• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (3 Viewers)

  • Chương 596

- Doanh nghiệp này là công ty trách nhiệm hữu hạn sản xuất vật liệu mới Giang Nam, là doanh nghiệp lớn nhất tỉnh Giang Nam, trước mắt cũng là doanh nghiệp sản xuất vật liệu mới có quy mô lớn nhất nước. Đây là doanh nghiệp hàng đầu cả nước, nếu như có thể hợp tác với họ, xây dựng dự án sản xuất vật liệu mới, tác dụng thúc đẩy đối với kinh tế huyện Lân sẽ rất lớn.


Bành Viễn Chinh nói tới đây, hắng giọng một cái, nhấp một ngụm nước:


- Mọi người thảo luận một chút đi, nếu thấy khả thi, chúng ta lập tức phái tổ khảo sát tới doanh nghiệp của họ khảo sát một lượt, đồng thời tiến hành bàn bạc hợp tác.


Lý Minh Nhiên cười cười:


- Tôi cảm thấy là có thể thảo luận được, bất kể dự án như thế nào, cứ nói chuyện cái đã.


Quách Vĩ Toàn nhíu mày, nói:


- Chủ tịch huyện Bành, tôi cũng có một chút hiểu biết về sản xuất vật liệu mới. Theo tôi được biết, phần lớn doanh nghiệp loại này đều ở các vùng duyên hải phía nam, dựa vào một số ngành công nghiệp liên quan để tồn tại. Ở Giang Bắc chúng ta, phát triển ngành này, có thể là có phần không ổn…


Quách Vĩ Toàn nói như vậy, các Phó chủ tịch huyện đang định phụ họa Bành Viễn Chinh, đều ngậm miệng.


Bành Viễn Chinh mỉm cười nhìn Quách Vĩ Toàn, không vì Quách Vĩ Toàn chất vấn mà mất hứng, ngược lại còn có phần vui mừng. Trong số các Phó chủ tịch huyện, người có thể làm trợ thủ cho hắn trong xây dựng kinh tế và thúc đẩy dự án, lại có gan đưa ra ý kiến bất đồng, cũng chỉ có một mình Quách Vĩ Toàn mà thôi.


Quách Vĩ Toàn không chỉ có tài học, có năng lực, còn rất thành thạo đối với công tác tài chính và kinh tế, số cán bộ cấp huyện như y, thật ra không có nhiều.


- Lão Quách, điều chúng ta cần là họ đưa vào một cơ sở công nghiệp, nói cách khác, họ có thể đặt những khâu đầu của dây chuyền sản xuất ở huyện chúng ta, còn những giai đoạn cuối trong dây chuyền vẫn đặt ở phía nam.


Bành Viễn Chinh cười:


- Đúng như anh nói, chúng ta muốn tạo nên một dây chuyền sản xuất đầy đủ là không thực tế, ít nhất là trước mắt vẫn chưa có khả năng. Cho nên, ý của tôi là chỉ tham gia vào dây chuyền sản xuất của họ để kiếm một chút lợi nhuận, chứ không phải toàn bộ.


- Chủ tịch huyện Bành, nhưng nếu là như vậy, quy trình công nghệ sản xuất của họ bị tách rời, ắt giá thành sản xuất sẽ bị đội lên cao, mà vì muốn giảm chi phí, họ sẽ tìm cách “nắm tóc” chúng ta. Như vậy, tôi lo là họ sẽ đem lợi nhuận chuyển đến khâu sản xuất đầu cuối, mà đưa chi phí sản xuất tính vào chỗ chúng ta, khiến chúng ta trở thành người làm không công cho họ.


Quách Vĩ Toàn tiếp tục chất vấn.


Lời lẽ của y, mấy người Lý Minh Nhiên nghe không hiểu lắm, nhưng họ chỉ cảm thấy, là một trợ thủ cho cấp trên, mà cứ hết lần này đến lần khác chất vấn lãnh đạo trước mặt mọi người, là một điều cấm kỵ.


Huống chi, Bành Viễn Chinh chỉ nói bàn bạc về dự án này, chứ không nói nhất định sẽ thực hiện dự án này.


Nghiêm Hoa liếc nhìn Quách Vĩ Toàn một cái, thản nhiên nói:


- Đồng chí Vĩ Toàn, dự án có thành hay không, sau hãy nói. Trước đây, khi xây dựng dự án trung tâm thương mại Đông Phương, có một số đồng chí cũng nghi ngờ, nói này nói nọ. Kết quả thế nào? Thực tế chứng minh, xây dựng trung tâm thương mại là đúng đắn và kịp thời, tôi nghe nói, có nhiều địa phương khác đang định làm theo chúng ta.


Quách Vĩ Toàn quay lại nhìn Nghiêm Hoa, cười khổ.


Bành Viễn Chinh cười lớn:


- Lão Quách không hổ là chuyên gia về kinh tế, nói mấy câu đã chạm tới điểm cốt yếu của vấn đề. Để đề phòng tình huống này, chúng ta có thể công khai đưa ra chính sách dự phòng có liên quan. Bọn họ thực hiện dự án có quy mô càng lớn, sẽ càng cần nhiều sức lao động, mà điều này rất tốt đối với huyện chúng ta.


Về vấn đề phân phối lợi nhuận, tôi nghĩ thế này, lúc chúng ta đàm phán dự án, nhất định phải ước định rõ ràng. Công ty họ phải nộp thuế tại chỗ, sử dụng sức lao động tại địa phương, chúng ta không thể làm một cái kho hàng cho họ, điều này là không được.


Quách Vĩ Toàn trầm ngâm một lát:


- Chủ tịch huyện Bành, như thế thì khả thi, chúng ta dựa theo nguyên tắc này, có thể đàm phán sơ bộ với họ.


- Được, nếu những đồng chí khác không có ý kiến, tôi thấy nên giao cho đồng chí Quách Vĩ Toàn dẫn các đồng chí Ủy ban Kinh tế và Thương mại huyện đi Giang Nam một huyến, khảo sát toàn diện thị trường, đồng thời, chính thức tiếp xúc với phía đối tác.


Bành Viễn Chinh cười, phất phất tay, đùa:


- Lão Quách, anh còn có ý kiến gì không?


Quách Vĩ Toàn xấu hổ:


- …!





Sau khi phiên làm việc của Chủ tịch huyện kết thúc, tin tức liên tiếp truyền ra ngoài.


Quả nhiên, việc Bành Viễn Chinh cải cách chế độ dùng xe ở cơ quan, chủ động thực hiện trước tiên với bản thân và cấp lãnh đạo, không chỉ tạo nên chấn động mạnh mẽ ở huyện, mà cả ở toàn thành phố.


Sau hội nghị, Vương Hạo cho người của văn phòng xử lý Ủy ban nhân dân huyện chuyển văn kiện của Ban Tổ chức Thành ủy và kỷ yếu hội nghị văn phòng Chủ tịch huyện báo cho Đổng Dũng. Thật ra Đổng Dũng đã biết tin, hết sức bực bội trong phòng làm việc, hầu như muốn nổi điên lên.


Y cho rằng, tất cả chuyện này đều là do Bành Viễn Chinh nhằm vào cá nhân y, văn kiện điều chỉnh của Thành phố là do Bành Viễn Chinh đứng sau lưng giật dây, mà cái gọi là “cải cách chế độ dùng xe ở cơ quan”, càng là vì y mà công kích.


Buổi sáng, người của văn phòng xử lý khẩn cấp đến gặp y báo cáo công tác, bị y mượn cớ khiển trách một phen, giải tỏa một phần uất ức. Buổi chiều, Đổng Dũng lại tới văn phòng xử lý, yêu cầu văn phòng đổi cho y một ghế salon mới, bị Vương Hạo từ chối.


Nghe Vương Hạo luôn mồm “Chủ tịch huyện Bành nói thế này, Chủ tịch huyện Bành nói thế kia”, Đổng Dũng tức tối, không thèm đếm xỉa đến Vương Hạo, nổi giận đùng đùng chạy tới phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, muốn “nói chuyện phải trái” với Bành Viễn Chinh.


Bành Viễn Chinh đang bàn với Ninh Hiểu Linh về chuyện trường trung học huyện. Trường trung học huyện Lân đã xuống cấp nghiêm trọng, phương tiện dạy học đều khá lạc hậu, nhà trường và Phòng Giáo dục huyện nhiều lần báo cáo với huyện, yêu cầu tài chính huyện chi tiền tu sửa, nhưng huyện không đồng ý.


- Chủ tịch huyện Bành, tình trạng của trường trung học huyện thật sự không ổn, tôi thấy thật sự là đã đến mức không sửa không được. Chúng ta luôn nói dù nghèo cũng không để giáo dục nghèo, cho dù tài chính huyện có eo hẹp hơn nữa, cũng phải xuất tiền ra tu sửa tình trạng của trường.


Ninh Hiểu Linh nhíu mày, nhẹ nhàng nói:


- Người của bên tài chính huyện không dễ nói chuyện, vẫn phải do Chủ tịch huyện Bành ra mặt mới được!


Bành Viễn Chinh cười cười:


- Đại khái cần bao nhiêu tiền?


- Tôi đã bảo nhà trường và người của Phòng Giáo dục tính toán, đại khái cần hơn một triệu, đây là do còn cần đổi mới một phần thiết bị dạy học.


Ninh Hiểu Linh lấy bản cáo cáo của Phòng Giáo dục ra, đưa tới.


Nhưng Bành Viễn Chinh cũng không xem, đặt bản báo cáo qua một bên.


- Đồng chí Hiểu Linh, đồng chí có nắm rõ, nếu như xây dựng một trường trung học hiện đại, thì cần bao nhiêu tiền không?


Bành Viễn Chinh mỉm cười, nói.


Ninh Hiểu Linh ngẩn ra, chợt hết sức vui mừng:


- Chủ tịch huyện Bành, nếu xây dựng trường mới, theo số lượng học sinh hiện thời, làm hoàn chỉnh hết, đạt tiêu chuẩn trường trung học thành phố, tôi nghĩ cần bốn năm triệu.


Bành Viễn Chinh gật gật đầu:


- Không thể để giáo dục bị lạc hậu, cho dù coi như chúng ta vẫn đang rất nghèo, cũng không thể không đầu tư cho giáo dục, huống chi, trong hai năm gần đây, tài chính huyện có nhiều chuyển biến tốt đẹp. Tôi đã sớm có ý lần lượt cải thiện điều kiện trường lớp trong huyện, xây mới một trường trung học hiện đại quy mô.


Như vậy, đồng chí Hiểu Linh, cô bảo Phòng Giáo dục tìm một khu đất, rồi báo cáo lên huyện, trong phiên họp kế tiếp của văn phòng Chủ tịch huyện, chúng ta sẽ chính thức nghiên cứu về vấn đề này.


Ninh Hiểu Linh vui mừng:


- Được, Chủ tịch huyện Bành, tôi lập tức bảo họ đi làm. Chỉ cần có nguồn tài chính, chúng tôi sẽ xây dựng xong một ngôi trường mới trong thời gian ngắn nhất!


Bành Viễn Chinh có vẻ hơi mệt mỏi day day trán, vừa định nói gì đó, đột nhiên cửa bị đẩy mạnh ra, Đổng Dũng đỏ mặt tía tai xông vào.


Không gõ cửa, tự tiện xông vào phòng làm việc của Chủ tịch huyện, người này thật quá đáng. Ninh Hiểu Linh thấy Đổng Dũng hành động như vậy, nhăn mặt, đứng dậy vội vàng rời khỏi.


Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, thản nhiên nhìn Đổng Dũng, hỏi:


- Lão Đổng, tìm tôi có việc?


- Tôi muốn hỏi Chủ tịch huyện Bành một chút, họ Đổng tôi có còn là Phó chủ tịch huyện Lân không vậy?


Đổng Dũng vênh mặt lớn tiếng nói.


- Anh là Phó chủ tịch huyện do Thành ủy bổ nhiệm, anh hỏi vậy khiến tôi không hiểu ra sao cả.


- Được, nếu như tôi là Phó chủ tịch huyện, vậy xin hỏi Chủ tịch huyện Bành, vì sao tôi là Phó chủ tịch huyện mà chế độ đãi ngộ cũng không bằng một cán bộ cấp phòng? Ngay cả tôi đổi lại ghế salon, cũng phải lụy bọn ở văn phòng, mẹ nó chứ, đây là cái cóc khô gì vậy? Khinh người quá đáng!


Bành Viễn Chinh ung dung cười:


- Tôi cứ nghĩ là chuyện đại sự gì, hóa ra là chuyện này. Cách đây mấy hôm, trong cuộc họp văn phòng Chủ tịch huyện, tôi đã nhấn mạnh, chúng ta phải cần kiệm để qua những ngày khó khăn, trong vòng hai năm, sẽ giảm bớt chi phí hành chính, cái gì không cần thiết sẽ không chi. Như thế nào, ghế salon của anh không dùng được?


Đổng Dũng cười gằn:


- Một cái salon thì bao nhiêu tiền? Giảm bớt chi phí, giảm cả dùng ghế salon? Tôi là Phó chủ tịch huyện, muốn đỏi cái ghế salon còn phải chiều lụy ai?


Sắc mặt Bành Viễn Chinh trầm xuống, đột nhiên hắn đập bàn, nhấc điện thoại lên gọi cho Vương Hạo:


- Vương Hạo, anh lập tức tới ngay! Dẫn theo hai người lại đây!


Sau đó, Bành Viễn Chinh liền quăng điện thoại đánh “bịch” một cái.


Không bao lâu, Vương Hạo dẫn theo hai nhân viên sợ hãi đi tới, Bành Viễn Chinh nghiêm mặt chỉ tay vào ghế salon:


- Vương Hạo, các anh khiêng ghế salon của tôi sang phòng làm việc của Chủ tịch huyện Đổng, rồi đem ghế salon của Chủ tịch huyện Đổng về cho tôi!


Bành Viễn Chinh đứng dậy, dừng trước trước mặt Đổng Dũng, nói dằn từng tiếng một:


- Đồng chí Đổng Dũng, anh nhìn xem phòng tôi còn có món đồ gì anh muốn đổi, chúng ta đổi một lần luôn đi!


Vương Hạo, đem toàn bộ đồ đạc trong phòng tôi đổi cho Chủ tịch huyện Đổng, nhất định phải khiến Chủ tịch huyện Đổng vừa lòng! Lập tức đổi ngay! Đây là mệnh lệnh!


- Nếu Chủ tịch huyện Đổng vẫn không hài lòng, vậy thì, ngay cả phòng làm việc của chúng ta cũng có thể đổi!


Sinh sự vì những việc không đâu, vô cớ gây rối, cực kỳ vô sỉ!


Bành Viễn Chinh sải bước rời khỏi bàn làm việc, tức giận bỏ đi.


Đổng Dũng hoàn toàn bị “kỳ chiêu” của Bành Viễn Chinh đánh cho tối tăm mặt mũi. Sau đó, mặc kệ y muốn hay không muốn, Vương Hạo và mấy nhân viên văn phòng xử lý, nhanh nhẹn đổi đồ dạc trong phòng hai người.


Chuyện này làm cho tất cả cán bộ cơ quan trợn mắt há mồm mà nhìn.


Đa số người đều có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, bởi vì Đổng Dũng giao tế rất tệ, không chỉ kiêu căng lớn lối, mà làm người, làm việc đều khá chua ngoa, chưa bao giờ biết thông cảm cho cấp dưới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom