Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 114
Lâm Tuấn có thể đến công ty điện báo thành phố Yến Kinh để đọc bản ghi chép cuộc gọi của Vương Cương đương nhiên phải nhận được sự đồng ý của chủ tịch công ty, lúc này người ta có chuyện muốn nhờ anh giúp anh đương nhiên cũng khó từ chối.
Lâm Tuấn vốn hiểu rõ lần này mình nợ chủ tịch công ty nên cũng muốn sau này có cơ hội sẽ báo đáp, chỉ là không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy.
Anh còn chưa bước ra khỏi cửa lớn của công ty điện báo, chủ tịch đã gọi anh đến nhờ rồi.
Phong thủy luân chuyển, đến lượt anh rồi sao?
Lần này mặc dù nói là nhờ có chủ tịch công ty điện báo Yến Kinh giúp anh mới có thể vào trong và lấy được số liệu, xem được bản ghi chép các cuộc gọi gần đây của Vương Cương, nhưng trên thực tế anh không quá quen chủ tịch công ty, chỉ là lúc trước từng gặp qua ông ấy ở trong phòng bệnh của ông cụ Ngô thôi.
Trong ký ức của Lâm Tuấn, mấy ông chủ lớn anh quen trong phòng bệnh của ông cụ Ngô đều là một màu, đều là kiểu mấy ông chú trung niên bụng phệ, trông ai cũng giống nhau, vậy nên trước khi gặp chủ tịch công ty điện báo này, Lâm Tuấn nghĩ chắc ông ấy cũng là một người đàn ông trung niên béo phì, vừa nhìn là thấy có phong phạm của ông chủ lớn.
Đợi đến khi Trương Hiên đưa anh đến phòng làm việc trên tầng cao nhất tòa nhà, Lâm Tuấn bất ngờ phát hiện ra chủ tịch của công ty điện báo này không phải là một ông chú béo phì mà là một người đàn ông gầy gò trông rất thông minh.
Ông ấy đeo kính mắt mạ vàng, mặc bộ vest công sở ngập tràn khí chất quý tộc, cũng không đến mức đẹp trai nhưng cũng được coi là ổn, qua tướng mạo của chủ tịch công ty có thể thấy ông là một người đàn ông đã trải qua nhiều khó khăn thăng trầm.
Lâm Tuấn chợt thấy khuôn mặt của chủ tịch hơi quen, hình như…
Giống Trương Hiên bên cạnh anh đến mấy phần!
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tuấn là cho rằng Trương Hiên này có quan hệ bố con với chủ tịch, có điều nghĩ đến cách xưng hô của Trương Hiên với chủ tịch không phải bố hoặc cha vậy nên Lâm Tuấn đoán quan hệ giữa hai người là…
Có lẽ Trương Hiên chính là con riêng của chủ tịch!
Im lặng hồi lâu, Lâm Tuấn đột nhiên ảo tưởng cả một vở kịch với Trương Hiên và chủ tịch là nhân vật chính.
Nhận ra ánh mắt của Lâm Tuấn có phần kỳ quặc, Trương Hiên lắc đầu mỉm cười giải thích với anh: “Chủ tịch công ty điện báo này chính là bố tôi, có điều trong công ty ông ấy không cho tôi gọi ông ấy là bố, vậy nên từ trước đến nay tôi thường gọi ông ấy là chủ tịch….”
Hóa ra là vậy, giờ Lâm Tuấn mới hiểu ra chuyện mình ảo tưởng không phải thật.
Sau đó, Lâm Tuấn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi giữa phòng làm việc.
“Chủ tịch, bác sĩ Hàn đến rồi…”
Trương Hiên mở miệng nhắc nhở, người đàn ông trung niên đang bận rộn xử lý giấy tờ lúc này mới nhận ra trong văn phòng có thêm hai người, ông vội vàng đứng dậy đón tiếp.
Ông vừa gọi Lâm Tuấn ngồi xuống sofa, vừa giới thiệu bản thân: “Chào bác sĩ Hàn, tôi là Trương Viễn Kỳ, chủ tịch của công ty điện báo thành phố Yến Kinh, không biết bác sĩ Hàn có nhớ không, chúng ta từng gặp nhau trong phòng bệnh của ông cụ Ngô đấy…”
Lâm Tuấn thực sự không có ấn tượng gì về người đàn ông ở trước mặt, có điều không thể nói thế được, nếu không sẽ khiến chủ tịch đau lòng mất.
Vậy nên Lâm Tuấn chỉ mỉm cười, gật đầu nói: “Đương nhiên là nhớ, lâu không gặp chú Trương, dạo này chú có khỏe không?”
Nghe thấy cách xưng hô chú Trương này, người đàn ông trung niên vô cùng hài lòng, ánh mắt khi nhìn Lâm Tuấn cũng thêm vài phần thân thiết, gương mặt cũng hòa nhã hơn nhiều.
Trương Viễn Kỳ nói: “Dạo gần đây chú vẫn ổn,sống rất tốt, không biết bác sĩ Hàn dạo gần đây thế nào? Chú nghe nói cháu định mở phòng khám ở thành phố Yến Kinh này phải không? Hiện nay chuẩn bị đến đâu rồi? Chú có thể thông báo cho mấy người bạn tốt, để họ đưa người nhà đến phòng khám của cháu khám bệnh….”
“Cháu đang chuẩn bị ạ, mấy ngày nữa là có thể mở cửa rồi, đến lúc đó chú Trương nhớ đến ủng hộ cho cháu nhé…”, Lâm Tuấn cười đáp.
Lâm Tuấn vốn hiểu rõ lần này mình nợ chủ tịch công ty nên cũng muốn sau này có cơ hội sẽ báo đáp, chỉ là không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy.
Anh còn chưa bước ra khỏi cửa lớn của công ty điện báo, chủ tịch đã gọi anh đến nhờ rồi.
Phong thủy luân chuyển, đến lượt anh rồi sao?
Lần này mặc dù nói là nhờ có chủ tịch công ty điện báo Yến Kinh giúp anh mới có thể vào trong và lấy được số liệu, xem được bản ghi chép các cuộc gọi gần đây của Vương Cương, nhưng trên thực tế anh không quá quen chủ tịch công ty, chỉ là lúc trước từng gặp qua ông ấy ở trong phòng bệnh của ông cụ Ngô thôi.
Trong ký ức của Lâm Tuấn, mấy ông chủ lớn anh quen trong phòng bệnh của ông cụ Ngô đều là một màu, đều là kiểu mấy ông chú trung niên bụng phệ, trông ai cũng giống nhau, vậy nên trước khi gặp chủ tịch công ty điện báo này, Lâm Tuấn nghĩ chắc ông ấy cũng là một người đàn ông trung niên béo phì, vừa nhìn là thấy có phong phạm của ông chủ lớn.
Đợi đến khi Trương Hiên đưa anh đến phòng làm việc trên tầng cao nhất tòa nhà, Lâm Tuấn bất ngờ phát hiện ra chủ tịch của công ty điện báo này không phải là một ông chú béo phì mà là một người đàn ông gầy gò trông rất thông minh.
Ông ấy đeo kính mắt mạ vàng, mặc bộ vest công sở ngập tràn khí chất quý tộc, cũng không đến mức đẹp trai nhưng cũng được coi là ổn, qua tướng mạo của chủ tịch công ty có thể thấy ông là một người đàn ông đã trải qua nhiều khó khăn thăng trầm.
Lâm Tuấn chợt thấy khuôn mặt của chủ tịch hơi quen, hình như…
Giống Trương Hiên bên cạnh anh đến mấy phần!
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tuấn là cho rằng Trương Hiên này có quan hệ bố con với chủ tịch, có điều nghĩ đến cách xưng hô của Trương Hiên với chủ tịch không phải bố hoặc cha vậy nên Lâm Tuấn đoán quan hệ giữa hai người là…
Có lẽ Trương Hiên chính là con riêng của chủ tịch!
Im lặng hồi lâu, Lâm Tuấn đột nhiên ảo tưởng cả một vở kịch với Trương Hiên và chủ tịch là nhân vật chính.
Nhận ra ánh mắt của Lâm Tuấn có phần kỳ quặc, Trương Hiên lắc đầu mỉm cười giải thích với anh: “Chủ tịch công ty điện báo này chính là bố tôi, có điều trong công ty ông ấy không cho tôi gọi ông ấy là bố, vậy nên từ trước đến nay tôi thường gọi ông ấy là chủ tịch….”
Hóa ra là vậy, giờ Lâm Tuấn mới hiểu ra chuyện mình ảo tưởng không phải thật.
Sau đó, Lâm Tuấn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi giữa phòng làm việc.
“Chủ tịch, bác sĩ Hàn đến rồi…”
Trương Hiên mở miệng nhắc nhở, người đàn ông trung niên đang bận rộn xử lý giấy tờ lúc này mới nhận ra trong văn phòng có thêm hai người, ông vội vàng đứng dậy đón tiếp.
Ông vừa gọi Lâm Tuấn ngồi xuống sofa, vừa giới thiệu bản thân: “Chào bác sĩ Hàn, tôi là Trương Viễn Kỳ, chủ tịch của công ty điện báo thành phố Yến Kinh, không biết bác sĩ Hàn có nhớ không, chúng ta từng gặp nhau trong phòng bệnh của ông cụ Ngô đấy…”
Lâm Tuấn thực sự không có ấn tượng gì về người đàn ông ở trước mặt, có điều không thể nói thế được, nếu không sẽ khiến chủ tịch đau lòng mất.
Vậy nên Lâm Tuấn chỉ mỉm cười, gật đầu nói: “Đương nhiên là nhớ, lâu không gặp chú Trương, dạo này chú có khỏe không?”
Nghe thấy cách xưng hô chú Trương này, người đàn ông trung niên vô cùng hài lòng, ánh mắt khi nhìn Lâm Tuấn cũng thêm vài phần thân thiết, gương mặt cũng hòa nhã hơn nhiều.
Trương Viễn Kỳ nói: “Dạo gần đây chú vẫn ổn,sống rất tốt, không biết bác sĩ Hàn dạo gần đây thế nào? Chú nghe nói cháu định mở phòng khám ở thành phố Yến Kinh này phải không? Hiện nay chuẩn bị đến đâu rồi? Chú có thể thông báo cho mấy người bạn tốt, để họ đưa người nhà đến phòng khám của cháu khám bệnh….”
“Cháu đang chuẩn bị ạ, mấy ngày nữa là có thể mở cửa rồi, đến lúc đó chú Trương nhớ đến ủng hộ cho cháu nhé…”, Lâm Tuấn cười đáp.
Bình luận facebook