Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
-Bí thư Hách, không có động tĩnh gì, tôi nghe nói là trên tỉnh không phê duyệt.
- Tôi đã nói trước rồi, loại dự án này rất khó được xét duyệt, hiện nay tỉnh kiểm soát rất nghiêm khắc đối với việc buôn bán, xây dựng trên đất nông nghiệp, đâu có dễ dàng như hắn tưởng tượng vậy? Hơn nữa, công trình cải tạo, mở rộng như thế này, tốn rất nhiều tiền, vốn đầu tư không có, không phải tự làm mất mặt sao?
Lại còn nói cái gì mà thu hút đầu tư, tuyên bố thị trấn sẽ không phải tốn một xu nào…Ha ha, ý nghĩ thật quái lạ! Chỗ chúng ta là thị trấn, có nhà đầu tư nào nguyện ý chạy đến nông thôn để khai thác, phát triển? Đầu tư tiền triệu, làm sao lấy lại vốn?
Chử Lượng bĩu môi coi thường:
-Bí thư Hách, thật ra không cần phải để ý đến hắn, cứ đợi xem hắn làm cách nào để giải quyết được đây!
-Sao có thể không chú ý? Hắn đã thông báo khắp nơi, các hộ giải phóng mặt bằng đều đã chuẩn bị xong xuôi, ngay cả phương án bồi thường giải phóng mặt bằng cũng đã gửi xuống, nếu chậm chạp không thể khởi công, dân chúng còn không đến chỗ chúng ta làm ầm ĩ lên sao? Đến lúc đó còn không phải tôi phải giơ đầu chịu báng thay hắn sao?
Hách Kiến Niên cười gằn:
-Cậu đi đi, bớt thời giờ hỏi Lý Tuyết Yến một chút, xem họ việc chuẩn bị dự án tiến hành tới đâu rồi, bảo cô ta cho tôi một lời chắc chắn. Gần đây, thành phố vận động “thành phố sạch đẹp”, muốn tổng chấn chỉnh tình hình vệ sinh toàn thành phố, tình trạng vệ sinh ở phố buôn bán này của thị trấn chúng ta rất tệ, đứng đầu sổ của quận và thành phố. Lãnh đạo quận đã hỏi qua mấy lần, tôi phải báo cáo với cấp trên.
-Dạ, Bí thư Hách, tôi đi ngay.
Chử Lượng kính cẩn cười nịnh, rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Chử Lượng, khóe miệng Hách Kiến Niên hiện lên một nụ cười lạnh âm độc. Ông ta cầm lấy ống nghe, bấm số gọi điện.
Lúc này, hội nghị công tác do Bành Viễn Chinh triệu tập đang được tiến hành..
Bành Viễn Chinh phân công công việc cho các thành viên bộ máy, bố trí ổn thỏa công tác của Ủy ban nhân dân thị trấn. Hắn chủ trì toàn diện công tác, Lý Tuyết Yến hỗ trợ công tác cho hắn, đồng thời phụ trách công tác quản lý xi nghiệp. Mấy mảng công tác còn lại và phân công quản lý các đơn vị có liên quan, do sáu người Cổ Lượng chia nhau phụ trách, riêng công tác an toàn giao cho Cổ Lượng quản lý.
Trước đó, Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến đã trao đổi với Cổ Lượng. Công tác an toàn là trọng trách, không thể giao cho đồng chí mới tới. Người ta sẽ cho rằng, đó là muốn chèn ép và ức hiếp “ma mới”, giống như lúc trước Hách Kiến Niên tìm cách đẩy công tác an toàn cho Bành Viễn Chinh vậy.
Bành Viễn Chinh không giống Hách Kiến Niên. Hách Kiến Niên chắc chắn sẽ giao gánh nặng công tác an toàn cho người của đối phương, nhưng Bành Viễn Chinh không giao công tác an toàn cho Hoàng Hà và Mạc Thư Bình. Không thể vì đấu tranh quyền lực mà vứt bỏ tiêu chuẩn công tác, coi thường công tác nguy hiểm.
Đó là nguyên tắc làm người, làm việc, làm quan của Bành Viễn Chinh.
Không ngờ Bành Viễn Chinh lại giao công tác an toàn cho người thân tín của mình là Cổ Lượng, điều này làm Hoàng Hà và Mạc Thư Bình hơi kinh ngạc. Thật sự là Hoàng Hà đã chuẩn bị sẵn sàng nhận công tác an toàn, nhưng Bành Viễn Chinh lại không giao cho y.
Ngô Minh Quánh và Thi Bình liếc mắt nhìn nhau, đều đọc được từ đôi mắt của đối phương sự ngạc nhiên và cảm thán.
Cách đối nhân xử thế của Bành Viễn Chinh, phẩm chất của Bành Viễn Chinh như thế nào, đã có thể thấy rõ ràng.
Không vì oán hận riêng tư mà ảnh hưởng việc công, đây có thể nói là khí độ hơn người! Lòng dạ và độ lượng như vậy, người bình thường khó theo kịp, mà ở điểm này, Hách Kiến Niên ngược lại, lại quá hẹp hòi, quá xấu xa, tầm nhìn quá thiển cận.
“Người không độ lượng, không phẩm hạnh, không nên ra làm quan”, đến lúc này, Quý Kiến Quốc mới thật sự hiểu được hàm nghĩa của bức thư pháp mà Bành Viễn Chinh treo trong phòng làm việc của hắn.
Trong khoảnh khắc này, hình tượng của Bành Viễn Chinh trong mắt của mọi người dường như vụt cao lớn lên. Lý Tuyết Yến cảm thấy hơi bồi hồi, chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh một lúc lâu, không nói.
-Các đồng chí, công tác tổng thể phân công như vậy. Tôi chủ yếu suy xét đến tình huống thực tế của các đồng chí. Chẳng hạn về công tác an toàn, đồng chí Cổ Lượng công tác ở thị trấn một thời gian dài, quen thuộc tình hình thị trấn, lại có kinh nghiệm khá phong phú, cho nên mới giao trọng trách này cho đồng chí Cổ Lượng.
Tôi mong rằng, bất kể là đồng chí lão thành, hay đồng chí mới tới, bắt kể là quan hệ cá nhân như thế nào, về công tác đều phải hết sức tận tâm, làm việc mà mình được phân công một cách chu đáo, cẩn thận. Về sau, thành viên bộ máy chúng ta phải tăng cường liên hệ và phối hợp, với một mục đích duy nhất, đó là làm thật tốt công tác của Ủy ban nhân dân thị trấn. Nói thật, Ủy ban nhân dân thị trấn mà tạo được thành tích, không phải chỉ liên quan tới một mình tôi, mà có quan hệ tới tương lai, tiền đồ của tất cả các đồng chí ngồi đây.
Cho dù có ai có ý kiến đối với cá nhân tôi, cũng không sao. Anh có thể đưa ra ý kiến, thậm chí có thể trực tiếp chửi tôi, có thể có chủ trương ngược lại với tôi…Nhưng công tác thì không được chậm trễ.
Tôi ở đây tuyên bố ngắn gọn một câu, nếu ai công tác chậm trễ, lấy công việc làm trò đùa, đập nồi cơm của tập thể bộ máy chính quyền thị trấn Vân Thủy, ngay lập tức tôi sẽ đập bể chén cơm của người đó! Ai cũng không tha!
Giọng nói của Bành Viễn Chinh chợt trở nên âm trầm và lạnh lẽo. Lời này rõ ràng là nhằm vào Hoàng Hà và Mạc Thư Bình, cho nên hai người nghe vậy, mặt đỏ lên, cắn răng, cảm thấy rất khó chịu đựng nổi.
-Được rồi, hôm nay chỉ họp tới đây. Bây giờ là 11 giờ…
Bành Viễn Chinh giơ tay nhìn đồng hồ:
-Trưa nay tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Tân An, cá nhân tôi mời mọi người ăn một bữa cơm, mong mọi người nhận lời. Hy vọng mọi người đến đông đủ, đừng ai vắng mặt.
Hắn vừa nói như vậy, không khí vốn hơi căng thẳng liền dịu hẳn đi.
Cổ Lượng cười ha hả:
-Chủ tịch thị trấn Bành, ăn ởnhà hàng Tân An tốn tiền lắm đấy, giá cả ở đó rất đắt. Chín người chúng ta ăn một ít cơm, uống chút rượu, tốn đến cả ngàn chứ không phải chơi?
Ngô Minh Quánh tặc lưỡi:
-Nhà hàng Tân An ấy à, trước kia tôi có theo lãnh đạo quận ăn ở đó một lần, rất ngon, đúng là cấp bậc vượt trội, bất kể là chất lượng hay mùi vị, đều làm người ta khó quên!
Thi Bình cười nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, như vậy có vẻ xài lớn quá? Chúng tôi ăn bữa cơm ở Ủy ban nhân dân thị trấn là được, chạy lên thành phố làm gì?
Quý Kiến Quốc mỉm cười:
-Rất ít dịp Chủ tịch thị trấn Bành mời khách, các vị cũng đừng ra sức khước từ, hôm nay chúng ta theo Chủ tịch thị trấn Bành hưởng chút thơm lây!
Hoàng Hà và Mạc Thư Bình im lặng không nói. Bành Viễn Chinh muốn đãi khách, nếu bọn họ không đi, rõ ràng là không ổn, nhưng dù ăn ở đâu, đối với bọn họ mà nói, đều khó.
Mọi người theo sau Bành Viễn Chinh đi xuống lầu. Trước cổng Ủy ban nhân dân thị trấn đã đậu sẵn một chiếc xe hơi cỡ trung. Đây là xe Bành Viễn Chinh mượn của Hoàng Đại Long, hắn làm việc tư, không nên dùng xe công. Nhiều lãnh đạo thị trấn đi ra ngoài, dùng mấy chiếc xe, khó tránh khỏi làm người dân chú ý.
Mấy người Lý Tuyết Yến cũng không hỏi xe từ đâu ra, yên lặng lên xe và xe nhanh chóng rời khỏi Ủy ban nhân dân thị trấn.
Nghe tin này, Hách Kiến Niên bất mãn vỗ bàn, cả giận nói
-Hừ, đắc ý vênh váo, không tự biết mình là ai! Chử Lượng, dặn bên tài chính, không thanh toán khoản này cho hắn. Mặt khác, cậu theo dõi sát hắn, xem hắn nhờ xí nghiệp nào thanh toán giúp!
Chử Lượng do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
-Bí thư Hách, nghe nói hắn bỏ tiền riêng đãi khách.
-Vớ vẩn, đừng nghe hắn nói linh tinh! Bỏ tiền túi đãi khách?
Hách Kiến Niên cười nhạt:
-Lừa gạt được ai chứ? Chử Lượng, cậu nhìn cho kỹ, đừng để kẽ hở cho hắn lách. Cậu nói với Cát Tiểu Vân, thời gian tới đây, bất kể khoản nào, không có chữ ký của tôi, nhất định không chi trả!
Mặt khác, cậu đi sắp xếp một chút, sáng mai, Cục vệ sinh quận thị sẽ tới thị trấn kiểm tra công tác, trọng điểm là khu phố buôn bán bẩn thỉu, lộn xộn kia!
Giọng Hách Kiến Niên lạnh như băng.
Chử Lượng nghe vậy, trong lòng chấn động, biết Hách Kiến Niên đã quyết định ra tay. Ông ta không cam lòng thất bại, càng không cam lòng bị Bành Viễn Chinh từ từ đoạt mất quyền lực. Thoạt nhìn, trận tranh đấu giữa hai người rất giằng co, hết đợt va chạm này lại đến đợt va chạm khác.
-Dạ, Bí thư Hách, tôi hiểu rồi.
Chử Lượng cười cười rời đi.
…
Nhà hàng Tân An.
Điền Minh và Lý Tân Hoa đã tới trước tiên, đặt bàn và thức ăn, đợi Bành Viễn Chinh và các lãnh đạo vừa đến, liền bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Sau khi bố trí xong, Điền Minh và Lý Tân Hoa đang chuẩn bị, định lặng lẽ rút đi, sang tiệm cơm nhỏ đối diện nhà hàng ăn một chút rồi quay lại chờ, thì nghe Bành Viễn Chinh cười nói:
-Nhân viên phục vụ, mang thêm hai cái ghế. Đồng chí Tân Hoa, Điền Minh, hai người ngồi cùng đi.
Lý Tân Hoa và Điền Minh hơi ngượng ngủng cười cười, cũng không bỏ đi nữa.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua mọi người, cười nói:
-Đồng chí Tuyết Yến không uống được rượu, tửu lượng của lão Quý cũng không cao, như vậy đi, lão Cổ, anh tới ngồi ở vị trí phó chủ, tiếp rượu mọi người. Nhiệm vụ của hai chúng ta hôm nay là làm cho các đồng chí ăn uống thật no say!
Trong lòng Cổ Lượng rất vui vẻ. Dù chỉ ngồi ở vị trí phó chủ, điều đó cũng nói lên địa vị cá nhân. Lẽ ra, Lý Tuyết Yến ngồi vào vị trí dó, vì Lý Tuyết Yến là nhân vật số hai trong bộ máy chính quyền, nhưng Lý Tuyết Yến là nữ, tửu lượng Quý Kiến Quốc lại quá yếu, cho nên Bành Viễn Chinh mới gọi Cổ Lượng.
Thật ra thì Hoàng Hà tửu lượng cao, nhưng đương nhiên Bành Viễn Chinh không thể để y ngồi vào vị trí đó.
Cổ Lượng cười ha hả:
-Thật ra tửu lượng của tôi cũng không cao lắm, nhưng Chủ tịch thị trấn Bành đã nói như vậy, tôi phải cố gắng thôi.
Một nữ nhân viên phục vụ mặc một chiếc sườn xám đỏ thẫm đi tới, cúi người nhìn Bành Viễn Chinh cười quyến rũ:
-Lãnh đạo, xin hỏi mọi người uống rượu gì ạ?
Bành Viễn Chinh cười cười, hỏi mọi người:
-Các vị uống rượu gì? Thế này đi, nam uống rượu trắng, nữ uống vang đỏ, được chứ?
Lý Tuyết Yến mỉm cười:
-Được, rượu gì cũng được. Dù sao tôi uống rượu nào thì cũng thấy như nhau thôi.
Cổ Lượng quay lại hỏi Hoàng Hà:
-Lão Hoàng, uống rượu trắng chứ?
-Được, tôi không có ý kiến.
Bành Viễn Chinh nghe vậy, phất tay nói:
-Cô cho hai chai Mao Đài, hai chai vang Pháp.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi đều giật mình. Thời này hai chai Mao Đài cũng gần một trăm tệ một chai, cộng thêm tiền hai chai vang Pháp và tiền bo, riêng tiền rượu đã là bốn năm trăm tệ!
Thi Bình kinh ngạc nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, có tốn kém quá không? Uống chút rượu vang đỏ bình thường là đủ, chúng tôi là người không sành rượu, uống rượu ngoại quá lãng phí!
Lý Tuyết Yến biết Bành Viễn Chinh có thể thanh toán bằng thẻ ở nhà hàng Tân An, liền cười xen vào:
-Thôi, coi như chúng ta nếm rượu ngoại để mở mang tầm mắt. Tuy nhiên, Chủ tịch thị trấn Bành mời chúng tôi ăn bữa cơm này, sẽ mất mấy tháng tiền lương đấy!
-Đừng lo, khi nào tôi hết cơm ăn,chỉ cần mọi người mời tôi ăn cơm hộp là được.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, phất phất tay.
- Tôi đã nói trước rồi, loại dự án này rất khó được xét duyệt, hiện nay tỉnh kiểm soát rất nghiêm khắc đối với việc buôn bán, xây dựng trên đất nông nghiệp, đâu có dễ dàng như hắn tưởng tượng vậy? Hơn nữa, công trình cải tạo, mở rộng như thế này, tốn rất nhiều tiền, vốn đầu tư không có, không phải tự làm mất mặt sao?
Lại còn nói cái gì mà thu hút đầu tư, tuyên bố thị trấn sẽ không phải tốn một xu nào…Ha ha, ý nghĩ thật quái lạ! Chỗ chúng ta là thị trấn, có nhà đầu tư nào nguyện ý chạy đến nông thôn để khai thác, phát triển? Đầu tư tiền triệu, làm sao lấy lại vốn?
Chử Lượng bĩu môi coi thường:
-Bí thư Hách, thật ra không cần phải để ý đến hắn, cứ đợi xem hắn làm cách nào để giải quyết được đây!
-Sao có thể không chú ý? Hắn đã thông báo khắp nơi, các hộ giải phóng mặt bằng đều đã chuẩn bị xong xuôi, ngay cả phương án bồi thường giải phóng mặt bằng cũng đã gửi xuống, nếu chậm chạp không thể khởi công, dân chúng còn không đến chỗ chúng ta làm ầm ĩ lên sao? Đến lúc đó còn không phải tôi phải giơ đầu chịu báng thay hắn sao?
Hách Kiến Niên cười gằn:
-Cậu đi đi, bớt thời giờ hỏi Lý Tuyết Yến một chút, xem họ việc chuẩn bị dự án tiến hành tới đâu rồi, bảo cô ta cho tôi một lời chắc chắn. Gần đây, thành phố vận động “thành phố sạch đẹp”, muốn tổng chấn chỉnh tình hình vệ sinh toàn thành phố, tình trạng vệ sinh ở phố buôn bán này của thị trấn chúng ta rất tệ, đứng đầu sổ của quận và thành phố. Lãnh đạo quận đã hỏi qua mấy lần, tôi phải báo cáo với cấp trên.
-Dạ, Bí thư Hách, tôi đi ngay.
Chử Lượng kính cẩn cười nịnh, rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Chử Lượng, khóe miệng Hách Kiến Niên hiện lên một nụ cười lạnh âm độc. Ông ta cầm lấy ống nghe, bấm số gọi điện.
Lúc này, hội nghị công tác do Bành Viễn Chinh triệu tập đang được tiến hành..
Bành Viễn Chinh phân công công việc cho các thành viên bộ máy, bố trí ổn thỏa công tác của Ủy ban nhân dân thị trấn. Hắn chủ trì toàn diện công tác, Lý Tuyết Yến hỗ trợ công tác cho hắn, đồng thời phụ trách công tác quản lý xi nghiệp. Mấy mảng công tác còn lại và phân công quản lý các đơn vị có liên quan, do sáu người Cổ Lượng chia nhau phụ trách, riêng công tác an toàn giao cho Cổ Lượng quản lý.
Trước đó, Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến đã trao đổi với Cổ Lượng. Công tác an toàn là trọng trách, không thể giao cho đồng chí mới tới. Người ta sẽ cho rằng, đó là muốn chèn ép và ức hiếp “ma mới”, giống như lúc trước Hách Kiến Niên tìm cách đẩy công tác an toàn cho Bành Viễn Chinh vậy.
Bành Viễn Chinh không giống Hách Kiến Niên. Hách Kiến Niên chắc chắn sẽ giao gánh nặng công tác an toàn cho người của đối phương, nhưng Bành Viễn Chinh không giao công tác an toàn cho Hoàng Hà và Mạc Thư Bình. Không thể vì đấu tranh quyền lực mà vứt bỏ tiêu chuẩn công tác, coi thường công tác nguy hiểm.
Đó là nguyên tắc làm người, làm việc, làm quan của Bành Viễn Chinh.
Không ngờ Bành Viễn Chinh lại giao công tác an toàn cho người thân tín của mình là Cổ Lượng, điều này làm Hoàng Hà và Mạc Thư Bình hơi kinh ngạc. Thật sự là Hoàng Hà đã chuẩn bị sẵn sàng nhận công tác an toàn, nhưng Bành Viễn Chinh lại không giao cho y.
Ngô Minh Quánh và Thi Bình liếc mắt nhìn nhau, đều đọc được từ đôi mắt của đối phương sự ngạc nhiên và cảm thán.
Cách đối nhân xử thế của Bành Viễn Chinh, phẩm chất của Bành Viễn Chinh như thế nào, đã có thể thấy rõ ràng.
Không vì oán hận riêng tư mà ảnh hưởng việc công, đây có thể nói là khí độ hơn người! Lòng dạ và độ lượng như vậy, người bình thường khó theo kịp, mà ở điểm này, Hách Kiến Niên ngược lại, lại quá hẹp hòi, quá xấu xa, tầm nhìn quá thiển cận.
“Người không độ lượng, không phẩm hạnh, không nên ra làm quan”, đến lúc này, Quý Kiến Quốc mới thật sự hiểu được hàm nghĩa của bức thư pháp mà Bành Viễn Chinh treo trong phòng làm việc của hắn.
Trong khoảnh khắc này, hình tượng của Bành Viễn Chinh trong mắt của mọi người dường như vụt cao lớn lên. Lý Tuyết Yến cảm thấy hơi bồi hồi, chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh một lúc lâu, không nói.
-Các đồng chí, công tác tổng thể phân công như vậy. Tôi chủ yếu suy xét đến tình huống thực tế của các đồng chí. Chẳng hạn về công tác an toàn, đồng chí Cổ Lượng công tác ở thị trấn một thời gian dài, quen thuộc tình hình thị trấn, lại có kinh nghiệm khá phong phú, cho nên mới giao trọng trách này cho đồng chí Cổ Lượng.
Tôi mong rằng, bất kể là đồng chí lão thành, hay đồng chí mới tới, bắt kể là quan hệ cá nhân như thế nào, về công tác đều phải hết sức tận tâm, làm việc mà mình được phân công một cách chu đáo, cẩn thận. Về sau, thành viên bộ máy chúng ta phải tăng cường liên hệ và phối hợp, với một mục đích duy nhất, đó là làm thật tốt công tác của Ủy ban nhân dân thị trấn. Nói thật, Ủy ban nhân dân thị trấn mà tạo được thành tích, không phải chỉ liên quan tới một mình tôi, mà có quan hệ tới tương lai, tiền đồ của tất cả các đồng chí ngồi đây.
Cho dù có ai có ý kiến đối với cá nhân tôi, cũng không sao. Anh có thể đưa ra ý kiến, thậm chí có thể trực tiếp chửi tôi, có thể có chủ trương ngược lại với tôi…Nhưng công tác thì không được chậm trễ.
Tôi ở đây tuyên bố ngắn gọn một câu, nếu ai công tác chậm trễ, lấy công việc làm trò đùa, đập nồi cơm của tập thể bộ máy chính quyền thị trấn Vân Thủy, ngay lập tức tôi sẽ đập bể chén cơm của người đó! Ai cũng không tha!
Giọng nói của Bành Viễn Chinh chợt trở nên âm trầm và lạnh lẽo. Lời này rõ ràng là nhằm vào Hoàng Hà và Mạc Thư Bình, cho nên hai người nghe vậy, mặt đỏ lên, cắn răng, cảm thấy rất khó chịu đựng nổi.
-Được rồi, hôm nay chỉ họp tới đây. Bây giờ là 11 giờ…
Bành Viễn Chinh giơ tay nhìn đồng hồ:
-Trưa nay tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Tân An, cá nhân tôi mời mọi người ăn một bữa cơm, mong mọi người nhận lời. Hy vọng mọi người đến đông đủ, đừng ai vắng mặt.
Hắn vừa nói như vậy, không khí vốn hơi căng thẳng liền dịu hẳn đi.
Cổ Lượng cười ha hả:
-Chủ tịch thị trấn Bành, ăn ởnhà hàng Tân An tốn tiền lắm đấy, giá cả ở đó rất đắt. Chín người chúng ta ăn một ít cơm, uống chút rượu, tốn đến cả ngàn chứ không phải chơi?
Ngô Minh Quánh tặc lưỡi:
-Nhà hàng Tân An ấy à, trước kia tôi có theo lãnh đạo quận ăn ở đó một lần, rất ngon, đúng là cấp bậc vượt trội, bất kể là chất lượng hay mùi vị, đều làm người ta khó quên!
Thi Bình cười nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, như vậy có vẻ xài lớn quá? Chúng tôi ăn bữa cơm ở Ủy ban nhân dân thị trấn là được, chạy lên thành phố làm gì?
Quý Kiến Quốc mỉm cười:
-Rất ít dịp Chủ tịch thị trấn Bành mời khách, các vị cũng đừng ra sức khước từ, hôm nay chúng ta theo Chủ tịch thị trấn Bành hưởng chút thơm lây!
Hoàng Hà và Mạc Thư Bình im lặng không nói. Bành Viễn Chinh muốn đãi khách, nếu bọn họ không đi, rõ ràng là không ổn, nhưng dù ăn ở đâu, đối với bọn họ mà nói, đều khó.
Mọi người theo sau Bành Viễn Chinh đi xuống lầu. Trước cổng Ủy ban nhân dân thị trấn đã đậu sẵn một chiếc xe hơi cỡ trung. Đây là xe Bành Viễn Chinh mượn của Hoàng Đại Long, hắn làm việc tư, không nên dùng xe công. Nhiều lãnh đạo thị trấn đi ra ngoài, dùng mấy chiếc xe, khó tránh khỏi làm người dân chú ý.
Mấy người Lý Tuyết Yến cũng không hỏi xe từ đâu ra, yên lặng lên xe và xe nhanh chóng rời khỏi Ủy ban nhân dân thị trấn.
Nghe tin này, Hách Kiến Niên bất mãn vỗ bàn, cả giận nói
-Hừ, đắc ý vênh váo, không tự biết mình là ai! Chử Lượng, dặn bên tài chính, không thanh toán khoản này cho hắn. Mặt khác, cậu theo dõi sát hắn, xem hắn nhờ xí nghiệp nào thanh toán giúp!
Chử Lượng do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
-Bí thư Hách, nghe nói hắn bỏ tiền riêng đãi khách.
-Vớ vẩn, đừng nghe hắn nói linh tinh! Bỏ tiền túi đãi khách?
Hách Kiến Niên cười nhạt:
-Lừa gạt được ai chứ? Chử Lượng, cậu nhìn cho kỹ, đừng để kẽ hở cho hắn lách. Cậu nói với Cát Tiểu Vân, thời gian tới đây, bất kể khoản nào, không có chữ ký của tôi, nhất định không chi trả!
Mặt khác, cậu đi sắp xếp một chút, sáng mai, Cục vệ sinh quận thị sẽ tới thị trấn kiểm tra công tác, trọng điểm là khu phố buôn bán bẩn thỉu, lộn xộn kia!
Giọng Hách Kiến Niên lạnh như băng.
Chử Lượng nghe vậy, trong lòng chấn động, biết Hách Kiến Niên đã quyết định ra tay. Ông ta không cam lòng thất bại, càng không cam lòng bị Bành Viễn Chinh từ từ đoạt mất quyền lực. Thoạt nhìn, trận tranh đấu giữa hai người rất giằng co, hết đợt va chạm này lại đến đợt va chạm khác.
-Dạ, Bí thư Hách, tôi hiểu rồi.
Chử Lượng cười cười rời đi.
