Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 632
Buổi sáng, Chánh văn phòng Quận ủy Lý Tuyết Yến gõ cửa vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, kính cẩn cười nói:
- Bí thư Bành, văn phòng Thành ủy thông báo, Bí thư Tạ bảo anh đến thành phố, có chuyện muốn nói với anh.
Bành Viễn Chinh ơ một tiếng, cười cười:
- Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay.
Lý Tuyết Yến không dam nói gì thêm, xoay người rời đi. Cô càng công tác bên cạnh Bành Viễn Chinh, càng cảm giác khoảng cách giữa hai người càng lớn. Tuy Bành Viễn Chinh vẫn là Bí thư Quận ủy, nhưng thân phận thật sự đã là Phó bí thư Thành ủy, nhân vật số ba của Thành ủy, hơn nữa, theo tin đồn, trong tương lai gần, hắn có khả năng trở thành Chủ tịch thành phố.
Quan uy như lửa, bất động như núi, quyền lực uy hiếp đủ khiến cho cảm giác kính sợ trong lòng Lý Tuyết Yến càng ngày càng đậm hơn. Đây là điều làm cô cảm thấy buồn bã và bất đắc dĩ.
Nhìn theo dáng vẻ sợ hãi của Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh không kìm nổi thở dài một tiếng.
Mắt hắn hơi lóe sáng, nghĩ đến phong cách làm việc bất đồng giữa Chu Tích Thuấn và Tạ Kiến Quân. Nếu như Chu Tích Thuấn tìm hắn có việc, nhất định sẽ đích thân gọi điện thoại bảo hắn tới, chứ không làm điều thừa; nhưng Tạ Kiến Quân thì khác, việc gì cũng đều bảo văn phòng Thành ủy thông báo, hết sức kiểu cách.
Tuy nhiên, điều này cũng bình thường. Người với người không giống nhau, tác phong làm việc cũng sẽ khác biệt.
Bành Viễn Chinh liền đón xe lên thành phố, đi thẳng đến văn phòng của Tạ Kiến Quân.
Cửa phòng làm việc của Tạ Kiến Quân mở rộng, B Viễn Chinh đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa.Tạ Kiến Quân ngẩng lên, mỉm cười phất tay:
- Đồng chí Viễn Chinh, đến rồi à!
Bành Viễn Chinh cười, bước vào, hỏi:
- Bí thư Tạ tìm tôi có việc?
- Đồng chí Viễn Chinh, là có chuyện rất gấp. Tôi mới nhận được tin tức từ tỉnh, đại học Giang Bắc đang trình báo cáo ở Ủy ban nhân dân tỉnh, một khi báo cáo được thông qua, đại học Giang Bắc sẽ chuyển khỏi thành phố chúng ta… Nói thật, thành phố chúng ta nếu không có đại học Giang Bắc, văn hóa không còn sót lại chút gì. Đại học Giang Bắc xây dựng ở Tân An, là yếu tố lịch sử tạo thành, nếu bây giờ đại học Giang Bắc đi rồi, trách nhiệm lịch sử này, bộ máy chúng ta không đảm đương nổi.
Giọng Tạ Kiến Quân hơi ngưng trọng.
Lời của y cũng không khoa trương, nếu đại học Giang Bắc rời khỏi thành phố Tân An, bầu không khí văn hóa sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, quan trọng hơn là làm “mất mặt” bộ máy lãnh đạo, cho dù Tạ Kiến Quân có cố gắng như thế nào, thành tích nổi bật cỡ nào, một khi điều này xảy ra, y đều sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên, Tạ Kiến Quân vừa tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, liền bắt đầu kết nối với đại học Giang Bắc.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Bí thư Tạ, thật ra họ muốn ép chúng ta, theo tôi được biết, họ báo cáo lên tỉnh chỉ là đòn gió, phải biết rằng, chi phí dời một trường đại học là hết sức lớn, tài chính tỉnh sẽ rộng rãi vậy sao? Lãnh đạo tỉnh sẽ thận trọng cân nhắc.
Tạ Kiến Quân nhíu mày:
- Bất kể làm cách nào, chúng ta cần phải có thành ý, ngăn ngừa các yếu tố bất lợi. Dời trường đại học, cái giá phải trả không nhỏ, nhưng đây là trường đại học trọng điểm của tỉnh, tiêu biểu cho các trường đại học trong tỉnh, tỉnh ra lệnh một tiếng, người ta dời đi rồi, chúng ta làm sao ăn nói với hàng triệu người dân thành phố.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Lãnh đạo có gì chỉ thị, cứ việc nói thẳng.
Tạ Kiến Quân mỉm cười:
- Đồng chí Viễn Chinh, vừa rồi tôi đã liên hệ với lãnh đạo trường Giang Bắc, có cảm giác họ còn chưa quyết định dứt khoát. Như vậy, thành phố chúng ta tích cực tranh thủ, cố gắng giữ đại học Giang Bắc ở lại Tân An. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cậu có thể làm được việc này, để người khác làm, thứ nhất là tôi lo lắng, thứ hai là cảm thấy kết quả rất khó đoán trước. Thế nào, có khó khăn gì không?
Bành Viễn Chinh nhướng mày, thoáng trầm ngâm một chút, rồi cười, đáp:
- Được, Bí thư Tạ, để tôi thử xem, hai ngày này tôi sẽ tìm Trương Thành Khoan, làm công tác. Nếu có tin tức, tôi sẽ lập tức báo cáo với Bí thư Tạ.
Thấy hắn đáp ứng, hiển nhiên Tạ Kiến Quân hơi cao hứng, cười ha hả đứng dậy vỗ vỗ vai Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, chuyện quan trọng, đừng để xảy ra sơ xuất nhé! Yêu cầu của họ, chúng ta sẽ cố gắng tối đa để thỏa mãn, đương nhiên, không thể vi phạm chính sách và nguyên tắc tổ chức.
- Dạ, Bí thư Tạ, tôi hiểu.
Bành Viễn Chinh biết rằng cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, nên rời di, Tạ Kiến Quân mới vừa lên làm Bí thư, công việc nhiều, không có thời gian chuyện gẫu.
…
Bành Viễn Chinh rời khỏi Thành ủy, chưa trở về quận. Thật ra lúc này trụ sở quận và trụ sở thành phố đã được tập trung về một khu vực. Một năm trước, trung tâm hành chính thành phố Tân An đã được xây dựng. trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng như các ngành liên quan đều chuyển tới đó, thực hiện theo kế hoạch dời trung tâm về phía bắc của thành phố. Bởi vậy, quận Kiến An mới thật sự trở thành khu trung tâm của thành phố, mà quận Tân An vốn ở khu trung tâm, bây giờ vị trí đã hơi lệch đi.
Bành Viễn Chinh đi thẳng tới đại học Giang Bắc. Đại học Giang Bắc ở quận Tân An, giờ đã thành khu vực cũ.
Bành Viễn Chinh bảo lái xe dừng lại trước cổng trường đại học Giang Bắc, xuống xe đi bộ vào.
Lúc hắn tới, đã gần giữa trưa, học sinh tan học qua lại như thoi đưa. Khi tới trước văn phòng khoa nhân văn, hắn bị bảo vệ ngăn lại:
- Anh tìm ai?
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Tôi tìm giáo sư khoa licj sử Phùng Thiến Như.
Vừa nghe nói là tìm Phùng Thiến Như, lập tức bảo vệ nghiêm túc đánh giá Bành Viễn Chinh từ trên xuống dưới, thấy Bành Viễn Chinh ăn mặc nghiêm chỉnh, tinh tế, trông như cán bộ lãnh đạo, thì gật gật đầu:
- Anh chờ một chút, tôi gọi điện hỏi giáo sư Phùng một chút.
Tuy Phùng Thiến Như chỉ là một giáo sư bình thường ở đại học Giang Bắc, nhưng lai lịch xuất thân của cô không đơn giản, đồng thời lại là vợ của Phó bí thư Thành ủy Bành Viễn Chinh, đương nhiên bảo vệ rất chú ý đến cô.
- Ồ, anh nói với cô ấy, tôi họ Bành.
Bành Viễn Chinh điềm đạm nói.
Bảo vệ chấn động, cho dù có là người ngu, cũng lập tức kịp phản ứng, đây nhất định là chồng của Phùng Thiến Như – Phó Bí thư Thành ủy Bành.
Lập tức y tươi cười quay lại kính cẩn hỏi:
- Ngài là Bí thư Bành?
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Tôi là Bành Viễn Chinh, phiền anh gọi giùm bà xã tôi một tiếng.
Bảo vệ lúng túng cười, tránh qua một bên:
- Bí thư Bành, mời ngài vào, hẳn là giáo sư Phùng đang ở trong phòng làm việc, tôi nhìn thấy cô ấy vừa mới tan tiết trở lại.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng:
- Vậy tôi lên nhé?
- Bí thư Bành, xin mời!
Văn phòng của Phùng Thiến Như là một gian phòng làm việc lớn, dành cho ba nữ giáo sư sử dụng chung. Với thân phận của cô, hưởng thụ một mình một phòng là không thành vấn đề, nhưng trên thực tế Phùng Thiến Như biết mình đại diện cho hình tượng của Phùng gia và Bành Viễn Chinh, cho nên kiên quyết từ chối sự bố trí của trường, không nhận sự ưu tiên.
Tính cô rộng lượng dịu dàng, cũng không ra vẻ tiểu thư con nhà, giao tiếp với đồng nghiệp và học sinh rất tốt.
Bành Viễn Chinh lên lầu ba, gõ cửa phòng làm việc của Phùng Thiến Như.
- Mời vào!
Bên trong có tiếng một người phụ nữ nói vọng ra, nhưng không phải là Phùng Thiến Như.
Bành Viễn Chinh liền cười đẩy cửa đi vào. Phùng Thiến Như đang ngồi ở một cái bàn trong cùng, chỉnh sửa lại tài liệu, đột nhiên nhìn thấy Bành Viễn Chinh, hơi kinh ngạc đứng dậy cười nói:
- Viễn Chinh, sao anh lại tới đây?
Chỉ khi ở nhà hoặc khi chỉ có hai người với nhau, cô mới gọi Bành Viễn Chinh là “anh Viễn Chinh” hoặc “ông xã”, ngoài ra, cô đều gọi là Viễn Chinh.
Nghe Phùng Thiến Như gọi như vậy, hai nữ giáo sư kia lập tức đứng dậy với vẻ không ngờ, mặt tươi cười kính cẩn.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Tôi đi ngang qua đây, muốn cùng em đi ăn trưa.
Phùng Thiến Như đi tới, mỉm cười giới thiệu:
- Viễn Chinh, đây là giáo sư Lý và giáo sư Ngụy, đều là đại tỷ của em, rất quan tâm chiếu cố em trong công tác.
Phó giáo sư Lý Tú Lan và giảng viên Ngụy Linh Linh, đều dạy môn lịch sử, vội vàng bước tới bắt tay Bành Viễn Chinh, chào hỏi vài câu.
Nhìn theeo Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như sóng vai xuống lầu, Ngụy Linh Linh đứng trên hành lang khẽ “chậc chậc”:
- Chị Tú Lan, thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp mà!
- Vị Bí thư Bành này, còn nhỏ tuổi hơn tôi tưởng tượng nữa!
Lý Tú Lan nói với vẻ cảm thán.
…
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như ra cổng trường đại học Giang Bắc, tìm một tiệm cơm ăn trưa. Lúc ăn cơm, Bành Viễn Chinh kể lại chuyện mình được Tạ Kiến Quân “ủy thác trọng trách”, đại diện cho thành phố đến điều đình với đại học Giang Bắc, Phùng Thiến Như lắc đầu, cảm thấy hắn đã tới chậm.
- Viễn Chinh, nghe nói chuyện trường chúng em dời đi đã trình Bộ Giáo dục, Bộ Giáo dục đang nghiên cứu. Lúc trước các anh không để tâm đến chuyện này, bây giờ muốn vận động thì đã muộn.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ, lắc đầu:
- Thiến Như, không muộn chút nào. Phải biết rằng, dời trường đại học Giang Bắc, không phải chỉ tốn có vài ba chục triệu, mà tối thiểu cần tới vài trăm triệu. Đại học Giang Bắc là trường đại học thuộc tỉnh, tài chính Trung ương chắc chắn sẽ mặc kệ, trông cậy tài chính tỉnh đưa ra một số tiền lớn như vậy, là không thực tế. Cho dù tỉnh đồng ý, đến khi hoàn thành , cũng phải mất mấy năm thời gian.
Trương Thành Khoan còn có thể tại chức được mấy năm? Anh dám cam đoan, cho dù thành phố buông tay mặc kệ, trong nhiệm kỳ của ông ta, ông ta cũng không làm xong được chuyện này. Mà về phần người kế nhiệm, ai dám nói nhất định sẽ tiếp tục thực hiện?
- Nếu nói như vậy, các anh cần gì phải gấp gáp?
Phùng Thiến Như bĩu môi nói:
- Anh đúng là mâu thuẫn!
- Điều khiến anh lo lắng, không phải là việc đại học Giang Bắc dời đi, mà lo là thành phố khác sẽ thừa cơ chen ngang một đòn, như thế hậu quả rất khó đoán.
Bành Viễn Chinh cười đày thâm ý.
Phùng Thiến Như ngẩn ra, chợt hiểu ý của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh lo lắng như vậy không phải là không có căn cứ, từ lúc đại học Giang Bắc tung tin muốn dời khỏi Tân An, đã có hai thành phố khác bắt đầu âm thầm rục rịch, bước đầu tiếp xúc với đại học Giang Bắc.
- Bí thư Bành, văn phòng Thành ủy thông báo, Bí thư Tạ bảo anh đến thành phố, có chuyện muốn nói với anh.
Bành Viễn Chinh ơ một tiếng, cười cười:
- Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay.
Lý Tuyết Yến không dam nói gì thêm, xoay người rời đi. Cô càng công tác bên cạnh Bành Viễn Chinh, càng cảm giác khoảng cách giữa hai người càng lớn. Tuy Bành Viễn Chinh vẫn là Bí thư Quận ủy, nhưng thân phận thật sự đã là Phó bí thư Thành ủy, nhân vật số ba của Thành ủy, hơn nữa, theo tin đồn, trong tương lai gần, hắn có khả năng trở thành Chủ tịch thành phố.
Quan uy như lửa, bất động như núi, quyền lực uy hiếp đủ khiến cho cảm giác kính sợ trong lòng Lý Tuyết Yến càng ngày càng đậm hơn. Đây là điều làm cô cảm thấy buồn bã và bất đắc dĩ.
Nhìn theo dáng vẻ sợ hãi của Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh không kìm nổi thở dài một tiếng.
Mắt hắn hơi lóe sáng, nghĩ đến phong cách làm việc bất đồng giữa Chu Tích Thuấn và Tạ Kiến Quân. Nếu như Chu Tích Thuấn tìm hắn có việc, nhất định sẽ đích thân gọi điện thoại bảo hắn tới, chứ không làm điều thừa; nhưng Tạ Kiến Quân thì khác, việc gì cũng đều bảo văn phòng Thành ủy thông báo, hết sức kiểu cách.
Tuy nhiên, điều này cũng bình thường. Người với người không giống nhau, tác phong làm việc cũng sẽ khác biệt.
Bành Viễn Chinh liền đón xe lên thành phố, đi thẳng đến văn phòng của Tạ Kiến Quân.
Cửa phòng làm việc của Tạ Kiến Quân mở rộng, B Viễn Chinh đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa.Tạ Kiến Quân ngẩng lên, mỉm cười phất tay:
- Đồng chí Viễn Chinh, đến rồi à!
Bành Viễn Chinh cười, bước vào, hỏi:
- Bí thư Tạ tìm tôi có việc?
- Đồng chí Viễn Chinh, là có chuyện rất gấp. Tôi mới nhận được tin tức từ tỉnh, đại học Giang Bắc đang trình báo cáo ở Ủy ban nhân dân tỉnh, một khi báo cáo được thông qua, đại học Giang Bắc sẽ chuyển khỏi thành phố chúng ta… Nói thật, thành phố chúng ta nếu không có đại học Giang Bắc, văn hóa không còn sót lại chút gì. Đại học Giang Bắc xây dựng ở Tân An, là yếu tố lịch sử tạo thành, nếu bây giờ đại học Giang Bắc đi rồi, trách nhiệm lịch sử này, bộ máy chúng ta không đảm đương nổi.
Giọng Tạ Kiến Quân hơi ngưng trọng.
Lời của y cũng không khoa trương, nếu đại học Giang Bắc rời khỏi thành phố Tân An, bầu không khí văn hóa sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, quan trọng hơn là làm “mất mặt” bộ máy lãnh đạo, cho dù Tạ Kiến Quân có cố gắng như thế nào, thành tích nổi bật cỡ nào, một khi điều này xảy ra, y đều sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên, Tạ Kiến Quân vừa tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, liền bắt đầu kết nối với đại học Giang Bắc.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Bí thư Tạ, thật ra họ muốn ép chúng ta, theo tôi được biết, họ báo cáo lên tỉnh chỉ là đòn gió, phải biết rằng, chi phí dời một trường đại học là hết sức lớn, tài chính tỉnh sẽ rộng rãi vậy sao? Lãnh đạo tỉnh sẽ thận trọng cân nhắc.
Tạ Kiến Quân nhíu mày:
- Bất kể làm cách nào, chúng ta cần phải có thành ý, ngăn ngừa các yếu tố bất lợi. Dời trường đại học, cái giá phải trả không nhỏ, nhưng đây là trường đại học trọng điểm của tỉnh, tiêu biểu cho các trường đại học trong tỉnh, tỉnh ra lệnh một tiếng, người ta dời đi rồi, chúng ta làm sao ăn nói với hàng triệu người dân thành phố.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Lãnh đạo có gì chỉ thị, cứ việc nói thẳng.
Tạ Kiến Quân mỉm cười:
- Đồng chí Viễn Chinh, vừa rồi tôi đã liên hệ với lãnh đạo trường Giang Bắc, có cảm giác họ còn chưa quyết định dứt khoát. Như vậy, thành phố chúng ta tích cực tranh thủ, cố gắng giữ đại học Giang Bắc ở lại Tân An. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cậu có thể làm được việc này, để người khác làm, thứ nhất là tôi lo lắng, thứ hai là cảm thấy kết quả rất khó đoán trước. Thế nào, có khó khăn gì không?
Bành Viễn Chinh nhướng mày, thoáng trầm ngâm một chút, rồi cười, đáp:
- Được, Bí thư Tạ, để tôi thử xem, hai ngày này tôi sẽ tìm Trương Thành Khoan, làm công tác. Nếu có tin tức, tôi sẽ lập tức báo cáo với Bí thư Tạ.
Thấy hắn đáp ứng, hiển nhiên Tạ Kiến Quân hơi cao hứng, cười ha hả đứng dậy vỗ vỗ vai Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, chuyện quan trọng, đừng để xảy ra sơ xuất nhé! Yêu cầu của họ, chúng ta sẽ cố gắng tối đa để thỏa mãn, đương nhiên, không thể vi phạm chính sách và nguyên tắc tổ chức.
- Dạ, Bí thư Tạ, tôi hiểu.
Bành Viễn Chinh biết rằng cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, nên rời di, Tạ Kiến Quân mới vừa lên làm Bí thư, công việc nhiều, không có thời gian chuyện gẫu.
…
Bành Viễn Chinh rời khỏi Thành ủy, chưa trở về quận. Thật ra lúc này trụ sở quận và trụ sở thành phố đã được tập trung về một khu vực. Một năm trước, trung tâm hành chính thành phố Tân An đã được xây dựng. trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng như các ngành liên quan đều chuyển tới đó, thực hiện theo kế hoạch dời trung tâm về phía bắc của thành phố. Bởi vậy, quận Kiến An mới thật sự trở thành khu trung tâm của thành phố, mà quận Tân An vốn ở khu trung tâm, bây giờ vị trí đã hơi lệch đi.
Bành Viễn Chinh đi thẳng tới đại học Giang Bắc. Đại học Giang Bắc ở quận Tân An, giờ đã thành khu vực cũ.
Bành Viễn Chinh bảo lái xe dừng lại trước cổng trường đại học Giang Bắc, xuống xe đi bộ vào.
Lúc hắn tới, đã gần giữa trưa, học sinh tan học qua lại như thoi đưa. Khi tới trước văn phòng khoa nhân văn, hắn bị bảo vệ ngăn lại:
- Anh tìm ai?
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Tôi tìm giáo sư khoa licj sử Phùng Thiến Như.
Vừa nghe nói là tìm Phùng Thiến Như, lập tức bảo vệ nghiêm túc đánh giá Bành Viễn Chinh từ trên xuống dưới, thấy Bành Viễn Chinh ăn mặc nghiêm chỉnh, tinh tế, trông như cán bộ lãnh đạo, thì gật gật đầu:
- Anh chờ một chút, tôi gọi điện hỏi giáo sư Phùng một chút.
Tuy Phùng Thiến Như chỉ là một giáo sư bình thường ở đại học Giang Bắc, nhưng lai lịch xuất thân của cô không đơn giản, đồng thời lại là vợ của Phó bí thư Thành ủy Bành Viễn Chinh, đương nhiên bảo vệ rất chú ý đến cô.
- Ồ, anh nói với cô ấy, tôi họ Bành.
Bành Viễn Chinh điềm đạm nói.
Bảo vệ chấn động, cho dù có là người ngu, cũng lập tức kịp phản ứng, đây nhất định là chồng của Phùng Thiến Như – Phó Bí thư Thành ủy Bành.
Lập tức y tươi cười quay lại kính cẩn hỏi:
- Ngài là Bí thư Bành?
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Tôi là Bành Viễn Chinh, phiền anh gọi giùm bà xã tôi một tiếng.
Bảo vệ lúng túng cười, tránh qua một bên:
- Bí thư Bành, mời ngài vào, hẳn là giáo sư Phùng đang ở trong phòng làm việc, tôi nhìn thấy cô ấy vừa mới tan tiết trở lại.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng:
- Vậy tôi lên nhé?
- Bí thư Bành, xin mời!
Văn phòng của Phùng Thiến Như là một gian phòng làm việc lớn, dành cho ba nữ giáo sư sử dụng chung. Với thân phận của cô, hưởng thụ một mình một phòng là không thành vấn đề, nhưng trên thực tế Phùng Thiến Như biết mình đại diện cho hình tượng của Phùng gia và Bành Viễn Chinh, cho nên kiên quyết từ chối sự bố trí của trường, không nhận sự ưu tiên.
Tính cô rộng lượng dịu dàng, cũng không ra vẻ tiểu thư con nhà, giao tiếp với đồng nghiệp và học sinh rất tốt.
Bành Viễn Chinh lên lầu ba, gõ cửa phòng làm việc của Phùng Thiến Như.
- Mời vào!
Bên trong có tiếng một người phụ nữ nói vọng ra, nhưng không phải là Phùng Thiến Như.
Bành Viễn Chinh liền cười đẩy cửa đi vào. Phùng Thiến Như đang ngồi ở một cái bàn trong cùng, chỉnh sửa lại tài liệu, đột nhiên nhìn thấy Bành Viễn Chinh, hơi kinh ngạc đứng dậy cười nói:
- Viễn Chinh, sao anh lại tới đây?
Chỉ khi ở nhà hoặc khi chỉ có hai người với nhau, cô mới gọi Bành Viễn Chinh là “anh Viễn Chinh” hoặc “ông xã”, ngoài ra, cô đều gọi là Viễn Chinh.
Nghe Phùng Thiến Như gọi như vậy, hai nữ giáo sư kia lập tức đứng dậy với vẻ không ngờ, mặt tươi cười kính cẩn.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Tôi đi ngang qua đây, muốn cùng em đi ăn trưa.
Phùng Thiến Như đi tới, mỉm cười giới thiệu:
- Viễn Chinh, đây là giáo sư Lý và giáo sư Ngụy, đều là đại tỷ của em, rất quan tâm chiếu cố em trong công tác.
Phó giáo sư Lý Tú Lan và giảng viên Ngụy Linh Linh, đều dạy môn lịch sử, vội vàng bước tới bắt tay Bành Viễn Chinh, chào hỏi vài câu.
Nhìn theeo Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như sóng vai xuống lầu, Ngụy Linh Linh đứng trên hành lang khẽ “chậc chậc”:
- Chị Tú Lan, thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp mà!
- Vị Bí thư Bành này, còn nhỏ tuổi hơn tôi tưởng tượng nữa!
Lý Tú Lan nói với vẻ cảm thán.
…
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như ra cổng trường đại học Giang Bắc, tìm một tiệm cơm ăn trưa. Lúc ăn cơm, Bành Viễn Chinh kể lại chuyện mình được Tạ Kiến Quân “ủy thác trọng trách”, đại diện cho thành phố đến điều đình với đại học Giang Bắc, Phùng Thiến Như lắc đầu, cảm thấy hắn đã tới chậm.
- Viễn Chinh, nghe nói chuyện trường chúng em dời đi đã trình Bộ Giáo dục, Bộ Giáo dục đang nghiên cứu. Lúc trước các anh không để tâm đến chuyện này, bây giờ muốn vận động thì đã muộn.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ, lắc đầu:
- Thiến Như, không muộn chút nào. Phải biết rằng, dời trường đại học Giang Bắc, không phải chỉ tốn có vài ba chục triệu, mà tối thiểu cần tới vài trăm triệu. Đại học Giang Bắc là trường đại học thuộc tỉnh, tài chính Trung ương chắc chắn sẽ mặc kệ, trông cậy tài chính tỉnh đưa ra một số tiền lớn như vậy, là không thực tế. Cho dù tỉnh đồng ý, đến khi hoàn thành , cũng phải mất mấy năm thời gian.
Trương Thành Khoan còn có thể tại chức được mấy năm? Anh dám cam đoan, cho dù thành phố buông tay mặc kệ, trong nhiệm kỳ của ông ta, ông ta cũng không làm xong được chuyện này. Mà về phần người kế nhiệm, ai dám nói nhất định sẽ tiếp tục thực hiện?
- Nếu nói như vậy, các anh cần gì phải gấp gáp?
Phùng Thiến Như bĩu môi nói:
- Anh đúng là mâu thuẫn!
- Điều khiến anh lo lắng, không phải là việc đại học Giang Bắc dời đi, mà lo là thành phố khác sẽ thừa cơ chen ngang một đòn, như thế hậu quả rất khó đoán.
Bành Viễn Chinh cười đày thâm ý.
Phùng Thiến Như ngẩn ra, chợt hiểu ý của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh lo lắng như vậy không phải là không có căn cứ, từ lúc đại học Giang Bắc tung tin muốn dời khỏi Tân An, đã có hai thành phố khác bắt đầu âm thầm rục rịch, bước đầu tiếp xúc với đại học Giang Bắc.
Bình luận facebook