh tay Thẩm Minh Y, dùng tốc độ nhanh nhất kéo Thẩm Minh Y ra khỏi gian thứ hai.
Khi đến gian ngoài, hai người lại hô to gọi người, nhóm tiểu nha hoàn thô sử và bà tử chen chúc xông tới, A Cẩn cũng mang theo gã sai vặt chạy tới dùng khăn tay chặn lại cái miệng đang mắng chửi của Thẩm Minh Y, sau đó lại dùng dây thừng trói nàng ta lại.
Cuối cùng, A Cẩn phân phó hai gã sai vặt đem Thẩm Minh Y đưa về An Vương Phủ, lại phái người đi Ninh Quốc Công Phủ báo tin cho Tống Trì.
Tống Trì nhìn thấy gã sai vặt trong phủ liền hỏi tình hình của Vương Phi thế nào, sau khi biết được Ngu Ninh Sơ và nữ nhi đều bình an, không bị hoảng sợ thì Tống Trì bảo gã sai vặt trở về trước.
Hắn lại trở lại nói chuyện với tân khách như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay là ngày tốt của phu thê Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ tuyệt đối không hy vọng hắn làm hỏng không khí yến tiệc.
Đợi yến tiệc chấm dứt, Ngu Ninh Sơ cho mời phu thê Thẩm Trác và Hàn Cẩm Tranh đến Đoan Vương Phủ ngồi một lát.
Hàn Cẩm Tranh vào phòng nói chuyện với Ngu Ninh Sơ còn Tống Trì cùng Thẩm Trác ngồi ở sảnh đường, hắn lại bảo A Cẩn lặp lại chuyện xảy ra vào buổi sáng.
Sắc mặt Thẩm Trác tái mét.
Tống Trì nói với hắn: “Đại ca, niệm tình nghĩa cũ của chúng ta, lần này ta không truy cứu nhưng nếu lại có lần sau ta sẽ tự mình động thủ để bảo vệ thê nhi của mình.”
Thẩm Trác xấu hổ đến mức lời xin lỗi cũng không nói nên lời.
Rời khỏi Đoan vương phủ, Thẩm Trác và Hàn Cẩm Tranh lên xe ngựa đi tới An Vương Phủ nằm trên cùng một con đường.
Hàn Cẩm Tranh khó chịu nói: “Chấp niệm của muội muội sao lại nặng như vậy chứ.”
Chỉ cần Thẩm Minh Y có thể quên Tống Trì thì sau này nàng có thể làm một Vương Phi an hưởng phú quý, nếu tịch mịch quá thì nàng có thể vụng trộm nuôi một hai nam sủng, chỉ cần không bị người khác phát hiện là được.
Sao phải khổ như vậy chứ.
Hai chữ “chấp niệm” làm cho Thẩm Trác lại nghĩ đến mẫu thân Ngu Ninh Sơ, vị Cô Cô kia của hắn.
Muội muội từ trước đến nay đều khinh thường Cô Cô nhưng không nghĩ tới cuối cùng muội ấy lại biến thành người giống như Cô Cô, đều cố chấp vì một nam nhân họ Tống.
Hơn nữa, muội ấy còn vì chấp niệm của mình mà đi oán hận người trong lòng của Tống Trì.
An Vương Phủ.
Thẩm Minh Y đã được nha hoàn thân cận cởi trói, tóc tai bù xù nằm trên giường.
Thẩm Trác bảo thê tử ở bên ngoài chờ, hắn một mình đi vào bên trong gặp muội muội.
Thấy hắn đi vào, Thẩm Minh Y cầm chăn trùm đầu lại không muốn gặp hắn.
Thẩm Trác nói: “Muội làm như vậy có khác gì Nhị Cô Cô năm đó không? Vì một nam nhân không yêu mình mà huỷ hoại nửa đời còn lại, sống như một trò cười của người khác?”
Thẩm Minh Y ngồi dậy, hai mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn ca ca: “Huynh nói lại lần nữa!”
Thẩm Trác không nói mà chỉ dùng ánh mắt bi ai nhìn muội muội.
Thẩm Minh Y cũng nhìn ca ca nhìn rồi nhìn đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Có giống không?
Căn bản không giống, ít nhất Chiêu Nguyên Đế vẫn luôn nhớ thương vị Cô Cô kia còn Tống Trì từ đầu đến cuối đều không để nàng vào mắt.
Cho dù không có Ngu Ninh Sơ, Tống Trì cũng sẽ không liếc mắt nhìn nàng nhiều thêm một cái.
Thẩm Trác thấy nàng thừa nhận, lúc này mới đi lên trước nhẹ nhàng vỗ vai muội muội: “Hoàng Hậu Nương Nương bị bệnh, không biết muội có nghe nói hay chưa nhưng ca ca không muốn muội cũng biến thành một hoạt tử nhân, hoặc là người điên cả ngày bị nhốt trong phòng.
Minh Y, muội còn trẻ lại có thân phận Vương Phi vinh hoa phú quý mấy đời xài không hết.
Chỉ cần muội có thể nghĩ thông suốt thì muội sẽ có thể tiếp tục sống sung túc thoải mái, muội đã hiểu chưa?”
Thẩm Minh Y chưa từng thấy bệnh trạng của Trịnh Hoàng Hậu nhưng nàng đã nhìn thấy Ngu Thượng bị nhốt trong ngõ Tứ Tỉnh.
Phảng phất có một cây roi lạnh như băng hung hăng quăng lên người nàng, quấn lấy thắt lưng nàng, rốt cục đem nàng từ trong đầu điên cuồng kéo ra.
Nàng không muốn trở thành như vậy, không muốn trở thành như vậy.
“Ca ca, giờ muội đi bồi tội có kịp không?” Thẩm Minh Y nắm chặt vạt áo huynh trưởng.
Thẩm Trác sờ sờ đầu nàng: “Muội không cần đi bồi tội.
Ca ca đã dùng tình cảm ngày xưa của chúng ta thay muội cầu tình, chỉ là từ nay về sau hắn là Vương Gia mà ta chỉ là thần tử, không còn biểu huynh đệ Thẩm gia nữa.
Nếu muội chấp mê bất ngộ thì ca ca cũng không cách nào cứu được muội nữa.”
Thẩm Minh Y liền khóc ra tiếng.
------oOo------
Bình luận facebook