Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 197
Bàng Thiên chỉ có thể cắn răng kéo Lâm Tuấn lại và nói nhỏ: “Anh Hàn, em biết là con bé kia có thân hình rất bốc lửa, mặt mũi cũng xinh xắn, nhưng người đó chính là cố Nam – đại ca của cả khu vực này, vừa rồi anh ta và đàn em của anh ta đánh người tàn ác thế nào anh cũng thấy rồi đấy, chúng ta thật sự không dây dưa được đâu, thôi đừng làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa…”
Chu Lượng đứng bên cạnh vừa đứng dậy kéo Lâm Tuấn, vừa vội vàng mỉm cười với Cố Nam.
“Xin lỗi anh Nam, bạn em uống nhiều quá, đầu óc hơi choáng váng, anh đừng chấp anh ấy!”
Thấy ba người bọn họ không có vứt bỏ mình chạy trốn mà ngược lại còn đứng lên bảo vệ anh, trong lòng Lâm Tuấn không khỏi cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ ba người này cũng khá có nghĩa khí.
Nhưng anh không biết là, nếu không phải Lâm Tuấn mấy hôm nay đối xử với bọn họ khá tốt, cộng thêm công việc mà Lâm Tuấn cho bọn họ lương cũng khá ổn, thì ba bọn họ đã sớm chạy từ lâu rồi.
Nhẹ nhàng đấy Chu Lượng đang đứng trước mặt mình ra, Lâm Tuấn âm thầm rút ra vài cây châm, mỉm cười nhìn Cố Nam.
Đám người Cố Nam luôn đánh người một cách bất ngờ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, vì vậy Lâm Tuân phải luôn chuẩn bị sẵn sàng.
sẵn sàng tiêu diệt tên nào dám ra tay với anh!
Có câu nói rất hay, bác sĩ giỏi nhất trên thế giới này, cũng rất có thế là sát thủ giỏi nhất.
Bởi vì bọn họ quá quen thuộc với cấu tạo cơ thể con người, có thể dễ dàng tấn công vào những bộ phận nguy hiểm nhất trên cơ thế, mà với loại người như Lâm Tuấn, nếu bọn Cô’ Nam dám xông lên ra tay với anh, thì anh nhất định sẽ không do dự tiêu diệt bọn chúng!
Nghe thấy Chu Lượng nói vậy, Cố Nam lập tức hừ lạnh một tiếng.
“Đừng chấp? Được thôi, mày bảo nó quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi, thì ông đây sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không… hừ…”
Một tiếng “hừ” vang lên, mấy gã to con lập tức xoa tay nắm quyền vây quanh đám Lâm Tuấn và ba người Bàng Thiên.
Lưu Tam Kim không hổ là người có đầu óc nhanh nhạy nhất trong ba người, thấy cảnh này, cậu ấy lập tức lấy trong
túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, mỉm cười đưa cho một tên to con gần đó.
“Anh Nam! Trong chiếc thẻ này có năm mươi nghìn tệ! Là số tiền em tích góp mấy năm nay, nếu anh Nam không chê thì số tiền này coi như là em trai hiếu kính anh Nam, anh xem có thể bỏ qua chuyện tối nay không, người anh em này của em đầu óc không tốt lắm, anh tha cho anh ấy đi”.
Điều này khiến Lâm Tuấn không khỏi nhìn sang Lưu Tam Kim với con mắt bất ngờ, mặc dù trong tên cậu ấy có chữ kim là tiền vàng, nhưng không phải là một người giàu có gì, ngược lại còn là một tên khá ki bo, thường ngày ăn cơm với đám người Bàng Thiên, có thể không tiêu tiền thì tuyết đối sẽ không tự bỏ tiền! Ăn ké cơm của Bàng Thiên, xin tý canh của Chu Lượng!
Thế nhưng, lúc này, một người keo kiệt như cậu ấy lại lấy tiền tích góp của mình ra vì Lâm Tuấn.
Đối với Lâm Tuấn, năm mươi nghìn tất nhiên không tính là nhiều, nhưng một tên thường ngày keo kiệt như Lưu Tam Kim đột nhiên vì anh bỏ ra số tiền này, thì năm mươi nghìn trong mắt Lâm Tuấn như tương đương với năm triệu.
Mấy tên nhóc này đều là người tốt.
Lâm Tuấn cảm thán trong lòng.
Sức mạnh của đồng tiền quả nhiên rất lớn, đối với Cố Nam, năm mươi nghìn cũng là một số tiền không nhỏ, thấy Lưu Tam Kim biết điều như vậy, Cố Nam mới hừ lạnh một tiếng chế nhạo.
“Tên nhóc này biết điều đấy, nể mặt cậu, chuyện vừa rồi tôi sẽ coi như chưa
xảy ra, đưa bạn của cậu đi đi, cố Nam tôi sẽ không làm khó các cậu…”
Nể mặt mình sao?
Có quỷ mới tin hắn!
Con mẹ nó, rõ ràng là nể mặt số tiền năm mươi nghìn mới để bọn họ đi!
Lưu Tam Kim vô cùng đau lòng nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong tay mình, cuối cùng cắn răng đưa qua.
Thế nhưng, ngay khi chiếc thẻ vừa bị một gã cao to lấy từ tay cậu ấy, một tiếng hét chói tai đột nhiên truyền đến…
“Anh, anh rể?”
Đường Tịnh Liên khó tin nhìn bóng người đứng cách mình không xa, lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng.
