Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179
Hồ Tiến Học nhìn Bành Viễn Chinh, cắn răng nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, nếu lãnh đạo nói như vậy, tôi ủng hộ công tác của thị trấn, mau chóng bình ổn chuyện này, cũng không phải là không thể được. Nhưng, xin lãnh đạo thông cảm cho nỗi khổ của chúng tôi, Huệ Phong có mười mấy công ty, nếu công nhân ở đây làm ồn ào, chúng ta lập tức đáp ứng, một khi tất cả các nhà máy, với ba bốn ngàn công nhân đều làm ầm ĩ, chúng tôi phải làm sao? Sau này làm sao quản lý được?
Thấy Hồ Tiến Học vẫn không chịu nhượng bộ, Bành Viễn Chinh nổi giận.
Hắn cười lạnh, đột nhiên vỗ bàn:
-Anh suy xét đến việc sau này xí nghiệp của mình khó quản lý, nhưng thị trấn có nhiều xí nghiệp như vậy, nếu xí nghiệp nào cũng giống như xí nghiệp của anh, thị trấn làm sao quản lý?
Khất nợ tiền lương công nhân là hành vi trái pháp luật! Hồ tổng, tôi không quan tâm các anh có lý do khách quan gì, có khó xử lớn lao như thế nào, nhưng nhất định phải giải quyết vấn đề nợ lương, nếu không, một khi tình thế ầm ĩ hơn, tôi cũng chỉ có thể báo cáo lên quận và thành phố. Một khi trên đó vào cuộc, ngành chức năng niêm phong, buộc các anh tạm ngưng sản xuất chờ xử lý, tổn thất của các anh còn lớn hơn nữa!
Sắc mặt Hồ Tiến Học lập tức trở nên hơi khó coi.
Tập đoàn Huệ Phong là tập đoàn lớn nhất và cũng là tập đoàn mạnh nhất, mà ông ta là doanh nhân khá nổi tiếng trong thành phố, ngay cả lãnh đạo quận cũng nể mặt ông ta vài phần. Ở thị trấn Vân Thủy, các cán bộ thị trấn, kể cả Hách Kiến Niên luôn có phần “ nuông chiểu” ông ta. Không ngờ một Chủ tịch thị trấn mới tới như Bành Viễn Chinh lại cứng rắn như thế, không nể mặt ông ta chút nào!
Nhưng Hồ Tiến Học cũng không dám phản ứng lại Bành Viễn Chinh. Ông ta lập nghiệp từ thuở còn là nông dân đến bây giờ, đương nhiên không phải kẻ ngốc. Đừng nói là ông ta, ngay cả con trai một tập đoàn to lớn như Hoàng Đại Long, cũng phải cung kính, nịnh bợ đối với Bành Viễn Chinh, làm sao ông ta dám trở mặt? Chưa nói đến bối cảnh bí mật của Bành Viễn Chinh, chỉ cần là áp lực đến từ tập đoàn Tin Kiệt, cũng đủ làm ông ta không thể chịu nổi.
Tập đoàn Huệ Phong là doanh nghiệp cung ứng vật liệu lớn nhất cho Tập đoàn Tin Kiệt. Có thể nói, Tập đoàn Tin Kiệt là khách hàng lớn nhất của Huệ Phong, nếu tập đoàn Tin Kiệt bỏ Huệ Phong đi chọn nhà cung cấp khác, Huệ Phong sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Thấy Bành Viễn Chinh trực tiếp không nể mặt Hồ Tiến Học, Lý Tuyết Yến hơi kinh hãi. Theo cô thấy, việc này tuy tập đoàn Huệ Phong đuối lý, nhưng nếu Ủy ban nhân dân thị trấn muốn giải quyết vấn đề êm đẹp, nên thương lượng nhẹ nhàng với Hồ Tiến Học , chứ chống đối ông ta, chắc chắn ông ta cũng không chịu yên.
Cổ Lượng cũng thở dài, thầm nghĩ Bành Viễn Chinh tới chưa lâu, không thật sự hiểu Hồ Tiến Học. Người này thích mềm không thích cứng, phản ứng mạnh như vậy, ông ta sẽ không nhượng bộ.
Trong lúc Cổ Lượng và Lý Tuyết Yến chuẩn bị tinh thần để “hòa giải”, Hồ Tiến Học không hề phản ứng lại hoặc phẩy tay bỏ đi như họ tưởng.
Hồ Tiến Học lấy lại bình tĩnh, cười gượng, nhún vai nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, xin lãnh đạo thông cảm cho sự khó xử của doanh nghiệp chúng tôi. Thế này vậy, về tiền nợ lương, chúng tôi lập tức tìm nguồn tài chính, trong vòng một tuần chúng tôi sẽ trả hết. Nhưng vì tình hình tài chính đang eo hẹp, việc tăng lương làm thêm và ca đêm, có thể cho chúng tôi tạm hoãn? Xin lãnh đạo yên tâm, đợi tình hình khá lên một chút, chúng tôi nhất định tăng lương làm thêm và ca đêm, đồng thời cải thiện bữa ăn của công nhân viên chức!
Hồ Tiến Học nói như vậy là đã nhượng bộ, thật sự thì có thể nhượng bộ như vậy, là không tệ.
Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng nhìn nhau, gần như không thể tin vào mắt mình. Sói già xấu xa Hồ Tiến Học, sao đột nhiên lại biến thành cừu non trước mặt Bành Viễn Chinh thế này?
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, nhìn Hồ Tiến Học gật đầu:
-Ừ, như vậy cũng được. Nhưng tôi hy vọng các anh nói được thì làm được, đừng cho người ta ăn bánh vẽ!
-Chủ tịch thị trấn Bành yên tâm, Hồ Tiến Học này không phải là kẻ nói lời rồi lại ăn lời, tôi bảo đảm chắc chắn như đinh đóng cột!
Hồ Tiến Học vỗ ngực cam đoan.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
-Hồ tổng, thật ra nếu các anh muốn doanh nghiệp phát triển mạnh và vững chắc, cần phải điều hành, quản lý doanh nghiệp theo cơ chế và quy phạm chặt chẽ, tuân thủ việc trả thù lao hợp pháp của công nhân. Đừng hở một chút là khất nợ lương công nhân, không cung cấp chế độ đãi ngộ, điều này, thật ra là thiển cận. Xét về lâu dài, bất lợi cho sự phát triển doanh nghiệp các anh.
Hồ Tiến Học làm bộ nghiêng tai lắng nghe, thật ra trong lòng thầm cười khẩy: bố đã cho mày mặt mũi, mày lại còn đi dạy đời bố mày? Làm bộ làm tịch!
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Hồ Tiến Học, ánh mắt trở nên rất nghiêm nghị:
-Hồ tổng, bình thường, thị trấn không can thiệp vào hoạt động của doanh nghiệp. Nhưng, nếu doanh nghiệp các anh vi phạm quy định kinh doanh, làm trái pháp luật, thị trấn nhất định phải xen vào! Bước tiếp theo, tôi sẽ cho thành lập tổ chức Công Đoàn, cho dù là tổ chức mang tính hình thức, cũng phải có để đứng ra bảo vệ quyền lợi công nhân viên chức!
Sự kiện lần này là một bài học, tôi không hy vọng có lần thứ hai.
Bành Viễn Chinh thấy ánh mắt Hồ Tiến Học lóe lên, đương nhiên biết ông ta oán thầm, nhưng Bành Viễn Chinh mặc kệ, chỉ cần ông ta “nghe lời”, không gây phiền phức cho thị trấn là đủ. Hắn không phải là Hách Kiến Niên, nếu Hồ Tiến Học vẫn bướng bỉnh, hắn có biện pháp để trừng trị ông ta.
-Đồng chí Tuyết Yến, lão Cổ, hai người ùng Hồ tổng ra thương lượng với công nhânm, nếu vấn đề được giải quyết, bảo mọi người giải tán đi, nên làm gì thì làm , không ảnh hưởng đến sản xuất.
Bành Viễn Chinh phất tay:
-Ngoài ra, thông báo cho các xí nghiệp trong thị trấn, chiều mai cử đại biểu đến Ủy ban nhân dân thị trấn họp!
