Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 460
- Xin lãnh đạo yên tâm, tên họ Hậu đã bị bắt về quy án!
Trọng Tu Vĩ hạ giọng:
- Theo chỉ thị của lãnh đạo, tôi bàn với lão Hồ, đưa y giam ở trụ sở của đại đội cảnh sát hình sự, phái người canh giữ nghiêm ngặt.
- Chuyện bắt Hậu Niệm Côn phải giữ bí mật, trừ ba chúng ta ra, tạm thời không công khai ra ngoài. Các anh cũng nhớ làm công tác tư tưởng với các đồng chí tham gia bắt y.
Bành Viễn Chinh thở ra một cái, gật đầu.
- Chủ tịch huyện Bành yên tâm, mấy đồng chí đó tuyệt đối đáng tin cậy!
Hồ Duyệt nói. Mấy cảnh sát hình sự đó là tâm phúc của Hồ Duyệt, đương nhiên là y tin tưởng.
Bành Viễn Chinh nhìn Hồ Duyệt:
- Tốt lắm, lão Hồ, thời gian này vất vả cho các anh. Vẫn không thể buông lỏng đối với Trương Đại Hổ, phải dán mắt không rời, tuyệt đối không để xảy ra sơ xuất! Anh nhanh đi trước đi!
- Dạ!
Hồ Duyệt nghiêm chào, xoay người rời đi.
Chờ Hồ Duyệt đi khỏi, với dáng vẻ nghiêm túc, Trọng Tu Vĩ đi tới đóng cửa phòng bệnh, lấy một cuốn sổ màu xanh từ trong chiếc cặp công văn màu đen ra, giọng nghiêm nghị:
- Lãnh đạo, tôi tìm thấy cái này trong xe của họ Hậu, tôi lấy ra, lãnh đạo xem thử!
Bành Viễn Chinh nhướng mày, đưa tay nhận lấy cuốn sổ, để trên đầu gối, từ từ mở ra. Hắn chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt liền biến đổi. Hắn gấp cuốn sổ lại, ngẩng lên nhìn Trọng Tu Vĩ, trầm giọng nói:
- Lão Trọng, còn có ai biết cuốn sổ này?
- Không có ai, chỉ một mình tôi.
Trọng Tu Vĩ nhẹ nhàng trả lời.
- Tốt.
Bành Viễn Chinh gật đầu, trịnh trọng nói:
- Lão Trọng, cuốn sổ này cứ để ở chỗ tôi, chuyện này đừng nói với ai. Hai ngày nữa, chờ tôi bình phục, tôi sẽ nghiên cứu!
Khoan hãy thẩm vấn Hậu Niệm Côn! Hết thảy, đều chờ mệnh lệnh của tôi!
- Tôi hiểu, xin lãnh đạo yen tâm!
Trọng Tu Vĩ đứng nghiêm, đáp.
- Anh đã bận rộn suốt đêm rồi,về trước nghỉ ngơi đi!
Bành Viễn Chinh cười cười, phất tay nói.
Trong lúc truyền dịch, Bành Viễn Chinh lật xem cuốn sổ một cách kỹ càng. Đây là một cuốn sổ rất quan trọng, trong đó Hậu Niệm Côn ghi chép lại việc y lui tới đút lót các cán bộ có thực quyền theo lệnh của Trương Đại Hổ trong những năm vừa qua. Bành Viễn Chinh xem từ đầu đến cuối, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.
Số người liên quan được ghi trong sổ lên tới 56 người, cách thức đút lót không giống nhau. Trong đó huyện Lân có 32 người, thành phố có 12 người, quận Tân An cũng có 12 người, có nhân vật quyền cao chức trọng, cũng có người là nhân viên bình thường nhưng giữ vị trí mấu chốt trong một ngành quan trọng.
Ngoại trừ Lận Đại Dung, Tôn Đại Thừa đã bị xử theo pháp luật cùng với đám cán bộ chủ động khai báo với Đảng ủy Cục, được giữ lại chức vị chờ kiểm tra, nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật còn có hai cảnh sát ở đại đội bảo vệ trị an của Cục và hai trưởng đồn công an. Số còn lại là cán bộ các ngành chức năng của huyện.
Bành Viễn Chinh không thấy tên Kế Siêu, Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm trong cuốn sổ, nhưng từ cuốn sổ này, hắn suy đoán ra tên một “đại nhân vật”. Đây là điều khiến hắn cảm thấy hết sức kinh hãi.
Từ đầu, hắn luôn tập trung chú ý vào ba người Kế Siêu, nhưng hóa ra hắn đã lầm. “Có cuốn sổ này, bây giờ có thể ra tay rồi!”, Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Bành Viễn Chinh, nhưng lại hơi do dự.
Không phải hắn lo không chịu nổi áp lực, bắt không được những người này, mà là bây giờ huyện Lân đang tranh thủ dự án cung cấp khí, vào thời điểm mấu chốt này, nếu như quan trường huyện Lân rung chuyển, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng tới quyết định của lãnh đạo thành phố.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, cân nhắc thiệt hơn, rồi quyết định tạm thời hoãn lại. Muộn mấy ngày, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả. Dù sao, đối với một huyện nghèo và lạc hậu như huyện Lân, về ý nghĩa nào đó, phát triển kinh tế quan trọng hơn một chút so với tiêu diệt tội phạm.
Điền Minh cầm mấy tờ báo, xách hai quả dưa hấu đi tới, khẽ cười nói:
- Lãnh đạo, ngài có thấy khá hơn chút nào không? Sao Cục công an huyện không bố trí người theo đến bệnh viện thế này, nếu biết trước, Ủy ban nhân dân huyện đã lo chuyện này.
Lúc Điền Minh đến, Niên Hoa đang ở trong phòng vệ sinh.
- Tôi không sao, chỉ là cảm sốt, không phải bệnh gì nặng.
Bành Viễn Chinh nhét cuốn sổ dưới gối, đây là vật chứng vô cùng quan trọng, ngay cả người tâm phúc như Điền Minh, Bành Viễn Chinh cũng có phần cảnh giác.
- Lãnh đạo xem báo ngày hôm nay nè, trên căn bản là dựa theo ý của lãnh đạo mà viết.
Điền Minh cười, đưa tờ báo trong tay tới.
Bành Viễn Chinh xem lướt qua, cười cười:
- Ừ, cũng không tệ. Điền Minh, không nên xem thường hai bài báo này, một khi tạo thành dư luận mạnh mẽ, dù là lãnh đạo thành phố cũng không thể không xem trọng!
- Lãnh đạo nhìn xa trông rộng, làm cho người ta phải bội phục.
Điền Minh cười hì hì:
- Tôi cũng biết lãnh đạo có “kỳ chiêu” mà!
Hôm nay nhật báo Tân An và báo chiều Tân An đều có bài đăng về cuộc thi biện luận cho dự án cung cấp khí. Bài báo rất có “tính nghệ thuật”, vừa nhấn mạnh đây là dự án bảo vệ môi trường và cải thiện dân sinh, khẳng định tầm quan trọng và giá trị to lớn của nó, nhưng mặt khác cũng nhấn mạnh tính ô nhiễm của bản thân công trình.
Bài báo của nhật báo Tân An còn in kèm một bức ảnh chụp nhà máy của Tổng công ty luyện than cốc của tỉnh, bức ảnh đặc tả hai lò luyện than cốc khổng lồ nằm vắt ngang, một ống khói cao hơn trăm mét vươn cao, nhả khói lên trời, khói đen mù mịt, gây ấn tượng thị giác rất mạnh.
Đây là hình do trước đó Bành Viễn Chinh cho người đến Tổng công ty luyện than cốc chụp lại, vốn định làm tài liệu, không ngờ lại có công dụng “tạm thời” này. Mà trong chuyên mục tin tức tối nay, đài truyền hình thành phố Tân An còn phát một đoạn phim ngắn có nội dung tương tự.
Truyền thông dẫn dắt dư luận như vậy, nhất định sẽ khơi lên sự hưởng ứng từ quần chúng nhân dân, đương nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố không thể không cân nhắc ý kiến của người dân.
- Lãnh đạo, xem ra dự án lần này không chạy đi đâu được rồi.
Điền Minh cười, cất tờ báo, vừa quay lại, nhìn thấy một thiếu phụ đẩy đà mặc đồ cảnh sát, dáng điệu ngọt ngào quyến rũ, cầm một bình nước nóng đi vào, không khỏi liếc cô một cái.
Niên Hoa không để ý đến Điền Minh, rót nước nóng vào thau trên bàn, rồi bưng khăn mặt và thau tới, cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi giúp ngài lau mặt!
…
Buổi sáng, Trương Đại Hổ liên tục gọi bảy tám cuộc điện thoại cho Hậu Niệm Côn, nhưng trong nhà không ai bắt máy, gọi điện thoại di động, thì nghe thông báo tắt máy.
Chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Thường này, sáng sớm Hậu Niệm Côn đã tới công ty thương mại Đại Hoa, xử lý công việc hàng ngày của bang Lão Hổ, đó là thói quen của y.
Trương Đại Hổ cảm thấy tình hình không ổn, Hậu Niệm Côn nắm giữ quá nhiều bí mật của y, nếu Hậu Niệm Côn chạy trốn, bị Cục công an bắt, sẽ là tai họa đối với Trương Đại Hổ.
Trương Đại Hổ đi tới đi lui trong phòng làm việc, giống như kiến bò trên chảo nóng. Do dự một lúc, Trương Đại Hổ bấm một dãy số điện thoại.
Điện thoại đổ chuông thật lâu, bên kia mới nhấc điện thoại, câu nói đầu tiên là giạn dữ mắng mỏ:
- Trương Đại Hổ, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được gọi điện cho tôi! Tôi có việc sẽ chủ động liên lạc với anh, anh cúp máy ngay đi, đi ra ngoài dùng điện thoại công cộng mà gọi!
Dứt lời, bên kia liền cúp điện thoại.
Trương Đại Hổ ném ống nghe điện thoại “rầm” một tiếng, lớn tiếng chửi:
- Phách lối cái gì? Nếu bố đây xong đời, mày cũng đừng hòng được yên thân!
Nhứng mắng thì mắng, Trương Đại Hổ vẫn ra khỏi công ty Đại Hoa, đến con đường ở phía đối diện, tìm buồng điện thoại công cộng để gọi điện.
- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Đừng nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề!
Từ đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nói âm trầm.
Trương Đại Hổ nhếch miệng, giọng cũng trở nên lạnh lùng:
- Thì tôi đang nói vào vấn đề đây. Tôi gặp phải chuyện rắc rối, hẳn là anh cũng biết rồi, tôi cần anh giúp tôi chống đỡ!
- Anh trách ai? Là do anh quá kiêu ngạo, không chịu mở mắt, đâm đầu vào họng súng của người ta! Trương Đại Hổ, tôi đã nói với anh rồi, tốt nhất là đừng có phóng túng, nếu không, hối hận cũng không kịp nữa rồi!
- Đã như vậy, anh cứ nói thẳng, giúp hay không giúp? Nếu không giúp được, tôi sẽ tự nghĩ cách!
Trương Đại Hổ cũng không nhịn được, cười lạnh.
- Anh muốn làm gì? Trương Đại Hổ, tôi cảnh cáo anh, đừng có làm loạn! Tôi sẽ nghĩ cách giúp anh thu thập tàn cuộc, nhưng bây giờ anh đang bị theo dõi, rất khó làm. Nếu cảm thấy không ổn, tốt nhất là anh chuồn đi!
- Ha ha, anh bảo tôi chạy trốn? Tôi không đi! Tại sao tôi lại phải đi? Bố đây đi thì các người yên tâm thoải mái lắm hả? Hừ, tôi cho anh biết, tôi không đi, tôi có chết cũng kéo các người theo! Không tin, chúng ta chờ xem! Các người đối xử với tôi như vậy, vậy thì, chúng ta cá chết, lưới rách một phen!
Trương Đại Hổ gầm nhẹ:
- Tôi cho anh hai ngày thời gian, nếu như anh vẫn không thể giải quyết vấn đề, tôi sẽ làm theo cách của mình!
Nói xong, Trương Đại Hổ dập ống nghe đánh “bốp” một cái, nghênh ngang rời đi.
…
Cục công an huyện.
Tạ Huy vội vã tìm tới Hồ Duyệt, lôi Hồ Duyệt vào phòng làm việc của mình.
- Cục trưởng Tạ, chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?
Hồ Duyệt nghi hoặc nhìn Tạ Huy. Tạ Huy hạ giọng nói:
- Lão Hồ, bấy giờ là thời kỳ đặc biệt, tôi suy nghĩ cả buổi sáng nay, cảm thấy cần phải điều mấy người đến bệnh viện bảo vệ Chủ tịch huyện Bành cho thỏa đáng.
Mặt Hồ Duyệt liền biến sắc, trầm giọng nói:
- Lá gan của bọn chúng không lớn như vậy chứ?
- Chó cùng rứt giậu, huống hồ là cái loại xã hội đen vô cùng tàn ác này.
Tạ Huy nhíu mày:
- Anh mau bố trí người đến bệnh viện, hai ngày nay tôi cảm thấy tâm thần không yên, có một dự cảm xấu.
Trọng Tu Vĩ hạ giọng:
- Theo chỉ thị của lãnh đạo, tôi bàn với lão Hồ, đưa y giam ở trụ sở của đại đội cảnh sát hình sự, phái người canh giữ nghiêm ngặt.
- Chuyện bắt Hậu Niệm Côn phải giữ bí mật, trừ ba chúng ta ra, tạm thời không công khai ra ngoài. Các anh cũng nhớ làm công tác tư tưởng với các đồng chí tham gia bắt y.
Bành Viễn Chinh thở ra một cái, gật đầu.
- Chủ tịch huyện Bành yên tâm, mấy đồng chí đó tuyệt đối đáng tin cậy!
Hồ Duyệt nói. Mấy cảnh sát hình sự đó là tâm phúc của Hồ Duyệt, đương nhiên là y tin tưởng.
Bành Viễn Chinh nhìn Hồ Duyệt:
- Tốt lắm, lão Hồ, thời gian này vất vả cho các anh. Vẫn không thể buông lỏng đối với Trương Đại Hổ, phải dán mắt không rời, tuyệt đối không để xảy ra sơ xuất! Anh nhanh đi trước đi!
- Dạ!
Hồ Duyệt nghiêm chào, xoay người rời đi.
Chờ Hồ Duyệt đi khỏi, với dáng vẻ nghiêm túc, Trọng Tu Vĩ đi tới đóng cửa phòng bệnh, lấy một cuốn sổ màu xanh từ trong chiếc cặp công văn màu đen ra, giọng nghiêm nghị:
- Lãnh đạo, tôi tìm thấy cái này trong xe của họ Hậu, tôi lấy ra, lãnh đạo xem thử!
Bành Viễn Chinh nhướng mày, đưa tay nhận lấy cuốn sổ, để trên đầu gối, từ từ mở ra. Hắn chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt liền biến đổi. Hắn gấp cuốn sổ lại, ngẩng lên nhìn Trọng Tu Vĩ, trầm giọng nói:
- Lão Trọng, còn có ai biết cuốn sổ này?
- Không có ai, chỉ một mình tôi.
Trọng Tu Vĩ nhẹ nhàng trả lời.
- Tốt.
Bành Viễn Chinh gật đầu, trịnh trọng nói:
- Lão Trọng, cuốn sổ này cứ để ở chỗ tôi, chuyện này đừng nói với ai. Hai ngày nữa, chờ tôi bình phục, tôi sẽ nghiên cứu!
Khoan hãy thẩm vấn Hậu Niệm Côn! Hết thảy, đều chờ mệnh lệnh của tôi!
- Tôi hiểu, xin lãnh đạo yen tâm!
Trọng Tu Vĩ đứng nghiêm, đáp.
- Anh đã bận rộn suốt đêm rồi,về trước nghỉ ngơi đi!
Bành Viễn Chinh cười cười, phất tay nói.
Trong lúc truyền dịch, Bành Viễn Chinh lật xem cuốn sổ một cách kỹ càng. Đây là một cuốn sổ rất quan trọng, trong đó Hậu Niệm Côn ghi chép lại việc y lui tới đút lót các cán bộ có thực quyền theo lệnh của Trương Đại Hổ trong những năm vừa qua. Bành Viễn Chinh xem từ đầu đến cuối, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.
Số người liên quan được ghi trong sổ lên tới 56 người, cách thức đút lót không giống nhau. Trong đó huyện Lân có 32 người, thành phố có 12 người, quận Tân An cũng có 12 người, có nhân vật quyền cao chức trọng, cũng có người là nhân viên bình thường nhưng giữ vị trí mấu chốt trong một ngành quan trọng.
Ngoại trừ Lận Đại Dung, Tôn Đại Thừa đã bị xử theo pháp luật cùng với đám cán bộ chủ động khai báo với Đảng ủy Cục, được giữ lại chức vị chờ kiểm tra, nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật còn có hai cảnh sát ở đại đội bảo vệ trị an của Cục và hai trưởng đồn công an. Số còn lại là cán bộ các ngành chức năng của huyện.
Bành Viễn Chinh không thấy tên Kế Siêu, Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm trong cuốn sổ, nhưng từ cuốn sổ này, hắn suy đoán ra tên một “đại nhân vật”. Đây là điều khiến hắn cảm thấy hết sức kinh hãi.
Từ đầu, hắn luôn tập trung chú ý vào ba người Kế Siêu, nhưng hóa ra hắn đã lầm. “Có cuốn sổ này, bây giờ có thể ra tay rồi!”, Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Bành Viễn Chinh, nhưng lại hơi do dự.
Không phải hắn lo không chịu nổi áp lực, bắt không được những người này, mà là bây giờ huyện Lân đang tranh thủ dự án cung cấp khí, vào thời điểm mấu chốt này, nếu như quan trường huyện Lân rung chuyển, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng tới quyết định của lãnh đạo thành phố.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, cân nhắc thiệt hơn, rồi quyết định tạm thời hoãn lại. Muộn mấy ngày, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả. Dù sao, đối với một huyện nghèo và lạc hậu như huyện Lân, về ý nghĩa nào đó, phát triển kinh tế quan trọng hơn một chút so với tiêu diệt tội phạm.
Điền Minh cầm mấy tờ báo, xách hai quả dưa hấu đi tới, khẽ cười nói:
- Lãnh đạo, ngài có thấy khá hơn chút nào không? Sao Cục công an huyện không bố trí người theo đến bệnh viện thế này, nếu biết trước, Ủy ban nhân dân huyện đã lo chuyện này.
Lúc Điền Minh đến, Niên Hoa đang ở trong phòng vệ sinh.
- Tôi không sao, chỉ là cảm sốt, không phải bệnh gì nặng.
Bành Viễn Chinh nhét cuốn sổ dưới gối, đây là vật chứng vô cùng quan trọng, ngay cả người tâm phúc như Điền Minh, Bành Viễn Chinh cũng có phần cảnh giác.
- Lãnh đạo xem báo ngày hôm nay nè, trên căn bản là dựa theo ý của lãnh đạo mà viết.
Điền Minh cười, đưa tờ báo trong tay tới.
Bành Viễn Chinh xem lướt qua, cười cười:
- Ừ, cũng không tệ. Điền Minh, không nên xem thường hai bài báo này, một khi tạo thành dư luận mạnh mẽ, dù là lãnh đạo thành phố cũng không thể không xem trọng!
- Lãnh đạo nhìn xa trông rộng, làm cho người ta phải bội phục.
Điền Minh cười hì hì:
- Tôi cũng biết lãnh đạo có “kỳ chiêu” mà!
Hôm nay nhật báo Tân An và báo chiều Tân An đều có bài đăng về cuộc thi biện luận cho dự án cung cấp khí. Bài báo rất có “tính nghệ thuật”, vừa nhấn mạnh đây là dự án bảo vệ môi trường và cải thiện dân sinh, khẳng định tầm quan trọng và giá trị to lớn của nó, nhưng mặt khác cũng nhấn mạnh tính ô nhiễm của bản thân công trình.
Bài báo của nhật báo Tân An còn in kèm một bức ảnh chụp nhà máy của Tổng công ty luyện than cốc của tỉnh, bức ảnh đặc tả hai lò luyện than cốc khổng lồ nằm vắt ngang, một ống khói cao hơn trăm mét vươn cao, nhả khói lên trời, khói đen mù mịt, gây ấn tượng thị giác rất mạnh.
Đây là hình do trước đó Bành Viễn Chinh cho người đến Tổng công ty luyện than cốc chụp lại, vốn định làm tài liệu, không ngờ lại có công dụng “tạm thời” này. Mà trong chuyên mục tin tức tối nay, đài truyền hình thành phố Tân An còn phát một đoạn phim ngắn có nội dung tương tự.
Truyền thông dẫn dắt dư luận như vậy, nhất định sẽ khơi lên sự hưởng ứng từ quần chúng nhân dân, đương nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố không thể không cân nhắc ý kiến của người dân.
- Lãnh đạo, xem ra dự án lần này không chạy đi đâu được rồi.
Điền Minh cười, cất tờ báo, vừa quay lại, nhìn thấy một thiếu phụ đẩy đà mặc đồ cảnh sát, dáng điệu ngọt ngào quyến rũ, cầm một bình nước nóng đi vào, không khỏi liếc cô một cái.
Niên Hoa không để ý đến Điền Minh, rót nước nóng vào thau trên bàn, rồi bưng khăn mặt và thau tới, cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi giúp ngài lau mặt!
…
Buổi sáng, Trương Đại Hổ liên tục gọi bảy tám cuộc điện thoại cho Hậu Niệm Côn, nhưng trong nhà không ai bắt máy, gọi điện thoại di động, thì nghe thông báo tắt máy.
Chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Thường này, sáng sớm Hậu Niệm Côn đã tới công ty thương mại Đại Hoa, xử lý công việc hàng ngày của bang Lão Hổ, đó là thói quen của y.
Trương Đại Hổ cảm thấy tình hình không ổn, Hậu Niệm Côn nắm giữ quá nhiều bí mật của y, nếu Hậu Niệm Côn chạy trốn, bị Cục công an bắt, sẽ là tai họa đối với Trương Đại Hổ.
Trương Đại Hổ đi tới đi lui trong phòng làm việc, giống như kiến bò trên chảo nóng. Do dự một lúc, Trương Đại Hổ bấm một dãy số điện thoại.
Điện thoại đổ chuông thật lâu, bên kia mới nhấc điện thoại, câu nói đầu tiên là giạn dữ mắng mỏ:
- Trương Đại Hổ, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được gọi điện cho tôi! Tôi có việc sẽ chủ động liên lạc với anh, anh cúp máy ngay đi, đi ra ngoài dùng điện thoại công cộng mà gọi!
Dứt lời, bên kia liền cúp điện thoại.
Trương Đại Hổ ném ống nghe điện thoại “rầm” một tiếng, lớn tiếng chửi:
- Phách lối cái gì? Nếu bố đây xong đời, mày cũng đừng hòng được yên thân!
Nhứng mắng thì mắng, Trương Đại Hổ vẫn ra khỏi công ty Đại Hoa, đến con đường ở phía đối diện, tìm buồng điện thoại công cộng để gọi điện.
- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Đừng nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề!
Từ đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nói âm trầm.
Trương Đại Hổ nhếch miệng, giọng cũng trở nên lạnh lùng:
- Thì tôi đang nói vào vấn đề đây. Tôi gặp phải chuyện rắc rối, hẳn là anh cũng biết rồi, tôi cần anh giúp tôi chống đỡ!
- Anh trách ai? Là do anh quá kiêu ngạo, không chịu mở mắt, đâm đầu vào họng súng của người ta! Trương Đại Hổ, tôi đã nói với anh rồi, tốt nhất là đừng có phóng túng, nếu không, hối hận cũng không kịp nữa rồi!
- Đã như vậy, anh cứ nói thẳng, giúp hay không giúp? Nếu không giúp được, tôi sẽ tự nghĩ cách!
Trương Đại Hổ cũng không nhịn được, cười lạnh.
- Anh muốn làm gì? Trương Đại Hổ, tôi cảnh cáo anh, đừng có làm loạn! Tôi sẽ nghĩ cách giúp anh thu thập tàn cuộc, nhưng bây giờ anh đang bị theo dõi, rất khó làm. Nếu cảm thấy không ổn, tốt nhất là anh chuồn đi!
- Ha ha, anh bảo tôi chạy trốn? Tôi không đi! Tại sao tôi lại phải đi? Bố đây đi thì các người yên tâm thoải mái lắm hả? Hừ, tôi cho anh biết, tôi không đi, tôi có chết cũng kéo các người theo! Không tin, chúng ta chờ xem! Các người đối xử với tôi như vậy, vậy thì, chúng ta cá chết, lưới rách một phen!
Trương Đại Hổ gầm nhẹ:
- Tôi cho anh hai ngày thời gian, nếu như anh vẫn không thể giải quyết vấn đề, tôi sẽ làm theo cách của mình!
Nói xong, Trương Đại Hổ dập ống nghe đánh “bốp” một cái, nghênh ngang rời đi.
…
Cục công an huyện.
Tạ Huy vội vã tìm tới Hồ Duyệt, lôi Hồ Duyệt vào phòng làm việc của mình.
- Cục trưởng Tạ, chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?
Hồ Duyệt nghi hoặc nhìn Tạ Huy. Tạ Huy hạ giọng nói:
- Lão Hồ, bấy giờ là thời kỳ đặc biệt, tôi suy nghĩ cả buổi sáng nay, cảm thấy cần phải điều mấy người đến bệnh viện bảo vệ Chủ tịch huyện Bành cho thỏa đáng.
Mặt Hồ Duyệt liền biến sắc, trầm giọng nói:
- Lá gan của bọn chúng không lớn như vậy chứ?
- Chó cùng rứt giậu, huống hồ là cái loại xã hội đen vô cùng tàn ác này.
Tạ Huy nhíu mày:
- Anh mau bố trí người đến bệnh viện, hai ngày nay tôi cảm thấy tâm thần không yên, có một dự cảm xấu.
Bình luận facebook