Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 105
Nhưng nghĩ một hồi, Lâm Tuấn lại mang hết đống kim bạc đến, định sau bữa ăn sẽ dùng kim bạc ngâm trong nước thuốc để điều tiết cơ thể cho hai vợ chồng Dương Thiên Hạo và Ngô Nhiễm Hà.
Còn về phần Dương Nhược Vũ, cô đang ngồi trên sô pha bên cạnh vừa nhấm nháp một quả táo lớn vừa nhìn Lâm Tuấn châm cứu cho Dương Thiên Hạo và Ngô Nhiễm Hà với đôi mắt sáng ngời, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Theo lời của Dương Thiên Hạo, có vẻ Dương Nhược Vũ muốn tầm sư học đạo từ vị bác sĩ đã thực hiện ca phẫu thuật cho ông cụ Ngô, nhưng sau khi cô biết được bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật chính là Lâm Tuấn thì Dương Nhược Vũ lại không hề đề cập đến vấn đề này nữa, hơn nữa cứ luôn ngơ ngác nhìn anh.
Đương nhiên Lâm Tuấn sẽ không nói gì đến việc nhận Dương Nhược Vũ làm đồ đệ, thật ra cho dù Dương Nhược Vũ có lên tiếng thì anh cũng sẽ từ chối, thứ nhất, hai người bằng tuổi, nên cái danh thầy trò sẽ có hơi miễn cưỡng, thứ hai, là vì Lâm Tuấn vẫn chưa hài lòng với y thuật hiện tại của mình.
Mặc dù nghiên cứu trước đây đã đạt được một số kết quả nhưng nó vẫn còn nhiều thiếu sót.
Lý do Lâm Tuấn chọn mở một phòng khám ở thành phố Yến Kinh là vì muốn chữa bệnh cho mọi người, đồng thời kiếm thêm ít tiền để tiếp tục hoàn thành nghiên cứu của mình ở kiếp trước
ở kiếp trước, công trình nghiên cứu kết hợp y học cổ truyền Đông y và Tây y của anh đã có giá trị thực tiễn rất cao trong việc điều trị bệnh nhồi máu cơ tim,
mẹ vợ của Dương Thiên Hạo được Lâm Tuấn cứu trước đây chính là nhờ vào kết quả nghiên cứu của kiếp trước, vậy nên anh mới muốn thử áp dụng công nghệ này vào nhiều khía cạnh hơn.
Vì vậy, kiếp này anh vẫn phải tiếp tục nghiên cứu.
Thực sự anh không hề có thời gian để nhận học trò hay gì đó.
Sau khi châm cứu cho Trương Thiên Hạo và Ngô Nhiễm Hà xong, Lâm Tuấn liền chào tạm biệt hai người và Dương Nhược Vũ, dùng bữa xong thì cũng đã đến lúc rời đi, mặc dù nhà của Dương Thiên Hạo rất lớn lại còn nhiều phòng, nhưng chắc cũng sẽ không có phòng cho Lâm Tuấn, anh vẫn nên về thì hơn.
Mọi người cảm ơn qua lại – Lâm Tuấn cảm ơn vợ chồng Dương Thiên Hạo và Ngô Nhiễm Hà vì bữa ăn, còn bọn họ lại cảm ơn anh đã giúp điều tiết cơ thể, lúc này Lâm Tuấn mới quyết định rời đi.
Điều mà Lâm Tuấn không ngờ là Dương Thiên Hạo đột nhiên đi theo.
“Chú tiễn cháu__”
Không để cho Lâm Tuấn kịp từ chối, Dương Thiên Hạo liền bước lên xe.
Chương 74: Cổ phiếu có tiềm năng
“Tiểu Khiêm, cháu định mở phòng khám ở thành phố Yến Kinh sao?”
ở trên chiếc Porsche màu đen, Dương Thiên Hạo liền hỏi Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn gật đầu nhẹ: “Dạ, đúng vậy, chú Dương, cháu định mở phòng khám ở thành phố Yến Kinh, thực tế thì phòng khám của cháu gần xong hết cả rồi, cả thuốc thang cũng đã có đủ….”
“Sau đó phòng khám của cháu đã bị người ta đập phá?”
Dương Thiên Hạo cười nói.
Lâm Tuấn sửng sốt một hồi, sau khi suy nghĩ lại thì phát hiện hình như mình không hề nói cho Dương Thiên Hạo biết chuyện phòng khám bị đập phá, làm sao ông ấy biết chuyện này được chứ?
Lâm Tuấn không khỏi khó hiểu.
Dường như nhìn ra được Lâm Tuấn đang nghĩ gì, Dương Thiên Hạo chỉ vào người tài xế đang lái xe rồi nói: “Tài xế của chú nói với chú, khi cậu ấy đón cháu thì đã nhìn thấy phòng khám của cháu đã thành đống đổ nát, giống như là bị ai đó phá vậy…”
“Ồ, ra là vậy”.
Lâm Tuấn mỉm cười vài cái, rồi đột nhiên nhớ lại vẻ mặt kỳ quái trên gương mặt người tài xế khi anh ta nhìn thấy phòng khám đổ nát khi đón mình, sau đó Lâm Tuấn khẽ gật đầu thừa nhận:
“Đúng vậy, phòng khám của cháu đã bị đập phá hôm qua______”
“Cháu đã tra ra là ai làm chưa?”
“Vẫn chưa, gần như tất cả những kẻ đập phá phòng khám của cháu đều đã bị tóm, nhưng tên chủ chốt đã trốn thoát, đến bây giờ vẫn chưa lần ra được dấu vết của kẻ đó nên cũng không biết được là ai đã xúi giục bọn chúng làm chuyện này”.
Dương Thiên Hạo suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Cháu có nghĩ ai sẽ là người làm chuyện này không?”
Lần này đến lượt Lâm Tuấn trầm ngâm, một lúc lâu sau, anh đột nhiên nói: “Cháu có, nhưng không chắc lắm…”
“Nói chú nghe xem nào?”
“Cháu không đắc tội với nhiều người ở thành phố Yến Kinh, ngoại trừ hai vị thiếu gia của nhà họ Tịch, cháu thật sự không nghĩ ra được người nào khác muốn tấn công mình, rất có thể là hai vị thiếu gia nhà họ Tịch kia làm, nhưng cháu không có bất kỳ bằng chứng nào cả, vậy nên cháu mới không chắc…”
“Chứng cứ? Nếu như nhìn kỹ thì sẽ
có thể tìm được Nếu thật sự có
người chỉ thị những người đó đập phá phòng khám của cháu thì cháu cũng có thể kiểm tra lịch sử cuộc gọi của bọn họ, có thể sẽ tìm được thứ gì đó”.
“Lịch sử cuộc gọi”.
Ánh mắt Lâm Tuấn đột nhiên sáng lên, giống như được tiếp thêm sức mạnh, anh đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Lâm Tuấn vốn đang suy nghĩ làm thế nào có thể bắt được Vương Cương,
có thể để hắn khai ra người đã sai hắn đến đập phá phòng khám của mình, cho nên mấy ngày nay Lâm Tuấn đều dồn hết sự chú ý để truy tìm dấu vết của Vương Cương.
Còn về phần Dương Nhược Vũ, cô đang ngồi trên sô pha bên cạnh vừa nhấm nháp một quả táo lớn vừa nhìn Lâm Tuấn châm cứu cho Dương Thiên Hạo và Ngô Nhiễm Hà với đôi mắt sáng ngời, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Theo lời của Dương Thiên Hạo, có vẻ Dương Nhược Vũ muốn tầm sư học đạo từ vị bác sĩ đã thực hiện ca phẫu thuật cho ông cụ Ngô, nhưng sau khi cô biết được bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật chính là Lâm Tuấn thì Dương Nhược Vũ lại không hề đề cập đến vấn đề này nữa, hơn nữa cứ luôn ngơ ngác nhìn anh.
Đương nhiên Lâm Tuấn sẽ không nói gì đến việc nhận Dương Nhược Vũ làm đồ đệ, thật ra cho dù Dương Nhược Vũ có lên tiếng thì anh cũng sẽ từ chối, thứ nhất, hai người bằng tuổi, nên cái danh thầy trò sẽ có hơi miễn cưỡng, thứ hai, là vì Lâm Tuấn vẫn chưa hài lòng với y thuật hiện tại của mình.
Mặc dù nghiên cứu trước đây đã đạt được một số kết quả nhưng nó vẫn còn nhiều thiếu sót.
Lý do Lâm Tuấn chọn mở một phòng khám ở thành phố Yến Kinh là vì muốn chữa bệnh cho mọi người, đồng thời kiếm thêm ít tiền để tiếp tục hoàn thành nghiên cứu của mình ở kiếp trước
ở kiếp trước, công trình nghiên cứu kết hợp y học cổ truyền Đông y và Tây y của anh đã có giá trị thực tiễn rất cao trong việc điều trị bệnh nhồi máu cơ tim,
mẹ vợ của Dương Thiên Hạo được Lâm Tuấn cứu trước đây chính là nhờ vào kết quả nghiên cứu của kiếp trước, vậy nên anh mới muốn thử áp dụng công nghệ này vào nhiều khía cạnh hơn.
Vì vậy, kiếp này anh vẫn phải tiếp tục nghiên cứu.
Thực sự anh không hề có thời gian để nhận học trò hay gì đó.
Sau khi châm cứu cho Trương Thiên Hạo và Ngô Nhiễm Hà xong, Lâm Tuấn liền chào tạm biệt hai người và Dương Nhược Vũ, dùng bữa xong thì cũng đã đến lúc rời đi, mặc dù nhà của Dương Thiên Hạo rất lớn lại còn nhiều phòng, nhưng chắc cũng sẽ không có phòng cho Lâm Tuấn, anh vẫn nên về thì hơn.
Mọi người cảm ơn qua lại – Lâm Tuấn cảm ơn vợ chồng Dương Thiên Hạo và Ngô Nhiễm Hà vì bữa ăn, còn bọn họ lại cảm ơn anh đã giúp điều tiết cơ thể, lúc này Lâm Tuấn mới quyết định rời đi.
Điều mà Lâm Tuấn không ngờ là Dương Thiên Hạo đột nhiên đi theo.
“Chú tiễn cháu__”
Không để cho Lâm Tuấn kịp từ chối, Dương Thiên Hạo liền bước lên xe.
Chương 74: Cổ phiếu có tiềm năng
“Tiểu Khiêm, cháu định mở phòng khám ở thành phố Yến Kinh sao?”
ở trên chiếc Porsche màu đen, Dương Thiên Hạo liền hỏi Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn gật đầu nhẹ: “Dạ, đúng vậy, chú Dương, cháu định mở phòng khám ở thành phố Yến Kinh, thực tế thì phòng khám của cháu gần xong hết cả rồi, cả thuốc thang cũng đã có đủ….”
“Sau đó phòng khám của cháu đã bị người ta đập phá?”
Dương Thiên Hạo cười nói.
Lâm Tuấn sửng sốt một hồi, sau khi suy nghĩ lại thì phát hiện hình như mình không hề nói cho Dương Thiên Hạo biết chuyện phòng khám bị đập phá, làm sao ông ấy biết chuyện này được chứ?
Lâm Tuấn không khỏi khó hiểu.
Dường như nhìn ra được Lâm Tuấn đang nghĩ gì, Dương Thiên Hạo chỉ vào người tài xế đang lái xe rồi nói: “Tài xế của chú nói với chú, khi cậu ấy đón cháu thì đã nhìn thấy phòng khám của cháu đã thành đống đổ nát, giống như là bị ai đó phá vậy…”
“Ồ, ra là vậy”.
Lâm Tuấn mỉm cười vài cái, rồi đột nhiên nhớ lại vẻ mặt kỳ quái trên gương mặt người tài xế khi anh ta nhìn thấy phòng khám đổ nát khi đón mình, sau đó Lâm Tuấn khẽ gật đầu thừa nhận:
“Đúng vậy, phòng khám của cháu đã bị đập phá hôm qua______”
“Cháu đã tra ra là ai làm chưa?”
“Vẫn chưa, gần như tất cả những kẻ đập phá phòng khám của cháu đều đã bị tóm, nhưng tên chủ chốt đã trốn thoát, đến bây giờ vẫn chưa lần ra được dấu vết của kẻ đó nên cũng không biết được là ai đã xúi giục bọn chúng làm chuyện này”.
Dương Thiên Hạo suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Cháu có nghĩ ai sẽ là người làm chuyện này không?”
Lần này đến lượt Lâm Tuấn trầm ngâm, một lúc lâu sau, anh đột nhiên nói: “Cháu có, nhưng không chắc lắm…”
“Nói chú nghe xem nào?”
“Cháu không đắc tội với nhiều người ở thành phố Yến Kinh, ngoại trừ hai vị thiếu gia của nhà họ Tịch, cháu thật sự không nghĩ ra được người nào khác muốn tấn công mình, rất có thể là hai vị thiếu gia nhà họ Tịch kia làm, nhưng cháu không có bất kỳ bằng chứng nào cả, vậy nên cháu mới không chắc…”
“Chứng cứ? Nếu như nhìn kỹ thì sẽ
có thể tìm được Nếu thật sự có
người chỉ thị những người đó đập phá phòng khám của cháu thì cháu cũng có thể kiểm tra lịch sử cuộc gọi của bọn họ, có thể sẽ tìm được thứ gì đó”.
“Lịch sử cuộc gọi”.
Ánh mắt Lâm Tuấn đột nhiên sáng lên, giống như được tiếp thêm sức mạnh, anh đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Lâm Tuấn vốn đang suy nghĩ làm thế nào có thể bắt được Vương Cương,
có thể để hắn khai ra người đã sai hắn đến đập phá phòng khám của mình, cho nên mấy ngày nay Lâm Tuấn đều dồn hết sự chú ý để truy tìm dấu vết của Vương Cương.
Bình luận facebook