Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25 Chẳng nhẽ còn cần thư mời chắc?
*Chương có nội dung hình ảnh
Cũng có thể nói... hội nghị lần này trên phương diện nào đó là anh tổ chức, thân là người chủ trì hội nghị này, chẳng nhẽ còn cần thư mời chắc?
Không cần, Lâm Tuấn cho rằng là vậy, tuy nhiên anh bác sĩ trẻ tuổi này không nghĩ như thế.
Nghe thấy Lâm Tuấn bảo không có thư mời, bác sĩ trẻ tuổi kia soi xét nhìn Lâm Tuấn, đột nhiên cười giễu cợt.
"Tôi thấy anh thậm chí còn chẳng phải bác sĩ, còn tham gia hội nghị... trẻ tuổi như vậy mà không học được cách lừa người khác à, nếu như anh thực sự đến đây làm dự hội nghị sao anh không biết chuyện thư mời vậy".
Lâm Tuấn rất muốn nói cho bác sĩ trẻ tuổi trước mắt đang nhìn ánh với ánh mắt nghi ngờ là anh là người tổ chức hội nghị, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, cho dù anh có nói thì anh bác sĩ này cũng không tin, vậy nên Lâm Tuấn chỉ mỉm cười, sau đó lặng lẽ đi ra một góc rút điện thoại ra.
Nhìn thấy Lâm Tuấn rời khỏi, anh bác sĩ kia khinh bỉ cười.
Lâm Tuấn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khinh bỉ.
"Hừ, còn gọi điện thoại tìm người? Tôi muốn xem xem anh tìm được ai tới, không có thư mời, cho dù có tìm ông trời đến cũng không được đi vào phòng họp này!"
Lâm Tuấn cũng không để ý đến ánh mắt của bác sĩ trẻ tuổi kia, trên thế giới này, hạng người gì cũng có, đây là điều Lâm Tuấn biết rõ.
So với việc để ý đến bác sĩ trẻ tuổi kia, Lâm Tuấn càng quan tâm hơn đến việc đã đến trễ buổi hội nghị.
Vậy nên Lâm Tuấn lôi điện thoại ra, gọi cho số mà anh đã liên lạc mấy ngày nay.
Khi chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia bắt máy ngay, Lâm Tuấn còn chưa kịp nói, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng lo lắng.
"Bác sĩ Hàn, cậu ở đâu vậy? Mọi người chờ cậu trong phòng họp lâu lắm rồi, cậu mau đến đi..."
Lâm Tuấn cười gượng, nói: "Viện trưởng, bây giờ tôi đang ở bên ngoài phòng họp, nhưng..."
"Nhưng nhị cái gì? Cậu ở bên ngoài phòng họp vậy thì cậu mau vào đây đi, bây giờ sắp ba giờ đến nơi rồi, đáng nhẽ hội nghị phải được bắt đầu từ lâu rồi".
"Tôi không vào được", Lâm Tuấn ngẩng đầu nhìn bác sĩ trẻ tuổi vẫn đang nhìn anh chằm chặp, cười nói.
Có lẽ nghe thấy xưng hô viện trưởng trong lời nói của Lâm Tuấn, bác sĩ kia đột nhiên cảm thấy hơi lo sợ...
Sau khi cúp máy, Lâm Tuấn không đi vào phòng họp liền, mà chỉ đứng ngay đó nở cười như không nhìn về phía anh chàng bác sĩ trẻ đang đứng cách đó không xa.
Vị bác sĩ trẻ dường như đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt anh ta đột nhiên có chút bối rối khi thấy Lâm Tuấn nhìn mình, rõ ràng từ "viện trưởng" mà Lâm Tuấn nói khi gọi điện lúc nãy đã khiến anh ta giật mình.
Nhưng sau đó anh ta liền giả vờ tỏ ra bình tĩnh, đứng thẳng lưng lên rồi hung hăng trừng mắt nhìn, sau đó vội vàng xoay người rời khỏi chỗ gần phòng họp.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tuấn không khỏi khẽ mỉm cười.
Người bác sĩ trẻ tuổi rõ ràng
Cũng có thể nói... hội nghị lần này trên phương diện nào đó là anh tổ chức, thân là người chủ trì hội nghị này, chẳng nhẽ còn cần thư mời chắc?
Không cần, Lâm Tuấn cho rằng là vậy, tuy nhiên anh bác sĩ trẻ tuổi này không nghĩ như thế.
Nghe thấy Lâm Tuấn bảo không có thư mời, bác sĩ trẻ tuổi kia soi xét nhìn Lâm Tuấn, đột nhiên cười giễu cợt.
"Tôi thấy anh thậm chí còn chẳng phải bác sĩ, còn tham gia hội nghị... trẻ tuổi như vậy mà không học được cách lừa người khác à, nếu như anh thực sự đến đây làm dự hội nghị sao anh không biết chuyện thư mời vậy".
Lâm Tuấn rất muốn nói cho bác sĩ trẻ tuổi trước mắt đang nhìn ánh với ánh mắt nghi ngờ là anh là người tổ chức hội nghị, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, cho dù anh có nói thì anh bác sĩ này cũng không tin, vậy nên Lâm Tuấn chỉ mỉm cười, sau đó lặng lẽ đi ra một góc rút điện thoại ra.
Nhìn thấy Lâm Tuấn rời khỏi, anh bác sĩ kia khinh bỉ cười.
Lâm Tuấn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khinh bỉ.
"Hừ, còn gọi điện thoại tìm người? Tôi muốn xem xem anh tìm được ai tới, không có thư mời, cho dù có tìm ông trời đến cũng không được đi vào phòng họp này!"
Lâm Tuấn cũng không để ý đến ánh mắt của bác sĩ trẻ tuổi kia, trên thế giới này, hạng người gì cũng có, đây là điều Lâm Tuấn biết rõ.
So với việc để ý đến bác sĩ trẻ tuổi kia, Lâm Tuấn càng quan tâm hơn đến việc đã đến trễ buổi hội nghị.
Vậy nên Lâm Tuấn lôi điện thoại ra, gọi cho số mà anh đã liên lạc mấy ngày nay.
Khi chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia bắt máy ngay, Lâm Tuấn còn chưa kịp nói, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng lo lắng.
"Bác sĩ Hàn, cậu ở đâu vậy? Mọi người chờ cậu trong phòng họp lâu lắm rồi, cậu mau đến đi..."
Lâm Tuấn cười gượng, nói: "Viện trưởng, bây giờ tôi đang ở bên ngoài phòng họp, nhưng..."
"Nhưng nhị cái gì? Cậu ở bên ngoài phòng họp vậy thì cậu mau vào đây đi, bây giờ sắp ba giờ đến nơi rồi, đáng nhẽ hội nghị phải được bắt đầu từ lâu rồi".
"Tôi không vào được", Lâm Tuấn ngẩng đầu nhìn bác sĩ trẻ tuổi vẫn đang nhìn anh chằm chặp, cười nói.
Có lẽ nghe thấy xưng hô viện trưởng trong lời nói của Lâm Tuấn, bác sĩ kia đột nhiên cảm thấy hơi lo sợ...
Sau khi cúp máy, Lâm Tuấn không đi vào phòng họp liền, mà chỉ đứng ngay đó nở cười như không nhìn về phía anh chàng bác sĩ trẻ đang đứng cách đó không xa.
Vị bác sĩ trẻ dường như đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt anh ta đột nhiên có chút bối rối khi thấy Lâm Tuấn nhìn mình, rõ ràng từ "viện trưởng" mà Lâm Tuấn nói khi gọi điện lúc nãy đã khiến anh ta giật mình.
Nhưng sau đó anh ta liền giả vờ tỏ ra bình tĩnh, đứng thẳng lưng lên rồi hung hăng trừng mắt nhìn, sau đó vội vàng xoay người rời khỏi chỗ gần phòng họp.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tuấn không khỏi khẽ mỉm cười.
Người bác sĩ trẻ tuổi rõ ràng
Bình luận facebook