Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 479
Hôn lễ của Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như sẽ diễn ra vào ngày 18 tháng 10, mà phẫu thuật của Hầu Khinh Trần là ngày 17. Đây là do thời gian của chuyên gia Mỹ eo hẹp, hơn nữa cũng vì tình trạng sức khỏe của Hầu Khinh Trần.
Ngày 17, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cùng đến bệnh viện, chờ ở trước cửa phòng giải phẫu.
Phòng giải phẫu sáng đèn, chuyên gia John người Mỹ cùng với giáo sư Cố, chuyên gia bệnh bạch cầu hàng đầu trong nước, sóng vai rời khỏi phòng giải phẫu. Vừa thấy khuôn mặt tươi cười của hai người, Bành Viễn Chinh biết là cuộc giải phẫu đã thành công.
Hầu Kiến Quốc kích động, đập mạnh vào vách tường hành lang một cái, Trịnh Tuyết và Hầu Niệm Ba ôm nhau khóc. Sau đó, Trịnh Tuyết không kìm chế được, đứng ở cuối hành lang khóc rống lên.
Đã lâu như vậy, không chỉ Hầu Khinh Trần tuyệt vọng, cả Hầu gia, nhất là cha mẹ và em gái cô cũng đều rất đau khổ. Hôm nay, con gái bà rốt cuộc có hy vọng sống sót, làm sao Trịnh Tuyết không kích động.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng đi tới, an ủi:
- Cô, cô đừng khóc nữa, bấy giờ chị Khinh Trần đã qua cửa ải lớn nhất, rồi dần dần chị ấy sẽ khá hơn.
Trịnh Tuyết lau nước mắt, nghẹn ngào cầm tay Phùng Thiến Như nói:
- Cám ơn cháu, Thiến Như, cám ơn Viễn Chinh! Là Viễn Chinh cho Khinh Trần nhà chúng tôi sinh mạng thứ hai! Hai cháu mau trở về đi, ngày mai hai cháu cử hành hôn lễ, có gì cần giúp đỡ, cô sẽ bảo Niệm Ba đi với hai cháu.
Phùng Thiến Như gật đầu, liếc nhìn Hầu Niệm Ba cũng đang đầm đìa nước mắt.
Trong hôn lễ ngày mai, Hầu Niệm Ba là một trong hai phù dâu của cô, phù dâu còn lại là Phùng Lâm Lâm, con gái của Phùng Bá Lâm. Phù rể là hai em họ của Bành Viễn Chinh, Phùng Viễn Hoa và Triệu Hải Nam.
Theo như trong nhà bàn bạc và theo ý kiến của Phùng lão, hôn lễ cử hành trong phạm vi nhỏ, vợ chồng Phùng lão cũng không công khai ra mặt, trừ bà con họ hàng của Phùng gia ra, không mời nhiều khách, cùng lắm chỉ là một số gia tộc có quan hệ khá mật thiết ở Thủ đô như Hầu gia và Triệu gia.
Bên phía Tân An, tới tham dự hôn lễ có Tống Quả, Hoàng Đại Long và vợ chồng Mạnh Cường. Mạnh Quân cũng muốn tới, nhưng Mạnh Lâm không cho. Bà nghĩ, dù sao hôm sau con dâu còn phải về Tân An đãi tiệc, đến lúc đó Mạnh Quân ra mặt cũng không muộn.
Hoàng Đại Long và Tống Quả đã tới Thủ đô, ở tại khách sạn Hoa Hạ - nơi sắp cử hành hôn lễ. Vợ chồng Mạnh Cường thì được mời đến ở trong biệt thự của Phùng gia, đó là theo lời dặn dò đặc biệt của Phùng lão.
Mặc dù Mạnh Cường là cán bộ cấp phó sở, ở cơ sở coi như là lãnh đạo cao cấp, nhưng đến Phùng gia, ông ta cứ như bà già quê mới lên tỉnh, lại hơi căng thẳng.
Để tỏ lòng tôn trọng đối với người nhà Mạnh Lâm, Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm cùng đích thân đón ở cửa biệt thự.
- Chủ nhiệm Phùng, Tham mưu trưởng Phùng!
Mạnh Cường có phần câu nệ bắt tay hai anh em Phùng gia chào hỏi. Phùng Bá Đào hắng giọng, cười:
- Chủ tịch thành phố Mạnh, mời vào. Cùng là người trong nhà, đừng khách khí như vậy.
Mạnh Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà biết Phùng gia cao quý cỡ nào, lo lắng anh mình đến bị rẻ rúng, như vậy mặt mũi của bà cũng bị tổn thương. Không ngờ, hai anh em Phùng Bá Đào đều ra đón, khiến Mạnh Cường nở mặt nở mày.
Trương Mỹ Kỳ càng không dám nói lung tung, chỉ một mực đi theo ông chồng, nụ cười hơi cứng nhắc.
Vào phòng khách Phùng gia, Phùng Bá Đào cười nói:
- Lão Mạnh, hai người tới, ông cụ muốn tới đây gặp mặt hai người, nhưng bởi vì đột nhiên có việc đột xuất, không thể qua được. Tuy nhiên, tối nay, mẹ của tôi sẽ sang.
Mạnh Cường nào dám làm phiền Phùng lão, nghe vậy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), cười nói:
- Phùng lão trăm công nghìn việc, không cần quấy rầy ông cụ.
Thật ra thì Phùng Bá Đào chỉ nói khách sáo thế thôi. Có hai anh em họ ra mặt, là đã cho Mạnh gia nhiều thể diện lắm rồi.
Phùng Bá Lâm xuất thân quân đội, không giỏi xã giao, tiếp vợ chồng Mạnh Cường một lát, liền mượn cớ rời đi. Phùng Bá Đào liếc Mạnh Lâm một cái, cười nói:
- Em dâu, Viễn Chinh và Thiến Như đâu? Bảo hai đứa xuống chào lão Mạnh!
- Anh Cả, Viễn Chinh và Thiến Như đến bệnh viện, hôm nay con bé nhà Hầu gia được giải phẫu.
Mạnh Lâm cười nói.
Mọi người đang nói chuyện, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như từ bên ngoài bước vào, theo sau là Hầu Niệm Ba và Phùng Lâm Lâm.
Hai cô hỉ hả ôm lễ phục và quần lụa trắng, định lên lầu mặc thử. Sáng mai, hai cô lần đầu làm phù dâu, trong lòng đều có phần phấn khởi.
Phùng Bá Đào nhìn Bành Viễn Chinh vẫy vẫy tay:
- Viễn Chinh, Thiến Như…
Thật ra Bành Viễn Chinh đã sớm nhìn thấy vợ chồng Mạnh Cường, vẻ mặt của hắn hơi cứng lại, nhưng vì mẹ, mỉm cười chào một tiếng “Cậu Hai và mợ Hai”, Phùng Thiến Như thì cầm tay Trương Mỹ Kỳ, cười nói mấy câu.
Thấy con “lấy đại cục làm trọng”, Mạnh Lâm hoàn toàn yên lòng.
Người hai nhà nói chuyện xong, Mạnh Lâm dẫn vợ chồng Mạnh Cường lên lầu, để họ nghỉ ngơi.
…
Hôn lễ và tiệc cưới tổ chức tại sảnh ở tầng cao nhất của khách sạn lớn Hoa Hạ, hôn lễ bắt đầu lúc 11 giờ 18 phút, hơn 11 giờ một chút, sảnh đã bị phong tỏa hoàn toàn, không có thiệp mời và sự cho phép của Phùng gia, bất cứ ai cũng không được vào.
Đại sảnh rất lớn, nhưng khách mời không nhiều, dù sao đây chỉ là một hôn lễ trong phạm vi nhỏ. Khách mời chỉ là họ hàng thân thích và bằng hữu.
Phía đông sảnh thiết lập một thang lầu giả và cửa xoay tròn. Thang lầu giả hình xoắn ốc, được trang hoàng sặc sỡ lóa mắt, trên lan can bày đầy hoa hồng màu hồng phấn. Ở cửa thang lầu, một giàn hoa hình vòm được quấn quanh bởi một dải lụa trắng mỏng mông lung mộng ảo, phía trên cắm đầy những đóa hoa trắng như tuyết. Trong đại sảnh, trên mỗi cái bàn đều đặt một cây nến, giá nến hết sức tinh xảo.
Ánh đèn mờ ảo, hai ngọn đèn laser tập trung ở cổng vòm trắng nõn. Cửa từ từ mở ra, hai cô phù dâu xinh đẹp Hầu Niệm Ba và Phùng Lâm Lâm cùng Phùng Thiến Như mặc bộ váy áo lụa trắng mỏng, xuất hiện trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Phùng Thiến Như búi tóc, nâng áo cưới, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, phong thái hết sức cao quý.
Chợt, Bành Viễn Chinh mặc áo vét, đi ra giữa hai phù rể, dắt bàn tay nhỏ bé của Phùng Thiến Như.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt long lanh sáng, môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Tiếng nhạc rộn rã vang lên, Bành Viễn Chinh nắm tay Phùng Thiến Như, bước lên thảm đỏ đi tới, hai người lần lượt đến các bàn, Phùng Thiến Như cười khanh khách đốt từng cây nến trên bàn, ánh nến lung linh, chập chờn trong đại sảnh, ghi khắc một giây phút lãng mạn và bay bổng. Phải nói, vào thời này, đó là một sáng kiến rất mới mẻ và độc đáo. Dĩ nhiên, so với những hôn lễ đời sau ngày càng sáng tạo, cảnh này cũng không là gì.
Đèn chiếu rọi vào người Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, hai người giơ cao chai sâm panh, rót đầy tháp sâm panh, rượu sâm panh từ từ chảy xuôi theo tiếng nhạc kìm nén, đợi đến khoảnh khắc giai điệu âm nhạc dâng lên cao, ánh đèn sáng rực lên, tiếng vỗ tay như sấm vang lên hồi lâu tưởng chừng không dứt.
- Chào các vị khách quý! Hôm nay là một ngày tràn đầy may mắn và niềm vui tốt đẹp, trong một ngày vui trọng đại như hôm nay, tất cả thân bằng quyến thuộc bà bạn hữu tập trung nơi đây, cùng chung vui với một đôi ông trời tác hợp, Bành Viễn Chinh sánh duyên cùng Phùng Thiến Như!
Tôi vô cùng vinh hạnh được cô dâu chú rể ủy thác, chủ trì và chứng kiến giây phút lãng mạn và thiêng liêng này. Tôi đại diện cho cô dâu, chú rể cùng với các bậc cha chú hai họ, tỏ lòng hoan nghênh nhiệt liệt và cảm tạ các vị khách quý tham dự buổi lễ hôm nay!
Người điều khiển chương trình là một cán sự thanh niên của công đoàn Ủy ban kế hoạch quốc gia, thường xuyên chủ trì rất nhiều hôn lễ của những người trẻ tuổi trong cơ quan nhà nước, chỉ cần nói mấy câu đã hâm nóng bầu không khí của buổi lễ.
- Cùng với những giai điệu âm nhạc tuyệt vời, cô dâu chú rể tay trong tay đi về phía chúng ta, họ đang tiếp nhận sự xe duyên của ông Tơ bà Nguyệt, hưởng thụ giây phút đẹp nhất trong đời, chúng ta hãy nhớ kỹ, hôm nay, ngày 18 tháng 10 1993, chú rể Bành Viễn Chinh, cô dâu Phùng Thiến Như duyên định kiếp này, yêu thương mãi mãi!
Mặc dù lời người điều khiển chương trình cũng chỉ là sáo ngữ, không có ý gì mới mẻ, nhưng đối với Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, đó là những lời vô cùng ngọt ngào thắm thiết. Hai người đăm đăm nhìn nhau như ở chốn không người, tay trong tay, thời gian và không gian dường như vĩnh viễn ngừng lại ở giây phút này.
Mạnh Lâm, Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân vui mừng nhìn hai người, tươi cười rạng rỡ, nhất là Mạnh Lâm, khóe mắt bà hơi ướt. Cho tới hôm nay, Bành Viễn Chinh, con trai bà rốt cuộc thành gia lập thất, không bao giờ bà còn phải canh cánh bên lòng vì cảnh con không có cha.
Hầu Niệm Ba và Phùng Lâm Lâm, hai cô phù dâu xinh đẹp đứng một bên, hâm mộ nhìn cô dâu chú rể, ánh mắt lấp lánh, bắt đầu tưởng tượng ra hôn lễ của mình ngày sau, cảnh tượng lãng mạn như thế nào.
Lúc này, đầu video bắt đầu phát hình cảnh đốt pháo, tiếng pháo vang lên giòn giã, lúc này Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như mới xoay người lại, hướng về phía khách mời khom người vái chào cảm ơn, sau đó trịnh trọng dựa theo lời người điều khiển chương trình, hướng về phía ba người Mạnh Lâm, Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân khom người vái chào.
Tống Quả giơ chiếc máy ảnh hiệu Hải Âu của mình lên chụp hình rắc rắc liên tiếp, chợt phát hiện khóe mắt Bành Viễn Chinh rơi ra hai giọt lệ, tay y run lên.
Ngày 17, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cùng đến bệnh viện, chờ ở trước cửa phòng giải phẫu.
Phòng giải phẫu sáng đèn, chuyên gia John người Mỹ cùng với giáo sư Cố, chuyên gia bệnh bạch cầu hàng đầu trong nước, sóng vai rời khỏi phòng giải phẫu. Vừa thấy khuôn mặt tươi cười của hai người, Bành Viễn Chinh biết là cuộc giải phẫu đã thành công.
Hầu Kiến Quốc kích động, đập mạnh vào vách tường hành lang một cái, Trịnh Tuyết và Hầu Niệm Ba ôm nhau khóc. Sau đó, Trịnh Tuyết không kìm chế được, đứng ở cuối hành lang khóc rống lên.
Đã lâu như vậy, không chỉ Hầu Khinh Trần tuyệt vọng, cả Hầu gia, nhất là cha mẹ và em gái cô cũng đều rất đau khổ. Hôm nay, con gái bà rốt cuộc có hy vọng sống sót, làm sao Trịnh Tuyết không kích động.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng đi tới, an ủi:
- Cô, cô đừng khóc nữa, bấy giờ chị Khinh Trần đã qua cửa ải lớn nhất, rồi dần dần chị ấy sẽ khá hơn.
Trịnh Tuyết lau nước mắt, nghẹn ngào cầm tay Phùng Thiến Như nói:
- Cám ơn cháu, Thiến Như, cám ơn Viễn Chinh! Là Viễn Chinh cho Khinh Trần nhà chúng tôi sinh mạng thứ hai! Hai cháu mau trở về đi, ngày mai hai cháu cử hành hôn lễ, có gì cần giúp đỡ, cô sẽ bảo Niệm Ba đi với hai cháu.
Phùng Thiến Như gật đầu, liếc nhìn Hầu Niệm Ba cũng đang đầm đìa nước mắt.
Trong hôn lễ ngày mai, Hầu Niệm Ba là một trong hai phù dâu của cô, phù dâu còn lại là Phùng Lâm Lâm, con gái của Phùng Bá Lâm. Phù rể là hai em họ của Bành Viễn Chinh, Phùng Viễn Hoa và Triệu Hải Nam.
Theo như trong nhà bàn bạc và theo ý kiến của Phùng lão, hôn lễ cử hành trong phạm vi nhỏ, vợ chồng Phùng lão cũng không công khai ra mặt, trừ bà con họ hàng của Phùng gia ra, không mời nhiều khách, cùng lắm chỉ là một số gia tộc có quan hệ khá mật thiết ở Thủ đô như Hầu gia và Triệu gia.
Bên phía Tân An, tới tham dự hôn lễ có Tống Quả, Hoàng Đại Long và vợ chồng Mạnh Cường. Mạnh Quân cũng muốn tới, nhưng Mạnh Lâm không cho. Bà nghĩ, dù sao hôm sau con dâu còn phải về Tân An đãi tiệc, đến lúc đó Mạnh Quân ra mặt cũng không muộn.
Hoàng Đại Long và Tống Quả đã tới Thủ đô, ở tại khách sạn Hoa Hạ - nơi sắp cử hành hôn lễ. Vợ chồng Mạnh Cường thì được mời đến ở trong biệt thự của Phùng gia, đó là theo lời dặn dò đặc biệt của Phùng lão.
Mặc dù Mạnh Cường là cán bộ cấp phó sở, ở cơ sở coi như là lãnh đạo cao cấp, nhưng đến Phùng gia, ông ta cứ như bà già quê mới lên tỉnh, lại hơi căng thẳng.
Để tỏ lòng tôn trọng đối với người nhà Mạnh Lâm, Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm cùng đích thân đón ở cửa biệt thự.
- Chủ nhiệm Phùng, Tham mưu trưởng Phùng!
Mạnh Cường có phần câu nệ bắt tay hai anh em Phùng gia chào hỏi. Phùng Bá Đào hắng giọng, cười:
- Chủ tịch thành phố Mạnh, mời vào. Cùng là người trong nhà, đừng khách khí như vậy.
Mạnh Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà biết Phùng gia cao quý cỡ nào, lo lắng anh mình đến bị rẻ rúng, như vậy mặt mũi của bà cũng bị tổn thương. Không ngờ, hai anh em Phùng Bá Đào đều ra đón, khiến Mạnh Cường nở mặt nở mày.
Trương Mỹ Kỳ càng không dám nói lung tung, chỉ một mực đi theo ông chồng, nụ cười hơi cứng nhắc.
Vào phòng khách Phùng gia, Phùng Bá Đào cười nói:
- Lão Mạnh, hai người tới, ông cụ muốn tới đây gặp mặt hai người, nhưng bởi vì đột nhiên có việc đột xuất, không thể qua được. Tuy nhiên, tối nay, mẹ của tôi sẽ sang.
Mạnh Cường nào dám làm phiền Phùng lão, nghe vậy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), cười nói:
- Phùng lão trăm công nghìn việc, không cần quấy rầy ông cụ.
Thật ra thì Phùng Bá Đào chỉ nói khách sáo thế thôi. Có hai anh em họ ra mặt, là đã cho Mạnh gia nhiều thể diện lắm rồi.
Phùng Bá Lâm xuất thân quân đội, không giỏi xã giao, tiếp vợ chồng Mạnh Cường một lát, liền mượn cớ rời đi. Phùng Bá Đào liếc Mạnh Lâm một cái, cười nói:
- Em dâu, Viễn Chinh và Thiến Như đâu? Bảo hai đứa xuống chào lão Mạnh!
- Anh Cả, Viễn Chinh và Thiến Như đến bệnh viện, hôm nay con bé nhà Hầu gia được giải phẫu.
Mạnh Lâm cười nói.
Mọi người đang nói chuyện, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như từ bên ngoài bước vào, theo sau là Hầu Niệm Ba và Phùng Lâm Lâm.
Hai cô hỉ hả ôm lễ phục và quần lụa trắng, định lên lầu mặc thử. Sáng mai, hai cô lần đầu làm phù dâu, trong lòng đều có phần phấn khởi.
Phùng Bá Đào nhìn Bành Viễn Chinh vẫy vẫy tay:
- Viễn Chinh, Thiến Như…
Thật ra Bành Viễn Chinh đã sớm nhìn thấy vợ chồng Mạnh Cường, vẻ mặt của hắn hơi cứng lại, nhưng vì mẹ, mỉm cười chào một tiếng “Cậu Hai và mợ Hai”, Phùng Thiến Như thì cầm tay Trương Mỹ Kỳ, cười nói mấy câu.
Thấy con “lấy đại cục làm trọng”, Mạnh Lâm hoàn toàn yên lòng.
Người hai nhà nói chuyện xong, Mạnh Lâm dẫn vợ chồng Mạnh Cường lên lầu, để họ nghỉ ngơi.
…
Hôn lễ và tiệc cưới tổ chức tại sảnh ở tầng cao nhất của khách sạn lớn Hoa Hạ, hôn lễ bắt đầu lúc 11 giờ 18 phút, hơn 11 giờ một chút, sảnh đã bị phong tỏa hoàn toàn, không có thiệp mời và sự cho phép của Phùng gia, bất cứ ai cũng không được vào.
Đại sảnh rất lớn, nhưng khách mời không nhiều, dù sao đây chỉ là một hôn lễ trong phạm vi nhỏ. Khách mời chỉ là họ hàng thân thích và bằng hữu.
Phía đông sảnh thiết lập một thang lầu giả và cửa xoay tròn. Thang lầu giả hình xoắn ốc, được trang hoàng sặc sỡ lóa mắt, trên lan can bày đầy hoa hồng màu hồng phấn. Ở cửa thang lầu, một giàn hoa hình vòm được quấn quanh bởi một dải lụa trắng mỏng mông lung mộng ảo, phía trên cắm đầy những đóa hoa trắng như tuyết. Trong đại sảnh, trên mỗi cái bàn đều đặt một cây nến, giá nến hết sức tinh xảo.
Ánh đèn mờ ảo, hai ngọn đèn laser tập trung ở cổng vòm trắng nõn. Cửa từ từ mở ra, hai cô phù dâu xinh đẹp Hầu Niệm Ba và Phùng Lâm Lâm cùng Phùng Thiến Như mặc bộ váy áo lụa trắng mỏng, xuất hiện trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Phùng Thiến Như búi tóc, nâng áo cưới, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, phong thái hết sức cao quý.
Chợt, Bành Viễn Chinh mặc áo vét, đi ra giữa hai phù rể, dắt bàn tay nhỏ bé của Phùng Thiến Như.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt long lanh sáng, môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Tiếng nhạc rộn rã vang lên, Bành Viễn Chinh nắm tay Phùng Thiến Như, bước lên thảm đỏ đi tới, hai người lần lượt đến các bàn, Phùng Thiến Như cười khanh khách đốt từng cây nến trên bàn, ánh nến lung linh, chập chờn trong đại sảnh, ghi khắc một giây phút lãng mạn và bay bổng. Phải nói, vào thời này, đó là một sáng kiến rất mới mẻ và độc đáo. Dĩ nhiên, so với những hôn lễ đời sau ngày càng sáng tạo, cảnh này cũng không là gì.
Đèn chiếu rọi vào người Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, hai người giơ cao chai sâm panh, rót đầy tháp sâm panh, rượu sâm panh từ từ chảy xuôi theo tiếng nhạc kìm nén, đợi đến khoảnh khắc giai điệu âm nhạc dâng lên cao, ánh đèn sáng rực lên, tiếng vỗ tay như sấm vang lên hồi lâu tưởng chừng không dứt.
- Chào các vị khách quý! Hôm nay là một ngày tràn đầy may mắn và niềm vui tốt đẹp, trong một ngày vui trọng đại như hôm nay, tất cả thân bằng quyến thuộc bà bạn hữu tập trung nơi đây, cùng chung vui với một đôi ông trời tác hợp, Bành Viễn Chinh sánh duyên cùng Phùng Thiến Như!
Tôi vô cùng vinh hạnh được cô dâu chú rể ủy thác, chủ trì và chứng kiến giây phút lãng mạn và thiêng liêng này. Tôi đại diện cho cô dâu, chú rể cùng với các bậc cha chú hai họ, tỏ lòng hoan nghênh nhiệt liệt và cảm tạ các vị khách quý tham dự buổi lễ hôm nay!
Người điều khiển chương trình là một cán sự thanh niên của công đoàn Ủy ban kế hoạch quốc gia, thường xuyên chủ trì rất nhiều hôn lễ của những người trẻ tuổi trong cơ quan nhà nước, chỉ cần nói mấy câu đã hâm nóng bầu không khí của buổi lễ.
- Cùng với những giai điệu âm nhạc tuyệt vời, cô dâu chú rể tay trong tay đi về phía chúng ta, họ đang tiếp nhận sự xe duyên của ông Tơ bà Nguyệt, hưởng thụ giây phút đẹp nhất trong đời, chúng ta hãy nhớ kỹ, hôm nay, ngày 18 tháng 10 1993, chú rể Bành Viễn Chinh, cô dâu Phùng Thiến Như duyên định kiếp này, yêu thương mãi mãi!
Mặc dù lời người điều khiển chương trình cũng chỉ là sáo ngữ, không có ý gì mới mẻ, nhưng đối với Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, đó là những lời vô cùng ngọt ngào thắm thiết. Hai người đăm đăm nhìn nhau như ở chốn không người, tay trong tay, thời gian và không gian dường như vĩnh viễn ngừng lại ở giây phút này.
Mạnh Lâm, Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân vui mừng nhìn hai người, tươi cười rạng rỡ, nhất là Mạnh Lâm, khóe mắt bà hơi ướt. Cho tới hôm nay, Bành Viễn Chinh, con trai bà rốt cuộc thành gia lập thất, không bao giờ bà còn phải canh cánh bên lòng vì cảnh con không có cha.
Hầu Niệm Ba và Phùng Lâm Lâm, hai cô phù dâu xinh đẹp đứng một bên, hâm mộ nhìn cô dâu chú rể, ánh mắt lấp lánh, bắt đầu tưởng tượng ra hôn lễ của mình ngày sau, cảnh tượng lãng mạn như thế nào.
Lúc này, đầu video bắt đầu phát hình cảnh đốt pháo, tiếng pháo vang lên giòn giã, lúc này Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như mới xoay người lại, hướng về phía khách mời khom người vái chào cảm ơn, sau đó trịnh trọng dựa theo lời người điều khiển chương trình, hướng về phía ba người Mạnh Lâm, Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân khom người vái chào.
Tống Quả giơ chiếc máy ảnh hiệu Hải Âu của mình lên chụp hình rắc rắc liên tiếp, chợt phát hiện khóe mắt Bành Viễn Chinh rơi ra hai giọt lệ, tay y run lên.