Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 238
Chiếc xe dừng lại, Tiểu Từ, lái xe của Lưu trọc xuống xe trước, cầm một cái ô che mưa cho Lưu trọc.
Trong chiếc Audi Q7, bất luận mặt sẹo hay là hai gã đàn ông khác đều không chuẩn bị ô, chỉ đành đội mưa xuống xe, sau đó kéo Trương Hân Như xuống xe.
Giọt mưa to như hạt đậu khiến Trương Hân Như ướt như chuột lột, quần áo của cô gần như dính vào cơ thể, lộ ra đường cong ma quỷ, chọc
cho người ta phạm tội, khiến ba gã mặt sẹo liên tục liếc nhìn trong mưa.
“Lưu gia, ông Dương đang ở bên trong đợi các ông đấy!”
ở cổng nhà máy gang thép có một đội phụ trách cảnh giới tuần tra, tổng cộng sấu người, người dẫn đầu nhìn thấy mấy người Lưu trọc xuống xe, vội vàng đi lên nói.
“ừm”.
Lưu trọc gật đầu, sau đó quay đầu hô lên với mặt sẹo: “Mặt sẹo, mau lên!”
“Vâng, Lưu gia!”
Mặt sẹo nhanh chóng đáp lời, sau đó tóm chặt cánh tay của Trương
Hân Như, vừa kéo vừa lôi Trương Hân Như bước nhanh trong mưa.
Nước mưa xả xuống, cánh tay đau nhức, nhưng Trương Hân Như không hề phản ứng, cũng không phản kháng, cũng không ngăn cản, giống như một cái xác biết đi, mặc kệ mặt sẹo kéo đi.
Khoảng hai phút sau, Trương Hân Như bị đưa vào tòa nhà văn phòng của xưởng gang thép bỏ hoang, tòa nhà văn phòng có bốn tầng, có vẻ cũng lâu năm rồi.
Giống như ở cổng nhà máy gang thép, tòa nhà văn phòng cũng có sáu người chuyên phụ trách canh gác, cảnh giới.
Không thể không nói, Dương Sách là một người vô cùng cấn thận, vì kế hoạch tối nay, ông ta không chỉ điều động tinh anh, cốt cán của thuộc hạ Lưu trọc, mà còn mang theo mấy tên cốt cán từ Giang Ninh đến, chỉ phụ trách đứng canh, tuần tra, mà phái đến mười hai người.
Một lúc sau, Lưu trọc và tên mặt sẹo đưa Trương Hân Như lên tầng ba, lúc đi ngang qua phòng họp bồng nhìn thấy một đám người đen nghịt đang ngồi bên trong, tất cả đều mặc đồ đen, sắc mặt lạnh lùng khiến người ta ớn lạnh!
“Này…”
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng họp, tên mặt sẹo và Lưu trọc đều có chút kinh ngạc.
Tên mặt sẹo bởi vì địa vị thân phận thấp kém, không biết mẩy tên đàn ông cao lớn mặc đồ đen, nhưng hắn có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ trên người những tên đó.
Sát khí đó khiến hắn kinh hãi!
Lưu trọc thì khác.
Là người nắm giữ vị trí quan trọng trong đế quốc Hắc Kim của Dương Sách, địa vị của hắn ta rất cao, nắm rõ được rất nhiều việc, chỉ nhìn thoáng qua hắn ta đã nhận ra những tên đó là tinh anh trong tay Dương Sách, trước kia chỉ nhận lệnh của A Cửu và Kim Cương, không phải việc lớn thì sẽ không ra tay.
Mà lần này, đám tinh anh này gần như dốc toàn lực!
Điều này sao có thế không khiến Lưu trọc kinh ngạc chứ?
“Anh Lưu, Dương Gia bày trận lớn như vậy, đây là muốn đánh lớn sao?”, tên mặt sẹo kéo Trương Hân Như, vừa đi vừa thấp giọng hỏi Lưu trọc.
“Đừng hỏi những cái không nên hỏi, quản cái miệng của mình cho tốt”, Lưu trọc răn dạy quở mắng một câu.
Tên mặt sẹo bị dọa cho sắc mặt thay đổi, không dám hé răng thêm.
“Lưu Gia, Dương Gia đã đợi anh ở bên trong lâu rồi”.
Trước cửa văn phòng tổng giám đốc, hai tên đàn ông cao lớn mặc đồ
đen nhìn thấy Lưu trọc, khẽ khom lưng cúi chào.
Trong chiếc Audi Q7, bất luận mặt sẹo hay là hai gã đàn ông khác đều không chuẩn bị ô, chỉ đành đội mưa xuống xe, sau đó kéo Trương Hân Như xuống xe.
Giọt mưa to như hạt đậu khiến Trương Hân Như ướt như chuột lột, quần áo của cô gần như dính vào cơ thể, lộ ra đường cong ma quỷ, chọc
cho người ta phạm tội, khiến ba gã mặt sẹo liên tục liếc nhìn trong mưa.
“Lưu gia, ông Dương đang ở bên trong đợi các ông đấy!”
ở cổng nhà máy gang thép có một đội phụ trách cảnh giới tuần tra, tổng cộng sấu người, người dẫn đầu nhìn thấy mấy người Lưu trọc xuống xe, vội vàng đi lên nói.
“ừm”.
Lưu trọc gật đầu, sau đó quay đầu hô lên với mặt sẹo: “Mặt sẹo, mau lên!”
“Vâng, Lưu gia!”
Mặt sẹo nhanh chóng đáp lời, sau đó tóm chặt cánh tay của Trương
Hân Như, vừa kéo vừa lôi Trương Hân Như bước nhanh trong mưa.
Nước mưa xả xuống, cánh tay đau nhức, nhưng Trương Hân Như không hề phản ứng, cũng không phản kháng, cũng không ngăn cản, giống như một cái xác biết đi, mặc kệ mặt sẹo kéo đi.
Khoảng hai phút sau, Trương Hân Như bị đưa vào tòa nhà văn phòng của xưởng gang thép bỏ hoang, tòa nhà văn phòng có bốn tầng, có vẻ cũng lâu năm rồi.
Giống như ở cổng nhà máy gang thép, tòa nhà văn phòng cũng có sáu người chuyên phụ trách canh gác, cảnh giới.
Không thể không nói, Dương Sách là một người vô cùng cấn thận, vì kế hoạch tối nay, ông ta không chỉ điều động tinh anh, cốt cán của thuộc hạ Lưu trọc, mà còn mang theo mấy tên cốt cán từ Giang Ninh đến, chỉ phụ trách đứng canh, tuần tra, mà phái đến mười hai người.
Một lúc sau, Lưu trọc và tên mặt sẹo đưa Trương Hân Như lên tầng ba, lúc đi ngang qua phòng họp bồng nhìn thấy một đám người đen nghịt đang ngồi bên trong, tất cả đều mặc đồ đen, sắc mặt lạnh lùng khiến người ta ớn lạnh!
“Này…”
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng họp, tên mặt sẹo và Lưu trọc đều có chút kinh ngạc.
Tên mặt sẹo bởi vì địa vị thân phận thấp kém, không biết mẩy tên đàn ông cao lớn mặc đồ đen, nhưng hắn có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ trên người những tên đó.
Sát khí đó khiến hắn kinh hãi!
Lưu trọc thì khác.
Là người nắm giữ vị trí quan trọng trong đế quốc Hắc Kim của Dương Sách, địa vị của hắn ta rất cao, nắm rõ được rất nhiều việc, chỉ nhìn thoáng qua hắn ta đã nhận ra những tên đó là tinh anh trong tay Dương Sách, trước kia chỉ nhận lệnh của A Cửu và Kim Cương, không phải việc lớn thì sẽ không ra tay.
Mà lần này, đám tinh anh này gần như dốc toàn lực!
Điều này sao có thế không khiến Lưu trọc kinh ngạc chứ?
“Anh Lưu, Dương Gia bày trận lớn như vậy, đây là muốn đánh lớn sao?”, tên mặt sẹo kéo Trương Hân Như, vừa đi vừa thấp giọng hỏi Lưu trọc.
“Đừng hỏi những cái không nên hỏi, quản cái miệng của mình cho tốt”, Lưu trọc răn dạy quở mắng một câu.
Tên mặt sẹo bị dọa cho sắc mặt thay đổi, không dám hé răng thêm.
“Lưu Gia, Dương Gia đã đợi anh ở bên trong lâu rồi”.
Trước cửa văn phòng tổng giám đốc, hai tên đàn ông cao lớn mặc đồ
đen nhìn thấy Lưu trọc, khẽ khom lưng cúi chào.
Bình luận facebook