Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 531
Vì chuyện này, Đổng Dũng giận dỗi, trì hoãn một số công tác tới năm sau, mà Bành Viễn Chinh thì làm như không thấy.
Nghiêm Hoa đi vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, cười cười:
- Viễn Chinh, nếu lão Đổng muốn xe, đem xe của tôi cho hắn dùng là được, tôi ở trong huyện, đi làm và làm về đều không cần xe đưa đón, khi nào có việc, tôi phối hợp dùng chung xe của đồng chí Minh Nhiên là được rồi.
Lý Minh Nhiên cũng cười phụ họa nói:
- Đúng vậy, cần gì vì một chiếc xe mà tổn thương hòa khí đây? Không phải chỉ là một chiếc xe sao!
Cùng là Phó chủ tịch huyện, những người khác đều có chuyên xa, duy chỉ có Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh dùng chung một chiếc xe, nhất định Đổng Dũng so đo, trong quan trường, đây là chuyện có thể hiểu được.
Bộ máy Ủy ban nhân dân huyện mới vừa ổn định lại, Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa cũng không muốn bởi vì chuyện này mà khiến nội bộ bất hòa, khiến người ngoài, nhất là Cung Hàn Lâm vỗ tay cười.
- Không cần. Đồng chí Minh Nhiên là Ủy viên thường vụ, đây là đãi ngộ chính trị căn bản. Chị Nghiêm là lão đồng chí (nhậm chức dài nhất, không phải là số tuổi lớn nhất – chú thích của tác giả), có xe cũng là bình thường... Lão Đổng và đồng chí Ninh Hiểu Linh vừa tới huyện công tác, xe cộ ở Ủy ban nhân dân huyện thiếu thốn, đây là vấn đề thực tế, tạm thời mà nói, cũng chỉ có thể chịu như vậy. Nếu công việc bận rộn, vậy thì đem xe của tôi cho Đổng Dũng, sau này sẽ tính!
Bành Viễn Chinh xua tay, giọng trầm ổn, kiên quyết.
Nghiêm Hoa và Lý Minh Nhiên liếc nhau một cái, biết Bành Viễn Chinh đã quyết, khuyên nữa cũng không tốt, bèn bất đắc dĩ im lặng. Hai người có quan hệ mật thiết với Bành Viễn Chinh, biết bện cạnh sự khéo léo, cá tính Bành Viễn Chinh vốn bền gan vững chí và rõ ràng dứt khoát, nếu hắn đã định dùng cách này để "chèn ép" Đổng Dũng , thì cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Thật ra thì như vậy cũng tốt, đồng thời cũng cho những Phó chủ tịch huyện khác, những người chưa quen thuộc tính cách và phong cách Bành Viễn Chinh, tỉnh ngộ, giúp Bành Viễn Chinh tiến thêm một bước nắm trong tay Ủy ban nhân dân huyện và cục diện trong huyện.
Ba người đang nói chuyện, Trí Linh bưng một chậu nước cùng khăn lau đi tới. Sắp Tết, người của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đang bận rộn quét dọn vệ sinh, lau cửa sổ phòng làm việc cho các lãnh đạo huyện.
Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa đứng dậy cáo từ. Bành Viễn Chinh cười đi tới giúp Trí Linh một tay. Trí Linh kinh hãi, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo bận nhiều việc, để tôi tự làm được rồi!
Bành Viễn Chinh thở dài, lưỡng lự một chút, rồi ném khăn lau xuống, đi trở về phía sau bàn làm việc. Hắn là thanh niên trẻ tuổi cường tráng, thấy một cô bé run rẩy đứng trên thành cửa sổ lau kính cho mình, trong lòng hắn thật sự là không chịu được.
Nhưng quan trường chính là như vậy, đẳng cấp nghiêm ngặt, trên dưới rõ ràng, hắn là lãnh đạo. Sự uy nghiêm và vị thế của lãnh đạo không thể không giữ, nếu hắn tự tay làm những công việc vụn vặt này, người của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện sẽ làm gì?
Hắn vừa phê duyệt văn kiện, khóe mắt vừa liếc nhìn Trí Linh đang cẩn thận vịn thành cửa sổ, mồ hôi đầy trán, hắn cũng có phần ngồi không yên. Bỗng nhiên hắn đứng dậy đi tới:
- Trí Linh, cô xuống đi, để tôi lau cho!
Trán Trí Linh lấm tấm đầy mồ hôi. Ở nhà, cô cũng được cha mẹ cưng chiều, rất ít làm việc nặng. Nhưng ở cơ quan thì khác, làm nhân viên phục vụ của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nhất là có ý định làm cán bộ thông thường, cô phải hết sức thể hiện.
Trí Linh quật cường lắc đầu:
- Chủ tịch huyện Bành, như vậy sao được, sao có thể để cho lãnh đạo làm? Không được!
- Đây là mệnh lệnh, cô xuống đi!
Bành Viễn Chinh trầm giọng nói.
Khuôn mặt Trí Linh đỏ lên, cho là mình lau dọn không được sạch sẽ, khiến cho lãnh đạo không hài lòng, vành mắt liền đỏ lên, cảm thấy tủi thân muốn khóc, đứng ở trên bệ cửa sổ hơi lảo đảo muốn ngã.
Bành Viễn Chinh sợ hết hồn, vội chụp một cái, nắm được đai lưng quần jean của Trí Linh, giọng dịu lại:
- Cô xuống trước đi đã, nghỉ ngơi một lát, rồi lại lau tiếp, cô gắng sức như vậy ở trên cao rất không an toàn!
Thoáng một cái Trí Linh bị Bành Viễn Chinh túm ở đai lưng, trong lòng đột nhiên hiện lên một cảm xúc mơ hồ, khó tả, trong lúc nhất thời tinh thần mờ mịt, hai chân như nhũn ra, thuận thế ngã xuống.
Theo phản xạ, Bành Viễn Chinh thuận tay đón lấy cô, thân hình cô ngã vào lòng hắn, bất giác cô ôm lấy cổ Bành Viễn Chinh, một trận kinh sợ, mặt cô đỏ lên, lại hơi trắng bệch.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, Bành Viễn Chinh đặt cô xuống, cười khổ nói:
- Quá nguy hiểm, cô cứ nghỉ một lát, chỗ còn lại, để tôi lau cho!
Trí Linh có một chút mờ mịt, lại có một chút mất mát kinh ngạc đứng ở nơi đó.
Vừa nói, Bành Viễn Chinh cầm lấy khăn lau nhảy lên bệ cửa sổ, bắt đầu lau kính. Từ nhỏ hắn và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, năng lực tự lập rất mạnh, loại chuyện lặt vặt này dĩ nhiên từng làm không ít, cho nên động tác của hắn rất thành thạo và thoải mái.
Trí Linh còn chưa thật sự bình tĩnh lại, tay đỡ lấy ngực ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt phức tạp. Cô do dự, cúi người xuống xả một khăn lau khác, đưa cho Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch huyện Bành thay đổi khăn lau đi.
Hoắc Quang Minh đi tới, thấy Bành Viễn Chinh đứng trên bệ cửa sổ lau kính, mà Trí Linh thì đứng ở dưới, rất bất mãn, cả giận nói:
- Đồng chí Trí Linh, cô sao vậy? Sao lại để cho lãnh đạo đi lau kính?! Lãnh đạo xuống đi ạ, để tôi!
Hoắc Quang Minh vén tay áo lên định leo lên bệ cửa sổ, Bành Viễn Chinh xua tay:
- Không cần, sắp xong rồi. Vừa rồi suýt nữa Trí Linh té từ trên bệ cửa sổ xuống, rất nguy hiểm! Hoắc Quang Minh, sau này đừng bảo các nữ nhân viên lau kính nữa! Anh có chuyện gì?
Hoắc Quang Minh đáp:
- Dạ, tôi biết rồi. Lãnh đạo, Trịnh tổng của tập đoàn Phong Thái dẫn một vị khách tới đây, lãnh đạo có rảnh rỗi không?
- Trịnh Anh Nam? Cho cô ấy vào.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, gật đầu.
...
Trịnh Anh Nam dẫn Tần Đào thong thả đi về phía phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, Tần Đào hạ giọng nói:
- Chị Anh, chị nói vị này Chủ tịch huyện Bành này chịu giúp em sao? Hắn là Chủ tịch huyện, có thể tin được sao?
- Tần Đào, nếu hắn không đáng tin, cũng không có người nào đáng tin đâu! Chị nói thật với em, tập đoàn Phong Thái đưa ra thị trường thành công, là nhờ hắn giúp cho. Tập đoàn Tin Kiệt cũng do hắn giúp đỡ.
Trịnh Anh Nam dừng bước lại:
- Em phải chú ý thái độ của mình!
Tần Đào hơi không phục, mỉm cười:
- Em chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Nhưng hắn có thể đồng ý giúp không?
- Cứ gặp đã!
Ánh mắt Trịnh Anh Nam hiện lên vẻ phức tạp, thầm nghĩ: chỉ cần hắn biết cậu là em trai Tần Phượng, nhất định hắn sẽ giúp!
Lần này Trịnh Anh Nam giấu Tần Phượng đưa Tần Đào tới đây, cũng là vì không chịu nổi sự nằn nì của Tần Đào. Đồng thời cũng vì cô nghĩ đến quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Tần Phượng như vậy, hắn có giúp em trai ruột Tần Phượng cũng không quá đáng.
Tần Đào ngẩn ra, nhưng không suy nghĩ nhiều. Hai người đi vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, thấy một nam thanh niên đứng trên bệ cửa sổ lau kính, mà một cô gái thì đứng bên dưới. Tần Đào đánh giá Trí Linh một cái, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Trịnh Anh Nam, thầm nghĩ: vị Chủ tịch huyện Bành này hóa ra là nữ?!
Trịnh Anh Nam giật mình nhìn Bành Viễn Chinh, rồi nở nụ cười:
- Ôi chao, Chủ tịch huyện Bành đại nhân của tôi, ngài là cán bộ lãnh đạo, sao lại đích thân đi lau kính như thế?
Cô vô tình trêu đùa Bành Viễn Chinh, nhưng mặt Trí Linh ửng đỏ, có cảm giác không đất dung thân.
Rốt cuộc Bành Viễn Chinh cũng lau xong, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, đi về phía Trịnh Anh Nam cười nhẹ, nói:
- Trịnh tổng hiếm khi ghé đến, hôm nay rồng đến nhà tôm, có gì chỉ giáo?
Trịnh Anh Nam bắt tay Bành Viễn Chinh :
- Sao? Không có chuyện gì thì không thể tới tìm anh à? Giới thiệu với anh, vị này là Tần Đào, Phó Tổng giám đốc tập đoàn công nghệ sinh học Quảng Minh, thành phố Thanh Sơn.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, nhìn lướt qua Tần Đào, thấy y chừng ba mươi tuổi, tóc ngắn, vóc người khôi ngô, mặt mũi thanh tú, trông có vẻ thông minh lanh lợi, liền mỉm cười, đưa tay bắt tay Tần Đào. Dù sao, đây là khách Trịnh Anh Nam dẫn tới, hắn cũng nên tỏ ra lịch sự và lễ độ.
Trí Linh vội vã thu thập đồ lau dọn, rót trà cho Trịnh Anh Nam và Tần Đào, rồi đi ra ngoài.
- Nói xem, Trịnh tổng tìm tôi có chuyện gì?
Bành Viễn Chinh nhìn hai người gật đầu:
- Tần tổng, mời uống trà.
- Là thế này, xí nghiệp của Tần tổng đang triển khai đưa ra thị trường, gặp phải mộtvấn đề nhỏ, mộ danh mà đến, muốn xin anh giúp một việc.
Trịnh Anh Nam cười hì hì, thấy Bành Viễn Chinh nghe xong, sắc mặt trầm xuống, bèn nhẹ nhàng đi tới, cúi người trên bàn làm việc của Bành Viễn Chinh, cười một cách nghịch ngợm, ánh mắt đầy ẩn ý.
Cô vốn là một phụ nữ đang ở độ tuổi chín muồi, cúi thấp người như vậy, cả bộ ngực đẫy đà gần như gác trên mặt bàn, gần trong gang tấc, khe ngực sâu hút đập vào mắt, Bành Viễn Chinh vội chuyển ánh mắt đi chỗ khác, hơi nhíu mày.
Trịnh Anh Nam lại dẫn một người xa lạ tìm đến chỗ hắn nhờ giúp việc đưa công ty ra thị trường, trong lòng Bành Viễn Chinh rất không thoải mái. Nếu như không xem Trịnh Anh Nam là bạn, hơn nữa cô lại là em họ Tần Phượng, hắn đã từ chối thẳng. Hắn không thể nhận lời, giúp Hoàng gia là bởi vì tình nghĩa, giúp Trịnh gia thì là vì đẩy mạnh công việc, trong khi cái gọi là “Công ty Quảng Minh” này đối với hắn, hoàn toàn là người xa lạ, làm sao hắn có thể “làm việc tốt” vô tội vạ như vậy được.
Hắn đang định mở miệng từ chối, lại thấy Trịnh Anh Nam cười hì hì thò tay cầm lấy cây bút trên bàn của Bành Viễn Chinh, viết vội trên một tờ giấy ghi chép một hàng chữ: “Đây là em trai Tần Phượng, em trai ruột!”
Trong lòng Bành Viễn Chinh chấn động, nhưng mặt không đổi sắc. Hắn từ từ ngước lên chăm chú nhìn Trịnh Anh Nam, thấy ánh mắt Trịnh Anh Nam hơi có chút né tránh, biết nhất định là cô giấu Tần Phượng chuyện này.
Nhưng bất kể Tần Phượng biết hay không biết, nếu hắn biết người trước mặt này là em ruột Tần Phượng, hắn sẽ không thể không giúp.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, nhìn Tần Đào đang có vẻ thấp thỏm, mỉm cười::
- Tần tổng, thế này đi, anh đi về, đem tài liệu của các vị tới đâycho tôi, để tôi xem tình hình rồi nói sau. Nếu như có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp.
Bành Viễn Chinh nở nụ cười.
Tần Đào vui mừng quá đỗi, không ngờ vị Chủ tịch huyện Bành này dễ nói chuyện như vậy, hắn vội vàng đứng dậy đi qua bắt tay Bành Viễn Chinh, luôn miệng cám ơn, Trịnh Anh Nam đứng một bên cười thầm.
Nghiêm Hoa đi vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, cười cười:
- Viễn Chinh, nếu lão Đổng muốn xe, đem xe của tôi cho hắn dùng là được, tôi ở trong huyện, đi làm và làm về đều không cần xe đưa đón, khi nào có việc, tôi phối hợp dùng chung xe của đồng chí Minh Nhiên là được rồi.
Lý Minh Nhiên cũng cười phụ họa nói:
- Đúng vậy, cần gì vì một chiếc xe mà tổn thương hòa khí đây? Không phải chỉ là một chiếc xe sao!
Cùng là Phó chủ tịch huyện, những người khác đều có chuyên xa, duy chỉ có Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh dùng chung một chiếc xe, nhất định Đổng Dũng so đo, trong quan trường, đây là chuyện có thể hiểu được.
Bộ máy Ủy ban nhân dân huyện mới vừa ổn định lại, Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa cũng không muốn bởi vì chuyện này mà khiến nội bộ bất hòa, khiến người ngoài, nhất là Cung Hàn Lâm vỗ tay cười.
- Không cần. Đồng chí Minh Nhiên là Ủy viên thường vụ, đây là đãi ngộ chính trị căn bản. Chị Nghiêm là lão đồng chí (nhậm chức dài nhất, không phải là số tuổi lớn nhất – chú thích của tác giả), có xe cũng là bình thường... Lão Đổng và đồng chí Ninh Hiểu Linh vừa tới huyện công tác, xe cộ ở Ủy ban nhân dân huyện thiếu thốn, đây là vấn đề thực tế, tạm thời mà nói, cũng chỉ có thể chịu như vậy. Nếu công việc bận rộn, vậy thì đem xe của tôi cho Đổng Dũng, sau này sẽ tính!
Bành Viễn Chinh xua tay, giọng trầm ổn, kiên quyết.
Nghiêm Hoa và Lý Minh Nhiên liếc nhau một cái, biết Bành Viễn Chinh đã quyết, khuyên nữa cũng không tốt, bèn bất đắc dĩ im lặng. Hai người có quan hệ mật thiết với Bành Viễn Chinh, biết bện cạnh sự khéo léo, cá tính Bành Viễn Chinh vốn bền gan vững chí và rõ ràng dứt khoát, nếu hắn đã định dùng cách này để "chèn ép" Đổng Dũng , thì cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Thật ra thì như vậy cũng tốt, đồng thời cũng cho những Phó chủ tịch huyện khác, những người chưa quen thuộc tính cách và phong cách Bành Viễn Chinh, tỉnh ngộ, giúp Bành Viễn Chinh tiến thêm một bước nắm trong tay Ủy ban nhân dân huyện và cục diện trong huyện.
Ba người đang nói chuyện, Trí Linh bưng một chậu nước cùng khăn lau đi tới. Sắp Tết, người của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đang bận rộn quét dọn vệ sinh, lau cửa sổ phòng làm việc cho các lãnh đạo huyện.
Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa đứng dậy cáo từ. Bành Viễn Chinh cười đi tới giúp Trí Linh một tay. Trí Linh kinh hãi, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo bận nhiều việc, để tôi tự làm được rồi!
Bành Viễn Chinh thở dài, lưỡng lự một chút, rồi ném khăn lau xuống, đi trở về phía sau bàn làm việc. Hắn là thanh niên trẻ tuổi cường tráng, thấy một cô bé run rẩy đứng trên thành cửa sổ lau kính cho mình, trong lòng hắn thật sự là không chịu được.
Nhưng quan trường chính là như vậy, đẳng cấp nghiêm ngặt, trên dưới rõ ràng, hắn là lãnh đạo. Sự uy nghiêm và vị thế của lãnh đạo không thể không giữ, nếu hắn tự tay làm những công việc vụn vặt này, người của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện sẽ làm gì?
Hắn vừa phê duyệt văn kiện, khóe mắt vừa liếc nhìn Trí Linh đang cẩn thận vịn thành cửa sổ, mồ hôi đầy trán, hắn cũng có phần ngồi không yên. Bỗng nhiên hắn đứng dậy đi tới:
- Trí Linh, cô xuống đi, để tôi lau cho!
Trán Trí Linh lấm tấm đầy mồ hôi. Ở nhà, cô cũng được cha mẹ cưng chiều, rất ít làm việc nặng. Nhưng ở cơ quan thì khác, làm nhân viên phục vụ của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nhất là có ý định làm cán bộ thông thường, cô phải hết sức thể hiện.
Trí Linh quật cường lắc đầu:
- Chủ tịch huyện Bành, như vậy sao được, sao có thể để cho lãnh đạo làm? Không được!
- Đây là mệnh lệnh, cô xuống đi!
Bành Viễn Chinh trầm giọng nói.
Khuôn mặt Trí Linh đỏ lên, cho là mình lau dọn không được sạch sẽ, khiến cho lãnh đạo không hài lòng, vành mắt liền đỏ lên, cảm thấy tủi thân muốn khóc, đứng ở trên bệ cửa sổ hơi lảo đảo muốn ngã.
Bành Viễn Chinh sợ hết hồn, vội chụp một cái, nắm được đai lưng quần jean của Trí Linh, giọng dịu lại:
- Cô xuống trước đi đã, nghỉ ngơi một lát, rồi lại lau tiếp, cô gắng sức như vậy ở trên cao rất không an toàn!
Thoáng một cái Trí Linh bị Bành Viễn Chinh túm ở đai lưng, trong lòng đột nhiên hiện lên một cảm xúc mơ hồ, khó tả, trong lúc nhất thời tinh thần mờ mịt, hai chân như nhũn ra, thuận thế ngã xuống.
Theo phản xạ, Bành Viễn Chinh thuận tay đón lấy cô, thân hình cô ngã vào lòng hắn, bất giác cô ôm lấy cổ Bành Viễn Chinh, một trận kinh sợ, mặt cô đỏ lên, lại hơi trắng bệch.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, Bành Viễn Chinh đặt cô xuống, cười khổ nói:
- Quá nguy hiểm, cô cứ nghỉ một lát, chỗ còn lại, để tôi lau cho!
Trí Linh có một chút mờ mịt, lại có một chút mất mát kinh ngạc đứng ở nơi đó.
Vừa nói, Bành Viễn Chinh cầm lấy khăn lau nhảy lên bệ cửa sổ, bắt đầu lau kính. Từ nhỏ hắn và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, năng lực tự lập rất mạnh, loại chuyện lặt vặt này dĩ nhiên từng làm không ít, cho nên động tác của hắn rất thành thạo và thoải mái.
Trí Linh còn chưa thật sự bình tĩnh lại, tay đỡ lấy ngực ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt phức tạp. Cô do dự, cúi người xuống xả một khăn lau khác, đưa cho Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch huyện Bành thay đổi khăn lau đi.
Hoắc Quang Minh đi tới, thấy Bành Viễn Chinh đứng trên bệ cửa sổ lau kính, mà Trí Linh thì đứng ở dưới, rất bất mãn, cả giận nói:
- Đồng chí Trí Linh, cô sao vậy? Sao lại để cho lãnh đạo đi lau kính?! Lãnh đạo xuống đi ạ, để tôi!
Hoắc Quang Minh vén tay áo lên định leo lên bệ cửa sổ, Bành Viễn Chinh xua tay:
- Không cần, sắp xong rồi. Vừa rồi suýt nữa Trí Linh té từ trên bệ cửa sổ xuống, rất nguy hiểm! Hoắc Quang Minh, sau này đừng bảo các nữ nhân viên lau kính nữa! Anh có chuyện gì?
Hoắc Quang Minh đáp:
- Dạ, tôi biết rồi. Lãnh đạo, Trịnh tổng của tập đoàn Phong Thái dẫn một vị khách tới đây, lãnh đạo có rảnh rỗi không?
- Trịnh Anh Nam? Cho cô ấy vào.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, gật đầu.
...
Trịnh Anh Nam dẫn Tần Đào thong thả đi về phía phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, Tần Đào hạ giọng nói:
- Chị Anh, chị nói vị này Chủ tịch huyện Bành này chịu giúp em sao? Hắn là Chủ tịch huyện, có thể tin được sao?
- Tần Đào, nếu hắn không đáng tin, cũng không có người nào đáng tin đâu! Chị nói thật với em, tập đoàn Phong Thái đưa ra thị trường thành công, là nhờ hắn giúp cho. Tập đoàn Tin Kiệt cũng do hắn giúp đỡ.
Trịnh Anh Nam dừng bước lại:
- Em phải chú ý thái độ của mình!
Tần Đào hơi không phục, mỉm cười:
- Em chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Nhưng hắn có thể đồng ý giúp không?
- Cứ gặp đã!
Ánh mắt Trịnh Anh Nam hiện lên vẻ phức tạp, thầm nghĩ: chỉ cần hắn biết cậu là em trai Tần Phượng, nhất định hắn sẽ giúp!
Lần này Trịnh Anh Nam giấu Tần Phượng đưa Tần Đào tới đây, cũng là vì không chịu nổi sự nằn nì của Tần Đào. Đồng thời cũng vì cô nghĩ đến quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Tần Phượng như vậy, hắn có giúp em trai ruột Tần Phượng cũng không quá đáng.
Tần Đào ngẩn ra, nhưng không suy nghĩ nhiều. Hai người đi vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, thấy một nam thanh niên đứng trên bệ cửa sổ lau kính, mà một cô gái thì đứng bên dưới. Tần Đào đánh giá Trí Linh một cái, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Trịnh Anh Nam, thầm nghĩ: vị Chủ tịch huyện Bành này hóa ra là nữ?!
Trịnh Anh Nam giật mình nhìn Bành Viễn Chinh, rồi nở nụ cười:
- Ôi chao, Chủ tịch huyện Bành đại nhân của tôi, ngài là cán bộ lãnh đạo, sao lại đích thân đi lau kính như thế?
Cô vô tình trêu đùa Bành Viễn Chinh, nhưng mặt Trí Linh ửng đỏ, có cảm giác không đất dung thân.
Rốt cuộc Bành Viễn Chinh cũng lau xong, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, đi về phía Trịnh Anh Nam cười nhẹ, nói:
- Trịnh tổng hiếm khi ghé đến, hôm nay rồng đến nhà tôm, có gì chỉ giáo?
Trịnh Anh Nam bắt tay Bành Viễn Chinh :
- Sao? Không có chuyện gì thì không thể tới tìm anh à? Giới thiệu với anh, vị này là Tần Đào, Phó Tổng giám đốc tập đoàn công nghệ sinh học Quảng Minh, thành phố Thanh Sơn.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, nhìn lướt qua Tần Đào, thấy y chừng ba mươi tuổi, tóc ngắn, vóc người khôi ngô, mặt mũi thanh tú, trông có vẻ thông minh lanh lợi, liền mỉm cười, đưa tay bắt tay Tần Đào. Dù sao, đây là khách Trịnh Anh Nam dẫn tới, hắn cũng nên tỏ ra lịch sự và lễ độ.
Trí Linh vội vã thu thập đồ lau dọn, rót trà cho Trịnh Anh Nam và Tần Đào, rồi đi ra ngoài.
- Nói xem, Trịnh tổng tìm tôi có chuyện gì?
Bành Viễn Chinh nhìn hai người gật đầu:
- Tần tổng, mời uống trà.
- Là thế này, xí nghiệp của Tần tổng đang triển khai đưa ra thị trường, gặp phải mộtvấn đề nhỏ, mộ danh mà đến, muốn xin anh giúp một việc.
Trịnh Anh Nam cười hì hì, thấy Bành Viễn Chinh nghe xong, sắc mặt trầm xuống, bèn nhẹ nhàng đi tới, cúi người trên bàn làm việc của Bành Viễn Chinh, cười một cách nghịch ngợm, ánh mắt đầy ẩn ý.
Cô vốn là một phụ nữ đang ở độ tuổi chín muồi, cúi thấp người như vậy, cả bộ ngực đẫy đà gần như gác trên mặt bàn, gần trong gang tấc, khe ngực sâu hút đập vào mắt, Bành Viễn Chinh vội chuyển ánh mắt đi chỗ khác, hơi nhíu mày.
Trịnh Anh Nam lại dẫn một người xa lạ tìm đến chỗ hắn nhờ giúp việc đưa công ty ra thị trường, trong lòng Bành Viễn Chinh rất không thoải mái. Nếu như không xem Trịnh Anh Nam là bạn, hơn nữa cô lại là em họ Tần Phượng, hắn đã từ chối thẳng. Hắn không thể nhận lời, giúp Hoàng gia là bởi vì tình nghĩa, giúp Trịnh gia thì là vì đẩy mạnh công việc, trong khi cái gọi là “Công ty Quảng Minh” này đối với hắn, hoàn toàn là người xa lạ, làm sao hắn có thể “làm việc tốt” vô tội vạ như vậy được.
Hắn đang định mở miệng từ chối, lại thấy Trịnh Anh Nam cười hì hì thò tay cầm lấy cây bút trên bàn của Bành Viễn Chinh, viết vội trên một tờ giấy ghi chép một hàng chữ: “Đây là em trai Tần Phượng, em trai ruột!”
Trong lòng Bành Viễn Chinh chấn động, nhưng mặt không đổi sắc. Hắn từ từ ngước lên chăm chú nhìn Trịnh Anh Nam, thấy ánh mắt Trịnh Anh Nam hơi có chút né tránh, biết nhất định là cô giấu Tần Phượng chuyện này.
Nhưng bất kể Tần Phượng biết hay không biết, nếu hắn biết người trước mặt này là em ruột Tần Phượng, hắn sẽ không thể không giúp.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, nhìn Tần Đào đang có vẻ thấp thỏm, mỉm cười::
- Tần tổng, thế này đi, anh đi về, đem tài liệu của các vị tới đâycho tôi, để tôi xem tình hình rồi nói sau. Nếu như có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp.
Bành Viễn Chinh nở nụ cười.
Tần Đào vui mừng quá đỗi, không ngờ vị Chủ tịch huyện Bành này dễ nói chuyện như vậy, hắn vội vàng đứng dậy đi qua bắt tay Bành Viễn Chinh, luôn miệng cám ơn, Trịnh Anh Nam đứng một bên cười thầm.
Bình luận facebook