…
Nhà hàng Tân An.
Điền Minh và Lý Tân Hoa đã tới trước tiên, đặt bàn và thức ăn, đợi Bành Viễn Chinh và các lãnh đạo vừa đến, liền bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Sau khi bố trí xong, Điền Minh và Lý Tân Hoa đang chuẩn bị, định lặng lẽ rút đi, sang tiệm cơm nhỏ đối diện nhà hàng ăn một chút rồi quay lại chờ, thì nghe Bành Viễn Chinh cười nói:
-Nhân viên phục vụ, mang thêm hai cái ghế. Đồng chí Tân Hoa, Điền Minh, hai người ngồi cùng đi.
Lý Tân Hoa và Điền Minh hơi ngượng ngủng cười cười, cũng không bỏ đi nữa.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua mọi người, cười nói:
-Đồng chí Tuyết Yến không uống được rượu, tửu lượng của lão Quý cũng không cao, như vậy đi, lão Cổ, anh tới ngồi ở vị trí phó chủ, tiếp rượu mọi người. Nhiệm vụ của hai chúng ta hôm nay là làm cho các đồng chí ăn uống thật no say!
Trong lòng Cổ Lượng rất vui vẻ. Dù chỉ ngồi ở vị trí phó chủ, điều đó cũng nói lên địa vị cá nhân. Lẽ ra, Lý Tuyết Yến ngồi vào vị trí dó, vì Lý Tuyết Yến là nhân vật số hai trong bộ máy chính quyền, nhưng Lý Tuyết Yến là nữ, tửu lượng Quý Kiến Quốc lại quá yếu, cho nên Bành Viễn Chinh mới gọi Cổ Lượng.
Thật ra thì Hoàng Hà tửu lượng cao, nhưng đương nhiên Bành Viễn Chinh không thể để y ngồi vào vị trí đó.
Cổ Lượng cười ha hả:
-Thật ra tửu lượng của tôi cũng không cao lắm, nhưng Chủ tịch thị trấn Bành đã nói như vậy, tôi phải cố gắng thôi.
Một nữ nhân viên phục vụ mặc một chiếc sườn xám đỏ thẫm đi tới, cúi người nhìn Bành Viễn Chinh cười quyến rũ:
-Lãnh đạo, xin hỏi mọi người uống rượu gì ạ?
Bành Viễn Chinh cười cười, hỏi mọi người:
-Các vị uống rượu gì? Thế này đi, nam uống rượu trắng, nữ uống vang đỏ, được chứ?
Lý Tuyết Yến mỉm cười:
-Được, rượu gì cũng được. Dù sao tôi uống rượu nào thì cũng thấy như nhau thôi.
Cổ Lượng quay lại hỏi Hoàng Hà:
-Lão Hoàng, uống rượu trắng chứ?
-Được, tôi không có ý kiến.
Bành Viễn Chinh nghe vậy, phất tay nói:
-Cô cho hai chai Mao Đài, hai chai vang Pháp.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi đều giật mình. Thời này hai chai Mao Đài cũng gần một trăm tệ một chai, cộng thêm tiền hai chai vang Pháp và tiền bo, riêng tiền rượu đã là bốn năm trăm tệ!
Thi Bình kinh ngạc nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, có tốn kém quá không? Uống chút rượu vang đỏ bình thường là đủ, chúng tôi là người không sành rượu, uống rượu ngoại quá lãng phí!
Lý Tuyết Yến biết Bành Viễn Chinh có thể thanh toán bằng thẻ ở nhà hàng Tân An, liền cười xen vào:
-Thôi, coi như chúng ta nếm rượu ngoại để mở mang tầm mắt. Tuy nhiên, Chủ tịch thị trấn Bành mời chúng tôi ăn bữa cơm này, sẽ mất mấy tháng tiền lương đấy!
-Đừng lo, khi nào tôi hết cơm ăn,chỉ cần mọi người mời tôi ăn cơm hộp là được.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, phất phất tay.
Bình luận facebook