Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 567
Bành Viễn Chinh dẫn mọi người đến một nhà ăn nông trại, kích thước không lớn nhưng rất sạch sẽ. Đây là một hộ nông dân, dùng phòng ốc bỏ không của mình để xây dựng nhà ăn. Nữ đầu bếp trông có vẻ lanh lợi, hoạt bát, ăn bận nhẹ nhàng thanh thoát, làm cho người ta có ấn tượng tốt.
Chu Tích Thuấn hết sức hài lòng. Thường Mỹ Quyên đi một vòng xem bếp núc, cười nói:
- Viễn Chinh, chỗ này không tệ, sau này tôi sẽ dẫn bạn đến đây nếm thử. Tôi cũng không ngờ, ở đây lại sạch sẽ được như vậy!
Mấy người ngồi vào chỗ của mình, người phụ nữ bắt đầu mang thức ăn lên.
Gà rừng hầm nấm, rau rừng, thịt thỏ rừng kho tàu, dưa chuột núi và rau chấm tương, trứng gà rừng luộc, đậu hũ và thịt dê nướng nguyên con.
Nhìn một bàn lớn đầy món ăn thôn dã, mùi thơm ngát mũi, Chu Tích Thuấn cười ha hả, cầm đũa gắp một miếng thịt dệ nếm thử, gật đầu, lại húp một chút nước hầm gà rừng, khen không ngớt.
Thường Mỹ Quyên gắp một miếng đậu hũ, bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai chậm rãi, xong, hớn hở nói:
- Viễn Chinh, ngon quá! Rất thơm, không giống đậu hũ bình thường, mùi vị của đậu rất đậm.
Lúc này, người phụ nữ vừa bưng dĩa rau rừng xào trứng ra, nghe vậy, bèn cười nói:
- Đây là đậu hũ do nhà tôi tự làm, hàng thật, giá thật; các vị ở thành phố, ăn đậu hũ có bỏ thạch cao và hóa chất, dĩ nhiên mùi vị không giống nhau.
- Đặc biệt vậy sao?
Chu Tích Thuấn cười, cũng nếm thử đậu hũ, lại gật gù khen ngợi.
Thư ký của Chu Tích Thuấn múc cho Chu Tích Thuấn, Thường Mỹ Quyên, Bành Viễn Chinh và Tống Quả, mỗi người một chén súp gà rừng chưng nấm, cười hỏi:
- Lãnh đạo, một bàn thức ăn ngon thế này, ngài và Chủ tịch huyện Bành có uống chút rượu không?
Chu Tích Thuấn cười:
- Được, uống một chút.
…
Trong lúc Bành Viễn Chinh và Chu Tích Thuấn ăn cơm ở núi Phượng Hoàng, Lý Hoắc Nhiên đích thân chỉ huy đội thi công của công ty Quang Minh, lợi dụng thời gian buổi trưa, đưa mười mấy máy thi công, xe cộ và hơn trăm công nhân đến hiện trường, bày ra tư thế lập tức khởi công.
Lý Long cảm thấy bất ngờ trước hành động của cha mình, nhưng Lý Hoắc Nhiên nghiêm mặt không giải thích, y chỉ có thể làm theo.
Lý Hoắc Nhiên có một dự cảm chẳng lành, cảm thấy mình đã đánh giá quá cao sự nể tình của Chu Tích Thuấn, bây giờ, không có Chu Tích Thuấn chiếu cố, nếu không nhanh chóng tạo thành thế đã rồi, Bành Viễn Chinh rất có thể nhân cơ hội loại bỏ công ty Quang Minh.
Dự cảm của ông ta là khá chính xác. Lúc này, đúng là Bành Viễn Chinh có ý định như vậy, hơn nữa, đã ngầm ra lệnh cho Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại Mã Thiên Quân và Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Vi Minh Hiên.
Lý Hoắc Nhiên làm như vậy, là muốn “gạo đã thành cơm”. Ông ta tin rằng, dù Chu Tích Thuấn không ủng hộ mạnh mẽ, nhưng chút tình cảm xưa cũ vẫn phải có. Có Chu Tích Thuấn, ông ta không sợ huyện Lân “trở mặt”.
Khi Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên nhận được báo cáo, chạy tới hiện trường, ban dự án của công ty quang Minh đã hoàn toàn “chiếm lĩnh trận địa”, khí thế ngất tời.
Mã Thiên Quân giận tím mặt, hầm hầm đi về phía Lý Long đang đội nón bảo hộ, lớn tiếng chất vấn:
- Lý tổng, ai cho phép các người vào hiện trường? Không có sự đồng ý của huyện, sao các người hành động tự tiện như vậy? Ngừng ngay, lập tức ngừng ngay!
Khóe miệng Lý Long nhếch lên, vừa định trả lời, Lý Hoắc Nhiên từ phía sau bước tới, cười nhạt:
- Chủ nhiệm Mã? Tôi là Lý Hoắc nhiên của công ty Quang Minh. Trong huyện đã lựa chọn chúng tôi đầu tư xây dựng trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện, hiệp định hợp tác cũng đã ký, thủ tục đã kết thúc, chúng tôi tổ chức vào công trường thi công, có gì không bình thường? Lại cần phải báo cáo với huyện nữa sao?
Mã Thiên Quân căm tức, lớn tiếng nói:
- Nửa đường, các vị đòi sửa đổi quy hoạch dự án, huyện kiên quyết không đồng ý phương án của các vị, Chủ tịch huyện Bành chỉ thị phải tạm dừng thi công, ai cho các vị tiến vào hiện trường? Chủ tịch Lý, các vị đừng làm khó chúng tôi, lập tức cho người rút lui đi!
- Nếu trong huyện không đồng ý với phương án của chúng tôi, vậy cứ dựa theo phương án của huyện mà thực hiện.
Lý Hoắc Nhiên không nổi giận, ung dung lạnh nhạt nói:
- Xin chuyển lời với Chủ tịch huyện Bành, công ty Quang Minh chúng tôi là công ty lớn, có thực lực, có kinh nghiệm, chúng tôi hợp tác với huyện xây dựng dự án này, có thể thực hiện cùng thắng.
Mã Thiên Quân lắc đầu:
- Không có sự đồng ý của Chủ tịch huyện Bành, dự án này tạm thời không thể khởi công. Chủ tịch Lý, tôi nhắc lại một lần nữa, lập tức ngừng việc, rút lui!
Lý Long tức giận nói:
- Chủ nhiệm Mã, chúng tôi đã ký thỏa thuận hợp tác với huyện, đã hoàn thành việc chuẩn bị thi công từ lâu, vốn đầu tư đã rót vào, đột nhiên các vị không cho chúng tôi vào hiện trường, đây là ý gì? Trêu đùa chúng tôi sao? Các người là chính quyền, tại sao có thể nói một đằng làm một nẻo?
Mã Thiên Quân đáp một cách mỉa mai:
- Về chuyện nói một đằng làm một nẻo này, cũng là do trước đó các vị không tuân thủ quy định! Nếu không phải do các vị bất chấp quy định, làm sao dự án bị ngừng lại nửa chừng? Không có gì phải nói tới nói lui, nhất định phải ngừng công việc, rút người đi! Nếu không, chúng tôi sẽ phải chọn biện pháp ép buộc!
Thái độ của Mã Thiên Quân rất kiên quyết. Bởi vì Bành Viễn Chinh đã ngầm ra lệnh cho ông ta, Bành Viễn Chinh muốn đuổi doanh nghiệp này đi, như vậy làm sao y dám làm trái lại.
- Các người thật là khinh người quá đáng… Dù sao, chúng tôi tiến hành theo thỏa thuận hợp tác với huyện, thi công là hợp pháp. Các người làm như vậy là không tuân theo quy định, chúng tôi sẽ lên thành phố khiếu nại!
Lý Long thấy Mã Thiên Quân không nhượng bộ, rất tức giận, làm ầm ĩ lên.
- Vớ vẩn! Các người tiến và hiện trường có được cho phép không? Có thông báo với các ngành có liên quan trong huyện không?
…
Xung đột rất căng thẳng.
Khi Vi Minh Hiên chạy tới, thấy không ổn, vội gọi điện thoại báo cáo với Bành Viễn Chinh, nhưng không liên lạc được. Bất đắc dĩ, Vi Minh Hiên phải gọi điện thoại cho Phó chủ tịch thường trực Lý Minh Nhiên và Phó chủ tịch phân quản Quách Vĩ Toàn.
Lý Minh Nhiên giận tím mặt, vừa vội vã chạy tới, vừa hạ lệnh cho Phòng công an huyện phái người đi duy trì trật tự. Quách Vĩ Toàn mượn cớ nghỉ bệnh, ở nhà một thời gian ngắn, cũng dần dần suy nghĩ thông suốt, hôm nay tới huyện định khôi phục công việc, nghe tình huống này, không dám chậm trễ, vội vàng dẫn Hoắc Quang Minh chạy tới.
Hơn trăm công nhân của công ty Quang Minh, vây lấy Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và người của Ủy ban kinh tế và thương mại, Ủy ban Xây dựng, hùng hùng hổ hổ, khiến hiện trường rối loạn. Trong khi đó, máy móc thi công vẫn nổ vang.
Lý Minh Nhiên xuất thân từ công an, theo bản năng sẽ dùng biện pháp cứng rắn. Y vừa định hạ lệnh cho người của Phòng công an huyện dùng biện pháp cưỡng chế, đã bị Quách Vĩ Toàn kéo lại.
- Lão Lý, báo cáo cho Chủ tịch huyện Bành chưa?
- Liên lạc với Chủ tịch huyện Bành không được, gọi cho Bí thư Hàn, cũng không không được, nghe nói Bí thư Hàn đi họp trên tỉnh.
Lý Minh Nhiên thở dài một cái, căm tức nói:
- Bọn này thật ngông cuồng, còn dám gây chuyện trong huyện!
- Hừ, lão Lý, chuyện này không dễ tỏ thái độ! Đây không phải chuyện đại sự gì, đừng để lớn chuyện, đến tai thành phố, chúng ta sẽ rất khó ăn nói. Nếu không liên lạc được với Chủ tịch huyện Bành, trước hết chúng ta ổn định tình thế, dẹp bỏ rối loạn, chờ Chủ tịch huyện Bành về rồi tính!
Quách Vĩ Toàn hạ giọng khuyên Lý Minh Nhiên mấy câu, rồi giơ tay lên, hét lớn:
- Đừng tranh cãi nữa, Mã Thiên Quân, tới đây!
Mã Thiên Quân thở hổn hển lách khỏi đám người, chạy tới.
- Chủ tịch huyện Lý, Chủ tịch huyện Quách, bọn họ quá kỳ cục…
- Được rồi, không nói chuyện này. Mã Thiên Quân, tôi hỏi anh, đối với chuyện này, thái độ của Chủ tịch huyện Bành thế nào?
Quách Vĩ Toàn trầm giọng hỏi.
Mã Thiên Quân bước tới một bước, nhẹ nhàng nói:
- Hai vị lãnh đạo, bởi vì công ty Quang Minh nửa đường muốn sửa đổi phương án, Chủ tịch huyện Bành kiên quyết phản đối, cũng rất tức giận. Hồi trưa, Chủ tịch huyện Bành họp ở thành phố, gọi điện về dặn tôi, nói tạm thời dừng dự án này lại, xem có nên tìm nhà đầu tư khác hay không!
Quách Vĩ Toàn nhìn Mã Thiên Quân, trầm ngâm một lát, đột nhiên rảo bước đi về phía đám người của công ty Quang Minh.
Lý Hoắc Nhiên lạnh lùng đứng đó, không nói một lời. Lý Long cười lạnh nhìn Quách Vĩ Toàn:
- Chủ tịch huyện Quách, nói thật, chúng tôi có vốn, đi đâu đầu tư chẳng được? Rõ ràng chúng tôi tới huyện, ủng hộ các vị xây dựng kinh tế, bây giờ ngược lại, chúng tôi lại bị gây khó dễ!
Điều kiện đầu tư của các vị như vậy, thật là khiến người ta không dám khen tặng.
Quách Vĩ Toàn cười nhạt:
- Lý tổng, tôi cũng nói thật, chuyện đi tới mức như hôm nay, phái doanh nghiệp các vị nên xét lại mình. Dĩ nhiên, các vị nói, muốn thi công theo phương án ban đầu, huyện rất hoan nghênh. Nhưng, khi đến hiện trường thi công, các vị cần các thủ tục có liên quan, không nhận được sự đồng ý của huyện, không thể tự tiện khởi công.
Huống chi, lãnh đạo thành phố và huyện luôn nhấn mạnh, hai dự án này phải tổ chức lễ khởi công. Tôi thấy thế này, chúng ta đều lui một bước, các vị tạm thời dừng lại, chờ Chủ tịch huyện Bành về, trong huyện xác định lịch trình, các vị vào hiện trường cũng không muộn!
Quách Vĩ Toàn phất phất tay:
- Dù đẩy nhanh tốc độ, nhưng có chậm lại một hai ngày, cũng không ảnh hưởng nhiều mà!
Lý Hoắc Nhiên cười mỉm đi tới:
- Chủ tịch huyện Quách, tôi là cti công ty Quang Minh, Lý Hoắc Nhiên. Thật ra thì hôm nay chúng tôi cũng không chân chính vào hiện trường, chỉ là đem trước một số thiết bị thi công đến, xem một chút tình hình trên công trường, , không hơn. Xin lãnh đạo huyện yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dựa theo phương án và quy định trong huyện mà thực hiện, điều này tôi có thể bảo đảm!
Quách Vĩ Toàn ừm một tiếng, bắt tay Lý Hoắc Nhiên, rồi cao giọng nói:
- Được, cứ như vậy đi. Chủ tịch Lý, cho người của các vị rút đi. Tạm thời giữ nguyên hiện trạng công trường, chờ hai ngày nữa, huyện sẽ thống nhất tổ chức thi công!
Trong chuyện này, rõ ràng Lý Minh Nhiên xử lý không vững vàng và biết ứng biến như Quách Vĩ Toàn. Nếu như Quách Vĩ Toàn không ra mặt, Lý Minh Nhiên dùng biện pháp cưỡng chế, nhất định làm mâu thuẫn thêm gay gắt, dẫn tới xung đột lớn hơn. Mặc dù Bành Viễn Chinh có ý muốn đuổi công ty Quang Minh, nhưng không muốn xảy ra chuyện ầm ĩ như thế.
Chu Tích Thuấn hết sức hài lòng. Thường Mỹ Quyên đi một vòng xem bếp núc, cười nói:
- Viễn Chinh, chỗ này không tệ, sau này tôi sẽ dẫn bạn đến đây nếm thử. Tôi cũng không ngờ, ở đây lại sạch sẽ được như vậy!
Mấy người ngồi vào chỗ của mình, người phụ nữ bắt đầu mang thức ăn lên.
Gà rừng hầm nấm, rau rừng, thịt thỏ rừng kho tàu, dưa chuột núi và rau chấm tương, trứng gà rừng luộc, đậu hũ và thịt dê nướng nguyên con.
Nhìn một bàn lớn đầy món ăn thôn dã, mùi thơm ngát mũi, Chu Tích Thuấn cười ha hả, cầm đũa gắp một miếng thịt dệ nếm thử, gật đầu, lại húp một chút nước hầm gà rừng, khen không ngớt.
Thường Mỹ Quyên gắp một miếng đậu hũ, bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai chậm rãi, xong, hớn hở nói:
- Viễn Chinh, ngon quá! Rất thơm, không giống đậu hũ bình thường, mùi vị của đậu rất đậm.
Lúc này, người phụ nữ vừa bưng dĩa rau rừng xào trứng ra, nghe vậy, bèn cười nói:
- Đây là đậu hũ do nhà tôi tự làm, hàng thật, giá thật; các vị ở thành phố, ăn đậu hũ có bỏ thạch cao và hóa chất, dĩ nhiên mùi vị không giống nhau.
- Đặc biệt vậy sao?
Chu Tích Thuấn cười, cũng nếm thử đậu hũ, lại gật gù khen ngợi.
