Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Bành Viễn Chinh cùng với hai chiếc xe chạy đến trước Ủy ban xây dựng đứng chờ sẵn.
Bành Viễn Chinh bảo lái xe đậu ở dưới lầu, còn mình thì đi vào cơ quan. Hắn gõ cửa phòng làm việc của Trưởng phòng phòng Xây dựng Tiết Thế Kiệt. Tiết Thế Kiệt trông thấy hắn liền cười khổ nói:
- Thật ngại quá, Chủ tịch thị trấn Bành, tối nay tôi không đi ăn cơm được rồi.
Bành Viễn Chinh cả kinh nói:
- Trưởng phòng Tiết, chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi mà. Phòng, đồ ăn đều đã đặt sẵn. Bây giờ chỉ còn chờ các lãnh đạo đại giá quang lâm mà thôi. Như thế nào lại….
- Chủ tịch thị trấn Bành, cậu cũng không phải người ngoài nên tôi cũng không giấu. Tôi và lão Khổng là nguyện ý đi, nhưng buổi chiều tôi tìm lãnh đạo được phân công quản lý, thái độ của lãnh đạo rất kiên quyết không đi. Nếu lãnh đạo không đi thì chúng tôi cũng không thể đi. Mong Chủ tịch thị trấn Bành thông cảm.
Tiết Thế Kiệt nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, nói:
- Chuyện này….
Kỳ thật thì một bữa cơm không ăn cũng không sao. Hắn sẽ lập tức gọi cho đám người Lý Tuyết Yến hồi lại. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, người của Ủy ban xây dựng đột nhiên thay đổi, điều này có phải là việc phê duyệt hạng mục cải tạo phố buôn bán thị trấn Vân Thủy đã xảy ra vấn đề?
- Trưởng phòng Tiết, vị Phó chủ nhiệm ấy là ai?
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút rồi hỏi.
Bộ máy lãnh đạo của Ủy ban xây dựng trên cơ bản hắn đều biết. Nếu thật sự không được, hắn sẽ trực tiếp tìm đến vị Phó chủ nhiệm được phân công quản lý đó, tự mình nói chuyện.
- Haha, là Phó chủ nhiệm Trương, vừa mới đến chưa được hai tháng.
Tiết Thế Kiệt cười:
- Chi bằng, Chủ tịch thị trấn Bành tự mình đi thử một lần. Chẳng lẽ lãnh đạo không nể tình sao?
- Nếu lãnh đạo đồng ý đi, chúng tôi đương nhiên là không có vấn đề.
Tiết Thế Kiệt đột nhiên cười đầy thâm ý:
- Tôi và lão Khổng vốn đều nói với nhau, tối nay phải đấu rượu xem ai gục trước. Nhưng không ngờ thái độ của lãnh đạo lại rõ ràng, nên cũng chỉ biết tiếc mà thôi.
- Vâng, Trưởng phòng Tiết, để tôi đi mời Phó chủ nhiệm Trương, bất kể thế nào, lãnh đạo của Ủy ban xây dựng cũng phải nể mặt thị trấn chúng tôi chứ?
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Phó chủ nhiệm Trương ở lầu mấy?
- Ngay tại lầu này, căn phòng đầu tiên ở phía đông.
Tiết Thế Kiệt lôi Bành Viễn Chinh đến cửa, hướng vào phía đông chỉ chỉ:
- Trước phòng có treo tấm bảng Phó chủ nhiệm. Cậu cứ đi thử xem. Tuy nhiên đừng ôm hy vọng quá lớn. Vị lãnh đạo phân công quản lý này của chúng tôi rất khiêm tốn, bình thường không ăn cơm khách.
Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng, lấy lại bình tĩnh rồi đi nhanh đến đầu hướng đông.
Đến gian phòng có treo tấm bảng Phó chủ nhiệm, hắn không có bất luận một do dự nào, trực tiếp gõ cửa.
Một lát sau, bên trong truyền đến giọng nam trầm thấp:
- Mời vào!
Bành Viễn Chinh đẩy cánh cửa bước vào. Ngay tại cuối góc phòng, một người đàn ông trung niên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt rõ ràng có chút ngưng trệ, còn Bành Viễn Chinh thì đứng sững ra.
Oan gia ngõ hẹp!
Không ngờ là cha của Trương Khải Trương Thừa Nghiệp, nguyên Phó cục trưởng cục Nông nghiệp thành phố Tân An, cũng tức là anh vợ của Mạnh Cường, cậu Bành Viễn Chinh, anh trai Trương Mỹ Kỳ.
Bành Viễn Chinh vốn cũng không quen biết Trương Thừa Nghiệp.
Nhưng bởi vì chuyện tai nạn của Mạnh Lâm, do Trương Khải mà Trương Thừa Nghiệp bị liên lụy, bị thành ủy miễn chức điều tra. Ủy ban Kỷ luật sau khi tra xét, thấy không có vấn đề gì quá lớn, liền cảnh cáo xử phạt Trương Thừa Nghiệp. Sau, Trương Thừa Nghiệp ở nhà nhàn rỗi mấy tháng, bị giáng chức, trở về cục Nông nghiệp làm một Phó điều tra nghiên cứu viên không chức không quyền.
Nhưng không biết Trương Thừa Nghiệp như thế nào lại được điều đến làm Phó chủ nhiệm Ủy ban xây dựng thành phố.
Trương Thừa Nghiệp bị xử phạt, từ cấp chính huyện xuống cấp phó huyện, trên cơ bản con đường làm quan đã đến hồi cuối, chỉ có thể ở cấp phó huyện cho đến khi về hưu, không còn có khả năng nắm thực quyền trong tay. Còn con trai ông ta Trương Khải, cũng vì gây tai nạn giao thông bỏ trốn mà bị tạm giam mấy tháng.
Có thể nói, Trương gia có hoàn cảnh thê lương như bây giờ, Bành Viễn Chinh chính là một đầu sỏ gây nên. Nhưng cho đến nay, Trương Thừa Nghiệp lại không có một tia hận ý nào đối với Bành Viễn Chinh.
Thân thế kinh thiên của Bành Viễn Chinh, em gái Trương Mỹ Kỳ đã âm thầm tiết lộ cho ông biết. Nhận được tin tức này, Trương Thừa Nghiệp hoàn toàn ớn lạnh. Từ đó, hận ý trong lòng sớm tiêu tan không còn, thay vào đó là sự đau buồn và âm thầm lo lắng.
Hôm nay, Tiết Thế Kiệt báo cáo công tác, ông biết người gọi là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Bành chính là Bành Viễn Chinh, như thế nào lại đồng ý đi ăn cơm với hắn chứ. Cũng không nghĩ Bành Viễn Chinh lại ngoài ý muốn đến phòng làm việc của ông.
Trương Thừa Nghiệp im lặng không nói, ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh.
Còn Bành Viễn Chinh thì cũng có hơi chút xấu hổ, đứng chôn chân một chỗ, đi không được mà lui cũng không xong.
Hắn nếu sớm biết vị lãnh đạo phân công quản lý là Trương Thừa Nghiệp, có đánh chết hắn cũng không đến.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, hơi có chút khẩn trương.
Bành Viễn Chinh trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, có chút buồn bực quay đầu đi. Oan gia ngõ hẹp không tính gì, hắn cũng không sợ Trương Thừa Nghiệp trả đũa, nhưng thủ tục phê duyệt hạng mục do hắn thao tác, lại nằm trong tay Trương Thừa Nghiệp là cán bộ phân công quản lý, đây không phải là đưa tóc cho người ta nắm sao. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn cảm thấy bực bội vô cùng.
Hắn còn chưa đi ra thì đã nghe giọng nói khàn khàn của Trương Thừa Nghiệp vọng đến:
- Đã đến đây rồi thì vào ngồi đi.
Bành Viễn Chinh bước chân dừng lại, do dự một chút, rồi xoay người lại.
Trương Thừa Nghiệp ánh mắt phức tạp nhìn Bành Viễn Chinh ra vẻ thản nhiên, nhưng trong đầu lại có một tư vị chẳng nói nên lời. Nhưng ông là người lăn lộn trong quan trường nhiều năm, lại được em gái và em rể ám chỉ, chỉ biết là nên bỏ quá khứ. Nếu không thì chẳng có bất luận một ưu đãi nào đối với ông và với Trương gia. Nếu dứt bỏ chuyện xưa, cải thiện mối quan hệ với Bành Viễn Chinh thì có thể phóng nhãn đến tương lai.
- Chuyện quá khứ đừng đề cập đến nữa. Đứa nhỏ Trương Khải kia không hiểu chuyện. Nếu trước đây có chỗ mạo phạm, hy vọng cậu có thể đại nhân đại lượng chuyện cũ bỏ qua. Nó dù sao cũng bị trừng phạt rồi, hiện tại vẫn đang ở nhà chờ sắp xếp việc làm.
Trương Thừa Nghiệp thở dài:
- Kỳ thật thì cũng không tính là gì, nhưng ngẫm lại quả thật là có chút không đáng.
- Hạng mục của thị trấn các người tôi cũng biết. Cậu cứ yên tâm, nên phê duyệt thế nào thì phê duyệt, cá nhân tôi không có bất luận một ý kiến nào.
Trương Thừa Nghiệp ánh mắt sáng ngời, dừng lại ở Bành Viễn Chinh:
- Hy vọng chúng ta đều nhìn về phía trước.
Bành Viễn Chinh lại nhìn Trương Thừa Nghiệp, thở phào một cái:
- Phó chủ nhiệm Trương nói như vậy, tôi thật ra cũng có chút hổ thẹn. Lúc trước, chuyện mẹ tôi bị ***ng, tôi cũng có chút nóng nảy. Nếu đã nói như vậy thì tôi xin cảm ơn Phó chủ nhiệm Trương đã khoan hồng độ lượng.
Hai người nhìn nhau cười, dường như tiêu tan đi thù hận, biến thù thành bạn.
Nhưng trên thực tế, bất kể là Bành Viễn Chinh hay Trương Thừa Nghiệp trong lòng đều rất rõ ràng. Có những vết thương nhất định là không thể lành lặn lại. Trương Thừa Nghiệp có thể phóng nhãn tương lai, nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ quên đi quá khứ.
Chẳng qua, đối với Bành Viễn Chinh mà nói, Trương Thừa Nghiệp như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là chỉ cần ông ta phê duyệt hạng mục thị trấn Vân Thủy là đủ rồi.
Trương Thừa Nghiệp cuối cùng cũng đồng ý tham gia bữa tiệc tối nay. Sau khi Bành Viễn Chinh rời khỏi văn phòng của ông ta, Trương Thừa Nghiệp đã gọi điện thoại cho Mạnh Cường. Mạnh Cường trong điện thoại tất nhiên là dặn ông nên tận dụng cơ hội tốt này, tận khả năng làm dịu đi mối quan hệ với Bành Viễn Chinh. Đối với Phùng gia sau lưng Bành Viễn Chinh, muốn mượn lực khẳng định là mơ tưởng, nhưng tối thiểu không thể đứng trên mặt đối lập với Phùng gia.
Bởi vì cái giá phải trả cho nó là quá đắt, Mạnh gia và Trương gia đều không thể chịu đựng nổi.
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ. Thị trấn Vân Thủy không chỉ mời khách mà còn tặng cho mỗi người một phần quà đặc sản của thị trấn Vân Thủy, khiến đám người Tiết Thế Kiệt rất thỏa mãn, cảm thấy Bành Viễn Chinh người này làm việc rất có trình độ.
Về phần Trương Thừa Nghiệp và Bành Viễn Chinh quan hệ như thế nào thì người của Ủy ban Xây dựng chưa chắc gì đã hiểu. Nhưng ở trong quan trường, ai cũng không nên thù hận quá lâu làm gì, duy trì êm thấm là quan trọng nhất. Huống chi Trương Thừa Nghiệp lại là lãnh đạo phân công quản lý, đám người Tiết Thế Kiệt dĩ nhiên lại càng không dám đề cập đến nửa chữ.
Chỉ có điều Bành Viễn Chinh và Trương Thừa Nghiệp trong bàn tiệc biểu hiện thái độ rất thân mật khiến Tiết Thế Kiệt rất bất ngờ.
Sau này, ngay cả Bành Viễn Chinh cũng thật không ngờ, hạng mục của thị trấn Vân Thủy được Ủy ban xây dựng phê duyệt với tốc độ rất nhanh. Trương Thừa Nghiệp tự mình thúc giục xử lý, không đến hai ngày là xong tất cả các trình tự, truyền đạt mệnh lệnh đưa ra văn kiện phúc đáp chính thức của Ủy ban xây dựng.
Kỳ thật ngẫm lại cũng không khó lý giải. Nếu không phải là Trương Thừa Nghiệp làm lãnh đạo phân công quản lý. Cho dù Bành Viễn Chinh mời khách tặng lễ, đối phương lại cùng nắm chắt công việc thì cũng sẽ không nhanh như vậy. Nhưng nếu là Trương Thừa Nghiệp, hai người trước đó đã có bất hòa, bất luận một “dấu vết nào để lại” đều dễ dàng tạo thành hiểu lầm cho Bành Viễn Chinh, coi là Trương Thừa Nghiệp trả đũa.
Trương Thừa Nghiệp nếu đã có chủ ý làm dịu đi mối quan hệ với Bành Viễn Chinh, tất sẽ không để nó phức tạp hơn nữa.
Đây là một loại tâm tính tinh tế, không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Thấy quận và thành phố đều phê duyệt văn kiện, Bành Viễn Chinh trong lòng hơi có chút hưng phấn. Mắt thấy thắng lợi đang đến gần, chỉ còn một cửa cuối cùng là ở tỉnh. Chỉ cần có được phê duyệt ở tỉnh nữa, thì hạng mục này của hắn có thể khởi công, đánh một dấu chấm tròn mỹ mãn.
Lý Tuyết Yến cầm văn kiện được phê duyệt bước vào phòng Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Viễn Chinh, tôi đã bảo phòng chính Đảng đem sao chép văn kiện ở quận và thành phố lưu trữ lại. Còn đây là bản gốc, còn cần phải kẹp theo để báo danh lên tỉnh.
Nói đến đây, Lý Tuyết Yến lại hạ giọng nhẹ nhàng nói:
- Vừa rồi Hách Kiến Niên đã gọi điện thoại cho tôi, hỏi thăm tình hình thủ tục.
- Ông ấy nói thế nào?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tôi có cà phê được mang về từ châu mỹ, cô có muốn dùng thử không?
- Cũng chẳng có cái gì, chỉ là nhắc chúng ta phải nghiêm khắc tuân thủ nội quy pháp luật, không cần có những vận tác trái quy định, càng không thể để thủ tục không đồng đều mà lên ngựa, tránh mang đến phiền phức cho thị trấn.
Lý Tuyết Yến bĩu môi:
- Ông ta lúc trước làm cái khu sản nghiệp đấy, nếu ông ta không phải kiên trì nguyên tắc, đến hiện tại khu sản nghiệp này chỉ có một ý kiến phúc đáp của UBND quận. Nghiêm khắc mà nói đây chính là vi phạm nội quy xây dựng.
Bành Viễn Chinh bảo lái xe đậu ở dưới lầu, còn mình thì đi vào cơ quan. Hắn gõ cửa phòng làm việc của Trưởng phòng phòng Xây dựng Tiết Thế Kiệt. Tiết Thế Kiệt trông thấy hắn liền cười khổ nói:
- Thật ngại quá, Chủ tịch thị trấn Bành, tối nay tôi không đi ăn cơm được rồi.
Bành Viễn Chinh cả kinh nói:
- Trưởng phòng Tiết, chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi mà. Phòng, đồ ăn đều đã đặt sẵn. Bây giờ chỉ còn chờ các lãnh đạo đại giá quang lâm mà thôi. Như thế nào lại….
- Chủ tịch thị trấn Bành, cậu cũng không phải người ngoài nên tôi cũng không giấu. Tôi và lão Khổng là nguyện ý đi, nhưng buổi chiều tôi tìm lãnh đạo được phân công quản lý, thái độ của lãnh đạo rất kiên quyết không đi. Nếu lãnh đạo không đi thì chúng tôi cũng không thể đi. Mong Chủ tịch thị trấn Bành thông cảm.
Tiết Thế Kiệt nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, nói:
- Chuyện này….
Kỳ thật thì một bữa cơm không ăn cũng không sao. Hắn sẽ lập tức gọi cho đám người Lý Tuyết Yến hồi lại. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, người của Ủy ban xây dựng đột nhiên thay đổi, điều này có phải là việc phê duyệt hạng mục cải tạo phố buôn bán thị trấn Vân Thủy đã xảy ra vấn đề?
- Trưởng phòng Tiết, vị Phó chủ nhiệm ấy là ai?
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút rồi hỏi.
Bộ máy lãnh đạo của Ủy ban xây dựng trên cơ bản hắn đều biết. Nếu thật sự không được, hắn sẽ trực tiếp tìm đến vị Phó chủ nhiệm được phân công quản lý đó, tự mình nói chuyện.
- Haha, là Phó chủ nhiệm Trương, vừa mới đến chưa được hai tháng.
Tiết Thế Kiệt cười:
- Chi bằng, Chủ tịch thị trấn Bành tự mình đi thử một lần. Chẳng lẽ lãnh đạo không nể tình sao?
- Nếu lãnh đạo đồng ý đi, chúng tôi đương nhiên là không có vấn đề.
Tiết Thế Kiệt đột nhiên cười đầy thâm ý:
- Tôi và lão Khổng vốn đều nói với nhau, tối nay phải đấu rượu xem ai gục trước. Nhưng không ngờ thái độ của lãnh đạo lại rõ ràng, nên cũng chỉ biết tiếc mà thôi.
- Vâng, Trưởng phòng Tiết, để tôi đi mời Phó chủ nhiệm Trương, bất kể thế nào, lãnh đạo của Ủy ban xây dựng cũng phải nể mặt thị trấn chúng tôi chứ?
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Phó chủ nhiệm Trương ở lầu mấy?
- Ngay tại lầu này, căn phòng đầu tiên ở phía đông.
Tiết Thế Kiệt lôi Bành Viễn Chinh đến cửa, hướng vào phía đông chỉ chỉ:
- Trước phòng có treo tấm bảng Phó chủ nhiệm. Cậu cứ đi thử xem. Tuy nhiên đừng ôm hy vọng quá lớn. Vị lãnh đạo phân công quản lý này của chúng tôi rất khiêm tốn, bình thường không ăn cơm khách.
Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng, lấy lại bình tĩnh rồi đi nhanh đến đầu hướng đông.
Đến gian phòng có treo tấm bảng Phó chủ nhiệm, hắn không có bất luận một do dự nào, trực tiếp gõ cửa.
Một lát sau, bên trong truyền đến giọng nam trầm thấp:
- Mời vào!
Bành Viễn Chinh đẩy cánh cửa bước vào. Ngay tại cuối góc phòng, một người đàn ông trung niên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt rõ ràng có chút ngưng trệ, còn Bành Viễn Chinh thì đứng sững ra.
Oan gia ngõ hẹp!
Không ngờ là cha của Trương Khải Trương Thừa Nghiệp, nguyên Phó cục trưởng cục Nông nghiệp thành phố Tân An, cũng tức là anh vợ của Mạnh Cường, cậu Bành Viễn Chinh, anh trai Trương Mỹ Kỳ.
Bành Viễn Chinh vốn cũng không quen biết Trương Thừa Nghiệp.
Nhưng bởi vì chuyện tai nạn của Mạnh Lâm, do Trương Khải mà Trương Thừa Nghiệp bị liên lụy, bị thành ủy miễn chức điều tra. Ủy ban Kỷ luật sau khi tra xét, thấy không có vấn đề gì quá lớn, liền cảnh cáo xử phạt Trương Thừa Nghiệp. Sau, Trương Thừa Nghiệp ở nhà nhàn rỗi mấy tháng, bị giáng chức, trở về cục Nông nghiệp làm một Phó điều tra nghiên cứu viên không chức không quyền.
Nhưng không biết Trương Thừa Nghiệp như thế nào lại được điều đến làm Phó chủ nhiệm Ủy ban xây dựng thành phố.
Trương Thừa Nghiệp bị xử phạt, từ cấp chính huyện xuống cấp phó huyện, trên cơ bản con đường làm quan đã đến hồi cuối, chỉ có thể ở cấp phó huyện cho đến khi về hưu, không còn có khả năng nắm thực quyền trong tay. Còn con trai ông ta Trương Khải, cũng vì gây tai nạn giao thông bỏ trốn mà bị tạm giam mấy tháng.
Có thể nói, Trương gia có hoàn cảnh thê lương như bây giờ, Bành Viễn Chinh chính là một đầu sỏ gây nên. Nhưng cho đến nay, Trương Thừa Nghiệp lại không có một tia hận ý nào đối với Bành Viễn Chinh.
Thân thế kinh thiên của Bành Viễn Chinh, em gái Trương Mỹ Kỳ đã âm thầm tiết lộ cho ông biết. Nhận được tin tức này, Trương Thừa Nghiệp hoàn toàn ớn lạnh. Từ đó, hận ý trong lòng sớm tiêu tan không còn, thay vào đó là sự đau buồn và âm thầm lo lắng.
Hôm nay, Tiết Thế Kiệt báo cáo công tác, ông biết người gọi là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Bành chính là Bành Viễn Chinh, như thế nào lại đồng ý đi ăn cơm với hắn chứ. Cũng không nghĩ Bành Viễn Chinh lại ngoài ý muốn đến phòng làm việc của ông.
Trương Thừa Nghiệp im lặng không nói, ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh.
Còn Bành Viễn Chinh thì cũng có hơi chút xấu hổ, đứng chôn chân một chỗ, đi không được mà lui cũng không xong.
Hắn nếu sớm biết vị lãnh đạo phân công quản lý là Trương Thừa Nghiệp, có đánh chết hắn cũng không đến.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, hơi có chút khẩn trương.
Bành Viễn Chinh trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, có chút buồn bực quay đầu đi. Oan gia ngõ hẹp không tính gì, hắn cũng không sợ Trương Thừa Nghiệp trả đũa, nhưng thủ tục phê duyệt hạng mục do hắn thao tác, lại nằm trong tay Trương Thừa Nghiệp là cán bộ phân công quản lý, đây không phải là đưa tóc cho người ta nắm sao. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn cảm thấy bực bội vô cùng.
Hắn còn chưa đi ra thì đã nghe giọng nói khàn khàn của Trương Thừa Nghiệp vọng đến:
- Đã đến đây rồi thì vào ngồi đi.
Bành Viễn Chinh bước chân dừng lại, do dự một chút, rồi xoay người lại.
Trương Thừa Nghiệp ánh mắt phức tạp nhìn Bành Viễn Chinh ra vẻ thản nhiên, nhưng trong đầu lại có một tư vị chẳng nói nên lời. Nhưng ông là người lăn lộn trong quan trường nhiều năm, lại được em gái và em rể ám chỉ, chỉ biết là nên bỏ quá khứ. Nếu không thì chẳng có bất luận một ưu đãi nào đối với ông và với Trương gia. Nếu dứt bỏ chuyện xưa, cải thiện mối quan hệ với Bành Viễn Chinh thì có thể phóng nhãn đến tương lai.
- Chuyện quá khứ đừng đề cập đến nữa. Đứa nhỏ Trương Khải kia không hiểu chuyện. Nếu trước đây có chỗ mạo phạm, hy vọng cậu có thể đại nhân đại lượng chuyện cũ bỏ qua. Nó dù sao cũng bị trừng phạt rồi, hiện tại vẫn đang ở nhà chờ sắp xếp việc làm.
Trương Thừa Nghiệp thở dài:
- Kỳ thật thì cũng không tính là gì, nhưng ngẫm lại quả thật là có chút không đáng.
- Hạng mục của thị trấn các người tôi cũng biết. Cậu cứ yên tâm, nên phê duyệt thế nào thì phê duyệt, cá nhân tôi không có bất luận một ý kiến nào.
Trương Thừa Nghiệp ánh mắt sáng ngời, dừng lại ở Bành Viễn Chinh:
- Hy vọng chúng ta đều nhìn về phía trước.
Bành Viễn Chinh lại nhìn Trương Thừa Nghiệp, thở phào một cái:
- Phó chủ nhiệm Trương nói như vậy, tôi thật ra cũng có chút hổ thẹn. Lúc trước, chuyện mẹ tôi bị ***ng, tôi cũng có chút nóng nảy. Nếu đã nói như vậy thì tôi xin cảm ơn Phó chủ nhiệm Trương đã khoan hồng độ lượng.
Hai người nhìn nhau cười, dường như tiêu tan đi thù hận, biến thù thành bạn.
Nhưng trên thực tế, bất kể là Bành Viễn Chinh hay Trương Thừa Nghiệp trong lòng đều rất rõ ràng. Có những vết thương nhất định là không thể lành lặn lại. Trương Thừa Nghiệp có thể phóng nhãn tương lai, nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ quên đi quá khứ.
Chẳng qua, đối với Bành Viễn Chinh mà nói, Trương Thừa Nghiệp như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là chỉ cần ông ta phê duyệt hạng mục thị trấn Vân Thủy là đủ rồi.
Trương Thừa Nghiệp cuối cùng cũng đồng ý tham gia bữa tiệc tối nay. Sau khi Bành Viễn Chinh rời khỏi văn phòng của ông ta, Trương Thừa Nghiệp đã gọi điện thoại cho Mạnh Cường. Mạnh Cường trong điện thoại tất nhiên là dặn ông nên tận dụng cơ hội tốt này, tận khả năng làm dịu đi mối quan hệ với Bành Viễn Chinh. Đối với Phùng gia sau lưng Bành Viễn Chinh, muốn mượn lực khẳng định là mơ tưởng, nhưng tối thiểu không thể đứng trên mặt đối lập với Phùng gia.
Bởi vì cái giá phải trả cho nó là quá đắt, Mạnh gia và Trương gia đều không thể chịu đựng nổi.
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ. Thị trấn Vân Thủy không chỉ mời khách mà còn tặng cho mỗi người một phần quà đặc sản của thị trấn Vân Thủy, khiến đám người Tiết Thế Kiệt rất thỏa mãn, cảm thấy Bành Viễn Chinh người này làm việc rất có trình độ.
Về phần Trương Thừa Nghiệp và Bành Viễn Chinh quan hệ như thế nào thì người của Ủy ban Xây dựng chưa chắc gì đã hiểu. Nhưng ở trong quan trường, ai cũng không nên thù hận quá lâu làm gì, duy trì êm thấm là quan trọng nhất. Huống chi Trương Thừa Nghiệp lại là lãnh đạo phân công quản lý, đám người Tiết Thế Kiệt dĩ nhiên lại càng không dám đề cập đến nửa chữ.
Chỉ có điều Bành Viễn Chinh và Trương Thừa Nghiệp trong bàn tiệc biểu hiện thái độ rất thân mật khiến Tiết Thế Kiệt rất bất ngờ.
Sau này, ngay cả Bành Viễn Chinh cũng thật không ngờ, hạng mục của thị trấn Vân Thủy được Ủy ban xây dựng phê duyệt với tốc độ rất nhanh. Trương Thừa Nghiệp tự mình thúc giục xử lý, không đến hai ngày là xong tất cả các trình tự, truyền đạt mệnh lệnh đưa ra văn kiện phúc đáp chính thức của Ủy ban xây dựng.
Kỳ thật ngẫm lại cũng không khó lý giải. Nếu không phải là Trương Thừa Nghiệp làm lãnh đạo phân công quản lý. Cho dù Bành Viễn Chinh mời khách tặng lễ, đối phương lại cùng nắm chắt công việc thì cũng sẽ không nhanh như vậy. Nhưng nếu là Trương Thừa Nghiệp, hai người trước đó đã có bất hòa, bất luận một “dấu vết nào để lại” đều dễ dàng tạo thành hiểu lầm cho Bành Viễn Chinh, coi là Trương Thừa Nghiệp trả đũa.
Trương Thừa Nghiệp nếu đã có chủ ý làm dịu đi mối quan hệ với Bành Viễn Chinh, tất sẽ không để nó phức tạp hơn nữa.
Đây là một loại tâm tính tinh tế, không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Thấy quận và thành phố đều phê duyệt văn kiện, Bành Viễn Chinh trong lòng hơi có chút hưng phấn. Mắt thấy thắng lợi đang đến gần, chỉ còn một cửa cuối cùng là ở tỉnh. Chỉ cần có được phê duyệt ở tỉnh nữa, thì hạng mục này của hắn có thể khởi công, đánh một dấu chấm tròn mỹ mãn.
Lý Tuyết Yến cầm văn kiện được phê duyệt bước vào phòng Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Viễn Chinh, tôi đã bảo phòng chính Đảng đem sao chép văn kiện ở quận và thành phố lưu trữ lại. Còn đây là bản gốc, còn cần phải kẹp theo để báo danh lên tỉnh.
Nói đến đây, Lý Tuyết Yến lại hạ giọng nhẹ nhàng nói:
- Vừa rồi Hách Kiến Niên đã gọi điện thoại cho tôi, hỏi thăm tình hình thủ tục.
- Ông ấy nói thế nào?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tôi có cà phê được mang về từ châu mỹ, cô có muốn dùng thử không?
- Cũng chẳng có cái gì, chỉ là nhắc chúng ta phải nghiêm khắc tuân thủ nội quy pháp luật, không cần có những vận tác trái quy định, càng không thể để thủ tục không đồng đều mà lên ngựa, tránh mang đến phiền phức cho thị trấn.
Lý Tuyết Yến bĩu môi:
- Ông ta lúc trước làm cái khu sản nghiệp đấy, nếu ông ta không phải kiên trì nguyên tắc, đến hiện tại khu sản nghiệp này chỉ có một ý kiến phúc đáp của UBND quận. Nghiêm khắc mà nói đây chính là vi phạm nội quy xây dựng.
Bình luận facebook