• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (1 Viewer)

  • Chương 586

- Được rồi, chuyện là như vậy, hai người về chuẩn bị công việc của mình đi. Tôi báo cho hai người một tin chính xác: Điền Minh và Chu Khôn sắp nhậm chức vụ mới, hai người hãy chuẩn bị tinh thần.


Quách Vĩ Toàn khoát tay nói.


Lời này của Quách Vĩ Toàn khiến Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên thở phào một cái, như trút được gánh nặng. Mặc dù ho không tin những lời đồn nhảm trong huyện, nhưng quan trường là nơi hay thay đổi, khả năng Bành Viễn Chinh “rơi đài” là vẫn có thể xảy ra.


Nhưng Điền Minh và Chu Khôn sắp nhậm chức, cho thấy Bành Viễn Chinh vẫn là lãnh đạo chủ yếu của huyện Lân, không ai sánh bằng. Ít ra, tạm thời không có ai có thể sánh bằng.


Sau khi Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên đi, Quách Vĩ Toàn thầm thở dài, nhấc điện thoại lên gọi đến số di động của Bành Viễn Chinh, nhưng hắn không bắt máy.


Mười mấy phút sau, Bành Viễn Chinh gọi lại.


- Lão Quách, tìm tôi có việc?


Giọng Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng mà trầm tĩnh.


- Chủ tịch huyện Bành, chuyện công ty quản lý tài sản, tôi đã bố trí xong, ngày mai tôi định cùng đi với Vi Minh Hiên đến thị trấn Vân hủy tham quan và học tập một chút, anh có cần gọi điện thoại liên hệ trước với bên thị trấn Vân Thủy?


Quách Vĩ Toàn hỏi.


- Không cần, tôi đã nói cặn kẽ với họ, anh cứ tới tìm Bí thư Lý của thị trấn Vân Thủy, đồng chí Lý Tuyết Yến, trong trấn sẽ phối hợp với các anh.


Bành Viễn Chinh nói, trong lòng thừa hiểu, Quách Vĩ Toàn gọi điện thoại, tuyệt đối không phải là để xin chỉ thị một chuyện nhỏ nhặt này.


Quả nhiên, Quách Vĩ Toàn do dự một lát, rồi nói thẳng:


- Chủ tịch huyện Bành, tối hôm qua tôi về thành phố, cùng đi ăn cơm với một số người ở thành phố, nghe được một tin, nói là Chủ tịch quận Đinh của quận Thiên Kiều bệnh nặng, chủ động lui về tuyến hai, chiều hôm qua hội nghị Ủy viên thường vụ Thành ủy nghiên cứu, muốn để Chủ tịch huyện Bành đến Thiên Kiều làm Chủ tịch quận?


Đầu bên kia điện thoại, Bành Viễn Chinh im lặng không đáp.


Bởi vậy, Quách Vĩ Toàn chột dạ, cảm thấy hơi thất vọng. Thăng chức làm Chủ tịch quận Thiên Kiều, đối với Bành Viễn Chinh đương nhiên là chuyện tốt, chuyện vui mừng, ngoài mặt cũng không ảnh hưởng gì đến lợi ích chính trị của cá nhân Quách Vĩ Toàn; nhưng trên thực tế, công tác hiện nay của Quách Vĩ Toàn phụ thuộc vào địa vị của Bành Viễn Chinh, Quách Vĩ Toàn được phân quản dự án trọng điểm, cũng do Bành Viễn Chinh tín nhiệm và đưa ra quyết định.


Một khi Bành Viễn Chinh rời huyện Lân, Cung Hàn Lâm trở lại hoặc đổi một Chủ tịch huyện khác, những dự án đang làm nửa chừng này, biết đâu sẽ bị bỏ dở. Đồng thời, bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện sẽ lại có sự điều chỉnh, vốn là một Phó chủ tịch huyện bình thường, địa vị và thực quyền có được ngày hôm nay của Quách Vĩ Toàn khó mà giữ được.


Quách Vĩ Toàn thừa hiểu, Bành Viễn Chinh đang bồi dưỡng y làm “người nối nghiệp”, chỉ cần Bành Viễn Chinh còn ở huyện Lân, việc Quách Vĩ Toàn thay thế Lý Minh Nhiên làm Phó chủ tịch thường vụ chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng nếu Bành Viễn Chinh bị chuyển đi, mọi chuyện sẽ khác.


Vì vậy, việc Bành Viễn Chinh lên chức rời đi, dù là đối với huyện Lân, hay đối với cá nhân Quách Vĩ Toàn, Lý Minh Nhiên Nghiêm Hoa, cho tới Mã Thiên Quân, Điền Minh, cũng không phải là chuyện tốt.


Bành Viễn Chinh chậm chạp không trả lời, khiến Quách Vĩ Toàn càng thất vọng.


Bành Viễn Chinh cũng cảm thấy khó giải thích với Quách Vĩ Toàn. Tối hôm qua, hắn cũng mới biết tin này, có phần đột ngột. Sau khi hội nghị thường vụ Thành ủy chấm dứt, Mạnh Cường gọi điện thoại bảo hắn tới nhà ăn cơm tối, trước khi ăn cơm, hai cậu cháu nói chuyện một lúc.


Chủ tịch quận Đinh bị bệnh xin nghỉ đã lâu, hôm nay bệnh nặng xin lui về, là bình thường. Trong hội nghị thường vụ Thành ủy, các lãnh đạo trong thường vụ tranh nhau đề bạt người của mình vào vị trí Chủ tịch quận Thiên Kiều, tranh cãi đến nỗi đỏ mặt tía tai, cũng không đưa ra được quyết định cuối cùng.


Trong tình hình như vậy, với sự gợi ý của Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy đột nhiên đề nghị để Bành Viễn Chinh, Phó chủ tịch thường trực huyện Lân làm Chủ tịch quận Thiên Kiều.


Đề nghị của Hàn Duy, khiến không ít Ủy viên thường vụ “tịt ngòi”. Nhưng trong hội nghị thường vụ Thành ủy ngày hôm qua, cũng như lần hội nghị trước, chỉ thảo luận mà không thể nhất trí ý kiến.


- Viễn Chinh, ý cháu thế nào?


Mạnh Cường nhìn đứa cháu thông minh nhạy bén của mình.


Bành Viễn Chinh suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói:


- Cháu không muốn đến đó làm Chủ tịch quận. Thoạt nhìn, dường như cháu nhận được nhiều lợi ích, nhưng trên thực tế, chỉ là một “con bài” để Đông Phương Nham cân bằng lợi ích của hai phe phái, chỉ sau một thời gian ngắn, cháu sẽ lại bị chuyển đi khỏi quận Thiên Kiều.


Hơn nữa, cháu đã mở ra một cục diện mới ở huyện Lân, sắp đến lúc thu hoạch, mặc dù không có danh nghĩa Chủ tịch huyện, nhưng thực tế cháu chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân huyện, việc giải quyết chức danh cán bộ cấp huyện chỉ là sớm muộn, cháu cần gì phải nóng lòng nhất thời?


Học sinh mắt Mạnh Cường sáng lên, thầm nghĩ quả nhiên thằng bé này có tầm nhìn lâu dài, không đặt nặng lợi ích ngắn hạn.


- Cậu cũng có ý này. Cháu đi quận Thiên Kiều, thật ra lợi bất cập hại, có được nhưng mất nhiều hơn. Như vậy đi, khi hội nghị thường vụ lại tiếp tục thảo luận, cậu sẽ kiên quyết phản đối. Cứ như vậy, Chủ tịch thành phố Chu cũng sẽ phản đối.


Mạnh Cường cười, nói, nụ cười có phần cáo già.


Bành Viễn Chinh cũng cười nhẹ, làm như không thấy. Thật ra thì, có mấy lời, mặc dù Mạnh Cường không nói rõ, nhưng với tâm trí và tầm nhìn của Bành Viễn Chinh, làm sao không hiểu?


Rõ ràng, việc bố trí nhân sự cho quận Thiên Kiều lần này, mặc dù Đông Phương Nham và Chu Tích Thuấn không tham dự vào, nhưng trên thực tế đứng sau lưng hai phe tranh chấp, chính là Đông Phương Nham và Chu Tích Thuấn.


Vì muốn nắm cục diện trong tay, Đông Phương Nham đề cử Bành Viễn Chinh, vô hình trung đẩy Bành Viễn Chinh về phía đối lập với Chu Tích Thuấn, mà Mạnh Cường là cậu của Bành Viễn Chinh, lấy lý do Bành Viễn Chinh kinh nghiệm chưa sâu để phản đối, một mặt biểu lộ thái độ và lập trường của mình, một mặt kéo cháu khỏi vòng xoáy phân tranh quyền lực của lãnh đạo cao tầng.


- Ôi, lão Quách, chuyện này nói thế nào đây? Chỉ là tin đồn vu vơ, không đáng tin. Anh ngẫm lại xem, Thành ủy có nên điều tôi đi khỏi huyện Lân hay không? Tôi đang triển khai nhiều công tác như vậy trong huyện, cũng không thể bỏ dở nửa chừng.


Bành Viễn Chinh nói một cách cân nhắc, trả lời Quách Vĩ Toàn.


Quách Vĩ Toàn thở dài:


- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy, nếu như Chủ tịch huyện Bành đi lúc này, thật sự là rất đáng tiếc. Được, tôi cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi thăm anh một tiếng.


Quách Vĩ Toàn nói xong, cúp điện thoại. Thật ra trong lòng y vẫn chưa thật yên tâm, bởi vì Bành Viễn Chinh nói cũng không chắc chắn lắm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom