• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (1 Viewer)

  • Chương 617

Huyện Lân rút lui thể chế huyện, xây dựng quận, ở tỉnh vốn định phái một Phó chủ tịch tỉnh tới tham dự, nhưng cuối cùng không động tĩnh gì, bởi vì Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đang có sự điều chỉnh quyền lực.


Từ một năm trước, đã có tin đồn Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình rời khỏi tỉnh Gaing Bắc, chỉ có điều chưa xác định. Mà năm nay, trước hội nghị toàn thể Trung ương lần thứ mười bốn, Từ Xuân Đình trở thành Uy viên Bộ chính trị Trung ương, chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng.


Như thế Từ Xuân Đình đã xác định chắc chắn sẽ lên chức và rời khỏi tỉnh. Được vào Bộ chính trị, có thể gọi là lãnh đạo Trung ương, so với Bí thư Tỉnh ủy bình thường là khác nhau về bản chất. Đương nhiên, một số người đứng đầu tỉnh lớn về kinh tế, cũng là Ủy viên Bộ chính trị. Chỉ có điều trong lịch sử tỉnh Giang Bắc, chưa từng xảy ra trường hợp Bí thư Tỉnh ủy kiêm nhiệm Ủy viên Bộ chính trị, điều này đủ nói lên vấn đề rồi.


Đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp địa vị của tỉnh Giang Bắc tăng lên, Từ Xuân Đình vẫn được giữ lại. Tuy nhiên khả năng này rất thấp.


Từ Xuân Đình công tác ở Giang Bắc suốt bảy năm, từ Chủ tịch tỉnh lên làm Bí thư Tỉnh ủy, ở Giang Bắc chăm lo việc nước, đẩy mạnh kiến thiết kinh tế, đưa tỉnh Giang Bắc từ một tỉnh bình thường phía bắc trở thành tỉnh có nền kinh tế lớn của cả nước, công lao rất lớn. Từ điều này mà xét, việc ông ta lên chức là hợp tình hợp lý. Với tuổi tác hiện nay của Từ Xuân Đình, ông ta còn có không gian nhất định để lên cao hơn nữa.


Thời điểm Từ Xuân Đình rời khỏi tỉnh đang được đếm ngược, Chủ tịch tỉnh Hầu Niệm Nguyên bắt đầu từng bước tiếp nhận quyền lực từ Bí thư Tỉnh ủy, nhưng trong thời gian Từ Xuân Đình vẫn còn ở lại tỉnh, hai người cũng ngấm ngầm tiến hành cuộc tranh đấu quyền lực.


Sau khi quận Kiến An được thành lập, Thành ủy bắt tay vào lựa chọn cán bộ vào bộ máy lãnh đạo quận. Về việc này, ở thành phố có hai tiếng nói khác nhau.


Một tiếng nói là của phía Chu Tích Thuấn, cơ bản muốn duy trì lực lượng bộ máy lãnh đạo sẵn có không thay đổi, thực hiện bước quá độ quyền lực một cách chắc chắn, một tiếng nói khác, do Chủ tịch thành phố Tạ Kiến Quân dẫn đầu, chủ trương phải xáo trộn hoàn toàn, tái sắp xếp lại từ đầu, cái gì nên xóa bỏ thì xóa bỏ, cái gì nên khuếch trương thì khuếch trương.


Tương tự như vậy, đối với ứng cử viên cho vị trí số một Quận ủy Kiến An, cũng diễn ra tranh luận. Một phe ủng hộ Bành Viễn Chinh lên nhận chức, Hàn Duy không kiêm nhiệm; phe kia cho rằng Bành Viễn Chinh chưa đủ kinh nghiệm, kiến trì ý kiến chọn lựa cán bộ đắc lực hơn nhậm chức, đồng thời cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy.


Hai phe tranh chấp, tạo cho Chu Tích Thuấn một áp lực lớn.


Sự tranh luận của lãnh đạo thành phố, khiến việc xác định lãnh đạo chủ chốt của quận không thể xác định rõ ràng, cũng khiến quan trường trong quận rung chuyển, lòng người hoang mang.


Thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ, sở dĩ tồn tại tranh luận, không phải do Bành Viễn Chinh trẻ tuổi, kinh nghiệm còn non, mà do Chủ tịch thành phố Tạ Kiến Quân nhân cơ hội này tạo dựng quyền uy của mình, tăng cường tiếng nói trong công tác bố trí cán bộ, mưu cầu lợi ích chính trị lớn hơn nữa.


Tuy Chu Tích Thuấn chủ trương bồi dưỡng Bành Viễn Chinh lên chức, nhưng việc này quan trọng, ông ta cũng không thể bất cháp tất cả, đẩy Bành Viễn Chinh lên, như thế sẽ làm mâu thuẫn giữa ông ta và Tạ Kiến Quân thêm gay gắt. Là Bí thư Thành ủy, ông ta phải suy tính toàn cục, không thể dễ dàng đưa ra quyết định.


Nhưng ngoại trừ Bành Viễn Chinh ra, Chu Tích Thuấn lại đặc biệt chống đối các ứng cử viên do Tạ Kiến Quân đề cử. Đối với Chu Tích Thuấn, không ai thích hợp hơn Bành Viễn Chinh đảm nhiệm vị trí số một quận Kiến An, nếu đưa những người khác lên, chưa quen thuộc với công tác ở quận, sẽ làm không tốt và khiến tình hình quận mới thành lập này không ổn định, thậm chí khiến kinh tế suy giảm.


Đây không phải là lo lắng vô cớ.


Các dự án quan trọng ở quận Kiến An, ý tởng thu hút đầu tư và bố cục xây dựng đều do chính Bành Viễn Chinh thúc đẩy, nếu điều Bành Viễn Chinh đi, thay người khác, hậu quả thật khó tưởng tượng nổi.





Hội nghị thường vụ Thành ủy kết thúc, Mạnh Cường cau mày trở về phòng làm việc của mình.


Hôm nay trong hội nghị thường vụ Thành ủy, tranh luận vẫn rất mạnh mẽ, hai phe tranh chấp quyết liệt, đỏ mặt tía tai. Từ đầu đến cuối, Chu Tích Thuấn đều không tỏ thái độ, mà Tạ Kiến Quân cũng vậy.


Bởi vì quan tâm đến cháu mình, Mạnh Cường đành phải giữ im lặng, tìm cách né tránh. Ông ta là cậu của Bành Viễn Chinh , nếu ông mở miệng, chỉ có thể mang đến hiệu quả trái ngược.


Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, trời u ám, cuối tháng 11, thành phố Tân An đã bước vào mùa đông. Xem sắc trời hôm nay, có thể sắp có tuyết đầu mùa đông.


Mạnh Cường đi tới đi lui trong phòng làm việc, vô cùng lo lắng bất an. Ông ta đột nhiên trở lại phía sau bàn làm việc, nhấc điện thoại lên gọi cho Bành Viễn Chinh.


- Viễn Chinh, là cậu đây!


- Dạ, cậu có việc?


Nghe giọng nói bình thản của Bành Viễn Chinh, Mạnh Cường không kìm nỏi, trầm giọng nói:


- Giờ phút này mà cháu còn có thể bình tĩnh như vậy! Chuyện quan hệ tới tiền đồ chính trị của cháu, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu như có thể làm nhân vật số một quận Kiến An, tương lai cháu…


Bành Viễn Chinh cười cười:


- Cậu, cậu cũng là cán bộ lãnh đạo, cậu phải biết, chuyện này không phải cháu muốn làm là có thể làm, mà còn phải xem quyết định cuối cùng của Thành ủy.


Mạnh Cường nhíu mày:


- Thời điểm mấu chốt, cháu phải tập trung chú ý! Chuyện của cháu, trong nhà biết không?


- Không, cháu chưa nói với trong nhà.


- Viễn Chinh, chuyện này không phải nhỏ, cháu không cần tỏ rá như không có gì. Bình thường chúng ta có thể không cần tới mối quan hệ trong nhà, nhưng tới thời điểm mấu chốt như thế này, nếu cháu vẫn thờ ơ, tương lai chắc chắn cháu sẽ phải hối hận!


Mạnh Cường kiên trì khuyên:


- Cháu nói với bác Cả của cháu đi, nhờ ông ấy nói giúp cho cháu một tiếng! Tuy rằng Bí thư Từ phải đi, nhưng trước mắt vẫn còn ở lại, ông ta chỉ cần nói một câu bằng người khác nói mười ngàn câu!


Hiện giờ Chu Tích Thuấn còn đang do dự, chưa hạ quyết tâm được. Mã sở dĩ thành phố xảy ra tranh luận lớn như vậy, cũng một phần do thái độ ngần ngừ của ông ta. Chỉ cần Chu Tích Thuấn kiên quyết một chút, chuyện này sẽ không thành vấn đề.


Mạnh Cường hạ giọng nói tiếp.


Bành Viễn Chinh cười khổ :


- Cậu, tính cách của ông nội cháu, cậu còn không hiểu sao? Ông sẽ không để cho bác Cả nói giúp cho cháu. Ông nội đã nói rõ, trong nhà sẽ không can dự vào vấn đề chức vụ của cháu, tương lai có thể đi được bao xa, còn phải xem vận may và bản lĩnh của cháu.


Mạnh Cường không nói gì, liền buồn bực cúp điện thoại.


Nói chuyện với Mạnh Cường xong, Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng gác điện thoại. Hắn quay lại nhìn cuồng phong gào thét ngoài cửa sổ, cây hòe cổ thụ ngoài kia bị gió thổi lắc lư, thời tiết đầu đông mà lại xuất hiện gió to như thế này, thật sự là hiếm thấy.


Bành Viễn Chinh không phải không muốn nắm lấy cơ hội lần này, nhưng trước mắt, hắn chỉ có thể chờ kết quả “đánh cờ” của hai phe Thành ủy. Đối với trong nhà, hắn tuyệt đối không thể mở miệng yêu cầu, bởi vì chuyện này sẽ khiến ông cụ phản cảm. Mà chuyện này, tuy hắn không nói, nhưng hắn không tin mọi người ở Phùng gia không biết tình hình. Trên thực tế, bởi vì hắn nhậm chức ở Tân An, trong quan trường Tân An có bất luận tin tức nhỏ nào, Phùng Bá Đào cũng hết sức chú ý.


Nếu trong nhà hắn không làm gì, thậm chí không gọi điện thoại tới, cho thấy Phùng lão không muốn nhúng tay can thiệp vào việc bố trí cán bộ địa phương.


- Cốc cốc cốc!


Có tiếng gõ cửa.


Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại, thản nhiên nói:


- Mời vào!


Quách Vĩ Toàn đẩy cửa vào, đứng đó nhẹ nhàng nói:


- Chủ…


Quách Vĩ Toàn theo thói quen định gọi “Chủ tịch huyện Bành”, nhưng lại chợt nhớ ra, hiện giờ huyện Lân đã không còn tồn tại, nhưng vừa rồi thành phố không xác định chức vụ cho Bành Viễn Chinh, y không biết nên gọi hắn là “Chủ tịch quận Bành” hay là “Bí thư Bành”. Thật ra không chỉ riêng Bành Viễn Chinh, các cán bộ ban đầu của huyện Lân, đều đang ở vào cảnh lúng túng, đều đang chờ Thành ủy bổ nhiệm lại.


Bành Viễn Chinh cười cười:


- Lão Quách, tìm tôi vì chuyện dự án à?


- Hai ngày nay, mấy nhà đầu tư, bao gồm công ty Giang Nam, công ty Hoa Thương Singapore, đều tìm tới chỗ tôi, yêu cầu phía chính quyền huyện trả lời thắc mắc của họ. Họ nói bây giờ huyện Lân không còn nữa, các thỏa thuận hợp tác ban đầu mà huyện ký với họ có còn hiệu lực hay không? Có phải thay đổi hình thức ký kết không? Còn nữa, điều mà họ càng quan tâm là, chính sách ưu đãi có liên quan có thể tiếp tục hay không?


Quách Vĩ Toàn thở ra một cái, lại nói:


- Tất cả mọi người có phần không yên tâm, sẽ có biến đổi.


- Lão Quách, anh nói cho họ biết, tất cả các thỏa thuận mà Ủy ban nhân dân huyện Lân ký kết với họ đều sẽ tiếp tục có hiệu lực, huyện đã hứa hẹn bất cứ chính sách ưu đãi nào, cũng sẽ không hủy bỏ. Tuy huyện Lân đã không còn, nhưng là một cấp chính quyền, tất cả chính sách ban hành đều có hiệu lực pháp luật, không thể nghi ngờ.


Hơn nữa, Thành ủy đã ban hành văn kiện, tất cả công tác vững vàng quá độ, tiếp tục có hiệu lực. Anh nói cho họ biết, đợi sau khi bộ máy Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận đã được xác định, quận sẽ ký thảo thỏa thuận hợp tác bổ sung với họ, giải trừ sự lo lắng cho họ.


- Được, tôi lập tức đi nói chuyện với họ.


Vẻ mặt Quách Vĩ Toàn hơi phức tạp, ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng vẫn không khỏi bận tâm.


Cho dù bây giờ Bành Viễn Chinh hứa hẹn nhiều việc, nhưng trong tương lai, một khi hắn không phải là người chủ quản quận Kiến An này, những lời hứa của hắn sẽ trở thành bọt nước.


Dường như hiểu được băn khoăn của Quách Vĩ Toàn, Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:


- Lão Quách, anh không cần lo lắng nhiều như vậy. Không là nhân vật số một, tôi vẫn có thể là Chủ tịch quận kia mà? Chỉ cần tôi còn nhậm chức ở quận, những gì tôi hứa hẹn, nhất định sẽ giữ lời!


Mà cho dù Thành ủy điều tôi rời khỏi quận, tôi cũng sẽ thông qua lãnh đạo thành phố giải quyết việc này một cách rốt ráo, không để lại rắc rối cho các đồng chí, anh yên tâm đi!


Giọng Bành Viễn Chinh tuy bình thản nhưng chắc nịch như đinh đóng cột.


Bành Viễn Chinh quả thật đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Một khi hắn rời khỏi quận, hắn sẽ thông quá Chu Tích Thuấn và Mạnh Cường, tiếp tục hoàn thành công tác mà hắn đã thúc đẩy, cho dù phải dùng đến quan hệ trong nhà, hắn cũng không tiếc, tuyệt đối không để xảy ra tình trạng người đi, cục diện cũng tan.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom