Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 577
Trong lúc nhất thời, Tào Dĩnh trăm mói cảm xúc ngổn ngang. Cô nhìn Bành Viễn Chinh, suy nghĩ rất lung, ánh mắt càng lúc càng phức tạp.
Phụ nữ cực kỳ nhạy cảm, phụ nữ đang yêu lại càng nhạy cảm hơn. Thật ra thì Tào Dĩnh đã sớm cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, chẳng qua là cô nghĩ không ra điểm không đúng nằm ở chỗ nào, mà mấy tiếng “Chủ tịch huyện Bành” của Trí Linh đã khiến sự hoài nghi cô tích lũy lâu nay, càng lên đến đỉnh điểm.
Trong phòng bệnh không khí nhất thời trở nên có phần ngưng trọng và lúng túng.
Tào Dĩnh trầm ngâm, Bành Viễn Chinh cũng không biết làm sao mở miệng giải thích, cũng im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, Tào Dĩnh từ từ ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, có thể nói cho em biết làm sao anh lại lên làm Phó chủ tịch huyện không? Em cảm thấy rất bất ngờ.
Tào Dĩnh vừa nói vừa cười, chẳng qua là nụ cười này ai cũng có thể nhận ra có phần miễn cưỡng.
- …
Bành Viễn Chinh cười, nhún vai, đang định lên tiếng, đột nhiên Lưu Phương từ ngoài phòng bệnh đẩy cửa đi vào, lớn tiếng nói:
- Để mẹ nói con nghe.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt thấy trước cửa phòng bệnh có bóng một bác sĩ, hiểu ra là vừa rồi Lưu Phương nhất định đi cầu cứu bác sĩ, hỏi ý kiến của bác sĩ.
Bành Viễn Chinh không nói không rằng, chỉ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn đóng cửa phòng lại, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của bác sĩ Trương, cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Trương, hôm nay thật là ngoài ý muốn, tôi có cảm giác, nếu cứ tiếp tục nói dối cô ấy, sẽ phản tác dụng, cho nên, hay là…
Chủ nhiệm Trương gật đầu:
- Đúng là như vậy. Tôi đã dặn dò mẹ của bệnh nhân, nếu chuyện này lộ ra, dứt khoát nói thẳng bệnh tình của cô ấy. Bây giờ cảm xúc của cô ấy cũng tương đối ổn định, có thể thừa nhận một số chuyện, khôi phục được một phần trí nhớ. Chẳng qua là…
Chủ nhiệm Trương liếc nhìn Bành Viễn Chinh, có chút bất đắc dĩ nói:
- Có điều, đây là chuyện giữa hai người, Chủ tịch huyện Bành, cần phải do chính các vị giải quyết
Xin hãy hứa với tôi, nếu như trí nhớ bệnh nhân khôi phục, xin cậu đừng nói gì khiến cô ấy bị kích động mạnh, khiến thần kinh vốn đã suy yếu của cô ấy lại bị tổn thương.
Bành Viễn Chinh thở dài, im lặng tựa vào vách tường hành lang.
Chừng nửa giờ sau, Lưu Phương ra cửa phòng bệnh, mỉm cười, ý bảo Bành Viễn Chinh có thể vào. Nhìn ánh mắt của bà, dường như Tào Dĩnh chấp nhận lời giải thích của bà.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Lưu Phương một cái, đẩy cửa vào.
Hắn không biết Lưu Phương giải thích thế nào với Tào Dĩnh, nhưng có thể đoán, hẳn là bà đã cho cô biết việc cô bị mất đi ba năm trí nhớ, hơn nữa, hiển nhiên là “hư cấu” một chút về thời gian Tào Dĩnh mất trí nhớ.
- Viễn Chinh, mẹ và anh thật là…không chịu nói thật với em. Sao em lại bị chứng bệnh kỳ lạ này. Trời ạ, mất đi ba năm trí nhớ, em cũng không biết ba năm đó đã xảy ra những chuyện gì, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Tào Dĩnh nói bằng giọng rất trong trẻo, cũng lộ vẻ rất buông lỏng.
Thật ra thì trong lòng cô tự nhủ, thảo nào cha mẹ mình thay đổi thái độ đối với Bành Viễn Chinh, nguyên do là bởi vì Bành Viễn Chinh đã trở thành lãnh đạo chính quyền.
- Bác sĩ nói tâm tình của em không ổn định, tạm thời không cho nên cho em biết sự thật.
Bành Viễn Chinh trả lời Tào Dĩnh.
- Viễn Chinh, mẹ em nói, ba năm nay chúng ta vẫn ở chung một chỗ, nhưng em không sao nhớ nổi, chúng ta…
Mặt Tào Dĩnh ửng đỏ, giọng càng lúc càng nhỏ đi.
Bành Viễn Chinh cảm thấy chua xót, nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Em cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, an tâm dưỡng bệnh, chờ em hết bệnh, anh sẽ kể cho em biết những gì chúng ta đã trải qua. Dĩ nhiên, cũng có thể không bao lâu, trí nhớ của em sẽ khôi phục toàn bộ, bác sĩ nói khả năng em hồi phục như cũ là rất lớn.
Tào Dĩnh cười hì hì:
- Thật ra thì không cần gấp gáp, chỉ là ba năm trí nhớ, cũng không sao cả. Em cảm thấy bây giờ rất tốt… À, đúng rồi, Viễn Chinh, nếu anh làm lãnh đạo, công việc chắc chắn bề bộn, anh về làm việc đi, khi nào rảnh rỗi lại đến thăm em.
Tào Dĩnh nói một cách dịu dàng, nghịch ngợm đung đưa ngón giữa tay trái:
- Đi đi, đừng lo cho em!
Bành Viễn Chinh lưỡng lự một chút:
- Cũng được, anh về trước đi làm, trưa nay sẽ quay lại thăm em.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đi ra cổng bệnh viện, băng qua đường, định lên xe buýt trở về huyện Lân.
Tâm trạng của hắn khá ngưng trọng. Câu chào “Chủ tịch huyện Bành” của Trí Linh và lời giải thích sau đó, lại càng làm Tào Dĩnh lún sâu vào chuyện này, đây là điều ngoài dự liệu của hắn. Hắn không biết, bây giờ vì thêu dệt cho tốt đẹp ba năm trí nhớ cho Tào Dĩnh, sau này Tào Dĩnh thật sự khôi phục trí nhớ, sẽ khiến cô đau khổ như thế nào; mà cũng có thể, cả đời này cô không sao nhớ lại được quãng thời gian đó, chỉ sống với giấc mộng hư ảo này.
Nhưng…mình còn có thể kiên trì được bao lâu?
Trong lòng Bành Viễn Chinh đau nhói như bị kim châm.
Phía trước cách đó không xa, có hai phụ nữ trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo rất sang trọng, sóng vai cười nói đi ngược chiều với Bành Viễn Chinh. Đột nhiên từ phía sau, một thanh niên mặc sơ mi kẻ ô lao tới, giật lấy túi xách bằng da của một trong hai người phụ nữ.
Người phụ nữ kia thét lên một tiếng lanh lảnh chói tai, bị kéo lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Túi xách của bà, do bị giật quá mạnh nên đứt đoạn, gã kia lấy được túi xách, nhanh chân chạy đi.
- Ăn cướp! Có người ăn cướp!
Người phụ nữ còn lại giậm chân gào thét, nhưng người đi đường không nhiều lắm, chỉ tò mò dừng bước, nhìn hai người với vẻ đánh giá.
Tên cướp túi xách băng qua đường cái, chạy về phía cửa hàng bách hóa, tốc độ rất nhanh.
Bành Viễn Chinh không do dự, ra sức đuổi theo. Hắn tuổi trẻ cường tráng, lại tập Thái Cực Quyền, thân thể nhanh nhẹn, tốc độ nhanh hơn.
Hắn lao vụt qua đường, tốc độ càng lúc càng nhanh, khoảng cách với tên thanh niên kia càng lúc càng gần, đã theo sát sau lưng tên đó, giơ tay chụp lấy túi xách bị cướp của người phụ nữ.
- Đứng lại! Cướp giật, ngăn nó lại!
Bành Viễn Chinh hô lớn.
Tên thanh niên kia phát hiện có người đuổi theo, càng liều mạng bỏ chạy. Nhưng y hoảng hốt chạy bừa, vào một cái ngõ cụt sau lưng cửa hàng bách hóa, đường thoát đã bị ngăn chặn.
Tên kia liều mạng nhảy lên, định trèo lên tường, nhảy vào trong sân công ty dệt đay và bông vải, nhưng tường không chỉ cao, mà trên đầu tường còn cắm đầy miểng chai đề phòng trộm cướp, làm sao y có thể qua được.
Tên thanh niên nghiến răng, vất túi xách một bên, móc từ trong túi ra một con dao găm, hung hăng vung vẫy, uy hiếp Bành Viễn Chinh:
- Người anh em, chừa cho tôi một lối thoát đi, nếu không chúng ta sẽ cá chết lưới rách, ngươi chết, ta sống.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười một tiếng, phủi tay, từ từ đi tới:
- Tuổi còn trẻ mà không lo học hành, chặn đường cướp bóc, đây là trọng tội!
- ĐM mày!
Tên cầm dao chửi thề, đánh tới.
Bành Viễn Chinh nghiêng người, trong nháy mắt đã chụp lấy cổ tay cầm dao của tên kia như một cái kìm sắt, dùng sức kéo mạnh, đồng thời tung một cú đá, tên kia ngã lăn ra đất, dao găm rời tay bay vút ra ngoài, leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.
Đúng lúc đó, từ đám người xúm lại xem náo nhiệt, đột nhiên một thanh niên khác lao ra, tay cầm một cục gạch, ném mạnh về phía Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh không kịp đề phòng, tránh không kịp, cúi đầu xuống, nhưng vẫn bị cục gạch đập trúng sau lưng đau nhói, khiến hắn lảo đảo.
- Chạy!
Tên thanh niên đến sau chợt quát một tiếng, kéo tên đồng bọn đang nằm trên mặt đất, cùng bỏ chạy. Khi Bành Viễn Chinh kịp phản ứng, hai tên kia đã trà trộn vào đám người, băng qua đường cái, chạy mất tăm.
Lưng Bành Viễn Chinh đau rát, tên lưu manh kia ném rất mạnh, có lẽ lưng hắn bị thương không nhẹ.
Hắn cười khổ một tiếng, cúi xuống nhặt túi xách mà tên lưu manh ném dưới đất, định đi trở về, thì hai phụ nữ bị cướp đã thở hổn hển chạy tới, phía sau còn có một thanh niên chừng hai bảy hai tám tuổi.
- Xin chào, đây là túi của chị, tên cướp giật đã bỏ chạy
Bành Viễn Chinh đưa túi xách tới.
Người phụ nữ bị cướp chừng hơn bốn mươi, mặt trang điểm rất dày, mặc một bộ váy áo thoạt nhìn đã biết là người giàu có. Bà ta vội vàng nhận lại túi xách, liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, nói:
- Cám ơn cậu, cám ơn!
Bành Viễn Chinh cười cười, phủi bụi trên người, đang định rời khỏi đó, đột nhiên nghe người phụ nữ kêu to:
- Chết rồi, ví tiền trong túi xách không thấy, trong đó có hơn hai ngàn, còn có một thẻ vàng miếng!
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cau mày dừng bước.
Người phụ nữ kia lập tức nhìn Bành Viễn Chinh chằm chằm, nghi ngờ hỏi:
- Ví tiền của tôi đâu rồi?
Bành Viễn Chinh căm tức, trầm giọng nói:
- Làm sao tôi biết? Đây là túi xách tên cướp vứt trên mặt đất, tôi chỉ mới vừa nhặt lên!
Người phụ nữ còn lại ra hiệu bằng mắt với người thanh niên, người thanh niên bước tới cản Bành Viễn Chinh lại:
- Thật ngại quá, anh chờ một chút, để công an tới điều tra rõ ràng rồi hãy nói!
Giữa đường bắt cướp chỉ là hành động vô tình của Bành Viễn Chinh, nhưng không ngờ, hăng hái làm việc nghĩa, lại bị người ta nghi ngờ hắn lấy ví tiền trong túi xách.
Bành Viễn Chinh tức giận, lạnh lùng nhìn người phụ nữ bị giật túi xách, cũng không rời đi, hai tây để sau lưng, ngửa đầu nhìn trời. Than phận của hắn như vậy, sao có thể bỏ đi để bị hiềm nghi.
Người xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều.
Không lâu sau, ba cảnh sát chạy tới. Một cảnh sát nói chuyện với người phụ nữ bị cướp, hai cảnh sát còn lại nghênh ngang đi tới, đánh giá Bành Viễn Chinh, lạnh lùng nói:
- Anh là ai? Tên gì? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Thái độ của hai cảnh sát này rất tệ
Phụ nữ cực kỳ nhạy cảm, phụ nữ đang yêu lại càng nhạy cảm hơn. Thật ra thì Tào Dĩnh đã sớm cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, chẳng qua là cô nghĩ không ra điểm không đúng nằm ở chỗ nào, mà mấy tiếng “Chủ tịch huyện Bành” của Trí Linh đã khiến sự hoài nghi cô tích lũy lâu nay, càng lên đến đỉnh điểm.
Trong phòng bệnh không khí nhất thời trở nên có phần ngưng trọng và lúng túng.
Tào Dĩnh trầm ngâm, Bành Viễn Chinh cũng không biết làm sao mở miệng giải thích, cũng im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, Tào Dĩnh từ từ ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, có thể nói cho em biết làm sao anh lại lên làm Phó chủ tịch huyện không? Em cảm thấy rất bất ngờ.
Tào Dĩnh vừa nói vừa cười, chẳng qua là nụ cười này ai cũng có thể nhận ra có phần miễn cưỡng.
- …
Bành Viễn Chinh cười, nhún vai, đang định lên tiếng, đột nhiên Lưu Phương từ ngoài phòng bệnh đẩy cửa đi vào, lớn tiếng nói:
- Để mẹ nói con nghe.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt thấy trước cửa phòng bệnh có bóng một bác sĩ, hiểu ra là vừa rồi Lưu Phương nhất định đi cầu cứu bác sĩ, hỏi ý kiến của bác sĩ.
Bành Viễn Chinh không nói không rằng, chỉ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn đóng cửa phòng lại, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của bác sĩ Trương, cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Trương, hôm nay thật là ngoài ý muốn, tôi có cảm giác, nếu cứ tiếp tục nói dối cô ấy, sẽ phản tác dụng, cho nên, hay là…
Chủ nhiệm Trương gật đầu:
- Đúng là như vậy. Tôi đã dặn dò mẹ của bệnh nhân, nếu chuyện này lộ ra, dứt khoát nói thẳng bệnh tình của cô ấy. Bây giờ cảm xúc của cô ấy cũng tương đối ổn định, có thể thừa nhận một số chuyện, khôi phục được một phần trí nhớ. Chẳng qua là…
Chủ nhiệm Trương liếc nhìn Bành Viễn Chinh, có chút bất đắc dĩ nói:
- Có điều, đây là chuyện giữa hai người, Chủ tịch huyện Bành, cần phải do chính các vị giải quyết
Xin hãy hứa với tôi, nếu như trí nhớ bệnh nhân khôi phục, xin cậu đừng nói gì khiến cô ấy bị kích động mạnh, khiến thần kinh vốn đã suy yếu của cô ấy lại bị tổn thương.
Bành Viễn Chinh thở dài, im lặng tựa vào vách tường hành lang.
Chừng nửa giờ sau, Lưu Phương ra cửa phòng bệnh, mỉm cười, ý bảo Bành Viễn Chinh có thể vào. Nhìn ánh mắt của bà, dường như Tào Dĩnh chấp nhận lời giải thích của bà.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Lưu Phương một cái, đẩy cửa vào.
Hắn không biết Lưu Phương giải thích thế nào với Tào Dĩnh, nhưng có thể đoán, hẳn là bà đã cho cô biết việc cô bị mất đi ba năm trí nhớ, hơn nữa, hiển nhiên là “hư cấu” một chút về thời gian Tào Dĩnh mất trí nhớ.
- Viễn Chinh, mẹ và anh thật là…không chịu nói thật với em. Sao em lại bị chứng bệnh kỳ lạ này. Trời ạ, mất đi ba năm trí nhớ, em cũng không biết ba năm đó đã xảy ra những chuyện gì, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Tào Dĩnh nói bằng giọng rất trong trẻo, cũng lộ vẻ rất buông lỏng.
Thật ra thì trong lòng cô tự nhủ, thảo nào cha mẹ mình thay đổi thái độ đối với Bành Viễn Chinh, nguyên do là bởi vì Bành Viễn Chinh đã trở thành lãnh đạo chính quyền.
- Bác sĩ nói tâm tình của em không ổn định, tạm thời không cho nên cho em biết sự thật.
Bành Viễn Chinh trả lời Tào Dĩnh.
- Viễn Chinh, mẹ em nói, ba năm nay chúng ta vẫn ở chung một chỗ, nhưng em không sao nhớ nổi, chúng ta…
Mặt Tào Dĩnh ửng đỏ, giọng càng lúc càng nhỏ đi.
Bành Viễn Chinh cảm thấy chua xót, nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Em cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, an tâm dưỡng bệnh, chờ em hết bệnh, anh sẽ kể cho em biết những gì chúng ta đã trải qua. Dĩ nhiên, cũng có thể không bao lâu, trí nhớ của em sẽ khôi phục toàn bộ, bác sĩ nói khả năng em hồi phục như cũ là rất lớn.
Tào Dĩnh cười hì hì:
- Thật ra thì không cần gấp gáp, chỉ là ba năm trí nhớ, cũng không sao cả. Em cảm thấy bây giờ rất tốt… À, đúng rồi, Viễn Chinh, nếu anh làm lãnh đạo, công việc chắc chắn bề bộn, anh về làm việc đi, khi nào rảnh rỗi lại đến thăm em.
Tào Dĩnh nói một cách dịu dàng, nghịch ngợm đung đưa ngón giữa tay trái:
- Đi đi, đừng lo cho em!
Bành Viễn Chinh lưỡng lự một chút:
- Cũng được, anh về trước đi làm, trưa nay sẽ quay lại thăm em.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đi ra cổng bệnh viện, băng qua đường, định lên xe buýt trở về huyện Lân.
Tâm trạng của hắn khá ngưng trọng. Câu chào “Chủ tịch huyện Bành” của Trí Linh và lời giải thích sau đó, lại càng làm Tào Dĩnh lún sâu vào chuyện này, đây là điều ngoài dự liệu của hắn. Hắn không biết, bây giờ vì thêu dệt cho tốt đẹp ba năm trí nhớ cho Tào Dĩnh, sau này Tào Dĩnh thật sự khôi phục trí nhớ, sẽ khiến cô đau khổ như thế nào; mà cũng có thể, cả đời này cô không sao nhớ lại được quãng thời gian đó, chỉ sống với giấc mộng hư ảo này.
Nhưng…mình còn có thể kiên trì được bao lâu?
Trong lòng Bành Viễn Chinh đau nhói như bị kim châm.
Phía trước cách đó không xa, có hai phụ nữ trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo rất sang trọng, sóng vai cười nói đi ngược chiều với Bành Viễn Chinh. Đột nhiên từ phía sau, một thanh niên mặc sơ mi kẻ ô lao tới, giật lấy túi xách bằng da của một trong hai người phụ nữ.
Người phụ nữ kia thét lên một tiếng lanh lảnh chói tai, bị kéo lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Túi xách của bà, do bị giật quá mạnh nên đứt đoạn, gã kia lấy được túi xách, nhanh chân chạy đi.
- Ăn cướp! Có người ăn cướp!
Người phụ nữ còn lại giậm chân gào thét, nhưng người đi đường không nhiều lắm, chỉ tò mò dừng bước, nhìn hai người với vẻ đánh giá.
Tên cướp túi xách băng qua đường cái, chạy về phía cửa hàng bách hóa, tốc độ rất nhanh.
Bành Viễn Chinh không do dự, ra sức đuổi theo. Hắn tuổi trẻ cường tráng, lại tập Thái Cực Quyền, thân thể nhanh nhẹn, tốc độ nhanh hơn.
Hắn lao vụt qua đường, tốc độ càng lúc càng nhanh, khoảng cách với tên thanh niên kia càng lúc càng gần, đã theo sát sau lưng tên đó, giơ tay chụp lấy túi xách bị cướp của người phụ nữ.
- Đứng lại! Cướp giật, ngăn nó lại!
Bành Viễn Chinh hô lớn.
Tên thanh niên kia phát hiện có người đuổi theo, càng liều mạng bỏ chạy. Nhưng y hoảng hốt chạy bừa, vào một cái ngõ cụt sau lưng cửa hàng bách hóa, đường thoát đã bị ngăn chặn.
Tên kia liều mạng nhảy lên, định trèo lên tường, nhảy vào trong sân công ty dệt đay và bông vải, nhưng tường không chỉ cao, mà trên đầu tường còn cắm đầy miểng chai đề phòng trộm cướp, làm sao y có thể qua được.
Tên thanh niên nghiến răng, vất túi xách một bên, móc từ trong túi ra một con dao găm, hung hăng vung vẫy, uy hiếp Bành Viễn Chinh:
- Người anh em, chừa cho tôi một lối thoát đi, nếu không chúng ta sẽ cá chết lưới rách, ngươi chết, ta sống.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười một tiếng, phủi tay, từ từ đi tới:
- Tuổi còn trẻ mà không lo học hành, chặn đường cướp bóc, đây là trọng tội!
- ĐM mày!
Tên cầm dao chửi thề, đánh tới.
Bành Viễn Chinh nghiêng người, trong nháy mắt đã chụp lấy cổ tay cầm dao của tên kia như một cái kìm sắt, dùng sức kéo mạnh, đồng thời tung một cú đá, tên kia ngã lăn ra đất, dao găm rời tay bay vút ra ngoài, leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.
Đúng lúc đó, từ đám người xúm lại xem náo nhiệt, đột nhiên một thanh niên khác lao ra, tay cầm một cục gạch, ném mạnh về phía Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh không kịp đề phòng, tránh không kịp, cúi đầu xuống, nhưng vẫn bị cục gạch đập trúng sau lưng đau nhói, khiến hắn lảo đảo.
- Chạy!
Tên thanh niên đến sau chợt quát một tiếng, kéo tên đồng bọn đang nằm trên mặt đất, cùng bỏ chạy. Khi Bành Viễn Chinh kịp phản ứng, hai tên kia đã trà trộn vào đám người, băng qua đường cái, chạy mất tăm.
Lưng Bành Viễn Chinh đau rát, tên lưu manh kia ném rất mạnh, có lẽ lưng hắn bị thương không nhẹ.
Hắn cười khổ một tiếng, cúi xuống nhặt túi xách mà tên lưu manh ném dưới đất, định đi trở về, thì hai phụ nữ bị cướp đã thở hổn hển chạy tới, phía sau còn có một thanh niên chừng hai bảy hai tám tuổi.
- Xin chào, đây là túi của chị, tên cướp giật đã bỏ chạy
Bành Viễn Chinh đưa túi xách tới.
Người phụ nữ bị cướp chừng hơn bốn mươi, mặt trang điểm rất dày, mặc một bộ váy áo thoạt nhìn đã biết là người giàu có. Bà ta vội vàng nhận lại túi xách, liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, nói:
- Cám ơn cậu, cám ơn!
Bành Viễn Chinh cười cười, phủi bụi trên người, đang định rời khỏi đó, đột nhiên nghe người phụ nữ kêu to:
- Chết rồi, ví tiền trong túi xách không thấy, trong đó có hơn hai ngàn, còn có một thẻ vàng miếng!
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cau mày dừng bước.
Người phụ nữ kia lập tức nhìn Bành Viễn Chinh chằm chằm, nghi ngờ hỏi:
- Ví tiền của tôi đâu rồi?
Bành Viễn Chinh căm tức, trầm giọng nói:
- Làm sao tôi biết? Đây là túi xách tên cướp vứt trên mặt đất, tôi chỉ mới vừa nhặt lên!
Người phụ nữ còn lại ra hiệu bằng mắt với người thanh niên, người thanh niên bước tới cản Bành Viễn Chinh lại:
- Thật ngại quá, anh chờ một chút, để công an tới điều tra rõ ràng rồi hãy nói!
Giữa đường bắt cướp chỉ là hành động vô tình của Bành Viễn Chinh, nhưng không ngờ, hăng hái làm việc nghĩa, lại bị người ta nghi ngờ hắn lấy ví tiền trong túi xách.
Bành Viễn Chinh tức giận, lạnh lùng nhìn người phụ nữ bị giật túi xách, cũng không rời đi, hai tây để sau lưng, ngửa đầu nhìn trời. Than phận của hắn như vậy, sao có thể bỏ đi để bị hiềm nghi.
Người xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều.
Không lâu sau, ba cảnh sát chạy tới. Một cảnh sát nói chuyện với người phụ nữ bị cướp, hai cảnh sát còn lại nghênh ngang đi tới, đánh giá Bành Viễn Chinh, lạnh lùng nói:
- Anh là ai? Tên gì? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Thái độ của hai cảnh sát này rất tệ
Bình luận facebook