• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (5 Viewers)

  • Chương 608

Từ miệng Nghiêm Hoa, Bành Viễn Chinh đã nghe được nhiều tin tức.


Ở huyện, mấy dự án đang được đẩy mạnh một cách thuận lợi. Dự án hợp tác sản xuất vật liệu mới với công ty Giang Nam cũng đã bắt đầu triển khai giai đoạn xây dựng thực tế, chừng cuối tháng sẽ khởi công.


Bề ngoài, công tác ở huyện đã đi vào quỹ đạo và tiến rất nhanh, Bành Viễn Chinh không có gì phải lo lắng, nhưng mặc dù Nghiêm Hoa không nói rõ, nhưng ý tại ngôn ngoại, và vẻ lo lắng thì rất rõ ràng.


Hàn Duy nhúng tay càng lúc càng sâu vào công tác ở huyện, không chỉ khống chế chặt chẽ công tác ở Huyện ủy, mà việc to việc nhỏ gì bên Ủy ban nhân dân huyện cũng đều hỏi đến. Dưới quyền lực áp chế của Hàn Duy, Lý Minh Nhiên thay Bành Viễn Chinh chủ trì công tác cũng không thấy dễ chịu chút nào, mà các Phó chủ tịch huyện khác cũng phải luôn xin chỉ thị công tác của Hàn Duy. Đổng Dũng cũng âm thầm “hoạt động”, đi lại thân mật với Hàn Duy, dường như trở thành người phát ngôn của Ủy ban nhân dân huyện đối với Hàn Duy.


Đồng thời, Hàn Duy còn phê chỉ thị, cắt ngang hoạt động chỉnh đốn tác phong, đưa cán bộ cơ quan xuống cơ sở rèn luyện của Bành Viễn Chinh, triệu hồi các nhóm cán bộ ở xã, thị trấn về cơ quan, làm rối loạn bố trí tổng thể của Ủy ban nhân dân huyện.


Nhiều người, kể cả Nghiêm Hoa, đều lo lắng, nếu Bành Viễn Chinh không trở lại huyện, đợi mạng lưới quyền lực của Hàn Duy trải ra thành công, quyền lực của hắn cũng mất đi. Trên thực tế, theo Nghiêm Hoa thấy, huyện Lân bây giờ đã không còn là huyện Lân trước đây nữa, dù mới có hai tháng.


Bành Viễn Chinh nhíu mày trầm ngâm.


Hàn Duy làm như vậy khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì Hàn Duy là một cán bộ cao tầng có trí tuệ chính trị khá cao. Ông ta là người ngoài mặt đạm bạc, bản chất rất thanh cao, nếu là trước kia, tất nhiên lọai như thế này, ông ta sẽ thấy không đáng làm. Chỉ sợ bây giờ ông ta có ác cảm rất sâu đối với Bành Viễn Chinh, đến nỗi muốn đi tranh quyền với cấp dưới.


Xem ra, hiện giờ chẳng lẽ…Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, thầm nghĩ: chẳng lẽ khả năng Hàn Duy thăng chức Chủ tịch thành phố đã hoàn toàn khép lại? Nếu không, sao ông ta có thể có thời gian và công sức để lo chuyện của huyện Lân như vậy?


Nếu Hàn Duy không được, có lẽ Mạnh Cường cũng vậy. Như thế, tỉnh nhất định sẽ điều một cán bộ lãnh đạo “hàng không” đến để nhậm chức Chủ tịch thành phố. Bành Viễn Chinh định tối nay sẽ gọi điện cho Mạnh Cường, hỏi tình hình một chút.


- Nghiêm đại tỷ, chuyện một phần quận Tân An và huyện chúng ta sáp nhập có tiến hành thuận lợi không?


Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút, rồi chủ động chuyển đề tài nhạy cảm này. Dù thế nào, hắn và Nghiêm Hoa ở sau lưng bàn luận về Hàn Duy, người lãnh đạo trực tiếp của hai người, là không thích hợp.


- Ừ, rất thuận lợi. Có Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố Mạnh thúc đẩy, các ngành và đơn vị ở thành phố rất phối hợp, quận Tân An cũng hành động rất nhanh. Bước đầu, việc phân ranh giới đã cơ bản hoàn thành, tổng cộng có ba nửa xã, thị trấn nhập vào huyện chúng ta, huyện cùng với sự phối hợp của thành phố và quận Tân An đang kết nối, công tác này là do tôi phân quản, nắm khá rõ.


Nghiêm Hoa khẽ cười, nói:


- Thủ tục loại bỏ thể chế huyện đã chuẩn bị đầy đủ, dang được thành phố phê duyệt. Khi tôi tới, các đồng chí ở huyện, thành phố bảo tôi nói với cậu một tiếng, cậu ở Thủ đô nghĩ cách tìm quan hệ, nhìn xem có thể…giúp chúng ta bật đèn xanh.


Lúc này, huyện Lân mở rộng và loại bỏ cơ chế huyện. Theo kế hoạch đẩy mạnh phát triển trung tâm kinh tế hành chính của Chu Tích Thuấn, đối với huyện Lân là một cơ hội chiến lược phát triển ngàn năm có một, càng làm sớm càng tốt.


Đương nhiên, đối với các cán bộ ở huyện, họ không chỉ mong chờ kinh tế phát triển và địa vị tăng lên, mà còn có suy tính lợi ích chính trị bản thân.


Một khi “huyện Lân mới” tổ chức lại xong và rút lui thể chế huyện thành công, nhân vật số một của huyện Lân trong tương lai phải kiêm Ủy viên thường vụ Thành ủy, điều này là không thể nghi ngờ. Mà theo đó, các cán bộ đều sẽ có cơ hội thăng chức hoặc nắm thực quyền.


Bành Viễn Chinh gật gật đầu:


- Tôi sẽ chú ý. Tuy nhiên, thủ tục chúng ta còn sớm, chờ được chuyển lên Thủ đô rồi nói sau.


- Nghiêm đại tỷ, sau khi chị trở về, cố gắng tranh thủ thời gian đẩy mạnh công tác tổ chức lại huyện, đây là một lần kỳ ngộ, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội phát triển lớn như thế này.


Bành Viễn Chinh nâng chén mời uống, cười cười:


- Về phần tôi, tôi tranh thủ tháng 9 sẽ về.





Bành Viễn Chinh ăn cơm với Nghiêm Hoa và Trí Linh xong, liền chạy đến bệnh viện, lại bị Phùng Thiến Như và Mạnh Lâm đuổi về nhà nghỉ ngơi. Hắn ngẫm nghĩ một chút, sức khỏe của Phùng Thiến Như không đáng ngại, hai đứa bé đã có sự săn sóc đặc biệt và bảo mẫu, buổi tối còn có Mạnh Lâm, hẳn là sẽ không có chuyện gì, bèn về nhà.


Về đến nhà, đã gần mười giờ, hắn do dự một chút, rồi gọi điện cho Mạnh Cường.


Mạnh Cường đang cần nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của Bành Viễn Chinh, đoán ra cháu mình muốn biết điều gì, liền nói cho Bành Viễn Chinh. Theo tình hình trước mắt, bất kể là Hàn Duy hay Mạnh Cường, đều không có cơ hội lên làm Chủ tịch thành phố.


- Viễn Chinh, Hàn Duy không thể đạt mục đích. Nghe nói tỉnh đã xác định tân Chủ tịch thành phố mới, đó là Giám đốc Sở Giáo dục tỉnh, người của Chủ tịch tỉnh.


Giọng Mạnh Cường hơi chua xót và cô đơn:


- Chắc có lẽ sẽ không có thay đổi, chuyện này đối với Hàn Duy là một đả kích không nhỏ…


- Ồ, ra thế, thảo nào gần đây Hàn Duy có thời gian và sức lực để tập trung vào công tác ở huyện Lân.


Mạnh Cường lạnh lùng cười:


- Cháu không cần để ý tới ông ta, tuy nhiên cháu cũng phải đề phòng ông ta. Hiện giờ, ông ta không còn hy vọng tiến lên, liền bắt đầu tập trung tranh quyền. Trong tương lai, huyện Lân mới là một cái bánh ngọt lớn, cậu xem chừng ông ta có ý đồ.


- Có ý đồ là bình thường, cũng có thể hiểu được, nhưng nếu quá đặt nặng, là đã đánh mất tư cách lãnh đạo rồi.


Bành Viễn Chinh hơi bĩu môi, cười nhạt:


- Được rồi cậu, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, cháu định mấy ngày nữa trở về. Việc sáp nhập địa giới, cậu giúp huyện cháu một chút, cháu bảo Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa tìm cậu.


- Chuyện đó không thành vấn đề. Được rồi, hai đứa bé khỏe chứ? Đợi hai đứa được trăm ngày tuổi, cậu mợ sẽ qua thăm.


Mạnh Cường nói, rồi cúp điện thoại.





Hai ngày sau, Phùng Thiến Như và hai con xuất viện về nhà.


Bành Viễn Chinh ở nhà với vợ con nửa tháng, rồi chuẩn bị rời Thủ đô về huyện. Tới giờ, hắn đã rời khỏi thành phố Tân An gần ba tháng, nếu kéo dài hơn nữa, chỉ sợ tình hình ở huyện sẽ không khống chế được.


Bàn với người trong nhà xong, hắn quyết định ngày 3 tháng 9 về huyện, tức ngày mốt.


Sinh được hơn tháng, Phùng Thiến Như bắt đầu thực hiện kế hoạch giảm béo của mình. Buổi sáng Bành Viễn Chinh đưa cô đi tập thể hình, buổi chiều thì cùng ở nhà chăm sóc hai đứa bé, người một nhà hết sức hòa hợp, vui vẻ.


Buổi sáng, Bành Viễn Chinh đang chuẩn bị đưa Phùng Thiến Như ra ngoài, Hầu Khinh Trần gọi điện thoại tới, mời hắn cùng ăn trưa, coi như tiễn hắn. Bành Viễn Chinh hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý, hắn muốn gọi Phùng Thiến Như cùng đi, nhưng cô không đồng ý.


Buổi sáng cô lén lút nói dối trong nhà để chuồn đi, tập thể hình cũng có, nhưng quan trọng hơn, là đến tập đoàn Hoa Vũ xử lý công việc.


- Ông xã, em không đi đâu, mình anh đi đi. Em còn phải tổ chức một cuộc họp, công việc nhiều lắm. Trưa nay em và chị An Na cùng ăn cơm bàn chuyện dự án!


Phùng Thiến Như cười, vừa bắt đầu thay quần áo, vừa nói:


- Thời gian của em luôn không đủ, em muốn ra ngoài làm việc, lại không yên tâm vì hai con…


- Cũng được, vậy em đi đi. Anh sẽ chờ, dù sao thời gian còn sớm.


Bành Viễn Chinh cười cười, đưa Phùng Thiến Như ra, dặn dò cô mấy câu, rồi quay lại nhà giúp Mạnh Lâm và Tống Dư Trân chăm sóc hai đứa bé.


Hai anh em sinh đôi Lan Trình và Lan Thư đã trở thành bảo bối của mọi người ở Phùng gia, ai cũng coi chúng như hòn ngọc quý trên tay. Nếu không phải lo chăm sóc cho Phùng lão, thì bà Phùng đã rời Đại Hồng Môn, đến biệt thự Phùng gia mà ở.


Bành Viễn Chinh ở phòng dành cho hai đứa bé được vài phút đã bị Tống Dư Trân đuổi ra, sợ hắn càng giúp càng bề bộn thêm ra.


Bất đắc dĩ Bành Viễn Chinh đành ra ngoài xem ti vi, rồi khi thấy sắp đến giờ hẹn, bèn lái xe đến gặp Hầu Khinh Trần tại tiệm cà phê.


Hầu Khinh Trần đang đợi trước cửa. Hôm nay cô cố ý diện một chút, mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, đầu không đội mũ, bởi vì tóc của cô đã mọc được kha khá, tuy không phải mái tóc dài tha thướt trước kia, nhưng mái tóc ngắn trông quyến rũ và nhanh nhẹn.


Bành Viễn Chinh từ cửa thang máy đi ra, xa xa đã nhìn thấy Hầu Khinh Trần. Từ góc nhìn của hắn, dáng vẻ vô cùng yểu điệu, tha thướt của Hầu Khinh Trần, rất giống nhân vật nữ chính trong bộ phim “Lệ nhân hành”.


- Chị Khinh Trần.


Bành Viễn Chinh cười, đi tới.


Hầu Khinh Trần dịu dàng cười nói:


- Cậu Bành, mời vào! Chị đợi đã lâu, rất hân hạnh được đón tiếp!


Bành Viễn Chinh cười khổ:


- Chị Khinh Trần, sao lại khách khí như vậy? À, Niệm Ba đâu?


Hai đầu chân mày Hầu Khinh Trần thoáng ửng hồng, ra vẻ thản nhiên nói:


- Niệm Ba có việc bất ngờ, đến sân bay đón bạn.


Hai người sóng vai vào một gian phòng trang hoàng đẹp đẽ và sang trọng. Hầu Khinh Trần gọi cà phê, cơm Tây và rượu vang đỏ, hai người ngồi vào chỗ của mình.


Hầu Khinh Trần nở một nụ cười quyến rũ, nâng chén hướng về phía Bành Viễn Chinh, dịu dàng nói:


- Nào, chị mời cậu một chén.


Bành Viễn Chinh cười, cũng nâng chén cụng với Hầu Khinh Trần, rồi nhấp một ngụm nhỏ.


- Viễn Chinh, hôm nay chị mời cậu tới, là có hai câu muốn nói với cậu.


Hầu Khinh Trần đặt chiếc cốc chân dài trên tay xuống, mặt đỏ bừng, tuy nhiên giọng cô lại trịnh trọng, không giống dáng vẻ hơi “ám muội” và cực kỳ quyến rũ của cô.


Trong lòng Bành Viễn Chinh chợt giật thót.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom