Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Khi đối diện với Chu Doãn Thịnh, toàn bộ thân thể Ninh Vọng Thư thật ra đều cứng ngắc, tuỳ thời chuẩn bị cất đôi chân ngắn chạy trốn. Thế nhưng đối phương lại dè dặt cẩn thận tránh nó ra, chỉ cầm lấy khay pha màu và bút lông bên cạnh nó, sau đó xoay người vẽ tranh, không có động tác gì khác. Ninh Vọng Thư lặng lẽ thở phào, nhích từng bước đến bên cạnh Chu Doãn Thịnh, ngửa đầu lên, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bức tranh.
Chu Doãn Thịnh đã hoàn toàn quên mất bé con bên chân. Hắn thừa kế sự cuồng nhiệt đối với hội hoạ của Vệ Tây Ngạn một cách triệt để, bút lông trong tay không ngừng bôi quẹt.
Vệ Tây Ngạn am hiểu lối vẽ hiện đại, trực tiếp vẽ hình khối lên vải vẽ tranh sơn dầu, rồi chậm rãi tô màu. Nhưng Chu Doãn Thịnh lại am hiểu lối vẽ cổ điển, tức dùng màu được pha loãng mà không thêm màu trắng tô thành nhiều lớp. Nhất định phải đợi mỗi một lớp khô hẳn mới tô thêm một lớp mới. Có thể nói, từ trước khi tô, trong đầu hắn đã hoàn thành cả bức tranh.
Bởi vì mỗi lớp màu đều tương đối mỏng, màu sắc lớp dưới có thể hiện lên một cách mơ hồ, kết hợp với màu sắc lớp trên biến thành một màu sắc kỳ diệu. Cho nên phương pháp hội hoạ này cần có một kỹ xảo càng cao siêu, hơn cả là sức phán đoán và nắm giữ chính xác đối với sự điều hoà về màu sắc.
Bức tranh này của Vệ Tây Ngạn lựa chọn dùng màu ấm trên diện tích lớn, hơn nữa đã khô hẳn, Chu Doãn Thịnh liền tô thêm những màu như xanh lam, tím, xanh lục, dần dần biến màu sắc ấm áp trở thành màu lạnh. Cuối cùng dùng dầu bóng nhựa thông tráng lên trên, khiến cho bức tranh xuất hiện tầng tầng lớp lớp màu xám.
Không quá nửa tiếng, cánh đồng xuân rực rỡ trăm hoa đua nở đã biến thành một rừng cây tắm mình dưới ánh sao trời. Cả bầu trời trải đầy những ngôi sao phát ra ánh sáng yếu ớt, như thể chỉ cần duỗi tay là có thể hái lấy. Nó nằm ở đó, thoạt nhìn không giống một bức tranh, mà giống một cánh cửa dẫn sang thế giới bên kia, đẹp đến chân thật, cũng đẹp đến hư ảo.
Chu Doãn Thịnh lùi ra sau vài bước, đánh giá tác phẩm luyện tập của mình, bên tai vọng đến một tiếng kêu thán phục khe khẽ. Lúc này hắn mới rút tinh thần ra khỏi hội hoạ, cúi đầu nhìn bé con đứng dưới chân mình.
Ban ngày biến thành đêm tối, ánh nắng biến thành ánh sao, cánh đồng hoa biến thành rừng rậm, dù Ninh Vọng Thư còn chưa biết cái gì là nghệ thuật, cũng bị kỹ xảo hội hoạ cao siêu của chú mình làm cho ngây ngốc.
Phát hiện mình quấy rầy chú, Ninh Vọng Thư vội vàng dùng đôi tay mập mạp che miệng, trong đôi mắt to tràn ngập hoảng sợ.
Chu Doãn Thịnh chỉ nhìn nó một cái rồi quay đầu lại, tiếp tục đánh giá bức tranh, cầm lấy bút lông điều chỉnh mấy chi tiết.
Ninh Vọng Thư thở phào, thấy chú mình không định xua đuổi mình, lá gan cũng từ từ to lên, bàn tay mò lên chiếc ghế đặt bút lông. Duỗi tay ra lại rụt tay về, duỗi tay ra rồi rụt tay về, do dự một lúc lâu, rốt cuộc bàn tay nắm lấy được chiếc bút lông.
Trên đất đặt một thùng dầu để rửa bút, còn bày vài tấm vải trắng. Ninh Vọng Thư nhanh chóng dùng bút lông chấm một chút sơn dầu hoa anh túc, ngồi xổm dưới mặt đất bắt đầu bôi quẹt lên vải trắng. Nó thử vẽ mấy ngôi sao, phát hiện không thể làm chúng loé sáng như chú vẽ, lại nghiêm mặt tô thành mặt trời…
Nó chơi rất vui vẻ, không phát hiện ra Chu Doãn Thịnh đã sửa chữa hoàn tất, đang khom lưng nhìn nó chằm chằm.
“Không được, con không thể chơi cái này.” – Giọng nói của thiếu niên êm tai như suối nước, nhưng sức lực lấy lại cây bút lại khiến người ta không thể phản kháng.
Ninh Vọng Thư bị doạ sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nháy mắt trở nên tái nhợt, rụt vào góc tường như một con chim cút.
Chu Doãn Thịnh cũng không an ủi nó, đặt bút vẽ và thùng dầu lên khung cửa sổ, xác định nhóc con không với tới được mới đi ra khỏi phòng vẽ tranh.
Ninh Vọng Thư che mặt, nước mắt chảy xuống, thấm ướt một mảng lớn trên vải trắng dưới mặt đất, trông vô cùng đáng thương. Nhưng chẳng bao lâu sau, thiếu niên lại đi vào, trong tay cầm một hộp màu nước, bút lông và một tập giấy trắng, khom người đưa đến trước mặt nhóc con, nói từng chữ từng từ – “Con không thể dùng màu kia để vẽ, bột màu và sơn dầu anh túc rất độc, trẻ con không thể chạm vào, sẽ bị bệnh.”
Thấy nhóc con chỉ khóc, không chịu ngẩng đầu lên để ý đến mình, Chu Doãn Thịnh cũng không khuyên nhiều, đặt màu nước và giấy trắng xuống, xoay người tiếp tục vẽ tranh. Bản thân hắn cũng hơi tự bế, nói nhiều như vậy đã xem như kỳ tích.
Thì ra chú không ghét mình. Tâm tình đau khổ của Ninh Vọng Thư bình tĩnh trở lại, dùng sức dụi dụi mắt, lúc này mới lặng lẽ ngẩng đầu, đang chuẩn bị thò tay lấy bút và màu, lại thấy chú mình đột nhiên xoay người đi về phía mình, sợ giật nảy cả người, đồng thời cũng vội vàng ôm đầu co rúm lại, giống như một con rùa.
Chu Doãn Thịnh cũng suýt bị nhóc con này chọc cười, nhưng ngại máy theo dõi trải rộng khắp bốn phía, không thể không cố gắng nhịn cười. Hắn hít sâu mấy cái, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc lấy chiếc áo sơ mi trắng treo trên giá vẽ xuống, mặc cho nhóc con, thấp giọng nói – “Ngoan ngoãn mặc vào, kẻo lại bẩn quần áo.”
Ninh Vọng Thư ngừng giãy giụa, để cho chú giúp mình mặc áo. Áo sơ mi rất to, ống tay áo phải xắn một đoạn dài mới miễn cưỡng thò tay ra được, vạt áo cũng rất dài, che khuất cả quần.
Chu Doãn Thịnh giúp nó sửa sang vạt áo, lại dùng động tác cứng nhắc xoa đầu nó, sau đó mới tiếp tục xoay người vẽ tranh.
Ninh Vọng Thư cũng sờ sờ trán mình, cảm nhận sự ấm áp đang dần biến mất kia, chỉ cảm thấy cõi lòng ngọt ngào. Nó không cười, nhưng ánh mắt sáng sủa hơn bao giờ hết, cầm lấy bút lông, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc bắt chước tranh của chú mình.
Phòng vẽ yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hình ảnh hai chú cháu cùng nhau vẽ tranh vô cùng hoà hợp, ấm áp.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến bốn năm giờ chiều, vú Vương mới xách làn chậm rì rì đi vào nhà. Trong nhà còn một người giúp việc, không cần bà ta trông từng giây từng phút, hơn nữa bà ta lớn tuổi, cũng không có kiên nhẫn chăm trẻ con.
Ngày ngày đợi Ninh Tư Niên vừa ra khỏi nhà, bà ta sẽ lấy cớ đi mua đồ ăn xách làn ra khỏi nhà, thật ra là chạy đến công viên gần nhà đánh bài với giúp việc nhà khác.
Trước kia lười làm việc còn phải tránh Triệu Tín Phương, giờ được nhận lợi ích từ Triệu Tín Phương, bà ta càng không e dè gì. Triệu Tín Phương không hề giống như trong tưởng tượng của Ninh Tư Niên, chỉ cần không làm tình nguyện nữa thì sẽ ở nhà chăm sóc con riêng. Ả cũng ra khỏi nhà ngay sau đó, hoặc dạo phố, hoặc đi đánh bài, hoặc là đi làm thẩm mỹ.
Dù sao Ninh Tư Niên rất bận, thường không về nhà, dù có về cũng đã rất muộn, vậy nên ả cũng như vú Vương, chỉ cần về nhà trước sáu giờ là được.
Hôm nay là chủ nhật, ả lấy cớ đi cô nhi viện giúp đỡ, còn có thể về muộn hơn.
Vú Vương hỏi người giúp việc, biết Triệu Tín Phương vẫn chưa về, liền lên lầu tìm Ninh Vọng Thư. Trong phòng vẽ Ninh Vọng Thư nghe thấy tiếng gọi của vú Vương, sợ đến sắc mặt trắng bệch, thân hình nhỏ nhắn cũng bắt đầu run rẩy không ngừng lại được.
Chu Doãn Thịnh dỗ dành vỗ vỗ đầu nó, sau đó giúp nó cởi áo sơ mi rửa tay. Vệ Tây Ngạn trước kia không phải là không phát hiện ra dị trạng của Ninh Vọng Thư, nghe tiếng khóc đến tan nát cõi lòng của Ninh Vọng Thư, cũng từng kiên nhẫn chạy xuống dò hỏi.
Vú Vương trả lời hắn là trẻ con bị sâu răng, đau quá nên mới khóc. Vệ Tây Ngạn nghe vậy tuy rằng vẫn còn nghi ngờ, nhưng cố thật lâu mới đỏ bừng mặt phun ra một câu “Thế ạ”, không thể không lùi bước dưới cái nhìn chằm chằm của vú Vương.
Chờ cậu đi, vú Vương lại đóng cửa phòng tiếp tục đánh đập Ninh Vọng Thư, căn bản không để cậu vào mắt.
Mà Chu Doãn Thịnh hiện tại cũng không để vú Vương vào mắt, hắn nhẹ nhàng bế nhóc con lên, không ngại phiền hà mà vỗ về lưng nó. Thấy vú Vương tìm đến nơi đòi đứa bé, chẳng những không đưa nó cho bà ta, mà còn đóng sập cửa phòng lại ngay trước mặt bà ta, hại vú Vương suýt chút nữa bị đập gãy mũi.
“Phì, cái thằng tạp chủng, mày là cái đ*o gì! Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tao bảo Tư Niên đuổi mày đi!” – Vú Vương phì nhổ một ngụm vào cửa phòng.
Chu Doãn Thịnh mặc kệ tiếng chửi rủa ngoài phòng, thả nhóc con xuống tiếp tục vẽ tranh.
Chỉ có chú mới nhìn thấy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của mình, chỉ có chú mới không đưa mình cho vú Vương, chỉ có chú mới kiên quyết bảo vệ mình như vậy. Tuy rằng chỉ là đóng lại một cánh cửa, nhưng thực tế đã ngăn cản tất cả mọi nguy hiểm cho mình. Ninh Vọng Thư mới ba tuổi, nhưng đã có ý thức của riêng mình, bắt đầu nảy sinh tình cảm quyến luyến không thể dập tắt đối với Chu Doãn Thịnh giờ này phút này. Đồng thời cũng mơ hồ nhận ra, có lẽ những lời mình nói trước mặt ba sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho chú.
Nó rất vui, nhưng đồng thời cũng hơi buồn bã, dè dặt cẩn thận ôm lấy đùi chú mình.
Chu Doãn Thịnh tỏ vẻ ghét bỏ đá đá nó, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
Ninh Vọng Thư lúc này không sợ nữa, ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay.
Chu Doãn Thịnh làm thế nào cũng không bỏ cái đuôi này ra được, đành phải bất đắc dĩ cho nó ôm. Hắn bước sang trái, nhóc con cũng tập tễnh đi sang trái, hắn đi sang phải, nhóc con cũng nghiêng ngả bước sang phải, giống như một miếng cao da chó dán lên người, xé thế nào cũng không bóc ra được, hình ảnh kia buồn cười cực kỳ.
Hai chú cháu chơi vui vẻ, vú Vương cũng vui vẻ khỏi cần mất công, sai người giúp việc nhanh chóng nấu cơm cho mình ăn. Nào ngờ còn chưa đến năm rưỡi, bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ ô tô, Ninh Tư Niên đã về.
Nghĩ đến hai chú cháu đang hoà hợp với nhau trong phòng vẽ tranh, vú Vương nóng nảy, vội vàng chạy lên lầu gọi – “Vệ Tây Ngạn, mau đưa thằng bé ra đây, Ninh tiên sinh đã về. Nếu để cậu ấy trông thấy mày với thằng bé ở cạnh nhau, cậu ấy nhất định sẽ tống cổ mày ra ngoài!”
Bởi vì thái độ càng ngày càng lạnh lùng chán ghét của Ninh Tư Niên, Vệ Tây Ngạn nguyên gốc đúng là không dám đến gần Ninh Vọng Thư. Tuy rằng Chu Doãn Thịnh của hiện tại biết chân tướng, nhưng cũng không định vạch trần mặt nạ của vú Vương, mở cửa phòng ra, mang Ninh Vọng Thư đang hoảng sợ bất an ra ngoài.
Ninh Vọng Thư được chú xoa xoa trán, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng giảm bớt, cũng biết rõ chỉ cần ba trở về, vú Vương sẽ không đánh mình nữa, vì thế cứng ngắc bước ra.
Vú Vương khẩn cấp lôi đứa nhỏ về phía mình, mặc kệ nó có đi theo hay không, nửa tha nửa kéo nó xuống lầu, miệng nhỏ giọng doạ dẫm – “Về sau không được ở chung với thằng tạp chủng Vệ Tây Ngạn kia, nếu không tao sẽ lột da mày!”
“Chú không phải là tạp chủng.” – Ninh Vọng Thư đã lâu chưa nói chuyện đột nhiên phản bác một câu sõi vô cùng.
Vú Vương sửng sốt vài giây, sắc mặt lập tức thay đổi, đưa tay dùng sức véo tai Ninh Vọng Thư. Ninh Vọng Thư thuần thục rụt vai ôm đầu, lặng lẽ nhẫn nhịn. May mà Ninh Tư Niên vội vã về nhà gặp con, đã cất bước lên lầu. Lúc này vú Vương mới rút tay lại, ôm đứa nhỏ vào lòng, vừa nặn ra một nụ cười bình dị vừa nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ – “Không những Vệ Tây Ngạn là tạp chủng, mày cũng là tạp chủng, nếu như mày không ngoan ngoãn nghe lời tao nói, tao sẽ ném mày xuống sông cho mày chết đuối. Ba mày có vợ mới rồi, về sau còn sinh thêm rất nhiều con, sẽ không để ý đến mày đâu.”
Ninh Vọng Thư bị doạ, tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Chu Doãn Thịnh đã hoàn toàn quên mất bé con bên chân. Hắn thừa kế sự cuồng nhiệt đối với hội hoạ của Vệ Tây Ngạn một cách triệt để, bút lông trong tay không ngừng bôi quẹt.
Vệ Tây Ngạn am hiểu lối vẽ hiện đại, trực tiếp vẽ hình khối lên vải vẽ tranh sơn dầu, rồi chậm rãi tô màu. Nhưng Chu Doãn Thịnh lại am hiểu lối vẽ cổ điển, tức dùng màu được pha loãng mà không thêm màu trắng tô thành nhiều lớp. Nhất định phải đợi mỗi một lớp khô hẳn mới tô thêm một lớp mới. Có thể nói, từ trước khi tô, trong đầu hắn đã hoàn thành cả bức tranh.
Bởi vì mỗi lớp màu đều tương đối mỏng, màu sắc lớp dưới có thể hiện lên một cách mơ hồ, kết hợp với màu sắc lớp trên biến thành một màu sắc kỳ diệu. Cho nên phương pháp hội hoạ này cần có một kỹ xảo càng cao siêu, hơn cả là sức phán đoán và nắm giữ chính xác đối với sự điều hoà về màu sắc.
Bức tranh này của Vệ Tây Ngạn lựa chọn dùng màu ấm trên diện tích lớn, hơn nữa đã khô hẳn, Chu Doãn Thịnh liền tô thêm những màu như xanh lam, tím, xanh lục, dần dần biến màu sắc ấm áp trở thành màu lạnh. Cuối cùng dùng dầu bóng nhựa thông tráng lên trên, khiến cho bức tranh xuất hiện tầng tầng lớp lớp màu xám.
Không quá nửa tiếng, cánh đồng xuân rực rỡ trăm hoa đua nở đã biến thành một rừng cây tắm mình dưới ánh sao trời. Cả bầu trời trải đầy những ngôi sao phát ra ánh sáng yếu ớt, như thể chỉ cần duỗi tay là có thể hái lấy. Nó nằm ở đó, thoạt nhìn không giống một bức tranh, mà giống một cánh cửa dẫn sang thế giới bên kia, đẹp đến chân thật, cũng đẹp đến hư ảo.
Chu Doãn Thịnh lùi ra sau vài bước, đánh giá tác phẩm luyện tập của mình, bên tai vọng đến một tiếng kêu thán phục khe khẽ. Lúc này hắn mới rút tinh thần ra khỏi hội hoạ, cúi đầu nhìn bé con đứng dưới chân mình.
Ban ngày biến thành đêm tối, ánh nắng biến thành ánh sao, cánh đồng hoa biến thành rừng rậm, dù Ninh Vọng Thư còn chưa biết cái gì là nghệ thuật, cũng bị kỹ xảo hội hoạ cao siêu của chú mình làm cho ngây ngốc.
Phát hiện mình quấy rầy chú, Ninh Vọng Thư vội vàng dùng đôi tay mập mạp che miệng, trong đôi mắt to tràn ngập hoảng sợ.
Chu Doãn Thịnh chỉ nhìn nó một cái rồi quay đầu lại, tiếp tục đánh giá bức tranh, cầm lấy bút lông điều chỉnh mấy chi tiết.
Ninh Vọng Thư thở phào, thấy chú mình không định xua đuổi mình, lá gan cũng từ từ to lên, bàn tay mò lên chiếc ghế đặt bút lông. Duỗi tay ra lại rụt tay về, duỗi tay ra rồi rụt tay về, do dự một lúc lâu, rốt cuộc bàn tay nắm lấy được chiếc bút lông.
Trên đất đặt một thùng dầu để rửa bút, còn bày vài tấm vải trắng. Ninh Vọng Thư nhanh chóng dùng bút lông chấm một chút sơn dầu hoa anh túc, ngồi xổm dưới mặt đất bắt đầu bôi quẹt lên vải trắng. Nó thử vẽ mấy ngôi sao, phát hiện không thể làm chúng loé sáng như chú vẽ, lại nghiêm mặt tô thành mặt trời…
Nó chơi rất vui vẻ, không phát hiện ra Chu Doãn Thịnh đã sửa chữa hoàn tất, đang khom lưng nhìn nó chằm chằm.
“Không được, con không thể chơi cái này.” – Giọng nói của thiếu niên êm tai như suối nước, nhưng sức lực lấy lại cây bút lại khiến người ta không thể phản kháng.
Ninh Vọng Thư bị doạ sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nháy mắt trở nên tái nhợt, rụt vào góc tường như một con chim cút.
Chu Doãn Thịnh cũng không an ủi nó, đặt bút vẽ và thùng dầu lên khung cửa sổ, xác định nhóc con không với tới được mới đi ra khỏi phòng vẽ tranh.
Ninh Vọng Thư che mặt, nước mắt chảy xuống, thấm ướt một mảng lớn trên vải trắng dưới mặt đất, trông vô cùng đáng thương. Nhưng chẳng bao lâu sau, thiếu niên lại đi vào, trong tay cầm một hộp màu nước, bút lông và một tập giấy trắng, khom người đưa đến trước mặt nhóc con, nói từng chữ từng từ – “Con không thể dùng màu kia để vẽ, bột màu và sơn dầu anh túc rất độc, trẻ con không thể chạm vào, sẽ bị bệnh.”
Thấy nhóc con chỉ khóc, không chịu ngẩng đầu lên để ý đến mình, Chu Doãn Thịnh cũng không khuyên nhiều, đặt màu nước và giấy trắng xuống, xoay người tiếp tục vẽ tranh. Bản thân hắn cũng hơi tự bế, nói nhiều như vậy đã xem như kỳ tích.
Thì ra chú không ghét mình. Tâm tình đau khổ của Ninh Vọng Thư bình tĩnh trở lại, dùng sức dụi dụi mắt, lúc này mới lặng lẽ ngẩng đầu, đang chuẩn bị thò tay lấy bút và màu, lại thấy chú mình đột nhiên xoay người đi về phía mình, sợ giật nảy cả người, đồng thời cũng vội vàng ôm đầu co rúm lại, giống như một con rùa.
Chu Doãn Thịnh cũng suýt bị nhóc con này chọc cười, nhưng ngại máy theo dõi trải rộng khắp bốn phía, không thể không cố gắng nhịn cười. Hắn hít sâu mấy cái, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc lấy chiếc áo sơ mi trắng treo trên giá vẽ xuống, mặc cho nhóc con, thấp giọng nói – “Ngoan ngoãn mặc vào, kẻo lại bẩn quần áo.”
Ninh Vọng Thư ngừng giãy giụa, để cho chú giúp mình mặc áo. Áo sơ mi rất to, ống tay áo phải xắn một đoạn dài mới miễn cưỡng thò tay ra được, vạt áo cũng rất dài, che khuất cả quần.
Chu Doãn Thịnh giúp nó sửa sang vạt áo, lại dùng động tác cứng nhắc xoa đầu nó, sau đó mới tiếp tục xoay người vẽ tranh.
Ninh Vọng Thư cũng sờ sờ trán mình, cảm nhận sự ấm áp đang dần biến mất kia, chỉ cảm thấy cõi lòng ngọt ngào. Nó không cười, nhưng ánh mắt sáng sủa hơn bao giờ hết, cầm lấy bút lông, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc bắt chước tranh của chú mình.
Phòng vẽ yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hình ảnh hai chú cháu cùng nhau vẽ tranh vô cùng hoà hợp, ấm áp.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến bốn năm giờ chiều, vú Vương mới xách làn chậm rì rì đi vào nhà. Trong nhà còn một người giúp việc, không cần bà ta trông từng giây từng phút, hơn nữa bà ta lớn tuổi, cũng không có kiên nhẫn chăm trẻ con.
Ngày ngày đợi Ninh Tư Niên vừa ra khỏi nhà, bà ta sẽ lấy cớ đi mua đồ ăn xách làn ra khỏi nhà, thật ra là chạy đến công viên gần nhà đánh bài với giúp việc nhà khác.
Trước kia lười làm việc còn phải tránh Triệu Tín Phương, giờ được nhận lợi ích từ Triệu Tín Phương, bà ta càng không e dè gì. Triệu Tín Phương không hề giống như trong tưởng tượng của Ninh Tư Niên, chỉ cần không làm tình nguyện nữa thì sẽ ở nhà chăm sóc con riêng. Ả cũng ra khỏi nhà ngay sau đó, hoặc dạo phố, hoặc đi đánh bài, hoặc là đi làm thẩm mỹ.
Dù sao Ninh Tư Niên rất bận, thường không về nhà, dù có về cũng đã rất muộn, vậy nên ả cũng như vú Vương, chỉ cần về nhà trước sáu giờ là được.
Hôm nay là chủ nhật, ả lấy cớ đi cô nhi viện giúp đỡ, còn có thể về muộn hơn.
Vú Vương hỏi người giúp việc, biết Triệu Tín Phương vẫn chưa về, liền lên lầu tìm Ninh Vọng Thư. Trong phòng vẽ Ninh Vọng Thư nghe thấy tiếng gọi của vú Vương, sợ đến sắc mặt trắng bệch, thân hình nhỏ nhắn cũng bắt đầu run rẩy không ngừng lại được.
Chu Doãn Thịnh dỗ dành vỗ vỗ đầu nó, sau đó giúp nó cởi áo sơ mi rửa tay. Vệ Tây Ngạn trước kia không phải là không phát hiện ra dị trạng của Ninh Vọng Thư, nghe tiếng khóc đến tan nát cõi lòng của Ninh Vọng Thư, cũng từng kiên nhẫn chạy xuống dò hỏi.
Vú Vương trả lời hắn là trẻ con bị sâu răng, đau quá nên mới khóc. Vệ Tây Ngạn nghe vậy tuy rằng vẫn còn nghi ngờ, nhưng cố thật lâu mới đỏ bừng mặt phun ra một câu “Thế ạ”, không thể không lùi bước dưới cái nhìn chằm chằm của vú Vương.
Chờ cậu đi, vú Vương lại đóng cửa phòng tiếp tục đánh đập Ninh Vọng Thư, căn bản không để cậu vào mắt.
Mà Chu Doãn Thịnh hiện tại cũng không để vú Vương vào mắt, hắn nhẹ nhàng bế nhóc con lên, không ngại phiền hà mà vỗ về lưng nó. Thấy vú Vương tìm đến nơi đòi đứa bé, chẳng những không đưa nó cho bà ta, mà còn đóng sập cửa phòng lại ngay trước mặt bà ta, hại vú Vương suýt chút nữa bị đập gãy mũi.
“Phì, cái thằng tạp chủng, mày là cái đ*o gì! Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tao bảo Tư Niên đuổi mày đi!” – Vú Vương phì nhổ một ngụm vào cửa phòng.
Chu Doãn Thịnh mặc kệ tiếng chửi rủa ngoài phòng, thả nhóc con xuống tiếp tục vẽ tranh.
Chỉ có chú mới nhìn thấy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của mình, chỉ có chú mới không đưa mình cho vú Vương, chỉ có chú mới kiên quyết bảo vệ mình như vậy. Tuy rằng chỉ là đóng lại một cánh cửa, nhưng thực tế đã ngăn cản tất cả mọi nguy hiểm cho mình. Ninh Vọng Thư mới ba tuổi, nhưng đã có ý thức của riêng mình, bắt đầu nảy sinh tình cảm quyến luyến không thể dập tắt đối với Chu Doãn Thịnh giờ này phút này. Đồng thời cũng mơ hồ nhận ra, có lẽ những lời mình nói trước mặt ba sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho chú.
Nó rất vui, nhưng đồng thời cũng hơi buồn bã, dè dặt cẩn thận ôm lấy đùi chú mình.
Chu Doãn Thịnh tỏ vẻ ghét bỏ đá đá nó, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
Ninh Vọng Thư lúc này không sợ nữa, ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay.
Chu Doãn Thịnh làm thế nào cũng không bỏ cái đuôi này ra được, đành phải bất đắc dĩ cho nó ôm. Hắn bước sang trái, nhóc con cũng tập tễnh đi sang trái, hắn đi sang phải, nhóc con cũng nghiêng ngả bước sang phải, giống như một miếng cao da chó dán lên người, xé thế nào cũng không bóc ra được, hình ảnh kia buồn cười cực kỳ.
Hai chú cháu chơi vui vẻ, vú Vương cũng vui vẻ khỏi cần mất công, sai người giúp việc nhanh chóng nấu cơm cho mình ăn. Nào ngờ còn chưa đến năm rưỡi, bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ ô tô, Ninh Tư Niên đã về.
Nghĩ đến hai chú cháu đang hoà hợp với nhau trong phòng vẽ tranh, vú Vương nóng nảy, vội vàng chạy lên lầu gọi – “Vệ Tây Ngạn, mau đưa thằng bé ra đây, Ninh tiên sinh đã về. Nếu để cậu ấy trông thấy mày với thằng bé ở cạnh nhau, cậu ấy nhất định sẽ tống cổ mày ra ngoài!”
Bởi vì thái độ càng ngày càng lạnh lùng chán ghét của Ninh Tư Niên, Vệ Tây Ngạn nguyên gốc đúng là không dám đến gần Ninh Vọng Thư. Tuy rằng Chu Doãn Thịnh của hiện tại biết chân tướng, nhưng cũng không định vạch trần mặt nạ của vú Vương, mở cửa phòng ra, mang Ninh Vọng Thư đang hoảng sợ bất an ra ngoài.
Ninh Vọng Thư được chú xoa xoa trán, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng giảm bớt, cũng biết rõ chỉ cần ba trở về, vú Vương sẽ không đánh mình nữa, vì thế cứng ngắc bước ra.
Vú Vương khẩn cấp lôi đứa nhỏ về phía mình, mặc kệ nó có đi theo hay không, nửa tha nửa kéo nó xuống lầu, miệng nhỏ giọng doạ dẫm – “Về sau không được ở chung với thằng tạp chủng Vệ Tây Ngạn kia, nếu không tao sẽ lột da mày!”
“Chú không phải là tạp chủng.” – Ninh Vọng Thư đã lâu chưa nói chuyện đột nhiên phản bác một câu sõi vô cùng.
Vú Vương sửng sốt vài giây, sắc mặt lập tức thay đổi, đưa tay dùng sức véo tai Ninh Vọng Thư. Ninh Vọng Thư thuần thục rụt vai ôm đầu, lặng lẽ nhẫn nhịn. May mà Ninh Tư Niên vội vã về nhà gặp con, đã cất bước lên lầu. Lúc này vú Vương mới rút tay lại, ôm đứa nhỏ vào lòng, vừa nặn ra một nụ cười bình dị vừa nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ – “Không những Vệ Tây Ngạn là tạp chủng, mày cũng là tạp chủng, nếu như mày không ngoan ngoãn nghe lời tao nói, tao sẽ ném mày xuống sông cho mày chết đuối. Ba mày có vợ mới rồi, về sau còn sinh thêm rất nhiều con, sẽ không để ý đến mày đâu.”
Ninh Vọng Thư bị doạ, tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Bình luận facebook