Thư ký của Chu Tích Thuấn múc cho Chu Tích Thuấn, Thường Mỹ Quyên, Bành Viễn Chinh và Tống Quả, mỗi người một chén súp gà rừng chưng nấm, cười hỏi:
- Lãnh đạo, một bàn thức ăn ngon thế này, ngài và Chủ tịch huyện Bành có uống chút rượu không?
Chu Tích Thuấn cười:
- Được, uống một chút.
…
Trong lúc Bành Viễn Chinh và Chu Tích Thuấn ăn cơm ở núi Phượng Hoàng, Lý Hoắc Nhiên đích thân chỉ huy đội thi công của công ty Quang Minh, lợi dụng thời gian buổi trưa, đưa mười mấy máy thi công, xe cộ và hơn trăm công nhân đến hiện trường, bày ra tư thế lập tức khởi công.
Lý Long cảm thấy bất ngờ trước hành động của cha mình, nhưng Lý Hoắc Nhiên nghiêm mặt không giải thích, y chỉ có thể làm theo.
Lý Hoắc Nhiên có một dự cảm chẳng lành, cảm thấy mình đã đánh giá quá cao sự nể tình của Chu Tích Thuấn, bây giờ, không có Chu Tích Thuấn chiếu cố, nếu không nhanh chóng tạo thành thế đã rồi, Bành Viễn Chinh rất có thể nhân cơ hội loại bỏ công ty Quang Minh.
Dự cảm của ông ta là khá chính xác. Lúc này, đúng là Bành Viễn Chinh có ý định như vậy, hơn nữa, đã ngầm ra lệnh cho Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại Mã Thiên Quân và Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Vi Minh Hiên.
Lý Hoắc Nhiên làm như vậy, là muốn “gạo đã thành cơm”. Ông ta tin rằng, dù Chu Tích Thuấn không ủng hộ mạnh mẽ, nhưng chút tình cảm xưa cũ vẫn phải có. Có Chu Tích Thuấn, ông ta không sợ huyện Lân “trở mặt”.
Khi Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên nhận được báo cáo, chạy tới hiện trường, ban dự án của công ty quang Minh đã hoàn toàn “chiếm lĩnh trận địa”, khí thế ngất tời.
Mã Thiên Quân giận tím mặt, hầm hầm đi về phía Lý Long đang đội nón bảo hộ, lớn tiếng chất vấn:
- Lý tổng, ai cho phép các người vào hiện trường? Không có sự đồng ý của huyện, sao các người hành động tự tiện như vậy? Ngừng ngay, lập tức ngừng ngay!
Khóe miệng Lý Long nhếch lên, vừa định trả lời, Lý Hoắc Nhiên từ phía sau bước tới, cười nhạt:
- Chủ nhiệm Mã? Tôi là Lý Hoắc nhiên của công ty Quang Minh. Trong huyện đã lựa chọn chúng tôi đầu tư xây dựng trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện, hiệp định hợp tác cũng đã ký, thủ tục đã kết thúc, chúng tôi tổ chức vào công trường thi công, có gì không bình thường? Lại cần phải báo cáo với huyện nữa sao?
Mã Thiên Quân căm tức, lớn tiếng nói:
- Nửa đường, các vị đòi sửa đổi quy hoạch dự án, huyện kiên quyết không đồng ý phương án của các vị, Chủ tịch huyện Bành chỉ thị phải tạm dừng thi công, ai cho các vị tiến vào hiện trường? Chủ tịch Lý, các vị đừng làm khó chúng tôi, lập tức cho người rút lui đi!
- Nếu trong huyện không đồng ý với phương án của chúng tôi, vậy cứ dựa theo phương án của huyện mà thực hiện.
Lý Hoắc Nhiên không nổi giận, ung dung lạnh nhạt nói:
- Xin chuyển lời với Chủ tịch huyện Bành, công ty Quang Minh chúng tôi là công ty lớn, có thực lực, có kinh nghiệm, chúng tôi hợp tác với huyện xây dựng dự án này, có thể thực hiện cùng thắng.
Mã Thiên Quân lắc đầu:
- Không có sự đồng ý của Chủ tịch huyện Bành, dự án này tạm thời không thể khởi công. Chủ tịch Lý, tôi nhắc lại một lần nữa, lập tức ngừng việc, rút lui!
Lý Long tức giận nói:
- Chủ nhiệm Mã, chúng tôi đã ký thỏa thuận hợp tác với huyện, đã hoàn thành việc chuẩn bị thi công từ lâu, vốn đầu tư đã rót vào, đột nhiên các vị không cho chúng tôi vào hiện trường, đây là ý gì? Trêu đùa chúng tôi sao? Các người là chính quyền, tại sao có thể nói một đằng làm một nẻo?
Mã Thiên Quân đáp một cách mỉa mai:
- Về chuyện nói một đằng làm một nẻo này, cũng là do trước đó các vị không tuân thủ quy định! Nếu không phải do các vị bất chấp quy định, làm sao dự án bị ngừng lại nửa chừng? Không có gì phải nói tới nói lui, nhất định phải ngừng công việc, rút người đi! Nếu không, chúng tôi sẽ phải chọn biện pháp ép buộc!
Thái độ của Mã Thiên Quân rất kiên quyết. Bởi vì Bành Viễn Chinh đã ngầm ra lệnh cho ông ta, Bành Viễn Chinh muốn đuổi doanh nghiệp này đi, như vậy làm sao y dám làm trái lại.
- Các người thật là khinh người quá đáng… Dù sao, chúng tôi tiến hành theo thỏa thuận hợp tác với huyện, thi công là hợp pháp. Các người làm như vậy là không tuân theo quy định, chúng tôi sẽ lên thành phố khiếu nại!
Lý Long thấy Mã Thiên Quân không nhượng bộ, rất tức giận, làm ầm ĩ lên.
- Vớ vẩn! Các người tiến và hiện trường có được cho phép không? Có thông báo với các ngành có liên quan trong huyện không?
…
Xung đột rất căng thẳng.
Khi Vi Minh Hiên chạy tới, thấy không ổn, vội gọi điện thoại báo cáo với Bành Viễn Chinh, nhưng không liên lạc được. Bất đắc dĩ, Vi Minh Hiên phải gọi điện thoại cho Phó chủ tịch thường trực Lý Minh Nhiên và Phó chủ tịch phân quản Quách Vĩ Toàn.
Lý Minh Nhiên giận tím mặt, vừa vội vã chạy tới, vừa hạ lệnh cho Phòng công an huyện phái người đi duy trì trật tự. Quách Vĩ Toàn mượn cớ nghỉ bệnh, ở nhà một thời gian ngắn, cũng dần dần suy nghĩ thông suốt, hôm nay tới huyện định khôi phục công việc, nghe tình huống này, không dám chậm trễ, vội vàng dẫn Hoắc Quang Minh chạy tới.
Hơn trăm công nhân của công ty Quang Minh, vây lấy Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và người của Ủy ban kinh tế và thương mại, Ủy ban Xây dựng, hùng hùng hổ hổ, khiến hiện trường rối loạn. Trong khi đó, máy móc thi công vẫn nổ vang.
Lý Minh Nhiên xuất thân từ công an, theo bản năng sẽ dùng biện pháp cứng rắn. Y vừa định hạ lệnh cho người của Phòng công an huyện dùng biện pháp cưỡng chế, đã bị Quách Vĩ Toàn kéo lại.
- Lão Lý, báo cáo cho Chủ tịch huyện Bành chưa?
- Liên lạc với Chủ tịch huyện Bành không được, gọi cho Bí thư Hàn, cũng không không được, nghe nói Bí thư Hàn đi họp trên tỉnh.
Lý Minh Nhiên thở dài một cái, căm tức nói:
- Bọn này thật ngông cuồng, còn dám gây chuyện trong huyện!
- Hừ, lão Lý, chuyện này không dễ tỏ thái độ! Đây không phải chuyện đại sự gì, đừng để lớn chuyện, đến tai thành phố, chúng ta sẽ rất khó ăn nói. Nếu không liên lạc được với Chủ tịch huyện Bành, trước hết chúng ta ổn định tình thế, dẹp bỏ rối loạn, chờ Chủ tịch huyện Bành về rồi tính!
Quách Vĩ Toàn hạ giọng khuyên Lý Minh Nhiên mấy câu, rồi giơ tay lên, hét lớn:
- Đừng tranh cãi nữa, Mã Thiên Quân, tới đây!
