Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 121
*Chương có nội dung hình ảnh
Sự lo lắng chất chứa nơi đáy lòng lúc này như tràn ra, Triệu Diễm Mai vừa nói nước mắt không ngừng chảy, bà khẽ khóc thút thít.
Điều này khiến bố Đường không khỏi luống cuống, ông vội vàng an ủi.
“Chị dâu chị dâu, chị đừng khóc, không sao đâu, Tiểu Vân không sao đâu, ông Tiêu cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, ông Tiêu cũng không sao đâu, ông ấy là người lớn hiểu sức mình đến đâu, lúc nào cần nghỉ ngơi ông ấy sẽ quay về”.
“Tí nữa tôi sẽ đi nghỉ, bà đừng khóc”.
Tại đây có hình
Đúng lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, người đó không ngờ trước cửa phòng bệnh lại có người nên bị Lâm Tuấn dọa giật mình.
Sau đó bác sĩ kia nhíu mày, dùng giọng điệu nghiêm khắc nhắc nhở Lâm Tuấn: “Tôi hiểu người nhà bệnh nhân lo lắng cho bệnh nhân, nhưng mời cậu đừng đứng trước cửa phòng bệnh, cậu đứng ở đây nhỡ may lúc tôi đi ra va phải cậu thì sao?”
“Xin lỗi, vừa nãy tôi nghĩ đến mức thất thần, xin lỗi”.
Nhận ra mình đứng không đúng chỗ, Lâm Tuấn vội vàng xin lỗi, sau đó đi ra xa khỏi cửa phòng bệnh, định nhường đường cho bác sĩ kia.
Ai ngờ bác sĩ kia vẫn không buông tha.
“Xin lỗi? Xin lỗi có tác dụng gì? Ban nãy nếu không phải vì tôi phản ứng nhanh thì đã đụng vào cậu rồi? Cậu biết đây là đâu không? Đây là phòng chăm sóc tích cực! Cậu đứng chắn ở cửa phòng bệnh như vậy để làm gì? Bây giờ con người thật là… loại người gì thế này…”
Bác sĩ kia vừa lèm bèm vừa hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Tuấn sau đó rời đi.
Bị bác sĩ kia nói như vậy, Lâm Tuấn nhất thời cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không nói gì, dù sao ban nãy cũng do anh đứng sai chỗ.
Mặc dù khó chịu nhưng Lâm Tuấn vẫn mỉm cười, chặn lại bác sĩ định rời đi kia.
Sự lo lắng chất chứa nơi đáy lòng lúc này như tràn ra, Triệu Diễm Mai vừa nói nước mắt không ngừng chảy, bà khẽ khóc thút thít.
Điều này khiến bố Đường không khỏi luống cuống, ông vội vàng an ủi.
“Chị dâu chị dâu, chị đừng khóc, không sao đâu, Tiểu Vân không sao đâu, ông Tiêu cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, ông Tiêu cũng không sao đâu, ông ấy là người lớn hiểu sức mình đến đâu, lúc nào cần nghỉ ngơi ông ấy sẽ quay về”.
“Tí nữa tôi sẽ đi nghỉ, bà đừng khóc”.
Tại đây có hình
Đúng lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, người đó không ngờ trước cửa phòng bệnh lại có người nên bị Lâm Tuấn dọa giật mình.
Sau đó bác sĩ kia nhíu mày, dùng giọng điệu nghiêm khắc nhắc nhở Lâm Tuấn: “Tôi hiểu người nhà bệnh nhân lo lắng cho bệnh nhân, nhưng mời cậu đừng đứng trước cửa phòng bệnh, cậu đứng ở đây nhỡ may lúc tôi đi ra va phải cậu thì sao?”
“Xin lỗi, vừa nãy tôi nghĩ đến mức thất thần, xin lỗi”.
Nhận ra mình đứng không đúng chỗ, Lâm Tuấn vội vàng xin lỗi, sau đó đi ra xa khỏi cửa phòng bệnh, định nhường đường cho bác sĩ kia.
Ai ngờ bác sĩ kia vẫn không buông tha.
“Xin lỗi? Xin lỗi có tác dụng gì? Ban nãy nếu không phải vì tôi phản ứng nhanh thì đã đụng vào cậu rồi? Cậu biết đây là đâu không? Đây là phòng chăm sóc tích cực! Cậu đứng chắn ở cửa phòng bệnh như vậy để làm gì? Bây giờ con người thật là… loại người gì thế này…”
Bác sĩ kia vừa lèm bèm vừa hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Tuấn sau đó rời đi.
Bị bác sĩ kia nói như vậy, Lâm Tuấn nhất thời cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không nói gì, dù sao ban nãy cũng do anh đứng sai chỗ.
Mặc dù khó chịu nhưng Lâm Tuấn vẫn mỉm cười, chặn lại bác sĩ định rời đi kia.
Bình luận facebook