Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 175
Nghe Lâm Tuấn nói vậy, đám Bàng Thiên suýt nữa sặc nước miếng.
Lúc này Lâm Tuấn mới ý thức được nói sẽ chịu trách nhiệm với một cô gái sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Anh vội vàng giải thích.
“Không phải, không phải, ý tôi là tôi sẽ chịu trách nhiệm với chân của cô, à không, chịu trách nhiệm với vết thương trên chân của cô”.
Diệp Mộng Tầm bỗng lên tiếng.
“Ừm, vậy dẫn tôi đến phòng khám của anh đi”.
Đến bản thân Diệp Mộng Tầm cũng ngạc nhiên, không ngờ cô lại đi theo một người lạ. Quan trọng hơn là mấy phút trước người lạ mặt này còn đẩy cô ngã nhào xuống đất khiến chân cô bị thương nặng. Chẳng lẽ cô không sợ anh ta là một kẻ lừa đảo sao? Hơn nữa bọn họ có bốn người đàn ông, nếu bọn họ thật sự có ý đồ gì với cô…
Diệp Mộng Tầm cảm thấy mình quá dễ dãi, nhưng trong lòng cô vẫn rất kiên định.
Trong tiềm thức của cô dường như có một giọng nói bảo cô rằng hãy đi theo người đàn ông này, chắc chắn không có chuyện gì…
Thấy Diệp Mộng Tầm ngoan ngoãn đi theo Lâm Tuấn về phòng khám, đám người Bàng Thiên há hốc mồm.
…
Vậy là phòng khám của Lâm Tuấn đón người bệnh đầu tiên.
Phòng khám còn chưa khai trương mà đã bắt đầu chữa bệnh rồi, hơn nữa bệnh nhân này là do bác sĩ tự tay tạo ra, chắc chỉ có mỗi phòng khám Lâm Tuấn mới làm vậy.
Bước được vài bước đã thấy phòng khám nên Diệp Mộng Tầm cũng yên tâm hơn.
“Tôi sẽ khử trùng cho cô, sẽ hơi đau, cô chịu đựng một chút nhé”.
Vừa nói Lâm Tuấn vừa dùng bông chấm vào cồn rồi cần thận khử trùng cho Diệp Mộng Tầm.
Đôi chân trắng nõn vô cùng quyến rũ nhưng Lâm Tuấn không hề lay động.
Trong đầu anh chỉ nghĩ tới một câu hỏi, đó là…
Trước đây anh đã từng gặp cô gái này chưa?
Suy nghĩ của Diệp Mộng Tầm cũng không đặt vào vết thương, nên lúc khử trùng có cảm giác đau xót nhưng cô vẫn không cảm thấy gì, giống như Lâm Tuấn, cô cũng đang nghĩ xem có phải mình đã từng gặp Lâm Tuấn hay chưa.
Đột nhiên Lâm Tuấn lên tiếng hỏi: “Cô gái, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Diệp Mộng Tầm suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.
“Không có đâu, tôi nhớ là tôi chưa từng gặp anh”.
Diệp Mộng Tầm khẳng định, mặc dù khuôn mặt của Lâm Tuấn rất quen thuộc nhưng cô chắc chắn chưa bao giờ gặp anh.
Lâm Tuấn lấy thuốc và băng gạc rồi băng bó vết thương lại cho cô, anh lại lên tiếng hỏi: “Cô tên là gì? Có thể nói cho tôi biết không?”
Diệp Mộng Tầm chần chừ một lúc rồi cũng nói ra tên của mình.
“Diệp Mộng Tầm, tôi tên là Diệp Mộng Tầm”
“Diệp Mộng Tầm, cô…Diệp?”
Trong đầu Lâm Tuấn đột nhiên xẹt qua một luồng sáng, anh đột nhiên ý thức được tại sao người phụ nữ trước mặt này lại quen thuộc rồi.
Cô gái mà anh cứu trước lúc trước khi chết chẳng phải chính là cô Diệp sao?
Lúc này Lâm Tuấn mới ý thức được nói sẽ chịu trách nhiệm với một cô gái sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Anh vội vàng giải thích.
“Không phải, không phải, ý tôi là tôi sẽ chịu trách nhiệm với chân của cô, à không, chịu trách nhiệm với vết thương trên chân của cô”.
Diệp Mộng Tầm bỗng lên tiếng.
“Ừm, vậy dẫn tôi đến phòng khám của anh đi”.
Đến bản thân Diệp Mộng Tầm cũng ngạc nhiên, không ngờ cô lại đi theo một người lạ. Quan trọng hơn là mấy phút trước người lạ mặt này còn đẩy cô ngã nhào xuống đất khiến chân cô bị thương nặng. Chẳng lẽ cô không sợ anh ta là một kẻ lừa đảo sao? Hơn nữa bọn họ có bốn người đàn ông, nếu bọn họ thật sự có ý đồ gì với cô…
Diệp Mộng Tầm cảm thấy mình quá dễ dãi, nhưng trong lòng cô vẫn rất kiên định.
Trong tiềm thức của cô dường như có một giọng nói bảo cô rằng hãy đi theo người đàn ông này, chắc chắn không có chuyện gì…
Thấy Diệp Mộng Tầm ngoan ngoãn đi theo Lâm Tuấn về phòng khám, đám người Bàng Thiên há hốc mồm.
…
Vậy là phòng khám của Lâm Tuấn đón người bệnh đầu tiên.
Phòng khám còn chưa khai trương mà đã bắt đầu chữa bệnh rồi, hơn nữa bệnh nhân này là do bác sĩ tự tay tạo ra, chắc chỉ có mỗi phòng khám Lâm Tuấn mới làm vậy.
Bước được vài bước đã thấy phòng khám nên Diệp Mộng Tầm cũng yên tâm hơn.
“Tôi sẽ khử trùng cho cô, sẽ hơi đau, cô chịu đựng một chút nhé”.
Vừa nói Lâm Tuấn vừa dùng bông chấm vào cồn rồi cần thận khử trùng cho Diệp Mộng Tầm.
Đôi chân trắng nõn vô cùng quyến rũ nhưng Lâm Tuấn không hề lay động.
Trong đầu anh chỉ nghĩ tới một câu hỏi, đó là…
Trước đây anh đã từng gặp cô gái này chưa?
Suy nghĩ của Diệp Mộng Tầm cũng không đặt vào vết thương, nên lúc khử trùng có cảm giác đau xót nhưng cô vẫn không cảm thấy gì, giống như Lâm Tuấn, cô cũng đang nghĩ xem có phải mình đã từng gặp Lâm Tuấn hay chưa.
Đột nhiên Lâm Tuấn lên tiếng hỏi: “Cô gái, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Diệp Mộng Tầm suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.
“Không có đâu, tôi nhớ là tôi chưa từng gặp anh”.
Diệp Mộng Tầm khẳng định, mặc dù khuôn mặt của Lâm Tuấn rất quen thuộc nhưng cô chắc chắn chưa bao giờ gặp anh.
Lâm Tuấn lấy thuốc và băng gạc rồi băng bó vết thương lại cho cô, anh lại lên tiếng hỏi: “Cô tên là gì? Có thể nói cho tôi biết không?”
Diệp Mộng Tầm chần chừ một lúc rồi cũng nói ra tên của mình.
“Diệp Mộng Tầm, tôi tên là Diệp Mộng Tầm”
“Diệp Mộng Tầm, cô…Diệp?”
Trong đầu Lâm Tuấn đột nhiên xẹt qua một luồng sáng, anh đột nhiên ý thức được tại sao người phụ nữ trước mặt này lại quen thuộc rồi.
Cô gái mà anh cứu trước lúc trước khi chết chẳng phải chính là cô Diệp sao?
Bình luận facebook