Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 151
Nhưng đáng tiếc là Vương Hiên vẫn chưa có cơ hội này, bởi vì lần trước Hàn Chí Khiêm đến công ty bị anh ta sỉ nhục một trận nên không đến nữa, vậy nên anh ta không gặp được Hàn Chí Khiêm, đương nhiên là không có cơ hội sỉ nhục anh.
Nhưng hôm nay cuối cùng cơ hội đó cũng đã đến.
Sau khi nghe tin hình như chồng của Đường Tịnh Nghi đến tập đoàn Đường Thị, Vương Hiên lập tức chạy đến để sỉ nhục anh, nhưng điều anh ta không ngờ là…
Không những không sỉ nhục được mà bản thân anh ta lại bị người mà mình xem là phế vật chế giễu.
Nụ cười rạng rỡ của Lâm Tuấn khiến Vương Hiên cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Một cơn phẫn nộ bỗng nhiên ập đến.
Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đầy sự chế nhạo của Lâm Tuấn, cơn giận trong lòng Vương Hiên lập tức bùng cháy dữ dội, anh ta chỉ muốn lao đến đấm thật mạnh vào mặt Lâm Tuấn, đập nát nụ cười trên mặt anh.
“Hàn Chí Khiêm! Anh quên cú đấm lần trước của tôi đau như nào rồi sao?”
Vương Hiên nghiến răng gằn giọng nói.
Cú đấm lần trước?
Lâm Tuấn suy nghĩ một lúc rồi mới nhớ ra quả thực lần trước Hàn Chí Khiêm có bị Vương Hiên đánh, cũng bởi vì cú đấm đấy nên anh mới rất sợ Vương Hiên, không dám đến tập đoàn Đường Thị nữa.
Chỉ là…
“Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ nổi cú đấm lần trước đau cỡ nào, nhưng ý của anh là… lần trước anh đã đánh tôi, tôi nghĩ… chẳng phải anh nợ tôi một lời xin lỗi sao? Vương thiếu gia…”
Lâm Tuấn không chịu cú đấm đó nên anh không biết nó đau cỡ nào, nụ cười càng rạng rỡ hơn, anh nói với Vương Hiên bằng giọng khiêu khích.
Vốn dĩ Vương Hiên luyện tán thủ, tính khí cũng rất nóng nảy.
Hơn nữa Vương Hiên đã khó chịu với Lâm Tuấn từ lâu rồi, cộng thêm lời nói chế giễu vừa nãy của Lâm Tuấn khiến Vương Hiên nổi nóng tung cú đấm thật mạnh về phía anh.
“Xin lỗi? Xin lỗi cái con khỉ! Nếu anh đã quên cú đấm lần trước đau như nào vậy thì lần này để tôi giúp anh nhớ lại mới được!”
Lâm Tuấn cười khẩy, anh giơ tay nhanh chóng ấn hai phát vào cánh tay của Vương Hiên.
“Thiếu gia Vương, đừng nóng nảy thế, dễ sinh bệnh đấy”.
Động tác của Lâm Tuấn rất nhanh, nhanh đến nỗi Vương Hiên chỉ thấy anh cử động một chút.
Tuy nhiên…
Đột nhiên Vương Hiên cảm thấy cánh tay đau dữ dội, mất hết sức lực, có điều cú đấm đó vẫn giơ về phía Lâm Tuấn theo quán tính, nhưng trông ỉu xìu.
“Vương Hiên! Dừng tay lại!”
Giọng nói phẫn nộ vang lên từ xa, đó là…
Giọng nói của Đường Tịnh Nghi.
Bỗng nhiên nụ cười trên mặt Lâm Tuấn lộ vẻ gian xảo, anh bình tĩnh tiến lên một bước nhỏ, chủ động va vào nắm đấm của Vương Hiên.
Nhưng hôm nay cuối cùng cơ hội đó cũng đã đến.
Sau khi nghe tin hình như chồng của Đường Tịnh Nghi đến tập đoàn Đường Thị, Vương Hiên lập tức chạy đến để sỉ nhục anh, nhưng điều anh ta không ngờ là…
Không những không sỉ nhục được mà bản thân anh ta lại bị người mà mình xem là phế vật chế giễu.
Nụ cười rạng rỡ của Lâm Tuấn khiến Vương Hiên cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Một cơn phẫn nộ bỗng nhiên ập đến.
Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đầy sự chế nhạo của Lâm Tuấn, cơn giận trong lòng Vương Hiên lập tức bùng cháy dữ dội, anh ta chỉ muốn lao đến đấm thật mạnh vào mặt Lâm Tuấn, đập nát nụ cười trên mặt anh.
“Hàn Chí Khiêm! Anh quên cú đấm lần trước của tôi đau như nào rồi sao?”
Vương Hiên nghiến răng gằn giọng nói.
Cú đấm lần trước?
Lâm Tuấn suy nghĩ một lúc rồi mới nhớ ra quả thực lần trước Hàn Chí Khiêm có bị Vương Hiên đánh, cũng bởi vì cú đấm đấy nên anh mới rất sợ Vương Hiên, không dám đến tập đoàn Đường Thị nữa.
Chỉ là…
“Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ nổi cú đấm lần trước đau cỡ nào, nhưng ý của anh là… lần trước anh đã đánh tôi, tôi nghĩ… chẳng phải anh nợ tôi một lời xin lỗi sao? Vương thiếu gia…”
Lâm Tuấn không chịu cú đấm đó nên anh không biết nó đau cỡ nào, nụ cười càng rạng rỡ hơn, anh nói với Vương Hiên bằng giọng khiêu khích.
Vốn dĩ Vương Hiên luyện tán thủ, tính khí cũng rất nóng nảy.
Hơn nữa Vương Hiên đã khó chịu với Lâm Tuấn từ lâu rồi, cộng thêm lời nói chế giễu vừa nãy của Lâm Tuấn khiến Vương Hiên nổi nóng tung cú đấm thật mạnh về phía anh.
“Xin lỗi? Xin lỗi cái con khỉ! Nếu anh đã quên cú đấm lần trước đau như nào vậy thì lần này để tôi giúp anh nhớ lại mới được!”
Lâm Tuấn cười khẩy, anh giơ tay nhanh chóng ấn hai phát vào cánh tay của Vương Hiên.
“Thiếu gia Vương, đừng nóng nảy thế, dễ sinh bệnh đấy”.
Động tác của Lâm Tuấn rất nhanh, nhanh đến nỗi Vương Hiên chỉ thấy anh cử động một chút.
Tuy nhiên…
Đột nhiên Vương Hiên cảm thấy cánh tay đau dữ dội, mất hết sức lực, có điều cú đấm đó vẫn giơ về phía Lâm Tuấn theo quán tính, nhưng trông ỉu xìu.
“Vương Hiên! Dừng tay lại!”
Giọng nói phẫn nộ vang lên từ xa, đó là…
Giọng nói của Đường Tịnh Nghi.
Bỗng nhiên nụ cười trên mặt Lâm Tuấn lộ vẻ gian xảo, anh bình tĩnh tiến lên một bước nhỏ, chủ động va vào nắm đấm của Vương Hiên.
Bình luận facebook