Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Tống Quả nghe tin Bành Viễn Chinh sắp bị “đày” đến cơ sở, thầm nhíu mày.
Nếu biết được thân phận thật sự của Bành Viễn Chinh, chỉ sợ rất nhiều người sẽ không thể hiểu được, hắn xuất thân cao quý như vậy, vì sao lại phải “mai danh ẩn tích” ở cơ sở, cực khổ gian nan làm một viên chức nho nhỏ. Nếu đổi lại là người khác, đã sớm nhờ cậy vào thế lực của gia tộc để “một bước lên trời” (nhất phi xung thiên).
Nhưng Tống Quả hiểu được Bành Viễn Chinh. Bởi vì từ trong huyết quản, hai người cùng là một loại, đều có mấy phần kiêu ngạo và kiên trì, không muốn dựa vào lực lượng của gia tộc để ăn sẵn, làm cái loại con ông cháu cha công tử bột. Bành Viễn Chinh ở lại cơ sở làm đâu ra đấy, so với việc cậu ta từ chối yêu cầu của cha, nhất định không chịu bước vào quan trường, kiên trì nghiên cứu học vấn ở đại học, là không khác nhau mấy về bản chất.
Ở điểm này, hai người có quan điểm giống nhau, và đó là điều mấu chốt khiến hai người có thể trở thành bằng hữu. Tống Quả cảm thấy rõ ràng, nếu bản thân mình chỉ toàn nịnh bợ, mà không có sự thẳng thắn, thành khẩn giữa bạn bè với nhau, chưa chắc Bành Viễn Chinh đã chịu kết giao thân thiết hơn với mình.
Hoàng Đại Long giơ chén rượu lên cười ha hả:
- Cậu Bành, cậu Tống, về sau chúng ta cứ định như vậy đi nhé! Mỗi cuối tuần, ra ngoài gặp nhau họp mặt, ăn cơm uống rượu, ca hát, đời người còn gì vui hơn! (1)
Hoàng Đại Long dẫn một câu trong sách thánh hiền, Vương Na ngồi cạnh không kìm nổi bật cười, che miệng nói:
- Nguyên văn của người xưa là “có bạn từ phương xa tới, còn gì vui hơn”, qua miệng anh thì lại thành “đời người còn gì vui hơn”, thật là đúng với câu “trí thức lỡ thời, chà đạp lời thánh nhân” mà!
Hoàng Đại Long cũng không để bụng, tiếp tục cười:
- Tôi nhà quê một cục, chẳng có tí học vấn nào, nhưng trái tim này là chân thật.
Hoàng Đại Long ra sức vỗ mạnh vào ngực mình:
- Hai vị coi Hoàng Đại Long này là bằng hữu, là huynh đệ, sau này Hoàng mỗ nhất định vì hai vị mà vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!
Tống Quả ung dung mỉm cười:
- Hoàng Đại Long, xông vào nơi nước sôi lửa bỏng là coi như hết đời à! Sau này hai chúng tôi ra ngoài chơi, hết thảy chi phí đều do anh chi trả, Dù sao trong nhà anh, tiền xài hoài cũng không hết!
Tống Quả đi thẳng vào vấn đề, nhưng cậu ta càng nói như vậy, trong lòng Hoàng Đại Long càng cao hứng, bởi vì điều đó chứng tỏ Tống Quả không coi y là người ngoài. Tống Quả và Bành Viễn Chinh đồng ý xài tiền của y, đối với y là chuyện đáng vui mừng, phải biết rằng có bao nhiêu người trăm phương nghìn kế tìm cách đi lại với bọn con cháu quan chức như Tống Quả mà không được.
- Đúng, đúng, đúng. Tôi tới tính tiền. Ăn uống, chơi đùa, đều tính cả cho tôi.
Hoàng Đại Long cười lớn, bày tỏ thái độ.
