• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cao Quan (3 Viewers)

  • Chương 70

Mạnh Lâm được Phùng gia sắp xếp vào điều trị tại bệnh viện cán bộ cao cấp của thủ đô. Nếu là người nào khác của Phùng gia thì quả quyết là không được hưởng thụ sự đãi ngộ này. Không phải là họ không có tư cách mà là do Phùng lão cương quyết không đồng ý. Nhưng ông cụ lại cho rằng, Mạnh Lâm cả đời kham khổ, liền ngầm đồng ý với sắp xếp của Phùng Bá Đào.


Ông cụ không có ý kiến phản đối. Đây được xem là một ngoại lệ.


Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh tạm biệt mẹ, vợ chồng Phùng lão và bề trên trong nhà, ngồi xe lửa trở về Tân An. Vì chuyện của mẹ, hắn đã nghỉ nhiều ngày. Lần này nhất định phải về làm việc.


Đương nhiên, hắn sở dĩ sốt ruột quay về làm việc vì đã nhận được điện thoại của Mã Tự.


Mã Tự trong điện thoại đã nói với hắn, nhân sự của Ban tuyên giáo có sự biến động lớn và ở phòng Tin tức cũng vậy.


Tôn Bình bị đẩy xuống một đơn vị sự nghiệp cấp dưới của Ban Tuyên giáo. Chức vụ vẫn là Phó chủ nhiệm, nhưng đã mất đi thực chức.


Còn Chu Thành Dung thì đến Cục Giáo dục làm nghiên cứu viên. Từ lãnh đạo thực chức trở thành lãnh đạo hư chức. Tuy rằng vẫn là cán bộ cấp huyện cục, nhưng trong tay không còn quyền lực nữa. Nghe nói thành phố đã suy xét đến việc Chu Thành Dung là cán bộ cấp huyện cục lâu năm, đã từng trải qua vị trí Chủ tịch huyện nên xử lý nương tay một chút.


Còn ứng cử viên thế chức cho Chu Thành Dung thì nằm ngoài dự đoán của mọi người. Không ngờ Bí thư Thành ủy Tiết Tân Lai tự mình phê duyệt, cho Trưởng phòng thư ký Lưu Cường đảm nhiệm chức vụ của Chu Thành Dung. Đương nhiên, Lưu Cường là cấp Trưởng phòng, không có khả năng lập tức thăng lên cấp chính huyện, trước sẽ đến Ban tuyên giáo làm thành viên tổ Đảng, phó điều tra nghiên cứu viên. Sau đó sẽ từ chức vụ này tiếp nhận phân công công tác quản lý của Chu Thành Dung.


Ai cũng hiểu rõ, qua hai ba năm, Lưu Cường có thể danh chính ngôn thuận trở thành Phó trưởng ban.


Lưu Cường sở dĩ có thể lên chức là bởi vì có sự tiến cử của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực. Tiết Tân Lai bởi vì đã xác định được điều đi, chỉ cần chờ Tỉnh ủy gửi văn kiện bổ nhiệm xuống, nên tâm tư đã không còn đặt ở Tân An. Giờ phút này, quyền lực Tân An mơ hồ đều do Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực nắm giữ.


Thấy Chu Quang Lực mạnh mẽ đề cử, các lãnh đạo khác của Thành ủy cũng là thuận nước đẩy thuyền.


Tin tức này khiến cho Bành Viễn Chinh cảm thấy trở nên nghiêm túc. Tuy rằng ngoài mặt, xem ra ai quản lý đối với Bành Viễn Chinh thì không sao cả. Nhưng trên thực tế, Bành Viễn Chinh biết rằng chính mình lần trước vì bản thảo mà đắc tội với Lưu Cường. Tối thiểu, Lưu Cường đối với hắn ấn tượng không tốt.


Chuyện này cũng bình thường thôi.


Mấu chốt ở chỗ, phòng Tin tức mới có một Phó trưởng phòng tên là Gia Cát Cấu. Gia Cát Cấu là Phó chánh văn phòng UBND thành phố, được điều nhiệm đến phòng Tin tức của Ban tuyên giáo Thành ủy làm Phó trưởng phòng, cũng thuộc loại điều động cùng cấp bình thường. Nhưng Ban tuyên giáo đã sớm lan truyền, Gia Cát Cấu đến chính là chuẩn bị tiếp nhận chức vụ của Cung Hàn Lâm, trở thành Trưởng phòng.


Còn về phần Cung Hàn Lâm thì cũng có tin đồn nói là ông sẽ bị điều đến phòng nghiên cứu cấp dưới, tạp chí “Tuyên truyền Tân An” là Phó biên tập (cấp trưởng phòng).


3h chiều cùng ngày, Bành Viễn Chinh về nhà tắm rửa một cái, thay đổi trang phục rồi đi làm.


Vừa mới tiến vào cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người thanh niên khoảng 26, 27 tuổi, vóc dáng thấp bé ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc của Tôn Bình. Đôi mắt của y rất nhỏ, tóc tai được chải cẩn thận, giày da sáng loáng, thoạt nhìn đã biết là thông minh, tháo vát.


Cung Hàn Lâm không có ở đây.


Mã Tự ngẩng đầu, nhìn thấy Bành Viễn Chinh liền kinh ngạc nói:


- Viễn Chinh, cậu đã trở về?


- Ừ, tôi về đi làm lại, nghỉ mất mấy ngày, thật sự là ngại quá.


Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười.


Người thanh niên có vóc dáng thấp cũng ngẩng đầu, cười tủm tỉm với Bành Viễn Chinh. Người này cười rất ôn hòa, nhưng lại mang đến cho Bành Viễn Chinh một cảm giác nham hiểm.


Bằng trực giác và sự lịch duyệt phong phú của kiếp trước, Bành Viễn Chinh cảm thấy phải xếp người này vào bảng những người cần phải cẩn thận. Người như thế lòng dạ rất hẹp hòi, so với người đàn bà chanh chua Tôn Bình thì nham hiểm hơn nhiều.


Người này chính là Gia Cát Cấu.


Gia Cát Cấu chủ động đứng dậy bắt tay Bành Viễn Chinh:


- Đồng chí Tiểu Bành, tôi ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu. Tôi ở UBND nghe nói Ban Tuyên giáo có một nhân tài hành văn rất tốt mới xuất hiện.


Bành Viễn Chinh cười, bắt tay với Gia Cát Cấu:


- Phó trưởng phòng Gia Cát, xin chào, tôi là Bành Viễn Chinh.


- Tôi đến phòng Tin tức thời gian chưa dài, nên đối với công tác của phòng còn chưa quen thuộc, về sau xin đồng chí Tiểu Bành trợ giúp.


Bàn tay Gia Cát Cấu rất mềm mại, tùy ý nắm chặt Bành Viễn Chinh rồi buông ra ngay.


Đúng lúc này, Cung Hàn Lâm bước vào, sắc mặt không được tốt lắm.


Tâm tình của ông không được tốt. Ông ta mới từ nơi lãnh đạo được phân công quản lý mới Lưu Cường trở về. Lưu Cường đại diện cho ban tìm ông nói chuyện, nói là phải điều ông đến tạp chí của phòng nghiên cứu.


Tuy rằng cấp bậc không thay đổi, nhưng giữa một Trưởng phòng một phòng nghiệp vụ cường lực với một Phó biên tập một tạp chí thì vị trí sau thanh nhàn hơn nhiều. Không cần nói đến quyền lực thì cái gì cũng không có.


Vốn Cung Hàn Lâm ở vị trí Trưởng phòng rất nhiều năm. Hoặc là từ cương vị này mà về hưu, hoặc là còn đề bạt thì nhất định phải lên cấp Phó huyện. Mà ông ta cũng luôn nỗ lực được đề bạt lên cấp Phó huyện. Ông ta mới hơn bốn mươi, vẫn còn hy vọng.


Nhưng nếu đến tạp chí phòng nghiên cứu thì hoàn toàn đánh mất tiền đồ. Hy vọng lên cấp Phó huyện cũng tan biến.


- Trưởng phòng Cung, tôi đã trở về.


Bành Viễn Chinh lễ phép chào hỏi Cung Hàn Lâm.


Cung Hàn Lâm quét mắt nhìn hắn, miễn cưỡng cười:


- Ừ, tốt!


Nói xong, Cung Hàn Lâm liền im lặng ngồi im sau bàn làm việc của mình, không ngờ lại hút một điếu thuốc. Cung Hàn Lâm tuy rằng có hút thuốc nhưng rất ít khi hút trong phòng làm việc. Hôm nay chính là lần đầu tiên.


Gia Cát Cấu dù bận nhưng vẫn ung dung tiếp tục ngồi một chỗ xem báo, còn Mã Tự và Vương Na thì dùng ánh mắt thương hại âm thầm đánh giá Cung Hàn Lâm. Cung Hàn Lâm ở cấp Trưởng phòng đã mười năm, lẽ ra sớm phải được đề bạt lên cấp Phó huyện, nhưng tới giờ vẫn chưa có cơ hội. Hiện giờ sắp bị “sung quân”, sao có thể không làm cho người ta cảm thán chứ.


Bành Viễn Chinh ngồi sau bàn làm việc của mình, cầm một phần văn kiện xem qua, trong lòng kỳ thật đang có suy nghĩ khác.


Thật lòng, hắn không hy vọng Cung Hàn Lâm rời khỏi phòng Tin tức. Thứ nhất là Cung Hàn Lâm đối với hắn rất thưởng thức, người cũng không tệ lắm, có thể được xem là người trung hậu. Tối thiểu là sau lưng không làm hại ai. Thứ hai, Cung Hàn Lâm một khi đi rồi, khẳng định Gia Cát Cấu sẽ tiếp nhận chức vụ. Gia Cát Cấu làm Trưởng phòng với hắn mà nói là tồn tại sự phiêu lưu. Thứ ba là khi Gia Cát Cấu tiếp nhận chức vụ, thì sẽ trống ra vị trí Phó trưởng phòng. Mặc kệ là ai đến đều không đến lượt hắn, bởi vì kinh nghiệm của hắn quá ít.


Nói ngắn gọn một câu, Cung Hàn Lâm đi, bất lợi sẽ đến với Bành Viễn Chinh. Còn Cung Hàn Lâm vẫn ở lại làm thì tài năng của hắn sẽ được phát triển. Nhiều lắm là một năm, bằng nghiệp vụ năng lực của hắn, đề bạt lên chức Phó trưởng phòng là rất dễ dàng.


Bành Viễn Chinh từ trước đến nay luôn là người quyết đoán. Suy nghĩ như thế, hắn quyết định giúp Cung Hàn Lâm một phen. Tuy rằng có lẫn việc ích lợi riêng tư của hắn, nhưng chuyện như vậy cớ sao hắn không làm chứ.


Đương nhiên, sự tình so với tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều.


Bởi vì việc điều động công tác cảu Cung Hàn Lâm đã đặt lên bàn làm việc của Trưởng ban. Lưu Cường đề xuất, Trưởng ban Tiêu cũng không có phản đối. Trưởng ban Tiêu sở dĩ không phản đối hiển nhiên bởi vì Gia Cát Cấu là người của UBND. Ông ta không muốn vì một vị trí cấp phòng nho nhỏ mà đắc tội với người rất có khả năng trở thành Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố đương nhiệm Chu Quang Lực.


Trưởng ban đã làm việc thông suốt, trên cơ bản chẳng khác nào là ván đã đóng thuyền, chỉ chờ phòng Nhân sự hoàn tất thủ tục là Cung Hàn Lâm có không muốn đi cũng phải đi. Dù sao là điều động cán bộ cấp phòng trong ban Tuyên giáo, cũng không cần thông qua Ban tổ chức cán bộ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom