• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (1 Viewer)

  • Chương 580

Điền Minh lái xe vào trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, dừng lại trước cổng. Trước khi xuống xe, Bành Viễn Chinh tùy ý nói một câu:


- Hôm nay anh cũng đừng trở về thành phố, quay lại làm việc đi. Hai ngày gần đây công việc của dự án rất nhiểu, ở thời điểm mấu chốt này, đừng nghe người khác nói lung tung!


Điền Minh vội vàng đáp ứng, thật ra thì Bành Viễn Chinh không nhắc, y cũng chuẩn bị kết thúc nghỉ phép, quay lại làm việc. Sắp được đề bạt, lãnh đạo đã ám chỉ rõ ràng như thế, nếu y không thức thời được như vậy, thì cũng không xứng đi theo Bành Viễn Chinh làm việc.


Bành Viễn Chinh nhìn Điền Minh một cái, rồi rảo bước đi vào trụ sở Ủy ban nhân dân huyện.


Hắn vừa vào tới hành lang, đã thấy Hoắc Quang Minh chờ sẵn ở khúc quanh.


Thấy Bành Viễn Chinh lên lầu, Hoắc Quang Minh ra đón, hạ giọng nói:


- Lãnh đạo, tối hôm qua Lý Hoắc Nhiên tới tìm Chủ tịch huyện Quách, sáng sớm hôm nay lại chờ ở cửa phòng làm việc của ngài, ngài có cho ông ta gặp không?


Lý Hoắc Nhiên tìm tới tận cửa rồi, Bành Viễn Chinh đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Con ông ta bị bắt, nếu ông ta không tới tìm, mới là không bình thường.


Bành Viễn Chinh à một tiếng, dừng bước lại, thản nhiên nói:


- Anh đi trước, dẫn ông ta tới phòng họp, lát nữa tôi đến gặp ông ta.


Hoắc Quang Minh vội vàng đi thực hiện. Bành Viễn Chinh liền đi vào phòng làm việc của Nghiêm Hoa, bàn về chuyện trình báo huyện nghèo cấp quốc gia. Thủ tục đã hoàn tất và đã trình lên thành phố. Sau khi thành phố trình lên tỉnh, chỉ cần qua một số đơn vị ở tỉnh, chuyển đến Thủ đô là ván đã đóng thuyền.


Theo tiến độ như thế, khoảng cuối tháng 5 đầu tháng 6 là sẽ có kết quả chính thức.


Nghiêm Hoa bưng một ly cà phê nóng hổi mỉm đi tới, cúi người đặt trên bàn cho Bành Viễn Chinh. Lúc này là tháng ba, mùa xuân, trời ấm, Nghiêm Hoa chỉ mặc một cái áo mỏng màu hồng, lồ lộ đường cong chín muồi của thiếu phụ và bộ ngực căng đầy.


Theo động tác cúi xuống của Nghiêm Hoa, một khe rãnh thật sâu giữa hai bầu ngực bày ra rõ ràng trước mặt Bành Viễn Chinh, trong lúc vô tình, ánh mắt hắn lướt qua khối da thịt trắng nõn căng đầy đang vẽ nên những đường cong nhấp nhô kia, sắc mặt biến đổi, lúng túng nhìn sang chỗ khác.


Sau khi ly hôn, Nghiêm Hoa thay đổi hẳn, từ một nữ cán bộ giản dị luôn mặc trang phục truyền thống, bỗng nhiên ăn mặc rất thời thượng, lại trang điểm nhẹ nhàng, vô cùng quyến rũ, khiến không biết bao nhiêu cán bộ cơ quan mở rộng tầm mắt.


Hơn mười năm, chẳng bao giờ mặc quần áo có màu sắc tươi sáng và bó sát người, nhưng giờ đây, cô mặc như thế thường xuyên. Càng ăn mặc đẹp đẽ, trông cô càng trẻ trung và quyến rũ.


Cho nên có câu người đẹp vì lụa là vậy, không sai chút nào.


- Uống cà phê đi!


Nghiêm Hoa cười, đứng thẳng người lên, chợt thấy vẻ mặt khác thường của Bành Viễn Chinh, nhất thời mặt cô ửng đỏ, có chút gì đó hồi hộp pha lẫn với cảm xúc phức tạp. Động tác của cô cứng đờ, bối rối cố gắng xoay người thật nhanh đi, khiến thân hình mất thăng bằng, chân quíu lại, liền té về phía Bành Viễn Chinh. (!)


Bành Viễn Chinh không kịp đề phòng, cả thân thể mềm mại đẫy đà của Nghiêm Hoa đổ về phía hắn, theo phản xạ, hắn đưa hai tay ra đỡ, kết quả là tay chạm đúng ngay cặp mông vun cao của cô. Nghiêm Hoa càng bối rối, người nảy lên, cả người bổ nhào vào lòng hắn, hai thân thể áp sát nhau, mặt kề mặt.


Chỉ trong nháy mắt, nhưng Bành Viễn Chinh cảm nhận rất rõ ràng thân thể run rẩy, da thịt nóng hổi và đầy đặn sung mãn của cô.


Nghiêm Hoa khẽ “ưm” một tiếng, hơi thở hổn hển, mặt đỏ tới mang tai, ngồi thừ ra trên đùi Bành Viễn Chinh, tim đập thình thịch như trống chầu, ít nhiều ý loạn tình mê.


- Khụ khụ!


Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng.


Nghiêm Hoa luống cuống, vội vàng đứng dậy, đỏ mặt ngồi ngay ngắn một bên ghế salon.


- Cà phê ngon quá!


Bành Viễn Chinh bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm.


Không khí trong phòng làm việc của Nghiêm Hoa đột nhiên trở nên hơi nặng nề. Theo bản năng, Bành Viễn Chinh móc thuốc ra hút. Bàn tay thon nhỏ, trắng nõn của Nghiêm Hoa đưa qua một cái gạt tàn thuốc thủy tinh.


Bành Viễn Chinh im lặng hút vài hơi, rồi cười đứng lên nói:


- Được rồi, Nghiêm đại tỷ, cứ như vậy đi, tôi về trước.


Tình cảnh này, không khí này, đã không còn thích hợp để bàn công việc. Nếu như không sợ Nghiêm Hoa không chịu nổi, Bành Viễn Chinh đã về ngay, chứ không nán lại hút thuốc.


Nghiêm Hoa đứng dậy im lăng đưa tiễn, sắc mặt dần dần bình tĩnh như thường, tuy nhiên ánh mắt lóe lên, cho thấy cảm xúc trong nội tâm cô cũng không thật sự bình tĩnh.


Bành Viễn Chinh trở lại phòng làm việc, gọi Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ tới, hỏi về chuyện của Lý Long và Ngụy Đại Quân.


Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ lần lượt báo cáo.


Trọng Tu Vĩ nhẹ nhàng nói:


- Chủ tịch huyện Bành, Lý Long thú nhận, đã hai lần tụ tập quần chúng gây rối, có Ngụy Đại Quân xác nhận và bằng chứng có liên quan, tình hình là như vậy, xử trí cụ thể như thế nào, kính xin lãnh đạo chỉ thị!


- Tôi vẫn là câu nói kia: theo nếp xử trí! Không nên cố ý khuếch đại, càng không nên nhân nhượng, cứ dựa theo quy định của pháp luật mà làm, nên xử lý như thế nào thì xử lý, tôi không phát biểu ý kiến, càng không thể can thiệp vào việc của bên chấp pháp.


Bành Viễn Chinh khoát tay, trầm giọng nói:


- Hai người khoan đi đã, chờ một chút ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, tôi đến gặp Lý Hoắc Nhiên!


Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ lập tức rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Không lâu sau, Hoắc Quang Minh đưa Lý Hoắc Nhiên đi tới.


- Chủ tịch huyện Bành…Ôi, lần này lại làm phiền lãnh đạo!


Lý Hoắc Nhiên tươi cười, cố sức che giấu vẻ âm độc trong ánh mắt.


Bành Viễn Chinh cười nhạt:


- Chủ tịch Lý, các vị làm phiền tôi thì cũng chẳng sao, nhưng làm phiền trong huyện, coi thường chế độ và luật pháp, tính chất đã hoàn toàn khác.


- Chủ tịch huyện Bành, tôi đại diện cho công ty Quang Minh, trịnh trọng xin lỗi trong huyện, chúng tôi sẵng lòng nhận bất kỳ hình thức xử phạt nào của huyện! Kính xin Chủ tịch huyện Bành mở cho một con đường, cho chúng tôi cơ hội sửa đổi!


Lý Hoắc Nhiên khẽ cười nói.


Bành Viễn Chinh không muốn đôi co với Lý Hoắc Nhiên, trầm giọng nói:


- Xử phạt công ty Quang Minh cụ thế như thế nào, còn cần văn phòng Chủ tịch huyện nghiên cứu quyết định. Nhưng ý kiến của cá nhân tôi là: thứ nhất, hủy bỏ tư cách đầu tư dự án của công ty Quang Minh ở huyện Lân, không chỉ không được phép đầu tư vào trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện, mà trong vòng ba năm, cũng không cho phép công ty Quang Minh tham gia xây dựng dự án ở huyện Lân; thứ hai, phạt tiền công ty Quang Minh một trăm ngàn, hạn định thời gian nộp phạt. Về phần trách nhiệm hình sự của người có liên quan, sẽ do Công an huyện xử trí!


Họ Bành này quá độc ác! Không chỉ đuổi công ty Quang Minh đi, còn há to mõm ngoạm món tiền một trăm ngàn, thôi thì cũng được đi, nhưng lại không buông tha cho Lý Long và Nguy Đại Quân, muốn xử trí theo pháp luật !


Miệng Lý Hoắc Nhiên mím lại, tức giận đến nỗi muốn bùng ra. Nhưng rốt cuộc ông ta kìm chế được sự nóng giận, bởi vì giờ phút này, ông ta hiểu rất rõ, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này, độc ác và tàn nhẫn vượt xa sự tưởng tượng của ông ta, một khi trở mặt với hắn, kết cục của Lý Long sẽ càng nghiêm trọng.


Hồi sáng, thật ra Lý Hoắc Nhiên đã lên thành phố tìm Chu Tích Thuấn, nhưng Chu Tích Thuấn không tiếp ông ta. Chuyện này khiến Lý Hoắc Nhiên hết còn hy vọng. Bây giờ dù trong lòng có tức giận và có ý đồ gì, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, trước tiên ông ta phải đưa Lý Long ra ngoài rồi tính sau.


- Chúng tôi sẵn sàng tiếp nhận xử phạt của huyện. Một lần nữa, tôi đại diện cho công ty Quang Minh chân thành xin lỗi. Chúng tôi lập tức rút ban dự án về, sau đó nộp tiền phạt, tiếp nhận bất kỳ hình phạt nào của cơ quan công an.


Lý Hoắc Nhiên kìm chế một bụng tức giận, khom người về phía Bành Viễn Chinh, rồi lập tức xoay người rời đi.


Bành Viễn Chinh nhìn theo bóng lưng Lý Hoắc Nhiên, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.


- Chủ tịch Lý, Lý Long và Ngụy Đại Quân của quý công ty ac ý kích động quần chúng hành động phi pháp, Công huyện đã bắt họ về điều tra, Công an huyện sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định. Chủ tịch Lý, xin đi thong thả, thứ lỗi không thể tiễn xa được!


Lúc Lý Hoắc Nhiên sắp ra khỏi cửa phòng làm việc, đột nhiên Bành Viễn Chinh lớn tiếng nói.


Bước chân Lý Hoắc Nhiên hơi chậm lại, cũng không quay đàu lại, đi ra ngoài.


- “Họ Bành kia, chúng ta chờ xem ngày sau!”


Ra khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, nụ cười cứng ngắc miễn cưỡng trên mặt Lý Hoắc Nhiên lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ giận dữ đến nỗi mặt mày tái nhợt.


Ông ta lăn lộn ở cả hai giới hắc bạch hơn hai mười năm, vẫn thuận buồm xuôi gió. Ông ta vốn nghĩ sẽ đặt chân phát triển ở huyện Lân, nhưng kết quả là thất bại. Trong lòng ông ta oán giận, nhưng quên rằng tất cả ngọn nguồn chuyện này đều do bản thân mình gây ra. Nếu ông ta không tự tiện sửa đổi quy hoạch dự án, nếu như ông ta không nhân cơ hội muốn uy hiếp trong huyện, thì đâu có chọc giận Bành Viễn Chinh.


Tiền đi kèm với cây gậy, thủ đoạn này Lý Hoắc Nhiên luôn sử dụng thành công ở thành phố Trạch Lâm, bởi vì ông ta có căn cơ rất sâu ở dó; nhưng ở huyện Lân, căn bản không thể thực hiện được, nếu không phải là gặp Bành Viễn Chinh mà gặp phải Cung Hàn Lâm, chắc chắn ông ta cũng không chấp nhận chuyện này. Có điều, cùng lắm thì Cung Hàn Lâm nương tay hơn một chút so với Bành Viễn Chinh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom