Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 478
Bành Viễn Chinh im lặng, bà nội hắn nói rất đúng, ghép tủy không phải trăm phần trăm thành công, chủ yếu là sau đó rất dễ xảy ra hiện tượng thải ghép và biến chứng sau phẫu thuật, có nhiều người bệnh cũng không qua nổi cửa ải này, cuối cùng cả người, cả của đều không còn.
Nhưng đối với Hầu Khinh Trần, đây là hy vọng duy nhất để được sống.
Bà Phùng thở dài, thở ngắn một phen, rồi chủ động chuyển qua chuyện khác, bắt đầu quanh co lòng vòng dặn dò Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, kết hôn phải lập tức sinh con vân vân.
Con trai nhà họ Phùng đơn bạc, bà Phùng mong đợi chắt trai cũng không phải mới một hai ngày. Bành Viễn Chinh còn đỡ, Phùng Thiến Như nghe bà lão nói xong, mặt đỏ tới mang tai, mắc cỡ cúi đầu không nói.
Bà Phùng nhắc nhở hồi lâu, lại kéo Phùng Thiến Như lên lầu, hình như lại muốn truyền thụ phương pháp bí truyền sinh nam sinh nữ gì đó. Bành Viễn Chinh thở ra một cái, vội vàng chuồn mất, chạy về phòng mình gọi điện về huyện.
Buổi sáng, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Hạo nhắn cho hắn hai lần, xem ra là có việc. Mặc dù Bành Viễn Chinh xin nghỉ phép, nhưng có một số chuyện quan trọng, vẫn cần thông báo hoặc báo cáo cho hắn qua điện thoại.
- Ai vậy?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói bình thản của Vương Hạo.
Bành Viễn Chinh hắng giọng một cái:
- Tôi là Bành Viễn Chinh.
- A! Chủ tịch huyện Bành! Lãnh đạo chờ một chút, tôi đi đóng cửa đã.
Vương Hạo lập tức để ống nghe xuống, đi ra đóng cửa rồi quay lại thở dốc nói:
- Lãnh đạo!
- Tìm tôi có việc?
Bành Viễn Chinh cười.
- Có mấy công việc quan trọng cần báo cáo lãnh đạo.
Vương Hạo kính cẩn cười:
- Thứ nhất, công trình cung cấp khí đã khởi công, bởi vì lãnh đạo không ở nhà, Chủ tịch huyện Cung để Chủ tịch huyện Lâm đến phụ trách. Vì dự án này, thành phố đặc biệt xây dựng một doanh nghiệp quốc doanh cỡ trung, tên là Tổng công ty khí than thành phố Tân An, thuộc quyền quản lý của Ủy ban Xây dựng thành phố.
Theo chỉ thị của thành phố, vì dự án này, huyện đặc biệt thành lập Ban chỉ huy phối hợp, do Chủ tịch huyện Lâm làm tổng chỉ huy, lão Từ bên Ủy ban Xây dựng huyện làm phó chỉ huy.
Bành Viễn Chinh “ồ” một tiếng, Vương Hạo lại nói:
- Thứ hai…
Vương Hạo hơi do dự một chút, mới cười nói;
- Ngày hôm qua, ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Chủ tịch huyện Cung đã nói, theo thỉnh cầu của Chủ tịch huyện Bành, chuẩn bị lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân huyện trình đề nghị lên Huyện ủy, việc Chủ tịch huyện Bành từ chức Bí thư Đảng ủy và Cục trưởng Cục công an huyện, đề cử Trương Á Cường đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy kiêm Cục trưởng Cục công an huyện.
Bành Viễn Chinh nghe vậy, nhướng mày lên:
- Trương Á Cường?
Vương Hạo im lặng thừa nhận, không dám lên tiếng.
Bành Viễn Chinh cau mày, trong lòng âm thầm cười lạnh, cảm thấy Cung Hàn Lâm làm chuyện này không hay chút nào, muốn đoạt quyền, cũng không cần phải nóng lòng như vậy chứ!
Không sai, chủ động tỏ ý muốn từ chức Cục trưởng Cục công an huyện là ý kiến của bản thân Bành Viễn Chinh, nhưng thỉnh cầu này của Bành Viễn Chinh đã bị Hàn Duy bác bỏ, yêu cầu chờ Bành Viễn Chinh trở lại huyện rồi hãy nói. Đã như vậy, là Chủ tịch huyện, Cung Hàn Lâm không nên thừa dịp Bành Viễn Chinh không có ở huyện để sắp đặt theo ý riêng của mình.
Hơn nữa, khi ông ta hỏi ý Bành Viễn Chinh, hắn đã đề cử Tạ Huy làm Cục trưởng Công an, bây giờ ông ta đột nhiên đề cử Trương Á Cường, đây không phải là muốn chống đối Bành Viễn Chinh là gì?
- Những lãnh đạo khác nói thế nào.
Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi một câu.
- Chủ tịch huyện Lý không đồng ý. Chủ tịch huyện Nghiêm cũng đề nghị hoãn lại.
Vương Hạo hết sức cẩn thận, hạ giọng nói.
Y đang báo cáo công việc, hơn nữa là lén Cung Hàn Lâm báo cáo công việc với Bành Viễn Chinh, có mấy lời chỉ có thể lướt qua, không thể nói đầy đủ, cũng không cách nào nào nói đầy đủ. Bất quá, hắn biết Bành Viễn Chinh nhất định sẽ suy một ra ba, hiểu rất nhiều vấn đề.
Ngày hôm qua, thật ra hội nghị văn phòng Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện không đạt được sự nhất trí. Cung Hàn Lâm đề xuất, Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa đều phản đối, Cung Hàn Lâm đành bất đắc dĩ tạm thời gác lại.
- Lãnh đạo, trong hội nghị, Chủ tịch huyện Cung còn nói phải điều chỉnh phân công công tác của mấy Phó chủ tịch huyện, nói là tạm thời điều chỉnh, chờ lãnh đạo trở trở về, lại điều chỉnh lại.
Lời của Vương Hạo khiến khóe miệng Bành Viễn Chinh mím lại, tay nắm chặt ống nghe. Điều chỉnh công tác, sao lại có thể điều chỉnh trở lại nữa? Đây không phải là chuyện vô nghĩa hay sao?
Bành Viễn Chinh có phần giận dữ, hắn đã tỏ thiện ý, tỏ rõ sự nhượng bộ, nhưng rõ ràng Cung Hàn Lâm đã lộ ra thái độ được đằng chân lân đằng đầu, Cung Hàn Lâm là hạng người ra sao vậy? Bành Viễn Chinh trầm ngâm.
Quả nhiên, quyền lực là một thứ thuốc kích thích tình dục, có thể làm người dùng nó phát điên. Xem ra, Cung Hàn Lâm là người có thể chung hoạn nạn, nhưng không thể chung giàu sang, tình hình vừa ổn định xong, mọi việc bắt đầu đi vào quỹ đạo, ông ta liền muốn bành trướng quyền lực.
- Còn nữa, lãnh đạo, thành phố bổ nhiệm một Phó chủ tịch huyện xuống, nói là sáng ngày mốt sẽ đến nhậm chức.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc:
- Là vị nào?
- Đó vốn là một Phó cục trưởng Cục tài chính, tên là Quách Vĩ Toàn, nghe nói là Chủ tịch thành phố Chu đề cử.
- Ồ, là lão Quách hả? Lão Quách tới làm Phó chủ tịch huyện, là chuyện tốt đối với huyện chúng ta. Nhưng y là chuyên gia quản lý tài chính, bây giờ huyện chúng ta đang thiếu lãnh đạo chuyên nghiệp, thông thạo về kinh tế.
Bành Viễn Chinh nở nụ cười, Quách Vĩ Toàn coi như là người quen của hắn, trước kia có qua lại đôi lần, ấn tượng khá sâu sắc.
Tính cách người này giống Cổ Lượng của thị trấn Vân Thủy, năng lực mạnh, có nỗ lực tinh thần, chẳng qua là không giỏi trong việc luồn cúi và xử lý các mối quan hệ, cho nên vẫn bị cho ngồi chơi xơi nước ở Cục tài chính, không hiểu lần này làm sao lại được trọng dụng.
- Tốt, tôi biết rồi Vương Hạo.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Có việc gì, thông báo cho tôi bất cứ lúc nào, gần đây tôi hơi bận rộn, nếu có thời gian, tôi sẽ gọi điện về cho anh.
- Dạ, tôi hiểu, lãnh đạo.
Vương Hạo cúp điện thoại, trên mặt hơi lộ vẻ vui mừng.
Y chủ động xoay về phía Bành Viễn Chinh, là nhận thấy năng lực và tiềm lực tương lai của Bành Viễn Chinh. Y phán đoán, không bao lâu nữa, huyện Lân chisnha là một mảnh trời riêng của Bành Viễn Chinh. Chủ tịch huyện Cung tuy khí thế mãnh liệt, nhưng thật ra tác dụng không lớn. Quan trọng hơn là, cấp trên chưa chắc trọng dụng Cung Hàn Lâm, nếu thật sự coi trọng ông ta, lãnh đạo thành phố đã không để Hàn Duy kiêm chức.
Nói chuyện qua điện thoại với Vương Hạo xong, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Tống Quả và Hoàng Đại Long. Hai người muốn lấy tư cách bạn bè tới Thủ đô tham dự hôn lễ của hắn, cuối tuần hôn lễ sẽ cử hành, dĩ nhiên Bành Viễn Chinh phải báo thời gian cụ thể cho hai người.
- Viễn Chinh, cậu đúng là không có ý tứ gì cả, dành chút thời gian gọi điện cho chúng tôi khó như vậy sao? Cậu không có tin tức, ở đây chúng tôi sốt ruột đến độ đứng ngồi không yên.
- Thì tôi đang gọi điện tới đây nè!
Bành Viễn Chinh cười hì hì, ở Tân An, cũng chỉ có Tống Quả và Hoàng Đại Long là bạn bè thân thiết, không liên quan đến quan trường. Hơn nữa, vì nhiều lý do, hai người biết được lai lịch, xuất thân của hắn.
- Ngày thành hôn vừa mới xác định, là Thứ Hai, ngày 18 tháng 10, ngày 17 hai người chạy tới là được.
Anh nói một tiếng với Hoàng Đại Long giùm tôi.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Tôi phải nhắc chừng trước, chúng ta là bạn thân, hai người tới là được rồi, không được mang bất kỳ quà cáp gì. Anh nghe nhé, bất cứ quà gì, tôi và Thiến Như cũng không nhận.
Tống Quả cười khổ:
- Cậu nói vậy là ý gì? Chúng tôi chỉ tỏ chút tấm lòng cũng không được sao?
- Tấm lòng, tôi xin nhận, giữa chúng ta không cần bày vẽ. Hơn nữa, nhà của tôi…Tóm lại, bản thân hai người tôi xin nhận, con những thứ khác, xin lỗi, cửa không mở!
Bành Viễn Chinh nói hết sức nghiêm túc.
Hắn chấp nhận để Tống Quả và Hoàng Đại Long tới tham dự là đã chiếu cố đến tình nghĩa bạn bè rồi.
Tống Quả than nhẹ:
- Viễn Chinh, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói lại với Hoàng Đại Long. À, tôi nói với cậu chuyện này, để cậu chuẩn bị trước. Ba tôi sắp chuyển đi, tỉnh đã gặp ông nói chuyện, phỏng chừng là trước cuối năm.
- Hả? Chú Tống sắp thăng chức? Đây là chuyện tốt, chúc hai cha con anh.
Bành Viễn Chinh có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá bất ngờ. Gần đây Tỉnh ủy đang từng bước điều chỉnh cán bộ các nơi, Tống Bính Nam đã công tác trên cương vị Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố nhiều năm, đề bạt là chuyện bình thường.
- Phó chủ tịch tỉnh, thật ra cũng không phải cương vị có thực quyền.
Tống Quả không phấn khởi lắm.
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Giải quyết cấp cán bộ sở, anh còn không hài lòng? Ở cương vị này công tác hai năm, lại đến thành phố nào đó làm Chủ tịch thành phố, Bí thư…Thậm chí, trực tiếp nhậm chức Chủ tịch thành phố, giải quyết cấp phó bộ.
- Có lẽ vậy..
Tống Quả cười nhẹ:
- Dù sao tôi thấy ba tôi không được vui, ông công tác ở Tân An nhiều năm như vậy, đi đến địa phương xa lạ, cũng không thấy là chuyện tốt.
- Tống Quả, anh nói với chú Tống, bảo ông nhìn lâu dài một chút, không nên so đo nhất thời.
…
Tân An, Thành ủy.
Quách Vĩ Toàn gõ và mở cửa phòng làm việc của Tống Bính Nam, cung kính nói:
- Trưởng ban Tống!
- Tiểu Quách, mời ngồi.
Tống Bính Nam vẻ mặt bình tĩnh phất phất tay:
- Tôi được Thành ủy và Bí thư Thành ủy Đông Phương ủy thác, tiến hành cuộc nói chuyện của tổ chức.
Tổ chức điều anh đến huyện Lân công tác, chủ yếu là nghĩ anh thông thạo về kinh tế và tài chính, người giỏi chuyên môn.Bây giờ huyện Lân đang ở vào giai đoạn phát triển mấu chốt, thành phố hy vọng anh có thể phối hợp với đồng chí Viễn Chinh, nắm bắt công tác kinh tế của huyện Lân, hoàn toàn thay đổi diện mạo nghèo nàn và lạc hậu của huyện Lân.
Giọng Tống Bính Nam từ tốn, nhưng lọt vào tai Quách Vĩ Toàn lại khiến y không khỏi thắc mắc: tại sao Trưởng ban Tống nhấn mạnh là phối hợp với Bành Viễn Chinh chứ không phải với Cung Hàn Lâm? Bành Viễn Chinh là Phó chủ tịch thường trực huyện, Cung Hàn Lâm mới là Chủ tịch huyện mà!
Đây là lãnh đạo cố ý ra ám hiệu hay là vô tình nói sai?
Quách Vĩ Toàn suy nghĩ rất nhanh.
Nhưng đối với Hầu Khinh Trần, đây là hy vọng duy nhất để được sống.
Bà Phùng thở dài, thở ngắn một phen, rồi chủ động chuyển qua chuyện khác, bắt đầu quanh co lòng vòng dặn dò Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, kết hôn phải lập tức sinh con vân vân.
Con trai nhà họ Phùng đơn bạc, bà Phùng mong đợi chắt trai cũng không phải mới một hai ngày. Bành Viễn Chinh còn đỡ, Phùng Thiến Như nghe bà lão nói xong, mặt đỏ tới mang tai, mắc cỡ cúi đầu không nói.
Bà Phùng nhắc nhở hồi lâu, lại kéo Phùng Thiến Như lên lầu, hình như lại muốn truyền thụ phương pháp bí truyền sinh nam sinh nữ gì đó. Bành Viễn Chinh thở ra một cái, vội vàng chuồn mất, chạy về phòng mình gọi điện về huyện.
Buổi sáng, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Hạo nhắn cho hắn hai lần, xem ra là có việc. Mặc dù Bành Viễn Chinh xin nghỉ phép, nhưng có một số chuyện quan trọng, vẫn cần thông báo hoặc báo cáo cho hắn qua điện thoại.
- Ai vậy?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói bình thản của Vương Hạo.
Bành Viễn Chinh hắng giọng một cái:
- Tôi là Bành Viễn Chinh.
- A! Chủ tịch huyện Bành! Lãnh đạo chờ một chút, tôi đi đóng cửa đã.
Vương Hạo lập tức để ống nghe xuống, đi ra đóng cửa rồi quay lại thở dốc nói:
- Lãnh đạo!
- Tìm tôi có việc?
Bành Viễn Chinh cười.
- Có mấy công việc quan trọng cần báo cáo lãnh đạo.
Vương Hạo kính cẩn cười:
- Thứ nhất, công trình cung cấp khí đã khởi công, bởi vì lãnh đạo không ở nhà, Chủ tịch huyện Cung để Chủ tịch huyện Lâm đến phụ trách. Vì dự án này, thành phố đặc biệt xây dựng một doanh nghiệp quốc doanh cỡ trung, tên là Tổng công ty khí than thành phố Tân An, thuộc quyền quản lý của Ủy ban Xây dựng thành phố.
Theo chỉ thị của thành phố, vì dự án này, huyện đặc biệt thành lập Ban chỉ huy phối hợp, do Chủ tịch huyện Lâm làm tổng chỉ huy, lão Từ bên Ủy ban Xây dựng huyện làm phó chỉ huy.
Bành Viễn Chinh “ồ” một tiếng, Vương Hạo lại nói:
- Thứ hai…
Vương Hạo hơi do dự một chút, mới cười nói;
- Ngày hôm qua, ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Chủ tịch huyện Cung đã nói, theo thỉnh cầu của Chủ tịch huyện Bành, chuẩn bị lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân huyện trình đề nghị lên Huyện ủy, việc Chủ tịch huyện Bành từ chức Bí thư Đảng ủy và Cục trưởng Cục công an huyện, đề cử Trương Á Cường đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy kiêm Cục trưởng Cục công an huyện.
Bành Viễn Chinh nghe vậy, nhướng mày lên:
- Trương Á Cường?
Vương Hạo im lặng thừa nhận, không dám lên tiếng.
Bành Viễn Chinh cau mày, trong lòng âm thầm cười lạnh, cảm thấy Cung Hàn Lâm làm chuyện này không hay chút nào, muốn đoạt quyền, cũng không cần phải nóng lòng như vậy chứ!
Không sai, chủ động tỏ ý muốn từ chức Cục trưởng Cục công an huyện là ý kiến của bản thân Bành Viễn Chinh, nhưng thỉnh cầu này của Bành Viễn Chinh đã bị Hàn Duy bác bỏ, yêu cầu chờ Bành Viễn Chinh trở lại huyện rồi hãy nói. Đã như vậy, là Chủ tịch huyện, Cung Hàn Lâm không nên thừa dịp Bành Viễn Chinh không có ở huyện để sắp đặt theo ý riêng của mình.
Hơn nữa, khi ông ta hỏi ý Bành Viễn Chinh, hắn đã đề cử Tạ Huy làm Cục trưởng Công an, bây giờ ông ta đột nhiên đề cử Trương Á Cường, đây không phải là muốn chống đối Bành Viễn Chinh là gì?
- Những lãnh đạo khác nói thế nào.
Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi một câu.
- Chủ tịch huyện Lý không đồng ý. Chủ tịch huyện Nghiêm cũng đề nghị hoãn lại.
Vương Hạo hết sức cẩn thận, hạ giọng nói.
Y đang báo cáo công việc, hơn nữa là lén Cung Hàn Lâm báo cáo công việc với Bành Viễn Chinh, có mấy lời chỉ có thể lướt qua, không thể nói đầy đủ, cũng không cách nào nào nói đầy đủ. Bất quá, hắn biết Bành Viễn Chinh nhất định sẽ suy một ra ba, hiểu rất nhiều vấn đề.
Ngày hôm qua, thật ra hội nghị văn phòng Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện không đạt được sự nhất trí. Cung Hàn Lâm đề xuất, Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa đều phản đối, Cung Hàn Lâm đành bất đắc dĩ tạm thời gác lại.
- Lãnh đạo, trong hội nghị, Chủ tịch huyện Cung còn nói phải điều chỉnh phân công công tác của mấy Phó chủ tịch huyện, nói là tạm thời điều chỉnh, chờ lãnh đạo trở trở về, lại điều chỉnh lại.
Lời của Vương Hạo khiến khóe miệng Bành Viễn Chinh mím lại, tay nắm chặt ống nghe. Điều chỉnh công tác, sao lại có thể điều chỉnh trở lại nữa? Đây không phải là chuyện vô nghĩa hay sao?
Bành Viễn Chinh có phần giận dữ, hắn đã tỏ thiện ý, tỏ rõ sự nhượng bộ, nhưng rõ ràng Cung Hàn Lâm đã lộ ra thái độ được đằng chân lân đằng đầu, Cung Hàn Lâm là hạng người ra sao vậy? Bành Viễn Chinh trầm ngâm.
Quả nhiên, quyền lực là một thứ thuốc kích thích tình dục, có thể làm người dùng nó phát điên. Xem ra, Cung Hàn Lâm là người có thể chung hoạn nạn, nhưng không thể chung giàu sang, tình hình vừa ổn định xong, mọi việc bắt đầu đi vào quỹ đạo, ông ta liền muốn bành trướng quyền lực.
- Còn nữa, lãnh đạo, thành phố bổ nhiệm một Phó chủ tịch huyện xuống, nói là sáng ngày mốt sẽ đến nhậm chức.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc:
- Là vị nào?
- Đó vốn là một Phó cục trưởng Cục tài chính, tên là Quách Vĩ Toàn, nghe nói là Chủ tịch thành phố Chu đề cử.
- Ồ, là lão Quách hả? Lão Quách tới làm Phó chủ tịch huyện, là chuyện tốt đối với huyện chúng ta. Nhưng y là chuyên gia quản lý tài chính, bây giờ huyện chúng ta đang thiếu lãnh đạo chuyên nghiệp, thông thạo về kinh tế.
Bành Viễn Chinh nở nụ cười, Quách Vĩ Toàn coi như là người quen của hắn, trước kia có qua lại đôi lần, ấn tượng khá sâu sắc.
Tính cách người này giống Cổ Lượng của thị trấn Vân Thủy, năng lực mạnh, có nỗ lực tinh thần, chẳng qua là không giỏi trong việc luồn cúi và xử lý các mối quan hệ, cho nên vẫn bị cho ngồi chơi xơi nước ở Cục tài chính, không hiểu lần này làm sao lại được trọng dụng.
- Tốt, tôi biết rồi Vương Hạo.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Có việc gì, thông báo cho tôi bất cứ lúc nào, gần đây tôi hơi bận rộn, nếu có thời gian, tôi sẽ gọi điện về cho anh.
- Dạ, tôi hiểu, lãnh đạo.
Vương Hạo cúp điện thoại, trên mặt hơi lộ vẻ vui mừng.
Y chủ động xoay về phía Bành Viễn Chinh, là nhận thấy năng lực và tiềm lực tương lai của Bành Viễn Chinh. Y phán đoán, không bao lâu nữa, huyện Lân chisnha là một mảnh trời riêng của Bành Viễn Chinh. Chủ tịch huyện Cung tuy khí thế mãnh liệt, nhưng thật ra tác dụng không lớn. Quan trọng hơn là, cấp trên chưa chắc trọng dụng Cung Hàn Lâm, nếu thật sự coi trọng ông ta, lãnh đạo thành phố đã không để Hàn Duy kiêm chức.
Nói chuyện qua điện thoại với Vương Hạo xong, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Tống Quả và Hoàng Đại Long. Hai người muốn lấy tư cách bạn bè tới Thủ đô tham dự hôn lễ của hắn, cuối tuần hôn lễ sẽ cử hành, dĩ nhiên Bành Viễn Chinh phải báo thời gian cụ thể cho hai người.
- Viễn Chinh, cậu đúng là không có ý tứ gì cả, dành chút thời gian gọi điện cho chúng tôi khó như vậy sao? Cậu không có tin tức, ở đây chúng tôi sốt ruột đến độ đứng ngồi không yên.
- Thì tôi đang gọi điện tới đây nè!
Bành Viễn Chinh cười hì hì, ở Tân An, cũng chỉ có Tống Quả và Hoàng Đại Long là bạn bè thân thiết, không liên quan đến quan trường. Hơn nữa, vì nhiều lý do, hai người biết được lai lịch, xuất thân của hắn.
- Ngày thành hôn vừa mới xác định, là Thứ Hai, ngày 18 tháng 10, ngày 17 hai người chạy tới là được.
Anh nói một tiếng với Hoàng Đại Long giùm tôi.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Tôi phải nhắc chừng trước, chúng ta là bạn thân, hai người tới là được rồi, không được mang bất kỳ quà cáp gì. Anh nghe nhé, bất cứ quà gì, tôi và Thiến Như cũng không nhận.
Tống Quả cười khổ:
- Cậu nói vậy là ý gì? Chúng tôi chỉ tỏ chút tấm lòng cũng không được sao?
- Tấm lòng, tôi xin nhận, giữa chúng ta không cần bày vẽ. Hơn nữa, nhà của tôi…Tóm lại, bản thân hai người tôi xin nhận, con những thứ khác, xin lỗi, cửa không mở!
Bành Viễn Chinh nói hết sức nghiêm túc.
Hắn chấp nhận để Tống Quả và Hoàng Đại Long tới tham dự là đã chiếu cố đến tình nghĩa bạn bè rồi.
Tống Quả than nhẹ:
- Viễn Chinh, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói lại với Hoàng Đại Long. À, tôi nói với cậu chuyện này, để cậu chuẩn bị trước. Ba tôi sắp chuyển đi, tỉnh đã gặp ông nói chuyện, phỏng chừng là trước cuối năm.
- Hả? Chú Tống sắp thăng chức? Đây là chuyện tốt, chúc hai cha con anh.
Bành Viễn Chinh có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá bất ngờ. Gần đây Tỉnh ủy đang từng bước điều chỉnh cán bộ các nơi, Tống Bính Nam đã công tác trên cương vị Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố nhiều năm, đề bạt là chuyện bình thường.
- Phó chủ tịch tỉnh, thật ra cũng không phải cương vị có thực quyền.
Tống Quả không phấn khởi lắm.
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Giải quyết cấp cán bộ sở, anh còn không hài lòng? Ở cương vị này công tác hai năm, lại đến thành phố nào đó làm Chủ tịch thành phố, Bí thư…Thậm chí, trực tiếp nhậm chức Chủ tịch thành phố, giải quyết cấp phó bộ.
- Có lẽ vậy..
Tống Quả cười nhẹ:
- Dù sao tôi thấy ba tôi không được vui, ông công tác ở Tân An nhiều năm như vậy, đi đến địa phương xa lạ, cũng không thấy là chuyện tốt.
- Tống Quả, anh nói với chú Tống, bảo ông nhìn lâu dài một chút, không nên so đo nhất thời.
…
Tân An, Thành ủy.
Quách Vĩ Toàn gõ và mở cửa phòng làm việc của Tống Bính Nam, cung kính nói:
- Trưởng ban Tống!
- Tiểu Quách, mời ngồi.
Tống Bính Nam vẻ mặt bình tĩnh phất phất tay:
- Tôi được Thành ủy và Bí thư Thành ủy Đông Phương ủy thác, tiến hành cuộc nói chuyện của tổ chức.
Tổ chức điều anh đến huyện Lân công tác, chủ yếu là nghĩ anh thông thạo về kinh tế và tài chính, người giỏi chuyên môn.Bây giờ huyện Lân đang ở vào giai đoạn phát triển mấu chốt, thành phố hy vọng anh có thể phối hợp với đồng chí Viễn Chinh, nắm bắt công tác kinh tế của huyện Lân, hoàn toàn thay đổi diện mạo nghèo nàn và lạc hậu của huyện Lân.
Giọng Tống Bính Nam từ tốn, nhưng lọt vào tai Quách Vĩ Toàn lại khiến y không khỏi thắc mắc: tại sao Trưởng ban Tống nhấn mạnh là phối hợp với Bành Viễn Chinh chứ không phải với Cung Hàn Lâm? Bành Viễn Chinh là Phó chủ tịch thường trực huyện, Cung Hàn Lâm mới là Chủ tịch huyện mà!
Đây là lãnh đạo cố ý ra ám hiệu hay là vô tình nói sai?
Quách Vĩ Toàn suy nghĩ rất nhanh.