Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Sau khi Tống Quả nghe được tin tức từ Lý Minh Nhiên, cậu ta trầm mặc một lúc lâu, mới lái xe đến cơ quan Thành ủy, đi thẳng vào văn phòng của cha mình.
- Ba, vừa rồi Lý Minh Nhiên ở Chi cục Tân An gọi điện cho con, nói người lái xe ***ng phải mẹ của Bành Viễn Chinh…
Tống Quả chưa dứt lời, đã bị Tống Bính Nam cắt ngang.
- Lý Minh Nhiên? Hắn tìm con làm gì? Việc này lẽ ra hắn phải nới với đồng chí Tiểu Bành mới đúng chứ!
Tống Bính Nam nhíu mày, sắc mặt hơi âm trầm, ông ta có địa vị cao, hiểu rõ trò đời trong chốn quan trường, con trai vừa mở miệng, ông ta liền có ngay phán đoán, nghi ngờ Lý Minh Nhiên muốn lợi dụng Tống Quả.
Tống Quả ngẩn ra. Cậu ta tiếp cận và quan hệ thân thiết với Bành Viễn Chinh, lúc đầu là do cha cậu ta sắp xếp, nhưng qua tiếp xúc, hai người cũng thấy rất hợp ý nhau, bây giờ Tống Quả thật lòng muốn làm bạn với Bành Viễn Chinh. Bạn có việc, đương nhiên cậu ta không thể bàng quan ngồi xem.
- Con nói đi, người gây tai nạn là ai?
Tống Bính Nam trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng hỏi.
- Chiếc xe gây họa là của Cục nông nghiệp thành phố, nghe nói lái xe là Trương Khải, con của Trương Thừa Nghiệp…
Tống Bính Nam vỗ bàn, căm tức nói:
- Lấy xe công dùng vào việc tư, còn gây họa bỏ trốn, tên Trương Thừa Nghiệp này, ta thấy hắn hết thời rồi! Con đi nói với Lý Minh Nhiên, bảo hắn đứng vững trước áp lực, cứ chiếu theo pháp luật mà phá án, không phải sợ gì cả! Đừng nói là Hàn Cương Bình, cho dù là Cục trưởng Cổ Đại Xuân, cũng không thể hiểu pháp luật mà phạm luật!
Tống Bính Nam phất tay:
- Nếu ngay cả chuyện này mà Lý Minh Nhiên cũng làm không xong, hắn còn có thể làm cái gì?
Tống Quả do dự một chút, nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Ba, Trương Thừa Nghiệp là em vợ của Phó chủ tịch thành phố Mạnh, Trương Khải là cháu trai của Trương Mỹ Kỳ, vợ của Mạnh Cường…Chuyện này, chỉ sợ Lý Minh Nhiên muốn làm cũng không được. Ba xem, hay là ba ra mặt nói một tiếng với cấp Cục?
Tống Bính Nam nhướng mày:
- Là cháu trai vợ của Mạnh Cường là có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Ba không tin Mạnh Cường sẽ dung túng bao che. Tống Quả, con nói thẳng với Bành Viễn Chinh, bảo hắn căn cứ theo chứng lý, đề xuất với cơ quan công an, yêu cầu Chi cục lập án xử lý!
Tống Bính Nam không chịu ra mặt, Tống Quả hơi thất vọng, nhưng rồi chợt hiểu ra, dường như cha mình có thâm ý nào đó.
Lời nói của Tống Bính Nam nửa thật, nửa giả. Ông ta không ra mặt không phải muốn khoanh tay đứng nhìn, mà là cảm thấy cái lý đứng về phía Bành Viễn Chinh, sau lưng hắn lại là Phùng gia ở Thủ đô, một việc nhỏ như vậy làm sao không làm được.
Đương nhiên, ông ta cũng muốn xem Phùng gia có vì chuyện này mà nhúng tay vào hay không. Nếu Phùng gia nhúng tay vào, chứng tỏ quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Phùng gia còn chặt chẽ hơn xa so với tưởng tượng của ông ta.
Xế trưa, mẹ con Tống Dư Trân đi xe đến thành phố Tân An, đi thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố Tân An.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng bệnh, qua cửa kính cửa sổ ngắm nhìn cảnh Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như tiến hành “nói chuyện chính thức”, xé rách lớp màn che cuối cùng đối với thân thế của mình.
Bành Viễn Chinh không biết Tống Dư Trân nói gì với Mạnh Lâm, nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và không thể tin nổi của mẹ mình, sau đó dần bình thản lại, như trút được gánh nặng.
Nửa giờ sau, cảm xúc của Mạnh Lâm từ từ ổn định lại. Phùng Thiến Như ra khỏi phòng bệnh, mỉm cười nhìn về phía Bành Viễn Chinh vẫy vẫy tay:
- Anh Viễn Chinh, mẹ em và thím gọi anh vào kìa!
Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, vào phòng bệnh, có phần lảng tránh ánh mắt trách móc của mẹ. Hắn biết, mẹ hắn trách hắn đã lừa gạt bà tất cả mọi chuyện. Nếu không xảy ra tai nạn xe, còn không biết hắn tiếp tục giấu bà đến khi nào.
Tống Dư Trân cười cười:
- Viễn Chinh à, ông nội cháu và bác trai bảo bác đến hỏi ý kiến của cháu, xem cháu có muốn về Thủ đô hay không… Chỉ cần cháu gật đầu, bác trai cháu sẽ lập tức thay cháu sắp xếp ổn thỏa, sau đó người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ.
Bành Viễn Chinh suy nghĩ một lát, chậm rãi ngảng đầu lên nhìn mẹ, nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ, ý mẹ thế nào?
Mạnh Lâm cười, dịu dàng nói:
- Mẹ sẽ theo ý của con.
Ánh mắt hai mẹ con gặp nhau, đều đọc được suy nghĩ trong đôi mắt của người kia. Trong lòng Bành Viễn Chinh thầm hiểu, chuyện đối với mẹ là quá đột ngột, bà không thật sự muốn đi Thủ đô ở, bởi vì Thủ đô và nhà họ Phùng, đối với bà quá xa lạ, quá cao xa, chồng bà không còn, bản thân lại đến nương nhờ Phùng gia, kết quả như thế nào, bà cũng không rõ.
Nhưng chuyện này đối với con bà, rõ ràng là chuyện tốt. Có Phùng gia bảo bọc, con bà sau này sẽ có tiền đồ tốt đẹp, hoàn toàn thay đổi vận mệnh. Cho nên, bà giao quyền lựa chọn cho con, chỉ cần nó muốn, bà thế nào cũng được.
- Bác gái, tạm thời cháu vẫn muốn ở lại Tân An. Thật ra, hai mẹ con cháu có đi Thủ đô hay không cũng không quan trọng. Trước sau, con vẫn là cháu của ông nội, trên người mang dòng máu của Phùng gia…xin ông nội yên tâm, cháu sẽ không để Phùng gia phải mất mặt đâu!
Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Tống Dư Trân, đưa ra quyết định của mình.
Nét tươi cười trên gương mặt Tống Dư Trân ngưng đọng lại, bà không ngờ Bành Viễn Chinh lại từ chối.
Thái độ của Bành Viễn Chinh bình thản mà kiên định. Đi Thủ đô nhận tổ tiên, họ hàng, đối với hắn mà nói, cùng lắm là giới con cháu quyền quý ở Thủ đô lại thêm một người từ bên ngoài đến, mặc dù hết thảy đều có thể ở nhà của Phùng gia tha hồ hưởng thụ với những điều kiện sẵn có, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc đưa thân vào vòng trói buộc, đâu đâu cũng phải chịu sự sắp xếp của Phùng gia, mất đi sự tự chủ trong cuộc sống.
Hắn muốn dựa vào sức của chính mình để mưu cầu một tương lai tốt đẹp. Hắn vốn tin tưởng ở năng lực của mình, giờ đây, âm thầm mang thân phận đời thứ ba của Phùng gia, đối với tiền đồ của mình, hắn lại càng tràn đầy tin tưởng. Đương nhiên, trong tiềm thức, hắn vẫn không hy vọng bị Phùng lão và người nhà họ Phùng xem thường. Tới giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng một đêm cùng Phùng lão nói chuyện, dụng tâm sâu xa của ông nội vẫn quanh quẩn trong tâm trí hắn.
- Ài, cháu thật là…
Tống Dư Trân thở dài:
- Thảo nào, bác trai nói cá tính cháu rất kiên cường, rất có chủ kiến, sẽ không chấp nhận sự sắp xếp của Phùng gia. Thôi được, nếu cháu không muốn, bác sẽ bàn bạc lại với bác trai cháu.
Tống Dư Trân rời phòng bệnh, đi gọi điện cho Phùng Bá Đào.
Hai vợ chồng nói chuyện qua điện thoại thật lâu, sau đó Phùng Bá Đào lại báo cáo với Phùng lão và bà Phùng, cuối cùng ông cụ quyết định tôn trọng ý kiến của Bành Viễn Chinh, nhưng bảo Tống Dư Trân vài ngày sau đưa Mạnh Lâm đến Thủ đô tĩnh dưỡng một thời gian, đồng thời cũng đem tro cốt của cha Bành Viễn Chinh đến Thủ đô an táng.
Về phần công việc của Mạnh Lâm, Phùng Bá Đào tự quyết định, sẽ không để Mạnh Lâm ở lại nhà máy cơ khí. Với thế lực của Phùng gia, giúp Mạnh Lâm được giữ lại là điều quá dễ dàng, nhưng Phùng Bá Đào cảm thấy một xí nghiệp thì không có gì phải lưu luyến, chi bằng điều động một chút, bố trí Mạnh Lâm vào một đơn vị hành chính sự nghiệp. Dù sao Mạnh Lâm cũng lớn tuổi rồi, công tác thêm vài năm cũng nên chính thức về hưu.
…
Khi Tống Quả tới bệnh viện, ở dưới lầu bệnh viện trông thấy Bành Viễn Chinh và mẹ con Tống Dư Trân.
Tống Dư Trân ăn mặc đẹp đẽ, khí chất ung dung quý phái, vừa thấy đã biết là một phu nhân sang trọng, quyền quý. Tống Quả thấy Bành Viễn Chinh đưa hai mẹ con Tống Dư Trân đi về phía một chiếc xe việt dã có treo giấy phép của cảnh vệ Thủ đô, trong lòng càng chấn động. Quả nhiên lai lịch Bành Viễn Chinh không nhỏ.
Ánh mắt Tống Quả vừa chuyển, mỉm cười, từ xa đưa tay kêu lớn:
- Viễn Chinh!
Mẹ con Tống Dư Trân đã đặt khách sạn, định đến khách sạn nghỉ nghỉ ngơi trước. Bởi vì phải chuyển tro cốt của cha Bành Viễn Chinh và đưa Mạnh Lâm về Thủ đô chẩn bệnh, an dưỡng, hai người còn phải ở lại Tân An vài ngày.
Bành Viễn Chinh đang đưa Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như đi ra, chợt nghe có người kêu lên, quay lại thấy là Tống Quả, liền cười hỏi:
- Tống Quả, sao anh lại tới đây?
- Ba, vừa rồi Lý Minh Nhiên ở Chi cục Tân An gọi điện cho con, nói người lái xe ***ng phải mẹ của Bành Viễn Chinh…
Tống Quả chưa dứt lời, đã bị Tống Bính Nam cắt ngang.
- Lý Minh Nhiên? Hắn tìm con làm gì? Việc này lẽ ra hắn phải nới với đồng chí Tiểu Bành mới đúng chứ!
Tống Bính Nam nhíu mày, sắc mặt hơi âm trầm, ông ta có địa vị cao, hiểu rõ trò đời trong chốn quan trường, con trai vừa mở miệng, ông ta liền có ngay phán đoán, nghi ngờ Lý Minh Nhiên muốn lợi dụng Tống Quả.
Tống Quả ngẩn ra. Cậu ta tiếp cận và quan hệ thân thiết với Bành Viễn Chinh, lúc đầu là do cha cậu ta sắp xếp, nhưng qua tiếp xúc, hai người cũng thấy rất hợp ý nhau, bây giờ Tống Quả thật lòng muốn làm bạn với Bành Viễn Chinh. Bạn có việc, đương nhiên cậu ta không thể bàng quan ngồi xem.
- Con nói đi, người gây tai nạn là ai?
Tống Bính Nam trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng hỏi.
- Chiếc xe gây họa là của Cục nông nghiệp thành phố, nghe nói lái xe là Trương Khải, con của Trương Thừa Nghiệp…
Tống Bính Nam vỗ bàn, căm tức nói:
- Lấy xe công dùng vào việc tư, còn gây họa bỏ trốn, tên Trương Thừa Nghiệp này, ta thấy hắn hết thời rồi! Con đi nói với Lý Minh Nhiên, bảo hắn đứng vững trước áp lực, cứ chiếu theo pháp luật mà phá án, không phải sợ gì cả! Đừng nói là Hàn Cương Bình, cho dù là Cục trưởng Cổ Đại Xuân, cũng không thể hiểu pháp luật mà phạm luật!
Tống Bính Nam phất tay:
- Nếu ngay cả chuyện này mà Lý Minh Nhiên cũng làm không xong, hắn còn có thể làm cái gì?
Tống Quả do dự một chút, nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Ba, Trương Thừa Nghiệp là em vợ của Phó chủ tịch thành phố Mạnh, Trương Khải là cháu trai của Trương Mỹ Kỳ, vợ của Mạnh Cường…Chuyện này, chỉ sợ Lý Minh Nhiên muốn làm cũng không được. Ba xem, hay là ba ra mặt nói một tiếng với cấp Cục?
Tống Bính Nam nhướng mày:
- Là cháu trai vợ của Mạnh Cường là có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Ba không tin Mạnh Cường sẽ dung túng bao che. Tống Quả, con nói thẳng với Bành Viễn Chinh, bảo hắn căn cứ theo chứng lý, đề xuất với cơ quan công an, yêu cầu Chi cục lập án xử lý!
Tống Bính Nam không chịu ra mặt, Tống Quả hơi thất vọng, nhưng rồi chợt hiểu ra, dường như cha mình có thâm ý nào đó.
Lời nói của Tống Bính Nam nửa thật, nửa giả. Ông ta không ra mặt không phải muốn khoanh tay đứng nhìn, mà là cảm thấy cái lý đứng về phía Bành Viễn Chinh, sau lưng hắn lại là Phùng gia ở Thủ đô, một việc nhỏ như vậy làm sao không làm được.
Đương nhiên, ông ta cũng muốn xem Phùng gia có vì chuyện này mà nhúng tay vào hay không. Nếu Phùng gia nhúng tay vào, chứng tỏ quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Phùng gia còn chặt chẽ hơn xa so với tưởng tượng của ông ta.
Xế trưa, mẹ con Tống Dư Trân đi xe đến thành phố Tân An, đi thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố Tân An.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng bệnh, qua cửa kính cửa sổ ngắm nhìn cảnh Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như tiến hành “nói chuyện chính thức”, xé rách lớp màn che cuối cùng đối với thân thế của mình.
Bành Viễn Chinh không biết Tống Dư Trân nói gì với Mạnh Lâm, nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và không thể tin nổi của mẹ mình, sau đó dần bình thản lại, như trút được gánh nặng.
Nửa giờ sau, cảm xúc của Mạnh Lâm từ từ ổn định lại. Phùng Thiến Như ra khỏi phòng bệnh, mỉm cười nhìn về phía Bành Viễn Chinh vẫy vẫy tay:
- Anh Viễn Chinh, mẹ em và thím gọi anh vào kìa!
Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, vào phòng bệnh, có phần lảng tránh ánh mắt trách móc của mẹ. Hắn biết, mẹ hắn trách hắn đã lừa gạt bà tất cả mọi chuyện. Nếu không xảy ra tai nạn xe, còn không biết hắn tiếp tục giấu bà đến khi nào.
Tống Dư Trân cười cười:
- Viễn Chinh à, ông nội cháu và bác trai bảo bác đến hỏi ý kiến của cháu, xem cháu có muốn về Thủ đô hay không… Chỉ cần cháu gật đầu, bác trai cháu sẽ lập tức thay cháu sắp xếp ổn thỏa, sau đó người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ.
Bành Viễn Chinh suy nghĩ một lát, chậm rãi ngảng đầu lên nhìn mẹ, nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ, ý mẹ thế nào?
Mạnh Lâm cười, dịu dàng nói:
- Mẹ sẽ theo ý của con.
Ánh mắt hai mẹ con gặp nhau, đều đọc được suy nghĩ trong đôi mắt của người kia. Trong lòng Bành Viễn Chinh thầm hiểu, chuyện đối với mẹ là quá đột ngột, bà không thật sự muốn đi Thủ đô ở, bởi vì Thủ đô và nhà họ Phùng, đối với bà quá xa lạ, quá cao xa, chồng bà không còn, bản thân lại đến nương nhờ Phùng gia, kết quả như thế nào, bà cũng không rõ.
Nhưng chuyện này đối với con bà, rõ ràng là chuyện tốt. Có Phùng gia bảo bọc, con bà sau này sẽ có tiền đồ tốt đẹp, hoàn toàn thay đổi vận mệnh. Cho nên, bà giao quyền lựa chọn cho con, chỉ cần nó muốn, bà thế nào cũng được.
- Bác gái, tạm thời cháu vẫn muốn ở lại Tân An. Thật ra, hai mẹ con cháu có đi Thủ đô hay không cũng không quan trọng. Trước sau, con vẫn là cháu của ông nội, trên người mang dòng máu của Phùng gia…xin ông nội yên tâm, cháu sẽ không để Phùng gia phải mất mặt đâu!
Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Tống Dư Trân, đưa ra quyết định của mình.
Nét tươi cười trên gương mặt Tống Dư Trân ngưng đọng lại, bà không ngờ Bành Viễn Chinh lại từ chối.
Thái độ của Bành Viễn Chinh bình thản mà kiên định. Đi Thủ đô nhận tổ tiên, họ hàng, đối với hắn mà nói, cùng lắm là giới con cháu quyền quý ở Thủ đô lại thêm một người từ bên ngoài đến, mặc dù hết thảy đều có thể ở nhà của Phùng gia tha hồ hưởng thụ với những điều kiện sẵn có, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc đưa thân vào vòng trói buộc, đâu đâu cũng phải chịu sự sắp xếp của Phùng gia, mất đi sự tự chủ trong cuộc sống.
Hắn muốn dựa vào sức của chính mình để mưu cầu một tương lai tốt đẹp. Hắn vốn tin tưởng ở năng lực của mình, giờ đây, âm thầm mang thân phận đời thứ ba của Phùng gia, đối với tiền đồ của mình, hắn lại càng tràn đầy tin tưởng. Đương nhiên, trong tiềm thức, hắn vẫn không hy vọng bị Phùng lão và người nhà họ Phùng xem thường. Tới giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng một đêm cùng Phùng lão nói chuyện, dụng tâm sâu xa của ông nội vẫn quanh quẩn trong tâm trí hắn.
- Ài, cháu thật là…
Tống Dư Trân thở dài:
- Thảo nào, bác trai nói cá tính cháu rất kiên cường, rất có chủ kiến, sẽ không chấp nhận sự sắp xếp của Phùng gia. Thôi được, nếu cháu không muốn, bác sẽ bàn bạc lại với bác trai cháu.
Tống Dư Trân rời phòng bệnh, đi gọi điện cho Phùng Bá Đào.
Hai vợ chồng nói chuyện qua điện thoại thật lâu, sau đó Phùng Bá Đào lại báo cáo với Phùng lão và bà Phùng, cuối cùng ông cụ quyết định tôn trọng ý kiến của Bành Viễn Chinh, nhưng bảo Tống Dư Trân vài ngày sau đưa Mạnh Lâm đến Thủ đô tĩnh dưỡng một thời gian, đồng thời cũng đem tro cốt của cha Bành Viễn Chinh đến Thủ đô an táng.
Về phần công việc của Mạnh Lâm, Phùng Bá Đào tự quyết định, sẽ không để Mạnh Lâm ở lại nhà máy cơ khí. Với thế lực của Phùng gia, giúp Mạnh Lâm được giữ lại là điều quá dễ dàng, nhưng Phùng Bá Đào cảm thấy một xí nghiệp thì không có gì phải lưu luyến, chi bằng điều động một chút, bố trí Mạnh Lâm vào một đơn vị hành chính sự nghiệp. Dù sao Mạnh Lâm cũng lớn tuổi rồi, công tác thêm vài năm cũng nên chính thức về hưu.
…
Khi Tống Quả tới bệnh viện, ở dưới lầu bệnh viện trông thấy Bành Viễn Chinh và mẹ con Tống Dư Trân.
Tống Dư Trân ăn mặc đẹp đẽ, khí chất ung dung quý phái, vừa thấy đã biết là một phu nhân sang trọng, quyền quý. Tống Quả thấy Bành Viễn Chinh đưa hai mẹ con Tống Dư Trân đi về phía một chiếc xe việt dã có treo giấy phép của cảnh vệ Thủ đô, trong lòng càng chấn động. Quả nhiên lai lịch Bành Viễn Chinh không nhỏ.
Ánh mắt Tống Quả vừa chuyển, mỉm cười, từ xa đưa tay kêu lớn:
- Viễn Chinh!
Mẹ con Tống Dư Trân đã đặt khách sạn, định đến khách sạn nghỉ nghỉ ngơi trước. Bởi vì phải chuyển tro cốt của cha Bành Viễn Chinh và đưa Mạnh Lâm về Thủ đô chẩn bệnh, an dưỡng, hai người còn phải ở lại Tân An vài ngày.
Bành Viễn Chinh đang đưa Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như đi ra, chợt nghe có người kêu lên, quay lại thấy là Tống Quả, liền cười hỏi:
- Tống Quả, sao anh lại tới đây?
Bình luận facebook