Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 594
Mặc dù là xé toang da mặt, ầm ĩ một trận đỏ mặt tía tai nhưng Vương Hạo vẫn cố gắng kềm chế lại vài phần. Dù sao y cũng là hạ cấp, Đổng Dũng là lãnh đạo huyện ủy. Cấp bậc trong quan trường, hạ cấp bất kể mình đúng lý hay không cũng không thể quá mức mạo phạm uy nghiêm lãnh đạo. Nếu không, sẽ sinh ra nhiều ảnh hưởng tiêu cực cho Vương Hạo.
Đây cũng chính là kiêng kỵ vô hình trong quan trường.
Chẳng hạn như, Đổng Dũng ở cơ quan huyện ủy không tốt, nhưng Vương Hạo là một cán bộ cấp phòng giáp mặt đánh nhau với lãnh đạo huyện sẽ gây ra sự chấn động trong cả huyện. Ngay cả những lãnh đạo huyện khác cũng không thèm nể mặt Đổng Dũng. Nếu Vương Hạo mạnh mẽ, cứng rắn, toàn bộ ngăn chặn khí thế của lãnh đạo cấp huyện phó như Đổng Dũng thì bọn họ cũng vẫn là “thỏ chết cáo thương” thôi.
Cho nên, Vương Hạo nhất định phải nắm chặt sự đúng mực.
Đúng mực, y có thể được lãnh đạo thông cảm và ủng hộ. Mà không đúng mực thì sẽ khiến sinh ra phản cảm và mâu thuẫn.
Bởi vậy, đến cuối cùng, cho dù Đổng Dũng rít gào rống giận, Vương Hạo vẫn duy trì sự trầm mặc khác thường. Vương Hạo ngồi một chỗ, tùy ý cho Đổng Dũng giải phóng lửa giận. Trước sau giằng co hơn mười phút đồng hồ.
Trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
Lý Minh Nhiên thở dài nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi thấy anh ta sẽ tìm đến đấy.
Quách Vĩ Toàn lạnh lùng cười;
- Hắn còn dám đến sao? Hắn còn mặt mũi đến gây ồn ào à?
Nghiêm Hoa cười khẽ:
- Tôi xem chừng hắn không dám tới đâu.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Anh ta có tới hay không thì kết quả cũng giống như nhau. Xe của cơ quan rất khẩn trương. Việc an bài xe phải được quyết định trong cuộc họp Chủ tịch huyện, không phải người nào cũng có ý kiến.
Bốn người khẽ nở nụ cười.
Đổng Dũng quả nhiên là không tới. Kỳ thật thì y cũng không cần đến. Y đứng ở trong phòng Vương Hạo chỉ cây dâu mắng cây hòe. Cá nhân cho rằng cũng đạt tới mục đích.
Ninh Hiểu Linh ngồi trong xe, im lặng chờ đợi không cho lái xe lão Uông lái xe đi. Cô biết Đổng Dũng náo loạn một hồi rồi cũng sẽ ra ngoài.
Không bao lâu sau, Đổng Dũng sắc mặt âm trầm mang cặp công văn bước ra, nổi giận đùng đùng bước lên xe, không nói được một lời nào.
Trữ Hiểu Linh thản nhiên gật đầu nói:
- Lão Uông, lái xe đi. Trước đưa Phó chủ tịch huyện Đổng về, sau đó đưa tôi tới siêu thị mua ít đồ. Xong rồi ông có thể về nhà, không cần đón tôi đâu.
Bành Viễn Chinh và đám người Lý Minh Nhiên tan họp. Khi rời khỏi văn phòng, mọi người thấy Vương Hạo sắc mặt đỏ bừng đứng ở cửa. Đám người Lý Minh Nhiên mỉm cười bước tới.
Bành Viễn Chinh dừng bước, cười híp mắt quay đầu nhìn Vương Hạo.
- Chủ tịch huyện Bành, tôi….khiến cho lãnh đạo rước lấy phiền phức.
Vương Hạo có chút dồn dập nói.
- Không có gì. Anh là Chánh văn phòng UBND huyện, là thành viên tổ đảng. An bài xe cũng là chức trách của anh, nằm trong quyền hạn của mình. Bất cứ ai, bao gồm cả tôi trong đó cũng không thể quấy nhiễu công tác của anh.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, chủ động móc điếu thuốc lá ra đưa cho Vương Hạo, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, có chút việc nhỏ, không cần để trong lòng. Cứ an tâm làm việc. Lão Đổng bên kia để tôi đi dò thám cho.
- Ngoài ra, anh cứ về trước để chuẩn bị tư tưởng. Tôi có một tính toán.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Anh trước chuẩn bị cho tôi một phương án bước đầu để tôi xem qua. Ý tứ đại khái chính là do chi phí hành chính của huyện thấp. Xã thị trấn tạm thời bỏ qua, trước cắt giảm các bộ môn chức năng của huyện ủy và UBND huyện 40%. Những mua sắm xe không cần thiết thì sẽ không cần phải thực hiện. Những tiếp đãi công vụ không cần thiết cũng hủy bỏ luôn. Những chi phí hành chính cũng cần phải hạ xuống. Bắt đầu từ lãnh đạo Huyện ủy trước, từ hiện tại bắt đầu ít nhất trong vòng hai năm, không tăng thêm bất cứ một thiết bị làm việc hay cải thiện điều kiện làm việc nào. Phí tiếp đãi của lãnh đạo huyện mỗi người cắt giảm một nửa. Phí dụng cho xe cắt giảm 30%.
Bành Viễn Chinh lời nói cực nhanh.
Vương Hạo nghe xong thì giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh. Biên độ cắt giảm chi phí hành chính, kinh phí làm việc, hơn nữa lại còn có lãnh đạo huyện. Đây nhất định sẽ khiến cho một số người mâu thuẫn và bắn ngược lại. Như vậy, những hạng mục cần đẩy mạnh xây dựng sẽ còn khó khăn hơn nữa.
- Được rồi, anh trước suy nghĩ một chút. Chuyện này tôi còn sẽ triệu tập cuộc họp Chủ tịch huyện thảo luận lại. Tuy nhiên, tôi đã cùng với Lý Minh Nhiên nói chuyện với nhau trước rồi.
Bành Viễn Chinh vỗ vai Vương Hạo, cười rồi bước đi.
Đi được hai bước, hắn lại dừng bước, nhẹ nhàng nói:
- Vương Hạo, về sau chế độ dùng xe của cơ quan huyện có thể thích hợp điều chỉnh, bao gồm cả xe của tôi bên trong. Chỉ cần lãnh đạo tạm thời không cần xe, thì trong giờ làm việc có thể điều phối cho đồng chí trong cơ quan dùng. Xe của của cơ quan, chứ không phải là của cá nhân chúng ta. Thao tác cụ thể, anh cứ định ra phương án.
Bành Viễn Chinh bước đi.
Vương Hạo có chút hưng phấn mà vẫy tay.
Bành Viễn Chinh nói như vậy, hiển nhiên là một sự ủng hộ đối với y. Nếu xe chuyên dụng của lãnh đạo có thể đánh vỡ thường quy, khiến thành xe chung cho mọi đồng chí trong cơ quan. Như vậy cái yêu cầu vô lý đó đâu còn tác dụng nữa.
Loại chuyện này, chỉ cần Bành Viễn Chinh nhân vật số một đi đầu, còn có Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn ba lãnh đạo trung tâm phối hợp, thì còn lại ba Phó chủ tịch huyện kia có muốn nhảy cũng nhảy không được.
Bành Viễn Chinh rời khỏi cơ quan huyện ủy, trở về nhà, tắm rửa một cái rồi mới đi lên nhà Tào Dĩnh ở trên lầu. Thời gian này hắn không có ở Tân An, bệnh tình của Tào Dĩnh đã ổn định, có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Cốc cốc cốc!
Nghe được tiếng gõ cửa, cha của Tào Dĩnh Tào Đại Bằng đứng dậy mở cửa. Thấy là Bành Viễn Chinh thì không khỏi thở phào một cái, cười nói:
- Viễn Chinh đến à? Mau mời vào. Ăn cơm chưa?
Bành Viễn Chinh không ở nhà mấy ngày nay, Tào Dĩnh gần như là ăn cơm không ngon, ngủ không yên, hồn bay phách lạc. Mẹ của Tào Dĩnh là Lưu Phương gọi điện thoại mấy lần nhưng đều không có tin tức xác thực, chỉ nói gạt Tào Dĩnh rằng Bành Viễn Chinh đang bận.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, đang nằm trên ghế salon xem TV, Tào Dĩnh nhỏm dậy, thấy là Bành Viễn Chinh thì thần sắc u oán, nước mắt lại chảy xuống.
Lưu Phương từ trong bếp ló đầu ra, thầm than một tiếng rồi thay bằng gương mặt tươi cười, nói:
- Viễn Chinh đến đấy à? Tiểu Dĩnh, mẹ đã nói với con rồi. Viễn Chinh công tác bận rộn, khi nào rảnh cậu ấy sẽ ghé thăm con mà.
Bành Viễn Chinh trong lòng than nhẹ, rồi lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Anh bận đến thành phố Trạch Lâm công tác. Sau đó còn phải ra tỉnh bên ngoài để bàn bạc hạng mục. Vừa trở về thì Thành ủy lại điều chỉnh bộ máy lãnh đạo trong huyện của anh, nên không rảnh được chút nào. Em mau khẩn trương nằm xuống, chỗ xương gãy đã ổn chưa?
Tào Dĩnh vâng một tiếng rồi nắm chặt tay Bành Viễn Chinh.
Tào Đại Bằng đứng một bên, ánh mắt phức tạp, bùi ngùi nói:
- Viễn Chinh, chú nghe nói cháu đã lên làm Chủ tịch huyện. Thật sự là tuổi trẻ tài cao, chúc mừng cháu.
Lưu Phương kinh ngạc nói:
- Thật sao? Đây là chuyện tốt. Nên chúc mừng, chúc mừng. Chuyện xảy ra khi nào vây?
- Chiều nay vừa mới tuyên bố bổ nhiệm. Chủ tịch huyện của cháu Cung Hàn Lâm đến khu Thiên Kiều làm Chủ tịch quận.
Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Lưu Phương.
Lưu Phương sắc mặt đỏ lên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hối hận không kịp. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, chàng trai nghèo mà bà khinh rẻ đã biến đổi nhanh chóng, trở thành quan phụ mẫu một phương, Chủ tịch một huyện. Nếu không phải lúc trước vợ chồng bà ra sức cản trở, thì bây giờ Bành Viễn Chinh đã là con rể của Tào gia. Sự tương phản và thay đổi cảnh ngộ này khiến cho bà không chịu nổi.
- Viễn Chinh, tối nay cháu nhất định phải lưu lại dùng cơm. Cô đã nấu vài món ăn ngon. Chúng ta chúc mừng cháu lên làm Chủ tịch huyện. Nhất định phải ở lại dùng cơm đấy.
Lưu Phương dặn dò, rồi có chút trốn tránh quay đầu lại vào trong bếp.
Tào Đại Bằng cũng tránh vào thư phòng của mình.
Tào Dĩnh nắm chặt tay Bành Viễn Chinh, ánh mắt chớp động:
-Viễn Chinh, anh thật sự đã làm Chủ tịch huyện?
- Em biết anh là người rất có năng lực. Lúc còn đi học, em đã rất coi trọng anh rồi. Hiện tại, quả nhiên anh đã trở nên nổi bật, vút thẳng lên trời. Anh bây giờ là người có tiền đồ nhất của lớp chúng ta đấy.
- Anh chỉ là vận khí tốt thôi.
- Viễn Chinh, em cảm thấy là ông trời đang bù đắp lại cho anh. Anh từ nhỏ đã cùng với cô Mạnh sống nương tựa vào nhau, chịu nhiều khổ cực. Hiện tại rốt cuộc đã khổ tận cam lai, có một tiền đồ thật tốt. Em thật sự là cao hứng thay cho anh.
Tào Dĩnh nói, đôi mắt lại đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Bành Viễn Chinh không nói gì, lấy tay gạt nước mắt trên mặt Tào Dĩnh:
- Ừ, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn thôi.
Tình hình khôi phục của Tào Dĩnh đã ổn. Bất kể là não bộ thần kinh hay là gãy xương đều đã cơ bản bình phục. Sau khi ở nhà Tào gia ăn cơm, nói chuyện phiếm với Tào Dĩnh đến khuya, Bành Viễn Chinh mới trở về nhà nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, hắn đón xe bus về lại huyện. Chưa đến bảy giờ rưỡi thì đã có mặt ở văn phòng. UBND huyện đã giúp hắn quét dọn phòng. Tiểu Ngụy còn chưa thu dọn xong thì đã thấy hắn vào cửa, vội vàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên một trước một sau đến cơ quan huyện.
Cửa phòng Vương Hạo rộng mở, hai người Mã Thiên Quân bước vào cười nói:
- Chánh văn phòng Vương, Chủ tịch huyện Bành đã tới chưa? Chúng tôi còn có công tác cần báo cáo với lãnh đạo một chút.
Vương Hạo ngẩng đầu cười:
- Đã đến rồi, hai người vào đi. Lát nữa Chủ tịch huyện Bành còn phải chủ trì cuộc họp Chủ tịch huyện, hai người chỉ có nửa tiếng thôi.
- Được, chúng tôi qua đó đây.
Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên cùng nhau rời khỏi, đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Hai người ở trong phòng Bành Viễn Chinh nói gì không ai biết, nhưng nhân viên công tác của huyện phát hiện lúc hai người đi ra, sắc mặt đỏ hồng, tinh thần phấn chấn, bước chân nhẹ nhàng, chẳng còn giống trạng thái bất an như lúc trước.
Hai người còn chưa rời khỏi, vẫn còn chờ trong phòng làm việc của Vương Hạo, bởi vì Bành Viễn Chinh muốn hai người lưu lại để dự cuộc họp Chủ tịch huyện làm việc.
Từ lúc này, ba người Vương Hạo, Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên đã bắt đầu dự thính cuộc họp Chủ tịch huyện làm việc. Họ sẽ được đề bạt lên làm trợ lý Chủ tịch huyện.
Cuộc họp Chủ tịch huyện làm việc định là chín giờ họp, nhưng bởi vì có không ít chủ quản bộ môn đến tìm Bành Viễn Chinh xin chỉ thị, báo cáo công tác nên kéo tới mười giờ.
Đổng Dũng chậm rãi bước vào trong phòng họp, thấy các Phó chủ tịch huyện khác đều đã đến đông đủ thì liền sa sầm nét mặt đi tìm chỗ cho mình. Nhưng y bỗng nhiên phát hiện, chỗ ngồi của mình đã xếp xuống đằng sau Tôn Thắng Tuấn.
Bước chân của y bị kềm hãi, cơn tức cố nén trong lòng lúc này như muốn tràn ra ngoài.
Kỳ thật thì không chỉ có y, đám người Lý Minh Nhiên cũng phát hiện chi tiết nhỏ này. Bàn ký là do người của UBND sắp xếp. Đây chẳng lẽ là bày sai vị trí?
Đổng Dũng sắc mặt đỏ lên, cảm thấy đây là sự sỉ nhục của UBND huyện đối với y. Oán giận trong lòng của y đối với Vương Hạo lại càng tăng lên.
Đây cũng chính là kiêng kỵ vô hình trong quan trường.
Chẳng hạn như, Đổng Dũng ở cơ quan huyện ủy không tốt, nhưng Vương Hạo là một cán bộ cấp phòng giáp mặt đánh nhau với lãnh đạo huyện sẽ gây ra sự chấn động trong cả huyện. Ngay cả những lãnh đạo huyện khác cũng không thèm nể mặt Đổng Dũng. Nếu Vương Hạo mạnh mẽ, cứng rắn, toàn bộ ngăn chặn khí thế của lãnh đạo cấp huyện phó như Đổng Dũng thì bọn họ cũng vẫn là “thỏ chết cáo thương” thôi.
Cho nên, Vương Hạo nhất định phải nắm chặt sự đúng mực.
Đúng mực, y có thể được lãnh đạo thông cảm và ủng hộ. Mà không đúng mực thì sẽ khiến sinh ra phản cảm và mâu thuẫn.
Bởi vậy, đến cuối cùng, cho dù Đổng Dũng rít gào rống giận, Vương Hạo vẫn duy trì sự trầm mặc khác thường. Vương Hạo ngồi một chỗ, tùy ý cho Đổng Dũng giải phóng lửa giận. Trước sau giằng co hơn mười phút đồng hồ.
Trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
Lý Minh Nhiên thở dài nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi thấy anh ta sẽ tìm đến đấy.
Quách Vĩ Toàn lạnh lùng cười;
- Hắn còn dám đến sao? Hắn còn mặt mũi đến gây ồn ào à?
Nghiêm Hoa cười khẽ:
- Tôi xem chừng hắn không dám tới đâu.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Anh ta có tới hay không thì kết quả cũng giống như nhau. Xe của cơ quan rất khẩn trương. Việc an bài xe phải được quyết định trong cuộc họp Chủ tịch huyện, không phải người nào cũng có ý kiến.
Bốn người khẽ nở nụ cười.
Đổng Dũng quả nhiên là không tới. Kỳ thật thì y cũng không cần đến. Y đứng ở trong phòng Vương Hạo chỉ cây dâu mắng cây hòe. Cá nhân cho rằng cũng đạt tới mục đích.
Ninh Hiểu Linh ngồi trong xe, im lặng chờ đợi không cho lái xe lão Uông lái xe đi. Cô biết Đổng Dũng náo loạn một hồi rồi cũng sẽ ra ngoài.
Không bao lâu sau, Đổng Dũng sắc mặt âm trầm mang cặp công văn bước ra, nổi giận đùng đùng bước lên xe, không nói được một lời nào.
Trữ Hiểu Linh thản nhiên gật đầu nói:
- Lão Uông, lái xe đi. Trước đưa Phó chủ tịch huyện Đổng về, sau đó đưa tôi tới siêu thị mua ít đồ. Xong rồi ông có thể về nhà, không cần đón tôi đâu.
Bành Viễn Chinh và đám người Lý Minh Nhiên tan họp. Khi rời khỏi văn phòng, mọi người thấy Vương Hạo sắc mặt đỏ bừng đứng ở cửa. Đám người Lý Minh Nhiên mỉm cười bước tới.
Bành Viễn Chinh dừng bước, cười híp mắt quay đầu nhìn Vương Hạo.
- Chủ tịch huyện Bành, tôi….khiến cho lãnh đạo rước lấy phiền phức.
Vương Hạo có chút dồn dập nói.
- Không có gì. Anh là Chánh văn phòng UBND huyện, là thành viên tổ đảng. An bài xe cũng là chức trách của anh, nằm trong quyền hạn của mình. Bất cứ ai, bao gồm cả tôi trong đó cũng không thể quấy nhiễu công tác của anh.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, chủ động móc điếu thuốc lá ra đưa cho Vương Hạo, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, có chút việc nhỏ, không cần để trong lòng. Cứ an tâm làm việc. Lão Đổng bên kia để tôi đi dò thám cho.
- Ngoài ra, anh cứ về trước để chuẩn bị tư tưởng. Tôi có một tính toán.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Anh trước chuẩn bị cho tôi một phương án bước đầu để tôi xem qua. Ý tứ đại khái chính là do chi phí hành chính của huyện thấp. Xã thị trấn tạm thời bỏ qua, trước cắt giảm các bộ môn chức năng của huyện ủy và UBND huyện 40%. Những mua sắm xe không cần thiết thì sẽ không cần phải thực hiện. Những tiếp đãi công vụ không cần thiết cũng hủy bỏ luôn. Những chi phí hành chính cũng cần phải hạ xuống. Bắt đầu từ lãnh đạo Huyện ủy trước, từ hiện tại bắt đầu ít nhất trong vòng hai năm, không tăng thêm bất cứ một thiết bị làm việc hay cải thiện điều kiện làm việc nào. Phí tiếp đãi của lãnh đạo huyện mỗi người cắt giảm một nửa. Phí dụng cho xe cắt giảm 30%.
Bành Viễn Chinh lời nói cực nhanh.
Vương Hạo nghe xong thì giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh. Biên độ cắt giảm chi phí hành chính, kinh phí làm việc, hơn nữa lại còn có lãnh đạo huyện. Đây nhất định sẽ khiến cho một số người mâu thuẫn và bắn ngược lại. Như vậy, những hạng mục cần đẩy mạnh xây dựng sẽ còn khó khăn hơn nữa.
- Được rồi, anh trước suy nghĩ một chút. Chuyện này tôi còn sẽ triệu tập cuộc họp Chủ tịch huyện thảo luận lại. Tuy nhiên, tôi đã cùng với Lý Minh Nhiên nói chuyện với nhau trước rồi.
Bành Viễn Chinh vỗ vai Vương Hạo, cười rồi bước đi.
Đi được hai bước, hắn lại dừng bước, nhẹ nhàng nói:
- Vương Hạo, về sau chế độ dùng xe của cơ quan huyện có thể thích hợp điều chỉnh, bao gồm cả xe của tôi bên trong. Chỉ cần lãnh đạo tạm thời không cần xe, thì trong giờ làm việc có thể điều phối cho đồng chí trong cơ quan dùng. Xe của của cơ quan, chứ không phải là của cá nhân chúng ta. Thao tác cụ thể, anh cứ định ra phương án.
Bành Viễn Chinh bước đi.
Vương Hạo có chút hưng phấn mà vẫy tay.
Bành Viễn Chinh nói như vậy, hiển nhiên là một sự ủng hộ đối với y. Nếu xe chuyên dụng của lãnh đạo có thể đánh vỡ thường quy, khiến thành xe chung cho mọi đồng chí trong cơ quan. Như vậy cái yêu cầu vô lý đó đâu còn tác dụng nữa.
Loại chuyện này, chỉ cần Bành Viễn Chinh nhân vật số một đi đầu, còn có Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn ba lãnh đạo trung tâm phối hợp, thì còn lại ba Phó chủ tịch huyện kia có muốn nhảy cũng nhảy không được.
Bành Viễn Chinh rời khỏi cơ quan huyện ủy, trở về nhà, tắm rửa một cái rồi mới đi lên nhà Tào Dĩnh ở trên lầu. Thời gian này hắn không có ở Tân An, bệnh tình của Tào Dĩnh đã ổn định, có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Cốc cốc cốc!
Nghe được tiếng gõ cửa, cha của Tào Dĩnh Tào Đại Bằng đứng dậy mở cửa. Thấy là Bành Viễn Chinh thì không khỏi thở phào một cái, cười nói:
- Viễn Chinh đến à? Mau mời vào. Ăn cơm chưa?
Bành Viễn Chinh không ở nhà mấy ngày nay, Tào Dĩnh gần như là ăn cơm không ngon, ngủ không yên, hồn bay phách lạc. Mẹ của Tào Dĩnh là Lưu Phương gọi điện thoại mấy lần nhưng đều không có tin tức xác thực, chỉ nói gạt Tào Dĩnh rằng Bành Viễn Chinh đang bận.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, đang nằm trên ghế salon xem TV, Tào Dĩnh nhỏm dậy, thấy là Bành Viễn Chinh thì thần sắc u oán, nước mắt lại chảy xuống.
Lưu Phương từ trong bếp ló đầu ra, thầm than một tiếng rồi thay bằng gương mặt tươi cười, nói:
- Viễn Chinh đến đấy à? Tiểu Dĩnh, mẹ đã nói với con rồi. Viễn Chinh công tác bận rộn, khi nào rảnh cậu ấy sẽ ghé thăm con mà.
Bành Viễn Chinh trong lòng than nhẹ, rồi lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Anh bận đến thành phố Trạch Lâm công tác. Sau đó còn phải ra tỉnh bên ngoài để bàn bạc hạng mục. Vừa trở về thì Thành ủy lại điều chỉnh bộ máy lãnh đạo trong huyện của anh, nên không rảnh được chút nào. Em mau khẩn trương nằm xuống, chỗ xương gãy đã ổn chưa?
Tào Dĩnh vâng một tiếng rồi nắm chặt tay Bành Viễn Chinh.
Tào Đại Bằng đứng một bên, ánh mắt phức tạp, bùi ngùi nói:
- Viễn Chinh, chú nghe nói cháu đã lên làm Chủ tịch huyện. Thật sự là tuổi trẻ tài cao, chúc mừng cháu.
Lưu Phương kinh ngạc nói:
- Thật sao? Đây là chuyện tốt. Nên chúc mừng, chúc mừng. Chuyện xảy ra khi nào vây?
- Chiều nay vừa mới tuyên bố bổ nhiệm. Chủ tịch huyện của cháu Cung Hàn Lâm đến khu Thiên Kiều làm Chủ tịch quận.
Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Lưu Phương.
Lưu Phương sắc mặt đỏ lên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hối hận không kịp. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, chàng trai nghèo mà bà khinh rẻ đã biến đổi nhanh chóng, trở thành quan phụ mẫu một phương, Chủ tịch một huyện. Nếu không phải lúc trước vợ chồng bà ra sức cản trở, thì bây giờ Bành Viễn Chinh đã là con rể của Tào gia. Sự tương phản và thay đổi cảnh ngộ này khiến cho bà không chịu nổi.
- Viễn Chinh, tối nay cháu nhất định phải lưu lại dùng cơm. Cô đã nấu vài món ăn ngon. Chúng ta chúc mừng cháu lên làm Chủ tịch huyện. Nhất định phải ở lại dùng cơm đấy.
Lưu Phương dặn dò, rồi có chút trốn tránh quay đầu lại vào trong bếp.
Tào Đại Bằng cũng tránh vào thư phòng của mình.
Tào Dĩnh nắm chặt tay Bành Viễn Chinh, ánh mắt chớp động:
-Viễn Chinh, anh thật sự đã làm Chủ tịch huyện?
- Em biết anh là người rất có năng lực. Lúc còn đi học, em đã rất coi trọng anh rồi. Hiện tại, quả nhiên anh đã trở nên nổi bật, vút thẳng lên trời. Anh bây giờ là người có tiền đồ nhất của lớp chúng ta đấy.
- Anh chỉ là vận khí tốt thôi.
- Viễn Chinh, em cảm thấy là ông trời đang bù đắp lại cho anh. Anh từ nhỏ đã cùng với cô Mạnh sống nương tựa vào nhau, chịu nhiều khổ cực. Hiện tại rốt cuộc đã khổ tận cam lai, có một tiền đồ thật tốt. Em thật sự là cao hứng thay cho anh.
Tào Dĩnh nói, đôi mắt lại đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Bành Viễn Chinh không nói gì, lấy tay gạt nước mắt trên mặt Tào Dĩnh:
- Ừ, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn thôi.
Tình hình khôi phục của Tào Dĩnh đã ổn. Bất kể là não bộ thần kinh hay là gãy xương đều đã cơ bản bình phục. Sau khi ở nhà Tào gia ăn cơm, nói chuyện phiếm với Tào Dĩnh đến khuya, Bành Viễn Chinh mới trở về nhà nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, hắn đón xe bus về lại huyện. Chưa đến bảy giờ rưỡi thì đã có mặt ở văn phòng. UBND huyện đã giúp hắn quét dọn phòng. Tiểu Ngụy còn chưa thu dọn xong thì đã thấy hắn vào cửa, vội vàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên một trước một sau đến cơ quan huyện.
Cửa phòng Vương Hạo rộng mở, hai người Mã Thiên Quân bước vào cười nói:
- Chánh văn phòng Vương, Chủ tịch huyện Bành đã tới chưa? Chúng tôi còn có công tác cần báo cáo với lãnh đạo một chút.
Vương Hạo ngẩng đầu cười:
- Đã đến rồi, hai người vào đi. Lát nữa Chủ tịch huyện Bành còn phải chủ trì cuộc họp Chủ tịch huyện, hai người chỉ có nửa tiếng thôi.
- Được, chúng tôi qua đó đây.
Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên cùng nhau rời khỏi, đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Hai người ở trong phòng Bành Viễn Chinh nói gì không ai biết, nhưng nhân viên công tác của huyện phát hiện lúc hai người đi ra, sắc mặt đỏ hồng, tinh thần phấn chấn, bước chân nhẹ nhàng, chẳng còn giống trạng thái bất an như lúc trước.
Hai người còn chưa rời khỏi, vẫn còn chờ trong phòng làm việc của Vương Hạo, bởi vì Bành Viễn Chinh muốn hai người lưu lại để dự cuộc họp Chủ tịch huyện làm việc.
Từ lúc này, ba người Vương Hạo, Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên đã bắt đầu dự thính cuộc họp Chủ tịch huyện làm việc. Họ sẽ được đề bạt lên làm trợ lý Chủ tịch huyện.
Cuộc họp Chủ tịch huyện làm việc định là chín giờ họp, nhưng bởi vì có không ít chủ quản bộ môn đến tìm Bành Viễn Chinh xin chỉ thị, báo cáo công tác nên kéo tới mười giờ.
Đổng Dũng chậm rãi bước vào trong phòng họp, thấy các Phó chủ tịch huyện khác đều đã đến đông đủ thì liền sa sầm nét mặt đi tìm chỗ cho mình. Nhưng y bỗng nhiên phát hiện, chỗ ngồi của mình đã xếp xuống đằng sau Tôn Thắng Tuấn.
Bước chân của y bị kềm hãi, cơn tức cố nén trong lòng lúc này như muốn tràn ra ngoài.
Kỳ thật thì không chỉ có y, đám người Lý Minh Nhiên cũng phát hiện chi tiết nhỏ này. Bàn ký là do người của UBND sắp xếp. Đây chẳng lẽ là bày sai vị trí?
Đổng Dũng sắc mặt đỏ lên, cảm thấy đây là sự sỉ nhục của UBND huyện đối với y. Oán giận trong lòng của y đối với Vương Hạo lại càng tăng lên.