Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh cũng nghe nói Cao Ý Tuyên sắp đến thị trấn Vân Thủy khu Tân An tạm giữ chức Chủ tịch thị trấn. Tuy nhiên, trình tự tổ chức còn phải đợi Ban tổ chức cán bộ Thành ủy và Ban tổ chức cán bộ Quận ủy phối hợp với nhau. Phỏng chừng phải sau hơn nửa tháng mới có thể có bổ nhiệm chính thức.
Cũng chính vì vậy, Cao Ý Tuyên ngày xưa suy nghĩ buồn bực nay không còn, mà tinh thần phấn chấn lại tăng vọt, sớm làm tốt tư tưởng chuẩn bị đến thị trấn Vân Thủy làm chư hầu nhất phương.
Bành Viễn Chinh âm thầm nhíu mày. Hắn không phải ghen tỵ với Cao Ý Tuyên, mà cảm thấy thị trấn Vân Thủy là một thị trấn trọng điểm, lại là một thị trấn rất mạnh về kinh tế, nên năng lực và tố chất yêu cầu của một người chủ quản được đưa ra rất cao. Nếu để cho Cao Ý Tuyên, người không có năng lực cá nhân, kinh nghiệm công tác, lại thích bày ra tác phong con cháu cán bộ mà đảm nhận chức vụ này thì rất không thỏa đáng. Hắn không biết lãnh đạo thành phố nghĩ như thế nào, chứ với danh tiếng và tầm quan trọng của thị trấn Vân Thủy ngày hôm nay, việc lựa chọn cán bộ phải rất thận trọng.
Bành Viễn Chinh trở lại văn phòng làm việc của mình, đang thu dọn tài liệu trên bàn thì đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, và tiếng bước chân dồn dập.
Mã Tự vội vàng chạy về, nói với Vương Na và Bành Viễn Chinh, cùng với nhân viên Lý Huy vừa mới điều đến, thần sắc quái dị:
- Bên kia xảy ra chuyện.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vương Na dù sao cũng là phụ nữ, trời sinh nhiều chuyện, thích xem náo nhiệt. Cô lập tức đỡ bụng đứng dậy, mặt mày hớn hở nói:
- Mã Tự, có chuyện gì vậy? Có phải lại có một đôi cẩu nam nữ bị bắt?
Mã Tự thở phù một cái, cười khổ nói:
- Bà cô của tôi, trong đầu cô đều là những suy nghĩ lung tung. Cái gì mà bắt được đôi cẩu nam nữ chứ?
Mã Tự hạ giọng nói tiếp:
- Nghe nói là có một vị lãnh đạo thành phố vừa mới về hưu, hiện tại đang ở trong phòng làm việc của Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam làm loạn. Tôi nghe bọn họ nói, người lãnh đạo này rất lợi hại, đem Trưởng ban Tống và một số lãnh đạo thành phố gom vào mắng hết. Trưởng ban Tống khuyên bảo thế nào cũng không nghe. Bây giờ còn đổ cho Trưởng ban Tống là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, nhưng không có lên tiếng.
Vương Na hưng phấn, chạy đến:
- Là ai vậy? Chúng ta qua xem đi.
Hai người muốn ra khỏi phòng làm việc, Bành Viễn Chinh liền khụ khụ hai tiếng, trầm giọng nói:
- Đừng qua đó làm gì, để lãnh đạo thấy không tốt. Được rồi, Lý Huy, cậu canh cửa nhé.
Nói xong, Bành Viễn Chinh vùi đầu vào xem tài liệu. Vương Na và Mã Tự ngồi trở lại bàn làm việc của mình, nhưng lỗ tai thì vểnh lên, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Lúc này, đích thật là có lão lãnh đạo ở trong phòng Tống Bính Nam làm ầm ĩ. Cũng không phải là ai khác, là cha của Lý Tuyết Yến, Lạc Thiên Niên.
Kỳ thật thì Lạc Thiên Niên sáng sớm nay, ngay từ đầu không phải là muốn đến làm náo loạn ai, mà là tìm đến cấp dưới lúc trước mình đã một tay mình đề bạt là Phó ban tổ chức cán bộ Tiền Cương Khương, vì sự bất công trong công tác của con gái mình.
Lý Tuyết Yến công tác ở thị trấn Vân Thủy đã bốn năm, kinh nghiệm vững chắc. Một bước một dấu chân, thành tích công tác rõ như ban ngày. Mà tác phong công tác cũng là tiếng lành đồn xa. Lần trước, CCTV đến thị trấn Vân Thủy làm phóng sự, công lao của Lý Tuyết Yến cũng không nhỏ. Vốn lúc này đây, Chủ tịch thị trấn Nghiêm Khang bị điều đi, Lý Tuyết Yến làm Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn, là nhân vật số ba, lại quen thuộc với công tác của thị trấn, tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thị trấn là thuận lý thành Chương, và cũng là mục đích chung. Nhưng lại không nghĩ đến, ngay khi Lý Tuyết Yến đã sẵn sàng chuẩn bị tiếp nhận chức vụ thì đột nhiên nghe đến thành phố phái xuống một Chủ tịch thị trấn khác.
Điều này làm cho Lý Tuyết Yến cảm thấy rất thất vọng, mà cũng rất phẫn nộ.
Nếu là người khác, Lý Tuyết Yến khả năng sẽ không phản ứng mãnh liệt đến như vậy. Nhưng nghe nói là Cao Ý Tuyên, cô lập tức bắn ngược lên. Cao Ý Tuyên theo đuổi cô hay không đó là việc cá nhân. Cô từ trước đến nay không đem việc cá nhân vào trong công tác. Nhưng cô cũng rất hiểu, Cao Ý Tuyên là người tài mọn như cái thùng rỗng kêu to. Để anh ta đến thị trấn làm Chủ tịch, quả thật sẽ là gây họa nhất phương.
Đối với sự phát triển của thị trấn, Lý Tuyết Yến đã trút rất nhiều tâm huyết. Cô không cho phép một kẻ ăn chơi trác táng đến thị trấn Vân Thủy làm hủy đi trạng thái phát triển rất tốt của nó. Càng không cam lòng khi cương vị mà mình chờ rất lâu lại bị người khác thay thế.
Hai ngày qua, tâm trạng của Lý Tuyết Yến không được tốt.
Lạc Thiên Niên biết được tin tức này, giận tím mặt. Người khác không biết cương vị Chủ tịch thị trấn Vân Thủy đối với Lý Tuyết Yến có ý nghĩa như thế nào, nhưng ông thì biết.
Lý Tuyết Yến là một cô gái rất có cá tính, mà cũng có chí hướng rộng lớn. Cô kiên trì ở lại thị trấn công tác, kiên trì khởi điểm từ một cán sự, chính là muốn phát huy năng lực và trí tuệ của mình để làm những chuyện thật sự. Nếu không thì việc cô muốn đến cơ quan làm việc là chuyện rất dễ dàng.
Lạc Thiên Niên xem ra, con gái của ông làm việc ở thị trấn xem như cũng đủ ủy khuất lắm rồi. Hiện giờ điều kiện cũng đủ, kinh nghiệm lý lịch cũng đủ, công trạng cũng đủ, dân vọng cũng đủ. Hết thảy đều đã đủ. Nhưng cương vị Chủ tịch thị trấn lại bị người khác cướp lấy. Đây không chỉ là vấn đề về công tác và tiền đồ của con gái, mà còn đề cập đến tôn nghiêm một Phó bí thư Thành ủy của ông bị tổn thương.
Người đi thì trà cũng lạnh. Rõ ràng là khinh người quá đáng.
Ông sáng sớm nay đã tìm đến Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tiền Cương Khương. Vốn ông cảm thấy, một cương vị cấp phòng, lại ở một thị trấn, bằng mặt mũi của một lão lãnh đạo như ông, dù thế nào còn không thể nhờ vả được sao. Ở trên muốn an bài một đơn vị liên quan, muốn cùng con gái mình tranh giành chức Chủ tịch thị trấn Vân Thủy sao?
Cũng không lường trước, Tiền Cương Khương biểu hiện khiến ông rất tức giận. Tiền Cương Khương ở trước mặt ông ra giọng quan, tuy rằng không có trực tiếp từ chối, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Lăn qua lộn lại cũng chỉ có một lý do: Lý Tuyết Yến còn rất trẻ tuổi, lại là nữ đồng chí, không thích hợp làm Chủ tịch thị trấn. Còn không thì đây là việc do Ban tổ chức cán bộ quận ủy quản lý, y là Phó trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy cũng không nhúng tay sâu vào được.
Lẽ ra là như thế này. Cán bộ cấp phòng khu Tân An, tất nhiên là do khu Tân An khảo sát, đề bạt bổ nhiệm. Nhưng vấn đề là lần này, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy lại trực tiếp nhúng tay, đánh cờ hiệu là lựa chọn và điều động đội ngũ cán bộ trẻ tuổi, làm phong phú cơ sở, nên Ban tổ chức cán bộ quận ủy liền im.
Thấy cấp dưới của mình lúc xưa không nể mặt, Lạc Thiên Niên nổi giận, liền trực tiếp trở mặt, mắng Tiền Cương Khương là tiểu nhân đắc chí, vong ân phụ nghĩa, quen thói quan liêu. Tiền Cương Khương tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng không thể cãi nhau với Lạc Thiên Niên, chỉ có thể né ra ngoài.
Lạc Thiên Niên ở trong phòng Tiền Cương Khương nổi giận, không ngờ thấy Tiền Cương Khương trốn tránh thì càng thêm tức giận, liền đập cửa phòng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam. Tống Bính Nam tuy rằng biết ý tứ của ông, nhưng cũng không có cách nào đáp ứng. Bởi vì Cao Ý Tuyên đến thị trấn Vân Thủy tạm giữ chức, là do Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đề danh. Nhân vật số một quyết định, ông cho dù là Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng bất lực.
Ông chỉ có thể khuyên bảo, chủ động đề xuất bổ nhiệm Lý Tuyết Yến đến một cơ quan thành phố nhậm chức, đồng thời giải quyết luôn cấp trưởng phòng. Nhưng Lạc Thiên Niên tính tình bướng bỉnh, chút cũng không chịu nhượng bộ.
- Tiểu Tống, tôi đây chỉ muốn hỏi một chút, ở thành phố này còn có Đảng lãnh đạo hay không? Còn có công bình, công chính nữa hay không? Trước đó không lâu, Thành ủy thi hành cán bộ công khai cạnh tranh vị trí có phải là chạy theo hình thức hay không?
- Lý Tuyết Yến tuy rằng là con gái của tôi, nhưng đề cử người hiền thì Lý Tuyết Yến cũng vậy, mà Lạc Thiên Niên tôi cũng thế. Chúng ta đang đi đường thẳng, chính đại quang minh không thẹn với lương tâm.
- Lý Tuyết Yến tuy rằng ở thị trấn Vân Thủy công tác đã bốn năm, các điều kiện đều có đầy đủ, lại quen thuộc với tình huống thị trấn. Vì sao một đồng chí quen thuộc với tình huống lại không cần, mà lại cử một đồng chí không quen thuộc, không có kinh nghiệm xuống chứ?
- Vì sao? Tôi nhất định phải tạo một công đạo, cho dù là chúng ta từ chức cũng mặc kệ. Ăn không của quốc gia một chén cơm thì nhất định cũng phải có tiếng nói chứ.
- Như thế nào, lão Lạc tôi khi còn tại vị, Ban tổ chức cán bộ các người người nào thấy tôi mà không cung kính? Nhưng hiện tại, tôi đã lui ra, trong tay không có quyền thì cậu xem đó, một thằng nhóc, một đám cẩu thấy lão Lạc tôi thì chẳng thèm quan tâm. Tôi nói cho các người biết, các người chính là bọn khốn kiếp.
Lạc Thiên Niên ở văn phòng Tống Bính Nam vỗ bàn, giọng nói rất lớn, cảm xúc kích động. Đương nhiên, ông ta cũng có chút muốn mượn đề tài nói chuyện của mình, nhân cơ hội giải phóng oán khí từ trước đến nay.
Phòng Tống Bính Nam cửa rộng mở, Lạc Thiên Niên chỉ cây dâu mắng cây hòe giọng rất lớn, vang khắp dãy hành lang. Một số Phó trưởng ban tổ chức cán bộ chột dạ, sắc mặt trở nên khó coi. Nhất là Tiền Cương Khương, sắc mặt đỏ lên, đóng cửa phòng làm việc rầm một tiếng.
- Phó bí thư Lạc, đừng quá kích động, anh hãy giảm cơn tức, nghe tôi nói đây.
Tống Bính Nam nhíu mày, kiên trì chịu đựng nói:
- Đồng chí Tuyết Yến công tác rất xuất sắc, ở thành phố cũng có suy xét. Phó bí thư Lạc, anh thấy như vầy có được không? Đồng chí Tuyết Yến dù sao cũng là nữ. Ở thị trấn công tác mãi cũng không hay, chi bằng để tôi điều về cơ quan. Bằng năng lực và tố chất của đồng chí Tuyết Yến, có thể giải quyết cấp trưởng phòng cũng không thành vấn đề.
Lạc Thiên Niên hừ lạnh một tiếng:
- Kỳ thật thì một cấp cương vị trưởng phòng chẳng tính cái gì. Lão Lạc tôi hôm nay chính là nuốt không được cái giọng điệu này.
Lạc Thiên Niên ở thành phố đại náo, đương nhiên cũng rơi vào tai của Đông Phương Nham. Đông Phương Nham cảm thấy bất ngờ, cũng có chút căm tức. Nhưng đồng chí lão thành chính là đồng chí lão thành. Tuy rằng không còn tại vị nhưng ở một số thời điểm, nể tình là phải có. Ông ta gọi điện thoại cho Tống Bính Nam, trước trấn an Lạc Thiên Niên một chút, ám chỉ chức Chủ tịch thị trấn Vân Thủy có thể tạm hoãn, suy xét lại.
Kỳ thật Đông Phương Nham cũng không nghĩ tới sự việc lại náo loạn như vậy. Ông ta thậm chí không biết, con gái Lạc Thiên Niên là Lý Tuyết Yến chính là Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn Vân Thủy. Cha của Cao Ý Tuyên ngày xưa có ơn với ông ta. Cao Tắng Sinh đích than tìm đến ông ta nói chuyện, ông không thể không nể mặt lão lãnh đạo, đồng ý cho Cao Ý Tuyên đến thị trấn Vân Thủy tạm giữ chức.
Xảy ra chuyện này, ông ta hiển nhiên là phải có suy xét khác. Nếu khăng khăng để cho Cao Ý Tuyên đến thị trấn Vân Thủy tạm giữ chức, không chỉ có Lạc Thiên Niên bị mất mặt, mà còn liên lụy đến phần đông các cán bộ lão thành khác. Rất không đáng để cho một chuyện nhỏ mà hình thành mâu thuẫn giữa cán bộ lão thành đã về hưu và cán bộ lãnh đạo đương nhiệm.
Cũng chính vì vậy, Cao Ý Tuyên ngày xưa suy nghĩ buồn bực nay không còn, mà tinh thần phấn chấn lại tăng vọt, sớm làm tốt tư tưởng chuẩn bị đến thị trấn Vân Thủy làm chư hầu nhất phương.
Bành Viễn Chinh âm thầm nhíu mày. Hắn không phải ghen tỵ với Cao Ý Tuyên, mà cảm thấy thị trấn Vân Thủy là một thị trấn trọng điểm, lại là một thị trấn rất mạnh về kinh tế, nên năng lực và tố chất yêu cầu của một người chủ quản được đưa ra rất cao. Nếu để cho Cao Ý Tuyên, người không có năng lực cá nhân, kinh nghiệm công tác, lại thích bày ra tác phong con cháu cán bộ mà đảm nhận chức vụ này thì rất không thỏa đáng. Hắn không biết lãnh đạo thành phố nghĩ như thế nào, chứ với danh tiếng và tầm quan trọng của thị trấn Vân Thủy ngày hôm nay, việc lựa chọn cán bộ phải rất thận trọng.
Bành Viễn Chinh trở lại văn phòng làm việc của mình, đang thu dọn tài liệu trên bàn thì đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, và tiếng bước chân dồn dập.
Mã Tự vội vàng chạy về, nói với Vương Na và Bành Viễn Chinh, cùng với nhân viên Lý Huy vừa mới điều đến, thần sắc quái dị:
- Bên kia xảy ra chuyện.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vương Na dù sao cũng là phụ nữ, trời sinh nhiều chuyện, thích xem náo nhiệt. Cô lập tức đỡ bụng đứng dậy, mặt mày hớn hở nói:
- Mã Tự, có chuyện gì vậy? Có phải lại có một đôi cẩu nam nữ bị bắt?
Mã Tự thở phù một cái, cười khổ nói:
- Bà cô của tôi, trong đầu cô đều là những suy nghĩ lung tung. Cái gì mà bắt được đôi cẩu nam nữ chứ?
Mã Tự hạ giọng nói tiếp:
- Nghe nói là có một vị lãnh đạo thành phố vừa mới về hưu, hiện tại đang ở trong phòng làm việc của Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam làm loạn. Tôi nghe bọn họ nói, người lãnh đạo này rất lợi hại, đem Trưởng ban Tống và một số lãnh đạo thành phố gom vào mắng hết. Trưởng ban Tống khuyên bảo thế nào cũng không nghe. Bây giờ còn đổ cho Trưởng ban Tống là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, nhưng không có lên tiếng.
Vương Na hưng phấn, chạy đến:
- Là ai vậy? Chúng ta qua xem đi.
Hai người muốn ra khỏi phòng làm việc, Bành Viễn Chinh liền khụ khụ hai tiếng, trầm giọng nói:
- Đừng qua đó làm gì, để lãnh đạo thấy không tốt. Được rồi, Lý Huy, cậu canh cửa nhé.
Nói xong, Bành Viễn Chinh vùi đầu vào xem tài liệu. Vương Na và Mã Tự ngồi trở lại bàn làm việc của mình, nhưng lỗ tai thì vểnh lên, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Lúc này, đích thật là có lão lãnh đạo ở trong phòng Tống Bính Nam làm ầm ĩ. Cũng không phải là ai khác, là cha của Lý Tuyết Yến, Lạc Thiên Niên.
Kỳ thật thì Lạc Thiên Niên sáng sớm nay, ngay từ đầu không phải là muốn đến làm náo loạn ai, mà là tìm đến cấp dưới lúc trước mình đã một tay mình đề bạt là Phó ban tổ chức cán bộ Tiền Cương Khương, vì sự bất công trong công tác của con gái mình.
Lý Tuyết Yến công tác ở thị trấn Vân Thủy đã bốn năm, kinh nghiệm vững chắc. Một bước một dấu chân, thành tích công tác rõ như ban ngày. Mà tác phong công tác cũng là tiếng lành đồn xa. Lần trước, CCTV đến thị trấn Vân Thủy làm phóng sự, công lao của Lý Tuyết Yến cũng không nhỏ. Vốn lúc này đây, Chủ tịch thị trấn Nghiêm Khang bị điều đi, Lý Tuyết Yến làm Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn, là nhân vật số ba, lại quen thuộc với công tác của thị trấn, tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thị trấn là thuận lý thành Chương, và cũng là mục đích chung. Nhưng lại không nghĩ đến, ngay khi Lý Tuyết Yến đã sẵn sàng chuẩn bị tiếp nhận chức vụ thì đột nhiên nghe đến thành phố phái xuống một Chủ tịch thị trấn khác.
Điều này làm cho Lý Tuyết Yến cảm thấy rất thất vọng, mà cũng rất phẫn nộ.
Nếu là người khác, Lý Tuyết Yến khả năng sẽ không phản ứng mãnh liệt đến như vậy. Nhưng nghe nói là Cao Ý Tuyên, cô lập tức bắn ngược lên. Cao Ý Tuyên theo đuổi cô hay không đó là việc cá nhân. Cô từ trước đến nay không đem việc cá nhân vào trong công tác. Nhưng cô cũng rất hiểu, Cao Ý Tuyên là người tài mọn như cái thùng rỗng kêu to. Để anh ta đến thị trấn làm Chủ tịch, quả thật sẽ là gây họa nhất phương.
Đối với sự phát triển của thị trấn, Lý Tuyết Yến đã trút rất nhiều tâm huyết. Cô không cho phép một kẻ ăn chơi trác táng đến thị trấn Vân Thủy làm hủy đi trạng thái phát triển rất tốt của nó. Càng không cam lòng khi cương vị mà mình chờ rất lâu lại bị người khác thay thế.
Hai ngày qua, tâm trạng của Lý Tuyết Yến không được tốt.
Lạc Thiên Niên biết được tin tức này, giận tím mặt. Người khác không biết cương vị Chủ tịch thị trấn Vân Thủy đối với Lý Tuyết Yến có ý nghĩa như thế nào, nhưng ông thì biết.
Lý Tuyết Yến là một cô gái rất có cá tính, mà cũng có chí hướng rộng lớn. Cô kiên trì ở lại thị trấn công tác, kiên trì khởi điểm từ một cán sự, chính là muốn phát huy năng lực và trí tuệ của mình để làm những chuyện thật sự. Nếu không thì việc cô muốn đến cơ quan làm việc là chuyện rất dễ dàng.
Lạc Thiên Niên xem ra, con gái của ông làm việc ở thị trấn xem như cũng đủ ủy khuất lắm rồi. Hiện giờ điều kiện cũng đủ, kinh nghiệm lý lịch cũng đủ, công trạng cũng đủ, dân vọng cũng đủ. Hết thảy đều đã đủ. Nhưng cương vị Chủ tịch thị trấn lại bị người khác cướp lấy. Đây không chỉ là vấn đề về công tác và tiền đồ của con gái, mà còn đề cập đến tôn nghiêm một Phó bí thư Thành ủy của ông bị tổn thương.
Người đi thì trà cũng lạnh. Rõ ràng là khinh người quá đáng.
Ông sáng sớm nay đã tìm đến Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tiền Cương Khương. Vốn ông cảm thấy, một cương vị cấp phòng, lại ở một thị trấn, bằng mặt mũi của một lão lãnh đạo như ông, dù thế nào còn không thể nhờ vả được sao. Ở trên muốn an bài một đơn vị liên quan, muốn cùng con gái mình tranh giành chức Chủ tịch thị trấn Vân Thủy sao?
Cũng không lường trước, Tiền Cương Khương biểu hiện khiến ông rất tức giận. Tiền Cương Khương ở trước mặt ông ra giọng quan, tuy rằng không có trực tiếp từ chối, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Lăn qua lộn lại cũng chỉ có một lý do: Lý Tuyết Yến còn rất trẻ tuổi, lại là nữ đồng chí, không thích hợp làm Chủ tịch thị trấn. Còn không thì đây là việc do Ban tổ chức cán bộ quận ủy quản lý, y là Phó trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy cũng không nhúng tay sâu vào được.
Lẽ ra là như thế này. Cán bộ cấp phòng khu Tân An, tất nhiên là do khu Tân An khảo sát, đề bạt bổ nhiệm. Nhưng vấn đề là lần này, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy lại trực tiếp nhúng tay, đánh cờ hiệu là lựa chọn và điều động đội ngũ cán bộ trẻ tuổi, làm phong phú cơ sở, nên Ban tổ chức cán bộ quận ủy liền im.
Thấy cấp dưới của mình lúc xưa không nể mặt, Lạc Thiên Niên nổi giận, liền trực tiếp trở mặt, mắng Tiền Cương Khương là tiểu nhân đắc chí, vong ân phụ nghĩa, quen thói quan liêu. Tiền Cương Khương tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng không thể cãi nhau với Lạc Thiên Niên, chỉ có thể né ra ngoài.
Lạc Thiên Niên ở trong phòng Tiền Cương Khương nổi giận, không ngờ thấy Tiền Cương Khương trốn tránh thì càng thêm tức giận, liền đập cửa phòng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam. Tống Bính Nam tuy rằng biết ý tứ của ông, nhưng cũng không có cách nào đáp ứng. Bởi vì Cao Ý Tuyên đến thị trấn Vân Thủy tạm giữ chức, là do Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đề danh. Nhân vật số một quyết định, ông cho dù là Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng bất lực.
Ông chỉ có thể khuyên bảo, chủ động đề xuất bổ nhiệm Lý Tuyết Yến đến một cơ quan thành phố nhậm chức, đồng thời giải quyết luôn cấp trưởng phòng. Nhưng Lạc Thiên Niên tính tình bướng bỉnh, chút cũng không chịu nhượng bộ.
- Tiểu Tống, tôi đây chỉ muốn hỏi một chút, ở thành phố này còn có Đảng lãnh đạo hay không? Còn có công bình, công chính nữa hay không? Trước đó không lâu, Thành ủy thi hành cán bộ công khai cạnh tranh vị trí có phải là chạy theo hình thức hay không?
- Lý Tuyết Yến tuy rằng là con gái của tôi, nhưng đề cử người hiền thì Lý Tuyết Yến cũng vậy, mà Lạc Thiên Niên tôi cũng thế. Chúng ta đang đi đường thẳng, chính đại quang minh không thẹn với lương tâm.
- Lý Tuyết Yến tuy rằng ở thị trấn Vân Thủy công tác đã bốn năm, các điều kiện đều có đầy đủ, lại quen thuộc với tình huống thị trấn. Vì sao một đồng chí quen thuộc với tình huống lại không cần, mà lại cử một đồng chí không quen thuộc, không có kinh nghiệm xuống chứ?
- Vì sao? Tôi nhất định phải tạo một công đạo, cho dù là chúng ta từ chức cũng mặc kệ. Ăn không của quốc gia một chén cơm thì nhất định cũng phải có tiếng nói chứ.
- Như thế nào, lão Lạc tôi khi còn tại vị, Ban tổ chức cán bộ các người người nào thấy tôi mà không cung kính? Nhưng hiện tại, tôi đã lui ra, trong tay không có quyền thì cậu xem đó, một thằng nhóc, một đám cẩu thấy lão Lạc tôi thì chẳng thèm quan tâm. Tôi nói cho các người biết, các người chính là bọn khốn kiếp.
Lạc Thiên Niên ở văn phòng Tống Bính Nam vỗ bàn, giọng nói rất lớn, cảm xúc kích động. Đương nhiên, ông ta cũng có chút muốn mượn đề tài nói chuyện của mình, nhân cơ hội giải phóng oán khí từ trước đến nay.
Phòng Tống Bính Nam cửa rộng mở, Lạc Thiên Niên chỉ cây dâu mắng cây hòe giọng rất lớn, vang khắp dãy hành lang. Một số Phó trưởng ban tổ chức cán bộ chột dạ, sắc mặt trở nên khó coi. Nhất là Tiền Cương Khương, sắc mặt đỏ lên, đóng cửa phòng làm việc rầm một tiếng.
- Phó bí thư Lạc, đừng quá kích động, anh hãy giảm cơn tức, nghe tôi nói đây.
Tống Bính Nam nhíu mày, kiên trì chịu đựng nói:
- Đồng chí Tuyết Yến công tác rất xuất sắc, ở thành phố cũng có suy xét. Phó bí thư Lạc, anh thấy như vầy có được không? Đồng chí Tuyết Yến dù sao cũng là nữ. Ở thị trấn công tác mãi cũng không hay, chi bằng để tôi điều về cơ quan. Bằng năng lực và tố chất của đồng chí Tuyết Yến, có thể giải quyết cấp trưởng phòng cũng không thành vấn đề.
Lạc Thiên Niên hừ lạnh một tiếng:
- Kỳ thật thì một cấp cương vị trưởng phòng chẳng tính cái gì. Lão Lạc tôi hôm nay chính là nuốt không được cái giọng điệu này.
Lạc Thiên Niên ở thành phố đại náo, đương nhiên cũng rơi vào tai của Đông Phương Nham. Đông Phương Nham cảm thấy bất ngờ, cũng có chút căm tức. Nhưng đồng chí lão thành chính là đồng chí lão thành. Tuy rằng không còn tại vị nhưng ở một số thời điểm, nể tình là phải có. Ông ta gọi điện thoại cho Tống Bính Nam, trước trấn an Lạc Thiên Niên một chút, ám chỉ chức Chủ tịch thị trấn Vân Thủy có thể tạm hoãn, suy xét lại.
Kỳ thật Đông Phương Nham cũng không nghĩ tới sự việc lại náo loạn như vậy. Ông ta thậm chí không biết, con gái Lạc Thiên Niên là Lý Tuyết Yến chính là Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn Vân Thủy. Cha của Cao Ý Tuyên ngày xưa có ơn với ông ta. Cao Tắng Sinh đích than tìm đến ông ta nói chuyện, ông không thể không nể mặt lão lãnh đạo, đồng ý cho Cao Ý Tuyên đến thị trấn Vân Thủy tạm giữ chức.
Xảy ra chuyện này, ông ta hiển nhiên là phải có suy xét khác. Nếu khăng khăng để cho Cao Ý Tuyên đến thị trấn Vân Thủy tạm giữ chức, không chỉ có Lạc Thiên Niên bị mất mặt, mà còn liên lụy đến phần đông các cán bộ lão thành khác. Rất không đáng để cho một chuyện nhỏ mà hình thành mâu thuẫn giữa cán bộ lão thành đã về hưu và cán bộ lãnh đạo đương nhiệm.
Bình luận facebook