Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 143
Lâm Tuấn cũng không để ý đến chuyện này, sau khi bò dậy, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Không ngờ tôi đã ngủ một ngày rồi… Trưởng khoa Lương, bệnh nhân hiện đang ở phòng bệnh nào? Tôi muốn đến kiểm tra tình hình bệnh nhân”.
Hai phút sau, đám người Lâm Tuấn bước vào phòng bệnh của Tiêu Vân Phi.
Tiêu Vân Phi sau khi tỉnh lại dường như càng xinh đẹp hơn, nhưng sự chú ý của Lâm Tuấn không phải ở trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy, mà ở bản báo cáo số liệu thể chất và nồng độ nội tiết tố của cô, sau khi xác nhận tất cả các thông số quan trọng đều bình thường, Lâm Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cơ thể đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng vẫn phải chú ý đến chế độ ăn uống, chú Tiêu, lát nữa cháu sẽ nói cho chú biết, những loại thức ăn nào nên kiêng, loại nào nên bổ sung nhiều hơn, nhất định phải chú ý đến chế độ ăn uống, ngoài ra, ngày mai chú đến phòng khám của cháu một chuyến, cháu sẽ kê một ít thuốc để giúp điều chỉnh cơ thể bệnh nhân…”
Nói đến đây, Lâm Tuấn đột nhiên nhớ ra chuyện phòng khám của anh vẫn chưa có dược liệu, do đó lạnh nhạt hỏi một câu: Chú Tiêu, số lược liệu cháu đặt chỗ chú lúc nào có thể đưa đủ cho cháu ạ, mấy hôm nay cháu cần dùng gấp. không chỉ chế thuốc cho Tiêu Vân Phi, mà còn cho nhữững bệnh nhân khác nữa, đây đều là những deợc liệu cần gấp..
Trán Tiêu Phương đổ mồ hôi, vội vàng trả lời Lâm Tuấn: “Mấy hôm nữa, mấy hôm nữa chú chuẩn bị xong số dược liệu, sẽ đích thân mang đến cho cháu!”
“Bố, sao bố lại thiếu dược liệu của bác sĩ người ta chứ, có phải mấy hôm nay vì bệnh của con mà ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bố không”.
Tiêu Vân Phi nằm trên giường bệnh nói.
Giọng nói thanh thoát như tiếng chuông, vô cùng dễ nghe.
Lâm Tuấn cúi đầu nhìn xuống, thì thấy một nụ cười tươi rói pha chút tinh nghịch.
Một nụ cười như trăm hoa đua nở, chói lóa tươi đẹp.
Bất giác, một câu thơ hiện lên trong đầu Lâm Tuấn.
“Thì ra cô tỉnh dậy càng xinh đẹp hơn…”
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Tuấn lại vô thức nói ra một câu.
Tiêu Vân Phi vốn định trêu bố mình, bất ngờ nghe thấy câu nói đó của Lâm Tuấn, thì vô cùng ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ, khuôn mặt cô ấy đỏ ửng lên.
Nhận ra sự hớ hênh của mình, Lâm Tuấn vội ho vài tiếng rồi đổi chủ đề.
“Khụ khụ, Vân Phi này, hiện giờ cô cảm thấy cơ thể mình thế nào?”
Tiêu Vân Phi cúi đầu, yếu ớt đáp: “Cảm thấy khá khỏe, đầu không còn choáng váng nữa, bụng cũng không còn đau”.
“Hôm nay đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa… bố tôi không cho tôi ăn, nói rằng cần kiêng một số thứ, phải đợi bác sĩ Hàn dậy mới được…”
“Ồ, vậy là cả ngày hôm nay cô vẫn chưa ăn gì à?”
“Vâng”.
Hai phút sau, đám người Lâm Tuấn bước vào phòng bệnh của Tiêu Vân Phi.
Tiêu Vân Phi sau khi tỉnh lại dường như càng xinh đẹp hơn, nhưng sự chú ý của Lâm Tuấn không phải ở trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy, mà ở bản báo cáo số liệu thể chất và nồng độ nội tiết tố của cô, sau khi xác nhận tất cả các thông số quan trọng đều bình thường, Lâm Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cơ thể đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng vẫn phải chú ý đến chế độ ăn uống, chú Tiêu, lát nữa cháu sẽ nói cho chú biết, những loại thức ăn nào nên kiêng, loại nào nên bổ sung nhiều hơn, nhất định phải chú ý đến chế độ ăn uống, ngoài ra, ngày mai chú đến phòng khám của cháu một chuyến, cháu sẽ kê một ít thuốc để giúp điều chỉnh cơ thể bệnh nhân…”
Nói đến đây, Lâm Tuấn đột nhiên nhớ ra chuyện phòng khám của anh vẫn chưa có dược liệu, do đó lạnh nhạt hỏi một câu: Chú Tiêu, số lược liệu cháu đặt chỗ chú lúc nào có thể đưa đủ cho cháu ạ, mấy hôm nay cháu cần dùng gấp. không chỉ chế thuốc cho Tiêu Vân Phi, mà còn cho nhữững bệnh nhân khác nữa, đây đều là những deợc liệu cần gấp..
Trán Tiêu Phương đổ mồ hôi, vội vàng trả lời Lâm Tuấn: “Mấy hôm nữa, mấy hôm nữa chú chuẩn bị xong số dược liệu, sẽ đích thân mang đến cho cháu!”
“Bố, sao bố lại thiếu dược liệu của bác sĩ người ta chứ, có phải mấy hôm nay vì bệnh của con mà ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bố không”.
Tiêu Vân Phi nằm trên giường bệnh nói.
Giọng nói thanh thoát như tiếng chuông, vô cùng dễ nghe.
Lâm Tuấn cúi đầu nhìn xuống, thì thấy một nụ cười tươi rói pha chút tinh nghịch.
Một nụ cười như trăm hoa đua nở, chói lóa tươi đẹp.
Bất giác, một câu thơ hiện lên trong đầu Lâm Tuấn.
“Thì ra cô tỉnh dậy càng xinh đẹp hơn…”
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Tuấn lại vô thức nói ra một câu.
Tiêu Vân Phi vốn định trêu bố mình, bất ngờ nghe thấy câu nói đó của Lâm Tuấn, thì vô cùng ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ, khuôn mặt cô ấy đỏ ửng lên.
Nhận ra sự hớ hênh của mình, Lâm Tuấn vội ho vài tiếng rồi đổi chủ đề.
“Khụ khụ, Vân Phi này, hiện giờ cô cảm thấy cơ thể mình thế nào?”
Tiêu Vân Phi cúi đầu, yếu ớt đáp: “Cảm thấy khá khỏe, đầu không còn choáng váng nữa, bụng cũng không còn đau”.
“Hôm nay đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa… bố tôi không cho tôi ăn, nói rằng cần kiêng một số thứ, phải đợi bác sĩ Hàn dậy mới được…”
“Ồ, vậy là cả ngày hôm nay cô vẫn chưa ăn gì à?”
“Vâng”.
Bình luận facebook