Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Tuy rằng trong lòng chỉ mong Chu Doãn Thịnh lập tức cút ra nước ngoài, Chu Văn Ngang vẫn kiên nhẫn nói rất nhiều lời níu kéo, cho đến khi xác nhận đối phương đã quyết tâm rồi mới tỏ vẻ bất đắc dĩ mà thỏa hiệp.
Chờ cậu ta đi hẳn, Chu Doãn Thịnh mới mở một tập tài liệu trong máy tính ra, nhếch mép cười lạnh. Đây là một bức thư sửa đổi di chúc, bên dưới có chữ ký của Dương Hi, mẹ của nguyên chủ. Là một hacker, tìm kiếm thông tin từ trên internet là thói quen của Chu Doãn Thịnh. Tuy rằng hắn biết xu hướng phát triển đại khái của thế giới này, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ chi tiết che giấu nào.
Bức thư sửa đổi này tìm thấy từ trong hòm thư điện tử của Dương Hi, trong đó giao toàn bộ phần di sản vốn nên thuộc về Chu Văn Ngang cho con trai lớn. Nói cách khác, cô không định để lại một đồng nào cho đứa con nhỏ.
Khi Dương Hi còn sống, vì sự ảnh hưởng của cha Chu, cô rất thiên vị con trai nhỏ. Nếu dựa theo tình huống bình thường suy đoán, cô chắc chắn sẽ không đối xử với con trai nhỏ như vậy. Hơn nữa bản di chúc được thay đổi này được lập từ một tuần trước khi cô chết, còn chưa kịp gửi cho luật sư đã bị xóa đi, ngay sau đó cô cũng nhảy xuống biển tự sát.
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Người xóa di chúc là ai? Thực sự là cô tự sát sao? Hơn nữa sau khi cô chết, luật sư vẫn nhận được một bản di chúc sau khi thay đổi, trong đó yêu cầu để lại toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của mình cho con trai nhỏ, con trai lớn chỉ nhận được ba ngôi biệt thự và vài món châu báu.
Nguyên chủ không có một chút phàn nàn nào với cách phân chia di sản không công bằng này, thậm chỉ còn cảm thấy đương nhiên. Cha mẹ Dương Hi lại cảm thấy không ổn, tự mình đến nơi dò hỏi. Lúc ấy cha Chu giải thích là con trai lớn sau này sẽ kế thừa tập đoàn họ Chu, con trai nhỏ không có tiền đồ bằng con trai lớn, cầm di sản của mẹ mình cũng đỡ lo cho cuộc sống về sau.
Cha mẹ Dương Hi cũng rất yêu thương cháu nhỏ, nhanh chóng tiếp nhận lý do này. Từ đó về sau, dưới sự dẫn dắt cố ý của cha Chu, quan hệ giữa Chu Doãn Thịnh với ông bà ngoại dần dần bất hòa, trái lại Chu Văn Ngang thường xuyên đến nhà làm bạn với hai người, nhận được rất nhiều ích lợi từ nhà họ Dương.
Nguyên chủ hồ đồ đến mức này, chả trách sẽ chết tức tưởi như thế. Chu Doãn Thịnh lắc lắc đầu, lưu di chúc vào trong máy. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về nguyên chủ.
———————————–
Sau khi biết Chu Doãn Thịnh muốn xuất ngoại, Chu Văn Ngang vội vàng đẩy nhanh tiến độ đuổi Chu Văn Cảnh đi. Dọn dẹp hai hòn đá chặn đường này xong, tập đoàn nhà họ Chu sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay cậu ta.
Hôm nay, Chu Văn Cảnh bởi vì ăn trộm chiếc đồng hồ trị giá mấy trăm nghìn của bạn cùng lớp nên bị đuổi học. Cha mẹ nạn nhân cũng là nhân vật có uy tín có danh dự, tự mình chạy đến nhà họ Chu nói chuyện với cha Chu. Cha Chu mất mặt vô cùng, đợi khách đi xong lập tức dùng thắt lưng hung hăng đánh Chu Văn Cảnh một trận, quyết định đưa y ra nước ngoài.
“Cháu không ăn cắp, là Chu Doãn Thịnh hãm hại cháu! Cậu, cậu hãy tin cháu!” Chu Văn Cảnh nằm sấp trên giường, lưng chằng chịt vết thương, một bàn tay nắm chặt, một bàn tay dùng sức níu lấy ống tay áo Đỗ Húc Lãng.
“Cậu biết cháu không làm. Cậu tin tưởng cháu.” Đỗ Húc Lãng vỗ nhẹ đầu y an ủi, chờ y nín khóc rơi vào giấc ngủ mới lặng lẽ đi đến cửa phòng người nọ, giơ tay lên lại không biết vì sao mình đến. Hắn tin tưởng Chu Văn Cảnh vô tội, nhưng cũng tin tưởng việc này không phải do Chu Doãn Thịnh bày ra.
Đúng là Chu Doãn Thịnh thích bắt nạt Chu Văn Cảnh, hoặc là đánh một trận, hoặc là uy hiếp cảnh cáo, xưa nay đều là giơ đuốc cầm gậy không kiêng dè gì, cũng không sợ người khác biết. Chuyện vu oan hãm hại, phá hủy tiền đồ của người khác giống hôm nay, thực sự không phải phong cách làm việc của hắn. Có thể làm như vậy, chỉ có Chu Văn Ngang miệng nam mô bụng bồ dao găm mà thôi.
Nhưng dù trong lòng biết rõ, Đỗ Húc Lãng cũng không định nói cho Chu Văn Cảnh. Hắn che chở y không có nghĩa là hắn muốn nuôi y thành hoa trong nhà kính. Hắn muốn để chính y trải qua mưa gió, cuối cùng trở thành một cây cổ thụ che trời. Trên đời này có rất nhiều ngụy quân tử bên ngoài lấy lòng bên trong âm thầm giở trò hãm hại giống như Chu Văn Ngang, dù sớm hay muộn hắn cũng sẽ phải học cách nhìn người.
Khi Đỗ Húc Lãng đang chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi, cửa phòng được kéo mở từ bên trong. Thiếu niên khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người tựa vào khung cửa.
“Sao? Đến bênh vực cho Chu Văn Cảnh?”
Đỗ Húc Lãng lắc đầu, còn chưa kịp giải thích thì thấy thiếu niên nghiêng người, ra hiệu cho hắn vào phòng nói chuyện. Hắn không thể không vào theo.
“Ngồi đi.” – Chu Doãn Thịnh chỉ chỉ ghế sô pha đơn bên cạnh đèn cây, vầng sáng màu da cam phủ lên nệm sô pha trắng muốt, trông rất ấm áp.
“Không phiền tôi hút thuốc chứ?” – Đỗ Húc Lãng vắt chéo đôi chân thon dài, lấy một điếu thuốc lá từ túi áo vest ra châm lửa. Hắn ngồi trên địa vị cao đã lâu, làm việc luôn không kiêng dè bất cứ thứ gì, hỏi một tiếng chẳng qua là xuất phát từ lễ phép mà thôi, huống chi phòng của thiếu niên được bố trí vừa ấm áp vừa thoải mái, khiến hắn bất tri bất giác bình tĩnh lại.
“Có phiền.” – Chu Doãn Thịnh bước đến, rút điếu thuốc trong miệng hắn ra, ném vào cốc sữa nóng hôi hổi. Âm thanh lách tách giống như đang cười nhạo người nào đó.
Đỗ Húc Lãng ngẩn người, bắt đầu từ khi lãnh đạo tập đoàn tài phiệt của gia tộc họ Đỗ, không còn ai dám làm như vậy với hắn nữa. Hắn đột nhiên cảm thấy rất thú vị, bóp trán cười rộ lên. Chu Doãn Thịnh lười để ý đến hắn, lập tức ngồi vào bàn học chơi máy tính, không thèm ngẩng đầu lên, nói – “Chu Văn Cảnh bị đuổi học không phải do tôi xui khiến.”
“Tôi biết không phải cậu làm, tôi đến cũng không phải để chất vấn cậu.” – Đỗ Húc Lãng ngừng cười, dịu giọng giải thích. Hắn chỉ là muốn nói vài câu với thiếu niên mà thôi. Từ ngày thiếu niên để lộ sự yếu ớt của mình trong ngõ nhỏ kia, hắn bắt đầu có một chút cảm tình với thiếu niên, dường như là thương hại, luôn không tự chủ được chú ý nhiều hơn vài phần.
Chu Doãn Thịnh ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, lặng yên một lát rồi mới nói – “Vậy chắc chắn anh biết người đứng đằng sau chuyện này là ai rồi. Tiện thể nói cho anh, tôi cũng định xuất ngoại, ngày kia sẽ đi.”
“Đi đâu?” – Người đàn ông đang ngồi trong tư thế biếng nhác vô thức thẳng lưng dậy.
“Cũng đi Mỹ giống Chu Văn Cảnh. Nhưng tôi học Hotchkiss School.” – Chu Doãn Thịnh nhún mũi chân, xoay ghế dựa lại đối diện với người đàn ông, nói một cách sâu xa – “Anh biết đấy, tình hình an ninh của Mỹ rất kém, thuốc phiện tràn lan, anh nên theo dõi Chu Văn Cảnh cẩn thận, miễn cho nó bị người nào đó dẫn đi lầm đường để rồi lạc lối.”
Trái tim Đỗ Húc Lãng hơi run rẩy, lại không thể hiện ra ngoài mặt một chút nào, cười hỏi – “Ra nước ngoài, Cảnh thiếu gia chỉ có thể tự lo cho mình, liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải theo dõi cậu ấy?”
Chu Doãn Thịnh không đáp, tiện tay nhất nút enter. Trên màn hình máy tính chậm rãi hiện lên một bức ảnh đen trắng, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ngồi trên cỏ, trong lòng ôm một bé trai bốn năm tuổi. Hai người đều híp mắt, tươi cười rực rỡ, dưới ánh mặt trời loang lổ. Thiếu nữ kia đương nhiên chính là người mẹ đã chết của Chu Văn Cảnh, gương mặt đáng yêu của bé trai có thể nhận ra được một chút tướng mạo của Đỗ Húc Lãng.
Bức ảnh này trong giây lát khơi dậy ký ức đã sớm phủ bụi của Đỗ Húc Lãng, đó là niềm hạnh phúc và ấm áp duy nhất hắn nhận được trong cuộc đời này. Nhưng cố nhân đã chết, tất cả đều vì đó mà kết thúc.
“Trước khi được vợ chồng Smith nhận nuôi, anh sống ở cô nhi viện, có tình cảm chị em với mẹ Chu Văn Cảnh. Người ta bảo chị cả như mẹ, tình cảm của anh đối với cô ta nhất định là sâu đậm lắm nhỉ, sao có thể bỏ mặc cháu mình?”
Tuy rằng Chu Doãn Thịnh cái gì cũng biết, nhưng hắn không hề có ý định vạch trần tất cả chân tướng, chẳng hạn như thân phận chân thật của Đỗ Húc Lãng. Mà thân phận giả của hắn là con nuôi mà một đôi vợ chồng người Anh đưa về từ Trung Quốc, thân phận này cũng là vì để cho Chu Văn Cảnh có thể dễ dàng tiếp nhận.
Hôm nay Chu Doãn Thịnh nói nhiều với Đỗ Húc Lãng như vậy, chả qua là muốn thể hiện rõ thái độ công bằng không quan tâm đến những thứ bên ngoài của mình. Đỗ Húc Lãng sở hữu thế lực khổng lồ, nếu như muốn gây khó dễ, sẽ khiến cho hắn rơi vào hoàn cảnh cất bước khó khăn.
Còn nhân vật chính, y bây giờ còn rất yếu, chờ đến khi y trưởng thành, Chu Doãn Thịnh tin tưởng mình lúc đó đã mạnh đến mức đối phương không thể lay chuyển được. Luân hồi hơn trăm nghìn kiếp, vốn liếng lớn nhất của hắn từ lâu đã được lưu trữ trong bộ não thông minh tuyệt đỉnh của hắn. Khoa học kỹ thuật của thế giới này không hề lạc hậu, nhưng cũng không phát triển, không thể nào bằng được thế giới ban đầu của hắn, càng đừng nói đến thời đại ngân hà mà hắn từng đến trong nhiều lần luân hồi kia.
Chỉ cần biên soạn vài chương trình, phát triển một số phần mềm là hắn có thể thu nhập được mức tiền tài khổng lồ trong một thời gian ngắn. Hắn có trí tuệ, cho nên dù bị đẩy đến hoàn cảnh nào, hắn cũng có thể bình tĩnh ung dung, nhưng nếu có thể giảm bớt phiền toái và chướng ngại vật, đương nhiên sẽ càng tốt.
Đỗ Húc Lãng chăm chú nhìn ảnh chụp rất lâu rồi mới thở dài, lần đầu tiên nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt. Có thể điều tra ra được một chút chân tướng khi hắn đã hết sức che giấu, thiếu niên này đúng là không đơn giản.
Chu Doãn Thịnh nhếch nhếch khóe miệng với hắn, châm chọc nói – “Anh còn nhớ không? Vào mỗi ngày lễ tết hai chị em anh lần nào cũng nhận được quần áo mới và đồ chơi mà cô Dương gửi cho, cô Dương kia chính là mẹ của tôi, Dương Hi.” – Hắn đã làm phản diện đủ lắm rồi, cho nên quyết định từ nay về sau kiếp nào cũng sẽ đứng trên điểm cao nhất của đạo đức. Tuy rằng rất có thể Dương Hi không phải bị mẹ Chu Văn Cảnh bức tử, mà là bị Chu Hạo mưu sát, nhưng hắn dựa vào cái gì phải nói cho người đàn ông này? Cứ để anh ta áy náy nhượng bộ mới tốt cho ích lợi cuối cùng của hắn.
Đỗ Húc Lãng ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu sau mới khàn khàn nói – “Xin lỗi, tôi quên mất.” – Lúc ấy hắn mới năm tuổi, không bao lâu sau đã bị nhà họ Đỗ tìm được, cho nên ấn tượng đối với cô Dương chưa từng lộ diện bao giờ không quá sâu sắc.
Hắn nhớ lại chuyện sau khi hắn đi, cô Dương vẫn tiếp tục giúp đỡ chị mình, chị ấy mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh tồi tệ ở cô nhi viện, học đại học tốt nhất Trung Quốc, nhận được cơ hội làm việc ở tập đoàn họ Chu.
Đây chính là ơn cả nghĩa dày, nhưng mà chị đã báo đáp như thế nào? Chị ấy phá vỡ gia đình nhà ân nhân, gián tiếp dẫn đến cái chết của ân nhân. Mình còn quá đáng hơn, chẳng những chưa bao giờ quan tâm đến con trai của ân nhân, thậm chí còn từng có ý định trừ khử người nọ dọn đường cho Văn Cảnh, chỉ bởi vì Văn Cảnh nói cho mình chị bị Dương Hi bức tử.
Đây đúng là đổi trắng thay đen, lấy oán trả ơn. Đỗ Húc Lãng xoa mặt, không dám nghĩ sâu hơn nữa.
“Không cần xin lỗi, mẹ không cần lời xin lỗi của mấy người. Dạo gần đây chỗ nào chả có bạch nhãn lang (*), ai mà chưa từng đụng phải mấy con.” – Chu Doãn Thịnh đứng dậy, kéo cửa phòng ra nói – “Muộn rồi, anh nên đi, đừng quên mang sữa đi luôn.”
(*) Kẻ vô ơn
Đỗ Húc Lãng cười khổ, bưng cốc sữa trôi lơ lửng tàn thuốc lên, bước chân nặng nề rời khỏi, cả một đêm đều trằn trọc khó ngủ.
——————————-
Hai anh em nhà họ Chu nối nhau ra nước ngoài, một người học trường Hotchkiss School dây leo xanh, một người học trường quý tộc Repton School. Không bao lâu sau, trợ lý tư nhân của cha Chu tạm thời rời khỏi cương vị công tác, không biết tung tích.
Một năm rưỡi sau, ngành IT nổi lên một cơn lốc mới, một công ty khoa học kỹ thuật tên là Vũ Trụ Noah ra mắt game online Star Wars, chỉ vỏn vẹn trong một tháng mở bản open beta đã nổi khắp toàn cầu. Nó độc quyền bán mũ giáp cảm biến mang đến cho người chơi cảm giác như chính bản thân mình đang ở trong trò chơi, mở ra thời đại mới của game online.
Dựa vào trò chơi và mũ giáp cảm biến, Vũ Trụ Noah nhanh chóng tích lũy được một vốn tiền lớn, cổ phiếu công ty niêm yết trên sàn NASDAQ ngay trong cùng năm, trở thành con ngựa đen đầy tiềm lực trong ngành IT.
Bởi vì kỹ thuật trong mũ giáp cảm biến quá mức cao cấp, đến nay vẫn chưa có ai giải mã được, không biết có bao nhiều nhà đầu tư lớn muốn cướp thiên tài máy tính nấp sau lưng Vũ Trụ Noah đi, nhưng ngay cả người nọ là ai cũng không điều tra ra được.
Chờ cậu ta đi hẳn, Chu Doãn Thịnh mới mở một tập tài liệu trong máy tính ra, nhếch mép cười lạnh. Đây là một bức thư sửa đổi di chúc, bên dưới có chữ ký của Dương Hi, mẹ của nguyên chủ. Là một hacker, tìm kiếm thông tin từ trên internet là thói quen của Chu Doãn Thịnh. Tuy rằng hắn biết xu hướng phát triển đại khái của thế giới này, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ chi tiết che giấu nào.
Bức thư sửa đổi này tìm thấy từ trong hòm thư điện tử của Dương Hi, trong đó giao toàn bộ phần di sản vốn nên thuộc về Chu Văn Ngang cho con trai lớn. Nói cách khác, cô không định để lại một đồng nào cho đứa con nhỏ.
Khi Dương Hi còn sống, vì sự ảnh hưởng của cha Chu, cô rất thiên vị con trai nhỏ. Nếu dựa theo tình huống bình thường suy đoán, cô chắc chắn sẽ không đối xử với con trai nhỏ như vậy. Hơn nữa bản di chúc được thay đổi này được lập từ một tuần trước khi cô chết, còn chưa kịp gửi cho luật sư đã bị xóa đi, ngay sau đó cô cũng nhảy xuống biển tự sát.
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Người xóa di chúc là ai? Thực sự là cô tự sát sao? Hơn nữa sau khi cô chết, luật sư vẫn nhận được một bản di chúc sau khi thay đổi, trong đó yêu cầu để lại toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của mình cho con trai nhỏ, con trai lớn chỉ nhận được ba ngôi biệt thự và vài món châu báu.
Nguyên chủ không có một chút phàn nàn nào với cách phân chia di sản không công bằng này, thậm chỉ còn cảm thấy đương nhiên. Cha mẹ Dương Hi lại cảm thấy không ổn, tự mình đến nơi dò hỏi. Lúc ấy cha Chu giải thích là con trai lớn sau này sẽ kế thừa tập đoàn họ Chu, con trai nhỏ không có tiền đồ bằng con trai lớn, cầm di sản của mẹ mình cũng đỡ lo cho cuộc sống về sau.
Cha mẹ Dương Hi cũng rất yêu thương cháu nhỏ, nhanh chóng tiếp nhận lý do này. Từ đó về sau, dưới sự dẫn dắt cố ý của cha Chu, quan hệ giữa Chu Doãn Thịnh với ông bà ngoại dần dần bất hòa, trái lại Chu Văn Ngang thường xuyên đến nhà làm bạn với hai người, nhận được rất nhiều ích lợi từ nhà họ Dương.
Nguyên chủ hồ đồ đến mức này, chả trách sẽ chết tức tưởi như thế. Chu Doãn Thịnh lắc lắc đầu, lưu di chúc vào trong máy. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về nguyên chủ.
———————————–
Sau khi biết Chu Doãn Thịnh muốn xuất ngoại, Chu Văn Ngang vội vàng đẩy nhanh tiến độ đuổi Chu Văn Cảnh đi. Dọn dẹp hai hòn đá chặn đường này xong, tập đoàn nhà họ Chu sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay cậu ta.
Hôm nay, Chu Văn Cảnh bởi vì ăn trộm chiếc đồng hồ trị giá mấy trăm nghìn của bạn cùng lớp nên bị đuổi học. Cha mẹ nạn nhân cũng là nhân vật có uy tín có danh dự, tự mình chạy đến nhà họ Chu nói chuyện với cha Chu. Cha Chu mất mặt vô cùng, đợi khách đi xong lập tức dùng thắt lưng hung hăng đánh Chu Văn Cảnh một trận, quyết định đưa y ra nước ngoài.
“Cháu không ăn cắp, là Chu Doãn Thịnh hãm hại cháu! Cậu, cậu hãy tin cháu!” Chu Văn Cảnh nằm sấp trên giường, lưng chằng chịt vết thương, một bàn tay nắm chặt, một bàn tay dùng sức níu lấy ống tay áo Đỗ Húc Lãng.
“Cậu biết cháu không làm. Cậu tin tưởng cháu.” Đỗ Húc Lãng vỗ nhẹ đầu y an ủi, chờ y nín khóc rơi vào giấc ngủ mới lặng lẽ đi đến cửa phòng người nọ, giơ tay lên lại không biết vì sao mình đến. Hắn tin tưởng Chu Văn Cảnh vô tội, nhưng cũng tin tưởng việc này không phải do Chu Doãn Thịnh bày ra.
Đúng là Chu Doãn Thịnh thích bắt nạt Chu Văn Cảnh, hoặc là đánh một trận, hoặc là uy hiếp cảnh cáo, xưa nay đều là giơ đuốc cầm gậy không kiêng dè gì, cũng không sợ người khác biết. Chuyện vu oan hãm hại, phá hủy tiền đồ của người khác giống hôm nay, thực sự không phải phong cách làm việc của hắn. Có thể làm như vậy, chỉ có Chu Văn Ngang miệng nam mô bụng bồ dao găm mà thôi.
Nhưng dù trong lòng biết rõ, Đỗ Húc Lãng cũng không định nói cho Chu Văn Cảnh. Hắn che chở y không có nghĩa là hắn muốn nuôi y thành hoa trong nhà kính. Hắn muốn để chính y trải qua mưa gió, cuối cùng trở thành một cây cổ thụ che trời. Trên đời này có rất nhiều ngụy quân tử bên ngoài lấy lòng bên trong âm thầm giở trò hãm hại giống như Chu Văn Ngang, dù sớm hay muộn hắn cũng sẽ phải học cách nhìn người.
Khi Đỗ Húc Lãng đang chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi, cửa phòng được kéo mở từ bên trong. Thiếu niên khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người tựa vào khung cửa.
“Sao? Đến bênh vực cho Chu Văn Cảnh?”
Đỗ Húc Lãng lắc đầu, còn chưa kịp giải thích thì thấy thiếu niên nghiêng người, ra hiệu cho hắn vào phòng nói chuyện. Hắn không thể không vào theo.
“Ngồi đi.” – Chu Doãn Thịnh chỉ chỉ ghế sô pha đơn bên cạnh đèn cây, vầng sáng màu da cam phủ lên nệm sô pha trắng muốt, trông rất ấm áp.
“Không phiền tôi hút thuốc chứ?” – Đỗ Húc Lãng vắt chéo đôi chân thon dài, lấy một điếu thuốc lá từ túi áo vest ra châm lửa. Hắn ngồi trên địa vị cao đã lâu, làm việc luôn không kiêng dè bất cứ thứ gì, hỏi một tiếng chẳng qua là xuất phát từ lễ phép mà thôi, huống chi phòng của thiếu niên được bố trí vừa ấm áp vừa thoải mái, khiến hắn bất tri bất giác bình tĩnh lại.
“Có phiền.” – Chu Doãn Thịnh bước đến, rút điếu thuốc trong miệng hắn ra, ném vào cốc sữa nóng hôi hổi. Âm thanh lách tách giống như đang cười nhạo người nào đó.
Đỗ Húc Lãng ngẩn người, bắt đầu từ khi lãnh đạo tập đoàn tài phiệt của gia tộc họ Đỗ, không còn ai dám làm như vậy với hắn nữa. Hắn đột nhiên cảm thấy rất thú vị, bóp trán cười rộ lên. Chu Doãn Thịnh lười để ý đến hắn, lập tức ngồi vào bàn học chơi máy tính, không thèm ngẩng đầu lên, nói – “Chu Văn Cảnh bị đuổi học không phải do tôi xui khiến.”
“Tôi biết không phải cậu làm, tôi đến cũng không phải để chất vấn cậu.” – Đỗ Húc Lãng ngừng cười, dịu giọng giải thích. Hắn chỉ là muốn nói vài câu với thiếu niên mà thôi. Từ ngày thiếu niên để lộ sự yếu ớt của mình trong ngõ nhỏ kia, hắn bắt đầu có một chút cảm tình với thiếu niên, dường như là thương hại, luôn không tự chủ được chú ý nhiều hơn vài phần.
Chu Doãn Thịnh ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, lặng yên một lát rồi mới nói – “Vậy chắc chắn anh biết người đứng đằng sau chuyện này là ai rồi. Tiện thể nói cho anh, tôi cũng định xuất ngoại, ngày kia sẽ đi.”
“Đi đâu?” – Người đàn ông đang ngồi trong tư thế biếng nhác vô thức thẳng lưng dậy.
“Cũng đi Mỹ giống Chu Văn Cảnh. Nhưng tôi học Hotchkiss School.” – Chu Doãn Thịnh nhún mũi chân, xoay ghế dựa lại đối diện với người đàn ông, nói một cách sâu xa – “Anh biết đấy, tình hình an ninh của Mỹ rất kém, thuốc phiện tràn lan, anh nên theo dõi Chu Văn Cảnh cẩn thận, miễn cho nó bị người nào đó dẫn đi lầm đường để rồi lạc lối.”
Trái tim Đỗ Húc Lãng hơi run rẩy, lại không thể hiện ra ngoài mặt một chút nào, cười hỏi – “Ra nước ngoài, Cảnh thiếu gia chỉ có thể tự lo cho mình, liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải theo dõi cậu ấy?”
Chu Doãn Thịnh không đáp, tiện tay nhất nút enter. Trên màn hình máy tính chậm rãi hiện lên một bức ảnh đen trắng, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ngồi trên cỏ, trong lòng ôm một bé trai bốn năm tuổi. Hai người đều híp mắt, tươi cười rực rỡ, dưới ánh mặt trời loang lổ. Thiếu nữ kia đương nhiên chính là người mẹ đã chết của Chu Văn Cảnh, gương mặt đáng yêu của bé trai có thể nhận ra được một chút tướng mạo của Đỗ Húc Lãng.
Bức ảnh này trong giây lát khơi dậy ký ức đã sớm phủ bụi của Đỗ Húc Lãng, đó là niềm hạnh phúc và ấm áp duy nhất hắn nhận được trong cuộc đời này. Nhưng cố nhân đã chết, tất cả đều vì đó mà kết thúc.
“Trước khi được vợ chồng Smith nhận nuôi, anh sống ở cô nhi viện, có tình cảm chị em với mẹ Chu Văn Cảnh. Người ta bảo chị cả như mẹ, tình cảm của anh đối với cô ta nhất định là sâu đậm lắm nhỉ, sao có thể bỏ mặc cháu mình?”
Tuy rằng Chu Doãn Thịnh cái gì cũng biết, nhưng hắn không hề có ý định vạch trần tất cả chân tướng, chẳng hạn như thân phận chân thật của Đỗ Húc Lãng. Mà thân phận giả của hắn là con nuôi mà một đôi vợ chồng người Anh đưa về từ Trung Quốc, thân phận này cũng là vì để cho Chu Văn Cảnh có thể dễ dàng tiếp nhận.
Hôm nay Chu Doãn Thịnh nói nhiều với Đỗ Húc Lãng như vậy, chả qua là muốn thể hiện rõ thái độ công bằng không quan tâm đến những thứ bên ngoài của mình. Đỗ Húc Lãng sở hữu thế lực khổng lồ, nếu như muốn gây khó dễ, sẽ khiến cho hắn rơi vào hoàn cảnh cất bước khó khăn.
Còn nhân vật chính, y bây giờ còn rất yếu, chờ đến khi y trưởng thành, Chu Doãn Thịnh tin tưởng mình lúc đó đã mạnh đến mức đối phương không thể lay chuyển được. Luân hồi hơn trăm nghìn kiếp, vốn liếng lớn nhất của hắn từ lâu đã được lưu trữ trong bộ não thông minh tuyệt đỉnh của hắn. Khoa học kỹ thuật của thế giới này không hề lạc hậu, nhưng cũng không phát triển, không thể nào bằng được thế giới ban đầu của hắn, càng đừng nói đến thời đại ngân hà mà hắn từng đến trong nhiều lần luân hồi kia.
Chỉ cần biên soạn vài chương trình, phát triển một số phần mềm là hắn có thể thu nhập được mức tiền tài khổng lồ trong một thời gian ngắn. Hắn có trí tuệ, cho nên dù bị đẩy đến hoàn cảnh nào, hắn cũng có thể bình tĩnh ung dung, nhưng nếu có thể giảm bớt phiền toái và chướng ngại vật, đương nhiên sẽ càng tốt.
Đỗ Húc Lãng chăm chú nhìn ảnh chụp rất lâu rồi mới thở dài, lần đầu tiên nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt. Có thể điều tra ra được một chút chân tướng khi hắn đã hết sức che giấu, thiếu niên này đúng là không đơn giản.
Chu Doãn Thịnh nhếch nhếch khóe miệng với hắn, châm chọc nói – “Anh còn nhớ không? Vào mỗi ngày lễ tết hai chị em anh lần nào cũng nhận được quần áo mới và đồ chơi mà cô Dương gửi cho, cô Dương kia chính là mẹ của tôi, Dương Hi.” – Hắn đã làm phản diện đủ lắm rồi, cho nên quyết định từ nay về sau kiếp nào cũng sẽ đứng trên điểm cao nhất của đạo đức. Tuy rằng rất có thể Dương Hi không phải bị mẹ Chu Văn Cảnh bức tử, mà là bị Chu Hạo mưu sát, nhưng hắn dựa vào cái gì phải nói cho người đàn ông này? Cứ để anh ta áy náy nhượng bộ mới tốt cho ích lợi cuối cùng của hắn.
Đỗ Húc Lãng ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu sau mới khàn khàn nói – “Xin lỗi, tôi quên mất.” – Lúc ấy hắn mới năm tuổi, không bao lâu sau đã bị nhà họ Đỗ tìm được, cho nên ấn tượng đối với cô Dương chưa từng lộ diện bao giờ không quá sâu sắc.
Hắn nhớ lại chuyện sau khi hắn đi, cô Dương vẫn tiếp tục giúp đỡ chị mình, chị ấy mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh tồi tệ ở cô nhi viện, học đại học tốt nhất Trung Quốc, nhận được cơ hội làm việc ở tập đoàn họ Chu.
Đây chính là ơn cả nghĩa dày, nhưng mà chị đã báo đáp như thế nào? Chị ấy phá vỡ gia đình nhà ân nhân, gián tiếp dẫn đến cái chết của ân nhân. Mình còn quá đáng hơn, chẳng những chưa bao giờ quan tâm đến con trai của ân nhân, thậm chí còn từng có ý định trừ khử người nọ dọn đường cho Văn Cảnh, chỉ bởi vì Văn Cảnh nói cho mình chị bị Dương Hi bức tử.
Đây đúng là đổi trắng thay đen, lấy oán trả ơn. Đỗ Húc Lãng xoa mặt, không dám nghĩ sâu hơn nữa.
“Không cần xin lỗi, mẹ không cần lời xin lỗi của mấy người. Dạo gần đây chỗ nào chả có bạch nhãn lang (*), ai mà chưa từng đụng phải mấy con.” – Chu Doãn Thịnh đứng dậy, kéo cửa phòng ra nói – “Muộn rồi, anh nên đi, đừng quên mang sữa đi luôn.”
(*) Kẻ vô ơn
Đỗ Húc Lãng cười khổ, bưng cốc sữa trôi lơ lửng tàn thuốc lên, bước chân nặng nề rời khỏi, cả một đêm đều trằn trọc khó ngủ.
——————————-
Hai anh em nhà họ Chu nối nhau ra nước ngoài, một người học trường Hotchkiss School dây leo xanh, một người học trường quý tộc Repton School. Không bao lâu sau, trợ lý tư nhân của cha Chu tạm thời rời khỏi cương vị công tác, không biết tung tích.
Một năm rưỡi sau, ngành IT nổi lên một cơn lốc mới, một công ty khoa học kỹ thuật tên là Vũ Trụ Noah ra mắt game online Star Wars, chỉ vỏn vẹn trong một tháng mở bản open beta đã nổi khắp toàn cầu. Nó độc quyền bán mũ giáp cảm biến mang đến cho người chơi cảm giác như chính bản thân mình đang ở trong trò chơi, mở ra thời đại mới của game online.
Dựa vào trò chơi và mũ giáp cảm biến, Vũ Trụ Noah nhanh chóng tích lũy được một vốn tiền lớn, cổ phiếu công ty niêm yết trên sàn NASDAQ ngay trong cùng năm, trở thành con ngựa đen đầy tiềm lực trong ngành IT.
Bởi vì kỹ thuật trong mũ giáp cảm biến quá mức cao cấp, đến nay vẫn chưa có ai giải mã được, không biết có bao nhiều nhà đầu tư lớn muốn cướp thiên tài máy tính nấp sau lưng Vũ Trụ Noah đi, nhưng ngay cả người nọ là ai cũng không điều tra ra được.
Bình luận facebook