-Được.
Lý Tuyết Yến và Hồ Tiến Học vội ra ngoài. Cổ Lượng liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, rời khỏi văn phòng nhà máy giấy các-tông, trong lòng bất chợt nảy ra một chút cảm giác kính sợ đối với vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này.
Bành Viễn Chinh thở phảo một cái, biết chuyện này xem như đã được giải quyết một cách hòa bình. Công nhân gây rối, mục đích chủ yếu là để lấy tiền. Chỉ cần nhà máy đồng ý trả nợ lương, đương nhiên họ sẽ nhanh chóng giải tán. Kế tiếp, sau khi tình thế yên ổn, chắc chắn Hồ Tiến Học sẽ âm thầm đuổi việc mấy công nhân cầm đầu, giết một người răn trăm người.
Bành Viễn Chinh biết kết quả này là không tránh được, hắn không thể can thiệp, cũng không can thiệp được. Là lãnh đạo chính phủ, trong phạm vi chính sách cho phép, hắn chỉ có thể bảo vệ ích lợi cho đa số, về phần một số ít cá biệt, dù hắn có muốn cũng không thể lo được.
Nhưng chưa tới nửa giờ sau, Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng lại quay lại, vẻ mặt rất khó coi. Cổ Lượng thở dài, nhìn Bành Viễn Chinh nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, các công nhân không đồng ý, muốn nhà máy phải trả hết lương, đồng thời còn phải lập tức tăng tiền làm thêm giờ.
-Rất khốn kiếp, đều là những kẻ đòi được một tấc lại muốn một thước!
Lý Tuyết Yến rất tức giận, cô không ngờ mình đã mất công sức dùng lời nhỏ nhẹ nói chuyện với bọn họ, nhưng bọn họ không thèm nể mặt.
-Thảo nào Hồ Tiến Học nói, chỉ cần nhà máy nhượng bộ, họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu!
Bành Viễn Chinh nhíu mày, trầm ngâm giây lát, bước ra văn phòng.
Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng vội đuổi theo.
Lúc này, Hồ Tiến Học và một số quản lý cao cấp của tập đoàn Huệ Phong, bị đám công nhân vây quanh, nghe họ nhao nhao ồn ào, sắc mặt ông ta vô cùng âm trầm. Hồ Tiến Học cho rằng ông ta đã nhượng bộ rất nhiều, mới hứa hẹn trong vòng một tuần giải quyết xong nợ lương. Nhưng công nhân vẫn không đồng ý.
“Hừ, đợi tình hình yên ổn, mấy tên cầm đầu này… Khóe miệng Hồ Tiến Học hiện ra một tia phẫn nộ độc ác. Ông ta là loại ông chủ có thể sử dụng cả bọn xã hội đen, bất kể thủ đoạn. Nếu không bận tâm vì Bành Viễn Chinh, ông ta đã sớm động tay, động chân.
Gây rối? Bãi công? Chỉ cần tóm mấy tên cầm đầu hành hung một trận, xem bọn họ còn dám hay không?
Bành Viễn Chinh bước tới, cầm cái loa phóng thanh trong tay Cổ Lượng, hô lên:
-Các anh em công nhân, tôi là Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh. Tôi muốn nói mấy câu, mọi người hãy lắng nghe! Vừa rồi, tôi, Bí thư Tuyết Yến và Phó chủ tịch Cổ Lượng, ba chúng tôi đã đại diện cho chính quyền thị trấn nghiêm túc phê bình hành vi khất nợ lương của tập đoàn Huệ Phong. Xí nghiệp gặp khó khăn, tài chính eo hẹp, nhưng các anh em công nhân chúng ta cũng không dễ dàng, cần có tiền để lo cho cuộc sống!
Cho nên, tôi đã yêu cầu tập đoàn Huệ Phong giải quyết tiền nợ lương cho công nhân. Hồ tổng cũng đồng ý, đã phái người tìm nguồn tài chính, chắc chắn sẽ giải quyết được trong thời gian một tuần. Hy vọng mọi người cho nhà máy một chút thời gian, vì đó là khoản tiền rất lớn.
-Chủ tịch thị trấn Bành, nếu lãnh đạo nói như vậy, tôi ủng hộ công tác của thị trấn, mau chóng bình ổn chuyện này, cũng không phải là không thể được. Nhưng, xin lãnh đạo thông cảm cho nỗi khổ của chúng tôi, Huệ Phong có mười mấy công ty, nếu công nhân ở đây làm ồn ào, chúng ta lập tức đáp ứng, một khi tất cả các nhà máy, với ba bốn ngàn công nhân đều làm ầm ĩ, chúng tôi phải làm sao? Sau này làm sao quản lý được?
Thấy Hồ Tiến Học vẫn không chịu nhượng bộ, Bành Viễn Chinh nổi giận.
Hắn cười lạnh, đột nhiên vỗ bàn:
-Anh suy xét đến việc sau này xí nghiệp của mình khó quản lý, nhưng thị trấn có nhiều xí nghiệp như vậy, nếu xí nghiệp nào cũng giống như xí nghiệp của anh, thị trấn làm sao quản lý?
Khất nợ tiền lương công nhân là hành vi trái pháp luật! Hồ tổng, tôi không quan tâm các anh có lý do khách quan gì, có khó xử lớn lao như thế nào, nhưng nhất định phải giải quyết vấn đề nợ lương, nếu không, một khi tình thế ầm ĩ hơn, tôi cũng chỉ có thể báo cáo lên quận và thành phố. Một khi trên đó vào cuộc, ngành chức năng niêm phong, buộc các anh tạm ngưng sản xuất chờ xử lý, tổn thất của các anh còn lớn hơn nữa!
Sắc mặt Hồ Tiến Học lập tức trở nên hơi khó coi.
Tập đoàn Huệ Phong là tập đoàn lớn nhất và cũng là tập đoàn mạnh nhất, mà ông ta là doanh nhân khá nổi tiếng trong thành phố, ngay cả lãnh đạo quận cũng nể mặt ông ta vài phần. Ở thị trấn Vân Thủy, các cán bộ thị trấn, kể cả Hách Kiến Niên luôn có phần “ nuông chiểu” ông ta. Không ngờ một Chủ tịch thị trấn mới tới như Bành Viễn Chinh lại cứng rắn như thế, không nể mặt ông ta chút nào!
Nhưng Hồ Tiến Học cũng không dám phản ứng lại Bành Viễn Chinh. Ông ta lập nghiệp từ thuở còn là nông dân đến bây giờ, đương nhiên không phải kẻ ngốc. Đừng nói là ông ta, ngay cả con trai một tập đoàn to lớn như Hoàng Đại Long, cũng phải cung kính, nịnh bợ đối với Bành Viễn Chinh, làm sao ông ta dám trở mặt? Chưa nói đến bối cảnh bí mật của Bành Viễn Chinh, chỉ cần là áp lực đến từ tập đoàn Tin Kiệt, cũng đủ làm ông ta không thể chịu nổi.
Tập đoàn Huệ Phong là doanh nghiệp cung ứng vật liệu lớn nhất cho Tập đoàn Tin Kiệt. Có thể nói, Tập đoàn Tin Kiệt là khách hàng lớn nhất của Huệ Phong, nếu tập đoàn Tin Kiệt bỏ Huệ Phong đi chọn nhà cung cấp khác, Huệ Phong sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Thấy Bành Viễn Chinh trực tiếp không nể mặt Hồ Tiến Học, Lý Tuyết Yến hơi kinh hãi. Theo cô thấy, việc này tuy tập đoàn Huệ Phong đuối lý, nhưng nếu Ủy ban nhân dân thị trấn muốn giải quyết vấn đề êm đẹp, nên thương lượng nhẹ nhàng với Hồ Tiến Học , chứ chống đối ông ta, chắc chắn ông ta cũng không chịu yên.
Cổ Lượng cũng thở dài, thầm nghĩ Bành Viễn Chinh tới chưa lâu, không thật sự hiểu Hồ Tiến Học. Người này thích mềm không thích cứng, phản ứng mạnh như vậy, ông ta sẽ không nhượng bộ.
