Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 184
Người vừa trêu Lâm Tuấn chính là Lưu Vỹ, ông lớn của trụ sở An ninh.
Lâm Tuấn vội xua tay nói: “Làm giàu không dễ như vậy đâu, tôi chỉ mở một phòng khám nhỏ, ngày thường có thể châm cứu cho bệnh nhân chữa mấy bệnh vặt là được rồi, còn bệnh nặng thì vẫn nên đến bệnh viện thì hơn”.
Dương Thiên Hạo cười nói: “Bác sĩ Tiểu Hàn của chúng tôi thật sự rất khiêm tốn, cậu có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô thì còn gì có thể làm khó cậu được đây? Tôi có một ông bạn già định hai hôm nữa sẽ đến thủ đô gặp bác sĩ, sau đó nghe nói phòng khám của cậu mở cửa, ông ấy đã lập tức dời lại lịch, nhanh chóng tới đây tìm cậu xem thử…”
Sau khi người đứng đầu thành phố Yến Kinh lên tiếng, mọi người cuối cùng cũng có vẻ cẩn trọng hơn rồi cười đùa.
“Chúng ta đều đã chứng kiến được y thuật của bác sĩ Tiểu Hàn rồi, thật không có gì để nói, cho dù là bệnh gì thì chỉ cần cậu ấy châm vài phát là khỏi ngay, đúng là thần kỳ mà…”
“Mọi người có vẻ còn chưa biết đúng không? Bác sĩ Tiểu Hàn đã đến bệnh viện thành phố vài ngày trước, chỉ trong một ngày mà cậu ấy đã chữa được một căn bệnh nan y mà các bác sĩ của bệnh viện thành phố vẫn chưa thể giải quyết được trong mười năm, sau đó còn đưa ra phương án chữa trị”.
“Thần kỳ như vậy sao? Hôm nào tôi sẽ đưa bố tôi đến gặp bác sĩ Hàn…”
Mặc dù đang nói chuyện với những ông lớn ở thành phố Yến Kinh, nhưng Lâm Tuấn vẫn không hề cảm thấy bối rối hay căng thẳng.
Lâm Tuấn vốn cũng không quan tâm lắm đến địa vị của bọn họ, cộng thêm mối quan hệ giữa anh với ông cụ Ngô và Dương Thiên Hạo thì đương nhiên anh cũng không sợ những gì mình nói ra có thể đắc tội người khác, cho nên Lâm Tuấn mới tự tin nói chuyện một cách bình thản như vậy.
Cách thể hiện của Lâm Tuấn không thể không làm cho một số ông lớn không quen phải gật đầu khen ngợi hết lần này đến lần khác.
Khi mọi người đang nói cười vui vẻ thì nhân viên phục vụ bưng đã mang đồ ăn lên.
Những bữa tiệc ở Hoa Hạ không phải là nơi để ăn, chỉ những người tham ăn mới chỉ biết cúi đầu ăn, hầu hết những người khác đều coi đây là nơi để tìm mối quan hệ.
Mọi người nói cười vui vẻ, chúc nhau vài ly rượu thì cũng đã hết giờ rồi.
Nhưng ngay lúc này, một vị khách không mời bất ngờ xông vào phòng riêng….
Người nắm quyền thứ hai ở trụ sở An ninh Diệp Tường Không bất ngờ mở cửa phòng riêng, sau đó đẩy một ông lão đang ngồi trên xe lăn vào.
“Lão Diệp, ông…”
Diệp Tường Không chỉ vào ông lão ngồi trên xe lăn rồi cười nói: “Ông lão này là bố của một người bạn của tôi, nghe nói hôm nay phòng khám của bác sĩ Hàn với y thuật tuyệt đỉnh đã mở cửa nên tôi mới đưa người đến đây, hy vọng bác sĩ Hàn sẽ giúp đỡ”.
Nói xong, Diệp Tường Không đột nhiên quay nhìn Lâm Tuấn, trong mắt lóe lên tia sáng không thể giải thích được nói: “Bác sĩ Hàn, không biết đầu hôm nay cậu có tiện giúp tôi chữa bệnh cho ông lão này không?”
Diệp Tường Không viừa dít lời, tất cả mọi người trong phòng riêng đều nhất thời im båt.
Cho dù là ai thì lúc này cũng có thể thấy được Diệp Tường Không đang cố ý làm cho Lâm Tuấn khó xử.
Không nói tới việc Lâm Tuấn có thể chữa khỏi bệnh cho ông lão hay không, chỉ riêng việc đem người đến ngay lúc Lâm Tuấn đang tổ chức tiệc khai trương phòng khám thì cũng đủ để chứng minh Diệp Tường Không có ý đồ gì đó.
Nếu Lâm Tuấn có thể chữa khỏi bệnh cho ông lão thì đương nhiên sẽ không có gì để nói.
Nhưng nếu Lâm Tuấn không chữa được thì chẳng phải sẽ giống như tự vả hay sao?
“Ông là…”
“Người nhà họ Diệp?”
Lâm Tuấn vội xua tay nói: “Làm giàu không dễ như vậy đâu, tôi chỉ mở một phòng khám nhỏ, ngày thường có thể châm cứu cho bệnh nhân chữa mấy bệnh vặt là được rồi, còn bệnh nặng thì vẫn nên đến bệnh viện thì hơn”.
Dương Thiên Hạo cười nói: “Bác sĩ Tiểu Hàn của chúng tôi thật sự rất khiêm tốn, cậu có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô thì còn gì có thể làm khó cậu được đây? Tôi có một ông bạn già định hai hôm nữa sẽ đến thủ đô gặp bác sĩ, sau đó nghe nói phòng khám của cậu mở cửa, ông ấy đã lập tức dời lại lịch, nhanh chóng tới đây tìm cậu xem thử…”
Sau khi người đứng đầu thành phố Yến Kinh lên tiếng, mọi người cuối cùng cũng có vẻ cẩn trọng hơn rồi cười đùa.
“Chúng ta đều đã chứng kiến được y thuật của bác sĩ Tiểu Hàn rồi, thật không có gì để nói, cho dù là bệnh gì thì chỉ cần cậu ấy châm vài phát là khỏi ngay, đúng là thần kỳ mà…”
“Mọi người có vẻ còn chưa biết đúng không? Bác sĩ Tiểu Hàn đã đến bệnh viện thành phố vài ngày trước, chỉ trong một ngày mà cậu ấy đã chữa được một căn bệnh nan y mà các bác sĩ của bệnh viện thành phố vẫn chưa thể giải quyết được trong mười năm, sau đó còn đưa ra phương án chữa trị”.
“Thần kỳ như vậy sao? Hôm nào tôi sẽ đưa bố tôi đến gặp bác sĩ Hàn…”
Mặc dù đang nói chuyện với những ông lớn ở thành phố Yến Kinh, nhưng Lâm Tuấn vẫn không hề cảm thấy bối rối hay căng thẳng.
Lâm Tuấn vốn cũng không quan tâm lắm đến địa vị của bọn họ, cộng thêm mối quan hệ giữa anh với ông cụ Ngô và Dương Thiên Hạo thì đương nhiên anh cũng không sợ những gì mình nói ra có thể đắc tội người khác, cho nên Lâm Tuấn mới tự tin nói chuyện một cách bình thản như vậy.
Cách thể hiện của Lâm Tuấn không thể không làm cho một số ông lớn không quen phải gật đầu khen ngợi hết lần này đến lần khác.
Khi mọi người đang nói cười vui vẻ thì nhân viên phục vụ bưng đã mang đồ ăn lên.
Những bữa tiệc ở Hoa Hạ không phải là nơi để ăn, chỉ những người tham ăn mới chỉ biết cúi đầu ăn, hầu hết những người khác đều coi đây là nơi để tìm mối quan hệ.
Mọi người nói cười vui vẻ, chúc nhau vài ly rượu thì cũng đã hết giờ rồi.
Nhưng ngay lúc này, một vị khách không mời bất ngờ xông vào phòng riêng….
Người nắm quyền thứ hai ở trụ sở An ninh Diệp Tường Không bất ngờ mở cửa phòng riêng, sau đó đẩy một ông lão đang ngồi trên xe lăn vào.
“Lão Diệp, ông…”
Diệp Tường Không chỉ vào ông lão ngồi trên xe lăn rồi cười nói: “Ông lão này là bố của một người bạn của tôi, nghe nói hôm nay phòng khám của bác sĩ Hàn với y thuật tuyệt đỉnh đã mở cửa nên tôi mới đưa người đến đây, hy vọng bác sĩ Hàn sẽ giúp đỡ”.
Nói xong, Diệp Tường Không đột nhiên quay nhìn Lâm Tuấn, trong mắt lóe lên tia sáng không thể giải thích được nói: “Bác sĩ Hàn, không biết đầu hôm nay cậu có tiện giúp tôi chữa bệnh cho ông lão này không?”
Diệp Tường Không viừa dít lời, tất cả mọi người trong phòng riêng đều nhất thời im båt.
Cho dù là ai thì lúc này cũng có thể thấy được Diệp Tường Không đang cố ý làm cho Lâm Tuấn khó xử.
Không nói tới việc Lâm Tuấn có thể chữa khỏi bệnh cho ông lão hay không, chỉ riêng việc đem người đến ngay lúc Lâm Tuấn đang tổ chức tiệc khai trương phòng khám thì cũng đủ để chứng minh Diệp Tường Không có ý đồ gì đó.
Nếu Lâm Tuấn có thể chữa khỏi bệnh cho ông lão thì đương nhiên sẽ không có gì để nói.
Nhưng nếu Lâm Tuấn không chữa được thì chẳng phải sẽ giống như tự vả hay sao?
“Ông là…”
“Người nhà họ Diệp?”
Bình luận facebook