Mã Thiên Quân thở hổn hển lách khỏi đám người, chạy tới.
- Chủ tịch huyện Lý, Chủ tịch huyện Quách, bọn họ quá kỳ cục…
- Được rồi, không nói chuyện này. Mã Thiên Quân, tôi hỏi anh, đối với chuyện này, thái độ của Chủ tịch huyện Bành thế nào?
Quách Vĩ Toàn trầm giọng hỏi.
Mã Thiên Quân bước tới một bước, nhẹ nhàng nói:
- Hai vị lãnh đạo, bởi vì công ty Quang Minh nửa đường muốn sửa đổi phương án, Chủ tịch huyện Bành kiên quyết phản đối, cũng rất tức giận. Hồi trưa, Chủ tịch huyện Bành họp ở thành phố, gọi điện về dặn tôi, nói tạm thời dừng dự án này lại, xem có nên tìm nhà đầu tư khác hay không!
Quách Vĩ Toàn nhìn Mã Thiên Quân, trầm ngâm một lát, đột nhiên rảo bước đi về phía đám người của công ty Quang Minh.
Lý Hoắc Nhiên lạnh lùng đứng đó, không nói một lời. Lý Long cười lạnh nhìn Quách Vĩ Toàn:
- Chủ tịch huyện Quách, nói thật, chúng tôi có vốn, đi đâu đầu tư chẳng được? Rõ ràng chúng tôi tới huyện, ủng hộ các vị xây dựng kinh tế, bây giờ ngược lại, chúng tôi lại bị gây khó dễ!
Điều kiện đầu tư của các vị như vậy, thật là khiến người ta không dám khen tặng.
Quách Vĩ Toàn cười nhạt:
- Lý tổng, tôi cũng nói thật, chuyện đi tới mức như hôm nay, phái doanh nghiệp các vị nên xét lại mình. Dĩ nhiên, các vị nói, muốn thi công theo phương án ban đầu, huyện rất hoan nghênh. Nhưng, khi đến hiện trường thi công, các vị cần các thủ tục có liên quan, không nhận được sự đồng ý của huyện, không thể tự tiện khởi công.
Huống chi, lãnh đạo thành phố và huyện luôn nhấn mạnh, hai dự án này phải tổ chức lễ khởi công. Tôi thấy thế này, chúng ta đều lui một bước, các vị tạm thời dừng lại, chờ Chủ tịch huyện Bành về, trong huyện xác định lịch trình, các vị vào hiện trường cũng không muộn!
Quách Vĩ Toàn phất phất tay:
- Dù đẩy nhanh tốc độ, nhưng có chậm lại một hai ngày, cũng không ảnh hưởng nhiều mà!
Lý Hoắc Nhiên cười mỉm đi tới:
- Chủ tịch huyện Quách, tôi là cti công ty Quang Minh, Lý Hoắc Nhiên. Thật ra thì hôm nay chúng tôi cũng không chân chính vào hiện trường, chỉ là đem trước một số thiết bị thi công đến, xem một chút tình hình trên công trường, , không hơn. Xin lãnh đạo huyện yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dựa theo phương án và quy định trong huyện mà thực hiện, điều này tôi có thể bảo đảm!
Quách Vĩ Toàn ừm một tiếng, bắt tay Lý Hoắc Nhiên, rồi cao giọng nói:
- Được, cứ như vậy đi. Chủ tịch Lý, cho người của các vị rút đi. Tạm thời giữ nguyên hiện trạng công trường, chờ hai ngày nữa, huyện sẽ thống nhất tổ chức thi công!
Trong chuyện này, rõ ràng Lý Minh Nhiên xử lý không vững vàng và biết ứng biến như Quách Vĩ Toàn. Nếu như Quách Vĩ Toàn không ra mặt, Lý Minh Nhiên dùng biện pháp cưỡng chế, nhất định làm mâu thuẫn thêm gay gắt, dẫn tới xung đột lớn hơn. Mặc dù Bành Viễn Chinh có ý muốn đuổi công ty Quang Minh, nhưng không muốn xảy ra chuyện ầm ĩ như thế.
Bình luận facebook