Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 629
Những số liệu trong bài báo là do Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận Tiền Học Ngữ nói với phóng viên báo chiều Giang Bắc, phóng viên không phóng đại.
Bành Viễn Chinh nói điện thoại với Tiểu Triệu xong, mặt sa sầm nhìn ra ngoài cửa xe. Xe chạy như bay, quang cảnh hai bên đường cao tốc vùn vụt lùi ra sau, Bành Viễn Chinh cảm thấy phiền muộn, chợt dầu váng mắt hoa, muốn nôn mửa.
Lái xe lo lắng quay lại nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Bành, hay là dừng xe lại để ngài nghỉ ngơi một chút.
Bành Viễn Chinh cảm thấy không thoải mái, xua tay:
- Không sao, cứ tiếp tục lái đi.
Bành Viễn Chinh nhắm mắt lại.
Lái xe cố hết sức giữ cho xe chạy một cách vững vàng, nhưng lái xe trên đường cao tốc, tốc độ không thể giảm dưới giới hạn. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, ra khỏi đường cao tốc, là đã đến quận Kiến An.
Bành Viễn Chinh thở phảo một cái:
- Dừng xe bên đường một lát.
Lái xe vội dừng xe lại.
Bành Viễn Chinh xuống xe, đứng ở ven đường châm một điếu thuốc, hút xong, lại lên xe, bảo tài xế chạy thẳng tới Quận ủy.
Bành Viễn Chinh trở lại phòng làm việc của mình, Trưởng ban Tuyên giáo Phàn Thường đi tới, vẻ mặt hơi lúng túng:
- Bí thư Bành!
Ở trên xe, Bành Viễn Chinh gọi điện báo cho Phàn Thường, bảo y đến phòng làm việc của hắn nói chuyện. Thật ra lúc này, Ban Tuyên giáo đã biết Bành Viễn Chinh không hài lòng đối với bài báo hôm nay của báo chiều Giang Bắc về quận Kiến An. Chỉ có điều, rõ ràng bài báo tán thành công tác ở quận, thậm chí là tán tụng, sao lãnh đạo không hài lòng? Người của Ban Tuyên giáo nghĩ mãi không ra.
Phàn Thường cũng hơi hoang mang.
- Lão Phàn, anh xem bài báo này một chút, xem có vấn đề hay không?
Bành Viễn Chinh đưa tờ báo tới, Phàn Thường nhận lấy, đọc kỹ một lượt. Đọc Xong, y ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh, cười khổ:
- Bí thư Bành, có vẻ hơi khoa trương, tuy nhiên…
Phàn Thường chưa nói hết, đã bị Bành Viễn Chinh lạnh lùng cắt ngang:
- Đâu chỉ là một chút khoa trương? Quá khoa trương, quá phóng đại! Trong hai năm tăng gấp đôi, đây là khái niệm gì? Chúng ta sao có thể làm được? Người thạo nghiệp vụ xem cái này, sẽ cười vào mặt! Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Kiến An chúng ta sẽ trở thành trò cười cho nhân dân toàn tỉnh!
Tôi hỏi anh, ai làm chuyện này? Đây là cái nhìn do Ban Tuyên giáo đưa ra, hay là người nào tự chủ trương?
Phàn Thường bối rối cau mày nói:
- Hẳn là Tiền Học Ngữ nhất thời lỡ miệng nói ra, chứ không có dụng ý gì.
- Lão Phàn, bản thảo như vậy đưa ra ngoài, sao Ban Tuyên giáo không kiểm tra? Ai nhận phỏng vấn cũng có thể muốn nói gì thì nói, sau này sao ổn? Việc lần này rất nghiêm trọng, hy vọng Ban Tuyên giáo chỉnh đốn lại một chút. Đồng thời, nhất định điều tra tới cùng, xem đây rốt cuộc là ăn nói bừa bãi hay cố ý bôi đen!
Giọng Bành Viễn Chinh rất lạnh lùng và cứng rắn.
Phàn Thường không dám chậm trễ, lập tức xoay người rời khỏi. Sau khi trở về, Phàn Thường nổi giận đạp bàn trước mặt ba Phó trưởng ban, ra lệnh lập tức thành lập tổ điều tra, mọi nhân viên Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo tạm thời bị cách chức kiểm tra. Đồng thời, yêu cầu Tiền Học Ngữ viết báo cáo, giải thích rõ ràng chuyện đã xảy ra.
Thật ra chuyện này cũng không có gì lớn lao. Bất quá Tiền Hoạc Ngữ nhất thời bồng bột, lỡ mồm nói mạnh miệng. Tính người này vốn hay huênh hoang, khoác lác, y phóng đại mục tiêu của quận đề ra, phóng viên không rõ tình hình lại trích dẫn lời của y trong bài báo, mà Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo cũng không để ý, xem bản thảo không kỹ, đã vội đưa in.
Tiền Học Ngữ cảm thấy mình rất oan uổng, chỉ vì muốn “tô son điểm phấn” cho quận, mà lại bị Bí thư Quận ủy đánh phủ đầu.
Ngày hôm sau, trong hội nghị thường ủy, Bành Viễn Chinh đưa chuyện này ra, yêu cầu nghiêm túc xử lý Tiền Học Ngữ, đồng thời coi đây là cơ hội, ở quận triển khai hoạt động chỉnh đốn giáo dục tác phong.
Tiền Học Ngữ bị cách chức, bị điều khỏi văn phòng xử lý quận đến Hội đồng nhân dân công tác, hoàn toàn rời khỏi sân khấu quyền lực trung tâm của quận. Cố Khải Minh biết đây là Bành Viễn Chinh nhân cơ hội phản kích lại mình. Nhưng lần này, là do Tiền Học Ngữ chủ động nhảy vào lưới của Bành Viễn Chinh, bị hắn bắt gọn, Cố Khải Minh cũng không thể tránh được.
Tuy nhiên, Bành Viễn Chinh không điều Trí Linh trở về văn phòng xử lý quận, mà điều cô ta tới làm Chủ nhiệm Phòng Nghiên cứu Quận ủy. Hắn vẫn giao việc tuyển người ở văn phòng xử lý quận cho Cố Khải Minh. Cố Khải Minh lại chọn một tâm phúc của mình, Bành Viễn Chinh làm bộ như không nhìn thấy.
Hiện tại hắn nắm trong tay toàn bộ tình hình chung về chính trị, kinh tế, xã hội quận trong tay, không thể chú ý tới một số quyền lực cục bộ và nhỏ, bởi vậy điều gì nên buông tay thì hắn phải buông tay. Chỉ có điều thỉnh thoảng không thể không bắt bí một chút.
…
Năm nay mùa xuân tới đặc biệt sớm, nhiệt độ không khí cũng tăng nhanh. Xuân về hoa nở, các công trình ở quận được xây dựng với tốc độ cao. Bước vào tháng 4, liên tục có ba dự án có vốn đầu tư hơn 20 triệu được khởi công, tuy Bành Viễn Chinh luôn bận rộn, nhưng rất vui vẻ thích thú.
Tâm trạng tốt đẹp của hắn kéo dài đến chiều ngày 28 tháng 4.
Buổi chiều lúc gần tan việc, Tào Dĩnh gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh. Từ lúc Tào Dĩnh bị tai nạn đến giờ, thời gian không ngắn, mặc dù cô không khôi phục được phần trí nhớ đã mất, nhưng tình trạng cơ thể không tệ, ngay từ năm ngoái đã trở lại làm việc.
Bởi vì tránh cho cảnh tượng quá khứ làm Tào Dĩnh bị kích động, Tào Đại Bằng nhờ người “chạy” để Tào Dĩnh được chuyển tới trường trung học thực nhiệm Tân An vừa mới được thành lập, dạy môn vật lý lớp 10.
Bành Viễn Chinh dần dần bớt qua lại với Tào Dĩnh và Tào gia, chỉ từng bước làm nhạt đi cái quan hệ “người yêu” này, chứ không thể lập tức vạch trần chân tướng, khiến Tào Dĩnh bị tổn thương.
Cũng may, hắn bận rộn nhiều công tác, cái cớ “bận đến nỗi đầu óc choáng váng” là rất chính đáng. Mà theo bề ngoài, hắn chuyên tâm vào con đường làm quan, hứng thú với quyền lực, hiện giờ thân mang chức vụ cao, phai nhạt đối với chuyện tình cảm riêng tư.
Cha mẹ Tào Dĩnh cũng nhân cơ hội khuyên giải, an ủi con gái, nói bây giờ Bành Viễn Chinh đã không còn là Bành Viễn Chinh trước kia, không thích hợp với Tào Dĩnh nữa…Chỉ có điều, Tào Dĩnh vẫn im lặng một cách khác thường, không phản đối, cũng không đồng ý.
- Viễn Chinh, tối nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn tối, em có chút việc muốn bàn với anh.
Giọng của Tào Dĩnh vẫn dịu dàng như trước.
Bành Viễn Chinh lưỡng lự một chút, cười nói:
- Được, tuy nhiên hôm nay anh có thể tan việc muộn một chút, em chờ anh một lát nhé?
- Bảy giờ tối, em sẽ đợi anh ở trước nhà hàng cơm Tây “Kim Sắc La Mã”.
Tào Dĩnh dịu dàng nói xong, liền cúp điện thoại.
…
Xe của Bành Viễn Chinh dừng lại trước cửa nhà hàng Kim Sắc La Mã, hắn không xuống xe ngay, mà ngồi trong xe nhìn Tào Dĩnh đang đứng ở cửa, im lặng không nói. Cô mặc một cái áo gió màu xám nhạt, cổ quàng một chiếc khăn lụa màu hồng phấn, mái tóc dài bị gió thổi tung lên.
Hắn có dự cảm, hôm nay Tào Dĩnh đến tìm hắn, nhất định là có chuyện, hơn nữa không phải là chuyện nhỏ. Hoặc là, từ sau ngày hôm nay, quan hệ phức tạp tinh tế và khó hiểu giữa hắn và Tào Dĩnh, sẽ vì vậy mà kết thúc.
Một lát sau, hắn thấy ánh mắt của Tào Dĩnh hướng về phía mình, lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười xống xe, đi nhanh về phía Tào Dĩnh.
- Tiểu Dĩnh!
- Viễn Chinh, anh đến rồi. Đi, em đã chọn xong chỗ ngồi.
Tào Dĩnh cười nói tự nhiên, sóng vai Bành Viễn Chinh đi vào nhà hàng.
Hai người ngồi xuống, Tào Dĩnh đã gọi hai món ăn, hai ly cà phê và hai ly rượu vang đỏ. Lúc ăn cơm, tuy Tào Dĩnh cười nói, nhưng không đề cập tới “chủ đề”. Nếu cô không nói, Bành Viễn Chinh cũng không tiện chủ động mở miệng hỏi.
Tiếng dương cầm trình diễn bản nhạc nổi tiếng “Đa nuýp xanh” ngân nga bên tai, nhạc khúc lưu loát, uyển chuyển khiến lòng người có một cảm giác linh hoạt biến ảo. Hai người lặng yên đối ẩm, tao nhã và lịch sự ăn cơm Tây, thưởng thức rượu vang đỏ, cho đến lúc màn trời bên ngoài hoàn toàn tối om, thành phố bắt đầu lên đèn.
- Viễn Chinh, anh ăn thấy ngon không?
Tào Dĩnh vẫn nhẹ nhàng mỉm cười hỏi.
Bành Viễn Chinh gật đầu mỉm cười:
- Ngon lắm, vậy chúng ta đi chứ?
- Dạ.
Tào Dĩnh đứng dậy lấy áo khoác của Bành Viễn Chinh, giúp hắn mặc vào, động tác dịu dàng cẩn thận, như một người vợ hiền nhu thuận, sau đó mới lấy áo gió của mình ra, thong thả mặc vào.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Bành Viễn Chinh định đón xe taxi, bị Tào Dĩnh ngăn lại:
- Viễn Chinh, đường cũng không xa, chúng ta đi bộ thôi.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái:
- Được, vậy đi bộ một chút.
Dưới ánh đèn mờ mờ, hai người sóng vai bước đi, nhưng hai cái bóng lại bị kéo thành một dài, một ngắn. Gió thổi ngược về phía hai người, đã ấm hơn mấy ngày trước, mang theo hơi thở hỗn tạp của một thành phố phồn hoa.
Đi được chừng hơn trăm thước, đột nhiên Tào Dĩnh từ từ dừng bước lại. Cô đứng dưới một gốc cây ngô đồng, đôi mắt sáng long lanh như nước, ngắm nhìn Bành Viễn Chinh, rồi nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, Phùng tiểu thư vợ anh có khỏe không? Em vừa mới biết, cô ấy sinh đôi, thật sự là chúc mừng hai người!
Giọng Tào Dĩnh rất nhẹ nhàng, nhưng vào tai Bành Viễn Chinh, lại như sét đánh giữa trời. Hắn chấn động, đưa mắt nhìn Tào Dĩnh, môi mím lại, một câu cũng không nói nên lời.
Tào Dĩnh có thể nói ra lời này, không chỉ có nghĩa sự “ảo tưởng” bấy lâu đều tiêu tan, còn có nghĩa trí nhớ cô đã hoàn toàn khôi phục.
…
- Viễn Chinh, anh không cần nói gì cả, em hiểu cả rồi.
Anh đừng lo cho em, chung quy chỉ là một hồi mộng ảo, cuối cùng cũng phải tỉnh mộng mà thôi. Ngày này sớm muộn gì cũng phải đến, đối với em mà nói, sớm một chút hay muộn một chút, cũng không có gì khác biệt.
- Tiểu Dĩnh, trí nhớ của em khôi phục lúc nào vậy?
Bành Viễn Chinh khẽ thở dài, hỏi.
Tào Dĩnh quay lại nhìn ra phía màn đêm thành phố, thẫn thờ nói:
- Đại khái đã hơn một tháng. Em không cẩn thận bị té, đầu choáng váng một lúc, liền nhớ lại nhiều việc.
Cảm ơn anh đã làm tất cả vì em, cảm ơn anh đã xây nên một giấc mơ đẹp đẽ cho em. Tuy rằng giấc mơ đã hoàn toàn tan biến, nhưng dù sao em cũng dã được vui vẻ hạnh phúc một thời gian. Đối với anh, đây chỉ là đóng kịch, nhưng đối với em, đây là những điều trọn đời khắc cốt ghi tâm.
Giọng Tào Dĩnh dịu dàng sâu lắng, cô cất bước đi trước, thân hình mảnh mai ẩn vào trong bóng tối mờ mờ, Bành Viễn Chinh nhìn theo, trong lòng ảm đạm, đồng thời lại có một chút đau lòng mà không hiểu vì đâu.
- Em muốn uống rượu, anh có thể đi với em không?
Tào Dĩnh dừng bước lại, chỉ về phía đường cái đối diện:
- Quán “Hỏa liệt điểu”, được không?
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi gật đầu:
- Được, anh đi với em.
Trong quán rượu tiếng người ồn ào, khói thuốc mù mịt, toàn là những thanh niên nam nữ nhuộm tóc đủ màu đủ kiểu kỳ quái, tiếng nhạc cuồng loạn và tiếng gào thét hỗn tạp, khiến Bành Viễn Chinh cảm thấy không thoải mái.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tào Dĩnh đến một chỗ như thế này. Cô gọi bia, cũng không bận tâm Bành Viễn Chinh bằng lòng hay không, rót đầy ly cho hai người, rồi nâng ly lớn lên mà uống ừng ực.
Rõ ràng Tào Dĩnh muốn phóng túng một lần, xoa dịu cảm giác áp lực và đau thương ở sâu trong nội tâm. Bành Viễn Chinh muốn ngăn cản nhưng biết là không thể, đành yên lặng uống cùng cô.
Tửu lượng Tào Dĩnh vượt quá sự tưởng tượng của Bành Viễn Chinh. Cô gái mà cho tới bây giờ luôn nghiêm trang, gia giáo, theo khuôn phép cũ, sau khi hoàn toàn bộc lộ nỗi niềm, không ngờ lại tỏ ra điên cuồng, hoang dã đến như vậy. Ước chừng cô uống vào một tá chai bia, uống nhiều như vậy, ngay cả Bành Viễn Chinh cũng hơi ngà ngà.
Cuối cùng Tào Dĩnh có phần kích động, không kìm chế được cảm xúc, cô giơ cao ly bia, đứng dậy nương theo tiếng nhạc mà la hét, mấy tên dáng vẻ lưu manh bu lại, Bành Viễn Chinh thấy không ổn, bèn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, dìu cô ra khỏi quán rượu.
Đón xe trở lại cư xá, Bành Viễn Chinh dìu Tào Dĩnh lên lầu, gõ cửa cả buổi không ai mở. Tào Dĩnh dựa trên lưng hắn, nhẹ nhàng nói:
- Em…có chìa khóa…ba mẹ em về nhà ông bà…
Bành Viễn Chinh dùng chìa khóa mở cửa, đỡ Tào Dĩnh vào xong, Bành Viễn Chinh vừa định thu xếp để rời khỏi cô, Tào Dĩnh đã lao tới, rúc vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, điên cuồng hôn lên môi hắn.
- Đừng di, đừng rời bỏ em…Đừng tàn nhẫn với em như vậy…
…
Ngày hôm sau, Bành Viễn Chinh mới biết, Tào Đại Bằng xin về hưu, hai vợ chồng họ trở về quê ở Giang Nam, nhận thầu một khu đất hoang, chuẩn bị làm một lâm trường. Tào Dĩnh cũng đã đưa đơn từ chức cho nhà trường, cả nhà muốn rời Tân An về quê.
Tào Dĩnh không nói lời từ biệt Bành Viễn Chinh, chỉ viết một phong thư. Ba ngày sau khi cô rời khỏi Tanan, Bành Viễn Chinh ngồi trong phòng làm việc đọc xong lá thư này, không khỏi buồn rầu, thở dài, mi mắt không khỏi hơi ướt.
Cửa phòng làm việc của hắn không đóng, Mạc Xuất Hải chợt xuất hiện trước cửa, kính cẩn gọi:
- Bí thư Bành, ngài có tiếp hai doanh nhân của tỉnh Giang Nam không?
Bành Viễn Chinh đứng dậy, lạnh nhạt nói:
- Tiếp, anh lập tức sắp xếp.
Bành Viễn Chinh nói điện thoại với Tiểu Triệu xong, mặt sa sầm nhìn ra ngoài cửa xe. Xe chạy như bay, quang cảnh hai bên đường cao tốc vùn vụt lùi ra sau, Bành Viễn Chinh cảm thấy phiền muộn, chợt dầu váng mắt hoa, muốn nôn mửa.
Lái xe lo lắng quay lại nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Bành, hay là dừng xe lại để ngài nghỉ ngơi một chút.
Bành Viễn Chinh cảm thấy không thoải mái, xua tay:
- Không sao, cứ tiếp tục lái đi.
Bành Viễn Chinh nhắm mắt lại.
Lái xe cố hết sức giữ cho xe chạy một cách vững vàng, nhưng lái xe trên đường cao tốc, tốc độ không thể giảm dưới giới hạn. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, ra khỏi đường cao tốc, là đã đến quận Kiến An.
Bành Viễn Chinh thở phảo một cái:
- Dừng xe bên đường một lát.
Lái xe vội dừng xe lại.
Bành Viễn Chinh xuống xe, đứng ở ven đường châm một điếu thuốc, hút xong, lại lên xe, bảo tài xế chạy thẳng tới Quận ủy.
Bành Viễn Chinh trở lại phòng làm việc của mình, Trưởng ban Tuyên giáo Phàn Thường đi tới, vẻ mặt hơi lúng túng:
- Bí thư Bành!
Ở trên xe, Bành Viễn Chinh gọi điện báo cho Phàn Thường, bảo y đến phòng làm việc của hắn nói chuyện. Thật ra lúc này, Ban Tuyên giáo đã biết Bành Viễn Chinh không hài lòng đối với bài báo hôm nay của báo chiều Giang Bắc về quận Kiến An. Chỉ có điều, rõ ràng bài báo tán thành công tác ở quận, thậm chí là tán tụng, sao lãnh đạo không hài lòng? Người của Ban Tuyên giáo nghĩ mãi không ra.
Phàn Thường cũng hơi hoang mang.
- Lão Phàn, anh xem bài báo này một chút, xem có vấn đề hay không?
Bành Viễn Chinh đưa tờ báo tới, Phàn Thường nhận lấy, đọc kỹ một lượt. Đọc Xong, y ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh, cười khổ:
- Bí thư Bành, có vẻ hơi khoa trương, tuy nhiên…
Phàn Thường chưa nói hết, đã bị Bành Viễn Chinh lạnh lùng cắt ngang:
- Đâu chỉ là một chút khoa trương? Quá khoa trương, quá phóng đại! Trong hai năm tăng gấp đôi, đây là khái niệm gì? Chúng ta sao có thể làm được? Người thạo nghiệp vụ xem cái này, sẽ cười vào mặt! Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Kiến An chúng ta sẽ trở thành trò cười cho nhân dân toàn tỉnh!
Tôi hỏi anh, ai làm chuyện này? Đây là cái nhìn do Ban Tuyên giáo đưa ra, hay là người nào tự chủ trương?
Phàn Thường bối rối cau mày nói:
- Hẳn là Tiền Học Ngữ nhất thời lỡ miệng nói ra, chứ không có dụng ý gì.
- Lão Phàn, bản thảo như vậy đưa ra ngoài, sao Ban Tuyên giáo không kiểm tra? Ai nhận phỏng vấn cũng có thể muốn nói gì thì nói, sau này sao ổn? Việc lần này rất nghiêm trọng, hy vọng Ban Tuyên giáo chỉnh đốn lại một chút. Đồng thời, nhất định điều tra tới cùng, xem đây rốt cuộc là ăn nói bừa bãi hay cố ý bôi đen!
Giọng Bành Viễn Chinh rất lạnh lùng và cứng rắn.
Phàn Thường không dám chậm trễ, lập tức xoay người rời khỏi. Sau khi trở về, Phàn Thường nổi giận đạp bàn trước mặt ba Phó trưởng ban, ra lệnh lập tức thành lập tổ điều tra, mọi nhân viên Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo tạm thời bị cách chức kiểm tra. Đồng thời, yêu cầu Tiền Học Ngữ viết báo cáo, giải thích rõ ràng chuyện đã xảy ra.
Thật ra chuyện này cũng không có gì lớn lao. Bất quá Tiền Hoạc Ngữ nhất thời bồng bột, lỡ mồm nói mạnh miệng. Tính người này vốn hay huênh hoang, khoác lác, y phóng đại mục tiêu của quận đề ra, phóng viên không rõ tình hình lại trích dẫn lời của y trong bài báo, mà Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo cũng không để ý, xem bản thảo không kỹ, đã vội đưa in.
Tiền Học Ngữ cảm thấy mình rất oan uổng, chỉ vì muốn “tô son điểm phấn” cho quận, mà lại bị Bí thư Quận ủy đánh phủ đầu.
Ngày hôm sau, trong hội nghị thường ủy, Bành Viễn Chinh đưa chuyện này ra, yêu cầu nghiêm túc xử lý Tiền Học Ngữ, đồng thời coi đây là cơ hội, ở quận triển khai hoạt động chỉnh đốn giáo dục tác phong.
Tiền Học Ngữ bị cách chức, bị điều khỏi văn phòng xử lý quận đến Hội đồng nhân dân công tác, hoàn toàn rời khỏi sân khấu quyền lực trung tâm của quận. Cố Khải Minh biết đây là Bành Viễn Chinh nhân cơ hội phản kích lại mình. Nhưng lần này, là do Tiền Học Ngữ chủ động nhảy vào lưới của Bành Viễn Chinh, bị hắn bắt gọn, Cố Khải Minh cũng không thể tránh được.
Tuy nhiên, Bành Viễn Chinh không điều Trí Linh trở về văn phòng xử lý quận, mà điều cô ta tới làm Chủ nhiệm Phòng Nghiên cứu Quận ủy. Hắn vẫn giao việc tuyển người ở văn phòng xử lý quận cho Cố Khải Minh. Cố Khải Minh lại chọn một tâm phúc của mình, Bành Viễn Chinh làm bộ như không nhìn thấy.
Hiện tại hắn nắm trong tay toàn bộ tình hình chung về chính trị, kinh tế, xã hội quận trong tay, không thể chú ý tới một số quyền lực cục bộ và nhỏ, bởi vậy điều gì nên buông tay thì hắn phải buông tay. Chỉ có điều thỉnh thoảng không thể không bắt bí một chút.
…
Năm nay mùa xuân tới đặc biệt sớm, nhiệt độ không khí cũng tăng nhanh. Xuân về hoa nở, các công trình ở quận được xây dựng với tốc độ cao. Bước vào tháng 4, liên tục có ba dự án có vốn đầu tư hơn 20 triệu được khởi công, tuy Bành Viễn Chinh luôn bận rộn, nhưng rất vui vẻ thích thú.
Tâm trạng tốt đẹp của hắn kéo dài đến chiều ngày 28 tháng 4.
Buổi chiều lúc gần tan việc, Tào Dĩnh gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh. Từ lúc Tào Dĩnh bị tai nạn đến giờ, thời gian không ngắn, mặc dù cô không khôi phục được phần trí nhớ đã mất, nhưng tình trạng cơ thể không tệ, ngay từ năm ngoái đã trở lại làm việc.
Bởi vì tránh cho cảnh tượng quá khứ làm Tào Dĩnh bị kích động, Tào Đại Bằng nhờ người “chạy” để Tào Dĩnh được chuyển tới trường trung học thực nhiệm Tân An vừa mới được thành lập, dạy môn vật lý lớp 10.
Bành Viễn Chinh dần dần bớt qua lại với Tào Dĩnh và Tào gia, chỉ từng bước làm nhạt đi cái quan hệ “người yêu” này, chứ không thể lập tức vạch trần chân tướng, khiến Tào Dĩnh bị tổn thương.
Cũng may, hắn bận rộn nhiều công tác, cái cớ “bận đến nỗi đầu óc choáng váng” là rất chính đáng. Mà theo bề ngoài, hắn chuyên tâm vào con đường làm quan, hứng thú với quyền lực, hiện giờ thân mang chức vụ cao, phai nhạt đối với chuyện tình cảm riêng tư.
Cha mẹ Tào Dĩnh cũng nhân cơ hội khuyên giải, an ủi con gái, nói bây giờ Bành Viễn Chinh đã không còn là Bành Viễn Chinh trước kia, không thích hợp với Tào Dĩnh nữa…Chỉ có điều, Tào Dĩnh vẫn im lặng một cách khác thường, không phản đối, cũng không đồng ý.
- Viễn Chinh, tối nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn tối, em có chút việc muốn bàn với anh.
Giọng của Tào Dĩnh vẫn dịu dàng như trước.
Bành Viễn Chinh lưỡng lự một chút, cười nói:
- Được, tuy nhiên hôm nay anh có thể tan việc muộn một chút, em chờ anh một lát nhé?
- Bảy giờ tối, em sẽ đợi anh ở trước nhà hàng cơm Tây “Kim Sắc La Mã”.
Tào Dĩnh dịu dàng nói xong, liền cúp điện thoại.
…
Xe của Bành Viễn Chinh dừng lại trước cửa nhà hàng Kim Sắc La Mã, hắn không xuống xe ngay, mà ngồi trong xe nhìn Tào Dĩnh đang đứng ở cửa, im lặng không nói. Cô mặc một cái áo gió màu xám nhạt, cổ quàng một chiếc khăn lụa màu hồng phấn, mái tóc dài bị gió thổi tung lên.
Hắn có dự cảm, hôm nay Tào Dĩnh đến tìm hắn, nhất định là có chuyện, hơn nữa không phải là chuyện nhỏ. Hoặc là, từ sau ngày hôm nay, quan hệ phức tạp tinh tế và khó hiểu giữa hắn và Tào Dĩnh, sẽ vì vậy mà kết thúc.
Một lát sau, hắn thấy ánh mắt của Tào Dĩnh hướng về phía mình, lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười xống xe, đi nhanh về phía Tào Dĩnh.
- Tiểu Dĩnh!
- Viễn Chinh, anh đến rồi. Đi, em đã chọn xong chỗ ngồi.
Tào Dĩnh cười nói tự nhiên, sóng vai Bành Viễn Chinh đi vào nhà hàng.
Hai người ngồi xuống, Tào Dĩnh đã gọi hai món ăn, hai ly cà phê và hai ly rượu vang đỏ. Lúc ăn cơm, tuy Tào Dĩnh cười nói, nhưng không đề cập tới “chủ đề”. Nếu cô không nói, Bành Viễn Chinh cũng không tiện chủ động mở miệng hỏi.
Tiếng dương cầm trình diễn bản nhạc nổi tiếng “Đa nuýp xanh” ngân nga bên tai, nhạc khúc lưu loát, uyển chuyển khiến lòng người có một cảm giác linh hoạt biến ảo. Hai người lặng yên đối ẩm, tao nhã và lịch sự ăn cơm Tây, thưởng thức rượu vang đỏ, cho đến lúc màn trời bên ngoài hoàn toàn tối om, thành phố bắt đầu lên đèn.
- Viễn Chinh, anh ăn thấy ngon không?
Tào Dĩnh vẫn nhẹ nhàng mỉm cười hỏi.
Bành Viễn Chinh gật đầu mỉm cười:
- Ngon lắm, vậy chúng ta đi chứ?
- Dạ.
Tào Dĩnh đứng dậy lấy áo khoác của Bành Viễn Chinh, giúp hắn mặc vào, động tác dịu dàng cẩn thận, như một người vợ hiền nhu thuận, sau đó mới lấy áo gió của mình ra, thong thả mặc vào.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Bành Viễn Chinh định đón xe taxi, bị Tào Dĩnh ngăn lại:
- Viễn Chinh, đường cũng không xa, chúng ta đi bộ thôi.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái:
- Được, vậy đi bộ một chút.
Dưới ánh đèn mờ mờ, hai người sóng vai bước đi, nhưng hai cái bóng lại bị kéo thành một dài, một ngắn. Gió thổi ngược về phía hai người, đã ấm hơn mấy ngày trước, mang theo hơi thở hỗn tạp của một thành phố phồn hoa.
Đi được chừng hơn trăm thước, đột nhiên Tào Dĩnh từ từ dừng bước lại. Cô đứng dưới một gốc cây ngô đồng, đôi mắt sáng long lanh như nước, ngắm nhìn Bành Viễn Chinh, rồi nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, Phùng tiểu thư vợ anh có khỏe không? Em vừa mới biết, cô ấy sinh đôi, thật sự là chúc mừng hai người!
Giọng Tào Dĩnh rất nhẹ nhàng, nhưng vào tai Bành Viễn Chinh, lại như sét đánh giữa trời. Hắn chấn động, đưa mắt nhìn Tào Dĩnh, môi mím lại, một câu cũng không nói nên lời.
Tào Dĩnh có thể nói ra lời này, không chỉ có nghĩa sự “ảo tưởng” bấy lâu đều tiêu tan, còn có nghĩa trí nhớ cô đã hoàn toàn khôi phục.
…
- Viễn Chinh, anh không cần nói gì cả, em hiểu cả rồi.
Anh đừng lo cho em, chung quy chỉ là một hồi mộng ảo, cuối cùng cũng phải tỉnh mộng mà thôi. Ngày này sớm muộn gì cũng phải đến, đối với em mà nói, sớm một chút hay muộn một chút, cũng không có gì khác biệt.
- Tiểu Dĩnh, trí nhớ của em khôi phục lúc nào vậy?
Bành Viễn Chinh khẽ thở dài, hỏi.
Tào Dĩnh quay lại nhìn ra phía màn đêm thành phố, thẫn thờ nói:
- Đại khái đã hơn một tháng. Em không cẩn thận bị té, đầu choáng váng một lúc, liền nhớ lại nhiều việc.
Cảm ơn anh đã làm tất cả vì em, cảm ơn anh đã xây nên một giấc mơ đẹp đẽ cho em. Tuy rằng giấc mơ đã hoàn toàn tan biến, nhưng dù sao em cũng dã được vui vẻ hạnh phúc một thời gian. Đối với anh, đây chỉ là đóng kịch, nhưng đối với em, đây là những điều trọn đời khắc cốt ghi tâm.
Giọng Tào Dĩnh dịu dàng sâu lắng, cô cất bước đi trước, thân hình mảnh mai ẩn vào trong bóng tối mờ mờ, Bành Viễn Chinh nhìn theo, trong lòng ảm đạm, đồng thời lại có một chút đau lòng mà không hiểu vì đâu.
- Em muốn uống rượu, anh có thể đi với em không?
Tào Dĩnh dừng bước lại, chỉ về phía đường cái đối diện:
- Quán “Hỏa liệt điểu”, được không?
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi gật đầu:
- Được, anh đi với em.
Trong quán rượu tiếng người ồn ào, khói thuốc mù mịt, toàn là những thanh niên nam nữ nhuộm tóc đủ màu đủ kiểu kỳ quái, tiếng nhạc cuồng loạn và tiếng gào thét hỗn tạp, khiến Bành Viễn Chinh cảm thấy không thoải mái.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tào Dĩnh đến một chỗ như thế này. Cô gọi bia, cũng không bận tâm Bành Viễn Chinh bằng lòng hay không, rót đầy ly cho hai người, rồi nâng ly lớn lên mà uống ừng ực.
Rõ ràng Tào Dĩnh muốn phóng túng một lần, xoa dịu cảm giác áp lực và đau thương ở sâu trong nội tâm. Bành Viễn Chinh muốn ngăn cản nhưng biết là không thể, đành yên lặng uống cùng cô.
Tửu lượng Tào Dĩnh vượt quá sự tưởng tượng của Bành Viễn Chinh. Cô gái mà cho tới bây giờ luôn nghiêm trang, gia giáo, theo khuôn phép cũ, sau khi hoàn toàn bộc lộ nỗi niềm, không ngờ lại tỏ ra điên cuồng, hoang dã đến như vậy. Ước chừng cô uống vào một tá chai bia, uống nhiều như vậy, ngay cả Bành Viễn Chinh cũng hơi ngà ngà.
Cuối cùng Tào Dĩnh có phần kích động, không kìm chế được cảm xúc, cô giơ cao ly bia, đứng dậy nương theo tiếng nhạc mà la hét, mấy tên dáng vẻ lưu manh bu lại, Bành Viễn Chinh thấy không ổn, bèn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, dìu cô ra khỏi quán rượu.
Đón xe trở lại cư xá, Bành Viễn Chinh dìu Tào Dĩnh lên lầu, gõ cửa cả buổi không ai mở. Tào Dĩnh dựa trên lưng hắn, nhẹ nhàng nói:
- Em…có chìa khóa…ba mẹ em về nhà ông bà…
Bành Viễn Chinh dùng chìa khóa mở cửa, đỡ Tào Dĩnh vào xong, Bành Viễn Chinh vừa định thu xếp để rời khỏi cô, Tào Dĩnh đã lao tới, rúc vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, điên cuồng hôn lên môi hắn.
- Đừng di, đừng rời bỏ em…Đừng tàn nhẫn với em như vậy…
…
Ngày hôm sau, Bành Viễn Chinh mới biết, Tào Đại Bằng xin về hưu, hai vợ chồng họ trở về quê ở Giang Nam, nhận thầu một khu đất hoang, chuẩn bị làm một lâm trường. Tào Dĩnh cũng đã đưa đơn từ chức cho nhà trường, cả nhà muốn rời Tân An về quê.
Tào Dĩnh không nói lời từ biệt Bành Viễn Chinh, chỉ viết một phong thư. Ba ngày sau khi cô rời khỏi Tanan, Bành Viễn Chinh ngồi trong phòng làm việc đọc xong lá thư này, không khỏi buồn rầu, thở dài, mi mắt không khỏi hơi ướt.
Cửa phòng làm việc của hắn không đóng, Mạc Xuất Hải chợt xuất hiện trước cửa, kính cẩn gọi:
- Bí thư Bành, ngài có tiếp hai doanh nhân của tỉnh Giang Nam không?
Bành Viễn Chinh đứng dậy, lạnh nhạt nói:
- Tiếp, anh lập tức sắp xếp.
Bình luận facebook