Bành Viễn Chinh cũng cười, tỏ vẻ rất hứng thú:
- Hoàng tổng không sợ hai chúng tôi ăn đến mức làm anh “sập tiệm” sao?
Vương Na cười, chen vào:
- Ăn cơm, ca hát thì tốn mấy đồng? Hôm nào, bảo Đại Long mời chúng ta xuất ngoại chơi một chuyến mới đã!
Đúng lúc này, máy nhắn tin của Bành Viễn Chinh rung lên. Bành Viễn Chinh cười, lấy ra thì thấy là số điện thoại nhà của Phùng Bá Đào.
Hoàng Đại Long cười ha hả, lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động vừa mới mua, ném qua:
- Cậu Bành, dùng cái này gọi lại đi!
Ở tong nước, điện thoại di động vừa mới được đưa ra thị trường, đắt tiền kinh khủng. Có thể mua được điện thoại mà dùng, cũng chỉ có những người thuộc loại con cháu nhà giàu mới nổi như Hoàng Đại Long.
Bành Viễn Chinh cười cười, cũng không từ chối, tuy nhiên, hắn vừa bấm số, vừa đi ra ngoài.
Thừa dịp Bành Viễn Chinh ra ngoài gọi điện, Hoàng Đại Long nghiêng người qua, nhỏ giọng nói:
- Cậu Tống, có thể giới thiệu một chút về lai lịch cậu Bành cho anh em nghe không?
Thật ra, câu này Hoàng Đại Long đã muốn hỏi từ lâu, chỉ là kìm nén không hỏi.
Đối với thân phận của Bành Viễn Chinh, càng ngày y càng hiếu kỳ. Với hiểu biết của Hoàng Đại Long về Tống Quả, có thể khiến Tống Quả đối xử với một cách kính trọng, kèm theo một chút gì đó như “lấy lòng”, hẳn là người không tầm thường.
Khóe miệng Tống Quả hiện lên một nụ cười mỉm đầy bí hiểm, cậu ta chăm chú nhìn Hoàng Đại Long, thản nhiên nói:
- Hoàng Đại Long, anh đừng hỏi nhiều như vậy. Tôi chỉ có thể nói với anh, có thể quen biết hắn, là phúc đức cả đời của anh rồi và cũng là vận may to lớn của cả nhà họ Hoàng! Không nên hỏi, không cần nói nữa. Nếu anh muốn tiếp tục kết giao với hắn, thì đừng nên dùng đến những thứ tâm địa gian giảo.
Giọng Tống Quả trở nên rất trịnh trọng và nghiêm túc.
Tròng mắt Hoàng Đại Long xoay chuyển, cười ha hả ngồi thẳng lưng lên, trong lòng lại tính toán, đợi em gái Hoàng Oanh Oanh nghỉ đông, sẽ bảo cô tìm cách “khai thác” Tống Quả.
Bành Viễn Chinh nói chuyện điện thoại rất nhanh đã quay về.Người gọi cho hắn là Mạnh Lâm. Hắn một mình ở lại Tân An, ít nhiều Mạnh Lâm có phần không yên tâm, luôn dặn dò hắn phải biết tự chăm sóc bản thân.
Cả đám uống rượu xong, lại đi ca hát, nhảy nhót, chơi đùa đến khuya mới về. Hoàng Đại Long bảo tài xế lái xe đưa Bành Viễn Chinh và Tống Quả về nhà, sau đó mới cùng Vương Na trở về biệt thự của nhà họ Hoàng ở ngoại ô.
Tống Quả rón rén mở cửa, vừa mới bước vào, đã nghe giọng nói uy nghiêm của cha từ thư phòng vọng tới:
- Tống Quả!
Tống Quả hít một hơi không khí.
Tống Bính Nam rất ghét khi thấy con trai ở bên ngoài kết bạn kết bè, uống rượu ca hát theo lối trưởng giả, mỗi lần bắt gặp đều nghiêm khắc răn dạy, quở mắng một trận.
Cảm giác ngà ngà say của Tống Quả lập tức tiêu tan hơn phân nửa, do dự đi vào thư phòng, xoa xoa tay cười nói:
- Ba, ba còn chưa ngủ sao?
Tống Bính Nam nhíu mày:
- Con lại đi ra ngoài làm ầm ĩ, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi?
Tống Quả cúi đầu nói:
- Ba, đêm nay con đi chơi với Bành Viễn Chinh. Ba cứ yên tâm, con của ba chưa bao giờ làm chuyện tổn hại nề nếp gia phong cả.
Nghe nói là đi chơi với Bành Viễn Chinh, sắc mặt giận dữ của Tống Bính Nam dần dịu lại rồi biến mất.
- Thôi, đi ngủ đi.
Tống Bính Nam khoát tay.
- À, ba này, con nghe nói Bành Viễn Chinh bị Ban Tuyên giáo cho đi cơ sở rèn luyện.
Tống Quả định đi ra, lại quay đầu lại, nhẹ nhàng nói.
- Đi cơ sở rèn luyện? Cái trò gì vậy?
Tống Bính Nam ngẩn ra, trầm ngâm suy nghĩ.
Hồi lâu, Tống Bính Nam ngẩng lên nhìn con trai, giọng ngưng trọng mà vội vàng:
- Là Bành Viễn Chinh nói với con sao? Thái độ của hắn thế nào?
- Hắn tỏ ra như không có chuyện gì cả, nhưng con nghe nói, hình như tân lãnh đạo đảm nhiệm bộ phận phân công – quản lý không ưa hắn.
Tống Quả bước tới một bước, cúi người xuống nói:
- Ba, con thấy ba không thể không nhúng tay vào chuyện này. Nếu để hắn phải chịu thiệt thòi ở thành phố chúng ta, chỉ sợ khó ăn nói với Phùng gia.
Tống Bính Nam nhướng mày lên, khoát tay:
- Con đi ngủ đi, con không cần lo chuyện này.
Tống Quả ồ một tiếng, im lặng rời khỏi thư phòng.
Đợi Tống Quả đi khỏi, lúc này Tống Bính Nam mới châm một điếu thuốc, ngồi trầm tư sau ngọn đèn bàn. Khói thuốc lượn lờ bay lên trong làn ánh sáng mờ mờ, khiến khuôn mặt ông ta trở nên mờ ảo.
Phùng gia để Bành Viễn Chinh ở lại Tân An, không công khai thân phận của hắn. Trong mắt người bình thường, đây là điều không thể tin nổi; nhưng với một người đã đạt tới trình độ và độ cao như Tống Bính Nam, ông ta gần như có thể kết luận, đây là dấu hiệu cho thấy Phùng lão đang chuẩn bị bồi dưỡng cho đứa cháu đích tôn này.
Phải biết rằng, Bành Viễn Chinh ở cơ sở rèn luyện càng đầy đủ, căn cơ lại càng vững chắc, mà tương lai mới có thể giương cánh bay cao, bay xa tận phía chân trời. Con rồng còn ẩn mình chưa vọt khỏi vực sâu, chỉ vì đợi thời cơ chín muồi.
Nghĩ như vậy, Tống Bính Nam không kìm nổi thở dài. Tuy Phùng Bá Đào không nói rõ ra, nhưng kẻ có thể nối nghiệp đời thứ ba của Phùng gia ở ngay bên cạnh ông ta, nếu Bành Viễn Chinh xảy ra chuyện gì không hay, cho dù là tương lai Phùng gia không nói gì, bản thân ông ta sẽ không thể yên lòng được.
(1) Ở đoạn này Hoàng Đại Long “chế” lại một câu trong sách Luận ngữ, từ “Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ” (Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn) thành “nhân sinh bất diệc nhạc hồ” (Đời người còn gì vui hơn).
Nguyên văn cả câu:
Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
(Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh).
Nếu biết được thân phận thật sự của Bành Viễn Chinh, chỉ sợ rất nhiều người sẽ không thể hiểu được, hắn xuất thân cao quý như vậy, vì sao lại phải “mai danh ẩn tích” ở cơ sở, cực khổ gian nan làm một viên chức nho nhỏ. Nếu đổi lại là người khác, đã sớm nhờ cậy vào thế lực của gia tộc để “một bước lên trời” (nhất phi xung thiên).
Nhưng Tống Quả hiểu được Bành Viễn Chinh. Bởi vì từ trong huyết quản, hai người cùng là một loại, đều có mấy phần kiêu ngạo và kiên trì, không muốn dựa vào lực lượng của gia tộc để ăn sẵn, làm cái loại con ông cháu cha công tử bột. Bành Viễn Chinh ở lại cơ sở làm đâu ra đấy, so với việc cậu ta từ chối yêu cầu của cha, nhất định không chịu bước vào quan trường, kiên trì nghiên cứu học vấn ở đại học, là không khác nhau mấy về bản chất.
Ở điểm này, hai người có quan điểm giống nhau, và đó là điều mấu chốt khiến hai người có thể trở thành bằng hữu. Tống Quả cảm thấy rõ ràng, nếu bản thân mình chỉ toàn nịnh bợ, mà không có sự thẳng thắn, thành khẩn giữa bạn bè với nhau, chưa chắc Bành Viễn Chinh đã chịu kết giao thân thiết hơn với mình.
Hoàng Đại Long giơ chén rượu lên cười ha hả:
- Cậu Bành, cậu Tống, về sau chúng ta cứ định như vậy đi nhé! Mỗi cuối tuần, ra ngoài gặp nhau họp mặt, ăn cơm uống rượu, ca hát, đời người còn gì vui hơn! (1)
Hoàng Đại Long dẫn một câu trong sách thánh hiền, Vương Na ngồi cạnh không kìm nổi bật cười, che miệng nói:
- Nguyên văn của người xưa là “có bạn từ phương xa tới, còn gì vui hơn”, qua miệng anh thì lại thành “đời người còn gì vui hơn”, thật là đúng với câu “trí thức lỡ thời, chà đạp lời thánh nhân” mà!
Hoàng Đại Long cũng không để bụng, tiếp tục cười:
- Tôi nhà quê một cục, chẳng có tí học vấn nào, nhưng trái tim này là chân thật.
Hoàng Đại Long ra sức vỗ mạnh vào ngực mình:
- Hai vị coi Hoàng Đại Long này là bằng hữu, là huynh đệ, sau này Hoàng mỗ nhất định vì hai vị mà vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!
Tống Quả ung dung mỉm cười:
- Hoàng Đại Long, xông vào nơi nước sôi lửa bỏng là coi như hết đời à! Sau này hai chúng tôi ra ngoài chơi, hết thảy chi phí đều do anh chi trả, Dù sao trong nhà anh, tiền xài hoài cũng không hết!
Tống Quả đi thẳng vào vấn đề, nhưng cậu ta càng nói như vậy, trong lòng Hoàng Đại Long càng cao hứng, bởi vì điều đó chứng tỏ Tống Quả không coi y là người ngoài. Tống Quả và Bành Viễn Chinh đồng ý xài tiền của y, đối với y là chuyện đáng vui mừng, phải biết rằng có bao nhiêu người trăm phương nghìn kế tìm cách đi lại với bọn con cháu quan chức như Tống Quả mà không được.
- Đúng, đúng, đúng. Tôi tới tính tiền. Ăn uống, chơi đùa, đều tính cả cho tôi.
Hoàng Đại Long cười lớn, bày tỏ thái độ.
Bành Viễn Chinh cũng cười, tỏ vẻ rất hứng thú:
- Hoàng tổng không sợ hai chúng tôi ăn đến mức làm anh “sập tiệm” sao?
Vương Na cười, chen vào:
- Ăn cơm, ca hát thì tốn mấy đồng? Hôm nào, bảo Đại Long mời chúng ta xuất ngoại chơi một chuyến mới đã!
Đúng lúc này, máy nhắn tin của Bành Viễn Chinh rung lên. Bành Viễn Chinh cười, lấy ra thì thấy là số điện thoại nhà của Phùng Bá Đào.
Hoàng Đại Long cười ha hả, lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động vừa mới mua, ném qua:
- Cậu Bành, dùng cái này gọi lại đi!
Ở tong nước, điện thoại di động vừa mới được đưa ra thị trường, đắt tiền kinh khủng. Có thể mua được điện thoại mà dùng, cũng chỉ có những người thuộc loại con cháu nhà giàu mới nổi như Hoàng Đại Long.
Bành Viễn Chinh cười cười, cũng không từ chối, tuy nhiên, hắn vừa bấm số, vừa đi ra ngoài.
Thừa dịp Bành Viễn Chinh ra ngoài gọi điện, Hoàng Đại Long nghiêng người qua, nhỏ giọng nói:
- Cậu Tống, có thể giới thiệu một chút về lai lịch cậu Bành cho anh em nghe không?
Thật ra, câu này Hoàng Đại Long đã muốn hỏi từ lâu, chỉ là kìm nén không hỏi.
Đối với thân phận của Bành Viễn Chinh, càng ngày y càng hiếu kỳ. Với hiểu biết của Hoàng Đại Long về Tống Quả, có thể khiến Tống Quả đối xử với một cách kính trọng, kèm theo một chút gì đó như “lấy lòng”, hẳn là người không tầm thường.
Khóe miệng Tống Quả hiện lên một nụ cười mỉm đầy bí hiểm, cậu ta chăm chú nhìn Hoàng Đại Long, thản nhiên nói:
- Hoàng Đại Long, anh đừng hỏi nhiều như vậy. Tôi chỉ có thể nói với anh, có thể quen biết hắn, là phúc đức cả đời của anh rồi và cũng là vận may to lớn của cả nhà họ Hoàng! Không nên hỏi, không cần nói nữa. Nếu anh muốn tiếp tục kết giao với hắn, thì đừng nên dùng đến những thứ tâm địa gian giảo.
Giọng Tống Quả trở nên rất trịnh trọng và nghiêm túc.
Tròng mắt Hoàng Đại Long xoay chuyển, cười ha hả ngồi thẳng lưng lên, trong lòng lại tính toán, đợi em gái Hoàng Oanh Oanh nghỉ đông, sẽ bảo cô tìm cách “khai thác” Tống Quả.
Bành Viễn Chinh nói chuyện điện thoại rất nhanh đã quay về.Người gọi cho hắn là Mạnh Lâm. Hắn một mình ở lại Tân An, ít nhiều Mạnh Lâm có phần không yên tâm, luôn dặn dò hắn phải biết tự chăm sóc bản thân.
Cả đám uống rượu xong, lại đi ca hát, nhảy nhót, chơi đùa đến khuya mới về. Hoàng Đại Long bảo tài xế lái xe đưa Bành Viễn Chinh và Tống Quả về nhà, sau đó mới cùng Vương Na trở về biệt thự của nhà họ Hoàng ở ngoại ô.
Tống Quả rón rén mở cửa, vừa mới bước vào, đã nghe giọng nói uy nghiêm của cha từ thư phòng vọng tới:
- Tống Quả!
Tống Quả hít một hơi không khí.
Tống Bính Nam rất ghét khi thấy con trai ở bên ngoài kết bạn kết bè, uống rượu ca hát theo lối trưởng giả, mỗi lần bắt gặp đều nghiêm khắc răn dạy, quở mắng một trận.
Cảm giác ngà ngà say của Tống Quả lập tức tiêu tan hơn phân nửa, do dự đi vào thư phòng, xoa xoa tay cười nói:
- Ba, ba còn chưa ngủ sao?
Tống Bính Nam nhíu mày:
- Con lại đi ra ngoài làm ầm ĩ, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi?
Tống Quả cúi đầu nói:
- Ba, đêm nay con đi chơi với Bành Viễn Chinh. Ba cứ yên tâm, con của ba chưa bao giờ làm chuyện tổn hại nề nếp gia phong cả.
Nghe nói là đi chơi với Bành Viễn Chinh, sắc mặt giận dữ của Tống Bính Nam dần dịu lại rồi biến mất.
- Thôi, đi ngủ đi.
Tống Bính Nam khoát tay.
- À, ba này, con nghe nói Bành Viễn Chinh bị Ban Tuyên giáo cho đi cơ sở rèn luyện.
Tống Quả định đi ra, lại quay đầu lại, nhẹ nhàng nói.
- Đi cơ sở rèn luyện? Cái trò gì vậy?
Tống Bính Nam ngẩn ra, trầm ngâm suy nghĩ.
Hồi lâu, Tống Bính Nam ngẩng lên nhìn con trai, giọng ngưng trọng mà vội vàng:
- Là Bành Viễn Chinh nói với con sao? Thái độ của hắn thế nào?
- Hắn tỏ ra như không có chuyện gì cả, nhưng con nghe nói, hình như tân lãnh đạo đảm nhiệm bộ phận phân công – quản lý không ưa hắn.
Tống Quả bước tới một bước, cúi người xuống nói:
- Ba, con thấy ba không thể không nhúng tay vào chuyện này. Nếu để hắn phải chịu thiệt thòi ở thành phố chúng ta, chỉ sợ khó ăn nói với Phùng gia.
Tống Bính Nam nhướng mày lên, khoát tay:
- Con đi ngủ đi, con không cần lo chuyện này.
Tống Quả ồ một tiếng, im lặng rời khỏi thư phòng.
Đợi Tống Quả đi khỏi, lúc này Tống Bính Nam mới châm một điếu thuốc, ngồi trầm tư sau ngọn đèn bàn. Khói thuốc lượn lờ bay lên trong làn ánh sáng mờ mờ, khiến khuôn mặt ông ta trở nên mờ ảo.
Phùng gia để Bành Viễn Chinh ở lại Tân An, không công khai thân phận của hắn. Trong mắt người bình thường, đây là điều không thể tin nổi; nhưng với một người đã đạt tới trình độ và độ cao như Tống Bính Nam, ông ta gần như có thể kết luận, đây là dấu hiệu cho thấy Phùng lão đang chuẩn bị bồi dưỡng cho đứa cháu đích tôn này.
Phải biết rằng, Bành Viễn Chinh ở cơ sở rèn luyện càng đầy đủ, căn cơ lại càng vững chắc, mà tương lai mới có thể giương cánh bay cao, bay xa tận phía chân trời. Con rồng còn ẩn mình chưa vọt khỏi vực sâu, chỉ vì đợi thời cơ chín muồi.
Nghĩ như vậy, Tống Bính Nam không kìm nổi thở dài. Tuy Phùng Bá Đào không nói rõ ra, nhưng kẻ có thể nối nghiệp đời thứ ba của Phùng gia ở ngay bên cạnh ông ta, nếu Bành Viễn Chinh xảy ra chuyện gì không hay, cho dù là tương lai Phùng gia không nói gì, bản thân ông ta sẽ không thể yên lòng được.
(1) Ở đoạn này Hoàng Đại Long “chế” lại một câu trong sách Luận ngữ, từ “Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ” (Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn) thành “nhân sinh bất diệc nhạc hồ” (Đời người còn gì vui hơn).
Nguyên văn cả câu:
Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
(Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh).
Bình luận facebook