Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 502
Sau khi Mã Thiên Quân đi, Bành Viễn Chinh lại nói chuyện với mấy cán bộ cấp dưới, chủ yếu là công việc sắp tới. Hắn không muốn mở hội nghị, mà có thói quen làm việc với từng người một.
Hắn làm như thế, là để tránh sự tị nạnh, so đo công việc nhiều ít giữa các cấp dưới. Hơn nữa, còn dễ dàng tăng cao hiệu suất công tác.
Hai ngày này, công việc của Bành Viễn Chinh vô cùng bận rộn. Một mặt, hắn phải xử lý những việc tồn đọng trong thời gian hắn nghỉ phép kết hôn, mặt khác, hắn bắt đầu chuẩn bị cho công tác sắp tới của năm 94, ngoài ra còn có công tác liên quan tới nhà máy luyện than cốc, nhà máy nước khoáng và dự án trung tâm thương mại.
Thật ra hắn còn nhiều ý tưởng khác, chẳng hạn cải tạo huyện lỵ và phát triển huyện lỵ về phía đông, xây dựng một huyện lỵ mới ở phía đông.
Hiện giờ, ý tưởng phát triển của hắn đã rất rõ ràng, đó là hạn chế thu hút đầu tư công nghiệp nặng, phát triển công thương nghiệp và dịch vụ là chủ yếu, biến huyện Lân thành trung tâm thương mại khu vực của tỉnh Giang Bắc, làm nên sự khác biệt.
So với công nghiệp, phát triển thương mại dễ mang lại hiệu quả hơn, hơn nữa, vòng quay vốn tương đối ngắn. Đây là lựa chọn duy nhất, bởi vì cơ sở công nghiệp của huyện Lân quá yếu, phát triển công nghiệp gần như phải bắt đầu từ trang giấy trắng, tuy thoải mái, nhưng chi phí rất lớn.
…
Lúc tan việc, Hoắc Quang Minh chạy tới hỏi:
- Lãnh đạo, hôm nay ngài ở lại huyện hay về thành phố?
- Tôi về thành phố một chuyến, có việc.
Bành Viễn Chinh nhớ tới cú điện thoại lúc nãy của Tần Phượng, trong lòng hết sức áy náy.
Sau khi từ Thủ đô về, bởi vì Phùng Thiến Như ở Tân An, Bành Viễn Chinh không đi thăm Tần Phượng. Mấy bữa nay bận rộn, hắn cũng quên, cho tới hôm nay Tần Phượng gọi tới vì chuyện công, hắn nhận ra giọng nói của cô có phần u oán.
Hắn quyết định tối nay đi thăm Tần Phượng.
- Dạ, tôi lập tức bảo tài xế đến đây đón ngài.
Hoắc Quang Minh chạy đi.
Bành Viễn Chinh tới thành phố lúc 6 giờ 20. Bành Viễn Chinh bảo tài xế đậu xe trước cửa hàng bách hóa, xuống xe một ít thức ăn, rồi mới đến chỗ Tần Phượng.
Màn đêm buông xuống, Bành Viễn Chinh đứng dưới sân nhìn lên, thấy đèn sáng, biết Tần Phượng ở nhà. Mặc dù không hẹn trước, với sự ăn ý giữa hai người, Tần Phượng đoán được tối nay Bành Viễn Chinh sẽ tới.
Cho nên, hầu như Bành Viễn Chinh vừa lên lầu, cửa phòng Tần Phượng liền mở ra.
Bành Viễn Chinh đi vào, thấy Tần Phượng vẫn mặc chiếc áo ngủ màu hồng phấn, búi tóc thường ngày xõa xuống sau gáy, mặt không chút son phấn, nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp chín muồi và quyến rũ.
Bành Viễn Chinh đặt túi đồ trên tay xuống, định nói mấy lời giải thích. Nhưng Tần Phượng đã lao tới, hai người ôm nhau thật chặt, hôn nhau, thật ra thì cũng không cần lên tiếng.
Khi hai tay Bành Viễn Chinh vuốt ve, âu yếm bộ ngực mềm mại và co giãn của cô, trong nháy mắt, khao khát bị kìm nén bấy lâu của Tần Phượng bùng lên mãnh liệt.
- Yêu em đi… Em muốn…
Cô thở hổn hển, thì thầm bên tai Bành Viễn Chinh, hai tay ôm chặt eo hắn, hận không thể tan thành nước trong vòng tay hắn.
Phút cuối cùng, khi Bành Viễn Chinh theo thói quen định làm động tác “bảo hiểm”, mặt đỏ bừng, Tần Phượng nắm tay hắn kéo lại, nhẹ nhàng nói:
- Đừng!
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Tiểu Phượng, nếu lỡ…
- Em muốn có con!
Tần Phượng nói bằng giọng xa xăm:
- Em thật sự muốn có con, muốn làm mẹ! Vì ước nguyện đó, em thà buông bỏ tất cả!
- Tiểu Phượng, em nhất định?
Bành Viễn Chinh dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô.
Mặt Tần Phượng hiện lên vẻ kiên quyết và cuồng nhiệt, cô ôm lấy thân thể trần trụi trơn nhẵn của Bành Viễn Chinh, kéo về phía mình, giọng nói nhỏ nhẹ mà phảng phất vẻ cố chấp:
- Yêu em đi! Cho em đi!
…
Hai người một trận hoan lạc, ôm nhau trò chuyện. Lúc này Tần Phượng sực nhớ, định đi làm cơm tối, chợt chuông cửa vang lên leng keng.
Bành Viễn Chinh kinh hãi, vội đứng dậy mặc quần áo. Tần Phượng cũng nhíu mày, thầm nghĩ, ai tới? Cô sống một mình, có rất ít người tới thăm, cán bộ trong vùng không dám tới cửa, vì nghe nói đó là điều cô cấm kỵ.
Tần Phượng mặc áo ngủ, nhẹ nhàng chạy tới cửa, nhìn qua “mắt mèo” xem xét, thì ra là cô em họ Trịnh Anh Nam của tập đoàn Phong Thái. Từ sau khi ly hôn với Lưu Quang, thỉnh thoảng Trịnh Anh Nam tới đây ngủ qua đêm với Tần Phượng, hôm nay trùng hợp, Bành Viễn Chinh tới, cô ta cũng tới.
Tần Phượng quay lại, chỉ vào cái tủ áo lớn sát tường, ý bảo Bành Viễn Chinh trốn vào. Bành Viễn Chinh cảm thấy không cần thiết phải như vậy, nhưng chiều ý Tần Phượng, hắn do dự một chút, rồi mở cửa tủ, chui vào. Bên trong tủ rất rộng, thừa sức chứa Bành Viễn Chinh.
Phía dưới là chăn, Bành Viễn Chinh ngồi xếp bằng xuống, đóng cửa tủ lại, nhưng không đóng hẳn, để có thể thấy được tình hình bên ngoài qua khe cửa nhỏ.
Tần Phượng lấy lại bình tĩnh, đi ra mở cửa. Sở dĩ cô bảo Bành Viễn Chinh đi trốn, là định tìm cách để Trịnh Anh Nam sớm ra về, không muốn cô ta quấy rầy thế giới riêng của hai người. Nếu để Bành Viễn Chinh gặp mặt Trịnh Anh Nam, vì sự kiêng dè này nọ, người phải ra về trước, có khi lại là Bành Viễn Chinh.
Về điểm này, phụ nữ suy tính rất tỉ mỉ.
Trịnh Anh Nam cau mày nói:
- Chị, sao lâu vậy mới mở cửa? Chị đang làm gì à?
Tần Phượng cười cười:
- Bé Anh, chị không được khỏe, nằm mãi, đang chuẩn bị tắm thì em tới.
Trịnh Anh Nam cũng không suy nghĩ nhiều, cười hì hì đi vào. Cô đặt gói sủi cảo còn nóng hổi lên bàn trà, nói:
- Chị, đây là sủi cảo mẹ em làm, chị ăn cơm chưa, chị nếm thử đi.
Vừa nói, Trịnh Anh Nam vừa đi vào phòng ngủ của Tần Phượng, bắt đầu cởi áo ngoài, xem chừng muốn ngủ lại đêm nay.
Tần Phượng hơi luống cuống, đi vào theo, nói:
- Bé Anh, thân thể chị không được thoải mái, định ngủ một mình, hay là em về trước đi!
Trịnh Anh Nam lơ đãng tiếp tục cởi quần áo. Bên trong áo khoác, cô chỉ mặc một chiếc áo lông cừu, thoáng một cái đã cởi xong, thân trên chỉ còn mang nịt ngực. Cô lắc lư nửa thân trên trắng nõn, đầy đặn, cười nói:
- Chị, em không về đâu, ngoài trời lạnh lắm. Sao? Chị cảm thấy không thoải mái chỗ nào? Có phải bị cảm không, sao mặt đỏ vậy?
Lòng Tần Phượng như lửa đốt, nhưng Bành Viễn Chinh ở trong tủ áo còn bối rối hơn. Qua khe cửa, hắn nhìn thấy rõ ràng nửa người trắng nõn và chiếc nịt ngực màu đỏ tươi của Trịnh Anh Nam, trong lòng không hề cảm thấy hấp dẫn, ngược lại là hết sức lúng túng.
Trịnh Anh Nam đang định cởi luôn quần nhảy lên giường, đột nhiên phát hiện bên cạnh giường là một đôi giày da nam bóng loáng, cô nhướng mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười mập mờ. Nhưng rồi, cô chợt kêu lên một tiếng, khuôn mặt quyến rũ đỏ bừng lên, luống cuống tay chân mặc lại áo, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ của Tần Phượng, nói:
- Chị, thôi, em về đây, chị nghỉ ngơi cho khỏe nha!
Trịnh Anh Nam tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, như một làn gió.
…
Trong màn đêm lạnh lẽo, Trịnh Anh Nam mặc áo khoác đứng trong bóng tối dưới lầu, chăm chú nhìn lên lầu, thấy thấp thoáng bóng Tần Phượng mang tạp dề bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng của một người đàn ông cao lớn.
Trịnh Anh Nam nhẹ nhàng than thở một tiếng, lẩm bẩm:
- Chị ơi, chị làm vậy có đáng không? Hy vọng hắn có thể đối xử với chị thật tốt, nhưng mà…
Đột nhiên trước mắt Trịnh Anh Nam hiện ra một khuôn mặt đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, đường nét cương nghị, trong lòng cô thoáng hiện một cảm giác khác thường, ngơ ngẩn đứng đó, mặc cho gió lạnh thổi, ý nghĩ tán loạn trong đầu.
Trên lầu.
Bành Viễn Chinh nhìn Tần Phượng, cau mày nói:
- Tiểu Phượng, hình như em họ em phát hiện ra cái gì rồi…
- Nó đã sớm đoán ra quan hệ của chúng ta, tuy nhiên nó sẽ không nói lung tung đâu.
Tần Phượng dịu dàng nhích tới gần, gắp một miếng cá đưa tới:
- Nếm thử tài nấu ăn của em đi.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Nghe nói cô ấy ly hôn với Lưu Quang rồi?
- Đúng vậy. À, khi khởi công dự án bất động sản của Phong Thái ở thị trấn Vân Thủy, anh có về xem một chút không?
Tần Phượng mỉm cười, chủ động chuyển đề tài, cô không muốn vì Trịnh Anh Nam tới mà làm hỏng không khí dịu dàng thắm thiết giữa hai người.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt cười nói:
- Khởi công hả? Tốt lắm, bọn họ khai thác bất động sản ở Vân Thủy sẽ không lỗ lã đâu. Tối đa là hai ba năm nữa, giá nhà đất thị trấn Vân Thủy sẽ tăng vọt, không phải thành phố đang quy hoạch quận Tân An mới sao? Một khi bản quy hoạch hình thành, địa bàn thị trấn Vân Thủy nằm trong quận mới, tương lai nhất định là khu vực hái ra tiền, ngàn vàng không mua nổi đâu!
Tần Phượng gật đầu:
- Không sai, tuy nhiên muốn tách vùng này ra khỏi quận Tân An hiện tại, có thể sẽ gặp phải ý kiến chống đối mạnh mẽ, Thành ủy cũng đang lo lắng điểm này, đang thận trọng quy hoạch. Theo ước đoán, tối thiểu một năm rưỡi nữa, phương án mới được trình làng.
Như sực nhớ, Tần Phượng hơi lo lắng hỏi:
- Nghe nói quan hệ giữa anh và Cung Hàn Lâm rất căng thẳng?
- Người này tầm nhìn quá hạn hẹp, đến bây giờ ông ta vẫn không hiểu được, không phải là anh muốn tước đoạt quyền lực của ông ta, mà là lãnh đạo Thành ủy chủ trương như vậy.
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Thôi không nói về mấy chuyện này, tiểu Phượng, chúng ta ăn một chút, uống rượu nhé? Anh đi mua vang đỏ!
Hắn làm như thế, là để tránh sự tị nạnh, so đo công việc nhiều ít giữa các cấp dưới. Hơn nữa, còn dễ dàng tăng cao hiệu suất công tác.
Hai ngày này, công việc của Bành Viễn Chinh vô cùng bận rộn. Một mặt, hắn phải xử lý những việc tồn đọng trong thời gian hắn nghỉ phép kết hôn, mặt khác, hắn bắt đầu chuẩn bị cho công tác sắp tới của năm 94, ngoài ra còn có công tác liên quan tới nhà máy luyện than cốc, nhà máy nước khoáng và dự án trung tâm thương mại.
Thật ra hắn còn nhiều ý tưởng khác, chẳng hạn cải tạo huyện lỵ và phát triển huyện lỵ về phía đông, xây dựng một huyện lỵ mới ở phía đông.
Hiện giờ, ý tưởng phát triển của hắn đã rất rõ ràng, đó là hạn chế thu hút đầu tư công nghiệp nặng, phát triển công thương nghiệp và dịch vụ là chủ yếu, biến huyện Lân thành trung tâm thương mại khu vực của tỉnh Giang Bắc, làm nên sự khác biệt.
So với công nghiệp, phát triển thương mại dễ mang lại hiệu quả hơn, hơn nữa, vòng quay vốn tương đối ngắn. Đây là lựa chọn duy nhất, bởi vì cơ sở công nghiệp của huyện Lân quá yếu, phát triển công nghiệp gần như phải bắt đầu từ trang giấy trắng, tuy thoải mái, nhưng chi phí rất lớn.
…
Lúc tan việc, Hoắc Quang Minh chạy tới hỏi:
- Lãnh đạo, hôm nay ngài ở lại huyện hay về thành phố?
- Tôi về thành phố một chuyến, có việc.
Bành Viễn Chinh nhớ tới cú điện thoại lúc nãy của Tần Phượng, trong lòng hết sức áy náy.
Sau khi từ Thủ đô về, bởi vì Phùng Thiến Như ở Tân An, Bành Viễn Chinh không đi thăm Tần Phượng. Mấy bữa nay bận rộn, hắn cũng quên, cho tới hôm nay Tần Phượng gọi tới vì chuyện công, hắn nhận ra giọng nói của cô có phần u oán.
Hắn quyết định tối nay đi thăm Tần Phượng.
- Dạ, tôi lập tức bảo tài xế đến đây đón ngài.
Hoắc Quang Minh chạy đi.
Bành Viễn Chinh tới thành phố lúc 6 giờ 20. Bành Viễn Chinh bảo tài xế đậu xe trước cửa hàng bách hóa, xuống xe một ít thức ăn, rồi mới đến chỗ Tần Phượng.
Màn đêm buông xuống, Bành Viễn Chinh đứng dưới sân nhìn lên, thấy đèn sáng, biết Tần Phượng ở nhà. Mặc dù không hẹn trước, với sự ăn ý giữa hai người, Tần Phượng đoán được tối nay Bành Viễn Chinh sẽ tới.
Cho nên, hầu như Bành Viễn Chinh vừa lên lầu, cửa phòng Tần Phượng liền mở ra.
Bành Viễn Chinh đi vào, thấy Tần Phượng vẫn mặc chiếc áo ngủ màu hồng phấn, búi tóc thường ngày xõa xuống sau gáy, mặt không chút son phấn, nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp chín muồi và quyến rũ.
Bành Viễn Chinh đặt túi đồ trên tay xuống, định nói mấy lời giải thích. Nhưng Tần Phượng đã lao tới, hai người ôm nhau thật chặt, hôn nhau, thật ra thì cũng không cần lên tiếng.
Khi hai tay Bành Viễn Chinh vuốt ve, âu yếm bộ ngực mềm mại và co giãn của cô, trong nháy mắt, khao khát bị kìm nén bấy lâu của Tần Phượng bùng lên mãnh liệt.
- Yêu em đi… Em muốn…
Cô thở hổn hển, thì thầm bên tai Bành Viễn Chinh, hai tay ôm chặt eo hắn, hận không thể tan thành nước trong vòng tay hắn.
Phút cuối cùng, khi Bành Viễn Chinh theo thói quen định làm động tác “bảo hiểm”, mặt đỏ bừng, Tần Phượng nắm tay hắn kéo lại, nhẹ nhàng nói:
- Đừng!
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Tiểu Phượng, nếu lỡ…
- Em muốn có con!
Tần Phượng nói bằng giọng xa xăm:
- Em thật sự muốn có con, muốn làm mẹ! Vì ước nguyện đó, em thà buông bỏ tất cả!
- Tiểu Phượng, em nhất định?
Bành Viễn Chinh dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô.
Mặt Tần Phượng hiện lên vẻ kiên quyết và cuồng nhiệt, cô ôm lấy thân thể trần trụi trơn nhẵn của Bành Viễn Chinh, kéo về phía mình, giọng nói nhỏ nhẹ mà phảng phất vẻ cố chấp:
- Yêu em đi! Cho em đi!
…
Hai người một trận hoan lạc, ôm nhau trò chuyện. Lúc này Tần Phượng sực nhớ, định đi làm cơm tối, chợt chuông cửa vang lên leng keng.
Bành Viễn Chinh kinh hãi, vội đứng dậy mặc quần áo. Tần Phượng cũng nhíu mày, thầm nghĩ, ai tới? Cô sống một mình, có rất ít người tới thăm, cán bộ trong vùng không dám tới cửa, vì nghe nói đó là điều cô cấm kỵ.
Tần Phượng mặc áo ngủ, nhẹ nhàng chạy tới cửa, nhìn qua “mắt mèo” xem xét, thì ra là cô em họ Trịnh Anh Nam của tập đoàn Phong Thái. Từ sau khi ly hôn với Lưu Quang, thỉnh thoảng Trịnh Anh Nam tới đây ngủ qua đêm với Tần Phượng, hôm nay trùng hợp, Bành Viễn Chinh tới, cô ta cũng tới.
Tần Phượng quay lại, chỉ vào cái tủ áo lớn sát tường, ý bảo Bành Viễn Chinh trốn vào. Bành Viễn Chinh cảm thấy không cần thiết phải như vậy, nhưng chiều ý Tần Phượng, hắn do dự một chút, rồi mở cửa tủ, chui vào. Bên trong tủ rất rộng, thừa sức chứa Bành Viễn Chinh.
Phía dưới là chăn, Bành Viễn Chinh ngồi xếp bằng xuống, đóng cửa tủ lại, nhưng không đóng hẳn, để có thể thấy được tình hình bên ngoài qua khe cửa nhỏ.
Tần Phượng lấy lại bình tĩnh, đi ra mở cửa. Sở dĩ cô bảo Bành Viễn Chinh đi trốn, là định tìm cách để Trịnh Anh Nam sớm ra về, không muốn cô ta quấy rầy thế giới riêng của hai người. Nếu để Bành Viễn Chinh gặp mặt Trịnh Anh Nam, vì sự kiêng dè này nọ, người phải ra về trước, có khi lại là Bành Viễn Chinh.
Về điểm này, phụ nữ suy tính rất tỉ mỉ.
Trịnh Anh Nam cau mày nói:
- Chị, sao lâu vậy mới mở cửa? Chị đang làm gì à?
Tần Phượng cười cười:
- Bé Anh, chị không được khỏe, nằm mãi, đang chuẩn bị tắm thì em tới.
Trịnh Anh Nam cũng không suy nghĩ nhiều, cười hì hì đi vào. Cô đặt gói sủi cảo còn nóng hổi lên bàn trà, nói:
- Chị, đây là sủi cảo mẹ em làm, chị ăn cơm chưa, chị nếm thử đi.
Vừa nói, Trịnh Anh Nam vừa đi vào phòng ngủ của Tần Phượng, bắt đầu cởi áo ngoài, xem chừng muốn ngủ lại đêm nay.
Tần Phượng hơi luống cuống, đi vào theo, nói:
- Bé Anh, thân thể chị không được thoải mái, định ngủ một mình, hay là em về trước đi!
Trịnh Anh Nam lơ đãng tiếp tục cởi quần áo. Bên trong áo khoác, cô chỉ mặc một chiếc áo lông cừu, thoáng một cái đã cởi xong, thân trên chỉ còn mang nịt ngực. Cô lắc lư nửa thân trên trắng nõn, đầy đặn, cười nói:
- Chị, em không về đâu, ngoài trời lạnh lắm. Sao? Chị cảm thấy không thoải mái chỗ nào? Có phải bị cảm không, sao mặt đỏ vậy?
Lòng Tần Phượng như lửa đốt, nhưng Bành Viễn Chinh ở trong tủ áo còn bối rối hơn. Qua khe cửa, hắn nhìn thấy rõ ràng nửa người trắng nõn và chiếc nịt ngực màu đỏ tươi của Trịnh Anh Nam, trong lòng không hề cảm thấy hấp dẫn, ngược lại là hết sức lúng túng.
Trịnh Anh Nam đang định cởi luôn quần nhảy lên giường, đột nhiên phát hiện bên cạnh giường là một đôi giày da nam bóng loáng, cô nhướng mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười mập mờ. Nhưng rồi, cô chợt kêu lên một tiếng, khuôn mặt quyến rũ đỏ bừng lên, luống cuống tay chân mặc lại áo, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ của Tần Phượng, nói:
- Chị, thôi, em về đây, chị nghỉ ngơi cho khỏe nha!
Trịnh Anh Nam tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, như một làn gió.
…
Trong màn đêm lạnh lẽo, Trịnh Anh Nam mặc áo khoác đứng trong bóng tối dưới lầu, chăm chú nhìn lên lầu, thấy thấp thoáng bóng Tần Phượng mang tạp dề bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng của một người đàn ông cao lớn.
Trịnh Anh Nam nhẹ nhàng than thở một tiếng, lẩm bẩm:
- Chị ơi, chị làm vậy có đáng không? Hy vọng hắn có thể đối xử với chị thật tốt, nhưng mà…
Đột nhiên trước mắt Trịnh Anh Nam hiện ra một khuôn mặt đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, đường nét cương nghị, trong lòng cô thoáng hiện một cảm giác khác thường, ngơ ngẩn đứng đó, mặc cho gió lạnh thổi, ý nghĩ tán loạn trong đầu.
Trên lầu.
Bành Viễn Chinh nhìn Tần Phượng, cau mày nói:
- Tiểu Phượng, hình như em họ em phát hiện ra cái gì rồi…
- Nó đã sớm đoán ra quan hệ của chúng ta, tuy nhiên nó sẽ không nói lung tung đâu.
Tần Phượng dịu dàng nhích tới gần, gắp một miếng cá đưa tới:
- Nếm thử tài nấu ăn của em đi.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Nghe nói cô ấy ly hôn với Lưu Quang rồi?
- Đúng vậy. À, khi khởi công dự án bất động sản của Phong Thái ở thị trấn Vân Thủy, anh có về xem một chút không?
Tần Phượng mỉm cười, chủ động chuyển đề tài, cô không muốn vì Trịnh Anh Nam tới mà làm hỏng không khí dịu dàng thắm thiết giữa hai người.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt cười nói:
- Khởi công hả? Tốt lắm, bọn họ khai thác bất động sản ở Vân Thủy sẽ không lỗ lã đâu. Tối đa là hai ba năm nữa, giá nhà đất thị trấn Vân Thủy sẽ tăng vọt, không phải thành phố đang quy hoạch quận Tân An mới sao? Một khi bản quy hoạch hình thành, địa bàn thị trấn Vân Thủy nằm trong quận mới, tương lai nhất định là khu vực hái ra tiền, ngàn vàng không mua nổi đâu!
Tần Phượng gật đầu:
- Không sai, tuy nhiên muốn tách vùng này ra khỏi quận Tân An hiện tại, có thể sẽ gặp phải ý kiến chống đối mạnh mẽ, Thành ủy cũng đang lo lắng điểm này, đang thận trọng quy hoạch. Theo ước đoán, tối thiểu một năm rưỡi nữa, phương án mới được trình làng.
Như sực nhớ, Tần Phượng hơi lo lắng hỏi:
- Nghe nói quan hệ giữa anh và Cung Hàn Lâm rất căng thẳng?
- Người này tầm nhìn quá hạn hẹp, đến bây giờ ông ta vẫn không hiểu được, không phải là anh muốn tước đoạt quyền lực của ông ta, mà là lãnh đạo Thành ủy chủ trương như vậy.
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Thôi không nói về mấy chuyện này, tiểu Phượng, chúng ta ăn một chút, uống rượu nhé? Anh đi mua vang đỏ!
Bình luận facebook