Trong lúc Cổ Lượng và Lý Tuyết Yến chuẩn bị tinh thần để “hòa giải”, Hồ Tiến Học không hề phản ứng lại hoặc phẩy tay bỏ đi như họ tưởng.
Hồ Tiến Học lấy lại bình tĩnh, cười gượng, nhún vai nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, xin lãnh đạo thông cảm cho sự khó xử của doanh nghiệp chúng tôi. Thế này vậy, về tiền nợ lương, chúng tôi lập tức tìm nguồn tài chính, trong vòng một tuần chúng tôi sẽ trả hết. Nhưng vì tình hình tài chính đang eo hẹp, việc tăng lương làm thêm và ca đêm, có thể cho chúng tôi tạm hoãn? Xin lãnh đạo yên tâm, đợi tình hình khá lên một chút, chúng tôi nhất định tăng lương làm thêm và ca đêm, đồng thời cải thiện bữa ăn của công nhân viên chức!
Hồ Tiến Học nói như vậy là đã nhượng bộ, thật sự thì có thể nhượng bộ như vậy, là không tệ.
Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng nhìn nhau, gần như không thể tin vào mắt mình. Sói già xấu xa Hồ Tiến Học, sao đột nhiên lại biến thành cừu non trước mặt Bành Viễn Chinh thế này?
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, nhìn Hồ Tiến Học gật đầu:
-Ừ, như vậy cũng được. Nhưng tôi hy vọng các anh nói được thì làm được, đừng cho người ta ăn bánh vẽ!
-Chủ tịch thị trấn Bành yên tâm, Hồ Tiến Học này không phải là kẻ nói lời rồi lại ăn lời, tôi bảo đảm chắc chắn như đinh đóng cột!
Hồ Tiến Học vỗ ngực cam đoan.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
-Hồ tổng, thật ra nếu các anh muốn doanh nghiệp phát triển mạnh và vững chắc, cần phải điều hành, quản lý doanh nghiệp theo cơ chế và quy phạm chặt chẽ, tuân thủ việc trả thù lao hợp pháp của công nhân. Đừng hở một chút là khất nợ lương công nhân, không cung cấp chế độ đãi ngộ, điều này, thật ra là thiển cận. Xét về lâu dài, bất lợi cho sự phát triển doanh nghiệp các anh.
Hồ Tiến Học làm bộ nghiêng tai lắng nghe, thật ra trong lòng thầm cười khẩy: bố đã cho mày mặt mũi, mày lại còn đi dạy đời bố mày? Làm bộ làm tịch!
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Hồ Tiến Học, ánh mắt trở nên rất nghiêm nghị:
-Hồ tổng, bình thường, thị trấn không can thiệp vào hoạt động của doanh nghiệp. Nhưng, nếu doanh nghiệp các anh vi phạm quy định kinh doanh, làm trái pháp luật, thị trấn nhất định phải xen vào! Bước tiếp theo, tôi sẽ cho thành lập tổ chức Công Đoàn, cho dù là tổ chức mang tính hình thức, cũng phải có để đứng ra bảo vệ quyền lợi công nhân viên chức!
Sự kiện lần này là một bài học, tôi không hy vọng có lần thứ hai.
Bành Viễn Chinh thấy ánh mắt Hồ Tiến Học lóe lên, đương nhiên biết ông ta oán thầm, nhưng Bành Viễn Chinh mặc kệ, chỉ cần ông ta “nghe lời”, không gây phiền phức cho thị trấn là đủ. Hắn không phải là Hách Kiến Niên, nếu Hồ Tiến Học vẫn bướng bỉnh, hắn có biện pháp để trừng trị ông ta.
-Đồng chí Tuyết Yến, lão Cổ, hai người ùng Hồ tổng ra thương lượng với công nhânm, nếu vấn đề được giải quyết, bảo mọi người giải tán đi, nên làm gì thì làm , không ảnh hưởng đến sản xuất.
Bành Viễn Chinh phất tay:
-Ngoài ra, thông báo cho các xí nghiệp trong thị trấn, chiều mai cử đại biểu đến Ủy ban nhân dân thị trấn họp!
-Được.
Lý Tuyết Yến và Hồ Tiến Học vội ra ngoài. Cổ Lượng liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, rời khỏi văn phòng nhà máy giấy các-tông, trong lòng bất chợt nảy ra một chút cảm giác kính sợ đối với vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này.
Bành Viễn Chinh thở phảo một cái, biết chuyện này xem như đã được giải quyết một cách hòa bình. Công nhân gây rối, mục đích chủ yếu là để lấy tiền. Chỉ cần nhà máy đồng ý trả nợ lương, đương nhiên họ sẽ nhanh chóng giải tán. Kế tiếp, sau khi tình thế yên ổn, chắc chắn Hồ Tiến Học sẽ âm thầm đuổi việc mấy công nhân cầm đầu, giết một người răn trăm người.
Bành Viễn Chinh biết kết quả này là không tránh được, hắn không thể can thiệp, cũng không can thiệp được. Là lãnh đạo chính phủ, trong phạm vi chính sách cho phép, hắn chỉ có thể bảo vệ ích lợi cho đa số, về phần một số ít cá biệt, dù hắn có muốn cũng không thể lo được.
Nhưng chưa tới nửa giờ sau, Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng lại quay lại, vẻ mặt rất khó coi. Cổ Lượng thở dài, nhìn Bành Viễn Chinh nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, các công nhân không đồng ý, muốn nhà máy phải trả hết lương, đồng thời còn phải lập tức tăng tiền làm thêm giờ.
-Rất khốn kiếp, đều là những kẻ đòi được một tấc lại muốn một thước!
Lý Tuyết Yến rất tức giận, cô không ngờ mình đã mất công sức dùng lời nhỏ nhẹ nói chuyện với bọn họ, nhưng bọn họ không thèm nể mặt.
-Thảo nào Hồ Tiến Học nói, chỉ cần nhà máy nhượng bộ, họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu!
Bành Viễn Chinh nhíu mày, trầm ngâm giây lát, bước ra văn phòng.
Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng vội đuổi theo.
Lúc này, Hồ Tiến Học và một số quản lý cao cấp của tập đoàn Huệ Phong, bị đám công nhân vây quanh, nghe họ nhao nhao ồn ào, sắc mặt ông ta vô cùng âm trầm. Hồ Tiến Học cho rằng ông ta đã nhượng bộ rất nhiều, mới hứa hẹn trong vòng một tuần giải quyết xong nợ lương. Nhưng công nhân vẫn không đồng ý.
“Hừ, đợi tình hình yên ổn, mấy tên cầm đầu này… Khóe miệng Hồ Tiến Học hiện ra một tia phẫn nộ độc ác. Ông ta là loại ông chủ có thể sử dụng cả bọn xã hội đen, bất kể thủ đoạn. Nếu không bận tâm vì Bành Viễn Chinh, ông ta đã sớm động tay, động chân.
Gây rối? Bãi công? Chỉ cần tóm mấy tên cầm đầu hành hung một trận, xem bọn họ còn dám hay không?
Bành Viễn Chinh bước tới, cầm cái loa phóng thanh trong tay Cổ Lượng, hô lên:
-Các anh em công nhân, tôi là Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh. Tôi muốn nói mấy câu, mọi người hãy lắng nghe! Vừa rồi, tôi, Bí thư Tuyết Yến và Phó chủ tịch Cổ Lượng, ba chúng tôi đã đại diện cho chính quyền thị trấn nghiêm túc phê bình hành vi khất nợ lương của tập đoàn Huệ Phong. Xí nghiệp gặp khó khăn, tài chính eo hẹp, nhưng các anh em công nhân chúng ta cũng không dễ dàng, cần có tiền để lo cho cuộc sống!
Cho nên, tôi đã yêu cầu tập đoàn Huệ Phong giải quyết tiền nợ lương cho công nhân. Hồ tổng cũng đồng ý, đã phái người tìm nguồn tài chính, chắc chắn sẽ giải quyết được trong thời gian một tuần. Hy vọng mọi người cho nhà máy một chút thời gian, vì đó là khoản tiền rất lớn.
Bình luận facebook