Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 477
Hầu Niệm Ba đi vào phòng bệnh, nắm tay Hầu Khinh Trần, cười hì hì:
- Chị, có tin mừng, chị được cứu rồi. Của Bành Viễn Chinh rất hợp với chị, chỉ cần anh ấy không có bệnh, bệnh viện sẽ nhanh chóng giải phẫu cho chị.
Ba mẹ đã chạy tới nhà họ Phùng, em tin nhất định Bành Viễn Chinh sẽ không thấy chết mà không cứu. Chị, chị yên tâm đi, quả thật Bành Viễn Chinh
Từ lúc nghe tin, cảm xúc của Hầu Khinh Trần khó thể dùng lời mà diễn tả được, vừa có khát vọng sinh tồn, vừa có sợ hãi đối với cái chết, lại có cmar giác vô cùng kinh ngạc…Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, Bành Viễn Chinh lại là vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, cứu vớt sinh mệnh của mình!
Cô nhớ lại lần đầu quen biết, nhớ tới những bức khiêu vũ phối hợp ăn ý, lưu loát và uyển chuyển trong đêm dạ vũ ngày nào. Mà ngày hôm trước, giọng nói nghiêm khắc của Bành Viễn Chinh vẫn quanh quẩn bên tai cô:
- Nhưng chị không thực sự biết bất hạnh là gì. Chị là một đóa hoa được trồng trong nhà kính, cho tới tận bây giờ, chưa hề nếm trải mùi vị của sự bất hạnh.
Bởi vì chị xuất thân giàu có, bởi vì cho tới bây giờ chị gặp toàn may mắn…Cái gọi là bất hạnh của chị, chỉ là một chút trở ngại không đáng kể trên đường đời!
Chị ngã bệnh, được nằm ở phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, được hưởng những điều kiện chữa trị tốt nhất mà người thường không thể nào được hưởng, nhưng chị một lòng muốn chết. Chị có biết dưới gầm trời này, có biết bao người, mang đầy khát vọng sinh tồn, nhưng vì không có khả năng trả số chi phí chữa bệnh kếch xù nên đành ôm nỗi đau thương đi về cõi chết.
Chị bất hạnh sao? Không. Chị rất may mắn! Thế nào là bất hạnh và cực khổ thực sự, căn bản là chị không thể nào hiểu được!
Nước mắt Hầu Khinh Trần ứa ra, trong lòng dâng trào một nỗi rung động mơ hồ, khó tả. Lúc này, giọng nói lanh lảnh của Hầu Niệm Ba vẫn vang bên tai, cô cau mày hỏi lại theo phản xạ tự nhiên:
- Cái gì mà Bành Viễn Chinh hợp với chị?
Vừa hỏi dứt tiếng, khuôn mặt tái nhợt của Hầu Khinh Trần chợt ửng hồng, xấu hổ sẵng giọng:
- Con bé này, nói lung tung cái gì vậy? Cái gì mà hợp với xứng?!
Hầu Niệm Ba ngẩn ra, rồi chợt nhận ra mình diễn đạt không rõ ràng, khiến câu nói có ý nghĩa khác, bật cười khanh khách. Hầu Khinh Trần cũng che miệng cười khẽ. Nụ cười khiến tâm trạng của cô thả lỏng. Đây là lần đầu tiên trong hai tháng vào viện tới nay, cô cảm nhận được không khí bên ngoài rất tươi mát, trời ngoài kia thật trong xanh, mà thế giới của mình cũng không phải là một màu xám xịt. Cô thực sự muốn có một cuộc sống mới.
- Theo em cậu ấy có đến không?
Đột nhiên Hầu Khinh Trần yếu ớt hỏi.
Hầu Niệm Ba nắm tay chị, cười nói:
- Chị, Bành Viễn Chinh nhất định sẽ tới!
Hầu Khinh Trần “ừm” một tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
…
Biệt thự Phùng gia.
Hai vợ chồng Trịnh Tuyết và Hầu Kiến Quốc vào cửa, đúng lúc Phùng Bá Đào cũng mới vừa bước vào. Hai nhà là thế giao, mặc dù Hầu lão đã qua đời, cấp bậc chức vị của Hầu Kiến Quốc cũng thấp hơn Phùng Bá Đào, nhưng Phùng Bá Đào vẫn mỉm cười, bước tới đón chào:
- Lão Hầu, lão Trịnh! Hôm nay sao rảnh rỗi tới nhà chơi thế này?
Tống Dư Trân từ trên lầu đi xuống, cũng kinh ngạc nói:
- Lão Hầu, lão Trịnh, hai người mới tới à? Con bé Khinh Trần có khá hơn chút nào không? Hai người phải nhớ nghỉ ngơi, đừng lo lắng quá mà có hại cho sức khỏe của mình.
Hầu Kiến Quốc thở dài nói:
- Lão Phùng, lão Tống, hôm nay tôi và lão Trịnh tới xin hai vị một chuyện!
Phùng Bá Đào cười:
- Chúng ta không phải là người ngoài, có chuyện gì, anh cứ nói thẳng!
- Lão Phùng, xét nghiệm kiểu hình HLA của Viễn Chinh phù hợp với Khinh Trần nhà chúng tôi, nếu không có gì bất ngờ, có thể trong vòng nửa tháng sẽ tiến hành giải phẫu ghép tủy.
Hầu Kiến Quốc nhẹ nhàng nói.
Trịnh Tuyết vội vàng tiếp lời:
- Chỉ cần giải phẫu thành công, Khinh Trần nhà chúng ta được cứu rồi!
- Viễn Chinh?!
Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân kinh ngạc, liếc nhìn nhau:
- Hai người ngồi đi, từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì.
Hầu Kiến Quốc đem mọi chuyện thuật lại một lượt. Mặc dù Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân cảm thấy chuyện có phần quá trùng hợp, nhưng cứu người làm trọng, Phùng Bá Đào lập tức thay Bành Viễn Chinh đáp ứng.
- Lão Hầu, lão Trịnh, hai người yên tâm. Chưa nói hai nhà chúng ta là thế giao, ngay cả người xa lạ, tôi tin Viễn Chinh cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Hai người an tâm trở về bệnh viện đi, chờ Viễn Chinh và Thiến Như trở lại, tôi phái xe đưa nó đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Phùng Bá Đào sốt sắng.
Hai vợ chồng Hầu Kiến Quốc và Trịnh Tuyết cảm kích, nghẹn ngào lên tiếng, luôn miệng cám ơn, rồi vội vã cáo biệt rời đi.
Tiễn Hầu Kiến Quốc và Trịnh Tuyết xong, Tống Dư Trân không nhịn được, nhìn Phùng Bá Đào phàn nàn:
- Lão Phùng, sao anh đồng ý nhanh như vậy! Hiến tủy có gây ra thương tổn gì cho Viễn Chinh hay không? Anh cũng chưa tìm hiểu rõ ràng, liền nhận lời vối người ta!
Phùng Bá Đào cau mày:
- Đây là khoa học! Có thể tổn hại gì chứ? Ngay cả có chút ít thương tổn, Viễn Chinh trẻ tuổi cường tráng, cũng không sao cả! Chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn Khinh Trần không còn hy vọng?
Tống Dư Trân thở dài một tiếng:
- Điều đó đúng rồi. Nhưng em chỉ sợ không tốt cho thân thể của Viễn Chinh.
- Đừng lo lắng không cần thiết, bệnh viện tự có chừng mực!
Phùng Bá Đào xua tay nói.
Nhưng Tống Dư Trân vẫn không yên lòng, liền bấm điện thoại cho Bác sĩ Chu của Cục bảo vệ sức khỏe Trung ương. Nghe câu hỏi của Tống Dư Trân, bác sĩ Chu không nhin được cười, nói:
- Chị Tống, chị đừng lo lắng, hiến tủy xương sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe của người hiến. Rất nhiều người tưởng hiến tủy xương, tức là lấy tủy sống, thật ra là hoàn toàn hiểu lầm.
Ghép tủy là để tủy đỏ trong cơ thể người bệnh tạo ra được tế bào máu. Tế bào tạo máu ở một người trưởng thành là 3 ki lô gam, người hiến chỉ cần hiến chưa tới mười gam tế bào tạo máu là có thể cứu sống một người bị bệnh bạch cầu, vì vậy sẽ không suy giảm khả năng miễn dịch và khả năng tạo máu. Tủy xương là bộ phận có năng lực tái sinh rất mạnh, đối với một người hiến tủy khỏe mạnh, chỉ chừng mười ngày là đủ khôi phục lượng tế bào đã hiến.
Lúc này Tống Dư Trân mới thở dài một cái, cười nói:
- Bác sĩ Chu, thật ngại quá, tôi cũng không hiểu, cho nên mới lo lắng. Ôi, nghe anh nói như vậy, tôi yên tâm rồi.
Cúp điện thoại, Tống Dư Trân đi lên lầu bàn bạc với Mạnh Lâm, dù sao Mạnh Lâm mới là mẹ của Bành Viễn Chinh, chuyện như vậy không thể không hỏi ý kiến của bà. Nhưng tính tình Mạnh Lâm tốt bụng như vậy, sao có thể không đồng ý?
Phùng Bá Đào ngồi trong phòng khách trầm ngâm một lát, gọi điện thoại cho Phùng lão, báo cáo chuyện này. Bành Viễn Chinh là cháu nội của ông, là người Phùng lão cố ý bồi dưỡng để nối nghiệp, bất cứ chuyện gì liên quan đến Bành Viễn Chinh, nhất định phải cho Phùng lão biết.
Trong điện thoại, Phùng lão suy nghĩ một chút, lạnh nhạt nói:
- Bá Đào, cứu người nhất định phải cứu! Nhưng con phải đích thân đến bệnh viện một chuyến, nhất định phải trăm phần trăm bảo vệ sức khỏe cho Viễn Chinh không bị ảnh hưởng!
- Bá Đào, mẹ cảnh cáo con, đứa cháu này sắp kết hôn, lập tức phải có con, con phải hỏi rõ ràng, không được để ảnh hưởng xấu cho sức khỏe của nó!
Bà Phùng đứng bên cạnh Phùng lão, hướng về phía điện thoại nói mấy câu, Phùng Bá Đào nghe xong, không biết nên khóc hay nên cười, cũng không dám cãi, vội đáp ứng.
…
Xế chiều hôm đó, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đi bệnh viện để kiểm tra sức khỏe tổng quát. Thật ra thì lúc hai người đăng ký kết hôn cũng đã kiểm tra sức khỏe, chẳng qua là bây giờ kiểm tra cẩn thận và nghiêm ngặt hơn.
Kết quả, Bành Viễn Chinh sức khỏe tốt, chỉ cần cuối tuần chuyên gia Mỹ bay sang, lập tức có thể giải phẫu cho Hầu Khinh Trần.
Bành Viễn Chinh từ phòng kiểm tra sức khỏe đi ra, Hầu Kiến Quốc tiến lên một bước nắm chặt tay Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, chú đại diện cho cả nhà cám ơn cháu!
- Chú Hầu, chú khách khí quá, cháu với chị Khinh Trần là bạn, chuyện nhỏ này có là cái gì, cháu chỉ mong chị Khinh Trần mau khỏe lại.
Bành Viễn Chinh cười.
Trịnh Tuyết xúc động, khóc không thành tiếng:
- Cháu, Khinh Trần mà khỏe lại, chúng ta là người một nhà, sau này, cháu cũng là con cháu của Hầu gia! Khinh Trần được cứu, cháu là ân nhân của Hầu gia!
Bành Viễn Chinh thở dài:
- Cô Trịnh, cô đừng xúc động quá! Niệm Ba, cô đỡ cô Trịnh đi nghỉ ngơi một lúc đi.
Hầu Niệm Ba gật đầu, vội bước tới đỡ lấy người mẹ đã quá mệt mỏi của mình.
Phùng Thiến Như hơi có phần lo lắng, nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh liếc nhìn cô, ý bảo hãy yên tâm, rồi hai người sóng vai đi về phía phòng bệnh của Hầu Khinh Trần.
Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân từ đầu hành lang kia của bệnh viện đi tới, ông vừa nghe Giám đốc bệnh viện nói, việc hiến tủy không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với người hiến.
Trừ yếu tố cứu người, Phùng Bá Đào cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để Bành Viễn Chinh phát triển quan hệ với Hầu gia. Mặc dù Hầu lão đã qua đời, nhưng Hầu gia là một gia tộc lớn, tuy người của Hầu gia không giữ những chức vụ trọng yếu, nhưng vì Hầu lão là công thần khai quốc, ảnh hưởng trong giới chính trị và quân đội cũng như giới doanh nhân là khó ai sánh kịp.
Nếu quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Hầu gia tốt lên, sau này tương lại phát triển của Bành Viễn Chinh sẽ nhờ đến lực lượng của Hầu gia.
Bành Viễn Chinh theo lời bác sĩ dặn dò, ở nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cuối tuần hiến tủy cho Hầu Khinh Trần.
Một khi ghép tủy thành công, chỉ cần sau phẫu thuật không xảy ra phản ứng thải ghép, trải qua một thời gian ngắn điều dưỡng, Hầu Khinh Trần sẽ từng bước hồi phục. Dĩ nhiên, nếu xuất hiện phản ứng thải ghép, có một chút tỉ lệ tử vong.
Nhưng đối với một người đang lâm vào tuyệt cảnh như Hầu Khinh Trần, dù thế nào thì đây vẫn là hy vọng được sống sót.
Có thể nói, đối với Hầu Khinh Trần, giải phẫu là bước đầu tiên, mà điều dưỡng sau phẫu thuật lại là một bước khác. Chỉ cần vượt qua tình trạng thải ghép, cô sẽ được tái sinh. Cho nên, Hầu gia rất coi trọng đối với cuộc phẫu thuật, thông qua quan hệ, mời tới chuyên gia giỏi nhất về bệnh bạch cầu, sau đó sẽ giải phẫu ngay lập tức để Hầu Khinh Trần đi Mỹ an dưỡng.
Hiến tủy xong, Bành Viễn Chinh từ bệnh viện trở về, bà Phùng từ Đại Hồng Môn về Phùng gia, gọi hắn đến trước mặt, ngắm nghía kỹ càng, liên tục hỏi han, Bành Viễn Chinh không nhịn được cười nói:
- Bà nội, cháu không sao, hiến một chút tế bào tạo máu, không ảnh hưởng gì đối với cháu!
Bà Phùng thở dài một cái:
- Cháu, cháu không có việc gì thì tốt rồi. Con bé nhà họ Hầu này mạng cũng không tốt, còn trẻ mà lại mắc phải bệnh này! Ba nghe bác sĩ của Cục bảo vệ sức khỏe nói, dù có giải phẫu, cũng không nhất định sẽ thành công, có một phần ba thất bại, một phần ba tái phát sau nửa năm, chỉ có một phần ba là thành công.
- Chị, có tin mừng, chị được cứu rồi. Của Bành Viễn Chinh rất hợp với chị, chỉ cần anh ấy không có bệnh, bệnh viện sẽ nhanh chóng giải phẫu cho chị.
Ba mẹ đã chạy tới nhà họ Phùng, em tin nhất định Bành Viễn Chinh sẽ không thấy chết mà không cứu. Chị, chị yên tâm đi, quả thật Bành Viễn Chinh
Từ lúc nghe tin, cảm xúc của Hầu Khinh Trần khó thể dùng lời mà diễn tả được, vừa có khát vọng sinh tồn, vừa có sợ hãi đối với cái chết, lại có cmar giác vô cùng kinh ngạc…Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, Bành Viễn Chinh lại là vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, cứu vớt sinh mệnh của mình!
Cô nhớ lại lần đầu quen biết, nhớ tới những bức khiêu vũ phối hợp ăn ý, lưu loát và uyển chuyển trong đêm dạ vũ ngày nào. Mà ngày hôm trước, giọng nói nghiêm khắc của Bành Viễn Chinh vẫn quanh quẩn bên tai cô:
- Nhưng chị không thực sự biết bất hạnh là gì. Chị là một đóa hoa được trồng trong nhà kính, cho tới tận bây giờ, chưa hề nếm trải mùi vị của sự bất hạnh.
Bởi vì chị xuất thân giàu có, bởi vì cho tới bây giờ chị gặp toàn may mắn…Cái gọi là bất hạnh của chị, chỉ là một chút trở ngại không đáng kể trên đường đời!
Chị ngã bệnh, được nằm ở phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, được hưởng những điều kiện chữa trị tốt nhất mà người thường không thể nào được hưởng, nhưng chị một lòng muốn chết. Chị có biết dưới gầm trời này, có biết bao người, mang đầy khát vọng sinh tồn, nhưng vì không có khả năng trả số chi phí chữa bệnh kếch xù nên đành ôm nỗi đau thương đi về cõi chết.
Chị bất hạnh sao? Không. Chị rất may mắn! Thế nào là bất hạnh và cực khổ thực sự, căn bản là chị không thể nào hiểu được!
Nước mắt Hầu Khinh Trần ứa ra, trong lòng dâng trào một nỗi rung động mơ hồ, khó tả. Lúc này, giọng nói lanh lảnh của Hầu Niệm Ba vẫn vang bên tai, cô cau mày hỏi lại theo phản xạ tự nhiên:
- Cái gì mà Bành Viễn Chinh hợp với chị?
Vừa hỏi dứt tiếng, khuôn mặt tái nhợt của Hầu Khinh Trần chợt ửng hồng, xấu hổ sẵng giọng:
- Con bé này, nói lung tung cái gì vậy? Cái gì mà hợp với xứng?!
Hầu Niệm Ba ngẩn ra, rồi chợt nhận ra mình diễn đạt không rõ ràng, khiến câu nói có ý nghĩa khác, bật cười khanh khách. Hầu Khinh Trần cũng che miệng cười khẽ. Nụ cười khiến tâm trạng của cô thả lỏng. Đây là lần đầu tiên trong hai tháng vào viện tới nay, cô cảm nhận được không khí bên ngoài rất tươi mát, trời ngoài kia thật trong xanh, mà thế giới của mình cũng không phải là một màu xám xịt. Cô thực sự muốn có một cuộc sống mới.
- Theo em cậu ấy có đến không?
Đột nhiên Hầu Khinh Trần yếu ớt hỏi.
Hầu Niệm Ba nắm tay chị, cười nói:
- Chị, Bành Viễn Chinh nhất định sẽ tới!
Hầu Khinh Trần “ừm” một tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
…
Biệt thự Phùng gia.
Hai vợ chồng Trịnh Tuyết và Hầu Kiến Quốc vào cửa, đúng lúc Phùng Bá Đào cũng mới vừa bước vào. Hai nhà là thế giao, mặc dù Hầu lão đã qua đời, cấp bậc chức vị của Hầu Kiến Quốc cũng thấp hơn Phùng Bá Đào, nhưng Phùng Bá Đào vẫn mỉm cười, bước tới đón chào:
- Lão Hầu, lão Trịnh! Hôm nay sao rảnh rỗi tới nhà chơi thế này?
Tống Dư Trân từ trên lầu đi xuống, cũng kinh ngạc nói:
- Lão Hầu, lão Trịnh, hai người mới tới à? Con bé Khinh Trần có khá hơn chút nào không? Hai người phải nhớ nghỉ ngơi, đừng lo lắng quá mà có hại cho sức khỏe của mình.
Hầu Kiến Quốc thở dài nói:
- Lão Phùng, lão Tống, hôm nay tôi và lão Trịnh tới xin hai vị một chuyện!
Phùng Bá Đào cười:
- Chúng ta không phải là người ngoài, có chuyện gì, anh cứ nói thẳng!
- Lão Phùng, xét nghiệm kiểu hình HLA của Viễn Chinh phù hợp với Khinh Trần nhà chúng tôi, nếu không có gì bất ngờ, có thể trong vòng nửa tháng sẽ tiến hành giải phẫu ghép tủy.
Hầu Kiến Quốc nhẹ nhàng nói.
Trịnh Tuyết vội vàng tiếp lời:
- Chỉ cần giải phẫu thành công, Khinh Trần nhà chúng ta được cứu rồi!
- Viễn Chinh?!
Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân kinh ngạc, liếc nhìn nhau:
- Hai người ngồi đi, từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì.
Hầu Kiến Quốc đem mọi chuyện thuật lại một lượt. Mặc dù Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân cảm thấy chuyện có phần quá trùng hợp, nhưng cứu người làm trọng, Phùng Bá Đào lập tức thay Bành Viễn Chinh đáp ứng.
- Lão Hầu, lão Trịnh, hai người yên tâm. Chưa nói hai nhà chúng ta là thế giao, ngay cả người xa lạ, tôi tin Viễn Chinh cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Hai người an tâm trở về bệnh viện đi, chờ Viễn Chinh và Thiến Như trở lại, tôi phái xe đưa nó đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Phùng Bá Đào sốt sắng.
Hai vợ chồng Hầu Kiến Quốc và Trịnh Tuyết cảm kích, nghẹn ngào lên tiếng, luôn miệng cám ơn, rồi vội vã cáo biệt rời đi.
Tiễn Hầu Kiến Quốc và Trịnh Tuyết xong, Tống Dư Trân không nhịn được, nhìn Phùng Bá Đào phàn nàn:
- Lão Phùng, sao anh đồng ý nhanh như vậy! Hiến tủy có gây ra thương tổn gì cho Viễn Chinh hay không? Anh cũng chưa tìm hiểu rõ ràng, liền nhận lời vối người ta!
Phùng Bá Đào cau mày:
- Đây là khoa học! Có thể tổn hại gì chứ? Ngay cả có chút ít thương tổn, Viễn Chinh trẻ tuổi cường tráng, cũng không sao cả! Chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn Khinh Trần không còn hy vọng?
Tống Dư Trân thở dài một tiếng:
- Điều đó đúng rồi. Nhưng em chỉ sợ không tốt cho thân thể của Viễn Chinh.
- Đừng lo lắng không cần thiết, bệnh viện tự có chừng mực!
Phùng Bá Đào xua tay nói.
Nhưng Tống Dư Trân vẫn không yên lòng, liền bấm điện thoại cho Bác sĩ Chu của Cục bảo vệ sức khỏe Trung ương. Nghe câu hỏi của Tống Dư Trân, bác sĩ Chu không nhin được cười, nói:
- Chị Tống, chị đừng lo lắng, hiến tủy xương sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe của người hiến. Rất nhiều người tưởng hiến tủy xương, tức là lấy tủy sống, thật ra là hoàn toàn hiểu lầm.
Ghép tủy là để tủy đỏ trong cơ thể người bệnh tạo ra được tế bào máu. Tế bào tạo máu ở một người trưởng thành là 3 ki lô gam, người hiến chỉ cần hiến chưa tới mười gam tế bào tạo máu là có thể cứu sống một người bị bệnh bạch cầu, vì vậy sẽ không suy giảm khả năng miễn dịch và khả năng tạo máu. Tủy xương là bộ phận có năng lực tái sinh rất mạnh, đối với một người hiến tủy khỏe mạnh, chỉ chừng mười ngày là đủ khôi phục lượng tế bào đã hiến.
Lúc này Tống Dư Trân mới thở dài một cái, cười nói:
- Bác sĩ Chu, thật ngại quá, tôi cũng không hiểu, cho nên mới lo lắng. Ôi, nghe anh nói như vậy, tôi yên tâm rồi.
Cúp điện thoại, Tống Dư Trân đi lên lầu bàn bạc với Mạnh Lâm, dù sao Mạnh Lâm mới là mẹ của Bành Viễn Chinh, chuyện như vậy không thể không hỏi ý kiến của bà. Nhưng tính tình Mạnh Lâm tốt bụng như vậy, sao có thể không đồng ý?
Phùng Bá Đào ngồi trong phòng khách trầm ngâm một lát, gọi điện thoại cho Phùng lão, báo cáo chuyện này. Bành Viễn Chinh là cháu nội của ông, là người Phùng lão cố ý bồi dưỡng để nối nghiệp, bất cứ chuyện gì liên quan đến Bành Viễn Chinh, nhất định phải cho Phùng lão biết.
Trong điện thoại, Phùng lão suy nghĩ một chút, lạnh nhạt nói:
- Bá Đào, cứu người nhất định phải cứu! Nhưng con phải đích thân đến bệnh viện một chuyến, nhất định phải trăm phần trăm bảo vệ sức khỏe cho Viễn Chinh không bị ảnh hưởng!
- Bá Đào, mẹ cảnh cáo con, đứa cháu này sắp kết hôn, lập tức phải có con, con phải hỏi rõ ràng, không được để ảnh hưởng xấu cho sức khỏe của nó!
Bà Phùng đứng bên cạnh Phùng lão, hướng về phía điện thoại nói mấy câu, Phùng Bá Đào nghe xong, không biết nên khóc hay nên cười, cũng không dám cãi, vội đáp ứng.
…
Xế chiều hôm đó, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đi bệnh viện để kiểm tra sức khỏe tổng quát. Thật ra thì lúc hai người đăng ký kết hôn cũng đã kiểm tra sức khỏe, chẳng qua là bây giờ kiểm tra cẩn thận và nghiêm ngặt hơn.
Kết quả, Bành Viễn Chinh sức khỏe tốt, chỉ cần cuối tuần chuyên gia Mỹ bay sang, lập tức có thể giải phẫu cho Hầu Khinh Trần.
Bành Viễn Chinh từ phòng kiểm tra sức khỏe đi ra, Hầu Kiến Quốc tiến lên một bước nắm chặt tay Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, chú đại diện cho cả nhà cám ơn cháu!
- Chú Hầu, chú khách khí quá, cháu với chị Khinh Trần là bạn, chuyện nhỏ này có là cái gì, cháu chỉ mong chị Khinh Trần mau khỏe lại.
Bành Viễn Chinh cười.
Trịnh Tuyết xúc động, khóc không thành tiếng:
- Cháu, Khinh Trần mà khỏe lại, chúng ta là người một nhà, sau này, cháu cũng là con cháu của Hầu gia! Khinh Trần được cứu, cháu là ân nhân của Hầu gia!
Bành Viễn Chinh thở dài:
- Cô Trịnh, cô đừng xúc động quá! Niệm Ba, cô đỡ cô Trịnh đi nghỉ ngơi một lúc đi.
Hầu Niệm Ba gật đầu, vội bước tới đỡ lấy người mẹ đã quá mệt mỏi của mình.
Phùng Thiến Như hơi có phần lo lắng, nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh liếc nhìn cô, ý bảo hãy yên tâm, rồi hai người sóng vai đi về phía phòng bệnh của Hầu Khinh Trần.
Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân từ đầu hành lang kia của bệnh viện đi tới, ông vừa nghe Giám đốc bệnh viện nói, việc hiến tủy không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với người hiến.
Trừ yếu tố cứu người, Phùng Bá Đào cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để Bành Viễn Chinh phát triển quan hệ với Hầu gia. Mặc dù Hầu lão đã qua đời, nhưng Hầu gia là một gia tộc lớn, tuy người của Hầu gia không giữ những chức vụ trọng yếu, nhưng vì Hầu lão là công thần khai quốc, ảnh hưởng trong giới chính trị và quân đội cũng như giới doanh nhân là khó ai sánh kịp.
Nếu quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Hầu gia tốt lên, sau này tương lại phát triển của Bành Viễn Chinh sẽ nhờ đến lực lượng của Hầu gia.
Bành Viễn Chinh theo lời bác sĩ dặn dò, ở nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cuối tuần hiến tủy cho Hầu Khinh Trần.
Một khi ghép tủy thành công, chỉ cần sau phẫu thuật không xảy ra phản ứng thải ghép, trải qua một thời gian ngắn điều dưỡng, Hầu Khinh Trần sẽ từng bước hồi phục. Dĩ nhiên, nếu xuất hiện phản ứng thải ghép, có một chút tỉ lệ tử vong.
Nhưng đối với một người đang lâm vào tuyệt cảnh như Hầu Khinh Trần, dù thế nào thì đây vẫn là hy vọng được sống sót.
Có thể nói, đối với Hầu Khinh Trần, giải phẫu là bước đầu tiên, mà điều dưỡng sau phẫu thuật lại là một bước khác. Chỉ cần vượt qua tình trạng thải ghép, cô sẽ được tái sinh. Cho nên, Hầu gia rất coi trọng đối với cuộc phẫu thuật, thông qua quan hệ, mời tới chuyên gia giỏi nhất về bệnh bạch cầu, sau đó sẽ giải phẫu ngay lập tức để Hầu Khinh Trần đi Mỹ an dưỡng.
Hiến tủy xong, Bành Viễn Chinh từ bệnh viện trở về, bà Phùng từ Đại Hồng Môn về Phùng gia, gọi hắn đến trước mặt, ngắm nghía kỹ càng, liên tục hỏi han, Bành Viễn Chinh không nhịn được cười nói:
- Bà nội, cháu không sao, hiến một chút tế bào tạo máu, không ảnh hưởng gì đối với cháu!
Bà Phùng thở dài một cái:
- Cháu, cháu không có việc gì thì tốt rồi. Con bé nhà họ Hầu này mạng cũng không tốt, còn trẻ mà lại mắc phải bệnh này! Ba nghe bác sĩ của Cục bảo vệ sức khỏe nói, dù có giải phẫu, cũng không nhất định sẽ thành công, có một phần ba thất bại, một phần ba tái phát sau nửa năm, chỉ có một phần ba là thành công.
Bình luận facebook