“Anh rể cứu em! Mau cứu em, hu hu hu…”
Dường như nhìn thấy người thân, Đường Tịnh Liên vừa rồi còn cứng rắn bỗng chốc bật khóc, nước mắt chảy không ngừng.
Mấy tiếng kêu cứu này, khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Chu Lượng đứng bên cạnh vừa đứng dậy kéo Lâm Tuấn, vừa vội vàng mỉm cười với Cố Nam.
“Xin lỗi anh Nam, bạn em uống nhiều quá, đầu óc hơi choáng váng, anh đừng chấp anh ấy!”
Thấy ba người bọn họ không có vứt bỏ mình chạy trốn mà ngược lại còn đứng lên bảo vệ anh, trong lòng Lâm Tuấn không khỏi cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ ba người này cũng khá có nghĩa khí.
Nhưng anh không biết là, nếu không phải Lâm Tuấn mấy hôm nay đối xử với bọn họ khá tốt, cộng thêm công việc mà Lâm Tuấn cho bọn họ lương cũng khá ổn, thì ba bọn họ đã sớm chạy từ lâu rồi.
Nhẹ nhàng đấy Chu Lượng đang đứng trước mặt mình ra, Lâm Tuấn âm thầm rút ra vài cây châm, mỉm cười nhìn Cố Nam.
Đám người Cố Nam luôn đánh người một cách bất ngờ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, vì vậy Lâm Tuân phải luôn chuẩn bị sẵn sàng.
sẵn sàng tiêu diệt tên nào dám ra tay với anh!
Có câu nói rất hay, bác sĩ giỏi nhất trên thế giới này, cũng rất có thế là sát thủ giỏi nhất.
Bởi vì bọn họ quá quen thuộc với cấu tạo cơ thể con người, có thể dễ dàng tấn công vào những bộ phận nguy hiểm nhất trên cơ thế, mà với loại người như Lâm Tuấn, nếu bọn Cô’ Nam dám xông lên ra tay với anh, thì anh nhất định sẽ không do dự tiêu diệt bọn chúng!
Nghe thấy Chu Lượng nói vậy, Cố Nam lập tức hừ lạnh một tiếng.
“Đừng chấp? Được thôi, mày bảo nó quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi, thì ông đây sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không… hừ…”
Một tiếng “hừ” vang lên, mấy gã to con lập tức xoa tay nắm quyền vây quanh đám Lâm Tuấn và ba người Bàng Thiên.
Lưu Tam Kim không hổ là người có đầu óc nhanh nhạy nhất trong ba người, thấy cảnh này, cậu ấy lập tức lấy trong
túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, mỉm cười đưa cho một tên to con gần đó.
“Anh Nam! Trong chiếc thẻ này có năm mươi nghìn tệ! Là số tiền em tích góp mấy năm nay, nếu anh Nam không chê thì số tiền này coi như là em trai hiếu kính anh Nam, anh xem có thể bỏ qua chuyện tối nay không, người anh em này của em đầu óc không tốt lắm, anh tha cho anh ấy đi”.
Điều này khiến Lâm Tuấn không khỏi nhìn sang Lưu Tam Kim với con mắt bất ngờ, mặc dù trong tên cậu ấy có chữ kim là tiền vàng, nhưng không phải là một người giàu có gì, ngược lại còn là một tên khá ki bo, thường ngày ăn cơm với đám người Bàng Thiên, có thể không tiêu tiền thì tuyết đối sẽ không tự bỏ tiền! Ăn ké cơm của Bàng Thiên, xin tý canh của Chu Lượng!
Thế nhưng, lúc này, một người keo kiệt như cậu ấy lại lấy tiền tích góp của mình ra vì Lâm Tuấn.
Đối với Lâm Tuấn, năm mươi nghìn tất nhiên không tính là nhiều, nhưng một tên thường ngày keo kiệt như Lưu Tam Kim đột nhiên vì anh bỏ ra số tiền này, thì năm mươi nghìn trong mắt Lâm Tuấn như tương đương với năm triệu.
Mấy tên nhóc này đều là người tốt.
Lâm Tuấn cảm thán trong lòng.
Sức mạnh của đồng tiền quả nhiên rất lớn, đối với Cố Nam, năm mươi nghìn cũng là một số tiền không nhỏ, thấy Lưu Tam Kim biết điều như vậy, Cố Nam mới hừ lạnh một tiếng chế nhạo.
“Tên nhóc này biết điều đấy, nể mặt cậu, chuyện vừa rồi tôi sẽ coi như chưa
xảy ra, đưa bạn của cậu đi đi, cố Nam tôi sẽ không làm khó các cậu…”
Nể mặt mình sao?
Có quỷ mới tin hắn!
Con mẹ nó, rõ ràng là nể mặt số tiền năm mươi nghìn mới để bọn họ đi!
Lưu Tam Kim vô cùng đau lòng nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong tay mình, cuối cùng cắn răng đưa qua.
Thế nhưng, ngay khi chiếc thẻ vừa bị một gã cao to lấy từ tay cậu ấy, một tiếng hét chói tai đột nhiên truyền đến…
“Anh, anh rể?”
Đường Tịnh Liên khó tin nhìn bóng người đứng cách mình không xa, lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng.
“Anh rể cứu em! Mau cứu em, hu hu hu…”
Dường như nhìn thấy người thân, Đường Tịnh Liên vừa rồi còn cứng rắn bỗng chốc bật khóc, nước mắt chảy không ngừng.
Mấy tiếng kêu cứu này, khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Bình luận facebook