Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Biên tập: Erale
Sau khi Chu Doãn Thịnh ngủ dậy thì phát hiện mình đang nằm trên giường lớn phủ kín chăn gấm màu vàng, lông tơ cả người mềm mại ngát hương thơm, hiển nhiên là đã được tắm rửa. Hắn đứng dậy, đi tới bên giường nhìn quanh. Đối với một tiểu hồ ly thân dài chưa tới nửa mét mà nói, giường cao một mét nhìn qua giống như một cái đài cao, rất dọa người. Xương cốt cơ thể Ngọc Ly vừa mới bị thương nặng, chính là lúc suy yếu nhất, hắn suy nghĩ một chút, vẫn không dám nhảy xuống, há miệng kêu “ngao ngao ngao”.
“Dậy rồi? Sao lại kêu giống chó sói thế.” Triệu Huyền đang phê duyệt tấu chương ở gian ngoài, nghe thấy tiếng động liền vội vàng ôm lấy hắn, còn vô cùng sủng ái chọc chọc cái mũi ướt nhẹp của hắn.
Chu Doãn Thịnh thuận thế ngậm lấy đầu ngón tay y mút mát, sau đó bấu lấy vạt áo y, quen cửa quen nẻo chui vào trong. Triệu Huyền vừa cười nhẹ vừa bọc hắn lại, bước ra ngoài.
“Lúc tắm rửa cho ngươi mới phát hiện ngươi gầy bé quá, da lông ướt sũng thì chỉ còn dư lại một bộ xương, xem ra Âu Dương Minh Nguyệt kia cũng chẳng hề đối xử tử tế với ngươi.” Trong lời nói của y dường như lộ ra một cỗ sát ý, sợ dọa đến vật nhỏ nên lại dịu sắc mặt xuống, “Lúc nãy ngươi ngủ say ta đã tìm thái y xem cho ngươi, chẩn ra là bị nội thương rất nặng, nhất định phải tĩnh dưỡng. Ngươi nghe cho kỹ, sau này ngoại trừ lòng ta thì chỗ nào cũng không được đi, nếu như thực sự muốn chơi thì cũng chỉ có thể chơi đùa dưới mí mắt ta, đừng chạy loạn. Bên ngoài không yên ổn, da lông trên người ngươi lại vô cùng đáng giá, rời khỏi ta sợ là sẽ bị bắt đem đi bán.” Y ân cần dạy bảo, cẩn thận dặn dò, mặc dù tiểu hồ ly nghe không hiểu nhưng cũng chưa từng cảm thấy phiền chán.
Trong lòng Chu Doãn Thịnh ấm áp, khẽ kêu “ngao ngao” đáp lại.
“Ngoan.” Triệu Huyền nở nụ cười, nhấc móng vuốt mềm nhũn của hắn lên hôn hai cái, nói thêm, “Thái y kê đơn, nhưng ta sợ ngươi không chịu uống nên đổi toàn bộ thành dược thiện(*), sau này ăn cơm chớ kén chọn, tranh thủ nuôi béo một chút.”
(*) thuốc nấu thành đồ ăn.
Chu Doãn Thịnh nhào tới gặm môi y, mắt thú màu vàng trà sáng lấp lánh như sao trời. Triệu Huyền há miệng ngậm lấy cái lưỡi phấn nộn của hắn, cẩn thận thưởng thức một lát rồi bình tĩnh nhìn chăm chú tròng mắt xinh đẹp của hắn, mặt lộ vẻ si mê, mãi một lúc mới nhớ tới trên bàn còn một đống tấu chương bèn nhíu mày cầm lên phê duyệt.
Một đám thái giám bộ dạng ngoan ngoãn đứng ở trong góc, trong lòng âm thầm líu lưỡi: Vương gia đâu phải nuôi sủng vật a, rõ ràng là đang nuôi con trai. Không không không, nhà ai nuôi con cũng không để ý như vậy, thật sự là sủng ái vô bờ bến, ngược lại giống như nuôi tiểu tình nhân.
Chu Doãn Thịnh bị y nhìn đến sảng khoái vô cùng, thầm nghĩ cho dù biến thành thú, Triệu Huyền cũng yêu ta đến chết đi sống lại, thật tốt, chợt cả người cứng đờ lại, lúc này mới nhớ tới thân phận Triệu Huyền.
Kỳ thực hắn sớm nên nghĩ đến, nhiếp chính vương gọi là Triệu Huyền, như vậy tám chín phần là túc thể(*) của người yêu. Nhưng mà khối túc thể này lại không đơn giản, chẳng những là người thống trị trên ý nghĩa thực tế của Thiên Nguyên quốc, còn là bàn tay vàng lớn nhất của Âu Dương Minh Nguyệt kiếp trước. Vào lần bách hoa hội này, y vốn nên nhất kiến chung tình với Âu Dương Minh Nguyệt, trong phân đoạn tặng hoa thì tặng một đóa mẫu đơn Diêu Hoàng cực phẩm duy nhất trong vườn khiến dân chúng cả nước đều biết y đã có tình cảm sâu đậm với trưởng nữ Âu Dương gia.
(*) túc thể: chính là linh hồn có thể gửi nhờ trên thân thể người, linh hồn này vốn không phải linh hồn bản thể của cơ thể..
Tiếc rằng Âu Dương Minh Nguyệt lại không muốn gả vào vương phủ chia sẻ một nam nhân với vô số trắc phi cơ thiếp, ngược lại càng thích bắt chẹt Lý Văn Hãn, sau khi về phủ liền đính hôn với gã khiến nhiếp chính vương vô cùng cáu giận. Hắn sinh ra vừa cao quý lại có năng lực trác tuyệt, chưa bao giờ bị người như vậy cự tuyệt, cho nên lại càng để ý đến Âu Dương Minh Nguyệt, thủ đoạn trong âm thầm liên tục xuất hiện khiến Lý Văn Hãn không thể không từ bỏ mối hôn sự này, hắn tiện đà lúc danh dự Âu Dương Minh Nguyệt bị tổn hại do từ hôn mà tới cửa cầu thân, bức ả ta gật đầu.
Âu Dương Minh Nguyệt xưa nay không phải người chịu thua thiệt, lại giỏi về ẩn nhẫn, mặc dù bên ngoài nhìn là thỏa hiệp nhưng thật ra lại hận thấu xương nhiếp chính vương, luôn muốn tìm cơ hội trả thù đối phương. Lý Văn Hãn cũng đầu quân dưới trướng hoàng đế đương triều – Triệu Tông Chính, bày mưu tính kế cho hắn, mưu đoạt hoàng quyền.
Âu Dương Minh Nguyệt qua lại giữa hai nhóm thế lực, có thể nói là thuận lợi mọi bề, như cá gặp nước, sau khi ngầm qua lại với quốc sư rồi có được nội đan của Ngọc Ly, giành được cơ thể yêu mị, lợi dụng sắc đẹp dụ dỗ văn võ cả triều để tạo thế cho tiểu hoàng đế, tạo thành một lực lượng cực kỳ to lớn dọa người. Mọi người đồng tâm hiệp lực, dưới sức mạnh như thành đồng, nhiếp chính vương tự nhiên binh bại như núi đổ, Âu Dương Minh Nguyệt nể tình vợ chồng mà tha hắn một mạng, đầy vào Hoàng Lăng muôn đời không được ra ngoài.
Trong quá trình giúp đỡ lẫn nhau, tiểu hoàng đế cũng tự nhiên mà yêu Âu Dương Minh Nguyệt, không để ý thân phận nhiếp chính vương phi của ả mà cứng rắn muốn lập ả làm hậu, còn nguyện ý chia sẻ thân thể của ả với rất nhiều nam nhân, đủ loại sự tích thần kỳ lưu truyền rộng rãi.
Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ bất phàm của người yêu, thấy thế nào cũng không liên tưởng y với tên vương gia não tàn kia được. Đúng rồi, hôm qua chính là bách hoa hội, mình lại giữa đường ngủ như chết, cũng không biết y có bị vầng hào quang nữ chủ ảnh hưởng rồi tặng hoa cho Âu Dương Minh Nguyệt hay không. Hắn nhảy ra khỏi lồng ngực người yêu, “ngao ngao” chất vấn, còn duỗi móng vuốt nhỏ cào tay phải cầm bút của y.
Triệu Huyền nghe không hiểu thú ngữ, đương nhiên không hiểu lo lắng của tiểu hồ ly, còn tưởng là hắn đang chơi đùa mình, vừa vuốt ve lưng hắn vừa cúi đầu hôn cặp mắt màu vàng trà, cười nói: “Ngoan, đợi ta xem xong những tấu chương này rồi sẽ chơi với ngươi.” Dứt lời sợ hắn buồn chán, lệnh cho Vương Bảo tìm chút đồ chơi tới.
Vương gia vừa về liền múc nước nóng, tự mình tắm rửa cho tiểu hồ ly, dùng nội lực hong khô lông của nó rồi ôm lên giường ngủ cùng một canh giờ, lúc rời giường còn sợ kinh động nó, ngay cả chăn cũng không dám vén, trực tiếp trườn ra ngoài từ góc chăn, bởi vậy có thể thấy yêu thích tiểu hồ ly đến dường nào. Vương Bảo đương nhiên không dám chậm trễ, vội vã tìm được rất nhiều đồ chơi mới mẻ trong nhà kho, dùng một cái rương nhỏ sắp xếp gọn gàng rồi lại vội vã khênh vào Thiên điện.
“Cung thỉnh tiểu chủ lựa chọn.” Mở rương ra, hắn làm như có thật nửa quỳ hành lễ, dường như hầu hạ không phải là một con súc sinh, mà là hoàng tộc huyết thống cao quý.
Triệu Huyền cho hắn một ánh mắt thỏa mãn, lo lắng sàn nhà đá hoa cương nhiễm lạnh bàn chân tiểu hồ ly, còn tự mình ôm hắn qua, dịu dàng nói: “Thích gì thì ngậm ra, ta giúp ngươi đặt lên bàn.” Cuối cùng hướng Vương Bảo xua tay, “Sàn nhà lạnh lẽo trơn trượt, ngươi lập tức sai người trải thảm lên, tránh cho móng vuốt nhỏ của Ly nhi bị lạnh.”
Vương Bảo khom người vâng dạ, quăng phất trần một cái liền có hai tên thái giám vội vã đi nội ty.
Chu Doãn Thịnh chẳng hề có hứng thú với đống đồ chơi chút nào, vốn định quay đầu hừ nhẹ khinh thường, lại quên mất cái cơ thể này còn chưa thành niên, thú tính khó đổi, chính là lúc ham chơi quậy phá nhất, thấy trân châu bảo thạch tròn tròn sáng lấp lánh liền muốn cào cào gẩy gẩy một cái, còn có một con hổ vải chế tác y như thật khơi gợi lên kích động cắn xé của hắn. Hai tay Triệu Huyền kẹp dưới nách hắn khiến hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể ra sức đá đạp bốn cái chân lung tung, muốn nhào vào trong rương.
Triệu Huyền bị dáng dấp vội vã không nhịn được của hắn chọc cho cười phá lên, nhẹ nhàng thả hắn vào, liền thấy hắn ngậm con hổ bằng vải vung vẩy mạnh, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ hung dữ, dường như thật sự bắt được một con hổ oai phong lẫm liệt.
“Vật nhỏ, ngươi sao lại đáng yêu như thế.” Triệu Huyền càng ngày càng cười đến không ngừng được, đợi tiểu hồ ly cắn xé xong rồi mới ôm hắn ra, chỉ vào mấy con hổ vải, khỉ vải, lợn vải dặn dò nói, “Đem hết lên bàn đi.”
Hai tên thái giám vội vàng tiến lên cầm lấy con thú bông, đi tới bên cạnh bàn lại lộ ra vẻ mặt khó khăn, bởi vì mặt bàn đã sớm chất đầy tấu chương, không có chỗ đặt nữa, đang lúc chần chừ lại nghe vương gia dặn dò: “Lấy hết tấu chương đã phê duyệt đi, đừng chiếm chỗ của Ly nhi.”
Hai tên thái giám khom lưng vâng dạ, càng ngày càng kinh ngạc với sự sủng ái của tiểu hồ ly.
Chu Doãn Thịnh có đồ chơi cũng không xoắn xuýt chuyện tặng hoa nữa, bằng việc Triệu Huyền quan tâm tha thiết, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc mình, y tuyệt đối không thể coi trọng Âu Dương Minh Nguyệt. Hắn ôm lấy một con lợn làm bằng vải màu phấn hồng gặm cắn, có chút vui đến quên cả trời đất, chơi mệt rồi liền lăn tới bên tay Triệu Huyền, uống trộm nước trà trong chén của y, ngẫu nhiên còn có thể nhào qua liếm láp cánh môi mỏng của y, sau đó lập tức chạy xa, cái mũi run run như cười.
“Tiểu bướng bỉnh, đợi ta phê xong tấu chương nhất định sẽ dạy dỗ ngươi một trận.” Triệu Huyền ngoài miệng quát lớn, trong mắt lại đều là nhu tình mật ý đậm đặc.
Ngươi đến a, đến a! Chu Doãn Thịnh không phát hiện dung lượng não mình trở nên nhỏ như Ngọc Ly, vung vẩy cái đuôi to không ngừng nhảy nhót, ý khiêu khích hết sức rõ ràng, thấy Triệu Huyền làm bộ không để ý tới mình, vì vậy chậm rãi đi tới, định đánh lén một lần nữa, trong lúc lơ đãng lại phát hiện một quyển tấu chương chưa phê duyệt, tâm tình tốt lập tức tan thành mây khói.
Đây là thư ủy nhiệm Lý Văn Hãn, tài hoa của gã đã được Triệu Huyền coi trọng, ít ngày nữa liền sẽ điều vào Hộ bộ đảm nhiệm chức Thị Lạng bộ Hộ, từ tri phủ chính tứ phẩm nhảy một cái trở thành quan kinh thành chính tam phẩm, có thể nói là một bước lên mây. Nhưng mà kẻ này lại là một trong những kẻ thù giết tỷ tỷ của Chu Doãn Thịnh, hắn sao có thể để gã sống dễ chịu? Nhưng hắn hiện tại ngay cả lực tự bảo vệ cũng không có, lại không thể mở miệng nói tiếng người, chỉ có thể trơ mắt nhìn đường làm quan của đối phương rộng mở. Trong cơn tức giận hắn bỗng nhiên nhào tới, xé rách thư ủy nhiệm, trong miệng phát ra tiếng gào gầm gừ.
“Á!” Vương Bảo gấp gáp khẽ gọi. Đây là công văn triều đình, không phải đồ chơi, sao có thể tùy ý cắn xé? Vương gia cho dù có cưng chiều nó, lúc này cũng sẽ tức giận.
Nhưng mà sự thực so với hắn suy đoán lại ngược lại, Triệu Huyền không những không đến giành lại công văn, ngược lại mặc cho tiểu hồ ly cắn xé, đợi thư ủy nhiệm bị cắn thành một đống vụn mới bất đắc dĩ vuốt ve trán hắn, thở dài nói: “Sao vậy? Đang yên đang lành lại bỗng nhiên nổi giận, là ta chọc ngươi không vui?” Y có thể từ đủ loại tiếng kêu của tiểu hồ ly nhận ra tâm tình của đối phương, đương nhiên biết hắn hiện tại vô cùng giận dữ.
Chu Doãn Thịnh vốn định lắc đầu, lại sợ người hầu trong điện phát hiện ra dị thường của mình rồi truyền ra ngoài, dẫn quốc sư tới nên đành phải nhịn xuống. Tiến về phía trước nhẹ nhàng liếm láp cổ tay Triệu Huyền, phát ra thanh âm “grừ grừ” làm nũng. Triệu Huyền ôm hắn lên, vô cùng nhu tình hôn một cái lên cái mũi ướt nhẹp của hắn, an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Trong lòng ấm áp không thể ngăn cản, hốc mắt Chu Doãn Thịnh cay cay, suýt nữa khóc òa lên, mắt thú màu vàng trà lớn lớn tròn tròn càng có vẻ vô cùng lấp lánh.
Triệu Huyền cực kỳ yêu thích đôi mắt này của hắn, đặc biệt là khi nó không chớp mắt nhìn mình, cảm giác như là chiếm được bảo vật quý báu nhất trên đời này. Y cúi đầu liên tục hôn môi tiểu hồ ly, đợi tâm trạng của hắn khôi phục mới trải một tờ giấy ra, viết thư ủy dụ Lý Văn Hãn một lần nữa. Người này tài hoa hơn người, nhìn xa hiểu rộng, tương lai có thể trở thành trụ cột triều đình.
Chu Doãn Thịnh mới vừa khôi phục tâm tình lại bị phá hỏng, hận không thể duỗi móng vuốt ra cào mặt Triệu Huyền. Hắn nhanh chóng vọt ra khỏi ngực y, cắn nát tờ giấy một lần nữa, mực tàu chưa khô bị vẩy tung tóe khắp nơi, ngay cả áo mãng bào của Triệu Huyền cũng không may mắn thoát khỏi nạn.
“Lại sao nữa? Ngươi hôm nay nhất định phải gây khó dễ cho tờ giấy?” Triệu Huyền lắc đầu cười khổ, phất tay với Vương Bảo nói, “Lấy một xấp tuyết hương(*) lại đây cho Ly nhi xé chơi.”
(*) Tuyết hương: tên một loại giấy trắng như tuyết, có mùi hương.
Gân xanh ở thái dương của Vương Bảo giật giật một cái, thầm nghĩ tiểu hồ ly mà vương gia vừa gặp cũng có chút không đứng đắn, nhưng lại không dám phản bác, vội vã đi nhà kho đem một xấp tuyết hương đặt lên bàn.
Chu Doãn Thịnh cũng không thèm nhìn tới, cắn xé thư ủy nhiệm xong liền nằm nhoài lên trên người con heo nhỏ bằng vải thở hổn hển, nửa đầu lưỡi hồng nhạt thè ra ngoài, bộ dáng vừa ngốc lại ngoan, vô cùng đáng yêu. Triệu Huyền quả nhiên là chẳng hề phát cáu với hắn, vỗ vỗ đỉnh đầu tròn trịa của hắn, tiếp tục trải giấy Tuyên Thành ra viết thư ủy nhiệm, thấy tiểu hồ ly mệt đến tê liệt bỗng nhiên ngẩng đầu duỗi móng vuốt, lại muốn cắn xé, lúc này mới ngẫm lại, thử dò xét hỏi: “Ngươi không thích Lý Văn Hãn?”
Chu Doãn Thịnh không gật đầu cũng không lắc đầu, trong miệng kêu to “chi chi chi”.
Triệu Huyền đỡ trán cười nhẹ: “Ta đúng là ngốc rồi, lại đi hỏi ngươi cái này. Ngươi sao có thể xem hiểu công văn.” Cuối cùng nâng bút lên viết, thấy tiểu hồ ly nhấc móng vuốt lên trước mặt mình cào một cái vào hư không, như thể là đang đe dọa, trong mắt y nhanh chóng chợt lóe lên.
“Ngươi thật sự không thích Lý Văn Hãn?” Y nhấc tiểu hồ ly lên, mũi kề mũi đối phương, nhìn thật sâu vào con ngươi màu vàng trà sáng lấp lánh của hắn, như muốn nhìn thấu linh hồn của hắn.
Chu Doãn Thịnh dùng cái mũi ủi y, dùng móng vuốt vỗ vỗ, lại duỗi đầu lưỡi liên tục liếm láp bờ môi y, ý lấy lòng lộ rõ trên mặt.
Triệu Huyền trầm giọng cười nhẹ trong chốc lát, lúc này mới thả tiểu hồ ly xuống, tự tay xé rách thư ủy nhiệm vừa mới viết được mở đầu, chậm rãi nói rằng: “Nếu Ly nhi hận Lý Văn Hãn như vậy, vậy thì liền không để gã ở kinh thành chướng mắt nữa. Bây giờ liền vui vẻ rồi chứ?”
Vui vẻ! Vô cùng vui vẻ! Người hiểu ta không ai có thể hơn Triệu Huyền! Chu Doãn Thịnh nhào tới miệng y gặm hai cái, “ô ô” tỏ vẻ tán thưởng. Hắn tuyệt đối không ngờ còn chưa chữa khỏi yêu đan hóa thành hình người, lại có thể khiến Lý Văn Hãn trả giá nặng nề như thế, quả nhiên vẫn là người yêu ra sức nhất.
Triệu Huyền thuận thế ngậm lấy đầu lưỡi trơn trượt của hắn, nơi cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ vô cùng sung sướng. Đám thái giám Vương Bảo chưa từng thấy qua vương gia mê muội như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Người đời đều nói mỹ nhân họa quốc, không ngờ rằng bây giờ ngay cả sủng vật cũng có thể họa quốc, nếu như Lý đại nhân biết được sự thật e là sẽ khóc ngất trên điện Kim Loan mất.
Triệu Huyền muốn chỉnh kẻ nào thì đương nhiên sẽ không lưu lại để xử lý, y sai người đi điều tra nội tình của Lý Văn Hãn suốt đêm. Lý Văn Hãn vốn cũng không phải là quân tử tâm địa ngay thẳng, mặc dù thành tích nổi bật, nhưng cũng đã làm không ít việc sai trái vì tình riêng, lại càng vì quyền lực mà bài trừ phe đối lập, hãm hại đồng liêu, lúc này mới trèo lên nhanh chóng như thế.
Phóng tầm mắt văn võ cả triều, có thể ngồi lên chức vị cao thì không ai là không lòng dạ độc ác, không điều tra thì thôi, tra một cái là nhất định chính xác, Triệu Huyền đêm đó liền thu được rất nhiều chứng cứ phạm tội, y bèn mớm lời cho ngôn quan vạch tội Lý Văn Hãn trên triều.
Hôm sau, y mặc áo mãng bào màu vàng sáng, nhẹ ôm tiểu hồ ly nửa tỉnh nửa mê vào trong vạt áo, ung dung lên triều. Nhiếp chính vương xưa nay rất uy nghiêm, quần áo chưa bao giờ xộc xệch, cử chỉ cũng chưa bao giờ thất lễ, hôm nay lại ôm một con tuyết hồ vào điện Kim Loan, bộ dáng kia muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.
“Hoàng thúc, trên triều sao lại mang theo một con hồ ly, vẫn nên mang ra hậu điện sai người chăm sóc đi.” Tiểu hoàng đế Triệu Tông Chính năm nay mới vừa tròn mười sáu, trên mép mọc ra một hàng ria còn chưa cứng, nhìn qua ngây ngô mà lại nhu nhược, nhưng Chu Doãn Thịnh lại biết đây là thói quen của hạng người thích giả heo ăn thịt hổ, lúc nói cười liền có thể giết người trong vô hình, chỉ tốn thời gian ba năm liền hoàn toàn xơi tái thế lực của nhiếp chính vương, giành được quyền lực tối cao của Thiên Nguyên quốc. Nhưng đó là kiếp trước, kiếp này đổi thành người yêu đến làm nhiếp chính vương, hắn dù như thế nào cũng không ngóc đầu lên được.
Triệu Huyền ngay cả mí mắt cũng không nhấc, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu hồ ly, lạnh nhạt nói: “Ly nhi nhát gan, luôn không rời khỏi bản vương được, nếu không tâm trạng sẽ buồn bực, không ăn không uống. Nó trước kia bị trọng thương, không thể chịu thêm kích thích nữa, mong hoàng thượng châm chước.
Triệu Tông Chính thấy y yêu thương tiểu súc sinh này như trân bảo, tâm lý vô cùng cáu giận, trên mặt lại chẳng hề lộ ra, xua tay coi như thôi. Ngay cả hoàng đế cũng không ý kiến, đám triều thần lại càng không dám xen vào, sau khi từng người đứng ngay ngắn thì bắt đầu bẩm báo sự vụ.
Theo mưu kế của nhiếp chính vương, mấy tên ngôn quan vạch tội Lý Văn Hãn một phen, nói gã vì tình riêng mà làm việc sai trái, hãm hại đồng liêu, nhận hối lộ, không xứng làm quan trong triều, mong hoàng thượng minh xét cẩn thận. Triệu Tông Chính ngay cả tấu chương cũng sờ không tới, bên người cũng chẳng có kẻ nào có thể dùng được, lại có mấy phần hiểu rõ đối với quan lại trong kinh thành, quan viên bên ngoài thì nhất loạt không biết, chỉ có thể nhìn về phía nhiếp chính vương.
Triệu Huyền vừa khẽ vuốt lỗ tai lông xù của tiểu hồ ly vừa hờ hững xua tay: “Tra kỹ.”
Có hai chữ này, Đại Lý Tự đương nhiên hiểu rõ nên xử trí thế nào, lập tức sai người đi phủ trấn quốc công bắt tội thần Lý Văn Hãn quy án.
Sau khi Lý Văn Hãn nhận được tin tức xác nhận điều nhiệm bản thân tới Hộ bộ từ ân sư thì rất là hãnh diện, còn nhanh chóng muốn cưới trưởng nữ Âu Dương gia làm vợ, đúng thật là chuyện mong ước đã thành, thuận buồm xuôi gió, gần như có thể vểnh mặt mà đi trong phủ trấn quốc công.
Lý quốc công vô cùng coi trọng thứ tử này, còn để thê tử mở nhà kho, lựa chọn rất nhiều vật quý giá gióng trống khua chiêng đưa đến Âu Dương gia, cử hành lễ văn định (lễ đính hôn).
Âu Dương Minh Nguyệt ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nữ quyến hai nhà, nhận ánh mắt hâm mộ của bọn họ. Lý Văn Hãn năm nay mới hai mươi ba tuổi, lại ngồi lên địa vị chính tam phẩm, qua mấy năm nữa chính là phong hầu bái tướng, địa vị cao hơn là điều có thể. Gả cho gã sớm muộn gì cũng lấy được một danh hiệu cáo mệnh chính nhất phẩm, địa vị cao hơn bất kì một vị mệnh phụ nào ở đây, nói ra thì ai không đỏ mắt ghen tỵ? Huống chi Lý Văn Hãn bộ dáng còn vô cùng tuấn mỹ, là tình nhân trong mộng của rất nhiều khuê nữ.
“Nguyệt tỷ tỷ thật sự là có phúc, gả cho Lý đại nhân cái gì cũng không cần lo.”
“Vẫn là đại phu nhân biết cách dạy dỗ, nhìn Nguyệt tỷ được nuôi dưỡng đến xinh đẹp như vậy, đúng là khuê nữ khắp thành cũng không sánh nổi!”
“Tới phủ Trấn quốc công thì phải hiếu kính cha mẹ chồng, không được tùy hứng.”
Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện, lại có một tiểu nha đầu bất ngờ xông vào đại sảnh hô lớn: “Không hay rồi, cô gia bị người Đại Lý Tự bắt đi rồi!”
“Ngươi nói cái gì?” Lớp mặt nạ bình tĩnh tự nhiên của Âu Dương Minh Nguyệt bị nứt ra, xoay người liền đi đến tiền viện, lúc gần đi còn dùng ánh mắt âm ngoan liếc đại phu nhân một chút, còn tưởng là bà ta đang giở trò quỷ.
Nhưng mà không lâu sau ả ta liền biết, chiến trận lớn như vậy tuyệt đối không phải chuyện mà phu nhân trong nhà như mẹ kế có thể làm ra. Lý Văn Hãn đến tột cùng là đắc tội với ai, lại muốn đẩy gã vào chỗ chết? Ả vừa đi vừa cân nhắc, trong lòng biết mình nhất định phải nghĩ cách cứu gã.
Nếu như trước lễ văn định thì ả có thể ngồi yên không quan tâm, nhưng mà phủ Trấn quốc công khua chiêng gõ trống đưa xính lễ đến Âu Dương gia, lại thêm danh hiệu “Bách hoa tiên tử” mà ả giành được lúc trước, nhất cử nhất động đều rất là bắt mắt, cho nên hiện tại người khắp kinh thành đều biết ả sẽ thành thân với Lý Văn Hãn, hai người đã là hai con châu chấu trên cùng một sợi thừng.
Nếu có thể kéo Lý Văn Hãn ra, ả đương nhiên muốn thử sức một lần, miễn cho khỏi mang tiếng lạnh nhạt vô tình, thuận tiện lại nghĩ cách từ hôn là được. Âu Dương Minh Nguyệt lòng cao hơn trời, sao có thể gả cho một tên phạm nhân? Huống chi còn có mẹ kế ở một bên chời cười nhạo, ả lại càng không can tâm dưới người khác.
Nhưng ả mới vừa trở lại kinh thành chưa đến nửa tháng, đi cầu xin lão gia tử cùng phụ thân, hai người cũng không chịu xuất lực, trong lúc nhất thời lại có cảm giác cùng đường mạt lộ. Ả năng lực mạnh hơn cũng chỉ là một nữ tử trong khuê phòng, ở kinh thành hoàn toàn không có thế lực, hai là không có nhân mạch, sao có thể thò tay vào Đại Lý Tự? Suy nghĩ chừng mấy ngày, trong đầu ả xẹt qua một tia sáng, lập tức thay váy áo vừa vặn tinh xảo nhất, đi phủ nhiếp chính vương.
—————————–
“Mong tiểu ca thông báo giúp ta một tiếng, cứ nói ta là chủ nhân trước của Tiểu Bạch, vì cực kỳ nhớ Tiểu Bạch nên tới để cầu kiến, mong vương gia xem phân lượng của Tiểu Bạch mà châm chước.” Sau khi gõ cửa nách ả kín đáo đưa cho gã sai vặt một lượng bạc, khuôn mặt tuyệt mỹ bao phủ trong vẻ u sầu, nhìn qua khá là đáng thương.
Người gác cổng đầu tiên là bị dung mạo của ả mê hoặc, đợi hỏi rõ Tiểu Bạch chính là Ngọc Ly bảo bối trong lòng bàn tay vương gia, thái độ không tập trung lập tức thay đổi, nhiệt tình chỉ điểm: “Vương gia đưa tiểu chủ nhân ra ngoài dạo phố, cô nương đi chợ Hoa Điểu và hẻm Cổ Tỉnh vài vòng, không chừng có thể gặp được.” Nữ tử này là chủ nhân trước của tiểu hồ ly, tiểu hồ ly thấy nàng nhất định sẽ vui vẻ, vương gia cũng sẽ vui vẻ, huống hồ nàng còn là một nữ tử yếu đuối tay không tấc sắt, cũng không có tính nguy hiểm gì, không sao.
Tiểu chủ nhân? Chẳng qua là một con súc sinh thôi, sống so với người còn thoải mái hơn. Âu Dương Minh Nguyệt trong lòng vô cùng không tốt, trên mặt lại cười đến dịu dàng ngại ngùng, cảm ơn tên sai vặt vội vã rời đi.
Cùng lúc đó, Triệu Huyền đang ôm tiểu hồ ly đi dạo trong dòng người náo nhiệt ở chợ Hoa Điểu. Y tuy rằng mặc áo bào màu đen bình thường nhất, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ cùng khí thế không giận tự uy vẫn khiến cho người khác nhượng bộ lui binh, còn có mấy tên thị vệ võ trang đầy đủ đi theo phía sau không xa, càng có vẻ không giống với mọi người.
Chung quanh là đám người hối hả, nhưng bên cạnh y lại trống không, không ai dám lại gần, đây đúng là hiệu quả y muốn nhất. Nếu như là một mình thì cũng được, chen chúc một chút, nhưng trong ngực còn ôm một con tiểu hồ ly, đừng nói chen chúc, cho dù rơi một cọng lông y cũng phải đau lòng nửa ngày.
Chu Doãn Thịnh thoải mái cuộn ở trong lòng người yêu, chỉ lộ ra một cái đầu với một cặp móng vuốt, nhìn thấy lồng chim treo trên đỉnh đầu cùng chim chóc hót vang không ngừng bay tới bay lui trong lồng, hắn liền cảm thấy cả người ngứa ngáy, đặc biệt là móng vuốt càng ngứa đến không chịu được, chỉ muốn vồ tới cắn nuốt một cái. Nhịn chừng một hồi, lúc Triệu Huyền lại đi ngang qua một cái lồng chim, hắn rốt cục cũng nhịn đến cực hạn, “ngao ngao” một tiếng nhào qua.
Tiểu hồ ly ở bên trong vạt áo mình, cái đầu nhỏ thuận theo lồng chim ven đường mà lắc lư từ đầu đến cuối, trong đôi mắt long lanh đều là thèm muốn, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, Triệu Huyền nhìn thấy suýt chút nữa cười ra tiếng. Y nhất thời hứng lên, chuyên hướng những nơi nhiều lồng chim mà đi, thấy tiểu hồ ly không nhịn được nhảy nhót mới cười ha ha kéo hắn từ giữa không trung trở về, đánh đòn nhẹ.
“Muốn không? Muốn thì hôn ta một cái, ta mua lại chim chóc toàn kinh thành cho ngươi vồ đủ.” Y ghé sát tai hồ ly nói nhỏ.
Biến thái, ngay cả động vật nhỏ cũng đùa giỡn! Chu Doãn Thịnh giấu đầu vào bên trong cái đuôi bông xù, giả bộ nghe không hiểu. Trong mắt Triệu Huyền xẹt qua một tia thất vọng, rồi lại nhanh chóng thu lại, hôn một cái lên cái đầu bông xù của tiểu hồ ly, phất tay với Vương Bảo: “Đi, mua hết chim chóc của tiệm này.”
Vương Bảo khom lưng vâng dạ, lập tức đi vào cửa tiệm giao dịch với chưởng quỹ, biết được có vài loại chim vô cùng hiếm thấy quý giá, cần tiêu tốn vạn kim, hắn vừa bỏ tiền vừa oán thầm ở trong lòng: Vương gia thật sự là càng ngày càng không đáng tin cậy, biến thành hôn quân phóng hỏa giỡn chư hầu a!
Chủ quán bán được chim đương nhiên vui mừng hớn hở sai người chuyển đến phủ nhiếp chính vương, ngoài ra còn tặng rất nhiều thức ăn cho chim, tất cả đều đùn đẩy cho Vương Bảo. Tặng thức ăn chim cái gì, trở về thì vào bụng tiểu hồ ly hết, vẽ vời thêm chuyện, còn không bằng tặng chút gia vị.
“Vương gia, chuyện làm xong rồi, trở về tiểu chủ nhân liền có thể chơi.” Ra khỏi tiệm, vẻ mặt nhức nhối của Vương Bảo lập tức biến thành nịnh nọt tươi cười.
Triệu Huyền gật đầu thấp giọng ừ hử, thấy tiểu hồ ly trốn trong cái đuôi to dường như thờ ơ không động lòng, lỗ tai nhọn nhọn lại run một cái, giống như đang nghe trộm hai người nói chuyện, trong lòng đã sớm vui mừng từ lâu. Đều nói hồ ly tinh giảo hoạt, bây giờ xem ra quả thật là thế, y vừa lắc đầu cười nhẹ vừa ôm vật nhỏ đi về phía trước, lúc đi ngang qua Trân Bảo các thì bước chân hơi dừng lại, chợt bước vào cửa.
“Tiểu dân tham kiến vương gia, vương gia thiên tuế.” Trân Bảo các từ trước đến nay là nơi đến thăm quen thuộc của nhóm quyền quý trong kinh, chưởng quỹ đương nhiên nhận ra nhiếp chính vương uy danh hiển hách, vội vã chạy tới hành lễ, sau khi đứng dậy lại chỉ vào tủ rực rỡ muôn màu nói rằng: “Vương gia ngài nhìn xem, đây đều là bảo bối vừa mới tới, ngài vừa ý cái nào thì cứ cầm đi.”
“Các ngươi kiếm mấy đồng tiền không dễ dàng gì, nếu tùy tiện để người ta cầm đi, chẳng phải là sẽ hít gió tây bắc mà sống sao? Ngươi giảm giá cho bản vương chút là được, không cần như thế.” Triệu Huyền cười nhạt xua tay, vốn định đặt tiểu hồ ly lên bàn, thoáng nhìn mặt bàn gỗ hiện ra ánh sáng lạnh lại chần chừ.
Vẫn là Vương Bảo biết nhìn mặt đoán ý nhất, lập tức móc từ trong ngực ra một cái đệm bông nhỏ, một mực cung kính trình lên.
Triệu Huyền tặng cho hắn một ánh mắt tán thưởng, nhận lấy cái đệm đặt lên quầy, lúc này mới nhẹ nhàng thả tiểu hồ ly xuống, thái độ thật cẩn thận kia như là cầm một bảo bối dễ vỡ giá trị liên thành trong tay.
Chưởng quỹ thấy cảnh tượng này đột nhiên tỉnh ngộ, xoa xoa tay thầm nói: Này có lẽ là con tuyết hồ trong truyền thuyết kia đi, mặc dù đầu thai đường súc sinh nhưng lại có mệnh tốt như vậy, thật không biết đời trước tích bao nhiêu phúc. Ta cũng muốn đổi với súc sinh này một cái.
Trong lúc suy nghĩ, Triệu Huyền lên tiếng: “Lấy hết đồ mới mẻ bên trong tiệm của các ngươi ra đây nhìn một chút, bất kể giá thành là đắt hay rẻ, chỉ cần đủ đẹp, đủ mới mẻ độc đáo là được.”
“Chao ôi, tiểu nhân lập tức sai người đi lấy.” Chưởng quỹ lập tức xua tay với mấy tên sai vặt.
Những người này lập tức xoay người đi nhà kho, một lát sau nối đuôi nhau đi vào rồi lại nối đuôi nhau đi ra, bày rất nhiều hộp hoặc là tinh xảo hoặc là phổ thông lên quầy, không bao lâu liền bày chật ních, còn lại cũng chỉ có thể nâng ở trong tay.
Chu Doãn Thịnh nhìn theo bọn họ đi ra đi vào, đầu lắc lư không ngừng nên có chút hoa mắt váng đầu. Hắn cũng không muốn nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng thú tính trong cơ thể Ngọc Ly quả thực là mạnh mẽ, rất thích quan sát chuyển động của người hoặc vật, lòng hiếu kỳ lại càng tăng lên đỉnh cao, thấy đồ vật lạ lẫm liền muốn dùng móng vuốt khẩy, dùng răng gặm cắn, dù thế nào cũng không khống chế được. Cuối cùng hắn chỉ có thể dùng đuôi to che đầu lại, nhắm mắt làm ngơ.
Triệu Huyền yêu cực kỳ bộ dáng hoạt bát hiếu động của tiều hồ ly, y đỡ trán liên tục cười nhẹ, thấy hắn nhìn đến giống như choáng váng, lại càng cười đến vui vẻ, ôm hắn lên mạnh mẽ hôn mấy cái.
————————–
Âu Dương Minh Nguyệt nhìn thấy mấy tên thị vệ đeo kiếm đứng ở cửa Trân Bảo các từ xa, đoán rằng nhiếp chính vương đang ở chỗ này liền lập tức đi lên trước thăm dò. Triệu Huyền cũng không phải là hạng người ỷ thế hiếp người, ngược lại, y rất coi trọng danh tiếng, biểu hiện ra ngoài vô cùng khoan dung nhân từ, hạ mình kết bạn với người tài, cho nên cũng không ngăn cản những vị khách khác đi vào. Âu Dương Minh Nguyệt thuận lợi đi vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy Triệu Huyền bệ vệ ngồi trước quầy, đang ôm súc sinh Tiểu Bạch kia hôn môi, còn kèm theo cười sang sảng sung sướng.
Triệu Huyền vốn là người khí thế cực kỳ lạnh lùng uy nghiêm, bộ dáng ấm áp như gió xuân trước mắt này rất có hương vị thiết hãn nhu tình(*), lập tức liền kích động lòng bác ái của Âu Dương Minh Nguyệt. Ả vuốt ve tóc mai, xác định bản thân không có chỗ nào thất lễ mới thướt tha mềm mại đi qua uốn gối hành lễ: “Dân nữ Âu Dương Minh Nguyệt tham kiến vương gia, vương gia thiên tuế.”
(*) nam nhân mạnh mẽ kiên cường cũng có lúc ôn nhu dịu dàng.
Triệu Huyền ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn ả, hôn miệng tiểu hồ ly mấy cái mới thả hắn xuống đệm bông, mở một cái hộp nhỏ ra nói rằng: “Số ngọc trai này đến từ Nam Hải, mặc dù không sánh được với Đông Châu to lớn trơn bóng, nhưng cũng tính là sáng rực rỡ. Ly nhi có thích hay không?”
Chu Doãn Thịnh đến gần dùng mũi ngửi ngửi, dùng móng vuốt cào cào, trong miệng phát ra tiếng “ngao ngao”. Hắn vốn không có hứng thú với những thứ này, nhưng bây giờ hoàn toàn không khống chế được. Triệu Huyền thấy hắn yêu thích, trong lòng tự nhiên cũng vui vẻ, mở xem toàn bộ từng cái hộp đặt trước mặt.
Âu Dương Minh Nguyệt vẫn cong đầu gối, làn váy thêu đầy hoa cỏ rực rỡ cùng đủ loại bướm vẫn trải trên đất, nhìn đẹp không sao tả xiết, nụ cười trên khóe miệng lại dần trở nên cứng ngắc.
Ả phát hiện Triệu Huyền hoàn toàn không có phản ứng với mình, còn cả Tiểu Bạch, không ngờ nó quên sạch sành sanh ả. Ả vốn nghĩ mình tốt xấu nuôi nó lâu như vậy, cho dù bình thường có đánh chửi khắt khe nhưng cũng để nó có chỗ ăn chỗ ở, dù thế nào cũng nên có chút tình cảm, thấy mình thì nên “ngao ngao” nhào tới, như vậy mình cũng có thể thuận lý thành chương đáp lời nhiếp chính vương.
Nhưng bây giờ, một người một thú coi ả như không khí khiến trù tính đầy bụng ả thất bại, trong lòng uất ức biết bao. Hít sâu một cái, ả tự đứng lên, đi tới bên quầy giả bộ chọn đồ, thực ra đang âm thầm tìm cơ hội bắt chuyện với nhiếp chính vương. Nhưng mà nhìn một chút, ả lại càng bất bình hơn, thù hận xã hội phong kiến cực kỳ độc ác cùng đặc quyền giai cấp. Cái gì gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng? Ả hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy một ví dụ sống sờ sờ.
Chỉ thấy Triệu Huyền vơ vét toàn bộ đồ tốt bên trong Trân Bảo các đến một chỗ, vừa mở ra cho tiểu hồ ly ngửi rồi cào, nếu như nó cào lâu một chút thì không nói hai lời mua luôn, nếu như chỉ ngửi ngửi rồi quay người rời đi thì trả lại để chưởng quỹ cất cẩn thận.
“Khối hổ phách này rất tốt, rất xứng với đôi mắt của Ly nhi.” Y cầm lấy một khối hổ phách lấp lánh, nhắm ngay con mắt tiểu hồ ly so sánh, xong đưa cho chưởng quỹ, dặn dò nói, “Tạc nó thành dáng dấp của Ly nhi, hai tấc vuông là được, dùng tơ tằm nhuộm thành dây đỏ xỏ qua. Dây đỏ đừng làm quá lỏng, cũng tuyệt đối không được quá chặt, sẽ siết vào cổ Ly nhi.”
Chưởng quỹ gật đầu đồng ý liên tục, sau đó cẩn thận đặt khối hổ phách giá trị liên thành này vào trong hộp gấm, để tên sai vặt chuyển cho thợ thủ công.
Triệu Huyền liền cầm lấy một cái nhẫn ban chỉ(*) màu đen lên xem, dường như nghĩ đến cái gì khóe miệng khẽ cong lên, ôm tiểu hồ ly đang gảy mấy viên ngọc lưu ly lên, nắm chặt một cái móng vuốt nhỏ của hắn chậm rãi đeo vào. Nhẫn không lớn, chân tiểu hồ ly lại càng nhỏ hơn, như thể đang đeo một cái vòng tay, nhìn cực kỳ xa hoa. Triệu Huyền vẫn chưa bỏ qua, chọn một cái trâm hoa vòng tròn đặt lên đỉnh đầu tiểu hồ ly, lại chọn một cái vòng tay hoàng kim gắn chuông nhỏ đeo lên cổ tiểu hồ ly, cuối cùng buộc lên đủ loại lụa là….thẳng đến khi hắn ăn mặc tráng lệ mới thỏa mãn dừng lại, sau khi tỉ mỉ nhìn thì vỗ tay cười sang sảng: “Ly nhi mặc như vậy thực sự là rất đẹp, khuê tú toàn kinh thành cũng không sánh bằng nửa phần của Ly nhi.” Dứt lời nâng chân trước của tiểu hồ ly, dùng sức hôn mấy cái.
Cảm giác hiện tại của Chu Doãn Thịnh chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung ————sinh vô khả luyến(*). Không nghĩ tới người yêu kiếp này lại là một tên cuồng lông mao, đủ loại cổ quái dở hơi hiếm thấy. Thôi vậy, để y nghịch đi, chỉ cần y vui vẻ là được. Nghĩ như vậy, hắn miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn xé nát trâm hoa, vòng tay, nhẫn, nơ bướm, tơ lụa các loại.
(*) còn sống như không còn gì lưu luyến, cho dù là người hay vật. Sinh mệnh đã không còn ý nghĩa, tựa như xác không hồn.
“Đóng gói tất cả những thứ này lại.” Triệu Huyền hôn đủ rồi, lúc này mới bảo chưởng quỹ thanh toán.
Âu Dương Minh Nguyệt nhìn trợn mắt há mồm, hoảng hốt nghĩ: Hóa ra cổ nhân đi trước thời đại như vậy, lại cũng mắc chứng cuồng sủng vật. Nhiếp chính vương này sợ là coi Tiểu Bạch như con trai mà nuôi dưỡng, nếu như muốn làm y vui lòng, cần phải ra tay từ Tiểu Bạch. Nghĩ đến đây ả bước chậm tiến lên, từ từ cười nói: “Dân nữ lâu rồi không gặp Tiểu Bạch, quả thực là mong nhớ. Tiểu Bạch còn có chút đồ vật yêu thích rơi ở chỗ dân nữ, vương gia nếu như muốn thì ngày khác dân nữ liền đưa tới phủ.”
Triệu Huyền trong lòng biết ả muốn cầu cạnh mình, vốn không muốn phản ứng nhưng nghe nói là đồ vật yêu thích của tiểu hồ ly thì lại chần chừ, ánh mắt sáng quắc nhìn sang: “Hử, là vật gì? Đúng rồi, bản vương chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, Ly nhi hiện giờ tên “Ngọc Ly”, không phải Tiểu Bạch gì hết, đừng gọi sai.” Y không thích trên người tiểu hồ ly mang nhãn mác của bất kì kẻ nào.
“Khởi bẩm vương gia, đồ vật cũng không đáng giá, chỉ là một ít quần áo với mũ quả dưa, còn có vài cái áo choàng nhỏ, mấy đôi giày nhỏ, đều là đồ vật Tiểu….Ly nhi đã từng mặc.” Âu Dương Minh Nguyệt tung mồi nhử. Những đồ vật này đương nhiên là không có, nhưng bắt tay vào làm lại vô cùng dễ dàng, trở về để bọn nha hoàn làm ngày làm đêm, có lẽ một buổi tối là chuẩn bị đầy đủ. Ả không thích nuôi sủng vật, lúc trước giữ lại Tiểu Bạch chỉ vì nó là chủng loại vô cùng quý giá hiếm thấy mà thôi, nhưng người thực sự yêu sủng vật nhìn thấy những thứ này khẳng định sẽ vô cùng vui vẻ.
Triệu Huyền quả nhiên mắt lộ ra tia sáng, cười sang sảng nói: “Ý kiến hay, bản vương sao lại không nghĩ ra làm mấy bộ quần áo cho Ly nhi mặc? Vậy liền đi Cẩm Y các nhìn một chút.” Dứt lời liền bước đi, sau đó?… hoàn toàn không có sau đó nữa.
Ý đồ của Âu Dương Minh Nguyệt Triệu Huyền có thể đoán được, Chu Doãn Thịnh đương nhiên cũng có thể đoán được, trong lòng không khỏi cười nhạo nữ nhân này da mặt dày. Làm quần áo nhỏ cho mình? Cũng không biết lúc trước là ai uy hiếp nói muốn lột da mình làm thành khăn quàng.
Ả nếu như lừa gạt người khác có lẽ đã thành công, nhưng muốn lừa gạt Triệu Huyền thì còn kém xa đấy! Người này lừa ả nói ra một sáng kiến, này không phải sao, rồi lại ngay tức khắc qua sông đoạn cầu, phủi mông rời đi.
Chu Doãn Thịnh rất hài lòng biểu hiện của người yêu, nhưng nghĩ tới sau đó trở về cũng bị y nghịch như búp bê, lòng lại tràn đầy phiền muộn. Cửa lớn thế giới mới đã mở ra, muốn đóng lại cũng khó khăn.
Âu Dương Minh Nguyệt đang đợi y dặn dò mình hôm khác đưa đồ đến quý phủ, đến lúc đó dò hỏi ý tứ một chút, thuận lợi có lẽ có thể cứu Lý Văn Hãn ra, lại không ngờ y cứ thế rời đi, một câu khẳng định cũng không cho.
“Vương gia, đồ kia ngài còn muốn không? Sáng mai dân nữ đưa qua?” Ả đi theo phía sau nam nhân, vẻ mặt có chút lo lắng.
Chu Doãn Thịnh vốn yên lặng nằm nhoài trên khuỷu tay Triệu Huyền, thấy ả càng đi càng gần, cuối cùng không kiềm chế nổi mà nhảy lên một cái, thuận theo cánh tay Triệu Huyền bò lên bả vai y, mở ra cái miệng đầy răng sữa nhỏ trắng như tuyết, hung dữ gầm nhẹ với ả, cái đuôi vểnh cao lên, từng cái lông dài dựng thẳng, tỏ ra vô cùng tức giận. Thế này nào phải cách đối đãi với chủ nhân trước, rõ ràng là đối xử với kẻ thù mà!
Triệu Huyền ôm tiểu hồ ly gầm rú “ngao ngao” lại, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, trong mắt còn ngưng kết một tầng sương lạnh dày đặc. Y nhẹ nhàng vỗ về cơ thể căng cứng của tiểu hồ ly, đợi hắn bình tĩnh lại mới nhìn Âu Dương Minh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, gằn từng chữ: “Âu Dương tiểu thư, bản vương dường như là kẻ bạc bẽo vô tình nhưng thấy động vật nhỏ đều không nhẫn tâm xuống tay, bởi vì tâm tư bọn chúng thuần khiết, nhỏ bé yếu đuối, lại vô hại với chúng ta, sao lại không cho bọn chúng sống tốt? Bản vương vẫn luôn cho rằng kẻ ngay cả động vật thú con cũng có thể xuống tay đã không xứng là người nữa, trái tim của ả phải có bao nhiêu ác, tay phải có bao nhiêu độc mới có thể làm ra điều ác như vậy? Bản vương ngày đó đưa Ly nhi đi liền để thái y xem qua, vết thương lớn nhỏ trên người nó tạm thời không nhắc tới, ngay cả nội tạng cũng bị thương nghiêm trọng, Âu Dương tiểu thư có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý cho bản vương không?”
Âu Dương Minh Nguyệt câm nín, cái trán rịn ra mồ hôi lạnh dày đặc, ả tuyệt đối không ngờ tới Triệu Huyền lại quan tâm tiểu súc sinh đến mức độ này, đưa về không nói, còn tìm thái y chẩn bệnh, khiến ả trong nhất thời cũng không biết nên ứng đáp ra sao.
Trong tiệm còn có rất nhiều khách nhân khác đang chọn đồ, nhìn như không hề để ý nhưng thực ra lại đang âm thầm chú ý nhất cử nhất động của hai người, nghe thấy lời ấy trong lòng ngơ ngác, không ai không dùng ánh mắt xem thường nhìn Âu Dương Minh Nguyệt. Ở trong lòng bọn họ, sợ là đã dán cho ả cái mác lòng dạ rắn rết rồi.
Qủa thật, bất kỳ thú non nào cũng đều đáng yêu mà lại yếu ớt, luôn có thể gợi lên lòng yêu thương vô bờ của người khác. Nếu ngay cả thú non mà cũng có thể không chút do dự thương tổn, trái tim phải hung ác bao nhiêu mới có thể làm được? Nếu như Âu Dương Minh Nguyệt là nam thì ngược lại cũng thôi, mọi người thường nói “Không tàn bạo không phải trượng phu”, nhưng nàng ta lại là nữ tử khuê phòng, cái này liền có chút không ổn rồi.
Khách nữ trong tiệm nhiều, sau khi trở về không thể thiếu tán nhảm đồn thổi, có lẽ không lâu nữa liền sẽ truyền khắp nơi, huống hồ Ngọc Ly đáng yêu như thế, ngay cả nhiếp chính vương cũng vừa nhìn đã yêu, cưng như châu bảo, càng ngày càng chèn ép Âu Dương Minh Nguyệt.
May mà tố chất tâm lý Âu Dương Minh Nguyệt mạnh mẽ, rất nhanh liền phản ứng lại, đau khổ nói: “Hóa ra Ly nhi lại bị thương nặng như vậy? Dân nữ những ngày này vô cùng bận rộn, giao nó cho người hầu chăm sóc, lại không ngờ….”
Được rồi, đừng giả bộ nữa! Nếu như ta chữa khỏi yêu đan, hóa thành hình người, tất nhiên sẽ tự tay xé rách da mặt của ngươi! Chu Doãn Thịnh nhe nanh nhếch miệng với ả ta, kêu gào liên tục.
Triệu Huyền vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu hồ ly, vừa ngắt lời Âu Dương Minh Nguyệt cười lạnh nói: “Đừng giả bộ, giao cho đầy tớ chăm nom, người Ly nhi nên hận chính là đầy tớ thì sao lại tỏ ra thù địch với ngươi. Đừng nói với bản vương động vật nhỏ cũng biết lừa người, ngươi không thấy buồn cười à? Bản vương biết ngươi cố ý tiếp cận bản vương là vì vị hôn phu đang trong lao ngục của ngươi, đừng nói bản vương sẽ không vì tình riêng mà làm chuyện sai trái, cho dù muốn giúp, cũng sẽ không giúp hạng người lòng dạ độc ác như ngươi. Lý Văn Hãn nhận hối lộ, hãm hại đồng liêu, ngươi tính tình ác nghiệt, nói dối đầy miệng, đúng là một đôi vợ chồng son, rất là xứng.” Dứt lời ung dung rời đi.
Y vừa mới đi xa, khách nhân trong tiệm liền chỉ vào Âu Dương Minh Nguyệt bắt đầu nghị luận, hoặc lắc đầu than thở, hoặc tránh lui, hoặc âm thầm đề phòng. Nhiệt tình giúp đỡ mọi người không khó làm, khó chính là coi động vật nhỏ thành chủng tộc bình đẳng mà bảo vệ. Mọi người ở đây không ai dám nói mình lương thiện, nhưng có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ bảo vệ nhỏ yếu. Người giống như Âu Dương Minh Nguyệt lấy ngược đãi nhỏ yếu làm thú vui, tình tình cay nghiệt biết bao, chỉ có thể xa lánh, không thể kết giao.
Âu Dương Minh Nguyệt đứng ở chỗ cũ, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt một chút, cũng không có phản ứng quá khích. Ả hơi gật đầu với chưởng quỹ, vững vàng bước ra khỏi cửa, không nhanh không chậm rời đi, dường như lời nhiếp chính vương nói không ảnh hưởng chút nào tới ả. Nhưng chỉ có bản thân ả biết, sát ý trong lòng giờ phút này cuồn cuộn dày đặc cỡ nào. Triệu Huyền, ta sẽ nhớ kỹ ngươi! Nhục nhã ngày hôm nay, ngày khác nhất định sẽ trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần!
Ả bây giờ, bên trong xương cốt còn giữ cảm giác về sự ưu việt của người hiện đại, luôn cho rằng chỉ cần nắm bắt được thời gian và cơ hội, sớm muộn cũng có thể đứng ở trên đỉnh thế giới, lại không biết cường quyền chân chính đáng sợ dường nào, cũng không biết tâm cơ mưu tính của người cổ đại có bao nhiêu thâm sâu, ả vừa mới đắc tội nhiếp chính vương ở đây, cuộc nói chuyện của hai người đã truyền đến tai Âu Dương phu nhân không sót một chữ.
“Ả ta thật sự là tiến bộ rồi, có thủ đoạn, có tâm cơ, có tài hoa, lòng dạ cũng đủ hung ác, nhưng cũng bởi vì quá độc ác, lại đến nông nỗi ngoan tuyệt, người như vậy vận may chung quy sẽ không quá tốt, bởi vì không để lại cho người khác đường lui, càng không để cho mình đường lui. Ngay cả ta dạy dỗ Nhã Nhi cũng vẫn còn tồn tại một chút mềm mại, nhất định sẽ không ra tay với một con vật nhỏ yếu, ả lại….như vậy cũng tốt, tuyết hồ kia nếu như còn nhận ả làm chủ, e là ả bây giờ đã trèo cao lên nhiếp chính vương rồi, cũng không có chuyện của chúng ta rồi. Một bước sai, từng bước sai, ả tuyệt đối không nghĩ tới bản thân sẽ thua trong tay một con súc sinh, nực cười thay. “Nói đến đây, Âu Dương phu nhân thần thái ngạo mạn, khoát tay nói: “Đi, từ hôn với Lý gia, nên làm thế nào chắc ngươi đã hiểu.”
Tỳ nữ của Âu Dương phu nhân nhận lệnh mà đi.
Sau nửa canh giờ, nha hoàn tâm phúc Thúy nhi của Âu Dương Minh Nguyệt liền quỳ gối trước cửa Lý gia, khẩn cần Lý gia thương xót tha cho tiểu thư nhà các nàng, còn nói phạm nhân như Lý Văn Hãn làm sao có thể xứng đôi với Bách hoa tiên tử, nếu như Lý gia còn muốn thể diện thì nên chủ động từ hôn mới phải, khiến Lý phu nhân tức ngất đi.
Người qua đường không ai là không chỉ trỏ Thúy nhi, mắng to nàng bỏ đá xuống giếng. Lời hứa hẹn của cổ nhân, tùy tiện hủy bỏ là chuyện vô cùng tổn hại nhân phẩm, nhất là chuyện có liên quan đến hôn ước, càng cần phải kiên trì tuân thủ. Tuy rằng Thúy nhi luôn miệng nói bản thân tới cửa dập đầu là tự chủ trương, nhưng thượng bất chính hạ tắc loạn, có nô tài không có lương tâm như vậy, chủ nhân cũng chẳng có chỗ nào tốt đi, nếu không phải chủ nhân nhắc đi nhắc lại mỗi ngày, nô tài sao lại sinh ra loại tính toán ngông cuồng này?
Đúng vào lúc này, có mấy người qua đường từ Trân Bảo các qua, lại chế nhạo sinh động như thật thêm một lần chuyện Âu Dương Minh Nguyệt mượn tiểu hồ ly trèo cao lên nhiếp chính vương, còn nói nàng ta ăn mặc gọn gàng xinh đẹp như vậy, trên mặt cũng không thấy tiều tụy lo lắng chút nào, bên ngoài là vì cứu người, trong thâm tâm sợ là vì dụ dỗ một nhà quyền quý khác tìm một lối thoát, càng ngày càng khiến mọi người buồn nôn ghét cay ghét đắng.
Lý phu nhân vốn là giả bộ bất tỉnh, sau khi đuổi Thúy nhi đi thì lập tức mang người tới Âu Dương gia đòi thiếp canh(*) cùng sính lễ, muốn từ hôn.
(*) thiếp canh: ghi ngày tháng năm sinh…cái tờ để coi mệnh ý
Lúc Âu Dương Minh Nguyệt nhận được tin thì tức đến phát run, vội vã chạy về nhà. Trong lòng ả biết muốn cứu Lý Văn Hãn ra sợ là không có hy vọng, vì nhìn vào tội mà gã phạm phải, nhẹ thì nhốt trong ngục ba-năm năm, nặng thì đày đi biên cương, lưu đày ba ngàn dặm.
Ả không đi cầu nhiếp chính vương, Lý Văn Hãn không chừng còn có thể gặp may được xử lý nhẹ, ả đi cầu y, người Đại Lý Tự sao có thể buông tha kẻ dám đắc tội vương gia? Vì vậy, ả vừa mới ra khỏi tiệm đã quyết định hủy cái hôn sự này, nhưng tuyệt đối không dùng loại phương pháp quá ngu xuẩn như vậy.
Ả đã sớm chuẩn bị đường lui phía sau, nếu như Lý Văn Hãn không ra được thì để một người phụ nữ ôm con nhỏ tới Lý gia khóc nháo, nói mình là ngoại phòng của Lý Văn Hãn, vốn trải qua cơm ngon áo đẹp, bình an vui vẻ, đợi tân phu nhân vào cửa liền có thể vào phủ làm thiếp, không ngờ rằng không tính được số trời, Lý Văn Hãn bị bắt vào ngục, để lại nàng cô nhi quả phụ. Khó mà dừng được, lúc này mới không thể không khóc nháo.
Danh tiếng của Lý Văn Hãn hiện nay đã mất sạch, người còn bị giam trong ngục không thoát ra được, căn bản không có cách nào biện giải cho mình, như vậy, Âu Dương Minh Nguyệt ả liền đứng ở bên đạo đức, lại thêm ả vì cứu gã mà chạy ngược xuôi khẩn cầu khắp nơi, có thể coi là tận tâm tận lực, hết lòng quan tâm giúp đỡ, ai có thể nói ả nửa lời?
Nhưng bây giờ, toàn bộ sắp đặt đều bị Thúy nhi ngu xuẩn kia phá hỏng! Ả mới vừa được cái danh hiệu nữ tử rắn rết, hiện giờ lại thêm một cái giậu đổ bìm leo, bội bạc vô tình, sau này làm sao có chỗ đặt chân ở kinh thành? Thúy nhi, Tiểu Bạch, các ngươi đều đáng chết! Âu Dương Minh Nguyệt lần đầu cảm thấy bất lực như vậy, trong lòng biết mình bây giờ không những không thể hủy hôn, còn nhất định phải bảo vệ hôn sự này để cứu vãn danh dự, dù sao Lý Văn Hãn không ra được, ngày thành thân cũng có thể kéo dài khá lâu, lúc đó hẳn là có thể nghĩ cách phá giải.
Nhưng Âu Dương phu nhân khôn khéo biết bao, sao lại có thể phá hủy danh tiếng Âu Dương gia? Phải biết nữ nhi của bà còn chưa xuất giá kìa. Vậy cho nên, lúc Lý phu nhân bái phỏng thì Âu Dương phu nhân tự mình nghênh đón ở cửa, còn quỳ xuống thành tâm thành ý bồi tội, nói thẳng nữ nhi không hiểu chuyện như thế đều do mình không dạy tốt, mong bà thông gia tha thứ, lại nói chuyện hôn sự này chắc chắn sẽ không hủy, Âu Dương gia nếp nhà đoan chính, tuyệt đối sẽ không làm chuyện bỏ đá xuống giếng, bội bạc vô tình, đợi nữ nhi trở về, bà sẽ khuyên bảo vân vân.
Bà hạ thái độ xuống thật thấp, lời nói còn vô cùng tha thiết chân thành khiến người qua đường liên tục vỗ tay khen ngợi, nói Âu Dương phu nhân vô cùng có khí khái, khiến người ta cực kỳ bội phục, lại nói đích trưởng nữ kia không lớn lên bên cạnh bà nên không thể trách được. Thúy nhi quậy nháo, nhưng chỉ phá hủy danh tiếng của một mình Âu Dương Minh Nguyệt, ngược lại giúp Âu Dương phu nhân kiếm được thể diện, kéo theo Âu Dương Nhã Nhi cũng được chút lợi.
Lý phu nhân tự cảm thấy tiền đồ của Lý Văn Hãn đã bị phá hủy rồi, cho dù lấy về một quý nữ thế gia cũng không đáng ngại, cho nên rất nhanh liền thông cảm cho Âu Dương gia, mang theo một đám vú già vội vàng trở về. Bọn họ chân trước vừa mới đi, Âu Dương Minh Nguyệt chân sau đã về tới cửa nhà, bị cha với lão gia tử gọi đi khiển trách một trận, còn phạt quỳ từ đường ba ngày, từ đó chẳng quan tâm ả nữa.
Âu Dương Minh Nguyệt quỳ gối trên sàn nhà cứng rắn lạnh lẽo, xâu chuỗi đủ loại biến cố xảy ra ngày hôm nay, sao lại không biết bản thân bị hãm hại. Ả vốn cho rằng đồng thời dùng cả ân huệ và uy nghiêm thì đã có thể thu phục được đám người Thúy nhi, lại không ngờ quá tự tin rồi phạm phải sai lầm không nên phạm, rơi xuống kết cục chật vật, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thúy nhi, Tiểu Bạch, đáng chết! Ả nắm chặt tay, mạnh mẽ thụi xuống đất, biểu tình vô cùng dữ tợn.
Sau khi Chu Doãn Thịnh ngủ dậy thì phát hiện mình đang nằm trên giường lớn phủ kín chăn gấm màu vàng, lông tơ cả người mềm mại ngát hương thơm, hiển nhiên là đã được tắm rửa. Hắn đứng dậy, đi tới bên giường nhìn quanh. Đối với một tiểu hồ ly thân dài chưa tới nửa mét mà nói, giường cao một mét nhìn qua giống như một cái đài cao, rất dọa người. Xương cốt cơ thể Ngọc Ly vừa mới bị thương nặng, chính là lúc suy yếu nhất, hắn suy nghĩ một chút, vẫn không dám nhảy xuống, há miệng kêu “ngao ngao ngao”.
“Dậy rồi? Sao lại kêu giống chó sói thế.” Triệu Huyền đang phê duyệt tấu chương ở gian ngoài, nghe thấy tiếng động liền vội vàng ôm lấy hắn, còn vô cùng sủng ái chọc chọc cái mũi ướt nhẹp của hắn.
Chu Doãn Thịnh thuận thế ngậm lấy đầu ngón tay y mút mát, sau đó bấu lấy vạt áo y, quen cửa quen nẻo chui vào trong. Triệu Huyền vừa cười nhẹ vừa bọc hắn lại, bước ra ngoài.
“Lúc tắm rửa cho ngươi mới phát hiện ngươi gầy bé quá, da lông ướt sũng thì chỉ còn dư lại một bộ xương, xem ra Âu Dương Minh Nguyệt kia cũng chẳng hề đối xử tử tế với ngươi.” Trong lời nói của y dường như lộ ra một cỗ sát ý, sợ dọa đến vật nhỏ nên lại dịu sắc mặt xuống, “Lúc nãy ngươi ngủ say ta đã tìm thái y xem cho ngươi, chẩn ra là bị nội thương rất nặng, nhất định phải tĩnh dưỡng. Ngươi nghe cho kỹ, sau này ngoại trừ lòng ta thì chỗ nào cũng không được đi, nếu như thực sự muốn chơi thì cũng chỉ có thể chơi đùa dưới mí mắt ta, đừng chạy loạn. Bên ngoài không yên ổn, da lông trên người ngươi lại vô cùng đáng giá, rời khỏi ta sợ là sẽ bị bắt đem đi bán.” Y ân cần dạy bảo, cẩn thận dặn dò, mặc dù tiểu hồ ly nghe không hiểu nhưng cũng chưa từng cảm thấy phiền chán.
Trong lòng Chu Doãn Thịnh ấm áp, khẽ kêu “ngao ngao” đáp lại.
“Ngoan.” Triệu Huyền nở nụ cười, nhấc móng vuốt mềm nhũn của hắn lên hôn hai cái, nói thêm, “Thái y kê đơn, nhưng ta sợ ngươi không chịu uống nên đổi toàn bộ thành dược thiện(*), sau này ăn cơm chớ kén chọn, tranh thủ nuôi béo một chút.”
(*) thuốc nấu thành đồ ăn.
Chu Doãn Thịnh nhào tới gặm môi y, mắt thú màu vàng trà sáng lấp lánh như sao trời. Triệu Huyền há miệng ngậm lấy cái lưỡi phấn nộn của hắn, cẩn thận thưởng thức một lát rồi bình tĩnh nhìn chăm chú tròng mắt xinh đẹp của hắn, mặt lộ vẻ si mê, mãi một lúc mới nhớ tới trên bàn còn một đống tấu chương bèn nhíu mày cầm lên phê duyệt.
Một đám thái giám bộ dạng ngoan ngoãn đứng ở trong góc, trong lòng âm thầm líu lưỡi: Vương gia đâu phải nuôi sủng vật a, rõ ràng là đang nuôi con trai. Không không không, nhà ai nuôi con cũng không để ý như vậy, thật sự là sủng ái vô bờ bến, ngược lại giống như nuôi tiểu tình nhân.
Chu Doãn Thịnh bị y nhìn đến sảng khoái vô cùng, thầm nghĩ cho dù biến thành thú, Triệu Huyền cũng yêu ta đến chết đi sống lại, thật tốt, chợt cả người cứng đờ lại, lúc này mới nhớ tới thân phận Triệu Huyền.
Kỳ thực hắn sớm nên nghĩ đến, nhiếp chính vương gọi là Triệu Huyền, như vậy tám chín phần là túc thể(*) của người yêu. Nhưng mà khối túc thể này lại không đơn giản, chẳng những là người thống trị trên ý nghĩa thực tế của Thiên Nguyên quốc, còn là bàn tay vàng lớn nhất của Âu Dương Minh Nguyệt kiếp trước. Vào lần bách hoa hội này, y vốn nên nhất kiến chung tình với Âu Dương Minh Nguyệt, trong phân đoạn tặng hoa thì tặng một đóa mẫu đơn Diêu Hoàng cực phẩm duy nhất trong vườn khiến dân chúng cả nước đều biết y đã có tình cảm sâu đậm với trưởng nữ Âu Dương gia.
(*) túc thể: chính là linh hồn có thể gửi nhờ trên thân thể người, linh hồn này vốn không phải linh hồn bản thể của cơ thể..
Tiếc rằng Âu Dương Minh Nguyệt lại không muốn gả vào vương phủ chia sẻ một nam nhân với vô số trắc phi cơ thiếp, ngược lại càng thích bắt chẹt Lý Văn Hãn, sau khi về phủ liền đính hôn với gã khiến nhiếp chính vương vô cùng cáu giận. Hắn sinh ra vừa cao quý lại có năng lực trác tuyệt, chưa bao giờ bị người như vậy cự tuyệt, cho nên lại càng để ý đến Âu Dương Minh Nguyệt, thủ đoạn trong âm thầm liên tục xuất hiện khiến Lý Văn Hãn không thể không từ bỏ mối hôn sự này, hắn tiện đà lúc danh dự Âu Dương Minh Nguyệt bị tổn hại do từ hôn mà tới cửa cầu thân, bức ả ta gật đầu.
Âu Dương Minh Nguyệt xưa nay không phải người chịu thua thiệt, lại giỏi về ẩn nhẫn, mặc dù bên ngoài nhìn là thỏa hiệp nhưng thật ra lại hận thấu xương nhiếp chính vương, luôn muốn tìm cơ hội trả thù đối phương. Lý Văn Hãn cũng đầu quân dưới trướng hoàng đế đương triều – Triệu Tông Chính, bày mưu tính kế cho hắn, mưu đoạt hoàng quyền.
Âu Dương Minh Nguyệt qua lại giữa hai nhóm thế lực, có thể nói là thuận lợi mọi bề, như cá gặp nước, sau khi ngầm qua lại với quốc sư rồi có được nội đan của Ngọc Ly, giành được cơ thể yêu mị, lợi dụng sắc đẹp dụ dỗ văn võ cả triều để tạo thế cho tiểu hoàng đế, tạo thành một lực lượng cực kỳ to lớn dọa người. Mọi người đồng tâm hiệp lực, dưới sức mạnh như thành đồng, nhiếp chính vương tự nhiên binh bại như núi đổ, Âu Dương Minh Nguyệt nể tình vợ chồng mà tha hắn một mạng, đầy vào Hoàng Lăng muôn đời không được ra ngoài.
Trong quá trình giúp đỡ lẫn nhau, tiểu hoàng đế cũng tự nhiên mà yêu Âu Dương Minh Nguyệt, không để ý thân phận nhiếp chính vương phi của ả mà cứng rắn muốn lập ả làm hậu, còn nguyện ý chia sẻ thân thể của ả với rất nhiều nam nhân, đủ loại sự tích thần kỳ lưu truyền rộng rãi.
Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ bất phàm của người yêu, thấy thế nào cũng không liên tưởng y với tên vương gia não tàn kia được. Đúng rồi, hôm qua chính là bách hoa hội, mình lại giữa đường ngủ như chết, cũng không biết y có bị vầng hào quang nữ chủ ảnh hưởng rồi tặng hoa cho Âu Dương Minh Nguyệt hay không. Hắn nhảy ra khỏi lồng ngực người yêu, “ngao ngao” chất vấn, còn duỗi móng vuốt nhỏ cào tay phải cầm bút của y.
Triệu Huyền nghe không hiểu thú ngữ, đương nhiên không hiểu lo lắng của tiểu hồ ly, còn tưởng là hắn đang chơi đùa mình, vừa vuốt ve lưng hắn vừa cúi đầu hôn cặp mắt màu vàng trà, cười nói: “Ngoan, đợi ta xem xong những tấu chương này rồi sẽ chơi với ngươi.” Dứt lời sợ hắn buồn chán, lệnh cho Vương Bảo tìm chút đồ chơi tới.
Vương gia vừa về liền múc nước nóng, tự mình tắm rửa cho tiểu hồ ly, dùng nội lực hong khô lông của nó rồi ôm lên giường ngủ cùng một canh giờ, lúc rời giường còn sợ kinh động nó, ngay cả chăn cũng không dám vén, trực tiếp trườn ra ngoài từ góc chăn, bởi vậy có thể thấy yêu thích tiểu hồ ly đến dường nào. Vương Bảo đương nhiên không dám chậm trễ, vội vã tìm được rất nhiều đồ chơi mới mẻ trong nhà kho, dùng một cái rương nhỏ sắp xếp gọn gàng rồi lại vội vã khênh vào Thiên điện.
“Cung thỉnh tiểu chủ lựa chọn.” Mở rương ra, hắn làm như có thật nửa quỳ hành lễ, dường như hầu hạ không phải là một con súc sinh, mà là hoàng tộc huyết thống cao quý.
Triệu Huyền cho hắn một ánh mắt thỏa mãn, lo lắng sàn nhà đá hoa cương nhiễm lạnh bàn chân tiểu hồ ly, còn tự mình ôm hắn qua, dịu dàng nói: “Thích gì thì ngậm ra, ta giúp ngươi đặt lên bàn.” Cuối cùng hướng Vương Bảo xua tay, “Sàn nhà lạnh lẽo trơn trượt, ngươi lập tức sai người trải thảm lên, tránh cho móng vuốt nhỏ của Ly nhi bị lạnh.”
Vương Bảo khom người vâng dạ, quăng phất trần một cái liền có hai tên thái giám vội vã đi nội ty.
Chu Doãn Thịnh chẳng hề có hứng thú với đống đồ chơi chút nào, vốn định quay đầu hừ nhẹ khinh thường, lại quên mất cái cơ thể này còn chưa thành niên, thú tính khó đổi, chính là lúc ham chơi quậy phá nhất, thấy trân châu bảo thạch tròn tròn sáng lấp lánh liền muốn cào cào gẩy gẩy một cái, còn có một con hổ vải chế tác y như thật khơi gợi lên kích động cắn xé của hắn. Hai tay Triệu Huyền kẹp dưới nách hắn khiến hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể ra sức đá đạp bốn cái chân lung tung, muốn nhào vào trong rương.
Triệu Huyền bị dáng dấp vội vã không nhịn được của hắn chọc cho cười phá lên, nhẹ nhàng thả hắn vào, liền thấy hắn ngậm con hổ bằng vải vung vẩy mạnh, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ hung dữ, dường như thật sự bắt được một con hổ oai phong lẫm liệt.
“Vật nhỏ, ngươi sao lại đáng yêu như thế.” Triệu Huyền càng ngày càng cười đến không ngừng được, đợi tiểu hồ ly cắn xé xong rồi mới ôm hắn ra, chỉ vào mấy con hổ vải, khỉ vải, lợn vải dặn dò nói, “Đem hết lên bàn đi.”
Hai tên thái giám vội vàng tiến lên cầm lấy con thú bông, đi tới bên cạnh bàn lại lộ ra vẻ mặt khó khăn, bởi vì mặt bàn đã sớm chất đầy tấu chương, không có chỗ đặt nữa, đang lúc chần chừ lại nghe vương gia dặn dò: “Lấy hết tấu chương đã phê duyệt đi, đừng chiếm chỗ của Ly nhi.”
Hai tên thái giám khom lưng vâng dạ, càng ngày càng kinh ngạc với sự sủng ái của tiểu hồ ly.
Chu Doãn Thịnh có đồ chơi cũng không xoắn xuýt chuyện tặng hoa nữa, bằng việc Triệu Huyền quan tâm tha thiết, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc mình, y tuyệt đối không thể coi trọng Âu Dương Minh Nguyệt. Hắn ôm lấy một con lợn làm bằng vải màu phấn hồng gặm cắn, có chút vui đến quên cả trời đất, chơi mệt rồi liền lăn tới bên tay Triệu Huyền, uống trộm nước trà trong chén của y, ngẫu nhiên còn có thể nhào qua liếm láp cánh môi mỏng của y, sau đó lập tức chạy xa, cái mũi run run như cười.
“Tiểu bướng bỉnh, đợi ta phê xong tấu chương nhất định sẽ dạy dỗ ngươi một trận.” Triệu Huyền ngoài miệng quát lớn, trong mắt lại đều là nhu tình mật ý đậm đặc.
Ngươi đến a, đến a! Chu Doãn Thịnh không phát hiện dung lượng não mình trở nên nhỏ như Ngọc Ly, vung vẩy cái đuôi to không ngừng nhảy nhót, ý khiêu khích hết sức rõ ràng, thấy Triệu Huyền làm bộ không để ý tới mình, vì vậy chậm rãi đi tới, định đánh lén một lần nữa, trong lúc lơ đãng lại phát hiện một quyển tấu chương chưa phê duyệt, tâm tình tốt lập tức tan thành mây khói.
Đây là thư ủy nhiệm Lý Văn Hãn, tài hoa của gã đã được Triệu Huyền coi trọng, ít ngày nữa liền sẽ điều vào Hộ bộ đảm nhiệm chức Thị Lạng bộ Hộ, từ tri phủ chính tứ phẩm nhảy một cái trở thành quan kinh thành chính tam phẩm, có thể nói là một bước lên mây. Nhưng mà kẻ này lại là một trong những kẻ thù giết tỷ tỷ của Chu Doãn Thịnh, hắn sao có thể để gã sống dễ chịu? Nhưng hắn hiện tại ngay cả lực tự bảo vệ cũng không có, lại không thể mở miệng nói tiếng người, chỉ có thể trơ mắt nhìn đường làm quan của đối phương rộng mở. Trong cơn tức giận hắn bỗng nhiên nhào tới, xé rách thư ủy nhiệm, trong miệng phát ra tiếng gào gầm gừ.
“Á!” Vương Bảo gấp gáp khẽ gọi. Đây là công văn triều đình, không phải đồ chơi, sao có thể tùy ý cắn xé? Vương gia cho dù có cưng chiều nó, lúc này cũng sẽ tức giận.
Nhưng mà sự thực so với hắn suy đoán lại ngược lại, Triệu Huyền không những không đến giành lại công văn, ngược lại mặc cho tiểu hồ ly cắn xé, đợi thư ủy nhiệm bị cắn thành một đống vụn mới bất đắc dĩ vuốt ve trán hắn, thở dài nói: “Sao vậy? Đang yên đang lành lại bỗng nhiên nổi giận, là ta chọc ngươi không vui?” Y có thể từ đủ loại tiếng kêu của tiểu hồ ly nhận ra tâm tình của đối phương, đương nhiên biết hắn hiện tại vô cùng giận dữ.
Chu Doãn Thịnh vốn định lắc đầu, lại sợ người hầu trong điện phát hiện ra dị thường của mình rồi truyền ra ngoài, dẫn quốc sư tới nên đành phải nhịn xuống. Tiến về phía trước nhẹ nhàng liếm láp cổ tay Triệu Huyền, phát ra thanh âm “grừ grừ” làm nũng. Triệu Huyền ôm hắn lên, vô cùng nhu tình hôn một cái lên cái mũi ướt nhẹp của hắn, an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Trong lòng ấm áp không thể ngăn cản, hốc mắt Chu Doãn Thịnh cay cay, suýt nữa khóc òa lên, mắt thú màu vàng trà lớn lớn tròn tròn càng có vẻ vô cùng lấp lánh.
Triệu Huyền cực kỳ yêu thích đôi mắt này của hắn, đặc biệt là khi nó không chớp mắt nhìn mình, cảm giác như là chiếm được bảo vật quý báu nhất trên đời này. Y cúi đầu liên tục hôn môi tiểu hồ ly, đợi tâm trạng của hắn khôi phục mới trải một tờ giấy ra, viết thư ủy dụ Lý Văn Hãn một lần nữa. Người này tài hoa hơn người, nhìn xa hiểu rộng, tương lai có thể trở thành trụ cột triều đình.
Chu Doãn Thịnh mới vừa khôi phục tâm tình lại bị phá hỏng, hận không thể duỗi móng vuốt ra cào mặt Triệu Huyền. Hắn nhanh chóng vọt ra khỏi ngực y, cắn nát tờ giấy một lần nữa, mực tàu chưa khô bị vẩy tung tóe khắp nơi, ngay cả áo mãng bào của Triệu Huyền cũng không may mắn thoát khỏi nạn.
“Lại sao nữa? Ngươi hôm nay nhất định phải gây khó dễ cho tờ giấy?” Triệu Huyền lắc đầu cười khổ, phất tay với Vương Bảo nói, “Lấy một xấp tuyết hương(*) lại đây cho Ly nhi xé chơi.”
(*) Tuyết hương: tên một loại giấy trắng như tuyết, có mùi hương.
Gân xanh ở thái dương của Vương Bảo giật giật một cái, thầm nghĩ tiểu hồ ly mà vương gia vừa gặp cũng có chút không đứng đắn, nhưng lại không dám phản bác, vội vã đi nhà kho đem một xấp tuyết hương đặt lên bàn.
Chu Doãn Thịnh cũng không thèm nhìn tới, cắn xé thư ủy nhiệm xong liền nằm nhoài lên trên người con heo nhỏ bằng vải thở hổn hển, nửa đầu lưỡi hồng nhạt thè ra ngoài, bộ dáng vừa ngốc lại ngoan, vô cùng đáng yêu. Triệu Huyền quả nhiên là chẳng hề phát cáu với hắn, vỗ vỗ đỉnh đầu tròn trịa của hắn, tiếp tục trải giấy Tuyên Thành ra viết thư ủy nhiệm, thấy tiểu hồ ly mệt đến tê liệt bỗng nhiên ngẩng đầu duỗi móng vuốt, lại muốn cắn xé, lúc này mới ngẫm lại, thử dò xét hỏi: “Ngươi không thích Lý Văn Hãn?”
Chu Doãn Thịnh không gật đầu cũng không lắc đầu, trong miệng kêu to “chi chi chi”.
Triệu Huyền đỡ trán cười nhẹ: “Ta đúng là ngốc rồi, lại đi hỏi ngươi cái này. Ngươi sao có thể xem hiểu công văn.” Cuối cùng nâng bút lên viết, thấy tiểu hồ ly nhấc móng vuốt lên trước mặt mình cào một cái vào hư không, như thể là đang đe dọa, trong mắt y nhanh chóng chợt lóe lên.
“Ngươi thật sự không thích Lý Văn Hãn?” Y nhấc tiểu hồ ly lên, mũi kề mũi đối phương, nhìn thật sâu vào con ngươi màu vàng trà sáng lấp lánh của hắn, như muốn nhìn thấu linh hồn của hắn.
Chu Doãn Thịnh dùng cái mũi ủi y, dùng móng vuốt vỗ vỗ, lại duỗi đầu lưỡi liên tục liếm láp bờ môi y, ý lấy lòng lộ rõ trên mặt.
Triệu Huyền trầm giọng cười nhẹ trong chốc lát, lúc này mới thả tiểu hồ ly xuống, tự tay xé rách thư ủy nhiệm vừa mới viết được mở đầu, chậm rãi nói rằng: “Nếu Ly nhi hận Lý Văn Hãn như vậy, vậy thì liền không để gã ở kinh thành chướng mắt nữa. Bây giờ liền vui vẻ rồi chứ?”
Vui vẻ! Vô cùng vui vẻ! Người hiểu ta không ai có thể hơn Triệu Huyền! Chu Doãn Thịnh nhào tới miệng y gặm hai cái, “ô ô” tỏ vẻ tán thưởng. Hắn tuyệt đối không ngờ còn chưa chữa khỏi yêu đan hóa thành hình người, lại có thể khiến Lý Văn Hãn trả giá nặng nề như thế, quả nhiên vẫn là người yêu ra sức nhất.
Triệu Huyền thuận thế ngậm lấy đầu lưỡi trơn trượt của hắn, nơi cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ vô cùng sung sướng. Đám thái giám Vương Bảo chưa từng thấy qua vương gia mê muội như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Người đời đều nói mỹ nhân họa quốc, không ngờ rằng bây giờ ngay cả sủng vật cũng có thể họa quốc, nếu như Lý đại nhân biết được sự thật e là sẽ khóc ngất trên điện Kim Loan mất.
Triệu Huyền muốn chỉnh kẻ nào thì đương nhiên sẽ không lưu lại để xử lý, y sai người đi điều tra nội tình của Lý Văn Hãn suốt đêm. Lý Văn Hãn vốn cũng không phải là quân tử tâm địa ngay thẳng, mặc dù thành tích nổi bật, nhưng cũng đã làm không ít việc sai trái vì tình riêng, lại càng vì quyền lực mà bài trừ phe đối lập, hãm hại đồng liêu, lúc này mới trèo lên nhanh chóng như thế.
Phóng tầm mắt văn võ cả triều, có thể ngồi lên chức vị cao thì không ai là không lòng dạ độc ác, không điều tra thì thôi, tra một cái là nhất định chính xác, Triệu Huyền đêm đó liền thu được rất nhiều chứng cứ phạm tội, y bèn mớm lời cho ngôn quan vạch tội Lý Văn Hãn trên triều.
Hôm sau, y mặc áo mãng bào màu vàng sáng, nhẹ ôm tiểu hồ ly nửa tỉnh nửa mê vào trong vạt áo, ung dung lên triều. Nhiếp chính vương xưa nay rất uy nghiêm, quần áo chưa bao giờ xộc xệch, cử chỉ cũng chưa bao giờ thất lễ, hôm nay lại ôm một con tuyết hồ vào điện Kim Loan, bộ dáng kia muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.
“Hoàng thúc, trên triều sao lại mang theo một con hồ ly, vẫn nên mang ra hậu điện sai người chăm sóc đi.” Tiểu hoàng đế Triệu Tông Chính năm nay mới vừa tròn mười sáu, trên mép mọc ra một hàng ria còn chưa cứng, nhìn qua ngây ngô mà lại nhu nhược, nhưng Chu Doãn Thịnh lại biết đây là thói quen của hạng người thích giả heo ăn thịt hổ, lúc nói cười liền có thể giết người trong vô hình, chỉ tốn thời gian ba năm liền hoàn toàn xơi tái thế lực của nhiếp chính vương, giành được quyền lực tối cao của Thiên Nguyên quốc. Nhưng đó là kiếp trước, kiếp này đổi thành người yêu đến làm nhiếp chính vương, hắn dù như thế nào cũng không ngóc đầu lên được.
Triệu Huyền ngay cả mí mắt cũng không nhấc, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu hồ ly, lạnh nhạt nói: “Ly nhi nhát gan, luôn không rời khỏi bản vương được, nếu không tâm trạng sẽ buồn bực, không ăn không uống. Nó trước kia bị trọng thương, không thể chịu thêm kích thích nữa, mong hoàng thượng châm chước.
Triệu Tông Chính thấy y yêu thương tiểu súc sinh này như trân bảo, tâm lý vô cùng cáu giận, trên mặt lại chẳng hề lộ ra, xua tay coi như thôi. Ngay cả hoàng đế cũng không ý kiến, đám triều thần lại càng không dám xen vào, sau khi từng người đứng ngay ngắn thì bắt đầu bẩm báo sự vụ.
Theo mưu kế của nhiếp chính vương, mấy tên ngôn quan vạch tội Lý Văn Hãn một phen, nói gã vì tình riêng mà làm việc sai trái, hãm hại đồng liêu, nhận hối lộ, không xứng làm quan trong triều, mong hoàng thượng minh xét cẩn thận. Triệu Tông Chính ngay cả tấu chương cũng sờ không tới, bên người cũng chẳng có kẻ nào có thể dùng được, lại có mấy phần hiểu rõ đối với quan lại trong kinh thành, quan viên bên ngoài thì nhất loạt không biết, chỉ có thể nhìn về phía nhiếp chính vương.
Triệu Huyền vừa khẽ vuốt lỗ tai lông xù của tiểu hồ ly vừa hờ hững xua tay: “Tra kỹ.”
Có hai chữ này, Đại Lý Tự đương nhiên hiểu rõ nên xử trí thế nào, lập tức sai người đi phủ trấn quốc công bắt tội thần Lý Văn Hãn quy án.
Sau khi Lý Văn Hãn nhận được tin tức xác nhận điều nhiệm bản thân tới Hộ bộ từ ân sư thì rất là hãnh diện, còn nhanh chóng muốn cưới trưởng nữ Âu Dương gia làm vợ, đúng thật là chuyện mong ước đã thành, thuận buồm xuôi gió, gần như có thể vểnh mặt mà đi trong phủ trấn quốc công.
Lý quốc công vô cùng coi trọng thứ tử này, còn để thê tử mở nhà kho, lựa chọn rất nhiều vật quý giá gióng trống khua chiêng đưa đến Âu Dương gia, cử hành lễ văn định (lễ đính hôn).
Âu Dương Minh Nguyệt ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nữ quyến hai nhà, nhận ánh mắt hâm mộ của bọn họ. Lý Văn Hãn năm nay mới hai mươi ba tuổi, lại ngồi lên địa vị chính tam phẩm, qua mấy năm nữa chính là phong hầu bái tướng, địa vị cao hơn là điều có thể. Gả cho gã sớm muộn gì cũng lấy được một danh hiệu cáo mệnh chính nhất phẩm, địa vị cao hơn bất kì một vị mệnh phụ nào ở đây, nói ra thì ai không đỏ mắt ghen tỵ? Huống chi Lý Văn Hãn bộ dáng còn vô cùng tuấn mỹ, là tình nhân trong mộng của rất nhiều khuê nữ.
“Nguyệt tỷ tỷ thật sự là có phúc, gả cho Lý đại nhân cái gì cũng không cần lo.”
“Vẫn là đại phu nhân biết cách dạy dỗ, nhìn Nguyệt tỷ được nuôi dưỡng đến xinh đẹp như vậy, đúng là khuê nữ khắp thành cũng không sánh nổi!”
“Tới phủ Trấn quốc công thì phải hiếu kính cha mẹ chồng, không được tùy hứng.”
Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện, lại có một tiểu nha đầu bất ngờ xông vào đại sảnh hô lớn: “Không hay rồi, cô gia bị người Đại Lý Tự bắt đi rồi!”
“Ngươi nói cái gì?” Lớp mặt nạ bình tĩnh tự nhiên của Âu Dương Minh Nguyệt bị nứt ra, xoay người liền đi đến tiền viện, lúc gần đi còn dùng ánh mắt âm ngoan liếc đại phu nhân một chút, còn tưởng là bà ta đang giở trò quỷ.
Nhưng mà không lâu sau ả ta liền biết, chiến trận lớn như vậy tuyệt đối không phải chuyện mà phu nhân trong nhà như mẹ kế có thể làm ra. Lý Văn Hãn đến tột cùng là đắc tội với ai, lại muốn đẩy gã vào chỗ chết? Ả vừa đi vừa cân nhắc, trong lòng biết mình nhất định phải nghĩ cách cứu gã.
Nếu như trước lễ văn định thì ả có thể ngồi yên không quan tâm, nhưng mà phủ Trấn quốc công khua chiêng gõ trống đưa xính lễ đến Âu Dương gia, lại thêm danh hiệu “Bách hoa tiên tử” mà ả giành được lúc trước, nhất cử nhất động đều rất là bắt mắt, cho nên hiện tại người khắp kinh thành đều biết ả sẽ thành thân với Lý Văn Hãn, hai người đã là hai con châu chấu trên cùng một sợi thừng.
Nếu có thể kéo Lý Văn Hãn ra, ả đương nhiên muốn thử sức một lần, miễn cho khỏi mang tiếng lạnh nhạt vô tình, thuận tiện lại nghĩ cách từ hôn là được. Âu Dương Minh Nguyệt lòng cao hơn trời, sao có thể gả cho một tên phạm nhân? Huống chi còn có mẹ kế ở một bên chời cười nhạo, ả lại càng không can tâm dưới người khác.
Nhưng ả mới vừa trở lại kinh thành chưa đến nửa tháng, đi cầu xin lão gia tử cùng phụ thân, hai người cũng không chịu xuất lực, trong lúc nhất thời lại có cảm giác cùng đường mạt lộ. Ả năng lực mạnh hơn cũng chỉ là một nữ tử trong khuê phòng, ở kinh thành hoàn toàn không có thế lực, hai là không có nhân mạch, sao có thể thò tay vào Đại Lý Tự? Suy nghĩ chừng mấy ngày, trong đầu ả xẹt qua một tia sáng, lập tức thay váy áo vừa vặn tinh xảo nhất, đi phủ nhiếp chính vương.
—————————–
“Mong tiểu ca thông báo giúp ta một tiếng, cứ nói ta là chủ nhân trước của Tiểu Bạch, vì cực kỳ nhớ Tiểu Bạch nên tới để cầu kiến, mong vương gia xem phân lượng của Tiểu Bạch mà châm chước.” Sau khi gõ cửa nách ả kín đáo đưa cho gã sai vặt một lượng bạc, khuôn mặt tuyệt mỹ bao phủ trong vẻ u sầu, nhìn qua khá là đáng thương.
Người gác cổng đầu tiên là bị dung mạo của ả mê hoặc, đợi hỏi rõ Tiểu Bạch chính là Ngọc Ly bảo bối trong lòng bàn tay vương gia, thái độ không tập trung lập tức thay đổi, nhiệt tình chỉ điểm: “Vương gia đưa tiểu chủ nhân ra ngoài dạo phố, cô nương đi chợ Hoa Điểu và hẻm Cổ Tỉnh vài vòng, không chừng có thể gặp được.” Nữ tử này là chủ nhân trước của tiểu hồ ly, tiểu hồ ly thấy nàng nhất định sẽ vui vẻ, vương gia cũng sẽ vui vẻ, huống hồ nàng còn là một nữ tử yếu đuối tay không tấc sắt, cũng không có tính nguy hiểm gì, không sao.
Tiểu chủ nhân? Chẳng qua là một con súc sinh thôi, sống so với người còn thoải mái hơn. Âu Dương Minh Nguyệt trong lòng vô cùng không tốt, trên mặt lại cười đến dịu dàng ngại ngùng, cảm ơn tên sai vặt vội vã rời đi.
Cùng lúc đó, Triệu Huyền đang ôm tiểu hồ ly đi dạo trong dòng người náo nhiệt ở chợ Hoa Điểu. Y tuy rằng mặc áo bào màu đen bình thường nhất, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ cùng khí thế không giận tự uy vẫn khiến cho người khác nhượng bộ lui binh, còn có mấy tên thị vệ võ trang đầy đủ đi theo phía sau không xa, càng có vẻ không giống với mọi người.
Chung quanh là đám người hối hả, nhưng bên cạnh y lại trống không, không ai dám lại gần, đây đúng là hiệu quả y muốn nhất. Nếu như là một mình thì cũng được, chen chúc một chút, nhưng trong ngực còn ôm một con tiểu hồ ly, đừng nói chen chúc, cho dù rơi một cọng lông y cũng phải đau lòng nửa ngày.
Chu Doãn Thịnh thoải mái cuộn ở trong lòng người yêu, chỉ lộ ra một cái đầu với một cặp móng vuốt, nhìn thấy lồng chim treo trên đỉnh đầu cùng chim chóc hót vang không ngừng bay tới bay lui trong lồng, hắn liền cảm thấy cả người ngứa ngáy, đặc biệt là móng vuốt càng ngứa đến không chịu được, chỉ muốn vồ tới cắn nuốt một cái. Nhịn chừng một hồi, lúc Triệu Huyền lại đi ngang qua một cái lồng chim, hắn rốt cục cũng nhịn đến cực hạn, “ngao ngao” một tiếng nhào qua.
Tiểu hồ ly ở bên trong vạt áo mình, cái đầu nhỏ thuận theo lồng chim ven đường mà lắc lư từ đầu đến cuối, trong đôi mắt long lanh đều là thèm muốn, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, Triệu Huyền nhìn thấy suýt chút nữa cười ra tiếng. Y nhất thời hứng lên, chuyên hướng những nơi nhiều lồng chim mà đi, thấy tiểu hồ ly không nhịn được nhảy nhót mới cười ha ha kéo hắn từ giữa không trung trở về, đánh đòn nhẹ.
“Muốn không? Muốn thì hôn ta một cái, ta mua lại chim chóc toàn kinh thành cho ngươi vồ đủ.” Y ghé sát tai hồ ly nói nhỏ.
Biến thái, ngay cả động vật nhỏ cũng đùa giỡn! Chu Doãn Thịnh giấu đầu vào bên trong cái đuôi bông xù, giả bộ nghe không hiểu. Trong mắt Triệu Huyền xẹt qua một tia thất vọng, rồi lại nhanh chóng thu lại, hôn một cái lên cái đầu bông xù của tiểu hồ ly, phất tay với Vương Bảo: “Đi, mua hết chim chóc của tiệm này.”
Vương Bảo khom lưng vâng dạ, lập tức đi vào cửa tiệm giao dịch với chưởng quỹ, biết được có vài loại chim vô cùng hiếm thấy quý giá, cần tiêu tốn vạn kim, hắn vừa bỏ tiền vừa oán thầm ở trong lòng: Vương gia thật sự là càng ngày càng không đáng tin cậy, biến thành hôn quân phóng hỏa giỡn chư hầu a!
Chủ quán bán được chim đương nhiên vui mừng hớn hở sai người chuyển đến phủ nhiếp chính vương, ngoài ra còn tặng rất nhiều thức ăn cho chim, tất cả đều đùn đẩy cho Vương Bảo. Tặng thức ăn chim cái gì, trở về thì vào bụng tiểu hồ ly hết, vẽ vời thêm chuyện, còn không bằng tặng chút gia vị.
“Vương gia, chuyện làm xong rồi, trở về tiểu chủ nhân liền có thể chơi.” Ra khỏi tiệm, vẻ mặt nhức nhối của Vương Bảo lập tức biến thành nịnh nọt tươi cười.
Triệu Huyền gật đầu thấp giọng ừ hử, thấy tiểu hồ ly trốn trong cái đuôi to dường như thờ ơ không động lòng, lỗ tai nhọn nhọn lại run một cái, giống như đang nghe trộm hai người nói chuyện, trong lòng đã sớm vui mừng từ lâu. Đều nói hồ ly tinh giảo hoạt, bây giờ xem ra quả thật là thế, y vừa lắc đầu cười nhẹ vừa ôm vật nhỏ đi về phía trước, lúc đi ngang qua Trân Bảo các thì bước chân hơi dừng lại, chợt bước vào cửa.
“Tiểu dân tham kiến vương gia, vương gia thiên tuế.” Trân Bảo các từ trước đến nay là nơi đến thăm quen thuộc của nhóm quyền quý trong kinh, chưởng quỹ đương nhiên nhận ra nhiếp chính vương uy danh hiển hách, vội vã chạy tới hành lễ, sau khi đứng dậy lại chỉ vào tủ rực rỡ muôn màu nói rằng: “Vương gia ngài nhìn xem, đây đều là bảo bối vừa mới tới, ngài vừa ý cái nào thì cứ cầm đi.”
“Các ngươi kiếm mấy đồng tiền không dễ dàng gì, nếu tùy tiện để người ta cầm đi, chẳng phải là sẽ hít gió tây bắc mà sống sao? Ngươi giảm giá cho bản vương chút là được, không cần như thế.” Triệu Huyền cười nhạt xua tay, vốn định đặt tiểu hồ ly lên bàn, thoáng nhìn mặt bàn gỗ hiện ra ánh sáng lạnh lại chần chừ.
Vẫn là Vương Bảo biết nhìn mặt đoán ý nhất, lập tức móc từ trong ngực ra một cái đệm bông nhỏ, một mực cung kính trình lên.
Triệu Huyền tặng cho hắn một ánh mắt tán thưởng, nhận lấy cái đệm đặt lên quầy, lúc này mới nhẹ nhàng thả tiểu hồ ly xuống, thái độ thật cẩn thận kia như là cầm một bảo bối dễ vỡ giá trị liên thành trong tay.
Chưởng quỹ thấy cảnh tượng này đột nhiên tỉnh ngộ, xoa xoa tay thầm nói: Này có lẽ là con tuyết hồ trong truyền thuyết kia đi, mặc dù đầu thai đường súc sinh nhưng lại có mệnh tốt như vậy, thật không biết đời trước tích bao nhiêu phúc. Ta cũng muốn đổi với súc sinh này một cái.
Trong lúc suy nghĩ, Triệu Huyền lên tiếng: “Lấy hết đồ mới mẻ bên trong tiệm của các ngươi ra đây nhìn một chút, bất kể giá thành là đắt hay rẻ, chỉ cần đủ đẹp, đủ mới mẻ độc đáo là được.”
“Chao ôi, tiểu nhân lập tức sai người đi lấy.” Chưởng quỹ lập tức xua tay với mấy tên sai vặt.
Những người này lập tức xoay người đi nhà kho, một lát sau nối đuôi nhau đi vào rồi lại nối đuôi nhau đi ra, bày rất nhiều hộp hoặc là tinh xảo hoặc là phổ thông lên quầy, không bao lâu liền bày chật ních, còn lại cũng chỉ có thể nâng ở trong tay.
Chu Doãn Thịnh nhìn theo bọn họ đi ra đi vào, đầu lắc lư không ngừng nên có chút hoa mắt váng đầu. Hắn cũng không muốn nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng thú tính trong cơ thể Ngọc Ly quả thực là mạnh mẽ, rất thích quan sát chuyển động của người hoặc vật, lòng hiếu kỳ lại càng tăng lên đỉnh cao, thấy đồ vật lạ lẫm liền muốn dùng móng vuốt khẩy, dùng răng gặm cắn, dù thế nào cũng không khống chế được. Cuối cùng hắn chỉ có thể dùng đuôi to che đầu lại, nhắm mắt làm ngơ.
Triệu Huyền yêu cực kỳ bộ dáng hoạt bát hiếu động của tiều hồ ly, y đỡ trán liên tục cười nhẹ, thấy hắn nhìn đến giống như choáng váng, lại càng cười đến vui vẻ, ôm hắn lên mạnh mẽ hôn mấy cái.
————————–
Âu Dương Minh Nguyệt nhìn thấy mấy tên thị vệ đeo kiếm đứng ở cửa Trân Bảo các từ xa, đoán rằng nhiếp chính vương đang ở chỗ này liền lập tức đi lên trước thăm dò. Triệu Huyền cũng không phải là hạng người ỷ thế hiếp người, ngược lại, y rất coi trọng danh tiếng, biểu hiện ra ngoài vô cùng khoan dung nhân từ, hạ mình kết bạn với người tài, cho nên cũng không ngăn cản những vị khách khác đi vào. Âu Dương Minh Nguyệt thuận lợi đi vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy Triệu Huyền bệ vệ ngồi trước quầy, đang ôm súc sinh Tiểu Bạch kia hôn môi, còn kèm theo cười sang sảng sung sướng.
Triệu Huyền vốn là người khí thế cực kỳ lạnh lùng uy nghiêm, bộ dáng ấm áp như gió xuân trước mắt này rất có hương vị thiết hãn nhu tình(*), lập tức liền kích động lòng bác ái của Âu Dương Minh Nguyệt. Ả vuốt ve tóc mai, xác định bản thân không có chỗ nào thất lễ mới thướt tha mềm mại đi qua uốn gối hành lễ: “Dân nữ Âu Dương Minh Nguyệt tham kiến vương gia, vương gia thiên tuế.”
(*) nam nhân mạnh mẽ kiên cường cũng có lúc ôn nhu dịu dàng.
Triệu Huyền ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn ả, hôn miệng tiểu hồ ly mấy cái mới thả hắn xuống đệm bông, mở một cái hộp nhỏ ra nói rằng: “Số ngọc trai này đến từ Nam Hải, mặc dù không sánh được với Đông Châu to lớn trơn bóng, nhưng cũng tính là sáng rực rỡ. Ly nhi có thích hay không?”
Chu Doãn Thịnh đến gần dùng mũi ngửi ngửi, dùng móng vuốt cào cào, trong miệng phát ra tiếng “ngao ngao”. Hắn vốn không có hứng thú với những thứ này, nhưng bây giờ hoàn toàn không khống chế được. Triệu Huyền thấy hắn yêu thích, trong lòng tự nhiên cũng vui vẻ, mở xem toàn bộ từng cái hộp đặt trước mặt.
Âu Dương Minh Nguyệt vẫn cong đầu gối, làn váy thêu đầy hoa cỏ rực rỡ cùng đủ loại bướm vẫn trải trên đất, nhìn đẹp không sao tả xiết, nụ cười trên khóe miệng lại dần trở nên cứng ngắc.
Ả phát hiện Triệu Huyền hoàn toàn không có phản ứng với mình, còn cả Tiểu Bạch, không ngờ nó quên sạch sành sanh ả. Ả vốn nghĩ mình tốt xấu nuôi nó lâu như vậy, cho dù bình thường có đánh chửi khắt khe nhưng cũng để nó có chỗ ăn chỗ ở, dù thế nào cũng nên có chút tình cảm, thấy mình thì nên “ngao ngao” nhào tới, như vậy mình cũng có thể thuận lý thành chương đáp lời nhiếp chính vương.
Nhưng bây giờ, một người một thú coi ả như không khí khiến trù tính đầy bụng ả thất bại, trong lòng uất ức biết bao. Hít sâu một cái, ả tự đứng lên, đi tới bên quầy giả bộ chọn đồ, thực ra đang âm thầm tìm cơ hội bắt chuyện với nhiếp chính vương. Nhưng mà nhìn một chút, ả lại càng bất bình hơn, thù hận xã hội phong kiến cực kỳ độc ác cùng đặc quyền giai cấp. Cái gì gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng? Ả hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy một ví dụ sống sờ sờ.
Chỉ thấy Triệu Huyền vơ vét toàn bộ đồ tốt bên trong Trân Bảo các đến một chỗ, vừa mở ra cho tiểu hồ ly ngửi rồi cào, nếu như nó cào lâu một chút thì không nói hai lời mua luôn, nếu như chỉ ngửi ngửi rồi quay người rời đi thì trả lại để chưởng quỹ cất cẩn thận.
“Khối hổ phách này rất tốt, rất xứng với đôi mắt của Ly nhi.” Y cầm lấy một khối hổ phách lấp lánh, nhắm ngay con mắt tiểu hồ ly so sánh, xong đưa cho chưởng quỹ, dặn dò nói, “Tạc nó thành dáng dấp của Ly nhi, hai tấc vuông là được, dùng tơ tằm nhuộm thành dây đỏ xỏ qua. Dây đỏ đừng làm quá lỏng, cũng tuyệt đối không được quá chặt, sẽ siết vào cổ Ly nhi.”
Chưởng quỹ gật đầu đồng ý liên tục, sau đó cẩn thận đặt khối hổ phách giá trị liên thành này vào trong hộp gấm, để tên sai vặt chuyển cho thợ thủ công.
Triệu Huyền liền cầm lấy một cái nhẫn ban chỉ(*) màu đen lên xem, dường như nghĩ đến cái gì khóe miệng khẽ cong lên, ôm tiểu hồ ly đang gảy mấy viên ngọc lưu ly lên, nắm chặt một cái móng vuốt nhỏ của hắn chậm rãi đeo vào. Nhẫn không lớn, chân tiểu hồ ly lại càng nhỏ hơn, như thể đang đeo một cái vòng tay, nhìn cực kỳ xa hoa. Triệu Huyền vẫn chưa bỏ qua, chọn một cái trâm hoa vòng tròn đặt lên đỉnh đầu tiểu hồ ly, lại chọn một cái vòng tay hoàng kim gắn chuông nhỏ đeo lên cổ tiểu hồ ly, cuối cùng buộc lên đủ loại lụa là….thẳng đến khi hắn ăn mặc tráng lệ mới thỏa mãn dừng lại, sau khi tỉ mỉ nhìn thì vỗ tay cười sang sảng: “Ly nhi mặc như vậy thực sự là rất đẹp, khuê tú toàn kinh thành cũng không sánh bằng nửa phần của Ly nhi.” Dứt lời nâng chân trước của tiểu hồ ly, dùng sức hôn mấy cái.
Cảm giác hiện tại của Chu Doãn Thịnh chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung ————sinh vô khả luyến(*). Không nghĩ tới người yêu kiếp này lại là một tên cuồng lông mao, đủ loại cổ quái dở hơi hiếm thấy. Thôi vậy, để y nghịch đi, chỉ cần y vui vẻ là được. Nghĩ như vậy, hắn miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn xé nát trâm hoa, vòng tay, nhẫn, nơ bướm, tơ lụa các loại.
(*) còn sống như không còn gì lưu luyến, cho dù là người hay vật. Sinh mệnh đã không còn ý nghĩa, tựa như xác không hồn.
“Đóng gói tất cả những thứ này lại.” Triệu Huyền hôn đủ rồi, lúc này mới bảo chưởng quỹ thanh toán.
Âu Dương Minh Nguyệt nhìn trợn mắt há mồm, hoảng hốt nghĩ: Hóa ra cổ nhân đi trước thời đại như vậy, lại cũng mắc chứng cuồng sủng vật. Nhiếp chính vương này sợ là coi Tiểu Bạch như con trai mà nuôi dưỡng, nếu như muốn làm y vui lòng, cần phải ra tay từ Tiểu Bạch. Nghĩ đến đây ả bước chậm tiến lên, từ từ cười nói: “Dân nữ lâu rồi không gặp Tiểu Bạch, quả thực là mong nhớ. Tiểu Bạch còn có chút đồ vật yêu thích rơi ở chỗ dân nữ, vương gia nếu như muốn thì ngày khác dân nữ liền đưa tới phủ.”
Triệu Huyền trong lòng biết ả muốn cầu cạnh mình, vốn không muốn phản ứng nhưng nghe nói là đồ vật yêu thích của tiểu hồ ly thì lại chần chừ, ánh mắt sáng quắc nhìn sang: “Hử, là vật gì? Đúng rồi, bản vương chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, Ly nhi hiện giờ tên “Ngọc Ly”, không phải Tiểu Bạch gì hết, đừng gọi sai.” Y không thích trên người tiểu hồ ly mang nhãn mác của bất kì kẻ nào.
“Khởi bẩm vương gia, đồ vật cũng không đáng giá, chỉ là một ít quần áo với mũ quả dưa, còn có vài cái áo choàng nhỏ, mấy đôi giày nhỏ, đều là đồ vật Tiểu….Ly nhi đã từng mặc.” Âu Dương Minh Nguyệt tung mồi nhử. Những đồ vật này đương nhiên là không có, nhưng bắt tay vào làm lại vô cùng dễ dàng, trở về để bọn nha hoàn làm ngày làm đêm, có lẽ một buổi tối là chuẩn bị đầy đủ. Ả không thích nuôi sủng vật, lúc trước giữ lại Tiểu Bạch chỉ vì nó là chủng loại vô cùng quý giá hiếm thấy mà thôi, nhưng người thực sự yêu sủng vật nhìn thấy những thứ này khẳng định sẽ vô cùng vui vẻ.
Triệu Huyền quả nhiên mắt lộ ra tia sáng, cười sang sảng nói: “Ý kiến hay, bản vương sao lại không nghĩ ra làm mấy bộ quần áo cho Ly nhi mặc? Vậy liền đi Cẩm Y các nhìn một chút.” Dứt lời liền bước đi, sau đó?… hoàn toàn không có sau đó nữa.
Ý đồ của Âu Dương Minh Nguyệt Triệu Huyền có thể đoán được, Chu Doãn Thịnh đương nhiên cũng có thể đoán được, trong lòng không khỏi cười nhạo nữ nhân này da mặt dày. Làm quần áo nhỏ cho mình? Cũng không biết lúc trước là ai uy hiếp nói muốn lột da mình làm thành khăn quàng.
Ả nếu như lừa gạt người khác có lẽ đã thành công, nhưng muốn lừa gạt Triệu Huyền thì còn kém xa đấy! Người này lừa ả nói ra một sáng kiến, này không phải sao, rồi lại ngay tức khắc qua sông đoạn cầu, phủi mông rời đi.
Chu Doãn Thịnh rất hài lòng biểu hiện của người yêu, nhưng nghĩ tới sau đó trở về cũng bị y nghịch như búp bê, lòng lại tràn đầy phiền muộn. Cửa lớn thế giới mới đã mở ra, muốn đóng lại cũng khó khăn.
Âu Dương Minh Nguyệt đang đợi y dặn dò mình hôm khác đưa đồ đến quý phủ, đến lúc đó dò hỏi ý tứ một chút, thuận lợi có lẽ có thể cứu Lý Văn Hãn ra, lại không ngờ y cứ thế rời đi, một câu khẳng định cũng không cho.
“Vương gia, đồ kia ngài còn muốn không? Sáng mai dân nữ đưa qua?” Ả đi theo phía sau nam nhân, vẻ mặt có chút lo lắng.
Chu Doãn Thịnh vốn yên lặng nằm nhoài trên khuỷu tay Triệu Huyền, thấy ả càng đi càng gần, cuối cùng không kiềm chế nổi mà nhảy lên một cái, thuận theo cánh tay Triệu Huyền bò lên bả vai y, mở ra cái miệng đầy răng sữa nhỏ trắng như tuyết, hung dữ gầm nhẹ với ả, cái đuôi vểnh cao lên, từng cái lông dài dựng thẳng, tỏ ra vô cùng tức giận. Thế này nào phải cách đối đãi với chủ nhân trước, rõ ràng là đối xử với kẻ thù mà!
Triệu Huyền ôm tiểu hồ ly gầm rú “ngao ngao” lại, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, trong mắt còn ngưng kết một tầng sương lạnh dày đặc. Y nhẹ nhàng vỗ về cơ thể căng cứng của tiểu hồ ly, đợi hắn bình tĩnh lại mới nhìn Âu Dương Minh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, gằn từng chữ: “Âu Dương tiểu thư, bản vương dường như là kẻ bạc bẽo vô tình nhưng thấy động vật nhỏ đều không nhẫn tâm xuống tay, bởi vì tâm tư bọn chúng thuần khiết, nhỏ bé yếu đuối, lại vô hại với chúng ta, sao lại không cho bọn chúng sống tốt? Bản vương vẫn luôn cho rằng kẻ ngay cả động vật thú con cũng có thể xuống tay đã không xứng là người nữa, trái tim của ả phải có bao nhiêu ác, tay phải có bao nhiêu độc mới có thể làm ra điều ác như vậy? Bản vương ngày đó đưa Ly nhi đi liền để thái y xem qua, vết thương lớn nhỏ trên người nó tạm thời không nhắc tới, ngay cả nội tạng cũng bị thương nghiêm trọng, Âu Dương tiểu thư có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý cho bản vương không?”
Âu Dương Minh Nguyệt câm nín, cái trán rịn ra mồ hôi lạnh dày đặc, ả tuyệt đối không ngờ tới Triệu Huyền lại quan tâm tiểu súc sinh đến mức độ này, đưa về không nói, còn tìm thái y chẩn bệnh, khiến ả trong nhất thời cũng không biết nên ứng đáp ra sao.
Trong tiệm còn có rất nhiều khách nhân khác đang chọn đồ, nhìn như không hề để ý nhưng thực ra lại đang âm thầm chú ý nhất cử nhất động của hai người, nghe thấy lời ấy trong lòng ngơ ngác, không ai không dùng ánh mắt xem thường nhìn Âu Dương Minh Nguyệt. Ở trong lòng bọn họ, sợ là đã dán cho ả cái mác lòng dạ rắn rết rồi.
Qủa thật, bất kỳ thú non nào cũng đều đáng yêu mà lại yếu ớt, luôn có thể gợi lên lòng yêu thương vô bờ của người khác. Nếu ngay cả thú non mà cũng có thể không chút do dự thương tổn, trái tim phải hung ác bao nhiêu mới có thể làm được? Nếu như Âu Dương Minh Nguyệt là nam thì ngược lại cũng thôi, mọi người thường nói “Không tàn bạo không phải trượng phu”, nhưng nàng ta lại là nữ tử khuê phòng, cái này liền có chút không ổn rồi.
Khách nữ trong tiệm nhiều, sau khi trở về không thể thiếu tán nhảm đồn thổi, có lẽ không lâu nữa liền sẽ truyền khắp nơi, huống hồ Ngọc Ly đáng yêu như thế, ngay cả nhiếp chính vương cũng vừa nhìn đã yêu, cưng như châu bảo, càng ngày càng chèn ép Âu Dương Minh Nguyệt.
May mà tố chất tâm lý Âu Dương Minh Nguyệt mạnh mẽ, rất nhanh liền phản ứng lại, đau khổ nói: “Hóa ra Ly nhi lại bị thương nặng như vậy? Dân nữ những ngày này vô cùng bận rộn, giao nó cho người hầu chăm sóc, lại không ngờ….”
Được rồi, đừng giả bộ nữa! Nếu như ta chữa khỏi yêu đan, hóa thành hình người, tất nhiên sẽ tự tay xé rách da mặt của ngươi! Chu Doãn Thịnh nhe nanh nhếch miệng với ả ta, kêu gào liên tục.
Triệu Huyền vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu hồ ly, vừa ngắt lời Âu Dương Minh Nguyệt cười lạnh nói: “Đừng giả bộ, giao cho đầy tớ chăm nom, người Ly nhi nên hận chính là đầy tớ thì sao lại tỏ ra thù địch với ngươi. Đừng nói với bản vương động vật nhỏ cũng biết lừa người, ngươi không thấy buồn cười à? Bản vương biết ngươi cố ý tiếp cận bản vương là vì vị hôn phu đang trong lao ngục của ngươi, đừng nói bản vương sẽ không vì tình riêng mà làm chuyện sai trái, cho dù muốn giúp, cũng sẽ không giúp hạng người lòng dạ độc ác như ngươi. Lý Văn Hãn nhận hối lộ, hãm hại đồng liêu, ngươi tính tình ác nghiệt, nói dối đầy miệng, đúng là một đôi vợ chồng son, rất là xứng.” Dứt lời ung dung rời đi.
Y vừa mới đi xa, khách nhân trong tiệm liền chỉ vào Âu Dương Minh Nguyệt bắt đầu nghị luận, hoặc lắc đầu than thở, hoặc tránh lui, hoặc âm thầm đề phòng. Nhiệt tình giúp đỡ mọi người không khó làm, khó chính là coi động vật nhỏ thành chủng tộc bình đẳng mà bảo vệ. Mọi người ở đây không ai dám nói mình lương thiện, nhưng có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ bảo vệ nhỏ yếu. Người giống như Âu Dương Minh Nguyệt lấy ngược đãi nhỏ yếu làm thú vui, tình tình cay nghiệt biết bao, chỉ có thể xa lánh, không thể kết giao.
Âu Dương Minh Nguyệt đứng ở chỗ cũ, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt một chút, cũng không có phản ứng quá khích. Ả hơi gật đầu với chưởng quỹ, vững vàng bước ra khỏi cửa, không nhanh không chậm rời đi, dường như lời nhiếp chính vương nói không ảnh hưởng chút nào tới ả. Nhưng chỉ có bản thân ả biết, sát ý trong lòng giờ phút này cuồn cuộn dày đặc cỡ nào. Triệu Huyền, ta sẽ nhớ kỹ ngươi! Nhục nhã ngày hôm nay, ngày khác nhất định sẽ trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần!
Ả bây giờ, bên trong xương cốt còn giữ cảm giác về sự ưu việt của người hiện đại, luôn cho rằng chỉ cần nắm bắt được thời gian và cơ hội, sớm muộn cũng có thể đứng ở trên đỉnh thế giới, lại không biết cường quyền chân chính đáng sợ dường nào, cũng không biết tâm cơ mưu tính của người cổ đại có bao nhiêu thâm sâu, ả vừa mới đắc tội nhiếp chính vương ở đây, cuộc nói chuyện của hai người đã truyền đến tai Âu Dương phu nhân không sót một chữ.
“Ả ta thật sự là tiến bộ rồi, có thủ đoạn, có tâm cơ, có tài hoa, lòng dạ cũng đủ hung ác, nhưng cũng bởi vì quá độc ác, lại đến nông nỗi ngoan tuyệt, người như vậy vận may chung quy sẽ không quá tốt, bởi vì không để lại cho người khác đường lui, càng không để cho mình đường lui. Ngay cả ta dạy dỗ Nhã Nhi cũng vẫn còn tồn tại một chút mềm mại, nhất định sẽ không ra tay với một con vật nhỏ yếu, ả lại….như vậy cũng tốt, tuyết hồ kia nếu như còn nhận ả làm chủ, e là ả bây giờ đã trèo cao lên nhiếp chính vương rồi, cũng không có chuyện của chúng ta rồi. Một bước sai, từng bước sai, ả tuyệt đối không nghĩ tới bản thân sẽ thua trong tay một con súc sinh, nực cười thay. “Nói đến đây, Âu Dương phu nhân thần thái ngạo mạn, khoát tay nói: “Đi, từ hôn với Lý gia, nên làm thế nào chắc ngươi đã hiểu.”
Tỳ nữ của Âu Dương phu nhân nhận lệnh mà đi.
Sau nửa canh giờ, nha hoàn tâm phúc Thúy nhi của Âu Dương Minh Nguyệt liền quỳ gối trước cửa Lý gia, khẩn cần Lý gia thương xót tha cho tiểu thư nhà các nàng, còn nói phạm nhân như Lý Văn Hãn làm sao có thể xứng đôi với Bách hoa tiên tử, nếu như Lý gia còn muốn thể diện thì nên chủ động từ hôn mới phải, khiến Lý phu nhân tức ngất đi.
Người qua đường không ai là không chỉ trỏ Thúy nhi, mắng to nàng bỏ đá xuống giếng. Lời hứa hẹn của cổ nhân, tùy tiện hủy bỏ là chuyện vô cùng tổn hại nhân phẩm, nhất là chuyện có liên quan đến hôn ước, càng cần phải kiên trì tuân thủ. Tuy rằng Thúy nhi luôn miệng nói bản thân tới cửa dập đầu là tự chủ trương, nhưng thượng bất chính hạ tắc loạn, có nô tài không có lương tâm như vậy, chủ nhân cũng chẳng có chỗ nào tốt đi, nếu không phải chủ nhân nhắc đi nhắc lại mỗi ngày, nô tài sao lại sinh ra loại tính toán ngông cuồng này?
Đúng vào lúc này, có mấy người qua đường từ Trân Bảo các qua, lại chế nhạo sinh động như thật thêm một lần chuyện Âu Dương Minh Nguyệt mượn tiểu hồ ly trèo cao lên nhiếp chính vương, còn nói nàng ta ăn mặc gọn gàng xinh đẹp như vậy, trên mặt cũng không thấy tiều tụy lo lắng chút nào, bên ngoài là vì cứu người, trong thâm tâm sợ là vì dụ dỗ một nhà quyền quý khác tìm một lối thoát, càng ngày càng khiến mọi người buồn nôn ghét cay ghét đắng.
Lý phu nhân vốn là giả bộ bất tỉnh, sau khi đuổi Thúy nhi đi thì lập tức mang người tới Âu Dương gia đòi thiếp canh(*) cùng sính lễ, muốn từ hôn.
(*) thiếp canh: ghi ngày tháng năm sinh…cái tờ để coi mệnh ý
Lúc Âu Dương Minh Nguyệt nhận được tin thì tức đến phát run, vội vã chạy về nhà. Trong lòng ả biết muốn cứu Lý Văn Hãn ra sợ là không có hy vọng, vì nhìn vào tội mà gã phạm phải, nhẹ thì nhốt trong ngục ba-năm năm, nặng thì đày đi biên cương, lưu đày ba ngàn dặm.
Ả không đi cầu nhiếp chính vương, Lý Văn Hãn không chừng còn có thể gặp may được xử lý nhẹ, ả đi cầu y, người Đại Lý Tự sao có thể buông tha kẻ dám đắc tội vương gia? Vì vậy, ả vừa mới ra khỏi tiệm đã quyết định hủy cái hôn sự này, nhưng tuyệt đối không dùng loại phương pháp quá ngu xuẩn như vậy.
Ả đã sớm chuẩn bị đường lui phía sau, nếu như Lý Văn Hãn không ra được thì để một người phụ nữ ôm con nhỏ tới Lý gia khóc nháo, nói mình là ngoại phòng của Lý Văn Hãn, vốn trải qua cơm ngon áo đẹp, bình an vui vẻ, đợi tân phu nhân vào cửa liền có thể vào phủ làm thiếp, không ngờ rằng không tính được số trời, Lý Văn Hãn bị bắt vào ngục, để lại nàng cô nhi quả phụ. Khó mà dừng được, lúc này mới không thể không khóc nháo.
Danh tiếng của Lý Văn Hãn hiện nay đã mất sạch, người còn bị giam trong ngục không thoát ra được, căn bản không có cách nào biện giải cho mình, như vậy, Âu Dương Minh Nguyệt ả liền đứng ở bên đạo đức, lại thêm ả vì cứu gã mà chạy ngược xuôi khẩn cầu khắp nơi, có thể coi là tận tâm tận lực, hết lòng quan tâm giúp đỡ, ai có thể nói ả nửa lời?
Nhưng bây giờ, toàn bộ sắp đặt đều bị Thúy nhi ngu xuẩn kia phá hỏng! Ả mới vừa được cái danh hiệu nữ tử rắn rết, hiện giờ lại thêm một cái giậu đổ bìm leo, bội bạc vô tình, sau này làm sao có chỗ đặt chân ở kinh thành? Thúy nhi, Tiểu Bạch, các ngươi đều đáng chết! Âu Dương Minh Nguyệt lần đầu cảm thấy bất lực như vậy, trong lòng biết mình bây giờ không những không thể hủy hôn, còn nhất định phải bảo vệ hôn sự này để cứu vãn danh dự, dù sao Lý Văn Hãn không ra được, ngày thành thân cũng có thể kéo dài khá lâu, lúc đó hẳn là có thể nghĩ cách phá giải.
Nhưng Âu Dương phu nhân khôn khéo biết bao, sao lại có thể phá hủy danh tiếng Âu Dương gia? Phải biết nữ nhi của bà còn chưa xuất giá kìa. Vậy cho nên, lúc Lý phu nhân bái phỏng thì Âu Dương phu nhân tự mình nghênh đón ở cửa, còn quỳ xuống thành tâm thành ý bồi tội, nói thẳng nữ nhi không hiểu chuyện như thế đều do mình không dạy tốt, mong bà thông gia tha thứ, lại nói chuyện hôn sự này chắc chắn sẽ không hủy, Âu Dương gia nếp nhà đoan chính, tuyệt đối sẽ không làm chuyện bỏ đá xuống giếng, bội bạc vô tình, đợi nữ nhi trở về, bà sẽ khuyên bảo vân vân.
Bà hạ thái độ xuống thật thấp, lời nói còn vô cùng tha thiết chân thành khiến người qua đường liên tục vỗ tay khen ngợi, nói Âu Dương phu nhân vô cùng có khí khái, khiến người ta cực kỳ bội phục, lại nói đích trưởng nữ kia không lớn lên bên cạnh bà nên không thể trách được. Thúy nhi quậy nháo, nhưng chỉ phá hủy danh tiếng của một mình Âu Dương Minh Nguyệt, ngược lại giúp Âu Dương phu nhân kiếm được thể diện, kéo theo Âu Dương Nhã Nhi cũng được chút lợi.
Lý phu nhân tự cảm thấy tiền đồ của Lý Văn Hãn đã bị phá hủy rồi, cho dù lấy về một quý nữ thế gia cũng không đáng ngại, cho nên rất nhanh liền thông cảm cho Âu Dương gia, mang theo một đám vú già vội vàng trở về. Bọn họ chân trước vừa mới đi, Âu Dương Minh Nguyệt chân sau đã về tới cửa nhà, bị cha với lão gia tử gọi đi khiển trách một trận, còn phạt quỳ từ đường ba ngày, từ đó chẳng quan tâm ả nữa.
Âu Dương Minh Nguyệt quỳ gối trên sàn nhà cứng rắn lạnh lẽo, xâu chuỗi đủ loại biến cố xảy ra ngày hôm nay, sao lại không biết bản thân bị hãm hại. Ả vốn cho rằng đồng thời dùng cả ân huệ và uy nghiêm thì đã có thể thu phục được đám người Thúy nhi, lại không ngờ quá tự tin rồi phạm phải sai lầm không nên phạm, rơi xuống kết cục chật vật, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thúy nhi, Tiểu Bạch, đáng chết! Ả nắm chặt tay, mạnh mẽ thụi xuống đất, biểu tình vô cùng dữ tợn.
Bình luận facebook